Đúng lúc này, nhạc nước Tây Hồ nổi lên rất hợp hoàn cảnh. Nước bắn lên không trung, khiến không khí ẩm ướt ít nhiều. Dòng nước phun ầm ầm đã át đi tiếng tim đập như đánh trống của Lục Dao.
Bọt nước li ti bắn lên mặt cậu, khiến cái đầu đang loạn như mớ bòng bong của cậu bình tĩnh lại.
Lý Minh Châu nói xong câu đó thì ngoẹo đầu, lảo đảo bước tới một bước, càng vùi sâu vào иgự¢ cậu hơn.
Lục Dao đỡ lấy vai cô theo bản năng, Lý Minh Châu nghiêng ngả đứng không vững, cô đặt hầu hết sức nặng lên người Lục Dao. Nếu cậu buông tay ra thì Lý Minh Châu sẽ ngã xuống ngay, sau đó tan xương nát thịt.
Lục Dao sống ૮ɦếƭ giữ chặt cô, trông có vẻ như sẽ không buông ra.
Lục Dao máy móc hỏi, “Cậu, cậu làm gì thế?”
Chuyện Lý Minh Châu vừa làm với cậu sao có thể gọi là hôn, cô chẳng qua chỉ nhón chân lên cọ vào môi cậu một cái mà thôi. Mà, vì uống say nên cọ cũng cọ không chuẩn, Lục Dao còn chưa kịp cảm nhận gì thì Lý Minh Châu đã tách ra.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu hôn Lý Minh Châu, nhưng lần trước là do cậu thừa dịp ban đêm người ta ngủ mà lợi dụng.
Còn lần này là Lý Minh Châu tự dâng mỡ đến miệng mèo, tuy chỉ là một cái hôn vội nhưng lại gợi lên hồi ức đêm hôm đó trong đầu Lục Dao, khiến cậu đỏ bừng cả mặt.
Lý Minh Châu vươn đầu ngón tay trắng như tuyết chọc lên иgự¢ Lục Dao với vẻ vô lại.
“Hỏi cậu đó, cậu câm à?”
Lục Dao nói, “Chuyện này rất hệ trọng, phải kiểm tra nhiều phương diện mới biết được.”
Lý Minh Châu vẫn chọc liên tục.
Lục Dao giữ lấy đầu ngón tay cô, thuận thế phủ tay mình lên, “Cậu chọc gì thế?”
Lý Minh Châu nói, “Có phải cậu thích con trai không?”
Lục Dao do dự.
Lý Minh Châu đợi mãi không thấy cậu đáp thì cho là Lục Dao ngầm thừa nhận, cô nói, “Cậu không được thích con trai, tôi không cho phép.”
Mặt Lục Dao bỗng trắng bệch ra.
“Sao lại không cho?”
Lý Minh Châu lẩm bẩm, “Anh cậu nơi chín suối mà biết…. sẽ…..sẽ đánh tôi…….”
Cô lẩm bẩm rất khẽ, Lục Dao không nghe thấy cô nói gì, đầu óc cậu chỉ rặt một câu “Tôi không cho phép.”
Sao cậu ấy lại không cho phép?
Vì cậu ấy phát hiện ra mình có ý đồ với cậu ấy? Nên mới nói thẳng ra để mình hết hy vọng?
Lục Dao mân mê bàn tay, lạnh lùng nghĩ trong đầu: Chẳng lẽ cậu tưởng tôi còn thích cậu sao?
Cậu nói, “Tôi thích con trai hay không liên quan gì đến cậu?”
Lý Minh Châu nhẹ bẫng, Lục Dao đỡ cô chẳng tốn mấy sức, cậu nói, “Cậu đừng có ảo tưởng sức mạnh, chẳng lẽ tôi lại đi thích cậu chắc?”
Lý Minh Châu nghiêng ngả lảo đảo đi hai bước, giãy khỏi tay với Lục Dao.
“Cậu không được thích con trai…..” Lý Minh Châu nói trong choáng váng, dường như chuyện này là khúc mắc trong lòng cô dạo gần đây.
