Chuyện năm xưa Lý Minh Châu lừa dối Lục Dao và bà cụ kia đúng là cực kỳ nguy hiểm.
Khi đó Lục Dao cao xấp xỉ cô, ngỗ nghịch hết sức (thật ra bây giờ cậu vẫn ngỗ nghịch), Lý Minh Châu cầm tiền bà Vương trả, vì điểm số của Lục Dao mà cúc cung tận tụy, đến ૮ɦếƭ mới thôi, song không cách nào cứu nổi kẻ dốt nát họ Lục kia.
Thậm chí cô đã chọn sẵn chỗ kín đáo trong nhà vệ sinh nam để giấu tờ giấy ghi đáp án, nhưng Lục Dao lại mắc bệnh sĩ diện tuổi teen, rất kiêu ngạo, thà ૮ɦếƭ không chịu gian lận, khiến Lý Minh Châu cũng hết cách.
Quan hệ của Lý Minh Châu và Lục Dao giống hệt tờ giấy đáp án trong nhà vệ sinh nam và bệnh sĩ diện tuổi teen, không thể dung hòa.
Lý Minh Châu lớn tuổi hơn, vì giả mạo thầy giáo một thời gian nên tính tình cũng độ lượng hẳn, thấy Lục Dao nóng nảy bốc đồng thì luôn nhẫn nhịn.
Đáng tiếc Lục Dao luôn tìm niềm vui bằng việc khiêu chiến giới hạn của cô khiến hai người thường xuyên trở mặt, quan hệ mười năm như một ngày đều bắt đầu bằng việc hỏi thăm mười tám đời tổ tông của nhau và kết thúc là nhổ nước miếng vào mặt nhau.
Bây giờ tất cả mọi người đều qua cái tuổi thích nhổ nước miếng, giờ gặp lại nhau không muốn mất mặt, cũng không tìm được lý do chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà nhau nữa.
Vậy nên nghe Lý Minh Châu nói câu đó xong, Lục Dao liền nghĩ: Nói cái rắm, tôi chả có gì hay ho mà nói với cậu hết.
Vương Miểu đứng ngoài cửa, đã sớm ngứa mắt tên đàn bà kia, nhao nhao nói, “Lý Minh, đừng có rượu mời không uống lại đòi uống rượu phạt, nói cái gì mà nói! Muốn nói chuyện yêu đương chắc!”
Lý Minh Châu thầm hừ lạnh một tiếng, nếu yêu Lục Dao thật thì đúng là tổn thọ.
Lý Minh Châu muốn sống bảy tám chục năm, sống đến khi cặp cha mẹ cực phẩm của cô ૮ɦếƭ đi, cô có thể tung tăng nhảy clacket trên quan tài bọn họ.
Lục Dao ăn được một nửa thì đột nhiên ngừng lại nói, “Đợi chân tôi lành sẽ xử lý cậu!”
Một câu ra oai phủ đầu chả có tính uy Hi*p gì cả, Lý Minh Châu đã lăn lộn ngoài xã hội sao phải sợ câu này của cậu.
“Được, vậy cậu dưỡng thương tốt nha.” Mắt kính Lý Minh Châu lóe lên tia âm hiểm khiến Lục Dao rùng mình một cái, thậm chí cậu còn thấy vô số ác niệm hiện lên trong mắt Lý Minh Châu.
Cậu có lý do mà tin tưởng cái tên đàn bà bốn mắt này đang có ý xấu, chắc chắn cậu ta đang rủa chân cậu dăm bữa nửa tháng không khá lên nổi.
Lý Minh Châu đứng dậy, chuông vào lớp đã vang lên lần nữa.
“Nếu cậu muốn chân mau lành thì bớt ăn cơm hộp đi, làm như ăn cơm căn tin thì ngộ độc không bằng.”
Lục Dao lạnh mặt, chả thèm để tâm đến câu nói của Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu cũng cảm thấy mình có vẻ rầy rà như mấy bà mẹ già.
Cô lớn tuổi hơn Lục Dao, lại từng chăm sóc tên nhãi này một thời gian, nhìn cậu ăn cơm hộp như vậy thì ít nhiều thấy không sạch sẽ.
Nhưng trong tình cảnh này, mấy lời hỏi han chu đáo kiểu đó nhìn sao cũng thấy sai sai.
Quả nhiên, Lục Dao lạnh lùng bỏ hộp cơm xuống, “Lý Minh, đừng chơi trò tình cảm, vô dụng với tôi mà thôi.”
Lý Minh Châu nghĩ thầm: Tôi với cậu thì có tình cảm gì mà chơi.
Cô nói, “Kệ xác cậu, Lục Dao, cậu muốn làm gì chẳng liên quan tới tôi. Tôi xin lỗi chuyện lúc trước, nếu cậu cần giúp gì thì tôi luôn sẵn sàng.”
