Lục Dao như bị nghẹt thở, vội vội vàng vàng mở miệng giải thích, “Tôi không có ý ……..”
Lý Minh Châu cười gằn một tiếng.
Lục Dao giải thích được một nửa lại nghĩ bụng: Ơ đệt, cậu ta cười gằn như vậy là có ý gì!
Đáng tiếc Lý Minh Châu cũng không buồn giải thích cho cậu cô cười như thế là vì đâu.
Lục Dao không dám hỏi, song lại cảm thấy Lý Minh Châu cười không đúng lúc gì hết.
Lúc tàu điện ngầm vào ga, Lý Minh Châu vừa bước lên tàu thì Lục Dao cũng theo luôn phía sau.
Lý Minh Châu nhìn cậu nói, “Cậu không phải về trường học à?”
Lục Dao nghĩ thầm: Đương nhiên làm rõ lý do sao cậu cười gằn kiểu đó quan trọng hơn chứ!
Nhưng Lục Dao không nói ra, cậu cũng bắt chước Lý Minh Châu cười gằn nói, “Tôi đi đâu mắc mớ gì tới cậu?”
Lý Minh Châu nghe giọng điệu của cậu thì biết cậu lại giở thói thiếu gia, cô chọn cách lơ đẹp cậu.
Hai người im lặng không nói gì, sau khi Lý Minh Châu xuống tàu điện ngầm thì Lục Dao cũng xuống theo.
Chỗ Lý Minh Châu ở cách trường không xa lắm, là một thôn nhỏ nằm trong thành phố, xuống tàu đi thêm năm trăm mét, vòng qua một khu chợ bán đồ ăn, băng qua một ngõ nhỏ, hai bên ngõ đều có người bán hàng rong bán mấy thứ như xiên que, đồ chơi.
Khi Lý Minh Châu đi tới chợ thì đã cách nhà rất gần, Lục Dao vẫn đi theo cô, chuyện này không ổn lắm.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Tiện đường.” Lục Dao nói, “Ai thèm đi theo cậu.”
Lý Minh Châu lạnh lùng nhìn cậu.
Lục Dao bị nhìn một lúc thì chột dạ, bực bội nói, “Đi theo cậu thì sao chứ! Cái tên ngốc kia có thể tới nhà cậu mắc gì tôi không thể!”
Với chuyện tới nhà Lý Minh Châu, Lục Dao đặc biệt cố chấp.
Trước kia cậu cũng không cố chấp như thế, nhưng không có so sánh sẽ không có tổn thương, cứ nghĩ tới chuyện có tên khác nhanh chân tới trước cậu thì lòng cậu lại thấy khó chịu.
Cái Dụς ∀ọηg chiếm hữu kỳ quái này khiến câu muốn tới nhà Lý Minh Châu bằng bất cứ giá nào.
Còn Lý Minh Châu thì hệt như một con mèo đang mài móng cảnh giác.
Lục Dao thấy xài chiêu cứng không được, song đã tới được đây rồi, không có khả năng cậu dẹp đường về phủ, nên cậu quyết định tóm lấy điểm yếu của Lý Minh Châu: Chuyển sang chơi chiêu mềm.
Không phải lần nào Lục Dao làm nũng cũng được việc, đặc biệt là khi giẫm lên giới hạn của Lý Minh Châu. Cậu tính toán một chút, trước khi làm nũng thì suy nghĩ một chiến thuật hoàn hảo trước, nó tên là: Đánh vu hồi.
Cậu không nhắc gì tới chuyện muốn tới nhà Lý Minh Châu mà mắt lấp lánh chỉ vào quán đồ nướng nói, “Tôi muốn ăn BBQ.”
Lý Minh Châu nhìn quán nướng, chủ quán đã đặt quán này ở đây hơn một năm, thịt nướng kêu tách tách trên lò than đỏ, bóng nhẫy thơm ngào ngạt, khi vỉ thịt nướng áp xuống nghe xèo một tiếng.
