Lục Dao nói câu đó xong thì thấy thoải mái hơn, vì thế bình tĩnh hỏi Lý Minh Châu.
“Cậu ăn trưa chưa?”
Lý Minh Châu nhìn đồng hồ, “Không có thời gian.”
Lục Dao lại tính món nợ này lên đầu Từ Trình, cậu nghĩ: Đều do tên ngốc ấy mà ra!
Lục Dao đi tới cạnh cô, “Cậu muốn ăn gì, tôi đi mua cho cậu.”
Lý Minh Châu nói, “Tôi có đồ ăn rồi.”
“Thôi đi, cơm không với rau của cậu ai mà ăn được!” Lục Dao nói.
Lý Minh Châu tùy ý đáp, “Cơm không với rau dù khó ăn cũng do tôi tự chọn.”
Lục Dao lẩm bẩm một câu, tính nói thêm vài câu ngăn Lý Minh Châu ăn cái cơm “đến chó cũng không thèm” kia.
Nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì chuông dự bị đã vang lên.
Chuông dự bị chỉ cách chuông vào lớp chính thức ba phút, dù mỗi giây Lý Minh Châu ăn được hai mươi miếng thì cũng không thể nào ăn cơm xong trong vòng ba phút.
Lục Dao nghe chuông thì nói luôn, “Trưa nay cậu đừng ngủ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lý Minh Châu lơ đẹp cậu, cô không đời nào trốn học với Lục Dao. Nhưng để Lục Dao khỏi lằng nhằng thì Lý Minh Châu mở miệng vàng giải thích, “Trưa chúng tôi không được ngủ.”
“Nghỉ trưa không ngủ thì làm gì?” Lục Dao kinh ngạc.
“Làm bài.” Lý Minh Châu nói.
Lục Dao ngó vào lớp Một, trong lớp không có ai vùi đầu ngủ, hầu như ai cũng đang làm bài.
Lục Dao nói thầm, “Làm ít một tí thì có sao đâu.”
Lý Minh Châu lạnh lùng nhìn cậu một cái, “Cậu về lớp đi.”
Lục Dao nhìn cô, không tìm được lý do nào để ăn vạ đành miễn cưỡng rời đi.
Hết giờ nghỉ trưa, tiết một đầu giờ chiều của lớp Một là tiết Thể dục, sau mười phút xếp hàng và khởi động, giáo viên Thể dục cho lớp giải tán.
Nhóm nam sinh ôm bóng rổ đi tới sân bóng, còn nữ sinh thì tụ lại một chỗ buôn chuyện về minh tinh và trang điểm.
Cũng có một số ít mang sách ra đọc, không cho phép bản thân nghỉ ngơi phút nào.
Mà Lý Minh Châu không thuộc nhóm nào trong số đó, giờ thể dục cô toàn lủi thủi một mình, không làm gì cả, chỉ tìm một chỗ yên tĩnh đánh một giấc.
Nhưng tiết Thể dục hôm nay Lý Minh Châu lại ngủ không yên.
Nguyên nhân là Lục Dao cúp tiết Toán đầu, chạy khỏi lớp, đến hàng rào chỗ sân bóng rổ lấy cơm vô tình thấy Lý Minh Châu đang ngủ.
Bọn học sinh vẫn hay tới sân bóng rổ lấy cơm hộp, cũng vì chuyện này mà ngày thường hay có người của Hội học sinh hoặc Tổ kiểm tra trực ở đây bắt cơm hộp.
Chỉ cần không có giáo viên thì Lục Dao đều nghênh ngang tới lấy cơm, Hội học sinh và Tổ kiểm tra sao quản được cậu, hôm nay thành viên của Hội học sinh cũng tới kiểm tra, thấy Lục Dao tới thì nhìn cậu cười, không có chuyện gì xảy ra.
Lục Dao lấy cơm hộp từ hàng rào, lúc đi ngang qua sân bóng rổ liền thấy dưới giá bóng rổ có một người đang ngủ.
Sân bóng rổ Lục Dao tới là sân bóng rổ sau căn tin của giáo viên, còn sân bóng rổ một nửa học sinh kéo tới nằm trong sân thể dục.
Sân bóng rổ sau căn tin rất vắng người, trừ mấy học sinh tới lấy cơm thì không có ai lai vãng.
Người ngồi dưới giá bóng rổ co một chân lên, cánh tay đặt trên đầu gối, vùi đầu vào khuỷu tay, có vẻ như đã ngủ được một lúc.
