Phương Thiên hoàn thành tâm nguyện của đời mình, nhào vào lòng Quý Tín Nhiên, hét toáng lên, “Đời này sống không uổng phí!”
Quý Tín Nhiên: …….
“Có cần vui dữ vậy không?”
“Cần!” Phương Thiên ngả ngớn một lát rồi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói, “Hôm nay anh cũng thấy kỹ thuật của cậu ta rồi, anh nghĩ sao?”
Quý Tín Nhiên vân vê cằm, “Tiền đồ vô hạn.”
Phương Thiên cười khà khà, “Đúng không? Tôi rất tinh mắt mà.”
“Cậu phát hiện từ bao giờ?” Quý Tín Nhiên nói.
“Lúc về nhà ăn Tết, tôi vô tình thấy cậu ta chơi game này, tốc độ tay rất nhanh, kỹ thuật phóng khoáng, tư duy chính xác.” Phương Thiên nói, “Quan trọng hơn hết là, chiêu thức mà nhân vật kiếm khách cậu ta sử dụng không giống của anh.”
Mắt Phương Thiên lóe lên, lộ ra sự lọc lõi của một thương nhân tư bản chủ nghĩa, “Tôi muốn kéo cậu ta vào chiến đội của chúng ta, nhưng tôi cố gắng nhiều năm mà thằng nhóc kia rất khôn khéo, luôn không đồng ý, bây giờ khổ tận cam lai, đã thấy được hy vọng rồi…. Tôi đã nghĩ ra kế hoạch debut cho cậu ta rồi!”
“Tạo một đội với anh, xưng là “Song kiếm hợp bích, ai dám tranh phong”!”
Quý Tín Nhiên: ………
“Cậu không sợ bị chú đánh ૮ɦếƭ?” Anh ta nói trúng tim đen.
Phương Thiên thở dài, “Rủi ro luôn đi kèm với lợi ích, nếu tôi muốn làm gì thì không ngại trả giá.”
Phương Thiên ai oán gào khóc, “Hồng nhan……. xưa nay……. vốn bạc mệnh…… huhu…….”
Anh ta vừa gào vừa lau nước mắt vào cổ áo Quý Tín Nhiên khiến Quý Tín Nhiên ghét bỏ phất tay áo bỏ đi.
Mà bên kia, Lục Dao tắt máy tính đi, buồn bực nói, “Sao đột nhiên cậu lại muốn đi xem giải đấu?”
Lý Minh Châu nói, “Cậu hỏi nhiều làm gì?”
Lục Dao, “Cậu đi với tôi thì tôi phải hỏi chứ.”
Lý Minh Châu khựng lại, nghĩ mình không cần lừa Lục Dao làm gì nên nói thẳng.
“Tôi có hứng thú với lĩnh vực này.”
Lục Dao:???
“Cậu cũng muốn đi đấu giải chuyên nghiệp? Cậu sẽ chơi game?”
Lý Minh Châu: ……
“Tôi nói tôi muốn đi thi đấu hồi nào?”
“Không phải cậu nói cậu có hứng thú với lĩnh vực này à?”
“Lĩnh vực này của các cậu chỉ có mỗi tuyển thủ online chắc?”
Lục Dao, “…….. Có cả tuyển thủ dự bị nữa.”
Lý Minh Châu: ……………………….
Lục Dao ấm ức nói, “Sao dấu ba chấm của cậu càng ngày càng nhiều vậy?”
“Vì tôi cạn lời với cậu rồi!” Lý Minh Châu bất đắc dĩ nói, “Tôi lên lầu đây.”
Lục Dao nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ rồi, cậu mặc đồ ngủ vội chạy theo sau.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì cậu đã bị luồng khí lạnh từ Siberia thổi cho tê điếng người.
Phòng của Lục Dao nằm ngay cạnh cầu thang, cách phòng của nhà họ Dương tầm hơn một mét, hành lang thì dài năm sáu mét. Cuối hành lang là một cái cửa sắt, ngoài đó là ban công là chị Dương đã dọn dẹp sạch sẽ.
Lục Dao mở cửa, bước ra hành lang lộng gió khiến cậu lạnh run lên.
Lý Minh Châu nghe tiếng động thì quay đầu nhìn lại, tức điên người.
“Lục Dao! Cậu muốn ૮ɦếƭ à!” Cô vòng lại, đẩy Lục Dao vào phòng.
Hơi ấm của máy sưởi trong phòng lập tức bủa vây hai người.
Trời vừa mới trở lạnh là Lục Dao “liễu yếu đào tơ” đã bật máy sưởi ngay.
Mấy gia đình lao động trừ mấy ngày hè nóng nhất mới mở máy lạnh thì lúc khác đều không dám, nếu lạnh thì chỉ biết đắp chăn bông chịu đựng.
Lý Minh Châu đương nhiên cũng không có điều kiện mở máy sưởi, thậm chí cô còn khổ hơn, ngay cả điều hòa cũng không có.
Lục Dao nghĩ tới căn gác mái đầy chỗ bị gió lùa của Lý Minh Châu, nghĩ tới hai cái rương lạnh như băng, nghĩ tới cái giường bằng lưới sắt của cô, nghĩ tới cái chăn mỏng dính của cô.
Cậu thấy lòng đau nhói, vội nắm lấy cổ tay cô, không cho cô đi.
“Cậu đắp hết chăn cho dì thì cậu ngủ kiểu gì chứ?”
“Ngủ trên giường.” Lý Minh Châu đáp cộc lốc.
Lục Dao nói, “Cậu biết ý tôi không phải vậy.”
Lý Minh Châu im lặng một lát mới mở miệng, “Tôi biết, cảm ơn.” Cô hiếm khi cười với Lục Dao một cái, “Không ૮ɦếƭ lạnh nổi đâu, nhiều năm tôi vẫn ngủ thế mà.”
Lục Dao nghĩ: Không giống, giờ cậu có tôi rồi.
Lý Minh Châu ý bảo cậu bỏ tay ra, Lục Dao im lặng buông cô ra, nhìn cô đi lên lầu.
Ai ngờ Lý Minh Châu vừa lên lầu chẳng bao lâu liền nghe tiếng cầu thang rung lên, có người lên lầu.
Lý Minh Châu quay đầu nhìn ra thì thấy Lục Dao đang vén rèm, ôm một cái chăn lên.
Lý Minh Châu giật mình nhìn cậu.
Lục Dao lập tức đi tới trước cửa sổ phòng Lý Minh Châu, ném chăn lên giường cô, trợn mắt nói dối, “Tôi chợt nhớ ra trong phòng tôi có một cái chăn thừa, tôi không dùng nên mang lên cho cậu.”
Lý Minh Châu nhìn cái chăn, lúc nãy nó vẫn nằm chễm chệ trên giường Lục Dao mà giờ lại nằm trên giường mình.
Đây chắc chắn là chăn của Lục Dao, hơn nữa vừa lấy khỏi giường, bây giờ sờ tay vào vẫn thấy còn ấm nguyên.
Lý Minh Châu nói, “Lục Dao……..”
Lục Dao chạy ào xuống lầu như một cơn gió, cô vừa kêu tên cậu xong thì đã không thấy người đâu.
Nhưng một lát sau Lục Dao lại hấp tấp chạy lên.
Trong tay cậu bây giờ là một tấm thảm rất dày.
Lục Dao ôm thảm, không ngó ngàng gì tới Lý Minh Châu mà trải thảm lên giường cô, vừa trải vừa nói.
“Tôi nhớ chỗ cậu có ổ điện…….”
Lục Dao tìm thấy ổ điện gần đó, trải thảm xong thì cắm điện lên.
“Tí nữa cái thảm này sẽ nóng lên.” Lục Dao vô cùng đắc ý, đây là lần đầu tiên cậu trải giường cho người khác, cậu bắt chước giọng điệu của bà cụ Vương mà nói, “Trên thảm điện trải thêm một lớp chăn nữa là ổn.”
“Cái chăn này rất lớn, cậu nằm một nửa đắp một nửa sẽ không bị lạnh.”
Lục Dao thoăn thoắt làm xong mọi thứ thì mặc đồ ngủ đi dép lê, khoanh tay cười cười nhìn Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu đứng trong bóng tối, bị cậu nhìn như thế thì tim đập như trống đánh.
Cô vội dời mắt đi.
“Tôi không cần.”
“Cậu cần.” Lục Dao cố chấp nói.
“Tôi không….”
Lục Dao lười tranh cãi với người bảo thủ như Lý Minh Châu, cậu không nói không rằng bế thốc Lý Minh Châu lên, đặt cô lên giường.
Lục Dao tiện thể lấy chăn bọc Lý Minh Châu kín mít, chỉ để khuôn mặt đã đỏ rực vì hoảng sợ của cô lộ ra ngoài.
Cậu lẩm bẩm, “Tôi chợt nhận ra nói lý với cậu rất vô dụng, cứ làm luôn là được.”
Lý Minh Châu muốn ngồi dậy nạt cậu, Lục Dao đã học được chiếu đối phó với cô, nghiêm túc nói, “Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng đánh thức dì.”
Lý Minh Châu…….. khuất phục.
Nhưng sau khi Lý Minh Châu khuất phục một lúc lâu, Lục Dao cũng không đi mà ngồi trên giường thở dài rất đáng thương.
“Ôi trời ơi!”
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng Lý Minh Châu.
“Từ đây xuống lầu lạnh lắm, tôi có thể……”
“Không thể, mau cút đi.” Lý Minh Châu lập tức biến thành sói mắt trắng, không hề muốn báo ân chút nào, cầm đồ của Lục Dao xong thì trở mặt không quen.
Cô dùng cọng tóc để nghĩ cũng biết Lục Dao định nói gì, trừ chuyện bò lên giường cô thì cậu còn có thể nói gì khác chứ!
Lý Minh Châu nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu nổi dây thần kinh nào của Lục Dao bị chạm mà lại ân cần với một “thằng con trai” như mình thế không biết, đã vậy còn ân cần đến mức…. kì dị như vậy nữa.
Lý Minh Châu nghĩ tới đau đầu, càng nghĩ càng cảm thấy Lục Dao….. chắc là thích con trai thật?
Cô nhìn chằm chằm theo bóng Lục Dao xuống lầu mà lòng thấp thỏm.
Nếu Lục Dao thích con trai thì cô vô cùng sợ khi mình ૮ɦếƭ đi xuống suối vàng gặp Lục Tri sẽ bị anh đánh cho một trận nên thân.
Người ta là em trai cưng của anh ấy, lại chơi với mình tới mức…. cong!
Lý Minh Châu nhíu chặt mày, nghĩ lại những biểu hiện của Lục Dao, lần đầu bọn họ gặp lại đối đầu nhau rất ác liệt, khi đó Lục Dao không phải kiểu ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng như bây giờ, cũng vì thế cho nên Lý Minh Châu mới càng ngày càng khổ tâm.
Chẳng thà Lục Dao cứ hung dữ với cô, xa cách cô, ghi hận cô, chán ghét cô, dù là thế nào thì cũng tốt hơn bây giờ.
Lý Minh Châu là người có thù báo thù, có oán báo oán, nhưng lại chưa bao giờ học được cách báo ơn.
Lục Dao càng đối xử tốt với cô thì trong lòng cô càng thấy bất an.
Lý Minh Châu sợ cứ tiếp tục như thế thì sau này khi cô rời khỏi Lục Dao sẽ như cá rời khỏi nước.
Đây là chuyện vô cùng đáng sợ.
Cô vô cùng buồn bực, cứ trở mình suốt cả đêm. Tuy ổ chăn rất ấm áp dễ chịu nhưng lòng cô lại lạnh ngắt.
Lý Minh Châu không ngủ, Lục Dao đi về phòng cũng không chịu ngủ.
Nhưng cái đầu toàn rơm rạ của cậu làm sao nghĩ ngợi được nhiều như Lý Minh Châu, nguyên nhân khiến Lục Dao không ngủ đơn giản là… thức đêm đan khăn.
Có người thức đêm chơi game, có người thức đêm gọi điện thoại, nhưng anh Lục thì lợi hại hơn: Anh Lục thức đêm để đan khăn.
Mẹ nó thức đêm đan khăn! Cậu chửi thề trong lòng.
Giữa trưa Lục Dao nghe rõ ràng là cái khăn chó má này nhất định phải tặng đúng lễ Giáng Sinh, tặng dịp khác đều vô nghĩa.
Cậu ngồi xếp bằng trên giường, tải video dạy đan khăn về điện thoại, vừa xem video vừa đan khăn: Lục Dao dám lấy ba mình ra thề là năm đó cậu chơi game cũng chưa từng nghiêm túc cỡ này!
Từ giờ tới Giáng Sinh còn chưa tới một tháng, giờ Lục Dao mới bắt đầu đan khăn, hơn nữa cậu lại là tay mơ, không những không biết tạp kiểu mà đến chiều này cậu mới biết vắt mũi.
Vậy nên nếu Lục đại thiếu gia muốn đan xong cái khăn này trước lễ Giáng Sinh thì chỉ còn cách thức đêm mà đan.
Vì Lục Dao không giống đám con gái như La Mạn Văn có thể quang minh chính đại đan mang khăn tới lớp đan trong giờ học.
Nếu Lục Dao ngồi trong lớp đan khăn…… Cậu, cậu không cần thể hiện nữa chắc!
Tới sáng cậu mới ngủ, vừa mở cửa ra liền thấy bữa sáng do Lý Minh Châu làm. Quan hệ của Lục Dao và Lý Minh Châu nhờ tối qua Lý Minh Châu thỏa hiệp mà cải thiện không ít.
Đêm qua Lục Dao thức đêm đan khăn nên ban ngày đi học nằm nhoài ra bàn ngủ.
Vương Miểu thổn thức, “Lục Dao sắp thành người đẹp ngủ trong rừng rồi, ngủ cả ngày cũng không tỉnh.”
“Chắc thức đêm chơi game?” Lâm Quân Huy nhướng mày.
“Nếu không thì còn làm gì được?” Ngô Thành nhìn trong lớp đầy người đan khăn thì nói, “Chẳng lẽ Lục Dao thức đêm đan khăn ha ha ha ha ha….”
Ngô Thành chỉ nói cho vui, còn chưa nói hết câu đã cười phụt ra.
Đám Lâm Quân Huy cũng không nhịn được, cười hùa theo đau cả bụng, vừa cười vừa cố hít thở.
“Lục Dao ha ha ha ha ha…….”
“Đan khăn ha ha ha ha ha…….”
Bởi vì mọi người đều biết…… Dù chuyện đáng sợ như tận thế có xảy ra thì Lục Dao cũng không thể nào đan khăn được.
Sự thật là, Lục Dao đúng là đan khăn, mà tận thế thì vẫn chưa tới. Vậy nên trên đời có những chuyện không thể ngờ lại xảy ra.
Ví dụ như chuyện Lý Minh Châu là nữ.
Trong lúc Lục Dao lén lút đan khăn thì cậu cũng từ từ chờ đợi một ngày buồn bã tới gần.
Ngày Hai Mươi Hai tháng Mười Một, tiết Tiểu Tuyết, là ngày giỗ của Lục Tri.
Lục Tri được chôn cất ở nghĩa trang Nam Sơn, cách trung tâm thành phố một tiếng chạy xe.
Tối thứ Ba, tâm trạng Lục Dao rõ ràng không được tốt.
Tâm trạng của Lý Minh Châu cũng không khá hơn cậu là bao.
Cô không yên tâm về Lục Dao nên nửa đêm quyết định xuống lầu xem cậu, ai ngờ lại thấy cửa phòng Lục Dao để ngỏ, lòng cô đột nhiên nặng trĩu.
Lý Minh Châu bước vội xuống lầu, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thấy Lục Dao đã cô quạnh ngồi ở ban công thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Minh Châu hít sâu mấy hơi thì mới thấy bình tĩnh hơn, lấy tâm thế người lớn mà từ từ ngồi xuống cạnh Lục Dao.
Lục Dao hoảng sợ, “Sao cậu không ngủ?”
Lý Minh Châu cho rằng đêm nay cô có thể tha thứ cho bất cứ hành động nào của Lục Dao, bao gồm cả chuyện cậu ngồi ở ban công hóng gió mà chỉ mặc mỗi đồ ngủ.
Lý Minh Châu khoát áo cho cậu, “Nếu cậu không ngủ được thì nói chuyện với tôi đi.”
Lục Dao thầm thì, “Không có gì hay để nói.”
Hai người im lặng.
Lý Minh Châu đợi cậu mở miệng.
Cuối cùng Lục Dao cũng gỡ bỏ hàng rào đề phòng xuống.
“Tôi có một người anh.” Cậu mở đầu như thế, “Năm tôi chín tuổi thì anh ấy qua đời.”
Tay Lý Minh Châu khẽ run lên, mấy lần định mở miệng an ủi mà nói chẳng nên lời.
Chuyện kế tiếp Lục Dao nói như cây kim đột nhiên đâm vào tim Lý Minh Châu.
“Tôi đợi anh ấy từ thành phố H về dự sinh nhật tôi, anh ấy nói sẽ mang bánh nếp ngó sen về cho tôi.” Lục Dao thở dài, “Tôi đợi từ hôm sinh nhật tới bây giờ, đợi suốt tám năm mà vẫn chưa được ăn.”
Lý Minh Châu nghẹn ngào, “Hôm nay là…… sinh nhật của cậu?”
Đã qua không giờ sáng.
Cô nghĩ: Hóa ra Lục Dao không lừa cô.
Cậu quả thật được sinh ra vào tiết Tiểu Tuyết tháng Mười Một.
Vào tiết Tiểu Tuyết tháng Mười Một, đúng vào sinh nhật của cậu, Lục Tri đã rời khỏi thế gian.