Lục Dao cứ thế lờ đi kết quả tìm kiếm Baidu, nhìn cửa hàng Givenchy phía đối diện với ánh mắt đầy kiên định.
Lý Minh Châu né khỏi tay cậu: “Cậu tự đi đi.”
Lục Dao không chịu buông tay cô ra, lại lôi cô lần nữa, cậu nghĩ bụng: Tự tôi đi thì còn nghĩa lý gì.
Mục đích của cậu là mua một thỏi son để tô cho Lý Minh Châu mà.
Trước khi Lục Dao tính liều mình làm chuyện này không hề cân nhắc xem Lý Minh Châu có đồng ý hay không, cũng không nghĩ tới việc cậu phải dùng cách gì mới tô được son lên môi Lý Minh Châu.
Lục Dao cứ lôi kéo mãi khiến Lý Minh Châu thấy khó xử vô cùng, cuối cùng vẫn bị cậu kéo qua cửa hàng Givenchy.
Dù Lý Minh Châu có thông minh cỡ nào cũng nghĩ không ra sao Lục Dao lại muốn đi xem đồ trang điểm.
Mới đầu cô không nghĩ ngợi gì, nhưng lúc vào cửa hàng, Lý Minh Châu lại phân vân tự hỏi: Lục Dao muốn mua đồ trang điểm? Mua cho ai?
Theo cô biết thì trong nhà Lục Dao chỉ có một bà cụ, cậu không phải dân thành phố H. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Lý Minh Châu chỉ có thể kết luận là: Lục Dao có bạn gái.
Cô lập tức nhớ lại cái lần Lục Dao không tới bám lấy cô đòi đi ăn trưa, khi đó Cố Tiểu Phi nhảy nhót quay lại phòng học kể đã gặp cậu và bạn gái ở căn tin trường.
Vốn dĩ Lý Minh Châu đã quên mất chuyện này thế mà hôm nay không hiểu sao lại nhớ lại.
Lục Dao vuốt cằm, nghiêm túc đi xem son môi. Lý Minh Châu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy bực bội.
“Muốn mua gì thì mua lẹ đi.”
Lục Dao đang đắn đo xem làm sao để thuyết phục Lý Minh Châu đồng ý với ý tưởng điên rồ của cậu, nghĩ tới nghĩ lui muốn bạc cả đầu, vừa nghe Lý Minh Châu giục thì thấy chột dạ ngay tức thì.
Cậu quyết định vòng vo hỏi ý Lý Minh Châu.
“Cậu thích màu gì?”
Lý Minh Châu nhìn lướt qua, “Không phải đều cùng một màu à?”
Lục Dao: ……….. Tri âm đây rồi!
Cậu ho khan một tiếng, tuy trong lòng cũng nghĩ y hệt Lý Minh Châu nhưng không thể hiện ra bên ngoài.
“Giống chỗ nào mà giống, mấy màu này trông rất khác nhau mà.”
Lục Dao nghiêm túc cầm một thỏi son, vặn son lên đưa Lý Minh Châu xem, “Đây là màu đỏ.”
Cậu bỏ xuống, cầm một thỏi khác lên với vẻ sành sỏi, ngờ đâu vừa vặn lên thì thấy màu thỏi này chẳng khác gì so với màu thỏi trước.
Lục Dao lúng túng dừng lại, sau đó mặt dày nói nhảm, “Thỏi này màu khác hẳn thỏi trước.”
Lý Minh Châu thầm nghĩ: ………. Đệt mợ nói gì như không nói vậy!
Cậu liên tiếp cầm mấy thỏi lên, thỏi nào cũng vặn ra nhìn một cái rồi len lén nhìn qua Lý Minh Châu, dường như cân nhắc xem màu nào tô lên môi Lý Minh Châu trông sẽ đẹp.
Lý Minh Châu đâu biết tính toán của cậu, mất kiên nhẫn nói, “Xem xong chưa?”
Lục Dao lẩm bẩm, “Cậu vội cái gì, tôi muốn từ từ chọn.”
Lý Minh Châu thầm cười khẩy: Sao học hành không kiên nhẫn mà chọn son cho bạn gái thì dốc lòng dốc sức quá vậy.