“Ai thích con trai!” Lục Dao mắng thầm, “Cậu say rồi, để tôi đưa cậu về.”
“Vậy cậu thích ai… Bạn gái cũ của cậu à….” Lý Minh Châu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Dao với cặp mắt ௱ôЛƓ lung.
Lục Dao đang tính nói gì đó thì thấy giờ mà mình tranh cãi với con ma men này thì có khác gì nói chuyện với con cún đâu, vì thế cậu im lặng.
Lý Minh Châu chẳng hiểu sao mà nhìn chòng chọc Lục Dao một lúc rồi lại đưa hai tay lên ghì lấy mặt cậu.
“…….. Lục, thầy Lục.” Lý Minh Châu mơ mơ màng màng kêu.
Lục Dao thầm nghĩ: Cái quỷ gì vậy?
“Thầy Lục…” Lý Minh Châu dùng sức hết nắn lại xoa, “Sao anh càng lớn tuổi lại càng trẻ ra thế?”
Lục Dao: …….
Lý Minh Châu lẩm bẩm một mình, “Em muốn tới đại học B học, đợi tuần sau em đốt thư mời học cho anh nhé. Không phải anh cũng muốn thi vào đại học B à? Em đậu rồi, em có giỏi không?”
Lục Dao không biết sau khi Lý Minh Châu uống say nổi điên gì mà cứ mở miệng ra là lại gọi thầy này thầy nọ.
“Ừ ừ ừ ừ, giỏi giỏi, tôi vỗ tay khen cậu đây.” Cậu nói cho có lệ.
Lý Minh Châu bắt đầu nổi đóa, “Vỗ với chả tay làm chó gì….. Em nói cho anh biết….. Nếu anh đừng tưởng qua loa như thế là tống cổ em được….. Anh mơ đi…….”
“Em không cần cái đó, em cần anh…..” Cô sốt ruột nói đến nấc cả lên, Lục Dao vội vỗ lưng cho cô. Lý Minh Châu bị cậu vỗ hai phát liền thì quên mất mình định nói gì.
Cô đổi đề tài, nghĩ gì nói đó.
“Em gặp Lục Dao rồi.”
“……. Cậu ta rất phiền phức, y chang anh luôn.”
“Không đúng…… Anh phiền hơn……”
Lục Dao nghe cô lải nhải một thôi một hồi, cảm thấy vừa buồn cười vừa chẳng biết làm sao.
Lý Minh Châu là chuyên gia lừa đảo, hơn nữa lại có tài ăn nói, đặc biệt nói dối cực kỳ lưu loát, người như thế phải ba hoa chích chòe suốt mới phải.
Nhưng Lý Minh Châu ấy thế mà lại suốt ngày lạnh mặt, chỉ những lúc cô muốn dọa nạt ai đó thì người khác mới nhìn thấy những bộ mặt khác của cô.
Không ngờ hôm nay Lục Dao phát hiện sau khi Lý Minh Châu uống say lại lộ ra một tính cách khác: Nói nhiều gấp ba bình thường.
Hơn nữa toàn nói vớ va vớ vẩn khiến cậu chẳng hiểu gì. Tuy cậu nghe không hiểu nhưng vẫn cứ thích nghe.
Một người cố gắng tìm hiểu người mà mình không hiểu, nghe thật lãng mạn làm sao!
Cậu đỡ Lý Minh Châu, cảm thấy thật lãng mạn. Cậu không hiểu cô nói gì, cũng thấy thật lãng mạn.
Lục Dao mở miệng, “Lý Minh, cậu vẫn tỉnh chứ?”
Lý Minh Châu đang lầu bầu ngẩng đầu lên, thấy Lục Tri trước mắt biến thành Lục Dao, cô buồn bực nghĩ ngợi một lát rồi cứ kêu tên Lục Dao suốt.
Lục Dao nghĩ: Cậu mà còn kêu tôi nữa là tôi hôn cậu đấy.
Lý Minh Châu không cho Lục Dao cơ hội hôn cô. Khi ý tưởng đó vừa lóe lên trong đầu Lục Dao thì cô như thể linh cảm được gì đó mà không kêu nữa.
