Trước khi Lục Dao la lối khóc lóc, Lý Minh Châu nhanh tay cúp máy.
Lục Dao đang nói thì bị cúp máy.
Cậu cầm điện thoại ra trước mặt, khó tin mở miệng, “Dám cúp điện thoại của mình?!”
Khi Lục Dao gọi lại, đối phương đã tắt máy.
Trong phòng khách sạn, Trần Thiếu Lâm thấy Lý Minh Châu cúp máy mới nói, “Cậu to gan thế, không sợ bạn gái kiếm chuyện à?”
Lý Minh Châu nói, “Không.”
Trần Thiếu Lâm nghĩ thầm: Tên trai thẳng ung thư này mắc bệnh gia trưởng à? Sao lá gan lớn thế?!
Cậu ta giơ ngón cái tán thưởng Lý Minh Châu, tỏ vẻ anh nể chú em lắm.
Lý Minh Châu ra khỏi cửa khách sạn, mặt đồ đồng phục thể dục mùa đông của trường.
Đồng phục mùa đông của học sinh trường Trung học số Một màu đen, mặc trên người cô khiến cô trông càng giống 乃úp bê sứ trắng tinh xảo hơn.
Trương Thiến và Vinh Lệ đã đứng đợi ở cửa.
Trần Thiếu Lâm: “Để hai vị mỹ nữ phải đợi lâu, chúng ta đi thôi!”
Trương Thiến trợn mắt nói, “Bớt đi, còn phải đợi thầy Mã nữa.”
“Thầy Mã chưa xuống à? Tôi còn tưởng thầy ấy đợi bọn mình ở cửa thang máy nữa chứ.” Trần Thiếu Lâm kinh hãi.
“Chẳng biết, chắc còn đang trang điểm.” Vinh Lệ cười nói.
“Có phải con gái đâu mà trang điểm cái gì.” Trần Thiếu Lâm buồn bực.
“Cậu đừng nghe cậu ấy nói lung tung, thầy Mã chắc đang có việc bận.” Trương Thiến giận dữ nói.
Đang nói thì thầy Mã tới.
Ông vừa tới đã nói ngay, “Trương Thiến, Vinh Lệ, đồng phục của mấy trò đâu?”
Trương Thiến và Vinh Lệ đều không mặc đồng phục, hiếm khi được ra khỏi trường nên hai cô nàng đều trang điểm lộng lẫy.
“Để trong phòng ạ, bọn em có mặc áo sơ mi đồng phục bên trong.” Trương Thiến nói.
Hai người đã tham dự không ít kỳ thi lớn nhỏ, tuy trường học có quy định phải mặc đồng phục nhưng chưa bao giờ bắt buộc phải mặc bộ nào.
Trương Thiến nói, “Lễ khai mạc bắt buộc mặc đồng phục ạ?”
Thầy Mã, “Đúng thế, không chỉ lễ khai mạc mà hai ngày tiếp theo mấy trò cũng phải mặc đồng phục, còn phải mặc chung một kiểu thống nhất.”
Thấy thầy Mã nghiêm túc như thế, Vinh Lệ hoang mang hỏi, “Mặc bộ nào ạ?”
Thầy Mã vỗ đầu một cái, “Ôi, quên hỏi hiệu trưởng rồi.”
Ông quay đầu, thấy Lý Minh Châu đang mặc đồng phục mùa đông, da trắng như bánh nếp trông đẹp cực.
Thầy Mã bèn nói, “Mặc đồng phục mùa đông đi, hai trò về thay mau lên, lễ khai mạc không thể đến muộn!”
Năm nào bọn họ cũng đi thi mà không thấy thầy Mã coi trọng như lần này.
Hai người không mặc đúng đồng phục tuy không hiểu tình huống cho lắm nhưng rất ngoan ngoãn về phòng thay đồ.
Trên đường tới phòng hội nghị tầng năm, thầy Mã mới nói chân tướng cho họ biết.
“Lần này chúng ta đi thi sẽ có một lãnh đạo cấp cao tới làm khách, nhà trường vừa nhận được thông báo…”
Trương Thiến hỏi, “Lãnh đạo cấp cao nào thế?”