Mới đầu Lục Dao đi ngang qua chỉ liếc một cái, chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy quen thì chân bỗng khựng lại.
Lý Minh Châu đang nửa tỉnh nửa mê, tay khẽ động đậy, dường như bị gió thổi hơi lạnh nên cau mày nhúc nhích, lộ khuôn mặt ra.
Lục Dao nín thở, đi tới giá bóng, Lý Minh Châu không phát hiện ra có người tới gần, cô đã chăm sóc cho Tô Thiên Du suốt đêm không ngủ, vất vả lắm mới có thời gian chợp mắt một chút nên tính cảnh giác cũng không cao để biết bên cạnh có người hay không.
Mặt khác, vì Lý Minh Châu quá mệt mỏi, buồn ngủ rũ cả mắt, thân thể đang ngủ say, đầu óc chẳng tỉnh táo nổi, hơi nhúc nhích một chút đã té xuống đất.
Lục Dao trợn mắt, nhanh tay cúi người xuống ôm lấy cô.
Lý Minh Châu không biết dùng sữa tắm loại nào mà khiến cả người Lục Dao tràn đầy hương thơm ngát, thân thể cô mềm mại chứ không cứng rắn như tính cách cô.
Lục Dao thuận thế ngồi xuống cạnh cô, Lý Minh Châu ngã vào lòng cậu, nghẹo đầu tựa vào иgự¢ Lục Dao.
Lục Dao một tay đỡ cô, tay kia gian nan cầm bịch cơm hộp, Ⱡồ₦g иgự¢ như có quả bom hẹn giờ, tim đập thình thịch nghe rõ mồn một.
Lục Dao giật giật yết hầu, cố gắng nghĩ: Mình không hẳn là gay.
Lý Minh Châu không hề phòng bị cậu, dựa vào иgự¢ cậu ngủ thoải mái hơn dựa vào giá bóng rổ nhiều.
Lý Minh Châu thậm chí còn vô thức cọ cọ vào người Lục Dao để tìm tư thế thoải mái, lúc này trông cô không lạnh như băng như thường ngày mà y hệt con mèo nhỏ, mềm như bông lấy móng vuốt bám vào vạt áo cậu.
Lục Dao không dám động đậy gì, người cứng đờ ra.
Cậu nhẹ nhàng bỏ bịch cơm hộp xuống: Trong bịch có hai hộp cơm, rõ là gọi hai suất.
Suất kia dành cho ai khỏi nói cũng biết.
Lý Minh Châu buồn ngủ vô cùng nên tới tận lúc hết tiết cũng chưa tỉnh, cô ngủ rất say, so với dựa vào giá bóng ngủ lúc ban đầu thì sau khi dựa vào Lục Dao, chất lượng giấc ngủ rõ ràng đã tăng lên, vậy nên lại càng khó tỉnh.
Lục Dao cứ thế ngồi cứng đờ người cả một tiết, lúc hết tiết, cơm đã lạnh đi một nửa mà Lý Minh Châu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cậu nhìn mặt Lý Minh Châu lúc ngủ đầy thả lỏng, cô từ con sóng cuộn dưới đáy đại dương chợt biến thành dòng suối nhỏ, mặt đầy vẻ dịu dàng.
Lục Dao nhìn chằm chằm, tay hơi động đậy, như có tật giật mình mà dời mắt đi.
Đến khi nghe tiếng chuông báo sắp vào lớp, Lý Minh Châu rốt cuộc tỉnh lại.
Cô tỉnh, đầu tiên là cựa quậy người, lúc này mới phát hiện mình không ngủ dưới giá bóng rổ mà ngủ trong lòng một đứa con trai.
Lý Minh Châu: ……………
Cô đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, như nhìn thấy quỷ vội lùi về sau hai bước, mặt hoảng loạn trắng bệch ra, ngẩng đầu lên thấy đó là Lục Dao thì sắc mặt đang trắng bệch chuyển sang kinh ngạc.
Lục Dao mở miệng, “Đệt, mắc gì cậu nhìn tôi như nhìn quỷ vậy?” Cậu lắc lắc cánh tay, “Bị cậu đè tê muốn ૮ɦếƭ.”
Dù là Lý Minh Châu thì lúc này cũng đỏ mặt.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang qua.” Lục Dao cố gắng nói câu này với giọng bình tĩnh nhất có thể để Lý Minh Châu không biết cậu đang lúng túng, “Thấy cậu ngủ nên tới ngó một cái.”