Nhưng Lý Minh Châu liếc thấy cái thùng rác lớn tướng cạnh đó thì nhíu mày nói: Bị sao không biết, ăn thịt nướng cạnh thùng rác làm sao hợp vệ sinh!
Thường ngày cô chẳng quan tâm mấy quán này có hợp vệ sinh không, nếu chuyện này mà cũng quan tâm thì cô đi quản lý thành phố cho rồi chứ đi học làm gì nữa.
Nên bình thường Lý Minh Châu không để ý bên cạnh quán thịt nướng có cái thùng rác, không cảm thấy chủ quán phạm tội ác tày đình gì, chẳng qua hôm nay Lục Dao muốn ăn, Lý Minh Châu liền cảm thấy: Chủ quán đúng là phạm tội lớn không thể tha.
“Không được!” Lý Minh Châu từ chối thẳng thừng.
Ánh mắt Lục Dao dừng ở quầy thịt nướng, “Vậy ăn gì bây giờ? Chiều rồi, cậu cũng đói mà.”
Lục Dao chuyên gia nói chuyện kiểu đó, mang giọng điệu ra lệnh, bẩm sinh không biết hỏi dò người khác một cách nhã nhặn là thế nào.
Lý Minh Châu muốn nói mình sẽ về nhà ăn nhưng lại sợ Lục Dao nhắc lại chuyện lúc nãy, khăng khăng đòi tới nhà cô xem, đành phải bảo cậu đi ăn tiệm.
“Tới tiệm ăn đi, đồ ăn ngoài đường không sạch sẽ.” Lý Minh Châu nhượng bộ.
Lục Dao sờ cằm nói, “Cháo hồi trước cậu mang cho tôi mua ở tiệm nào thế? Tôi muốn ăn món đó.”
Lý Minh Châu: …………
Lục Dao hỏi, “Sao cậu nhìn tôi kiểu đó?”
Lý Minh Châu nói, “Trừ món đó ra.”
Cháo kia là do cô nấu, cô tìm đâu ra tiệm bán món cháo ấy cho Lục Dao chứ!
Trước giờ Lý Minh Châu đều dậy sớm, chiều lúc đi học về sẽ tiện đường mua đồ ăn luôn, sáng bốn giờ rưỡi tỉnh dậy thì bỏ dầu muối vào gạo ngâm nửa tiếng, sau đó bỏ rau thịt vào xào chung.
Tiệm nhà ai mà hao tâm tốn sức nấu một chén cháo như thế cho cậu chứ.
“Cậu không muốn ăn món gì khác à?” Lý Minh Châu xoa xoa ấn đường.
Ánh mắt Lục Dao lướt qua mấy quán gần đó hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở một quán lẩu xiên que.
“Ăn món đó đi!”
Lý Minh Châu nhìn sang, nhướng mày, “Cậu ăn cay được không?”
“Không.” Lục Dao đáp luôn, “Nhưng tôi muốn ăn.”
Lý Minh Châu đánh giá: Ăn đủ no.
Lục Dao đi vào tiệm, cậu chưa vào quán bán đồ ăn cay bao giờ nên vào quán cứ ngó đông ngó tây như một đứa con nít, cầm kẹp và rổ, rề rà kẹp đồ ăn lên hỏi Lý Minh Châu.
“Đây là cái gì?”
Chỉ cần Lý Minh Châu trả lời thì mắt cậu sẽ trợn tròn lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Cái này cũng ăn được sao?”
Lục Dao rõ là cậu ấm mười ngón tay không dính nước xuân, gọi một đống đồ ăn, Lý Minh Châu vội cản lại, “Đừng gọi nữa, cậu không ăn hết đâu.”
“Tôi mới gọi ba mươi thứ chứ mấy.” Lục Dao khó hiểu.
Lý Minh Châu cong khóe miệng, “Nếu cậu còn gọi nữa thì tí người ta bưng cái thau ra đấy.”
Thế là Lục Dao từ bỏ.
Ngồi trong tiệm lẩu cay nóng, Lục Dao chống cằm chán đời nhìn ra ngoài ngắm người đi qua đi lại.