“Hạng tép riu như bọn mình sức mấy mà biết.” Trần Thiếu Lâm cười nói.
Thầy Mã: “Mấy trò lo thi cho tốt là được rồi, phải cố gắng biểu hiện, nghiêm chỉnh thi cho xong ba ngày, mặc kệ lãnh đạo nào tới thì mục tiêu hàng đầu của chúng ta cũng là đem vinh quang về cho trường, biết chưa?”
Thầy Mã nói đến đây còn cố ý nhìn Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu hiểu được, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Thầy Mã ấn nút thang máy, khi cửa thang máy mở ra thì thấy học sinh mặc đồng phục trường khác đã đứng trong đó.
Thầy Mã chào hỏi thầy giáo dẫn đội bên kia.
Thầy giáo kia hỏi, “Năm nay trường Trung học số Một cũng có không ít thí sinh tham dự nhỉ?”
Thầy Mã cười ha ha đáp, “Sợ rồi à? Bây giờ từ bỏ còn kịp đấy.”
Ông thầy kia nói tiếp, “Hươu ૮ɦếƭ về tay ai còn chưa biết đâu! Năm nay đâu phải chỉ có trường các anh có thí sinh xuất sắc!”
Thầy Mã vô cùng đắc ý và tự hào, “Năm nay chúng tôi có νũ кнí siêu lợi hại.”
Ông thầy kia cuối cùng cũng hỏi chuyện thắc mắc bấy lâu, “Nghe nói lần này bọn anh dẫn theo cả học sinh lớp Mười Một?”
Lớp Mười Một thi đấu là đặc cách chưa bao giờ có.
Trước đó, những trường khác đều hỏi thăm xem tên học sinh lớp Mười Một này có vị thế ra sao ở trường Trung học số Một, ngay cả lãnh đạo phụ trách kỳ thi cũng cố ý xuống ngó một cái khi Lý Minh Châu mới đến.
Thầy Mã lặp lại, “Sợ rồi à? Bây giờ từ bỏ còn kịp đấy.”
Rõ ràng thầy Mã không định giới thiệu Lý Minh Châu với thầy giáo kia.
Ông thầy kia cũng không hỏi tiếp, sau đó không ai nói gì với ai. Tới khi ra khỏi thang máy, hai đội ngũ càng đi càng cách xa nhau, tới khi kéo giãn được khoảng cách thì Trần Thiếu Lâm mới mở miệng.
“Này, cậu không hiếu kỳ à?”
Cậu ta hỏi Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu: “Hiếu kỳ cái gì?”
“Hiếu kỳ sao thầy Mã lại không giới thiệu cậu.” Cậu ta ép thấp giọng, hễ nói xong một câu lại lén nhìn thầy Mã, sợ thầy Mã nghe thấy.
Lý Minh Châu:……
Trần Thiếu Lâm không quan tâm Lý Minh Châu có tò mò hay không, tiếp tục nói.
“Vì năm nào bọn tôi đi thi đấu cũng gặp chuyện không may.”
Lúc này, mặt Lý Minh Châu hơi thay đổi.
Trần Thiếu Lâm bắt được cử động này, lập tức phổ cập tri thức cho Lý Minh Châu.
“Đây là lần đầu cậu đi thi nên chắc không biết, có thí sinh chẳng ra gì, bỏ thuốc đối thủ mạnh, cũng không phải thuốc gì nghiêm trọng, chỉ là thuốc xổ bình thường, hoặc lén lấy trộm giấy báo dự thi hoặc chứng minh nhân dân gì đó…”
“Năm kia còn có vụ do người quen gây án, tên đó lấy trộm hộp 乃út có đựng giấy báo dự thi trong đó của người ta khiến cô ấy òa khóc ở cổng trường thi nhưng người phụ trách kỳ thi không cho cô ấy vào thi.”
Lý Minh Châu không nói gì, nhưng Trương Thiến lại nói, “Quá đáng quá đi mất, có loại người như vậy thật à?”