Lục Dao đảo tròng mắt, đột nhiên lớn tiếng nói, “Này, cậu sao thế, đừng nói ngủ dậy liền trở mặt nha!”
Lý Minh Châu đang tự hỏi sao cô lại ngủ say đến thế, chợt nghe Lục Dao mặt dày nói thế, cắn răng nói, “Nói chuyện cho đàng hoàng!”
Lục Dao cười nói, “Tôi không nói đàng hoàng chỗ nào, không phải tôi đang nói sự thật à.”
Cậu ỷ Lý Minh Châu ngủ say không biết gì nên bịa chuyện, “Là do cậu túm lấy tôi không chịu buông trước. Tôi tới lấy cơm hộp, thấy cậu đã ngủ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mới tới ngó cậu một cái, ai ngờ đâu cậu cứ thế túm lấy tôi không chịu buông, tôi muốn chạy cũng không được khiến tôi phải bỏ cả tiết học.”
Lý Minh Châu vừa nghe đã biết Lục Dao nói xạo, nhắm mắt lại giận dữ nói, “Bậy bạ!”
“Bậy gì mà bậy!” Lục Dao lẩm bẩm, “Nếu không tôi ở đây làm gì.”
“Ai biết cậu ở đây làm gì.” Lý Minh Châu đứng lên, đúng kiểu một “tên Sở Khanh” “chơi xong dong”, xoa xoa cái cổ mỏi, “Mau đi học thôi.”
Lục Dao vươn tay nhét hộp cơm vào lòng cô, “Này, ăn đã rồi đi.”
Lý Minh Châu dừng lại, Lục Dao kéo cô ngồi xuống, “Cậu không ăn trưa cũng chịu được à?”
“Ăn ít đi tí không ૮ɦếƭ được.” Lý Minh Châu đứng lên toan đi lại bị Lục Dao ấn xuống.
“Sẽ ૮ɦếƭ.” Lục Dao đe dọa cô.
Lý Minh Châu cười nói, “Đợi tôi ૮ɦếƭ rồi tính.”
Cô nói như thể chả để tâm chuyện sống ૮ɦếƭ khiến Lục Dao thấy khó chịu.
Tuy nhiều lúc Lý Minh Châu làm Lục Dao nghẹn họng, nhưng cũng có khi cô không làm gì được cậu, một ngày cậu làm trò mấy lần, không để cậu diễn cho xong thì Lý Minh Châu không đi được.
Cơm hộp đã nguội, Lục Dao nhìn chằm chằm Lý Minh Châu ăn xong, nhìn đồng hồ: Đã quá giờ vào lớp hai mươi phút.
Nhờ ơn Lục Dao mà Lý Minh Châu lần đầu tới muộn như thế, vào lớp mới thấy là tiết tiếng Anh của A Mị, A Mị thấy Lý Minh Châu vào muộn cũng không hỏi nhiều, để cô về chỗ ngồi luôn.
Buổi chiều loáng một cái đã hết, chiều nay Lục Dao không thấy Mạnh Giai Lộ thì thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nàng này bám dai chẳng khác gì kẹo kéo!
Trước giờ tự học tối, lão La vào lớp nhắc. “Tí nữa đừng quên tới tòa nhà Nghệ Thuật, đi khẽ thôi cho lớp khác còn học.”
Lão La vừa nói xong thì cả lớp mới nhớ ra hôm nay phải phụ đạo cho lớp Nghệ Thuật.
Lần trước vì chuyện đánh nhau mà giờ phụ đạo vốn đã sắp xếp bị hủy bỏ, chẳng qua Lý Minh Châu không ngờ là trường học lại chấp nhất với chuyện này như vậy, đã hủy một lần mà vẫn nghĩ mọi cách tiến hành tiếp.
Chẳng qua lần này là lớp Một sang tòa nhà Nghệ Thuật để dạy kèm cho lớp Nghệ Thuật.
Vốn dĩ nghe học sinh lớp Nghệ Thuật tới tòa nhà Thực Nghiệm bọn họ đã không thích rồi mà giờ lại còn bắt bọn họ sang tòa nhà Nghệ Thuật, trong lớp có người oán giận ngay.
Phần lớn người oán giận là nam sinh, nhưng chẳng mấy chốc đã bị tiếng nữ sinh át đi.
