Lý Minh Châu khóc.
Cô khóc rất khẽ khàng, không nức nở thành tiếng, ngay cả thút tha thút thít cũng không, chỉ có đôi tay siết chặt lấy quần áo bên hông Lục Dao.Nhưng Lục Dao biết cô đang khóc.
Lục Dao biết cô khóc thì ngây ra.
Trước giờ cậu chưa từng thấy Lý Minh Châu khóc, thậm chí cách đây không lâu cậu còn đoan chắc Lý Minh Châu không hề có nước mắt.
Nếu cô không nghiêm mặt dữ dằn thì cũng hung hăng dạy dỗ người khác, cô luôn bình thản như chén nước lặng, những tưởng dù trời có sập xuống thì chén nước kia cũng không đổ ra ngoài đến nửa giọt.
Lục Dao ôm lấy cô, có cảm giác như chén nước ấy đã hắt hết lên người mình.
Quần áo cậu rất dày, thế mà vẫn thấy иgự¢ âm ẩm, không biết do Lý Minh Châu đúng là một chén nước hay là nước mắt cô làm ướt áo cậu.
Căn phòng nhỏ nhốt Lý Minh Châu vào bóng đêm hun hút, nhưng Lục Dao lại vì cô mà thắp lên một ngọn đèn.
Cậu học theo cảnh phim trên ti vi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của Lý Minh Châu.
Lục Dao hiếm khi an ủi người khác, cậu chưa bao giờ làm chuyện này thì đúng hơn, ngay cả nói cũng nói lắp bắp.
“Cậu, cậu đừng khóc, tôi sẽ ở bên cậu…”
Lời vừa thốt ra như mở lối vào Thiên Thai, khiến trái tim cậu chợt tan thành nước, rất tự nhiên mà ôm chặt Lý Minh Châu.
“Tôi sẽ ở bên cậu, tôi không đi đâu hết.”
Cậu lặp đi lặp lại mấy lần như niệm kinh, đều đều như bánh xe lăn.
Lý Minh Châu chẳng biết đã ôm cậu bao lâu, cô ôm cậu như ôm lấy cọng rơm cứu mạng mình, như hễ buông tay thì sẽ vùi xác chốn vực sâu.
Cô sống ૮ɦếƭ không buông ra, ôm chặt Lục Dao, chìm vào giấc ngủ.
Trong viện nếu muốn thuê giường chăm bệnh thì phải nộp thêm một trăm tệ, mép giường Tô Thiên Du không có giường nhỏ nên Lục Dao đành phải ôm Lý Minh Châu ngồi đờ ra ghế.
Cậu sợ Lý Minh Châu ngủ không thoải mái nên ngồi im cả đêm không dám động đậy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt Lý Minh Châu cứng đờ.
Cô rất giống một tên Sở Khanh vô trách nhiệm, vừa quay mặt đã bỏ sau đầu cái dáng vẻ khóc lóc sướt mướt thê thảm của mình tối qua mà xụ mặt giáo huấn Lục Dao ngay.
“Đêm hôm khuya khoắt cậu chạy về thành phố H làm gì? Cậu điên rồi à?”
Cô lại bê cái chén nước lặng như tờ kia lên, mặt đanh lại, cố giấu đi vẻ yếu ớt không để người khác nhận ra.
Lý Minh Châu luôn có biện pháp che giấu sự yếu đuối và bất lực của bản thân, dù là ai cũng không phát hiện được.
Lục Dao ngáp dài một cái, hai mắt thâm quầng thấy rõ.
Lý Minh Châu nhất thời mềm lòng.
“Dạy dỗ xong chưa? Xong rồi thì để tôi đi mua đồ ăn sáng cho cậu.”
Lý Minh Châu:……
Lục Dao chật vật đứng dậy, cậu ôm Lý Minh Châu cả đêm nên đùi hơi tê dại, lúc đứng dậy thoáng lảo đảo, suýt nữa thì đứng không vững.