Lục Dao cầm thỏi son trong tay hỏi, “Cậu thấy màu này thế nào?”
Lý Minh Châu chẳng buồn liếc mà nói, “Chẳng ra gì.”
“Vậy sao? Tôi lại thấy rất hợp với cậu.”
Lý Minh Châu đột nhiên quay đầu lại, trân trối nhìn cậu.
Lục Dao sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra mình vừa lỡ miệng.
Hai người nhất thời vừa lúng túng vừa căng thẳng.
May mà lúc này nhân viên bán hàng vẫn đứng cạnh quan sát hai người đi tới.
Trong cửa hàng có không ít nhân viên nữ đã nhìn lén hai cậu học sinh này từ khi họ bước vào, Lục Dao và Lý Minh Châu đều có ngoại hình ưu tú, đứng chung với nhau khỏi cần trang điểm cũng có thể đi quay quảng cáo luôn, làm rung động biết bao trái tim thiếu nữ của mấy chị gái bán hàng.
“Chào em, chị có thể giúp gì cho em không?”
Lý Minh Châu tâm tình phức tạp xua xua tay, “Không cần đâu.”
“Đợi đã!” Lục Dao níu cô lại, ánh mắt nhân viên bán hàng đột nhiên sáng rực lên.
Lục Dao nói, “Tôi muốn mua thỏi này, còn có thỏi kia, thỏi đó, thỏi đó nữa.”
Cậu chỉ một lượt sáu bảy màu, có đỏ nhạt, cũng có đỏ thuần sắc, nhân viên bán hàng thấy cậu học sinh này không những đẹp trai lại còn chi mạnh tay thì vội gói hàng lại cho cậu.
Nhị Pháo mua xong đồ thì không tìm thấy Lý Minh Châu trong khu vực nghỉ ngơi. Cậu ta đi ra phía trước liền thấy Lục Dao và Lý Minh Châu đang đứng trong quầy son môi.
“Lý Minh, mấy cậu qua đó làm gì thế?”
Lục Dao không có hứng nói chuyện với Nhị Pháo, Lý Minh Châu thì đang vì nhớ lại câu Lục Dao nói “son môi hợp với cô” mà sợ hãi.
Cô đã giả trai nhiều năm, chưa bao giờ chạm vào những món đồ của con gái, dù ở một mình cũng chưa bao giờ muốn trở về bộ dạng con gái.
Lý Minh Châu như kiểu bẩm sinh đã không có khái niệm giới tính, cô không thích kẹp tóc, không thích váy hoa, cũng không thích bóng đá bóng rổ, trò chơi điện tử.
Lý Minh Châu trừ thích tiền ra thì hình như chẳng còn thích thứ gì nữa.
Nhưng cũng vì nguyên nhân đó mà khi cô nghe Lục Dao nói thế mới kinh hãi đến vậy.
Hơn nữa phản ứng đầu tiên của cô không phải là “Mình không muốn tô” mà là “Mình đã bị phát hiện sao?”
Lý Minh Châu luôn bình chân như vại mà lúc này cũng không bình tĩnh nổi, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu Lục Dao có ý gì, trông cậu không giống như đã biết cô là nữ cho lắm, nhưng nếu không thế thì cô chẳng hiểu nổi sao cậu lại nói câu đó.
Lý Minh Châu đành kết luận hành động của Lục Dao là: Cậu lại lên cơn điên.
Lục Dao “lên cơn điên” nhận lấy túi đồ trong tay nhân viên bán hàng, ung dung cầm trong tay, không hề có ý ép Lý Minh Châu tô son.
Nhị Pháo nhanh mắt tia thấy cái túi trong tay cậu, hâm mộ nói; “Cậu mua nhiều son thế, ôi, đúng là giàu thật, mua cho bạn gái à?”
Lục Dao mở miệng, “Không phải.” Cậu nói xong, như sợ Lý Minh Châu hiểu lầm gì đó lại bổ sung một câu, “Tôi không có bạn gái.”
Lý Minh Châu nghe xong, thầm nghĩ: Nhìn tôi làm gì, không hiểu nổi.
