“Miệng mồm cô bé này thật là lanh lợi.” Chu Dương kịp phản ứng đầu tiên, khoác vai Lý Dịch, bật cười, tạo bộ dạng cà nhắc.
Lý Dịch khẽ cười.
“Đi thôi.” Anh nói.
Nói xong bèn đi trước, Chu Dương lập tức đuổi theo, còn liên tục quay đầu nhìn Đào Túy.
Đào Túy thấy Lý Dịch cười, bên tai đỏ lên một hồi, ngũ quan vốn đã rất lạnh lùng, những đường nét khi cười lại mềm mại hơn rất nhiều, đuôi mắt dài, có vẻ dữ tợn pha chút dịu dàng.
Cô uể oải quay đầu.
Bóng lưng hai người đàn ông biến mất trên bậc thang.
“Oa, anh ấy thật là đẹp trai.” Lâm Lâm không ngậm được miệng, ánh mắt đầy vẻ si mê.
Đào Túy thu hồi tầm mắt, lấy tay quạt quạt Lâm Lâm ở bên cạnh mấy cái, Lâm Lâm mới hoàn hồn, cô ấy sững sờ nhìn Đào Túy, Đào Túy “ài” một tiếng, chống cằm, đùa nghịch đĩa thức ăn: “Ăn, ăn xong rồi về ngủ, thật là mệt.”
“Ồ, đúng, tối hôm qua cậu uống say, đêm ngủ không được ngon mà.” Lâm Lâm gắp thức ăn cho Đào Túy: “Chuyện đó, thất tình…”
Đến giờ cô ấy vẫn không biết rõ tại sao Đào Túy lại thất tình.
Người được cô thầm mến kia là ai?
Đào Túy không để ý tới cô ngốc Lâm Lâm bên cạnh, cúi đầu dùng bữa. Khi sự mong đợi đã tụt xuống con số âm sẽ không còn quá nhiều giá trị ảnh hưởng nữa, ô gái Đào Túy lại là một người anh hùng.
A.
Lý Dịch chó má.
Sau đó miếng bánh ngọt black forest cũng do Lâm Lâm hỗ trợ giải quyết một phần, ngoài miệng Lâm Lâm vừa nói không muốn nhưng hành động lại rất tích cực, ăn xong còn ngồi nghỉ một hồi rồi hai người mới đứng dậy rời khỏi quán trà, trở về ký túc xá. Bọn Khâu Viện còn chưa trở lại, quạt trần ký túc xá đã quay tít, Đào Túy thay quần áo ngủ, ngồi xuống chơi mấy ván trò chơi cùng Lâm Lâm.
Lâm Lâm vừa chơi vừa nói: “Bài tập nghỉ hè cũng đã nộp rồi mà kỳ nghỉ hè vẫn chưa đến.”
“Còn có nửa tháng nữa thôi.” Đào Túy nói.
“Thật lâu quá.”
Đào Túy cảm thán: “Lâu thật.”
Đánh thêm một trận nữa, chưa ăn được gà, trong lúc những người trong đoàn đội líu ra líu ríu bảo nhau lưu số wechat thì hai người lại đi ngủ trưa.
Bão kéo dài một ngày, đến hai ngày sau bão mới tan. Đào Túy biết trời có thể sẽ có mưa, vẫn cố nhét thêm một chiếc ô vào trong túi xách đã đầy ắp, hôm nay là ngày thứ hai phát video ngắn, số lượt xem đã đạt tới hơn một trăm vạn, tính ra rất thấp. Người quản lý là chị Tô đã chọn ra Đào Túy trong bốn người phát trực tiếp.
Buổi tối, một mình Đào Túy chiếm hẳn một bàn dài, phía sau là logo của công ty, đoạn video ngắn đang được nhiều người thích này là vai diễn của bốn người dựa trên kịch bản của tứ đại sư huynh trong Tây Du Ký.
Số lần Đào Túy phát trực tiếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên những việc này đều cần rèn luyện.