“Sao lại không? Vậy nên thầy Mã mới không muốn giới thiệu Lý Minh đấy, nhỡ may có người bỏ thuốc Lý Minh thì sao!” Trần Thiếu Lâm nói, “Lần thi đấu này chỉ có mình cậu ấy học lớp Mười Một, tất cả mọi người đang nhìn cậu ấy chằm chằm.”
Vinh Lệ thổn thức, “Không đáng sợ như thế chứ?”
“Hừ, lòng người rất đáng sợ, đừng nói với tôi là cậu không biết.”
“Tôi không biết vụ này thật mà…”
Trương Thiến: “Nhưng dù thầy Mã không nói thì lúc đó cũng sẽ có người biết Lý Minh thôi?”
“Thầy Mã chỉ lo xa thôi, đâu chắc Lý Minh sẽ bị hãm hại. Hơn nữa, cậu không nghe thầy Mã nói à, lần này có một vị lãnh đạo cấp cao tới xem, lãnh đạo tới mà bọn họ dám để chuyện như thế xảy ra sao, tất nhiên phải quản lý nghiêm ngặt chứ.”
“Cậu nói vậy cũng đúng, cậu xem xung quanh hình như đã tăng số bảo vệ lên gấp đôi phải không?” Vinh Lệ nhìn đông ngó tây.
Quả nhiên, ở hành lang, cầu thang, vốn chỉ có hai bảo vệ nay đã biến thành bốn người, họ mặc đồng phục màu đen, khiến bầu không khí trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Tôi nhớ lúc chiều bọn mình tới không nhiều bảo vệ như thế, vừa ăn tối xong chứ mấy, cuối cùng là lãnh đạo nào tới vậy?” Trần Thiếu Lâm lẩm bẩm.
“Này, Lý Minh, cậu nói gì đi! Sao cậu cứ im lặng mãi thế?” Cậu ta gọi.
“Không có gì để nói.” Lý Minh Châu bình thản đáp.
Tính cô lãnh đạm, Trần Thiếu Lâm đã dần quen, bèn nói chuyện phiếm với hai nữ sinh còn lại.
Thầy Mã dẫn bọn họ tới phòng hội nghị nơi tổ chức lễ khai mạc, còn nửa tiếng nữa lễ khai mạc sẽ bắt đầu, bây giờ trong phòng đã bắt đầu đông người.
Phòng hội nghị xây theo lối bậc thang, trên to dưới nhỏ, cầu thang tăng cấp dần, phía trước là sân khấu hơn trăm mét vuông, trước sân khấu là hàng ghế dành cho khách quý.
Thầy Mã nói, “Đi thôi, vị trí của trường chúng ta ở phía trước.”
Trường Trung học số Một là trường cấp Ba trọng điểm, mỗi năm đều được ưu tiên ngồi hàng ghế trước.
Sau khi ngồi xuống, Lý Minh Châu nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Thiếu Lâm đang muốn nói chuyện với cô mà không được chào đón, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Lý Minh Châu thì yên lặng quay đầu đi.
Nửa tiếng sau, lễ khai mạc chính thức bắt đầu.
Rốt cuộc mọi người cũng được gặp lãnh đạo cấp cao trong lời đồn.
Người phụ trách ra sức giới thiệu, “Chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoanh nghênh đồng chí Lục, Lục Hưng.”
Ban đầu, người phụ trách muốn giới thiệu Lục Hưng một cách long trọng hơn, nhưng Lục Hưng tương đối bảo thủ, không muốn lên sàn quá long trọng, chỉ bảo người phụ trách gọi ông là đồng chí Lục.
Thực ra, Lục Hưng vốn còn khiêm tốn hơn thế, ông đã tới tỉnh Z thị sát nhiều ngày. Lúc tham dự hội nghị tỉnh Z, Cục trưởng Cố có nhắc tới cải cách giáo dục, Lục Hưng luôn quan tâm tới giáo dục bèn giữ Cục trưởng Cố lại trò chuyện một lát, bởi vậy mới nghe Cục trưởng Cố đề cập tới giải đấu quốc tế sẽ được cử hành hôm nay.
