Giả Vờ Không Quan Tâm - Chương 60

Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái

Sau khi nói xong lời này, tay của Lý Dịch lại cử động, Đào Túy lập tức hít hơi, môi kề sát cổ của anh. Lý Dịch hơi nâng người cô lên, nói bên tai cô: “Không phải anh rất giỏi, chỉ là muốn phục vụ em mà thôi.”
“Thoải mái không?” Anh nghiêng đầu hôn khóe môi cô.
Đào Túy mơ màng để anh hôn, vô thức hôn lại.
Cô đỏ mặt gật đầu.
Đây là cảm giác mà cô chưa từng trải nghiệm, một loại cảm giác tê dại khó nói, giác quan chỉ ở một chỗ.
Trong mắt Lý Dịch cất giấu từng chút Dụς ∀ọηg, anh nghiêng đầu, đuổi theo hôn cô, hai người hôn dính vào nhau, Đào Túy hít hơi, sau đó không nhịn được cắn cổ Lý Dịch.
Khóc nhỏ mấy tiếng.
m thanh đó khiến tròng mắt của Lý Dịch tối hơn.
Nhưng mà anh vẫn kiềm chế.
Trên cái tủ thấp nhỏ cạnh sofa đặt một chiếc đồng hồ báo thức, Lý Dịch liếc nhìn, sắp hai mươi phút rồi. Anh bế ngang Đào Túy lên, bế vào phòng tắm nối liền căn phòng.
Chân vừa chạm xuống đất, đầu gối của Đào Túy mềm nhũn, mũi chân hơi run rẩy. Lý Dịch ôm cô, thấp giọng nói: “Đi tắm.”
Đào Túy chống tay lên bồn rửa tay, gật đầu: “Ừ.”
“Anh giúp em tắm?” Lý Dịch nhìn cô hỏi.
Đào Túy đỏ mặt từ chối: “Không, tự em tắm, tự em tắm.”
Cô không dám để Lý Dịch nhìn mình đâu.
Tay cô đẩy cánh tay của Lý Dịch, bảo anh đi ra ngoài, Lý Dịch híp mắt nhìn cô, chỉ thấy tóc tai cô bù xù, váy ngủ xộc xệch, trên da thịt trắng nõn hiện lên màu hồng nhạt, sự xấu hổ khiến cô vốn không dám ngẩng đầu nhìn anh, lông mi luôn dao động. Lý Dịch đột nhiên ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lần nữa.
Đào Túy ngã vào trong lòng anh.
Váy ngủ bó eo, nhỏ đến mức một tay có thể giữ chắc.
Ngay lúc Đào Túy không thở được, Lý Dịch hôn nhẹ hai cái ở khóe môi cô, nói: “Tắm đi.”
Đào Túy “ừ” một tiếng.
Lý Dịch sâu xa nhìn cô, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại.
Đầu gối Đào Túy mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
Rất lâu, cô mới che mặt, mở bình nước nóng.
Cô tắm xong ở đây không lâu, vẫn có mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Sau khi Lý Dịch đóng cửa, thì tựa lên tường hít thở thật sâu, tay che trên trán, nhắm mắt lại. Rất lâu, anh mới sửa sang cổ áo sơ mi, đứng dậy, quay về ngồi xuống ghế sofa.
Cúi đầu cầm điếu thuốc, châm.
Lúc này cửa phòng truyền tới tiếng vang, bên ngoài là Đào Hinh, bà ấy hỏi: “Đào Túy con ở trong phòng à?”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lý Dịch khựng lại.
Anh ngước mắt nhìn cánh cửa.
“Đào Túy, mở cửa cho mẹ, mẹ thấy trong phòng con có ánh sáng rồi.”
“Tối nay ngủ chung với mẹ.” Giọng nói của Đào Hinh liên tục truyền tới, tàn thuốc ở ngón tay Lý Dịch rơi xuống, anh vội kéo gạt tới, 乃úng 乃úng lên trên.
Sau đó, anh sửa sang cổ áo, đứng dậy, chuẩn bị đi mở cửa.
Đúng lúc Đào Túy tắm xong đi ra, cô mặc váy ngủ, gương mặt bị hơi nóng xông đo đỏ. Cô nhìn về phía cửa vẫn đang vang: “Mẹ em sao?”