Chỉ là sau khi nhấc dụng cụ phát trực tiếp lên, cửa phía chéo đối diện sau lưng Đào Túy luôn luôn có người ra ra vào vào, cô quay đầu liếc mắt nhìn rồi mới nhìn vào máy quay.
“Chào mọi người, tôi là Túy Túy đây.”
“Đúng rồi, chính là diễn viên vai Sa Tăng trong video ngắn đó, ha ha, quê mùa sao?”
“Có phải Đường Tăng rất đẹp trai hay không? Tối nay cô ấy không có đi làm, chỉ có tôi, à phòng ký túc xá 602 đúng là có tôi, đúng vậy.” Đào Túy trả lời câu hỏi của mọi người dựa vào những bình luận phía dưới.
“Khụ khụ, phát trực tiếp bán hàng à? Có đó, tôi không có chọn sản phẩm.”
Đột nhiên vuốt thanh bình luận một chút.
“Có phải công ty của cô là công ty của Tần Tư Tư không?”
“Tần Tư Tư cũng phát trực tiếp ở đây mà, tối nay hàng của cô ấy rất ưu đãi, son mua hai tặng một.”
Đào Túy ngừng nói, nhìn hai bình luận này, trong lòng cô khẽ cười nhạt, sau đó cô híp mắt tiếp tục chọn câu hỏi để trả lời: “Tóc sao? Bạn thấy tóc tôi đẹp sao? Tôi sẽ ghim bình luận của bạn.”
Vừa nói, cô vừa tháo dây buộc tóc, tóc lập tức xõa xuống, khuôn mặt càng thêm phần xinh đẹp hơn, hai bình luận kia cũng dần bị trôi đi.
Đào Túy chuyên chú phát trực tiếp.
Trong góc có máy, còn có một giáo viên đang khảo sát tiết tấu phát trực tiếp của Đào Túy, khả năng kiểm soát phòng phát, trình độ xử lý vấn đề.
Sau khi phát trực tiếp hơn một tiếng đồng hồ, do chỉ trò chuyện đơn thuần nên lịch trình bị rút ngắn. Lúc Đào Túy kết thúc, phòng phát trực tiếp của Tần Tư Tư cũng đúng lúc kết thúc, trợ lý, nhân viên làm việc ra ra vào vào, ai nấy đều khen ngợi độ nổi tiếng của Tần Tư Tư cũng như năng lực bán hàng trực tiếp của cô ta.
Đào Túy vùi mình trên ghế salon.
Chờ giáo viên cho cô lời phê bình.
Mấy phút sau, phòng phát trực tiếp của Tần Tư Tư mở cửa, một đám người từ bên trong đi ra, dẫn đầu là Tần Tư Tư, toàn thân mặc một chiếc váy liền thân màu quả hạnh, dịu dàng giống như một chị đại. Cô ta đi đến chỗ Đào Túy, Đào Túy đặt điện thoại di động xuống, cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.
Giống như hai ánh lửa u ám ᴆụng phải nhau, để lại một khoảng u ám.
Em gái cùng cha khác mẹ mà.
Trợ lý bên cạnh Tần Tư Tư vỗ tay: “Cô Tần, Đào Túy, cùng đi ăn đêm đi, Tư Tư mời!”
Cô Tần cẩm quyển sổ đi ra, đưa cho Đào Túy, cười đáp: “Được.”
“Chờ đã, tôi nói chuyện với Đào Túy một chút, mọi người xuống lầu trước đi.”
“Được.” Đoàn người vây quanh Tần Tư Tư đi tới thang máy. Đào Túy thu hồi tầm mắt, đôi mắt hồ ly nhìn cô Tần, cô Tần ngồi xuống nói: “Giọng nói khi cô trả lời câu hỏi của người xem phải rõ ràng một chút, sau này lúc phát trực tiếp, chắc chắn cô phải đối mặt với nhiều câu hỏi không thể ngờ tới, nếu như đến một câu hỏi cũng không biết, sao cô có thể đối mặt với nhiều câu hỏi khác?”
“Có thời gian rảnh rỗi thì về xem một chút phòng trực tiếp của Tư Tư, cô ấy…”
Tròng mắt Đào Túy rủ xuống: “Tôi biết rồi.”