Lục Hưng nhất thời thấy hứng thú, nói với Cục trưởng Cố là ông sẽ đến xem. Lãnh đạo cấp cao đột nhiên tuyên bố muốn tới tham dự buổi lễ khai mạc khiến người phụ trách giải đấu sợ phát rét.
Người phụ trách thận trọng đón tiếp hai vị Phật này mới phát hiện Lục Hưng hóa ra thân thiện hơn ông ta tưởng nhiều, nói chuyện với ông khiến người ta như được tắm gió xuân. Ông không hề ra vẻ lãnh đạo, khiến người phụ trách được quan tâm mà sợ hãi.
Vinh Lệ không biết lãnh đạo này là ai, khẽ hỏi, “Đây là ai vậy?”
Thầy Mã trừng cô nàng một cái nói, “Ngồi hàng trên còn dám nói chuyện!”
Vinh Lệ ngậm miệng.
Trương Thiến ngồi cạnh lấy khuỷu tay huýt cô nàng một cái, đưa điện thoại cho Vinh Lệ xem.
Hoa ra cô nàng đã sớm dùng điện thoại tìm kiếm vị lãnh đạo này trên Baidu.
Vinh Lệ lén cầm lấy, đọc giới thiệu trên Baidu thì sợ tới mức run cả tay, đến nỗi làm rớt cả điện thoại xuống đất.
Lý Minh Châu nhanh tay chụp được, ra dấu im lặng.
Đây là lần thứ hai cô ra dấu trong hôm nay.
Vinh Lệ thấy mặt Lý Minh Châu sáp tới thì đâu còn biết gì tới đồng chí Lục kia nữa, mặt đỏ bừng.
Lý Minh Châu đặt điện thoại vào tay cô ta, dùng ngón tay làm 乃út viết: Đừng nói chuyện.
Vinh Lệ ngậm chặt miệng, tim đập thình thịnh, đầu óc rối bời.
Cô ta mơ mơ màng màng nghe xong lễ khai mạc.
Sau màn nói chuyện dài dòng và chúc mừng các thứ của lãnh đạo thì cuối cùng cũng tới phần thi đấu giao lưu.
Đây cũng là phần mà mọi người chờ mong nhất lễ khai mạc.
Trần Thiếu Lâm ngồi cạnh rất nhiệt tình mở mang đầu óc cho Lý Minh Châu, “Giải đấu lần nào cũng có phần chơi trò chơi giao lưu này để các thí sinh làm quen với nhau, cậu từng tham dự trại mùa đông chưa?”
“Cái này cũng từa tựa như thế, tôi thấy rất hay, mấy người bên trên trông quen quen, mấy lần trước đi thi tôi đã gặp qua.”
Trần Thiếu Lâm chỉ vào một anh chàng da đen.
“Cậu ta rất giỏi Lý, tôi đã đọc qua tài liệu về cậu ta. Cậu ta đã nhận được rất nhiều giải thưởng, có trí nhớ siêu việt.” Cậu ta cười hí hí, xấu xa nói, “Tí nữa chúng ta sẽ tiên phong mần thịt cậu ta.”
Trần Thiếu Lâm ở dưới khán đài nói nhỏ với Lý Minh Châu thì MC nói lớn trên sân khấu.
Nội dung là phổ biến quy tắc trò chơi.
Toàn bộ số học sinh trong phòng hội nghị không tới một trăm, chia làm tám tổ, mỗi tổ mười người thi đấu với nhau.
Trò chơi của đám học sinh giỏi đương nhiên không tầm thường mà rất tốn não, người chịu trách nhiệm soạn câu hỏi, mục đích chủ yếu là khảo sát tư duy logic và năng lực làm việc nhóm của học sinh.
Lý Minh Châu rút được số 6, Trần Thiếu Lâm thuộc tổ 5, Vinh Lệ tổ 4, Trương Thiến tổ 2.