Ánh mắt của Lý Dịch nhìn lên mặt cô, gật đầu: “Ừ.”
“Em tắm xong rồi, anh đi mở cửa.” Nói xong, anh đi về phía cửa.
Đào Túy lại chẳng biết tại sao, nghĩ tới hình ảnh vừa nãy, mặt lập tức đỏ ửng, cô nắm lấy cổ tay của Lý Dịch, anh quay đầu nhìn cô.
“Anh, trước tiên đừng mở cửa.”
Lý Dịch nhướng mày: “Hửm?”
Cửa vẫn đang bị gõ, dường như Đào Hinh nhận ra có lẽ trong phòng không chỉ có một mình Đào Túy, nên nán lại lâu chút. Đào Túy cũng bị tiếng gõ làm hốt hoảng, trong lúc vội vàng cô nghĩ ra một ý kiến thối, đẩy Lý Dịch đi tới ban công: “Anh, anh trốn một lúc đi.”
Lý Dịch nghe xong, sửng sốt.
“Hửm? Anh trốn?”
Bên ngoài Đào Hinh lại gõ cửa.
Đào Túy rất luống cuống, cô sít sao kéo tay anh: “Vậy… vậy không trốn thì mẹ em có nhìn ra đã xảy ra chuyện gì không?”
Lý Dịch cúi mắt nhìn cô gái trước mặt.
Cho dù đã tắm, nhưng mà gương mặt của cô vẫn mang chút phong tình, quả thật không giấu được loại phong tình này, Lý Dịch cắn điếu thuốc trên môi, im lặng một lúc, xoay người đi về phía ban công.
Đào Túy nhìn anh đi, túm váy: “Anh?”
Lý Dịch kéo cửa sổ sát đất ra, giọng điệu thản nhiên nói: “Nếu anh ở bên cạnh em, dì Hinh có thể nhìn ra anh làm vài chuyện với em.”
Nói xong, anh kéo cửa sổ.
Đào Túy còn trẻ, không giỏi giả bộ.
Chỉ đành để anh.
Đào Túy cắn môi dưới, đúng lúc tầm mắt liếc sang cửa sổ sát đất trong phòng, thấy dáng vẻ của mình: “…”
Cô chợt che mặt, sau đó đi tới, “soạt” cái kéo rèm cửa sổ, quay lại bàn trà cầm bình nước hoa lên xịt khắp phòng, đẩy gạt tàn thuốc vào trong tủ của bàn trà.
Sau đó, cô mới đi tới, trước khi mở cửa thì gãi rối tóc.
Kéo cửa ra.
Đào Hinh mặc váy ngủ đứng ở bên ngoài, híp mắt nhìn Đào Túy.
Tầm mắt liếc ra sau, nhìn vào trong phòng khách, nhưng mà phòng khách trống trải thật sự không có ai. Lại nhìn Đào Túy, mặt đầy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, bà ấy kéo tay Đào Túy, nói: “Sao con ngủ không tắt đèn?”
Đào Túy ngáp một cái: “Con quên mất.”
“Con vốn muốn lấy dây sạc, thấy giường thì nhào lên ngủ luôn.” Đào Túy nhào về trước, ôm eo Đào Hinh.
Mùi hương trên người cô gái, vẫn có chút mềm mại.
Đào Hinh vỗ vỗ lưng cô, nhìn phòng khách lần nữa, cuối cùng mới yên tâm, nói: “Đánh thức con à, mẹ xin lỗi, tối nay con muốn ngủ với mẹ không?”
“Có ạ.” Đào Túy kéo cánh tay của Đào Hinh, đi tới phòng Đào Hinh.
Đào Hinh không nhìn phòng của cô nữa, cúi đầu nhìn con gái, lúc này trông Đào Túy nhẹ nhàng, còn có chút kiểu phong tình khó nói, không biết có phải mình hoa mắt không.
Sau khi vào phòng, Đào Hinh hơi chần chừ, hỏi: “Lý Dịch có xuống gặp con không?”
Đào Túy giật mình, cô vội lắc đầu: “Không có ạ.”
“Chắc anh ấy tắm xong đều bận bịu ở phòng làm việc.”