Lục Dao cứ chờ cô gọi tên mình nhưng sự mong đợi lại rơi vào hư vô.
Song, vừa rồi Lý Minh Châu đã hôn cậu, giờ cậu hôn lại là chuyện đương nhiên. Nếu không thì chẳng phải cậu là người chịu thiệt sao, như thế quá bất công.
Vì thế, Lục Dao lại nghĩ: Vứt hết mấy đạo lý chó má đi, mình phải hôn cậu ấy mới được.
Cậu dè dặt hôn khắp mặt Lý Minh Châu đến khi hôn sạch nước mắt trên mặt cô mới ngừng lại.
Lý Minh Châu đứng sát cậu, cô nói chắc nịch: “Cậu thích con trai.”
“Tôi không thích, cậu đừng hỏi nữa.” Lục Dao trả lời vô cùng nghiêm túc, song lại ngậm lấy môi cô ngay sau đó, dùng hành động thực tế để ngăn Lý Minh Châu tiếp tục mở miệng hỏi cậu.
Lục Dao hôn cô, trước lạ sau quen, không ai dạy cũng biết phải thở thế nào cho phải.
Lý Minh Châu đã hôn lần thứ hai mà vẫn chẳng học được cách hít thở, bị Lục Dao hôn đến váng vất cứ tránh né mãi.
Cô ngửa đầu ra sau trốn, Lục Dao đã không làm thì thôi, nếu làm phải làm cho đến cùng, ngang ngược giữ lấy ót cô, hôn sâu hơn.
Lục Dao thầm nghĩ: Tôi không thích con trai, tôi chỉ thích cậu.
Sau khi Lý Minh Châu được cậu thả ra thì thở hổn hển hít sâu mấy hơi, cả người xụi lơ.
Lục Dao khom người kéo cô lên lưng mình, Lý Minh Châu thuận thế nằm rạp trên lưng cậu, lẩm ba lẩm bẩm, cứ kể mãi chuyện năm xưa.
Dù nghe không hiểu nhưng Lục Dao vẫn kiên nhẫn nghe, còn phối hợp gật đầu.
Lý Minh Châu cứ nói hết một câu là lại lặp lại, “Đừng nói mấy câu bóng bẩy lừa em, anh không được đi.”
Lục Dao nói, “Không đi.” Cậu trêu cô, “Thế nếu cậu dùng gậy đánh đuổi tôi đi thì sao?”
Lý Minh Châu ôm cổ cậu chặt cứng, nghiêm túc nói, “Em sẽ không lấy gậy đánh đuổi anh đi đâu.”
“Thế thì tốt.” Lục Dao nói, “Thật ra tôi gạt cậu đấy.”
Cậu nói thêm, “Cậu có lấy gậy đánh đuổi tôi thì tôi cũng không đi đâu.”
Lục Dao cảnh cáo cô, “Này, đừng nói khi cậu tỉnh rượu thì quên hết nhé?”
Lý Minh Châu học theo cậu, lớn giọng gào lên, “Tôi sẽ không quên.”
Lỗ tai Lục Dao suýt tí thì điếc.
Lý Minh Châu gào xong câu đó thì như đã dùng hết sức lúc từ thuở hồng hoang tới giờ, đoạn đường sau đó chỉ ngủ. Lục Dao đành gọi điện cho tài xế đến chở hai người về tới dưới nhà.
Lăn lộn đến mức ấy mà Lý Minh Châu vẫn chẳng tỉnh. Lục Dao bế cô lên đến tầng năm thì lại phân vân không biết nên đưa cô về gác mái hay phòng mình. Cậu nhớ tới cái giường sắt cứng ngắc bé tẹo của Lý Minh Châu thì cuối cùng quyết định bế Lý Minh Châu về phòng mình.
Sau khi Lục Dao thuê căn phòng này thì đã sửa sang lại hết. Tường sơn trắng tinh, dán giấy dán tường màu nhạt, còn gạch men dưới sàn thì đổi hết thành gỗ lim.
Ban công bên ngoài cũng sửa lại, lắp thêm cánh cửa gỗ dạng kéo, sau khi vào cửa phải lên một bậc thang, trong phòng ngủ trải một lớp thảm tatami rất dày nên đi rất êm chân.