Chỗ bọn họ ngồi gần cửa, lúc này tầm hơn bốn giờ chiều, là lúc ăn tối thì hơi sớm mà không ăn thì lại đói.
Ngoài đường cực kỳ huyên náo, dưới con đường phủ đầy lá và bịch nylon, bạ đâu cũng thấy học sinh vừa tan học……. Chúng bẩn thỉu hệt nhau chạy ùa tới mấy quầy bán hàng rong, vừa ăn vừa tán gẫu với nhau.
Ngõ vốn nhỏ lại càng nhỏ hơn, đủ loại hàng quán chen chúc nhau, giữa đường vất vả lắm mới có một khe hở dành để đi lại.
Lục Dao sinh ra ở thành phố lớn, toàn sống trong biệt thự, những gì cậu biết đều gói gọn trong sàn nhà lát đá cẩm và cửa kính sạch sẽ, ra khỏi nhà thì chỉ ở khách sạn cao cấp năm sao trong trung tâm thành phố, trước giờ chưa thấy con phố dơ dáy lầy lội như vậy bao giờ, song nó lại ngập tràn hương vị cuộc sống.
Đối diện mặt tiền quán lẩu cay nóng là một quầy bán đồ uống, trên quầy phủ một lớp bụi, bày rất nhiều loại đồ uống.
Lý Minh Châu thấy cậu nhìn chằm chằm quầy đồ uống đó thì mở cái tủ lạnh nhỏ sau lưng ra, mở miệng hỏi, “Cậu muốn uống gì?”
“Coca.” Lục Dao đáp.
Lý Minh Châu cầm chai coca đưa cho cậu, Lục Dao mở miệng, “Cậu không uống à?”
“Tôi uống nước.” Lý Minh Châu không quen uống nước ngọt.
Hồi nhỏ cô cũng từng nhìn những chai nước ngọt có ga có màu mè một cách thèm thuồng, nhưng nước ngọt rất đắt, hơn nữa uống rồi sẽ nghiện.
Biện pháp tốt nhất chính là không uống ngay từ đầu, vậy sẽ không biết mùi vị nó ra sao, như vậy sẽ không thèm quá.
Lý Minh Châu hồi nhỏ kiếm đâu ra tiền mà phung phí, cô sống trong hoàn cảnh đó nên sớm học được cách nhẫn nại và tự kiềm chế bản thân.
Sau đó thói quen này kéo dài tới tận bây giờ: Cô cho rằng so với bị nghiện thì ngay từ đầu không biết nó ngọt đắng ra sao tốt hơn, cứ khổ mãi sẽ không thấy quá khổ.
Nhưng bây giờ khả năng tự chủ của cô không tốt như trước, một mặt cảnh cáo mình phải dừng ngay, mặt khác lại muốn buông thả thêm một giây nữa.
Cô thật sự quá thiếu hụt tình thương, quá thiếu bạn bè, Lục Dao lại tình cờ đến đúng lúc ấy, không hề ngần ngại, mạnh mẽ tiến vào thế giới của cô.
Lý Minh Châu lấy chai nước mình mang theo ra, nhấp một ngụm, nước lọc chẳng có vị gì, giống hệt tình cảm của cô.
Lục Dao như đóa hoa hồng đột nhiên nở trong vũ trụ rặt một màu xám của cô, đã xấu tính, hay nắng mưa thất thường, lại còn mọc gai đầy mình, suốt ngày đòi hỏi hết cái nọ tới cái kia, muốn cô làm một cái Ⱡồ₦g cho cậu, lại không cho cô nuôi mấy con cừu khác.
Nhưng thế thì sao chứ, cô chỉ có mỗi đóa hồng đó, sự xuất hiện của cậu chẳng khác nào mặt trời chiếu rọi lòng cô. Khi Lục Dao cắt tỉa lá cây của cậu đi để ánh nắng rọi tới cánh hoa của cậu, khiến ngôi sao cô cư ngụ chợt biến thành độc nhất vô nhị.