Bốn người không chung tổ, thầy Mã thấy vậy thì hơi tiếc, ông cổ vũ bọn họ, “Không cùng tổ cũng không sao, cố làm quen bạn mới nhé, mấy trò phải nhớ câu núi cao còn có núi cao hơn…”
Trần Thiếu Lâm không muốn nghe thầy Mã dông dài, cười nói, “Được rồi được rồi thầy Mã, năm nào thầy cũng nói tới mấy lần, em nghe mà tai đóng kén rồi này!”
Thầy Mã bất đắc dĩ nói, “Nghe đóng kén? Tôi muốn mấy trò nghe hiểu cơ.”
“Nghe hiểu rồi.” Trần Thiếu Lâm gào lên.
Thầy Mã vỗ vai Lý Minh Châu, “Nếu trò thấy không quen…”
Lý Minh Châu nói, “Em không sao.”
Thầy Mã bị ngắt lời cũng không bực bội, ngược lại còn rất tán thưởng thái độ bình tĩnh của Lý Minh Châu.
“Tôi và thầy La đều cảm thấy trò là một học sinh ưu tú, tôi biết trò sẽ không làm chúng tôi thất vọng, đi đi.”
Dọc đường đi, thầy Mã rất coi trọng Lý Minh Châu, thậm chí còn hơn cả ba học sinh còn lại, Lý Minh Châu không phải không nhận ra.
Sau khi cô nhận ra lại cảm thấy gánh nặng trên vai nặng nề hơn, đây là cách nhà trường gây áp lực cho cô.
Lý Minh Châu có thành tích xuất sắc, mọi mặt đều ưu tú, là học sinh mà người ta không thể bắt bẻ gì, nhưng dù cô có ưu tú đến đâu thì vẫn chưa thành niên, còn đang ở cái tuổi choai choai.
Ai cũng cổ vũ cô mà nói “đàn ông đàn ang không được sợ hãi”, “là đàn ông phải xông pha”, tiếc thay cô là nữ, song dù là nữ thì cô vẫn phải tiến lên.
Cuộc sống là thế, cô phải sống, hơn nữa còn phải sống kiên cường hơn người khác, song cũng chưa thấy ai lại phải kiên cường sống hơn người khác cả mười mấy năm như thế.
Lý Minh Châu là một người xui xẻo trong vạn người.
Trong cuộc đời chông gai của mình, Lý Minh Châu có vô số lần giống như bây giờ, bị dao kề cổ, bị chất đá lên lưng, đi lên một sân khấu cô không thích.
Cô vô cùng không thích chốn đông người và các hoạt động giao lưu, hô hào tinh thần đoàn kết chó má gì đó!
Mọi người đều biết, cô chỉ thích làm việc độc lập, không thích bị quản lý, là một đứa học sinh có cá tính mạnh.
MC sau khi chia tổ xong thì tuyên bố bắt đầu trò chơi thứ nhất: Suy luận.
Đề bài được chiếu lên màn hình lớn, ước chừng có tầm hai ba trăm từ, thoạt trông đã được xào lại.
Lý Minh Châu vừa đọc đề lần đầu đã phát hiện trong đề không hề có bất kỳ từ ngữ dư thừa nào.
Trừ học sinh trên sân khấu thì dưới khán đài, đám thầy cô cũng tụ tập một chỗ, vừa thấy đề bài đã sôi nổi lấy giấy 乃út ra tính toán.
Đề bài rõ ràng vượt quá trình độ học sinh cấp Ba, nên MC mới sắp xếp thí sinh thành những nhóm nhỏ để cùng nhau tìm cách giải.
Ai ngờ lại có người không chịu nghe theo kịch bản, chỉ ba phút sau, khi người khác còn đang đọc lại đề thì Lý Minh Châu đã có đáp án.
Cô hình như chẳng cần viết gì cả, sau khi xâu chuỗi ý tưởng trong đầu thật mạch lạc, nghĩ tới nghĩ lui hai lần, xác định câu trả lời đủ tính logic thì cô báo đáp án.
Mấy thành viên đang vùi đầu tính toán, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười trên nỗi đau của người khác: Tên này muốn nổi bật phát điên hay sao mà mới đó đã tính xong? Tùy tiện báo đáp án thì có gì hay chứ?