Căn phòng nhỏ này đã thay đổi nghiêng trời lệch đất từ khi Lục Dao vào ở. Vốn dĩ đây là một gian phòng nhỏ xíu bề bộn, giờ được trang hoàng theo phong cách Nhật Bản, chẳng khác gì đóa sen trắng thanh thoát nở giữa đống bùn nhơ.
Lục Dao bật đèn ngủ lên, rồi thả Lý Minh Châu lên giường.
Cậu buông Lý Minh Châu ra, rồi chạy lên căn gác mái nhỏ. Khi kéo tấm mành ra, thấy Tô Thiên Du đang ngủ say thì Lục Dao khẽ thở phào, bắt chước Lý Minh Châu rót đầy nước trên bình nước đặt ở cái tủ đầu giường để Tô Thiên Du tỉnh dậy là có nước uống ngay.
Cậu kiểm tra tình hình của Tô Thiên Du xong thì lại rón ra rón rén quay về phòng mình.
Lục Dao quay về phòng, đắp chăn cho Lý Minh Châu, vụng về chăm sóc cô. Sau khi dém chăn cho cô xong thì cậu lại lo lắng: Ngủ thế liệu có bị cảm lạnh không?
Lục Dao đang tính cởi bớt đồ cho cô, song vừa mới cởi được nửa cái áo khoác thì điện thoại cậu lại kêu vang không đúng lúc chút nào.
Lục Dao lấy điện thoại trong túi ra, nhìn tên người gọi đến: Lam Thanh Thủy.
Cậu ta là thành viên trong nhóm game của Lục Dao.
Lục Dao nghe máy, “Chuyện gì thế?”
Lam Thanh Thủy nói, “Anh Lộ, anh có vào game không?”
“Không, tôi vừa về nhà.”
“Mau vào game xem đi! Tiên Tiên tính kết hôn!”
“Kết hôn? Không phải chị ta mới học Đại học à?”
“Ôi trời! Không phải thế, là kết hôn trong game!” Lam Thanh Thủy nói, “Anh biết với ai không?”
Lục Dao rời mép giường, mở máy tính trên bàn lên rồi nói, “Legend of the Brave có tính năng kết hôn khi nào thế?”
“Bao lâu rồi anh không vào game thế? Em thấy anh rớt không ít hạng rồi.” Lam Thanh Thủy nói, “Tuần trước trong game vừa công bố, anh không lên mạng xem à?”
Dạo gần đây Lục Dao đều dành hết thời gian để lượn lờ quanh Lý Minh Châu, làm gì rảnh mà vào game.
“Không thấy, chị ta kết hôn mắc gì cậu gọi điện cho tôi?” Lục Dao bực mình.
“Ơ…….” Lam Thanh thủy cứng họng.
Đương nhiên cậu ta muốn gọi cho Lục Dao!
Không chỉ có cậu ta muốn gọi Lục Dao mà những người khác đều muốn gọi Lục Dao.
“Tiên Tiên” mà Lam Thanh Thủy nhắc tới là tài khoản “Tiên Tiên Tư Ngôn” trong game, là một nữ streamer có tiếng, cũng là một thành viên trong nhóm bọn họ.
Tiên Tiên này là bảo mẫu đi theo Lục Dao. Hai người vào nhóm cùng một ngày, có nhiệm vụ gì cũng lập nhóm làm chung. Khi anh em trong nhóm trêu hai người họ nên yêu nhau đi thì Tiên Tiên không mở miệng phản đối còn Lục Dao thì lười cãi, hai người bị xem như ngầm thừa nhận.
Ai ngờ chiều nay, Tiên Tiên đột nhiên tuyên bố mình muốn kết hôn với người khác trong lúc live stream, người nọ còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, khiến mọi người sục sôi.
BS là một giả đấu siêu nổi mấy năm nay. Đây là giải đấu chuyên nghiệp đã tổ chức ba mùa liên tiếp, đại thần “Thương Hải Vi Thủy” đã dẫn dắt đội anh ta giành giải quán quân hai năm liền, năm thứ ba thì các đội nhóm chuyên nghiệp ào ạt thành lập, đối tượng kết hôn của Tiên Tiên chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc đội quán quân năm nay.