Cô Tần: “…”
Hai người xuống lầu, bên ngoài mưa lớn, đoàn người Tần Tư Tư ăn đêm ở quán nướng bên cạnh, Đào Túy bị chị Tô kéo sang, không thể phản kháng.
Sau khi ngồi xuống, cô mở trò chơi ra chơi, cũng không thèm nhìn qua Tần Tư Tư kia.
Giọng nói của Tần Tư Tư rất hợp với dáng vẻ của cô ta, khá nhu hòa. Cô ta là cô chủ nhà họ Tần ở Lê Thành, nhà họ Tần là một gia tộc cổ hủ, vì kiên quyết giữ mãi tư tưởng ấy nên ngày càng sa sút, chỉ còn lại một chút gia cảnh trống rỗng. Nhưng trong mắt người ngoài vẫn cảm thấy Tần Tư Tư rất cao quý.
“Cô có biết ảnh hậu Mạnh không? Tư Tư, có thể giúp tôi xin chữ ký cô ấy không.”
Tần Tư Tư: “Việc này, tôi phải gặp mới có thể hỏi.”
“Quá tốt, các cậu chủ của bốn gia tộc lớn ở Lê Thành cô cũng biết sao?”
Tần Tư Tư: “Cũng có chút quen biết với nhà họ Lý.”
Đào Túy giương mắt liếc nhìn Tần Tư Tư, Tần Tư Tư cũng khẽ liếc cô, hai người lại lạnh lùng nhìn nhau một hồi. Đào Túy cười nói: “Sao tôi lại nghe nói nhà họ Lý không quen biết cô nhỉ.”
Trong nháy mắt đám đông lại được hít một hơi.
Đồng loạt nhìn về phía Đào Túy.
Dù Đào Túy bận vẫn nhàn nhã ngồi.
Tròng mắt Tần Tư Tư tối đi mấy phần, nhưng sắc mặt vẫn dịu dàng, cô ta mỉm cười: “Đào Túy, cô quen người nhà họ Lý sao?”
Đào Túy cầm một xiên thịt lên, cười híp mắt cắn: “Không quen biết, tôi nói linh tinh thôi.”
Mọi người: “…”
Nghe Đào Túy chối xong, Tần Tư Tư nuốt vào một hơi, cũng không dám nhắc lại chuyện quen biết nhà họ Lý nữa. Đào Túy biết quá nhiều chuyện đen tối.
Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, đối với cô ta sẽ không tốt.
Ví dụ như, bố của hai người họ là Tần Hải Chi, là một tên đàn ông phong lưu mê gái không có điểm dừng.
Ví dụ nữa…
Đào Túy uống một ngụm coca, nhìn gương mặt đó của Tần Tư Tư.
Ví dụ nữa như… Mẹ của Tần Tư Tư là con thứ ba.
Ăn xong bữa đêm, cơn mưa tầm tã bên ngoài dường như chưa muốn ngớt, Đào Túy đứng ở ven đường, lôi chiếc ô nhỏ ra, tính toán một chút phát hiện chiếc ô này không hữu dụng lắm, cô chuẩn bị gọi xe.
Lúc này, một chiếc xe Mercedes đen chạy từ trong bãi đậu xe ra, đèn xe chiếu vào gương mặt của Đào Túy, chói qua một chút rồi chạy đi.
Mấy giây sau, chiếc xe lùi lại, dừng bên cạnh Đào Túy.
Điện thoại di động của Đào Túy vang lên, cô nhìn qua.
Là số lạ vùng Lê Thành.
Cô nghe điện thoại: “A lô.”
“Cô Đào?” Đầu bên kia là một giọng nam trẻ tuổi.
Đào Túy: “Anh là?”
Lời còn chưa dứt, cửa kính chiếc xe Mercedes đen được vặn xuống, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da ra khỏi xe, bước lên bậc cấp: “Cô Đào, tôi là Giang Sách.”
Đào Túy lùi về phía sau một bước theo bản năng, đối mặt trước lời nói của người đàn ông lịch sự, cô sửng sốt mấy giây.