Đào Hinh “ừ” một tiếng rồi không hỏi nữa, hai mẹ con nằm trên giường, Đào Hinh ôm con gái, tắt đèn. Đào Túy sát gần mẹ, cũng rất mệt mỏi.
Cô dần dần ngủ mất.
Đào Hinh ôm con gái.
Nhận ra tư thế Đào Túy sát gần bà ấy vẫn như trước đây, bà ấy xoa xoa tóc Đào Túy. Thật ra bà ấy thích Đào Túy như bây giờ, nếu như có thể, Đào Hinh rất muốn bảo vệ Đào Túy cả đời, để cô luôn sống trong tháp ngà.
Đáng tiếc, bà ấy làm được sao?
Trong mơ màng, Đào Hinh đã ngủ.
Con gái trong lòng lại động đậy, chui vào trong lòng bà, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, Đào Hinh tỉnh táo một chút, cúi đầu nghe cô nói gì.
“Anh, hôm nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
“Anh, em nhảy xuống, anh ôm lấy em được không.”
“Anh, anh đừng buồn, em sẽ không chia tay với anh.”
Từng tiếng nối tiếp nhau, mỗi câu đều có liên quan tới Lý Dịch. Đào Hinh tỉnh táo hơn, bà ấy xoa tóc con gái, yên lặng suy nghĩ trong bóng tối.
Trước đây có người nói, cái tốt không để người ngoài.
Thân lại càng thân.
Hơn nữa nhìn về quá khứ, cũng chỉ có Lý Dịch có thể thực hiện ước mơ kế thừa tháp ngà cho Đào Túy, có phải bà ấy nên đánh cược không?
Thắng cuộc thì cho Đào Túy một tương lai tốt đẹp.
Thua cuộc thì Đào Túy sớm muộn cũng phải trưởng thành, cùng lắm sẽ cắt đứt hết quan hệ với nhà họ Lý.
Gió ở ban công rất lớn, thổi đứt tàn thuốc của Lý Dịch, anh cúi đầu ngậm điếu thuốc, hút từng hơi một, nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động mới kéo cửa ban công ra, đi tới bàn trà, khom người dập tắt thuốc.
“Chậc.” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
Lý Dịch ngước mắt.
Ngoài cửa là cô Lý còn mặc váy, bà ấy chỉ anh mấy cái, lại lắc điện thoại: “Không ngờ, cháu còn có ngày trốn trong tủ quần áo.”
Lý Dịch: “Là ban công.”
“Ha ha ha ha ha ban công với tủ quần áo có gì khác nhau sao?” Cô Lý cười lớn, cười đến mức Lý Dịch nhíu chân mày, anh đi lên trước, thản nhiên liếc cô Lý, sau đó ra ngoài, đi về phía cầu thang.
Cô Lý nhìn bóng lưng của anh, vẫn cười.
Lần đầu tiên đứa cháu này của bà ấy bị như vậy, ha ha ha ha ha.
Lập tức đăng vòng bạn bè.
Đương nhiên.
Đã ẩn Đào Hinh.
Đêm đó.
Đám người Chu Dương cười điên luôn.
Truyền video Lý Dịch trốn ở ban công ra khắp nơi, truyền tới truyền lui đã truyền đến điện thoại của Dương Nhu, cô ta đang ở bệnh viện truyền dịch dinh dưỡng, sau khi thấy thì thật sự không dám tin.
Mấy người Chu Dương cười nói: [Không ngờ đúng không? Ha ha ha ha, người như Lý Dịch lại trốn ở ban công. Trốn đó, vậy mà cậu ta lại trốn.]
Hứa Điện: [Nên để mẹ của Đào Túy nhìn con rể của dì ấy.]
Giang Úc: [Đây thật sự là tin tức thế kỷ, ha ha.]
Tin tức thế kỷ.
Đúng vậy.
Trong xương Lý Dịch còn lạnh hơn Hứa Điện, anh vốn sẽ không tùy ý khuất phục một người phụ nữ, loại chuyện này như này sẽ không xảy ra trên người anh.
Nhưng hôm nay, đã xảy ra.