Cố Tiểu Phi ngắt lời, “Là vì Lục Dao chứ gì! Có cần hưng phấn dữ vậy không!”
Cậu ta nói, “Dương Khả, đừng tưởng tôi không biết là cậu tô son nhé!”
Dương Khả gào lên, “Ai tô son chứ! Cố Tiểu Phi cậu muốn ૮ɦếƭ hả?”
Hiển nhiên Cố Tiểu Phi rất quý mạng sống, không có vẻ gì là muốn ૮ɦếƭ nên lập tức câm miệng.
Sau khi cậu câm miệng, Tô Hiểu nói đùa, “Ôi, mấy cậu có biết chuyện Phương Tiểu Thi điên cuồng theo đuổi Lục Dao không?”
“Phương Tiểu Thi?” Tô Thanh Ba quay đầu, “Là Trưởng ban văn nghệ hả?”
“Đúng thế, trên diễn đàn có vài chủ đề đề cập đến, còn có cả chuyện bạn gái cũ của Lục Dao nữa, ba người họ đặt chung một chỗ có thể thành phim thần tượng!”
“Đâu phải ai cũng lướt diễn đàn suốt ngày như cậu.” Đỗ Vũ Hiên chen vào nhắc nhở, “Tôi bảo các cậu này, hai ngày nay cẩn thận một chút, lần trước tôi tới văn phòng sắp xếp danh sách học sinh nghe được, hai ngày nay sẽ có một đợt kiểm tra.”
“Lại có kiểm tra nữa!” Cố Tiểu Phi kêu lên, cậu đã bị thu mất hai cái điện thoại rồi.
“Đúng vậy, lần này còn trang bị cả máy dò kim loại, các cậu ai mang điện thoại theo thì cẩn thận một chút.”
Cố Tiểu Phi choàng vai Đỗ Vũ Hiên, “Ôi, chủ tịch à, tiết lộ chút coi, bắt đầu kiểm tra từ lớp nào? Ngày nào kiểm tra? Sáng kiểm hay tối kiểm?”
Đỗ Vũ Hiên dùng hai ngón tay đẩy tay cậu ta ra, “Dẹp cậu đi, nói cho cậu biết để cậu đem đi giấu chứ gì.”
Cổ Tiểu Phi nháy mắt đầy vẻ nịnh nọt, y hệt “thiếu nữ” đầy mê hoặc.
Kêu một tiếng “Chủ tịch~~~” cao ✓út.
Đỗ Vũ Hiên cười cầm sách đập cậu ta, lớp đầy tiếng ca thán.
Tới giờ tự học tối, Đỗ Vũ Hiên nhắc nhở, “Đi thôi, chuẩn bị đi, chúng ta tới tòa nhà Nghệ Thuật.”
Lý Minh Châu chỉ mang theo một cây 乃út chứ cũng chẳng chuẩn bị sách vở gì, đi ra cửa trước.
Tòa nhà Nghệ Thuật cách xa tòa nhà Thực Nghiệm, đi phải mất một lúc mới đến, lúc đến tòa nhà Nghệ Thuật, Cố Tiểu Phi vờ vịt chửi thề một câu, “Sao tòa nhà Nghệ Thuật lạnh thế không biết.”
“Do cậu có vấn đề thì có.” Đỗ Vũ Hiên cười nói.
Lớp Truyền Thông ở tầng bốn phía bên phải, chỗ đó có sân thượng lớn, hầu như thuộc về lớp Truyền Thông luôn.
Tối đến sân thượng tối om vì không lắp đèn, rất thích hợp cho mấy cặp đôi hẹn hò.
Lúc lớp Một tới tầng Bốn, học sinh lớp Truyền Thông ào ào chạy ra xem.
Vừa lúc tiếng chuông vào học vang lên.
Người lớp Một đứng ngoài, lớp Truyền Thông ngồi trong: Lớp Truyền Thông nhìn mấy người ngoài cửa như người ngoài hành tinh, ánh mắt trông không có vẻ gì là hoan nghênh lớp Tự Nhiên.
Cố Tiểu Phi rùng mình một cái, khẽ nói, “Sao tôi thấy có vẻ như họ không chào đón chúng ta?”
“Cậu sẽ chào đón giáo viên tới dạy kèm cho cậu chắc?” Đỗ Vũ Hiên nói.
Cả hai nhóm người đều cứng lại.