Tuy cô không hiểu, nhưng nghe câu đó thì trong bụng lại thấy vui vui, nỗi bực dọc hồi nãy đã biến đâu mất.
“Ơ? Không phải cô nàng lớp Truyền Thông bên khu Hai à?” Nhị Pháo kinh hãi.
Lục Dao hỏi, “Lớp Truyền Thông gì cơ?”
“Trên diễn đàn trường bàn tán ầm ĩ nói cậu với bạn gái cũ quay lại với nhau, đợt trước còn đăng cả ảnh hai người, chủ đề đó đứng đầu diễn đàn suốt hai ngày đấy.” Nhị Pháo nhớ lại, “Là giữa trưa mấy hôm trước.”
Lục Dao tỉ mỉ nhớ lại, cậu chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện không quan trọng, nhớ mãi cũng chẳng nhớ nổi giữa trưa mấy hôm trước chuyện gì đã xảy ra.
Cơ mà cậu lại nhớ ra chuyện mấy hôm trước có một khoảng thời gian Lý Minh Châu lạnh nhạt cậu, cứ bảo cậu phiền.
Lục Dao nghĩ lan man tới đó thì như bị sét đánh vào đầu, đột nhiên thoát khỏi bế tắc.
Cậu bỗng chộp lấy bả vai Lý Minh Châu, “Cậu giận tôi vì chuyện này à?”
“Cái gì?” Lý Minh Châu nghi hoặc.
Lục Dao vui sướng cao giọng, “Tôi với Mạnh Giai Lộ đi ăn cơm, không tới tìm cậu có phải cậu không vui không?”
Cậu đắc ý dào dạt trông cao ngạo muốn ૮ɦếƭ.
Lý Minh Châu nghe xong thì mặt trắng bệch ra, sau đó lại đỏ lên, “Nói hươu nói vượn.”
“Cậu la lối cái gì!” Lục Dao chỉ vào cô, “Cậu rõ là đang chột dạ, có phải cậu giận tôi vì chuyện đó không?” Cậu nói xong, lập tức khẳng định luôn, “Đúng là thế!”
Nhị Pháo nghe Lục Dao nói thì hoang mang, “Ơ, hai người đang nói gì thế?”
“Cậu ta nổi điên.” Lý Minh Châu thẹn quá hóa giận vứt tay Lục Dao ra, “Mua xong chưa? Xong rồi thì đi.”
Nhị Pháo vội vàng đuổi theo Lý Minh Châu. Khi đuổi kịp thì nói, “Rồi rồi, đi thôi.”
Tâm trạng Lục Dao đang rất tốt, rốt cuộc cậu cũng biết được nguyên nhân của mớ bòng bong mấy hôm nay, đi mà như bay.
Lý Minh Châu giận cậu vì cậu đi với bạn gái cũ.
Trước giờ Lý Minh Châu không để bụng cậu có bao nhiêu bạn gái cũ, cũng không có hứng thú với chuyện cậu có đi với bạn gái cũ hay không nhưng giờ cậu ta lại giận, chuyện này có nghĩa là: Trong lòng Lý Minh Châu, cậu đã có vị trí nhất định.
Mặc kệ là vị trí gì thì cũng cao hơn cái tên con trai chủ nhà ngốc nghếch kia!
Lục Dao ảo tưởng sức mạnh: Anh đây cuốn hút thế đó!
Nhưng Lý Minh Châu đi càng lúc càng nhanh, Lục Dao đuổi theo muốn hụt hơi, “Này, Lý Minh, cậu làm gì thế? Sao lại đi nhanh thế? Muốn đi đầu thai chắc.”
Lý Minh Châu cau mày, Nhị Pháo nói, “Có muốn đợi cậu ta không?”
“Không đợi.” Lý Minh Châu lạnh lùng nói.
Nhị Pháo định nói vậy không hay lắm thì Lục Dao đã đuổi kịp.
“Sao da mặt cậu mỏng quá vậy, nói có xíu mà đã giận dỗi.” Lục Dao ấm ức lẩm bẩm.
“Tất nhiên không dày như mặt cậu.” Lý Minh Châu đáp trả.