Bấy giờ Lý Minh Châu mới trông tỏ Lục Dao ăn mặc lộn xộn tới mức nào.
Lục Dao chỉ mặc hai lớp, bên trong là bộ đồ ngủ cotton mỏng, bên ngoài qua loa khoác thêm một cái áo có mũ.
Chiếc áo bọc cậu như bọc kén khiến cậu thoạt trông như một cái bánh mì bảnh bao.
Thấy vậy, Lý Minh Châu nào còn thốt được mấy lời nghiêm khắc nữa.
Giọng cô dịu hẳn đi, thể hiện rõ sự quan tâm.
“Mặc lại đồ cho đàng hoàng, kéo khóa áo lên, không cho phép cậu đi ra ngoài, ngồi trong phòng cho tôi, đợi giờ khám bệnh buổi sáng qua đi tôi sẽ về nhà lấy đồ cho cậu thay.”
Lục Dao cứ canh cánh chuyện Lý Minh Châu chưa ăn gì, nên lời cô nói cậu chỉ nghe loáng thoáng cho có lệ.
Tô Thiên Du vẫn ngủ suốt từ đêm qua đến sáng nay, lúc hộ lý vào phòng rửa ráy cho bà thì bà mới tỉnh.
Bà vừa tỉnh đã gào thét ầm ĩ, ú ớ không rõ lời như vừa ngậm một quả táo trong miệng vừa nói chuyện.
Lý Minh Châu không nghe rõ bà nói gì, chỉ suy đoán Tô Thiên Du muốn biểu đạt gì qua động tác của bà.
“Không sao đâu, tôi sẽ không để bà ૮ɦếƭ.” Lý Minh Châu cúi người xuống, cố gắng thốt ra một câu an ủi, “Người ta chỉ khám bệnh thôi, không có gì phải sợ, tôi sẽ ngồi cạnh nhìn.”
Tô Thiên Du bất giác cảm thấy sợ hãi, lúc hộ lý bế bà đặt lên xe lăn thì bà kêu gào rất thảm thiết.
Cảm xúc bệnh nhân không ổn định là chuyện thường tình, hộ lý cũng không nghĩ ngợi nhiều, càng không ngờ Tô Thiên Du là kẻ điên có thần kinh không ổn định, cô ta cứ tưởng đời bà vừa gặp cú đả kích nên không chấp nhận nổi.
Hộ lý cố gắng trấn an Tô Thiên Du.
Tô Thiên Du một mực nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, Lý Minh Châu nắm tay bà.
“Đi khám bệnh thôi, khỏi bệnh chúng ta sẽ về nhà ngay, không phải bà muốn mua cái gương mới sao? Tới lúc đó tôi sẽ mua cho bà cái to nhất.”
Mấy tiếng “mua gương” có vẻ đã gãi đúng chỗ ngứa của Tô Thiên Du, bà từ từ bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt vẫn ngó lom lom Lý Minh Châu không hề chớp.
Kiểm tra buổi sáng kết thúc, sau đó lại đến tiết mục đóng tiền thuốc khiến người ta rét lạnh như dầm tuyết, Lý Minh Châu cẩn thận đọc kỹ đơn thuốc rồi tới quầy đóng một khoản lớn.
Cô âm thầm tính đợt tiếp theo phải đóng bao nhiêu, lòng nặng như đeo đá.
Lục Dao đâu chịu ở yên trong phòng, khi Lý Minh Châu quay lại thì bắt gặp cậu đang xách đồ ăn sáng đi vào.
Lý Minh Châu sầm mặt xuống, “Không phải tôi bảo cậu ở trong phòng đợi à?”
Lục Dao giả ngu nói, “Ăn sáng trước đã, cơm nước xong lại nói.”
Lục Dao đưa đồ ăn đến tận miệng Lý Minh Châu, chờ Lý Minh Châu há miệng ăn mới chịu thôi.
“Dì bị sao thế?” Lục Dao thuận miệng hỏi.