*ĐOẠN HOA HỒNG TRÊN TÁC GIẢ MƯỢN Ý TƯỞNG TRUYỆN HOÀNG TỬ BÉ
Nhưng Lý Minh Châu lại hoang mang luống cuống về thứ tình cảm xa lạ này. Cô sẽ hết cách đứng đó, hay là cô sẽ mở nó ra xem một tí rồi đóng chặt nó lại như cũ, không động vào?
Cô muốn dùng cách “không động vào” để xử lý tình cảm xa lạ này.
Lục Dao thấy Lý Minh Châu ngồi ngẩn ra thì cậu gõ lên bàn, “Sao cậu không ăn thế?”
Lý Minh Châu lấy lại tinh thần ngay tức thì, “Tôi không ăn cay.”
“Ồ, tôi nghe nói, người phía Nam đều không ăn cay.” Lục Dao chợt hiểu ra, “Vậy ra cậu thích ăn ngọt.”
Lý Minh Châu lắc đầu.
Lục Dao nghĩ: Ngọt cũng không ăn, vậy ăn gì chứ!
Lẩu xiên que đúng lúc được bê lên.
Lục Dao nhìn nồi ớt đỏ lòm thì nín thinh.
Lý Minh Châu thấy vậy thì mắt đầy ý cười, “Ăn đi, sao không ăn hả?”
“Tất nhiên tôi sẽ ăn, tôi chỉ không biết bắt đầu từ đâu thôi!” Lục Dao cầm đôi đũa lên, khều hai cái trong nồi nước lẩu, thấy đủ thứ rau dưa thập cẩm lộ ra.
Cậu ăn hai miếng, nước mắt lập tức trào ra, Lục Dao vội mở chai Coca ra uống hai hớp, khi Coca lạnh xuống tới dạ dày thì mới giải cay phần nào.
Lý Minh Châu vốn đang ngồi vui vẻ xem kịch hay, nhưng thấy Lục Dao đúng là không ăn cay được mà mắt đỏ cả lên thì không cười nữa.
“Cậu không biết ăn cay còn gọi cay thế làm gì!”
Lục Dao đã uống hết hơn nửa chai Coca, đang muốn uống tiếp thì Lý Minh Châu đã giật lấy cái chai.
“Vừa ăn nóng đã uống lạnh cho cố xác, tôi thấy cậu muốn ૮ɦếƭ đúng không?” Cô mắng.
Lục Dao cay muốn rụng cả lưỡi, nước mắt lưng tròng nhìn Lý Minh Châu, trông đáng thương muốn ૮ɦếƭ. Lý Minh Châu thấy thế thì mềm lòng, chậc lưỡi, mở chai nước của mình ra đưa cho cậu.
Lục Dao nhận lấy chai nước, uống liền hai hớp, lúc buông xuống mới phát hiện: Đây là cái chai thường ngày Lý Minh Châu vẫn xài.
Khi cậu nhìn kỹ chai nước thì tim bỗng đập thình thịch, thầm nghĩ: Ôi đệt!
Lý Minh Châu lấy cái chén trước mặt cậu đứng lên. Cô đã chạy tới gian bếp phía sau tiệm mà đầu óc Lục Dao không theo kịp, hoàn toàn không biết Lý Minh Châu tính làm gì.
Cậu cầm chai nước của Lý Minh Châu trong tay, khẽ run lên, vị cay trong miệng cũng giảm đi không ít: Cũng có thể do toàn bộ lực chú ý của cậu lúc này đang tâp trung vào cái chai mà sinh ra ảo giác như thế.
Trong đầu Lục Dao bất giác nhảy ra ba từ to đùng: Hôn gián tiếp.
Yết hầu cậu giần giật, lén lút như một tên trộm nhìn ra sau bếp, thấy Lý Minh Châu vẫn đứng đó thì vẻ mặt cậu phức tạp nhìn chằm chằm chai nước, đôi tay từ từ cầm chặt lấy rồi đưa cái chai lên môi.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lục Dao vang muốn rung trời: Dừng lại! Lục Dao! Dừng lại! Mày biến thái sao!
