Nói lời này, lúc ban đầu Đào Túy vẫn xem như bình tĩnh, đến lúc sau cả người hơi run rẩy, người đàn ông trước mặt vốn lạnh lùng, sầm mặt thì cường thế càng mạnh.
Tay giữ eo cô của Lý Dịch, đột nhiên kéo mạnh.
Cơ thể Đào Túy ᴆụng vào, hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên.
“Tại sao chia tay?” Lý Dịch hỏi vậy, không phù hợp với con người thực tế của anh.
Đào Túy cắn chặt môi dưới, ánh mắt xung quanh dần nhiều lên, Lý Dịch nhìn cô, lúc lâu anh mở cửa xe, dùng một tay muốn ôm cô lên xe.
Có hơi ép buộc, cũng rất cương quyết.
Đào Túy kịp phản ứng, vội vàng dùng tay chống cửa xe: “Anh, anh… lát nữa em còn phải đi học, em cũng không lên xe đâu, xin anh đó, anh.”
Cô vừa nói vừa quay đầu, trong hốc mắt toàn là nước mắt.
Đã tràn ra từ khóe mắt.
Lý Dịch im lặng nhìn cô, sau đó anh cúi đầu muốn hôn cô.
Đào Túy luôn cắn môi dưới, dáng vẻ đó yếu đuối đáng thương. Môi mỏng của Lý Dịch tới bên môi cô, anh dừng lại, nhìn những giọt nước mắt chảy xuống.
Từng chuỗi từng chuỗi.
Cô thậm chí nén giọng, sợ khóc thành tiếng.
Đôi mắt của Lý Dịch lạnh lùng như khối băng, yết hầu của anh hơi chuyển động, hỏi: “Anh không làm tốt chỗ nào?”
“Không liên quan tới anh, anh trai.” Đào Túy lắc đầu: “Là em, là nguyên nhân của em.”
“Nguyên nhân gì của em?” Hỏi lời này, giọng điệu của Lý Dịch mang chút tàn ác hiếm có.
Người đàn ông như anh, thật ra sẽ không có lo nghĩ quá lớn, nhất là kiểu không phù hợp với tính cách của anh.
Đào Túy đâu nói ra được, cô cảm thấy nói ra nhất định anh sẽ xem như chuyện cười, bởi vì vô cùng không chín chắn, chỉ là vì bản thân không chịu nổi mất đi tự tôn hối hận mà chia tay.
Đây là tâm bệnh.
Lý Dịch thấp giọng nói: “Nói chuyện.”
Đào Túy lắc đầu, cô rất muốn tìm những cái cớ gì đó.
Đôi mắt của Lý Dịch lại sâu hơn lạnh hơn, là vì nguyên nhân tuổi tác sao?
Cô gái trẻ không thích người đàn ông ở cái tuổi này như anh đúng không?
Có thể cô thích kiểu như Tiêu Mục hơn?
Lần đầu Lý Dịch xuất hiện chút nghi ngờ về bản thân, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại tâm trạng, anh giữ eo cô, giọng nói nặng nề như nước.
“Anh không đồng ý.”
“Em quay về đi học trước đi, cẩn thận nghĩ rõ ràng.”
Nói xong, anh xoa mái tóc của cô.
Lúc này mới phát hiện cô gái vẫn mặc váy ngủ, vào sáng sớm mùa thu, sương lạnh nặng nề. Lý Dịch ôm eo cô, xoay người, dẫn cô tới cửa cầu thang.
Xung quanh đã có đầy người đứng.
“Đi lên thay quần áo.” Lý Dịch sờ mặt cô.
Đào Túy hơi tránh ra.
Tay của Lý Dịch trống không, anh híp mắt, Đào Túy nắm váy, lui về phía sau, nói: “Anh, bái bai.”
Sau đó, cô xoay người chạy đến cầu thang.
Lý Dịch buông tay xuống, đứng tại chỗ, cả một đêm anh không ngủ được, thật ra trong mắt mang chút tia máu, cộng thêm áo sơ mi xốc xếch nhìn vô cùng ngỗ ngược.
Nhưng mà trên người lại mang một loại lạnh nhạt, lạnh lùng từ chối người khác từ nghìn dặm.