“Chúng ta đi đường số Một về được không?” Nhị Pháo mở miệng, “Đường số Một hôm nay có tàu Anh Đào, nó giờ đang nổi rầm rộ trên mạng đó.”
Lý Minh Châu nói, “Đường số Hai mau hơn.”
“Tôi muốn đi xem tàu điện ngầm Anh Đào, nếu đẹp thì sau này tôi sẽ dắt bạn gái tới.” Nhị Pháo gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Tuy giờ vẫn chưa cua được.”
Lục Dao đột nhiên nói, “Cậu tự đi đi, tôi với Lý Minh Châu còn muốn đi mua đồ.”
Nhị Pháo ơ một tiếng, nhìn Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu mở miệng, “Tôi đâu có….”
“Tôi có.” Lục Dao ngang ngược ngắt lời cô, “Cậu đi mua với tôi, hôm qua cậu hứa rồi, đàn ông đàn ang phải giữ lời chứ.”
Lý Minh Châu nghĩ: Tôi có phải đàn ông đâu.
Nhưng vì cô giả trai nên tạm thời cũng xem như một thằng đàn ông, vừa nghe Lục Dao nhắc lại chuyện đó thì đành phải đồng ý.
Nhị Pháo đã mua xong đồ, muốn về làm ngay nên khua tay nói, “Vậy hai người đi đi, tôi về trước.”
Nháy mắt chỉ còn lại Lý Minh Châu và Lục Dao.
Lý Minh Châu bất đắc dĩ nói, “Lục Dao, rốt cuộc cậu muốn mua gì?”
Lục Dao quyết đoán lấy túi son vừa mua lúc nãy chặn ngay tầm mắt Lý Minh Châu.
Để đề phòng khi Lý Minh Châu thẹn quá hóa giận đánh cậu, Lục Dao còn cẩn thận đè hai tay Lý Minh Châu xuống.
Lý Minh Châu:………..
Lục Dao nuốt nước miếng, thử hỏi, “Cậu tô son bao giờ chưa?”
Lại nữa! Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng Lý Minh Châu, “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi………”
“Mơ đi!” Lý Minh Châu không để Lục Dao nói xong để gạt phắt đi.
Lục Dao nói, “Cậu chưa nghe tôi nói hết mà.”
“Cái đuôi cậu vẫy loạn xạ kiểu đó mà tôi còn không biết cậu muốn làm gì chắc.”
Lục Dao lấy một tay mở túi ra, tay còn lại đè hai tay Lý Minh Châu xuống, “Cậu cho tôi tô một lần đi mà.”
Khóe miệng Lý Minh Châu hơi méo đi, “…….. Cậu có bệnh à!”
Lục Dao rõ ràng cũng cảm thấy mình có bệnh, nhưng được cái cậu không biết xấu hổ là gì, cố chấp thực hiện mục đích của mình.
Cậu lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên trong đời mua son môi.
Hơn nữa lại chẳng phải mua son cho bạn gái mà lại mua cho một đứa con trai!
Chuyện này nếu bị tung lên mạng thì ai mà tin nổi cậu là trai thẳng chứ, mua son để tô cho người anh em của mình để làm gì?
Lục Dao cũng không biết mình muốn gì, cậu chỉ cảm thấy thứ đồ trang điểm này nếu bôi lên mặt Lý Minh Châu nhất định có thể tạo nên một tác phẩm nghệ thuật.
Lý Minh Châu nói, “Bỏ tay ra.”
“Tôi không bỏ.” Lục Dao cuống quýt, sau khi mua son thì ham muốn tô son cho Lý Minh Châu càng trở nên mãnh liệt hơn. Cậu bất chợt nhanh trí nhớ tới chuyện tối qua mình giấu điện thoại giùm Lý Minh Châu, mắt sáng ngời nói, “Cậu còn nợ tôi một chuyện mà!”
Lý Minh Châu: ………….
Nghe Lục Dao nói vậy cô bỗng nhớ lại chuyện điện thoại hôm qua.
Nhưng việc nào ra việc đó, cô không có khả năng cho phép Lục Dao tô son cho mình, vậy còn ra thể thống gì, người đi ngang qua nhìn thấy nghĩ gì chứ. Một tên con trai ngồi tô son cho một tên khác là hình ảnh dị hợm cỡ nào!