Giang Sách.
Cô kịp phản ứng: “Lý…”
“Không sai, tôi là thư ký của tổng giám đốc Lý, tôi vừa đi ra từ trong bãi đậu xe, thấy cô đứng ở đây, bản thân suy nghĩ có phải cô hay không nên gọi vào số của cô.” Giang Sách mỉm cười.
Đào Túy dừng một chút, nhẹ nhàng cắn răng, hỏi: “Anh nhận ra tôi?”
Giang Sách: “Đúng vậy.”
Trong lòng Đào Túy gào thét.
Vậy tổng giám đốc Lý của anh bị làm sao thế! Bị làm sao à!
“Anh…”
Thư ký Giang suy nghĩ nhạy bén, cười nói: “Tôi từng xem qua hình của cô, tổng giám đốc Lý cũng xem qua rồi, biệt thự bên đó đã sắp xếp xong xuôi.”
Đào Túy: “…”
Tổng giám đốc Lý nhà anh xem qua chưa?
Anh chắc chứ? Anh chắc chứ?
Cái tên chó má đó gặp tôi hai lần, không lần nào nhận ra tôi. Anh còn không bằng một thư ký.
“Mưa quá lớn, cô phải về trường học sao?”
“Ừ.” Giọng Đào Túy như ૮ɦếƭ lặng.
“Tôi đưa cô đi.”
“Cảm ơn.”
Chiếc xe Mercedes đen dần tiến vào màn mưa, đêm đen gió lớn, đèn xe lóe lên. Biển số xe cũng nhìn rõ ràng sau một chiếc xe Mercedes đen khác, nhìn qua liền nhận ra ngay đó là xe riêng của Lý Dịch. Những người ở Lê Thành cũng thuộc làu biển số xe đó, Tần Tư Tư nắm chặt bao da của xe: “Vừa nãy… Đào Túy lên xe của Lý Dịch?”
Cô ta hỏi tài xế.
Tài xế là do nhà họ Tần cử đến cho cô ta.
Tài xế gật đầu: “Đúng vậy, Tư Tư, đó là xe của cậu Lý.”
Móng tay Tần Tư Tư dứt khỏi bao da, thoáng để lại một dấu móng tay phía trên đó.
Mỗi lần công chiếu video ngắn, cộng thêm hoạt động của đoàn đội, không ít học sinh thích xem video ngắn ở Lê Thành tự nhiên cũng chỉ nhận ra người đẹp Đào Túy này.
Người theo đuổi Đào Túy tăng lên, từng giây từng phút đều bị hỏi số wechat.
Gần đây còn có một cậu chủ con nhà giàu của ngành tài chính suốt ngày chạy theo Đào Túy. Đào Túy bị làm phiền đến khó chịu, cô đi ra ngoài chơi cùng Lâm Lâm cũng bị người này chặn đường.
Bị chặn khi trên đường chuẩn bị vào trung tâm thương mại, Đào Túy nhìn chằm chằm tên nhà giàu kia, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi ra phía ngoài cửa câu lạc bộ Tinh Không.
Trong đầu cô chợt lóe lên, nói với tên nhà giàu kia: “Tôi có bạn trai rồi.”
“Em nói dối tôi ư? Đào Túy, tôi đi theo em nhiều ngày như vậy đâu thấy em có bạn trai.” Vẻ mặt tên nhà giàu đầy nghi hoặc, nở nụ cười gian tà, trên trán còn xuất hiện mấy cái mụn trứng cá.
Đào Túy mỉm cười: “Tôi đưa anh đi gặp anh ấy.”
Nói xong, cô xoay người, đi về phía câu lạc bộ Tinh Không, tới bên cạnh Lý Dịch, chỉ vào Lý Dịch, nói với tên nhà giàu: “Bạn trai tôi.”
Lý Dịch rũ tròng mắt xuống, đúng lúc tay đang châm điếu thuốc, nghe được câu này bèn dừng lại, khẽ nâng tròng mắt lên, nhìn về phía ánh mắt cong cong của Đào Túy đang hất cằm lên.