Một vài sinh viên nữ nhìn anh, hơi đau lòng, lại có chút muốn tiến lên, tiếc là lại không dám.
Rất lâu.
Lý Dịch xoay người đi.
Quay lại xe, cửa xe đóng lại, anh lạnh lùng nói: “Lái xe.”
Giang Sách “vâng” một tiếng, mau chóng đặt điện thoại xuống.
Mà trong vòng bạn bè.
Giang Sách vừa mới đăng một tin tức mới nhất.
Giang Sách: [Đậu má, ông chủ tôi bị chia tay, sáng sớm, sáng sớm đã bị chia tay.]
Lập tức được hơn mười mấy like.
Chu Dương: [Đậu xanh? Chia tay thật à?]
Liễu Yên: [Không phải mới yêu sao?]
Hứa Điện: [Cái miệng xui xẻo Chu Dương này, ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Giang Úc: [Ha ha, hôm qua vợ tôi còn nói kéo bé đáng yêu vào nhóm cơ, Lý Dịch làm người ta chán rồi?]
Đào Túy lên tầng sáu.
Trên hành lang vẫn tụ tập không ít người, Khâu Viện đi nhanh hai bước, kéo tay cô trở về ký túc xá, thuận tiện đóng cửa lại. Những người khác không biết Đào Túy và Lý Dịch xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hai người họ một người khóc một người lạnh lùng, chỉ như vậy đã có rất nhiều người bàn luận ầm ĩ.
Đám người Khâu Viện thì biết.
Cho nên sau khi vào cửa, Khâu Viện vội lau nước mắt cho Đào Túy, Đào Túy cầm lấy khăn giấy, lại khóc lớn.
Nén giọng.
Nhưng mà không nén được nước mắt.
Thật ra cô rất thích anh.
Thích mùi hương trên người anh, nụ hôn của anh, sự bá đạo ngẫu nhiên.
Nhưng mà cô không hiểu được anh.
Đến nỗi cô trở nên dè dặt, càng dè đặt thì càng nghĩ nhiều.
Khâu Viện ôm cô: “Không sao, không sao, xa nhau một chút cũng tốt.”
“Nếu như chẳng mấy chốc anh ấy đi tìm người khác hoặc là tìm người trong lòng, vậy cũng không đáng được cậu thích.”
Nói đến đây, trong lòng Đào Túy càng hoảng sợ, cô thút thít nhìn Khâu Viện, nói: “Hôm qua tớ thấy vợ trước của anh ấy rồi, không chừng tối nay họ sẽ gặp nhau.”
Khâu Viện sửng sốt: “Không trùng hợp như vậy chứ?”
“Hơn nữa, cậu chia tay, vậy cậu cũng không thể quản lý anh ấy.”
“Hu hu hu hu, đúng, đúng vậy. Nhưng mà…” Đào Túy nói xong lại khóc.
Hai người Lâm Lâm và Tiêu Ai cũng luống cuống tay chân, vội dỗ dành cô, họ không có kinh nghiệm trong chuyện này cho nên cũng không dám nói nhiều.
Khâu Viện đẩy Đào Túy, cầm quần áo hôm nay phải mặc cho cô, nói: “Cậu thay quần áo trước đi.”
Đào Túy “ừ” một tiếng, nhận lấy quần áo đi thay. Thay xong, tâm trạng của cô cuối cùng cũng khá hơn, bởi vì sắc mặt không tốt nên vẫn phải trang điểm.
Cô đánh rất nhiều má hồng.
Hôm nay có tiết.
Bốn người cũng không chậm trễ, sau khi xuống tầng mua bữa ăn sáng, thì mỗi người vào phòng học.
Mặc dù tách ra, nhưng ba người họ vẫn liên tục an ủi Đào Túy trong nhóm, Đào Túy cứ “ừm ừm ừm” trong nhóm, lúc lướt tới hình đại diện của Lý Dịch.
Cô cũng cảm thấy như cảnh còn người mất.
Trong đó là voice mà anh gửi vào tối qua.
Ngủ ngon.
Đằng trước còn có tin anh gọi “bà xã”.
Đào Túy suýt chút nữa muốn khóc tiếp, thật ra trước đây cô không thích khóc, cô vội ngồi thẳng người, không nghĩ nữa.