Dương Nhu mới phát hiện, trước nay người đàn ông này không giao bản thân cho cô ta.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi Đào Hinh tỉnh lại, thuận tiện đánh thức Đào Túy, Đào Túy ngủ ngon một buổi tối, mơ màng đứng lên, rửa mặt, trang điểm, buổi sáng cô có một tiết học.
Vào chín rưỡi.
Đào Hinh thấy cô như vậy, bất đắc dĩ tiến lên kéo khóa kéo váy cho cô, nói: “Vẫn như đứa bé vậy, lúc con ở nhà Lý Dịch cũng vậy sao?”
Đào Túy cười híp mắt mà đánh mascara, nói: “Cũng vậy ạ, buổi sáng dì Lưu sẽ đến gọi con dậy, có lúc… có lúc là anh trai, anh ấy thức dậy sớm để chạy bộ, rèn luyện, quay về sẽ gọi con.”
Đào Hinh nghe hết, nhìn Đào Túy trong gương, sau đó “ừ” một tiếng.
Sau khi hai mẹ con chuẩn bị xong, đi ra ngoài.
Vừa đi tới cầu thang, thì thấy Lý Dịch vừa đi xuống tầng, vừa đeo đồng hồ đeo tay, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu xanh da trời, mặt mày sắc bén.
Sau khi anh thấy hai người, giọng điệu thản nhiên: “Chào buổi sáng, dì Hinh.”
Sau đó dừng lại, nói với Đào Túy: “Đợi lát nữa anh đưa em đi học.”
Đào Túy vừa nhìn thấy anh thì xấu hổ, “vâng” một tiếng, rất muốn tiến lên khoác tay anh, nhưng mà Đào Hinh ở đây nên cô không dám, Đào Hinh nhìn Lý Dịch, nhìn rất lâu.
Sáng sớm người đàn ông có tinh thần rất tốt, nhìn qua là một người đàn ông vô cùng kỷ luật.
Lại nghĩ đến Tần Hải Chi, có lúc ca hát mỗi đêm, buổi sáng hôm sau vốn ngủ như ૮ɦếƭ, nếu không phải có bị thịt tốt, thì người này đã sớm tàn rồi.
Đào Hinh cười nói: “Chào buổi sáng.”
Sau đó, bà kéo con gái đi xuống tầng.
Lý Dịch đi theo phía sau.
Ba người xuống tầng một, bữa ăn sáng đã làm xong.
Tối qua cô Lý xử lý tài liệu ngủ muộn, lúc này vẫn chưa dậy nổi, thế là dì giúp việc chỉ làm ba phần, ăn sáng xong, Lý Dịch nhấc áo khoác âu phục, cầm chìa khóa xe lên, liếc mắt nhìn Đào Túy.
Đào Túy đứng dậy, nói với Đào Hinh: “Mẹ, con đi học đây.”
Đào Hinh cầm khăn giấy lau khóe môi, gật đầu nói: “Ừ.”
Lý Dịch nói với Đào Hinh: “Nếu như dì Hinh thật sự không tìm được văn phòng để thuê, hãy nói với cháu.”
Đào Hinh khựng người, gật đầu nói: “Được, cảm ơn cháu.”
Lý Dịch mỉm cười, đi về phía cửa. Đào Túy vội vàng đuổi theo, xuống bậc thang, xe đậu ngoài cửa, Lý Dịch mở cửa chỗ ghế lái phụ, Đào Túy chạy tới, xấu hổ nhìn anh.
Lý Dịch cong khóe môi, đỡ eo cô lên xe.
Sau đó cài đai an toàn cho cô, trước khi rời đi còn hôn cằm cô một cái, anh quay người đi đến chỗ ghế lái, khởi động xe.
Đào Túy xoa xoa cằm, mặt đo đỏ.
Xe chạy thẳng ra ngoài khu dân cư.
Đào Túy dựa trên ghế, vẫn nhìn Lý Dịch.
Người đàn ông xoay tay lái, gò má cũng rất tuấn tú, lái thẳng đến đại học Lê Thành, đến ngoài cửa lớp học của cô mới dừng lại.
Lúc này đã đến thời gian học, nhiều sinh viên lần lượt đi vào phòng học, Lý Dịch giúp cô ấn mở đai an toàn, nói: “Tan học, buổi tối anh tới đón em.”