Nhưng miệng cậu và tâm trí cậu không đồng nhất, thần kinh cột sống chỉ đạo bàn tay, cuối cùng đưa cái chai lên miệng hôn.
Cảm giác châm chích như điện giật chạy dọc toàn thân cậu trong nháy mắt, Lục Dao thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, mạch đập cũng đập thình thịch cùng nhịp với tim.
Vừa rồi cậu uống hai hớp chưa kịp cảm nhận gì nên giờ mới cầm cái chai chậm rãi uống từ ngụm này tới ngụm khác, dường như không phải cậu đang cầm cái chai mà đang nâng cằm Lý Minh Châu lên vậy.
Nghe có vẻ đáng sợ, đúng lúc cậu nên dừng lại.
Lục Dao một mặt nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng cong! Mình có thể thẳng lại như cũ!
Mặt khác lại nhìn thấy tương lai cong như cái kim băng của mình.
Giờ cậu không tính lên mạng hỏi: Vì sao lại có ham muốn hôn chai nước của thằng bạn?
Nhất định tất cả đáp án đều nói: Cái đìn ***, cậu cong rồi!
Hoặc là quần chúng hóng hớt sẽ ầm ĩ nói: Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!
Đến khi cái chai chẳng còn lấy một giọt nước thì Lục Dao mới luyến tiếc dừng lại.
Lý Minh Châu bưng một tô nước lẩu xiên que khác tới: Giờ nó không cay nữa, chỉ còn nóng thôi.
Cô vừa đi tới thì Lục Dao liền đặt cái chai xuống bàn ngay lập tức, động tác quá lớn nghe cái cạch khiến Lý Minh Châu vô cùng thương tiếc cho cái chai của mình.
“Cậu làm gì mà như thấy quỷ thế? Lý Minh Châu đặt tô nước lẩu trắng như tuyết xuống trước mặt cậu.
Lục Dao có tật giật mình, ú ớ cả buổi mới nói: “Thấy quỷ gì! Thấy quỷ gì cơ!”
Lý Minh Châu cầm lấy chai nước trên bàn, Lục Dao cảnh giác như cún con nhìn chằm chằm cái chai.
Trong chai đã hết sạch nước, vậy nên Lý Minh Châu đi tới bình nước rót đầy nửa chai, vừa uống vừa quay lại chỗ ngồi.
Ánh mắt Lục Dao đã sớm không còn nhìn đồ ăn trên bàn, mấy thứ đồ nhúng lẩu tươi ngon lúc nãy giờ nhạt như nước ốc. Hai mắt cậu ngó lom lom đôi môi mọng nước lóng lánh của Lý Minh Châu, nước bị đôi môi xinh đẹp của cô chạm tới, rồi bị cô nuốt trọn.
Có lẽ do môi cô hôm nay từng tô son nên tươi tắn hơn thường ngày, lúc này quả thực là răng trắng môi đỏ.
Lúc Lý Minh Châu nuốt một ngụm nước, ánh mắt Lục Dao theo dòng nước lia xuống cổ áo cô, nhìn mãi tới khi ánh mắt cậu trở nên tối tăm, không cách nào khống chế nổi Dụς ∀ọηg bí ẩn đang chất đầy lòng cậu.
Lý Minh Châu lau lau miệng, nhìn Lục Dao với vẻ nghi hoặc, “Còn cay à?”
Lục Dao cụp mắt xuống, ho khan một tiếng, “Hơi hơi.”
Lý Minh Châu cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng bỏ vào miệng, nếm xong thì nói: “Ổn mà.”
Vị mà cô có thể ăn chẳng khác nào chẳng có vị gì, Lý Minh Châu nói, “Hết cay rồi, đừng có giả vờ nữa.”
Giờ Lục Dao còn lòng dạ đâu mà nghe Lý Minh Châu nói nữa, cả tâm trí cậu đều là đôi môi đang đóng đóng mở mở của cô.
Cậu nghĩ: …… Có chuyện lớn rồi!