Lúc đầu còn hơi ngây người, sau đó vì bị giáo viên gọi tên mà Đào Túy đã lấy lại tinh thần rất nhiều, cô vẫn đang suy nghĩ quan hệ giữa Lý Dịch.
Suy nghĩ qua loa.
Buổi chiều đầy tiết, trong đó có một tiết còn ᴆụng phải Tề Tưởng, Tề Tưởng đứng ở đối diện cô, chặn đường cô hỏi: “Cậu có ổn không?”
Đào Túy ôm sách, nhìn sinh viên nam tuấn tú trước mặt, cô cười nói: “Tôi rất ổn.”
Tề Tưởng “ồ” một tiếng, Đào Túy nói xong cũng rời đi, Tề Tưởng đi theo bên cạnh cô, nói: “Tôi nghe người ta nói, cậu chia tay rồi?”
Đào Túy ôm chặt sách vở.
Người nào nói?
Cô cười, giả vờ bình thường: “Không có.”
Nói xong, cô bổ sung một câu: “Tôi không thích kiểu con trai như cậu, cậu đừng phí sức nữa.”
Cô quẹo thẳng vào trong phòng học, lời này cô nói rất nặng nề, trước kia chưa nói nặng lời như vậy, tim vẫn còn đập nhanh.
Chắc Tề Tưởng cũng không ngờ cô sẽ thẳng thừng như vậy, cậu ta sửng sốt, lúc lâu mới xoay người trong dòng người, vừa hay một chiếc xe nhỏ màu đen đậu ở cách đó không xa.
Cậu ta đối diện với ánh mắt của người đàn ông trong xe.
Lạnh lùng, cường thế.
Tề Tưởng: “….”
Cậu ta siết quả đấm, xoay người đi.
Dưới bóng cây.
Đầu ngón tay của Lý Dịch kẹp điếu thuốc, lạnh lùng nhìn bóng người lướt qua nhau của họ, cô gái trẻ và chàng trai trẻ tuổi. Anh chợt cắn răng, cầm điện thoại soạn tin.
Đào Túy vừa ngồi xuống, điện thoại lập tức vang lên, cô lấy ra nhìn.
Lý Dịch: [Buổi tối về chỗ cô ăn cơm, anh tới đón em.]
Đào Túy giật mình, cô nắm chặt điện thoại, chần chừ rất lâu mới trả lời.
Tôi là Đào Túy nha: [Em tự đi là được, nhưng mà cô Lý chưa gửi tin nhắn cho em, hôm nay là ngày gì à?]
Sau khi gửi, bên kia Lý Dịch không trả lời nữa, Đào Túy nín một hơi, nhìn điện thoại rất lâu, mới nằm trên bàn, cô suy nghĩ một lát, vẫn gửi tin nhắn hỏi cô Lý.
Cô Lý trả lời: [À, đúng, tối nay qua đây ăn cơm, Lý Dịch không nói với con sao?]
Tôi là Đào Túy nha: [Nói rồi ạ.]
Cô Lý: [Ha ha, vậy thì tốt.]
Đào Túy thở dài, bỏ điện thoại xuống, chuyên chú học. Lúc kết thúc, bên ngoài mặt trời đã lặn, mặt đất vàng óng một mảnh, Đào Túy che trán đi ra, chuẩn bị về ký túc xá, thì thấy một chiếc xe nhỏ màu đen đậu ở chỗ không xa.
Kiểu và bảng số xe quen thuộc.
Đào Túy: “…”
Cô liếm môi, trong đầu nghĩ, dường như cô hơi hối hận khi chia tay.
Nhưng mà không chia tay thì khó chịu, ban ngày cô mới tốt hơn chút.
Cô đi hai bước, xe Mercedes màu đen chạy đến bên này, chậm rãi dừng bên cạnh cô, Lý Dịch cúi người, mở xe cửa, híp mắt nhìn cô.
“Lên xe.”
Đào Túy dừng lại, cố gắng không nhìn đôi mắt của anh, nói: “Em về ký túc xá cất sách vở trước, thay đồ rồi đi.”
Lý Dịch không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Áp lực trong lòng Đào Túy rất lớn, cô nói xong thì đi thẳng đến ký túc xá.
Xe Mercedes màu đen đỗ không xa phía sau. Đào Túy hít sâu một hơi, bước nhanh hơn, đi thẳng về ký túc xá, đám Khâu Viện đều vẫn chưa về.
Đào Túy hơi sửa sang một chút, cầm túi nhỏ, xoay người xuống tầng.
Anh đã dừng xe ở cửa cầu thang.
Đào Túy không thể tránh né.
Lý Dịch xuống xe, mở chỗ ghế lái phụ, nhướng mày nhìn cô.
Dáng vẻ rất mạnh mẽ.
Đào Túy mím chặt môi, không đi không được, sau đó cô khom người ngồi vào trong xe, Lý Dịch cứ nhìn cô đi qua bên cạnh mình, anh im lặng.
Anh theo đó khom lưng, cúi người.
Đưa tay lấy đai an toàn.
Đào Túy theo bản năng dựa ra sau.
Lý Dịch nhận ra động tác của cô, sắc mặt sa sầm hơn: “Anh sẽ ăn em sao?”
Đào Túy lắc đầu.
“Vậy à? Em tránh cái gì?” Giọng điệu của Lý Dịch tỏ ra hơi nặng nề.
Hốc mắt Đào Túy lập tức đỏ lên.
Lý Dịch thấy vậy, tức giận lập tức hơi tiêu tan, ngón tay của anh sờ mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em nói cho anh biết, tại sao muốn chia tay?”
Đào Túy cắn môi dưới.
Đầu ngón tay của Lý Dịch đi tới cằm cô, nâng lên, kéo tới, nhìn kỹ.
“Em không nói, anh sẽ không thể biết em suy nghĩ gì.”
“Hoặc là, em muốn… tìm người con trai như Tiêu Mục?”
Đào Túy dùng sức lắc đầu.
Lý Dịch híp mắt: “Không phải?”
Đào Túy vẫn lắc đầu.
Trong lòng Lý Dịch trái lại hơi thoải mái, anh lui ra sau, nhưng lại nhìn thấy Tề Tưởng, Tề Tưởng xách một phần cơm hộp trong tay, đứng ở đằng kia.
Sắc mặt Lý Dịch lại sa sầm.
Anh đập mạnh cửa xe.
Điện thoại của Đào Túy nối gót vang lên, Đào Túy nghe máy, là Khâu Viện.
Ở đầu kia Khâu Viện nói: “Tớ bảo Tề Tưởng đưa cơm cho cậu, tối nay khoa của chúng tớ có hoạt động.”
Đào Túy im lặng một lát, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ thì thấy Tề Tưởng, cô nói: “Không cần, tớ quên nói với các cậu, tối nay tớ phải đi ra ngoài.”
“Hả? Vậy à, vậy được.”
Sau đó, Khâu Viện lại nói: “Thật ra, tớ cảm thấy Tề Tưởng không tệ.”
Đột nhiên bên cạnh có một bàn tay với tới, lấy điện thoại của Đào Túy, hơn nữa ấn tắt máy. Đào Túy sửng sốt, nhìn về phía Lý Dịch, Lý Dịch nhìn cô.
“Về nhà ăn cơm.”
Sau đó khởi động xe.
Đào Túy nhìn điện thoại đã tắt máy.
Biết anh đang ghen.
Tâm trạng Đào Túy phức tạp.
Xe Mercedes đen chạy đến cổng lớn, từ xa lại thấy ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, xe cũng bị tắc. Đào Túy mở cửa kính xe, nghe bên ngoài hỗn loạn ồn ào một trận.
“Gọi 120 đi, mau, gọi120…”
“Trời ơi, sao lại đột nhiên chạy ra.”
Hình như là có người bị tai nạn.
Rất nhiều người vây quanh trước một chiếc xe nhỏ màu bạc cách đó không xa.
Đào Túy theo bản năng gọi Lý Dịch: “Anh, chúng ta…”
Cô muốn đi xem.
Lý Dịch “ừ” một tiếng, đẩy cửa xe rồi sải bước xuống xe, ngón tay của anh còn kẹp điếu thuốc, Đào Túy vội đuổi theo, anh tiện tay đưa điếu thuốc cho Đào Túy.
Đào Túy nhận lấy.
Chen qua đám người, Đào Túy chạy bước nhỏ, đang thở hồng hộc muốn nói chuyện, thì thấy cô gái đã ngất xỉu nằm trên mặt đất.
Vậy mà lại là Dương Nhu.
Sau khi thấy rõ gương mặt đó, tròng mắt Đào Túy co rút lại, theo bản năng nhìn Lý Dịch.
Chủ xe Jetta màu bạc bên cạnh thấy Lý Dịch, tưởng là ai đó của cô gái trên đất, nên lập tức nói: “Tôi gọi 120 rồi, cô ta đột nhiên chạy đến, tự ᴆụng vào.”
Giọng điệu của Lý Dịch rất lạnh nhạt, nói: “Bên này có camera, là trách nhiệm của ai, đến lúc đó xem camera là được.”
Sau đó, anh lạnh lùng liếc cô gái trên đất. Xoay người lại, nắm tay Đào Túy, thấp giọng nói: “Đi.”
Đào Túy nhìn anh.
Theo bản năng muốn rụt tay.
Lý Dịch nắm chặt.
Đào Túy thấp giọng nói: “Đó là chị Dương Nhu.”
Lý Dịch “ừ” một tiếng, cũng không nhìn Dương Nhu phía sau.
Đào Túy không nhịn được nói: “Anh… anh… chị ấy?”
Lý Dịch nâng mặt cô lên, nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm, được không?”
Lời của Đào Túy vừa tới miệng đã nuốt vào, cô nhìn đôi mắt của anh, rất lâu sau cô gật đầu. Lý Dịch nắm tay cô, xoay người rời đi, sau khi lên xe.
Lý Dịch khởi động xe, không hề nể tình mà rời khỏi hiện trường tai nạn luôn.
Sau khi xe chạy đi rất xa.
Đào Túy nghịch ngón tay, nhìn anh.
Vẻ mặt của Lý Dịch rất lạnh nhạt, đầu lưỡi đè hàm răng dưới, cầm điện thoại lên, soạn tin.
Lý Dịch: [Xem tin nhắn và email bị chặn gần đây trong hòm thư điện thoại của tôi.]
Giang Sách: [Vâng.]
Anh để điện thoại xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đào Túy. Đào Túy giống như bị bắt, chợt quay đầu lại, rất không biết che giấu, Lý Dịch thấy vậy, cong khóe môi.
Anh giơ tay, nắm tay Đào Túy.
Đào Túy theo bản năng lấy ra, tay của Lý Dịch nắm khoảng không, sắc mặt anh lạnh lùng hơn.
Rất nhanh đã đến nhà cô Lý, cô Lý mặc sườn xám chờ ở cửa, thấy người tới thì cười vẫy tay: “Túy Túy, mẹ rất nhớ con.”
Đào Túy vô cùng thích tính cách của cô Lý, nhanh chóng lên bậc thang, ôm lấy eo của cô Lý: “Con cũng rất nhớ mẹ.”
“Ai ôi, sao lại gầy vậy?” Cô Lý kéo Đào Túy xoay người vào nhà.
Trước khi đi, đúng lúc thấy cháu mình, ánh mắt của anh luôn nhìn lên người Đào Túy, khứu giác của cô Lý nhạy bén, bà ấy nhướng chân mày.
Nhìn Đào Túy, lại nhìn Lý Dịch.
Đào Túy sát gần bà ấy nũng nịu.
Lý Dịch cúi đầu châm điếu thuốc, đi về phía bàn cát bên kia.
Cô Lý: “…”
Có vấn đề.
Hai người này.
“Làm món con thích ăn.” Cô Lý thu tầm mắt, kéo Đào Túy đi tới phòng bếp, dì đang bận rộn trong phòng bếp, nhưng mà từng mùi thơm bay tới.
Hai ngày nay Đào Túy đều ăn ở phòng ăn, ngửi được những mùi thơm này, lập tức chảy nước miếng.
“Oa, Túy Túy mau lau nước miếng.” Cô Lý cười híp mắt cầm khăn giấy đưa cho Đào Túy, Đào Túy cầm lấy, lau lau, cũng không lau được gì.
Cô “a” một tiếng, bị cô Lý đùa.
Cô nói: “Mẹ nuôi, mẹ đùa con.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, vừa nãy con thật đáng yêu mà.”
Đào Túy chu môi.
Cô Lý cười kéo cô đi ra, còn chọc cô, bà ấy liếc mắt về phía Lý Dịch. Lý Dịch đứng ở bàn cát, ngón tay nghịch cát, ánh mắt nhìn sang bên này.
Thấy họ đi ra, anh mới thản nhiên thu tay.
Cô Lý: “…”
Rất nhanh.
Dì làm xong cơm, bưng lên bàn.
Ba người ngồi xuống, Lý Dịch ngồi ở đối diện, cô Lý múc một bát canh cho Đào Túy ăn, bên trong bỏ rất nhiều thịt, Lý Dịch đưa tay, cầm lấy cái bát đó, dùng cái muỗng múc thịt bên trong ra.
“Này này này, Lý Dịch cháu làm cái gì đấy?” Cô Lý lập tức mắng.
Lý Dịch nhấc tròng mắt lên nhìn họ, cuối cùng nhìn đến phía Đào Túy, nói: “Em ấy ăn nhiều thịt như vậy, chờ lát nữa không ăn cơm được.”
Đào Túy bị nói như vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Cô lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
Lý Dịch đẩy bát về, vén tay áo lên, thản nhiên nhìn cô: “Sẽ không sao?”
“Mỗi lần ăn canh trước khi ăn cơm, em luôn có thể để lại nửa bát.”
Đào Túy: “…”
Cô giận đến mức đôi mắt trợn to.
Cô Lý ở một bên, chống cằm, nhìn họ anh tới em đi. Qua một lúc, bà ấy mới giảng hòa, cười nói với Đào Túy: “Cứ nghe anh trai đi.”
Đào Túy: “…”
Lúc sắp ăn xong, điện thoại của Lý Dịch reo, hình như là Chu Dương, bọn họ gọi anh đi ra ngoài, sau khi Lý Dịch cúp máy thì liếc mắt nhìn Đào Túy.
Đào Túy tiếp xúc ánh mắt của anh, theo bản năng dời đi.
Vào giờ phút này, cô lại bất ngờ có thể biết ánh mắt này của anh có ý gì, trước đây anh từng hứa với cô, nói lần sau muốn đưa cô đi tụ họp.
Lý Dịch híp mắt, anh nói: “Không đi cùng anh?”
Đào Túy suýt chút nữa muốn nói, chúng ta đã chia tay, em đi làm gì.
Nhưng ở đây còn có cô Lý, Đào Túy nuốt lời vào, cô nặn ra nụ cười mà lắc đầu.
Cô Lý lập tức quấy rối: “Đi cái gì mà đi, tối nay Đào Túy ở nhà với cô, cháu muốn đi đâu thì tự đi.”
Lý Dịch dựa ra sau, kéo tay áo, không nói tiếng nào, đôi mắt nhìn Đào Túy.
Đào Túy cười kéo tay cô Lý: “Ừm, em ở nhà với mẹ nuôi.”
“Ngoan.”
Sau khi ăn cơm xong, không bao lâu, Lý Dịch đã ra ngoài. Đào Túy luôn ở bên cô Lý, cho dù thỉnh thoảng chú ý tới Lý Dịch, nhưng mà cũng không dám quá trắng trợn.
Người đã chia tay rồi.
Cô Lý nhìn ra Đào Túy không tập trung, kéo cô ngồi trên ghế sofa, nói: “Xem phim với mẹ, sau đó con chuẩn bị chút, xem xem có lời muốn nói với mẹ nuôi không.”
Ví dụ như chuyện giữa cô và Lý Dịch.
Đào Túy sửng sốt, dường như hơi nghe ra gì đó nhưng mà lại cảm thấy chắc cô Lý sẽ không biết đâu.
Cô luôn chưa kịp tìm cơ hội nói, hơn nữa chắc để Lý Dịch nói chuyện này mới không xấu hổ. Nhưng mà bây giờ cũng không cần nói.
Đào Túy dựa vào lưng ghế sofa, có hơi ỷ lại mà dựa vào cô Lý.