Lam Thanh Thủy nghe tin này thì thấy vô cùng đau đớn, khóc than thay cho Lục Dao, nói anh bị “cắm sừng”.
“Trong diễn đàn Legend of the Brave còn có chủ đề thảo luận chuyện này, hẳn là có người mua thủy quân bôi đen anh vừa lùn vừa béo còn xấu còn người ta là trai xinh gái đẹp trời sinh một đôi, không đến lượt anh phản đối!”
Lục Dao nhướng mày, “Tôi phản đối à?”
“Ờ thì, hình như là không.” Lam Thanh Thủy thổn thức nói.
Lục Dao cũng là người chơi thuộc đội tuyển quốc gia, thường ngày cũng được chú ý, nhưng cậu luôn kín đáo chứ không như những đại thần trong đội tuyển, ngày nào cũng live stream, nếu không kể được truyện cười thì bán danh tiếng không thôi cũng đã dư sức kiếm bộn tiền.
Lục Dao một là không thiếu tiền, hai là không có thời gian live stream, nên khi game Legend of Brave liên hệ Lục Dao làm streamer thì cậu từ chối ngay.
Cậu không chịu lộ diện nên người chơi đồn đoán đủ kiểu về giá trị nhan sắc của cậu, giờ Tiên Tiên lại mua thủy quân hắt nước bẩn lên người cậu để mình không chịu điều tiếng gì.
Lục Dao vốn chỉ có chút fan trên mạng, cứ thế bị dập cho tơi tả không phản kích nổi.
“Chơi game thôi mà còn nhiều chuyện dữ vậy à?” Lục Dao nghe xong thì cạn lời.
“Ôi anh ơi, trong giới này thứ gì mà không có.” Lam Thanh Thủy nói tiếp, “Anh thật sự không định gia nhập nhóm chuyên nghiệp à? Người quản lý đội Thương Thủy đã tìm anh nhiều lần rồi phải không?”
“Không đi, không có thời gian.” Lục Dao nói.
“Ngầu ghê, người quản lý nhóm đội quán quân hai năm cũng bị anh PASS.” Lam Thanh Thủy nói.
“Tiên Tiên quen một tuyển thủ chuyên nghiệp, cư dân mạng không những xỉ vả anh kỹ thuật không tốt mà còn bỉ bai anh người ngợm xấu xí một cách điên cuồng, chuyện này…… Anh xấu đẹp gì tạm thời không bàn tới, nhưng người ta sài sể kỹ thuật của anh mà anh cũng nhẫn nhịn được à?!”
Lam Thanh Thủy chưa gặp Lục Dao bao giờ nên tất nhiên không biết diện mạo cậu thế nào, nhưng cậu ta biết Lục Dao vẫn còn trẻ, đang đi học. Cậu ta cho rằng tiềm lực của Lục Dao vẫn chưa được khai thác triệt để.
Lục Dao ngồi trước máy tính, sau khi mở game lên quả nhiên thấy trong nhóm đang bàn tán chuyện này.
Lục Dao tắt tin nhắn đi, mở diễn đàn Legend of the Brave ra xem thì thấy chủ đề thảo luận kia đã lên đến mười mấy trang.
“Nhảm nhí.” Lục Dao lẩm bẩm.
Cậu mở đại hai trang ra xem, tất cả mọi người đều mắng cậu tự mình đa tình, mặt to như cái thau, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Lam Thanh Thủy mở miệng, “Này, anh Lộ, không nói chuyện này nữa, em với anh nói chuyện quan trọng đi. Giải đấu BS mùa đông khu vực châu Á toàn người có tiếng tham gia, đội mình còn mấy vé, mình đi gặp mặt nhé!”
Cậu ta nói, “Toàn là mấy người nổi tiếng có khả năng vào chung kết, địa điểm thi đấu ở sân vận động thành phố S, em nhớ thành phố S không xa chỗ anh đúng không?”