Đào Túy “ừm” một tiếng, cô nói: “Hơn bốn giờ chiều anh tới đón em, em phải livestream chuẩn bị.”
Livestream đợt hai sắp bắt đầu rồi.
Lý Dịch gật đầu: “Được.”
Mi mắt của Đào Túy cong cong, cười rồi xuống xe.
Phất đuôi ngựa đi tới phòng học.
Một lát sau, Mercedes sau lưng mới chậm rãi chạy đi. Rất nhiều học sinh đều nhìn chằm chằm chiếc Mercedes này.
Sau khi Đào Túy ngồi xuống thì cầm điện thoại lên lướt xem tin tức.
Kết quả thấy đám người Chu Dương chế giễu Lý Dịch, vòng bạn bè có liên tiếp mấy tin đều do nhóm người Chu Dương đăng, Đào Túy che mặt: “…”
Lại gây phiền phức cho anh trai rồi.
Khâu Viện còn gửi tin nhắn hỏi cô.
[Bạn trai cậu đã làm gì trong phòng cậu? Làm sao còn phải trốn ở ban công?]
Đào Túy chớp mắt, sau đó soạn mấy câu, nhưng vì xấu hổ mà xóa hết, trước đây chưa xảy ra thì chuyện gì cũng dám nói, bây giờ xảy ra rồi, trái lại không dám nói.
Cuối cùng Đào Túy trả lời: [Không… Không có gì.]
Khâu Viện: [Túy Túy à, lừa gạt chúng tớ à.]
Đào Túy: “…”
Cô đặt điện thoại xuống, lúc cơm trưa ăn với mấy người họ, lại bị hỏi một trận, may mà thời khóa biểu buổi chiều bốn người đều không học chung.
Gần bốn giờ nhiều.
Lý Dịch lái xe đến thẳng cửa phòng học đón cô.
Đào Túy thu dọn rồi đi ra, một đám bạn học đều đứng sau lưng, có mấy người đang lẩm bẩm sau lưng cô.
“Bạn trai à? Thật đúng giờ, vừa hết tiết đã tới đón, hâm mộ quá đi.”
“Hơn nữa rất tuấn tú.”
“Các cậu thấy ngay mặt không?”
“Thấy rồi, anh ấy kéo cửa kính xe nhìn lướt qua bên ngoài, thật đẹp trai.”
“Hâm mộ quá, bạn trai tốt như vậy, trời ơi.”
“Đúng vậy, cũng không phải lần thứ nhất thấy đưa đón.”
Đào Túy đi ở đằng trước, đi theo dòng người, sau khi nghe thấy thì cúi đầu cười trộm, xuống bậc thềm. Lý Dịch xuống xe, nhìn sang bên nay, anh dựa vào cửa xe.
Vẫn đeo cà vạt.
Đào Túy nhanh chóng nhào tới.
Lý Dịch cười, một tay ôm eo cô.
Sau lưng lại truyền tới tiếng hâm mộ, Đào Túy đỏ mặt ôm lấy cổ anh. Lý Dịch ngước mắt, nhìn về phía dòng người đó, sau đó anh thản nhiên mở cửa xe, ôm Đào Túy lên.
Đào Túy cong môi, không giấu được nụ cười.
Lý Dịch cài đai an toàn cho cô, chống tay trên ghế, nhìn cô hỏi: “Cười cái gì?”
Đào Túy lại cười.
Lý Dịch thấy cô cười, nét mặt cũng dịu dàng hơn nhiều, anh nhéo cằm cô: “Chờ lát nữa nói với anh, em cười cái gì.”
Nói xong, anh vòng qua đi lái xe.
Xe chạy qua sân trường đầy ắp người, lái đến cổng.
Đi thẳng về nhà cô Lý.
Sau khi Lý Dịch xuống xe, thì dắt tay Đào Túy, kéo cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Em cười cái gì?”
Đào Túy đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không nói với anh.”
Lý Dịch nhướng mày: “Em nói gì?”
Đào Túy: “Không nói với anh.”
Lý Dịch: “Bà xã.”
Giọng nói của anh trầm thấp.
Đào Túy: “…”
Đậu má.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc