“Cậu lạnh lắm à?” Lý Minh Châu hỏi.
“Đâu có.” Lục Dao đằng hắng một tiếng.
Lý Minh Châu nhìn dáng nằm kỳ quái của Lục Dao với ánh mắt phức tạp.
“Không lanh thì cậu trùm chăn kín mít làm gì.” Cô nhìn nhiệt độ máy sưởi, “Máy sưởi còn mở lớn như thế nữa.”
“Người tôi hay bị lạnh lắm!” Lục Dao nói dối tỉnh bơ.
Lý Minh Châu tiến lên hai bước, đi tới mép giường.
Lục Dao như gặp kẻ thù, căng thẳng tới mức nói lắp, “Cậu cậu cậu cậu cậu tính làm gì hả?”
Lý Minh Châu dừng lại, nhíu mày.
Lục Dao nói, “Cậu đừng tới đây!” Cậu nhanh trí hét lên, “Cậu tới đây là tôi gọi người đến đấy!”
Lý Minh Châu cạn lời: “Cậu mấy tuổi rồi hả Lục Dao?”
Lục Dao động đậy một lát rồi nhảy khỏi giường, thuận thế lấy chân đá chăn che đậy “chứng cứ phạm tội” một cách hoàn mỹ.
“Cậu tới đây làm gì?” Lục Dao hỏi.
Cậu còn nhớ hồi trưa mình bị Lý Minh Châu nói cho mấy câu tức anh ách, hai người tách ra không vui vẻ gì.
Lý Minh Châu tới đây cũng vì chuyện này.
Chiều nay cô nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy chuyện này hơi có vấn đề, hơn nữa vấn đề nằm ở cô.
Lúc đó Lục Dao chỉ thuận miệng hỏi, cô lại tự dưng nổi giận, không hề giống cô chút nào.
Lý Minh Châu thấy áy náy, ban đầu tính chờ Lục Dao tan học, trên đường về nhà cô sẽ nói chuyện với cậu nhưng lại chẳng thấy Lục Dao đâu. Lúc Lý Minh Châu tới lớp cậu thì mới biết Lục Dao đã về trước.
Lục Dao nghe đến đấy thì trợn mắt lên: “Cậu tới lớp tôi?”
“Sao thế?” Lý Minh Châu kinh ngạc, cô còn chưa tính sổ Lục Dao tội cúp tiết mà cậu lại dám nổi nóng trước, khiến cô chẳng hiểu ra làm sao.
Yết hầu Lục Dao giật giật, cậu hỏi với giọng hờn dỗi, “Vậy cậu có nhìn thấy con gái lớp tôi không?”
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Nói thừa, mọi người đều ngồi trong lớp, cô lại không mù, sao lại không thấy chứ!
Nhưng bây giờ Lục Dao trông là lạ nên Lý Minh Châu đắn đo không biết nên mở miệng thế nào.
Cô là tới để dỗ Lục Dao, một người đi dỗ người khác thì không tiện mở miệng chọc người ta nổi nóng.
Cho nên Lý Minh Châu châm chước một chút, ngập ngừng hỏi: “……..Cậu thấy tôi sẽ nhìn thấy sao?”
Lục Dao: ……..
Sao tôi biết được!
Thật ra Lục Dao muốn hỏi: La Mạn Văn có quấn lấy cậu tỏ tình linh tinh không?
Nhưng cậu lại không hỏi ra miệng nổi.
Chắc Lý Minh Châu thấy chuyện này kỳ cục lắm nếu tự dưng một thằng con trai lại đi dò hỏi xem thằng bạn mình có được con gái tỏ tình hay không.
“Sau này cậu ít sang lớp tôi đi.” Lục Dao giận dỗi, lẩm bẩm với vẻ không vui.
Lý Minh Châu điềm nhiên nói, “Tôi sẽ không tới kiếm cậu thường xuyên đâu.”
Lục Dao nghe xong lại thấy không vui kiểu khác.
“Không cho phép cậu không tìm tôi, ý tôi là cậu ít tới lớp tôi thôi nhưng cậu phải thường xuyên đi tìm tôi.” Lục Dao giải thích một chút.
Lý Minh Châu lại càng không hiểu nổi.
Cô lảng sang chuyện khác, “Bài tập của cậu đâu? Có mang về không?”
….. Lục Dao chưa bao giờ mang bài tập về nhà, nghe Lý Minh Châu hỏi thì chột dạ, mất tự nhiên ngó lơ chỗ khác.
Lý Minh Châu không đợi cậu đáp thì đã nhìn thấy màn hình máy tính của cậu.
Trên máy tính, một phần hai màn hình là bí cảnh núi tuyết mà nhân vật game của Lục Dao đang đứng.
Lý Minh Châu hỏi, “Chơi game à?”
Tim Lục Dao đập thình thịch, liếc tới màn hình máy tính, vội xác nhận xem có chứng cứ gì lưu lại không, may mắn là cửa sổ video dạy đan khăn đã được thu hẹp rất nhỏ trên tab.
Lúc đi học Lý Minh Châu mới thỉnh thoảng đeo kính còn bình thường hiếm khi đeo, xem như mù một nửa, không thấy rõ mấy chữ nhỏ xíu như thế.
Nhưng Lục Dao vẫn cực kỳ sợ hãi, lập tức lấy thân che khuất màn hình.
Vừa che lại thì cậu liền thấy vụn len trên mặt đất.
Vẻ mặt của Lục Dao…….. cực kỳ phức tạp……………………..
Lý Minh Châu không chú ý tới mặt cậu biến sắc, vừa đi về trước tắt máy tính giúp cậu vừa nói, “Cậu nên dành thời gian cho học hành nhiều một chút, bớt……”
Đi tới đây, Lý Minh Châu chỉ cần hơi cúi đầu là sẽ thấy vụn len.
Lục Dao cái khó ló cái khôn bỗng dưng ôm lấy cô.
Lý Minh Châu giật mình, đột nhiên im bặt.
“Cậu nói đúng!” Lục Dao gật đầu lia lịa, tay thì vỗ lưng cô nhưng mắt lại chăm chăm nhìn đống len vụn, cậu ôm Lý Minh Châu cực kỳ nhiệt tình.
Lý Minh Châu: ……..
“Cậu lên cơn điên à?” Lý Minh Châu đẩy cậu ra.
Nhưng đầu Lý Minh Châu lại bị cậu ấn lên vai, Lục Dao nhanh chóng đá hết len vụn vào gầm bàn.
Tới khi Lý Minh Châu nổi khùng đẩy được Lục Dao ra thì cậu đã xử lý xong xuôi.
“Tôi không phát điên, tôi đang đọc truyện, vừa rồi đang đọc.” Lục Dao vọt lên trước, tới giường cầm cuốn Hoàng tử bé lên.
“Vừa rồi cậu cầm ngược.” Lý Minh Châu vạch trần cậu một cách không thương tiếc.
“Vậy à? Là vì tôi tính đọc thuộc làu làu cuốn này.” Lục Dao mặt không đổi sắc nói xàm.
Tin nhắn trong máy tính bị cậu tắt đi bỗng nhấp nháy.
Hóa ra Lam Thanh Thủy vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nhắn tin cho cậu.
“Lộ Dao, anh Lộ à, anh đâu rồi? Đừng ngó lơ em chứ, nếu anh không muốn nghe chuyện Tiên Tiên thì em sẽ không nói nữa, anh mở tin nhắn lên đi đừng có ẩn nữa, quản lý Phương không tìm được anh nên tìm em hỏi đây này, tự anh nói với anh ta đi, em sắp bị anh ta phiền ૮ɦếƭ rồi, sao anh ta cứ bám dai như đỉa thế không biết?”
“Hay là anh vào Thương Thủy luôn đi, dù sao đi học cũng chẳng có ích gì, anh chơi giỏi như thế, bây giờ game online đang phát triển tốt, hơn nữa theo ánh mắt chuyên nghiệp của em thì game này phải nổi tiếng thêm ít nhất mười năm nữa, nếu một năm anh kiếm hơn một trăm vạn cũng đủ để sống sung túc nửa đời sau rồi!”
Lục Dao nhanh tay tắt khung trò chuyện đi.
Lý Minh Châu đã đọc được, “Cậu muốn chơi game chuyên nghiệp?”
Lục Dao đáp, “Không, tôi không đi.”
Lý Minh Châu nghe xong thì gật đầu, “Game online là nghề có tuổi đời ngắn, thu nhập không ổn định, sau này cậu nên tìm công việc đàng hoàng vẫn hơn.”
Lục Dao chửi thầm: Đồ cổ hủ.
Lý Minh Châu nói xong, tự thấy giọng điệu mình quá độc đoán thì dịu giọng bớt lại mà hỏi, “Cậu thích chơi game hả?”
Lục Dao: “Nói thừa.”
Lý Minh Châu nhìn giao diện trò chơi.
Sau khi tin nhắn QQ tới tấp gửi tới thì tin nhắn trong game của Lục Dao cũng nhấp nháy liên hồi.
Cậu đã ẩn tin nhắn riêng đi, nên bây giờ tin tức đang hiển thị trên màn hình là khung trò chuyện xuất hiện ở gần chỗ cậu đứng.
Kiếm khách của Lục Dao đang đứng ở bí cảnh núi tuyết, cả một vùng tuyết trắng phau phau vốn chỉ có mình cậu nhưng giờ lại có thêm một người khác.
Người này có ID cực kỳ ngầu: Toàn phục tối 6
Toàn phục tối 6 [Phụ cận]: Này người anh em, rảnh không? Đánh phó bản chung nhé?
Lục Dao không trả lời, người chơi Toàn phục tối 6 vẫn cứ đứng cạnh cậu nói nhảm một mình, nói tới mức dòng trước chưa mất thì dòng sau đã hiện lên, khiến Lục Dao có ảo giác là màn hình máy tính chỉ toàn chữ là chữ.
Lý Minh Châu nói, “Cậu không trả lời bạn cậu à?”
Lục Dao hoàn toàn không định trả lời anh ta, người này không phải bạn cậu, nhưng Lý Minh Châu không biết quan hệ giữa người với người trong game ra sao.
Sau khi Lý Minh Châu nói thế thì cậu kéo ghế ra, ý bảo Lý Minh Châu ngồi xuống.
Cậu đứng, hơi khom lưng, tay đặt trước bàn phím trả lời.
Lộ Dao [Phụ cận]: Phó bản gì?
Toàn phục tối 6 [Phụ cận]: Rừng rậm vu nữ, tôi muốn lấy được thanh Chanh Vũ [Kính râm] [Mặt ngầu]
Lục Dao cười khẩy, “Thằng ngu.”
Lý Minh Châu bợp cậu một cái, “Đừng chửi lung tung.”
Lục Dao ấm ức xị mặt ra.
Lộ Dao [Phụ cận]: Đánh phó bản hai người à?
Rừng rậm vu nữ là phó bản cấp chín mươi, mà cấp cao nhất của game cũng là cấp chín mươi.
Phó bản cấp cao nhất mà đòi đánh hai người? Nếu Toàn phục tối 6 tính làm vậy thì anh ta đúng là bị đần.
Toàn phục tối 6 [Phụ cận]: Đương nhiên không phải, hai người làm sao đánh nổi.
Lục Dao thầm nghĩ, đương nhiên không thể.
Toàn phục tối 6 nói tiếp: Vậy nên chúng ta có ba người.
Lục Dao: ………
“Anh kiếm người khác đi.”
“Này, đừng mà đừng mà, tôi thật sự cần thanh Chanh Vũ này.”
“Anh tưởng muốn đánh là đánh chắc? Game này là nhà anh tạo?” Lục Dao khinh thường.
“Tay tôi may mắn lắm, yên tâm, tôi sờ phát là lấy được, khi đồ vật rớt ra tôi sẽ lấy trước một món, còn lại đều là của người anh em.”
Lục Dao nghe xong thì hơi động lòng.
Hơn nữa lâu rồi cậu không chơi, đúng là rất ngứa tay, hơi thất thần một chút đã bị gọi vào phó bản.
Lý Minh Châu thấy vậy thì đứng dậy, “Tôi đi trước.”
Lục Dao ấn cô xuống, “Không được, cậu ở đây với tôi.”
Lý Minh Châu nói, “Cậu chỉ có một cái ghế.”
Cô cố gắng nói lý với Lục Dao.
Lục Dao không phải người càn quấy, nhưng cậu là người không bao giờ chịu diễn theo kịch bản.
“Không sao, cậu ngồi lên đùi tôi là được.” Mắt Lục Dao sáng rực lên.
Lý Minh Châu: …… Đầu cậu ta bị cửa kẹp rồi.
Toàn phục tối 6 quả nhiên không lừa cậu, khi hai người điều khiển nhân vật vào cửa phó bản thì thấy có một mục sư đang đứng ngay lối vào, trên đầu là ID tên: Toàn phục tối thái.
“Bọn tôi không lừa cậu mà, tôi đến đây với bạn.” Toàn phục tối 6 mở mic nói chuyện, nhưng lại dùng phần mềm biến đổi âm thanh nên giọng méo đi, “Cậu ấy là bạn tôi thật đấy.”
Lục Dao lạnh lùng đáp: “Đã nhìn ra.”
Lộ Dao đi theo Toàn phục tối 6 và Toàn phục tối thái, ba người tới rừng rậm vu nữ.
Ai ngờ vào trong phó bản mới biết cái tên Toàn phục tối 6 này đúng là gạt người, kỹ thuật siêu tệ hại, không trốn đằng này cũng né đằng kia.
Trán Lục Dao hiện mấy vạch đen, cố gắng cùng Toàn phục tối thái chống đỡ.
Ra khỏi phó bản, Toàn phục tối 6 hâm mộ nói: “Ôi trời ơi, người anh em à, tôi đúng là không nhìn nhầm cậu, kỹ thuật của cậu tốt quá!”
Lục Dao châm chọc, “Kỹ thuật của anh cũng không tồi.”
“Khách sáo gì chứ, cậu chỉ kém tôi có xíu thôi.” Người nọ nói với giọng khiêm tốn.
Lúc này ngay cả Lý Minh Châu cũng: …….
Mục sư từ nãy tới giờ im lặng đột nhiên mở miệng, “Cậu thường chơi vai kiếm khách?”
Lục Dao nghe thấy giọng anh ta thì thấy hơi quen tai nhưng nhất thời không nhớ nổi đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
Tuy Toàn phục tối thái chọn tên siêu dở hơi nhưng kỹ thuật đánh, tốc độ tay và tư duy của anh ta không phải là cấp độ mà người chơi bình thường với tới được.
Lục Dao chưa kịp miêu tả sống động kỹ năng của anh ta thì Toàn phục tối thái đã lên tiếng.
“Tôi là Quý Tín Nhiên, đội trưởng Thương Thủy, cậu có muốn đi thi đấu chuyên nghiệp không?”
Lục Dao: ……… Mẹ nó đúng là Quý Tín Nhiên.
Lý Minh Châu ngồi cạnh cậu, đương nhiên cô không đời nào ngồi lên đùi Lục Dao rồi. Lục Dao ăn vạ không cho cô đi nên cô bỗng mềm lòng ở lại.
Vì thế Lục Dao chia nửa cái ghế cho cô ngồi.
Lục Dao không đeo tai nghe mà bật loa ngoài, Lý Minh Châu nghe thấy thì nhíu mày, “Quý Tín Nhiên?”
Lục Dao thuận miệng hỏi, “Cậu cũng biết Quý Tín Nhiên à?”
Lý Minh Châu gật đầu.
Cô không quan tâm đến chuyện trong giới game online, nhưng mấy năm nay game online phát triển rất nhanh chóng trong nước, đặc biệt là khi game Truyền thuyết dũng giả có giải đấu chuyên nghiệp, năm thứ hai đã lan rộng toàn châu Á, cực kỳ nổi tiếng, quảng cáo phủ khắp mọi ngõ ngách.
Dù cô không muốn chú ý thì cũng phải nghe tới tên Quý Tín Nhiên trăm ngàn lần.
Đội trưởng chiến đội Thương Thủy, năm đó là kiếm khách số một trong nước.
Mấy năm trước, khi giải đấu chuyên nghiệp vừa tổ chức thì Thương Hải Vi Thủy đi tiên phong lập ra chiến đội Thương Thủy. Người đại diện Phương Thiên của chiến đội chuyên nghiệp kiêm luôn ông chủ câu lạc bộ Thương Thủy, là con trai của chủ tịch Phương Quân, công ty sáng lập game Truyền thuyết dũng giả.
Đây là một chiến đội chuyên nghiệp tiền không thiếu mà tài cũng thừa, chinh chiến hai mùa đều cầm giải quán quân, viết nên nét 乃út huy hoàng trong lịch sử giải đấu BS.
Lý Minh Châu suy đoán, “Nếu đây là Quý Tín Nhiên thì người kia là……”
“Tôi là Phương Thiên.” Toàn phục tối 6 đóng phần mềm biến đổi giọng nói lại, hớn hở nói. “Này Lục Dao, cậu suy nghĩ xong chưa? Tôi đợi cậu suy nghĩ hai tháng, ai ngờ cậu lại cho tôi vào danh sách đen.”
Suy đoán của Lục Dao được chứng thực, cậu không nói gì, nhưng lại tự nhủ: Mình biết ngay mà, loại người không biết xẩu hổ như thế thì trừ Phương Thiên ra đúng là không còn ai.
Phương Thiên đầu kia nói, “Thằng nhóc này, cậu cho tôi vào danh sách đen thì thôi đi, còn ẩn chức năng nhắn tin, khiến tôi phải lấy cái tài khoản cũ rích này ra dụ dỗ cậu, mặt mũi cậu cũng lớn thật đấy.”
“Vậy anh đừng kiếm tôi nữa.” Lục Dao tắt giao diện.
“Chưa xong mà, tôi còn đợi cậu và anh Nhiên hợp lực với nhau giành giải quán quân về cho tôi mà!”
Lục Dao mở miệng, “Tôi không muốn thi đấu chuyên nghiệp.”
“Sao lại không muốn chứ, chơi kiểu gì mà không là chơi, cậu tới câu lạc bộ bọn tôi, vừa chơi vừa kiếm tiền, chẳng phải đẹp cả đôi đường à.” Phương Thiên thao thao bất tuyệt.
“Cậu xem cậu là đàn ông đàn ang, phải lo kiếm tiền chứ, nếu không sau này làm sao tán gái, làm sao quen người yêu! Chỉ dựa vào mặt thôi sao? Tôi nói cho cậu hay, mài mặt ra kiếm tiền không được đâu, cậu nhìn Quý Tín Nhiên đi, cậu xem anh ta mài mặt kiếm tiền…..”
Quý Tín Nhiên ho khan một tiếng.
Phương Thiên lập tức sửa lời, “….. Cũng không phải không được, nhưng Quý Tín Nhiên có chủ rồi, cậu thì sao? Cậu nhìn đi, nếu cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp thì sẽ có rất nhiều nữ streamer điên đảo vì cậu. Đúng rồi, tôi nghe nói lần trước cậu thất tình, có phải vì cái cô Tiên Tiên kia đang quen tay Trịnh Hoa không? Tôi nói cho cậu nghe nếu cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp thì làm gì có chỗ cho thằng nhóc Trịnh Hoa kia thể hiện chứ! Dù là Tiên Tiên hay là Yêu Yêu thì chắc chắn đều yêu cậu tới sống đi ૮ɦếƭ lại!”
“À mà gần đây tên Trịnh Hoa kia đang ngứa mắt tôi, ông đây sớm muộn gì cũng phải PK một trận với cậu ta………” Phương Thiên càng nói càng tào lao.
Lục Dao mở miệng cảnh cáo, “Tôi không thất tình, cũng không muốn tán gái, anh đừng nói linh tinh.”
Câu này, không biết cậu đang nói cho Phương Thiên hay là Lý Minh Châu nghe.
“Được rồi, được rồi, dù cậu không thất tình thì cậu chắc cũng có thể tới trại huấn luyện mùa động của chúng tôi tham quan chứ.” Phương Thiên nói, “Thời gian ngay sau khi giải đấu kết thúc đấy.”
“Không đi.”
“………”
Lý Minh Châu nói, “Cậu không đi à?”
Lục Dao nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu muốn đi à?”
Cậu chỉ hỏi cho có, ai ngờ Lý Minh Châu gật đầu, “Muốn, nhưng nếu cậu không muốn thì thôi.”
Lục Dao sửng sốt, đột nhiên quát lên với cái máy tính, “Khoan đã!”
Phương Thiên vẫn ở đầu kia nói lan man, “Cậu không thể nể mặt tôi là anh họ của cậu mà giúp đỡ chuyện làm ăn của tôi sao, chiến đội bây giờ phát triển không ngừng, cần phải thay máu….”
Lục Dao nói, “Tôi đi.” Cậu bổ sung, “Tôi đi với bạn tôi.”
Phương Thiên hơi bất ngờ, “Sau tự dưng nghe lời thế?”
Lục Dao gõ gõ lên bàn, “Anh không vui à?”
Phương Thiên cười to, “Sao không? Hoan nghênh, hoan nghênh, thành phố S hoan nghênh mấy cậu!”
Anh ta nói thêm, “Nhưng tôi còn có một yêu cầu nữa.”
Lục Dao, “Anh nói đi.”
“Nếu sau này chuyện này bị bại lộ, chú biết tôi dụ cậu chơi game thì cậu nói đỡ giùm tôi được không? Tôi sợ ông ấy ra tay không nặng không nhẹ, chỉ đủ đánh ૮ɦếƭ tôi thôi.” Phương Thiên vô cùng uyển chuyển nói ra yêu cầu của mình.
Lục Dao lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tôi có nói tôi muốn chơi chuyên nghiệp đâu.”