Tối qua khi cậu gọi điện cho Lý Minh Châu, nghe thấy Lý Minh Châu đang ở bệnh viện thì cậu sợ tới mức mất ba hồn sáu phách, vội vã về thành phố H ngay trong đêm.
Đêm qua tới đây, cậu mới biết người gặp chuyện là Tô Thiên Du chứ không phải Lý Minh Châu.
Dù biết suy nghĩ của mình có phần ích kỷ nhưng quả thật lúc ấy Lục Dao đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May quá! May mà cậu ấy không có chuyện gì.
“Không liên quan tới cậu.” Lý Minh Châu chia cho cậu nửa tô cháo, còn cẩn thận thổi qua, “Ăn xong thì quay về chiến đội đi.”
“Không về.” Lục Dao nghênh ngang đi ra cửa, không biết nói gì với quầy thu ngân mà một lát sau hộ lý lại kéo một cái giường nhỏ vào phòng, Lục Dao nói tiếp, “Tôi muốn ở lại với cậu.”
“Vớ vẩn.” Lý Minh Châu đáp cộc lốc.
Lục Dao ngồi trong phòng bật điều hòa nên lạnh run lẩy bẩy, “Cậu đừng đuổi tôi đi, bên ngoài nóng lắm, tôi không đi nổi.”
… Già mồm át lẽ phải.
Lục Dao nói, “Dù sao tôi cũng không đi.”
“Cậu không đi, chẳng lẽ chiến đội bên đó chịu chắc? Lục Dao, hôm qua cậu mới mở họp báo, hôm nay đã tính làm giá không đi?” Lý Minh Châu bình tĩnh mở miệng.
Lục Dao im lặng, dĩ nhiên cậu cũng biết chuyện mình chạy trốn như vậy là vô trách nhiệm tới mức nào.
Nhưng giờ phút này cậu tuyệt đối không rời xa Lý Minh Châu nửa bước.
Đêm qua lúc cậu thấy Lý Minh Châu, một người bình thường lạnh như băng mặt không đổi sắc mà khi ấy lại tuyệt vọng như trời sập như thế, sao cậu có thể để mặc Lý Minh Châu một mình đối mặt với khó khăn được.
“Tôi sẽ nói rõ với Phương Thiên.” Lục Dao nói, “Bây giờ chỉ đang huấn luyện thông thường, khi nào giải đấu mùa hè bắt đầu tôi sẽ về.”
“Lục Dao, đừng bốc đồng nữa.” Lý Minh Châu nói.
“Lý Minh, đừng cậy mạnh, đừng dối lòng nữa.” Lục Dao học theo lối nói của cô, “Cậu cần tôi.”
Lý Minh Châu thoáng sửng sốt, song mấy tiếng “tôi không cần” lại nghẹn ở cổ họng không thốt ra nổi.
Chín giờ sáng, Phương Thiên không tìm thấy Lục Dao trong phòng huấn luyện, gọi chục cuộc điện thoại mới biết rạng sáng hôm nay Lục Dao đã về thành phố H.
Anh ta thiếu điều muốn phun máu đầy đất, Lục Dao giải thích ngọn nguồn cớ sự cho anh hay, cũng ngỏ ý muốn xin nghỉ phép dài hạn.
Phương Thiên rất khó xử, nói cậu vừa đi làm đã trốn việc, song thái độ Lục Dao lúc này rất thành khẩn, cậu ngoan ngoãn nghe Phương Thiên phát tiết xong thì mới lặp lại yêu cầu xin Phương Thiên ký đơn nghỉ phép cho mình.
Lục Dao đang nói thì chợt hỏi, “À mà tiền lương của tôi đâu?”
Phương Thiên nói, “Sao thế?”
“Chuyển tiền lương vào thẻ tôi đi, tôi có việc cần dùng tiền.” Lục Dao mở miệng.
“Dùng tiền? Không phải cậu có tiền à, cần dùng gì mà gấp thế?”
“Tôi cần một số tiền lớn, anh cứ chuyển cho tôi đi.” Lục Dao nói, “Khi nào chuyển được?”