Lục Dao vẫn chăm chú nhìn cô, cặp mắt rưng rưng như con cún con đã đợi chủ khen.
“Cậu hứa rồi mà……..” Cậu lại nhắc lại, giọng thoáng nũng nịu.
Lý Minh Châu dù cứng rắn thế nào mà nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Dao thì lòng cũng mềm đi, lại bị giọng nũng nịu của cậu lay động thì hốt hoảng, cứ thế ỡm ờ nghe theo Lục Dao.
Đợi đến lúc Lý Minh Châu định thần lại thì đã bị Lục Dao kéo tới ngồi ở một băng ghế khuất, sốt ruột vặn một thỏi son muốn thử ngay.
Người Lý Minh Châu đơ ra, dợm đứng lên nhưng nghĩ mình đã cho phép Lục Dao, nếu giờ đổi ý thì không hợp lẽ cho lắm.
Lý Minh Châu đành tự an ủi bản thân: Chỉ tô son mà thôi, có gì ghê gớm đâu.
Thật không ngờ, giới hạn mà Lý Minh Châu tạo ra lại bị Lục Dao phá bỏ. Trước giờ cô không phải người dễ mềm lòng, nhưng Lục Dao lúc nào cũng có cách khiến cô đồng ý. Nếu bất cứ ai khác đưa ra một yêu cầu như vậy thì sớm đã bị Lý Minh Châu trùm bao tải đánh ૮ɦếƭ, vứt xác ra bãi tha ma!
Lý Minh Châu vươn tay đợi giữa khoảng không một lúc. Lục Dao cầm thỏi son, không định đưa cho cô.
Lý Minh Châu:?
Yết hầu Lục Dao giật giật, “Để tôi tô giùm cậu.”
Lý Minh Châu:!
“Cậu đừng có mà……. được voi đòi tiên!” Lý Minh Châu nhẫn nhịn, “Đưa đây.”
Lục Dao cố thuyết phục cô, “Chỗ này không có gương, nếu cậu tô lem thì sao?”
Cậu nói rất có lý, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Minh Châu không suy suyển, như thể sắp tiến hành một nghi thức thần thánh.
Lý Minh Châu nén giận, tạm thời chấp nhận lý do dở hơi này, cắn răng nói, “Muốn tô gì thì tô nhanh đi.”
Lục Dao nói, “Cậu ngẩng mặt lên một chút.”
Lý Minh Châu: Mẹ nó sao mà lắm chuyện thế!
Cô hơi ngẩng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt liền lọt vào mắt Lục Dao.
Lục Dao ngắm cô mà hồn vía lên mây, như bị quỷ ám nói tiếp, “Cậu nhắm mắt lại đi.”
Lý Minh Châu nhíu mày, “Cậu tô son lên mắt sao?”
Lục Dao phản bác, “Cậu nhìn tôi khiến tôi tô không được, tí nữa tô lem thì sao.”
Lý Minh Châu nghĩ bụng: Có bao nhiêu rắm mà thả lắm thế không biết.
Cô nhắm mắt lại, lông mi lay động.
Lục Dao đứng, cô ngồi, giữa hai người dường như không có khoảng cách gì.
Lục Dao cẩn thận lấy tay nâng cằm cô lên, cầm son trong tay nhưng mãi chẳng tô.
Da dẻ Lý Minh Châu đẹp đến khiến người ta phát ghen, mịn màng như ngọc Dương chi, chạm vào rất mềm mại. Lục Dao hơi khom người xuống, hơi thở phả vào mặt cô.
“Cảnh này sao thấy quen quen?” Lục Dao nghĩ, nhấp nhấp môi, run lên vì căng thẳng.
Lòng cậu như nổi bão, cậu càng nhìn vẻ mặt này của Lý Minh Châu thì tim đập càng nhanh, máu từ đầu chạy hết xuống иgự¢ khiến đại não cậu không có đủ máu để làm việc, thấy hơi váng vất, nên đột nhiên cậu bỗng rút ra một kết luận long trời lở đất, cậu cho rằng Lý Minh Châu: Như đang muốn được hôn.