Hiển nhiên giáo viên và học sinh ngồi dưới cũng nghĩ như thế, vị giáo viên vô tình gặp thầy Mã trong thang máy lúc nãy còn cố ý châm chọc, “Lão Mã à, học sinh năm nay của ông không ổn rồi.”
Thầy Mã cười hiền lành, đáp, “Tôi lại cảm thấy quá ổn là đằng khác.”
Tiếp đó, MC vui sướng nói, “Đáp án chính xác.”
Ông thầy nọ kinh ngạc: “….. Mèo mù vớ cá rán?”
Mọi người ồ lên.
“Sao cậu tính ra thế?” MC nhìn Lý Minh Châu, phát hiện cậu nhóc này… trông đẹp trai điên đảo!
Giọng cô rành mạch, logic rõ ràng, có lớp có lang, mới nói có mấy câu đã “cứu” những người đang “lâm vào ngõ cụt” ra.
Sau khi mọi người nghe xong đều có cảm giác được khai sáng: Hóa ra là thế!
Thầy Mã nhướng mày, lặp lại, “Mèo mù vớ cá rán?”
Người nọ mở miệng, “…..Học sinh này của anh có vẻ khá đấy.” Ông ta đã thua mà vẫn mạnh miệng, “Nhưng mới có một đề, còn câu khác cơ mà, đến lúc đó sẽ cho anh thấy bản lĩnh của học trò tôi.”
Thầy Mã lịch sự nói, “Hy vọng có cơ hội được thấy.”
Trong lòng ông đắc ý nghĩ: Phải xem Lý Minh có chịu cho bọn anh cơ hội không!
Quả nhiên, mấy đề sau đó, khi những thí sinh khác còn đang tính toán thì Lý Minh Châu đã giải ra, hơn nữa xác suất chính xác là 100%.
Nếu chỉ đúng một lần thì mọi người còn cảm thấy học sinh này thông minh, phản ứng nhanh.
Nhưng nhiều lần phản ứng nhanh nhạy, chính xác như thế khiến người ta phải thở hắt ra.
Lục Hưng vẫn luôn theo dõi trận đấu cũng không thể không kinh ngạc, “Học sinh này thuộc trường nào thế?”
Người phụ trách vội khép cái miệng đang mở lớn vì ngạc nhiên lại, trả lời, “Trường Trung học số Một.”
Ông ta nói, “Học sinh này là thí sinh duy nhất học lớp Mười Một, nên tôi có ấn tượng sâu sắc.”
“Lớp Mười Một?” Lục Hưng càng ngạc nhiên hơn.
Ông đã nghe không ít chuyện về thần đồng, nhưng nghe là một chuyện còn thấy tận mắt lại là chuyện khác.
Người phụ trách vội bỏ vốn gốc ra, nói không ngừng, “Năm trước học tại trường Trung học XX tỉnh Z, không cần thi mà được tuyển thẳng vào trường Trung học số Một, là quán quân giải CMO nhỏ tuổi nhất tỉnh…”
Người phụ trách kể một loạt giải thưởng, Lục Hưng gật đầu, “Học sinh này có tương lai đấy.”
Người phụ trách cười nói, “Thưa đồng chí Lục, để tôi gọi cậu ấy xuống đây gặp ngài nhé?”
“Kêu xuống làm gì, người ta đang thi đấu mà.” Lục Hưng nói.
Người phụ trách gật đầu lia lịa, “Đúng đúng, ngài xem tôi thế mà quên mất, lát nữa kết thúc tính sau…”
Lục Hưng nghiêng đầu nói với cục trưởng Cố, “Này Cục trưởng Cố, sao học sinh này giải được thế?”
Cục trưởng Cố cười nói, “Anh Lục, anh từng nghe qua cung điện ký ức chưa?”
Lục Hưng hiển nhiên chưa từng nghe tới khái niệm mới mẻ đó, hỏi ngược lại, “Là gì thế?”
“Chuyển hóa từ ngữ sang dạng hình ảnh, nói đơn giản theo ngôn ngữ Trung Hoa chúng ta là “đã gặp sẽ không quên được.”