Cô Lý thấy cô gái như vậy, không cạy ra được một câu, có hơi mới lạ.
Lúc này.
Trong ti vi đài truyền hình Lê Thành chiếu một tin tức.
Là chuyện “tai nạn xe cộ” xảy ra ở cổng đại học Lê Thành.
Phóng viên dân sinh nói: [Chúng tôi lấy được thẻ căn cước từ trên người của người bị hại, là một cô gái họ Dương, nhưng bây giờ vẫn chưa có người nhà tới giải quyết.]
Đào Túy nghe tới đây, lập tức ngồi thẳng người, chăm chú nhìn màn hình.
Không có người nhà sao?
Tiếp đó phóng viên dân sinh còn nói đã xem camera, đúng là cô gái họ Dương này chạy ra, hơn nữa cô ta cũng chưa bị ᴆụng, chỉ là té xỉu.
Bên bệnh viện nói là vì cơ thể yếu ớt.
Đào Túy: “…”
Cô Lý cũng nhìn tin tức, một lúc lâu bà ấy kịp phản ứng, cô Lý chỉ ti vi: “Dương Nhu?”
Đào Túy giật mình trong lòng, nhìn về phía cô Lý.
Sắc mặt cô Lý trở nên khó coi: “Cô ta lại xuất hiện?”
Đào Túy: “Sao ạ?”
Cô Lý cười khẩy, bà ấy ngồi lại, hai tay khoanh иgự¢: “Làm sao không phải ᴆụng thật chứ? Đụng ૮ɦếƭ luôn là xong.”
Đào Túy hoàn toàn không ngờ cô Lý lại ghét Dương Nhu như vậy, gương mặt cô đầy mù mờ, cô Lý tựa lưng vào ghế ngồi, thấy sự nghi ngờ đầy mắt Đào Túy.
Bà ấy cười, nói: “Vết nhơ duy nhất đời này của anh Lý Dịch nhà con chính là cưới người phụ nữ Dương Nhu này.”
Đào Túy sửng sốt.
Cô Lý lại nói: “Ba năm trước, đứa trẻ trong bụng Dương Nhu không phải của Lý Dịch, Lý Dịch vẫn chẳng hay biết gì, vốn muốn sống tiếp như vậy vì đứa bé này, khoan dung cô ta đủ kiểu.”
Đào Túy: “Cái gì?”
Cô Lý kéo tay Đào Túy nói: “Anh Lý Dịch của con nhìn thì mạnh mẽ, nhưng mà con người thằng bé rất có trách nhiệm, cưới Dương Nhu chung ᴆụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Dương Nhu đổ đủ tội lỗi nghi ngờ mà thằng bé luôn nhẫn nhịn vì cô ta là vợ mình, sau đó Dương Nhu nói mang thai, mặc dù Lý Dịch có hơi nghi ngờ chuyện này, nhưng mà thằng bé cũng không thể hiện ra ngoài, cho đến khi người đàn ông đó khiêu khích, Lý Dịch mới lặng lẽ xử lý xong người đàn ông đó.”
“Vốn dĩ lúc ly hôn, Lý Dịch vẫn xem như nhẹ nhàng, cũng vì xảy ra chuyện này nên nhà họ Lý mới ra tay độc ác, Dương Nhu không mang đi bất cứ thứ gì từ nhà họ Lý đi, thậm chí sau đó cả nhà họ Dương luôn bị chèn ép.”
Cô Lý nhìn gương mặt thanh xuân xinh đẹp của cô gái, đôi mắt đó vô cùng trong sáng, bà ấy cười nói: “Lý Dịch ở quân đội nhiều năm, thường thấy sống ૮ɦếƭ, tuổi tác của thằng bé nhỏ hơn đám người Chu Dương, nhưng mà tính cách của nó thận trọng nhất, cũng đáng tin nhất.”
“Nhưng mà, thằng bé cũng rất đáng thương phải không? Một cuộc hôn nhân tốt đẹp, biến thành kiểu đó, người đàn ông kiên cường như thằng bé lại phải đội mũ xanh vì Dương Nhu, Túy Túy à, có phải thằng bé rất đáng thương không?”
Cả người Đào Túy đều có chút ngỡ ngàng.