Phương Thiên báo thời gian.
Lục Dao ở bệnh viện với Lý Minh Châu một tuần.
Mấy ngày này Lý Minh Châu không đêm nào yên giấc, ác mộng cứ hết cơn này tới cơn khác đến gõ cửa, khiến cô không sống yên được. Lục Dao thời thời khắc khắc ở bên cô, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu như kẻ trộm nhìn ví tiền người khác, sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nghiên cứu và dược phẩm dùng cho chứng xơ cứng teo cơ một bên ở trong nước rất hạn chế, hơn nữa đây là một bệnh hiếm gặp, thuốc thang toàn là đồ ngoại nhập, giá đắt cắt cổ, chưa tới một tuần mà Lý Minh Châu đã khánh kiệt, cảm thấy mình lâm vào bước đường cùng.
Từ lúc sinh ra, cô đã phải nhấm nháp tư vị tuyệt vọng mà lớn lên, nhấm nháp tới bây giờ đã thành quen.
Lần thứ ba hộ lý khu bệnh phòng tới giục Lý Minh Châu đi nộp viện phí thì Lục Dao lén cà thẻ thay cô.
Cậu thanh toán viện phí xong thì trịnh trọng giao chiếc thẻ ngân hàng mỏng dẹt, màu xanh lục trong tay cho Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu cầm thẻ buồn bực nói, “Cậu làm gì thế?”
Lục Dao thẳng thắn nói: “Thẻ lương của tôi, cho cậu đó.”
“Cho tôi làm gì?”
“Để cậu dùng.” Lục Dao nói như chuyện đương nhiên, “Tiền trong ấy cậu cứ lấy mà dùng.”
Cậu nói rất hùng hồn, còn tiện thể nói mật mã thẻ cho Lý Minh Châu biết.
“Mật mã là ngày sinh của cậu, mùng Chín hàng tháng tiền lương sẽ chuyển vào, trừ khoản đó thì Phương Thiên nói còn có phí quảng cáo phí đại diện linh tinh, đều chuyển hết vào thẻ này.”
Lục Dao nói xong thì dè dặt nhìn Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu quả nhiên trả thẻ lại cho cậu.
“Tôi không cần, cậu cứ giữ đi, đừng ném bừa bãi.”
Lục Dao không nhận, cố chấp nói, “Cậu cần.”
Cậu và Lý Minh Châu đứng ở cửa thang máy tầng sáu, nơi này có một khoảng hành lang nho nhỏ dẫn thẳng tới cửa sổ sát đất, từ đây có thể thấy toàn bộ quang cảnh bệnh viện.
Lục Dao đột nhiên động tay, lưu luyến ôm cô, “Tôi phải về chiến đội.”
Ánh mắt Lý Minh Châu găm xuống đất.
“Tôi biết bệnh của dì Tô rất khó chữa, tốn rất nhiều tiền, tôi có tiền, cậu đừng lo.” Lục Dao thề son sắt, “Cậu chỉ cần chăm sóc dì ấy cho tốt là được, đừng cả nghĩ, có khó khăn gì nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Đừng chịu đựng một mình.” Cuối cùng cậu cũng nói câu này khỏi miệng.
Cả tuần này Lục Dao đều có cảm giác này.
Thường ngày Lý Minh Châu khiến người ta cảm thấy rất khó nắm bắt, mối liên hệ duy nhất của cô và xã hội dường như chỉ có mỗi trường học, rời khỏi trường thì cảm giác tồn tại của cô chẳng còn mấy, như thể thổi nhẹ một cái là cô sẽ tan biến luôn.
Cậu biết rất rõ có nhiều thứ không thể nắm giữ được, mà Lý Minh Châu còn tệ hơn thế.
Cậu thậm chí không biết nên dùng thứ gì để giữ lấy cô nên ngày nào cũng phải lặp lại một lần như niệm kinh: Tôi sẽ ở bên cậu.