“Học sinh này đã dùng phương pháp này, có lẽ trong thời gian ngắn nhất cậu ta tìm dữ liệu có ích, thông qua dữ liệu đó tìm được đáp án.” Cục trưởng Cố nói, “Một phần cậu ta giải ra nhờ tư duy logic, một phần thì…”
Ông ta cười nói, trong giọng nói chưa đầy sự từ ái mà người lớn tán thưởng con cháu mới có, “Thằng nhãi này biết trước đáp án, chắc cậu ta đã thấy đề bài ở đâu đó rồi học thuộc.”
Nếu không sao có thể làm đúng 100%.
Người phụ trách nghe Cục trưởng Cố nói vậy thì thấy lạnh sống lưng: Vừa rồi bọn họ còn thề thốt tất cả đề bài đều do ban tổ chức nghĩ ra…
Thật ra không phải thế, ban tổ chức làm sao có thể nghĩ ra nhiều đề bài suy luận trong thời gian ngắn ngủi như vậy, vậy nên có một số đề chỉ xào xáo lại từ đề tìm được.
Tổ trưởng tổ ra đề còn bảo đảm mấy đề bài này rất hiếm gặp, mấy học sinh cấp Ba không thể nào tìm được.
Tiếc là Lý Minh Châu không giống đám học sinh cấp Ba thông thường.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Cục trưởng Cố không hề sai. Lý Minh Châu chỉ tính một nửa số đề, số còn lại đúng là biết trước đáp án.
Trò chơi giao lưu này, vì sự xuất hiện của Lý Minh Châu mà từ mục đích phát huy tinh thần đồng đội đã biến thành buổi độc diễn của mình cô.
Thế mà đương sự chẳng có chút tự giác nào, hễ MC đọc đề là cô đưa ra đáp án ngay, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt ngập lửa giận của các bạn học.
Đám ba người Trần Thiếu Lâm đã bị Lý Minh Châu thay đổi thế giới quan, riêng Vinh Lệ thì… bây giờ đã không còn quan tâm tới đề bài nữa, cặp mắt hận không thể dán lên người Lý Minh Châu.
Trò chơi kết thúc, Lý Minh Châu day day huyệt Thái Dương, sử dụng cung điện ký ức trong một thời gian dài khiến não chịu áp lực không nhỏ.
Cũng vì động tác nhỏ đó của cô mà Cục trưởng Cố càng chứng thực suy đoán của mình, “Anh xem, bây giờ hẳn là cậu ta có chút kiệt sức sau khi sử dụng cung điện ký ức, tối nay phải nghỉ ngơi.”
Sau khi kết thúc, Lý Minh Châu từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào của Trần Thiếu Lâm, tỏ vẻ: Đừng làm phiền tôi.
Thầy Mã kéo Trần Thiếu Lâm đang ôm mười nghìn câu hỏi tại sao lại, khẽ nói, “Để trò ấy đi nghỉ đi, trò cũng thế, đừng quấy rầy người ta nữa.”
Lý Minh Châu tránh được bọn họ thì lại ᴆụng phải Lục Hưng ở khúc cua.
Lục Hưng có vẻ như không cố ý chờ cô, dù sao một nhân vật bề thế như vậy đi đâu chẳng được tung hô. Lúc này chỉ có mình Lục Hưng đứng ở cửa thang máy, Lý Minh Châu thầm nghĩ: Chắc ông ta đang đợi ai đó.
Ai ngờ Lý Minh Châu vừa đi ngang thì Lục Hưng đã mở miệng, “Này bạn trẻ, vừa rồi cháu thật suất xắc.”
Lý Minh Châu:….. Hóa ra cố ý chờ cô thật!
Lý Minh Châu hờ hững gật đầu, “Cảm ơn ngài.”
Lục Hưng vô cùng vừa lòng với thái độ của Lý Minh Châu, mới nhỏ mà đã ứng xử bình tĩnh, không kiêu không sợ, khiêm tốn lễ phép như thế chắc chắn là nhân tài mai sau.