Cô vừa nghĩ tới Lý Dịch ngấm ngầm cất giấu những tâm sự này, còn có những sự nhẫn nhịn đó. Chắc anh cũng rất khó chịu, cũng từng đau khổ, chẳng qua là anh rất ít thể hiện ra mà thôi.
Lại nghĩ đến vẻ mặt của anh hồi sáng.
Hốc mắt của Đào Túy hơi đỏ.
Anh nói yêu đương rất nghiêm túc, có thể cũng không ngờ cô sẽ nói chia tay.
Nghĩ tới đây, Đào Túy lập tức đứng lên, nói: “Mẹ nuôi, con phải đi tìm Lý Dịch.”
Cô Lý sửng sốt, hồi lâu cô bật cười: “Được, mẹ nuôi đưa con đi.”
Tối nay quán bar của Liễu Yên có rất nhiều người.
Ồn ào ầm ĩ.
Lý Dịch vào cửa, nhận được email, anh không vội vã mở ra mà đi tới ghế dài. Chu Dương và Hứa Điện đã đến, hai người tựa lưng vào ghế ngồi cười nhìn anh.
Giang Úc nhấc một chai rượu từ phía sau tới, bốn ly rượu để lên bàn: “Nào, tối nay chúc mừng Lý Dịch chia tay.”
Lý Dịch liếc ánh mắt tới.
Giang Úc bật cười, anh ấy tựa lên bàn, nói: “Vậy thì chúc mừng cậu quay về độc thân.”
Nói xong, anh ấy rót một ly whisky đầy cho Lý Dịch. Lý Dịch cởi cổ áo sơ mi, cầm điếu thuốc đang cắn trong miệng, cúi đầu nhìn rượu.
Mấy giây sau, anh kẹp mấy cục đá, sau đó bưng lên, một hơi cạn sạch.
Trong đầu, toàn là hình ảnh Đào Túy nói chia tay.
Thậm chí còn có những hành động cô tránh né anh.
Chu Dương và Hứa Điện nhìn cách uống của anh, lập tức ngồi thẳng người, Chu Dương gõ bàn một cái, nói: “Ế, không phải chứ.”
Hứa Điện nhướng mày: “Lý Dịch.”
Lý Dịch dựa vào trên bàn, lại cầm chai rượu rót một ly, anh cầm trong tay, lắc lắc, nhìn về phía Chu Dương và Hứa Điện. Giọng điệu thản nhiên nói: “Tôi không dễ say như vậy.”
Chữ say khiến đầu lưỡi anh ngừng một lát.
Chu Dương gõ bàn nói: “Biết tửu lượng của cậu được, nhưng mà… rất ít khi thấy cậu uống như vậy.”
Lý Dịch cười khẩy, ngửa đầu uống hết, sau đó ngậm một cục đá, cắn “răng rắc răng rắc”. Sau đó, anh tựa vào bàn, cầm điện thoại lên nhìn.
Giang Sách gửi email đến nói.
Lần này Dương Nhu lại giả bộ, vì muốn dẫn tới sự thương hại của anh.
Từ sau khi nhà họ Dương gả Dương Nhu cho lão già đó, sau khi lão già đó không chịu đựng được mà qua đời, Dương Nhu đã luôn như vậy.
Lý Dịch cười khẩy.
Anh cúi đầu châm điếu thuốc, khói mù lượn lờ, nhuộm gương mặt, anh không có tâm trạng để ý Dương Nhu thế nào, anh chỉ quan tâm Đào Túy đang nghĩ gì.
Xung quanh đinh tai nhức óc.
Lý Dịch lại rất yên lặng mà hút thuốc, uống rượu.
Chu Dương, Hứa Điện và Giang Úc thấy vậy, chỉ có thể lặng lẽ uống cùng anh.
Cho đến khi.
Một bóng người mảnh khảnh đi qua đám người, đứng ở cách đó không xa, cô cầm váy, như đóa hoa trong gió, nhìn anh, rất lâu sau đó.
Lý Dịch lập tức đứng thẳng người.
Điếu thuốc trong miệng rơi xuống, làm bỏng mu bàn tay, anh cũng không chú ý tới.
Đào Túy: “Anh.”
Giọng nói của Lý Dịch khàn khàn: “Tới đây.”