Cậu nói cho Lý Minh Châu nghe, cũng nói cho chính mình nghe.
“Sau này tôi sẽ nuôi cậu.” Cậu đắc ý nói.
Lý Minh Châu nghe vậy thì phì cười, nhẹ giọng dỗ dành, “Được rồi, tôi biết cậu có tiền. Lục Dao này, kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, cậu cầm lấy đi, chỗ nào đáng tiêu hãy tiêu.”
“Bây giờ tôi đang tiêu ở chỗ đáng tiêu đây, tiêu cho cậu thì cái gì cũng đáng cả.”
Lý Minh Châu lắc đầu.
“Tôi không cần.”
Những thứ như tiền, mượn đến mượn đi sẽ thiếu nợ tình cảm, lúc ấy chẳng tính rõ được.
Lý Minh Châu chưa từng chịu ơn người khác bao giờ, cô rất sợ phiền phức.
Nhưng Lục Dao lại muốn như thế, tốt nhất là Lý Minh Châu và cậu nợ nần không rõ, quan hệ càng dính dấp càng tốt, đến mức không đong đếm được, một đao chém xuống cũng chặt không đứt để cô phải lấy thân báo đáp mới tốt.
Lục Dao lạch cạch khảy bàn tính trong lòng.
“Cậu không cần thì cứ ném đi là được, tôi cũng không cần.”
Lý Minh Châu:…
“Nếu không thì cậu cứ giữ thay tôi vậy, tiền trong thẻ cậu muốn dùng lúc nào cũng được. Nếu cậu không muốn lấy không thì coi như mượn tôi đi, tôi ở bên kia không cần tiền làm gì cả.”
Lý Minh Châu: “Lục…”
“Thôi, tôi phải đi rồi, không dài dòng với cậu nữa.” Lục Dao vội chặn lời cô, “Cậu phải dùng đấy, mỗi ngày tôi sẽ gọi điện cho cậu, cậu nhớ nghe máy nhé, cũng đừng ngắt máy ngang hông, nếu không tôi sẽ làm y như đợt trước, chạy thẳng về thành phố H tìm cậu tính sổ.”
Lục Dao tạm dừng một chốc rồi mở miệng ra lệnh cho cô, “Cậu tiễn tôi xuống dưới lầu đi.”
Lý Minh Châu tiễn cậu ra tới cổng bệnh viện, Lục Dao vẫn lưu luyến không nỡ đi, lại lừa cô đi với cậu thêm nửa tiếng quý giá nữa. Trước khi đi, ánh mắt cậu cứ bám riết trên người Lý Minh Châu, không cách nào dời đi nổi.
Lục Dao nghiêm trang nói: “Vì chúng ta lại sắp yêu xa, tôi yêu cầu được trấn an giảm xóc.”
Lý Minh Châu: “Đừng nói nhảm nữa.”
Lục Dao: “Cậu hôn tôi tí đi.”
Cậu ấm ức, “Tôi phải đi mà ngay cả một cái hôn cậu cũng thèm cho, thử hỏi có người bạn trai nào thất bại như tôi không cơ chứ…. À, quả thật có đấy, chính là cậu.”
Lý Minh Châu: “Ai?”
Lục Dao: “Cậu, cậu thật thất bại, mau hôn tôi đi, phản bác tôi, chứng minh cậu là một người bạn trai lý tưởng đi.”
Lý Minh Châu cạn lời: “…Ở đây đông người lắm.”
Lục Dao nói, “Thôi được rồi, để tôi hôn cậu cũng được.”
Cậu mặc kệ tất cả, đè ót Lý Minh Châu, mổ môi cô một cái rồi bắt đầu hôn sâu.
Con đường nhỏ trong cánh rừng sau ga tàu điện ngầm thỉnh thoảng cũng có lác đác vài người đi ngang qua, có một cô nàng bỗng kêu lên rồi vội che mặt, hai tai đỏ bừng khẽ bước đi.
Lúc Lục Dao hôn xong còn cắn môi cô một cái rồi ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô.