Lý Minh Châu hỏi, “Thầy Lục định về phòng ạ?”
Một tiếng “thầy Lục” này khiến lòng Lục Hưng dậy sóng.
Hồi trẻ, Lục Hưng vốn nhiệt huyết dâng trào muốn tới vùng sâu vùng xa làm giáo viên cúc cung tận tụy phục vụ nhân dân. Tiếc là trời không chiều lòng người, tuy cuối cùng ông vẫn vì nhân dân phục vụ nhưng lại sa vào chốn quan trường.
Đã mấy mươi năm rồi, Lục Hưng mới nghe người khác gọi ông là “thầy Lục”, lại thấy Lý Minh Châu ngoan ngoãn, ưu tú thì càng mềm lòng hơn.
“Không về phòng, tôi tới gặp cháu, cháu rất có tiền đồ đấy, sau này có gì khó khăn cứ tới tìm tôi.”
Câu này có sức nặng rất lớn.
… Dọa Lý Minh Châu sợ hãi.
Cục trưởng Cố lại gần, cười nói, “Tôi đã bảo mà, đi đâu tìm cũng không thấy anh, này anh Lục, hóa ra anh lại tới đây làm “Bá Nhạc” à? Sao hả? Thành phố B bọn anh không có “thiên lý mã” hay sao mà phải khăng khăng tới tỉnh Z bọn tôi ςướק người thế!”
Lục Hưng nói, “Thì sao? Tôi không được làm Bá Nhạc chắc?”
Cục trưởng Cố sực nhớ ra, “Cháu Lý là học sinh trường Trung học số Một à? Này, anh Lục, có phải con trai anh cũng học trường đấy không?”
Lý Minh Châu vốn chẳng đoái hoài gì tới cuộc hội thoại của hai nhân vật tai to mặt lớn hô mưa gọi gió trong ngành giáo dục, nhưng nghe Cục trưởng Cố nói câu đó thì cô nheo mắt lại.
Con trai Lục Hưng học ở trường Trung học số Một sao?
Trường cô có học sinh gia cảnh lợi hại như vậy hồi nào?
Lý Minh Châu càng nghĩ thì mắt càng máy.
Đặc biệt là khi cô đột nhiên phát hiện đồng chí Lục này… Mẹ nó ông ta cũng họ Lục!
Lý Minh Châu ngẩng đầu lên, ngắm nghía Lục Hưng. Tuy đã hơn năm mươi, có chút nếp nhăn nhưng… càng nhìn càng thấy quen…
Lục Hưng nghe thấy con trai thì mặt đen lại, bất đắc dĩ nói, “Đừng nhắc tới nó, thằng nhãi đó chẳng khi nào khiến tôi bớt lo…”
Hai vị tai to mặt lớn đứng trước mặt Lý Minh Châu không kiêng dè gì mà nói chuyện riêng.
“Sao thế? Hiếm khi anh tới tỉnh Z mà nó vẫn không chịu gặp anh à?” Cục trưởng Cố hiểu ra, “Này, tôi nói anh nghe, vậy nên anh mới tạo quan hệ với bạn trẻ học trường này chứ gì, anh Lục ơi là anh Lục, tôi thấy anh chẳng phải anh Lục mà là anh Hồ Đồ thì có, trường Trung học số Một lớn như vậy, anh nghĩ con người ta làm sao quen con anh hả?”
Cục trưởng Cố nói, còn hỏi Lý Minh Châu, “Cháu Lý có biết Lục Dao không? Dao Dao là học sinh lớp Mười.”
Lý Minh Châu:……
Lục Hưng thở dài, thấy Lý Minh Châu không nói gì thì ông cho rằng Lý Minh Châu “không quen” Lục Dao.
Lục Hưng lộ vẻ mặt sốt ruột của người làm cha, “Nếu Lục Dao có người bạn ưu tú như vậy thì tôi đã bớt lo.”
Lý Minh Châu:……..
……
Nhưng bọn họ không chỉ quen biết mà còn rất thân thiết, thậm chí không lâu sau còn thân đến mức lên giường đấy.