“Cậu phải kể hết với tôi, cậu gặp chuyện gì cũng phải kể cho tôi nghe, không cho phép cậu một mình nghĩ ngợi lung tung, không cho phép cậu tự tiện đưa ra quyết định, không cho phép …, không cho phép…, không cho phép bỏ rơi tôi.”
Lý Minh Châu nói, “Tôi nào có bỏ rơi cậu.”
Lục Dao thầm hốt hoảng, “Cậu có, cậu chắc chắn đã từng nghĩ tới chuyện đó, nếu không phải bây giờ thì chính là tương lai.”
Lý Minh Châu nghĩ bụng: Đoán chuẩn thế sao không đi làm thánh luôn đi.
Đúng là cô từng nghĩ tới chuyện đó.
Cuộc đời Lục Dao chỉ vừa bắt đầu, tiền đồ hoa gấm đang trải rộng trước mắt cậu, cô đâu cần kéo cậu sa vào cái mớ bòng bong đời mình.
Nhưng cái loại thần kinh thô như Lục Dao mà giờ phút này lại nhạy cảm vô cùng, dường như cậu linh cảm được gì đó, mơ hồ biết được ý nghĩ của Lý Minh Châu nên đối phương chỉ khang khác một chút là cậu đã thấy thần hồn nát thần tính, nhấp nhổm không yên.
“Tôi chẳng muốn đi nữa, tôi muốn ở cạnh cậu suốt hai mươi bốn giờ, nếu không cậu sẽ biến mất.”
“Làm gì có, Lục Dao, đừng làm loạn nữa, tài xế đang đợi cậu kìa.”
“… Cứ để ông ấy đợi một lát có sao.” Lục Dao buồn bực nói, “Tôi thấy hơi hối hận vì nghe lời Phương Thiên đi thi đấu gì đó rồi, nếu không đi thi đấu…”
Lý Minh Châu nói, “Tôi sẽ không bỏ rơi cậu.”
Cô giống hệt mấy “gã trai” chỉ nói rặt những lời đường mật vô căn cứ, “Tôi có bỏ rơi bản thân thì cũng không đời nào bỏ rơi cậu, được rồi, biết cậu muốn nghe câu này mà, vừa lòng chưa? Thỏa mãn rồi thì mau cút đi.”
Lục Dao nghe được câu hứa hẹn, dù là chẳng có gì chắc chắn nhưng vẫn bình tâm hẳn, cậu vui sướng hôn cô một cái.
Lục Dao lên xe, mắt vẫn đăm đắm dõi theo Lý Minh Châu, mãi đến khi xe chạy vài cây số, bóng dáng Lý Minh Châu biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Cuộc đời này có biết bao lý do khiến hai người yêu nhau phải rời xa nhau, hầu hết đều là những nguyên nhân hết sức bình phàm chứ nào phải chuyện gì kinh thiên động địa, có khi chỉ vì những chuyện lông gà vỏ tỏi lúc tan tầm cũng đủ khiến đôi lứa chẳng thể ở bên nhau nữa.
Lý Minh Châu nhìn chiếc xe chở cậu dần biến mất, lần đầu tiên cô thấy Dụς ∀ọηg chiếm hữu thứ gì đó chợt nhen nhóm trong lòng mình.
Tựa như một đứa bé thấy viên kẹo mình thích sẽ cầm chẳng buông tay, hồi nhỏ Lý Minh Châu chưa được ăn kẹo bao giờ, nhưng giờ phút này cô lại có tâm trạng hệt như đứa bé ấy.
Cô tự nhủ: Mình không muốn buông tay, cậu ấy là của mình, hẳn là của mình.
Cuối tháng Tám, lần đầu tiên Lục Dao đại diện Thương Thủy thi đấu trên sân khấu chuyên nghiệp.
Kỹ năng điêu luyện của cậu như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, che trời lấp đất, khiến ngày hôm đó toàn bộ giới game thủ đều đưa tin về cậu.