Lý Minh Châu rất thấu tình đạt lý, “Nhưng nếu cậu làm trễ nải việc học của tôi thì chẳng thú vị chút nào.”
Cuối cùng Lý Minh Châu nói thêm câu “Cậu nghĩ kỹ đi” rồi phủi áo, cả người không hề hấn gì đi ra ngoài.
Vương Miểu trợn mắt há miệng nhìn Lý Minh Châu ra khỏi cửa, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Lục Dao, “Cậu ta, cậu ta cứ thế mà đi?”
Lục Dao ôm một bụng tức không có chỗ phát tiết mà Vương Miểu còn cố tình chạm trúng nòng súng, “Không đi thì mẹ nó bay à?”
“Không phải, không…… chuyện này….” Cứ đi như thế sao?
Vương Miểu khi*p sợ đến quíu cả chân tay.
Tên âm hiểm bốn mắt Lý Minh Châu này tối qua làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế với Lục Dao. Sáng nay lúc Lục Dao kêu mấy anh em đi bắt Lý Minh Châu, cậu cứ nghĩ sau khi mang về đây thì ít nhất cũng phải lột da là ít.
Kết quả người ta vào trong ngồi một lát, sau đó chẳng mất cánh tay cánh chân nào, cứ thế đi ra?
Vương Miểu thầm nghĩ: Lục Dao à, anh Lục à, hồi sáng anh nói mời người ta tới nói chuyện, đúng là nói chuyện thật ư? Sao hồi trước anh kiếm người khác nói chuyện đâu có giống vậy?
Mặt Lục Dao lúc này đã đen thui, đầy vẻ hung thần ác sát, Vương Miểu thức thời câm miệng không dám ho he gì.
Lý Minh Châu nói chuyện với Lục Dao xong, Lục Dao dường như nghe thủng một ít, cũng có thể do chân què, trừ việc lấy cô làm chân chạy việc thì cũng không làm chuyện gì quái gở.
Lý Minh Châu cũng không phản kháng, thứ nhất là Lục Dao què chân là do cô gây ra, thứ hai là chuyện chạy việc này không ảnh hưởng đến chuyện học hành của cô.
Ít nhất lâu rồi Lục Dao không sai đám chó săn của cậu im im lôi cô đi nữa.
Giữa tháng Chín, chân Lục Dao lành hẳn, lại bắt đầu chứng nào tật nấy kiếm chuyện với Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu thấy quá phiền, trốn được là trốn ngay, trốn đến tận buổi liên hoan chào đón học sinh mới.
Liên hoan chào đón học sinh mới chính là lý do bắt đầu mối nghiệt duyên thời cấp Ba của Lý Minh Châu và Lục Dao. Suốt nửa tháng trời, người thông minh như Lý Minh Châu hàng đêm đều không ngớt hối hận về cú đá kia của mình, nếu cô không đá thì nói không chừng không xảy ra những chuyện như vậy.
Trong buổi liên hoan này, Lục Dao rất nổi bật, có thể nói là vô cùng nở mày nở mặt.
Lý Minh Châu xách ghế đến sân thể dục ngồi giữa đội hình lớp cô, đi xem văn nghệ mà mặt như mặt người ૮ɦếƭ. Lúc Lục Dao lên sân khấu cô cũng chẳng ngạc nhiên gì.
Mùa hè Lý Minh Châu làm gia sư cho Lục Dao, cô đã thấy một cây đàn vĩ cầm trong thư phòng cậu, lúc đó cô cứ nghĩ Lục Dao vì sĩ diện mà mua về trưng chơi. Tên ngốc này vừa hát lên là khiến người ta chạy mất dép thì biết nhạc lý cóc gì để kéo vĩ cầm cơ chứ.
Không ngờ đúng là Lục Dao biết kéo vĩ cầm thật.
Cậu chơi đàn rất nghiêm túc, tình cảm chứa chan khiến tim gan mấy chị em nữ sinh dưới sân khấu rạo rực hẳn lên, rụng sạch hai buồng trứng, mở to chân gào thét muốn lấy Lục Dao làm chồng.
Lý Minh Châu ngồi khoanh tay trước иgự¢, lạnh mặt ngồi nghe tiết mục của Lục Dao, thật ra cô cũng chẳng biết cậu kéo ra sao, nhưng có vẻ so với lúc trước thì tiến bộ hơn nhiều.
Trong ấn tượng của cô, hễ ai chơi đàn dương cầm hoặc vĩ cầm thì cảm xúc luôn dạt dào vô biên, tóc rối tung, kéo rất hứng khởi, có thể từ một nghệ sĩ nho nhã chuyển luôn sang nghệ sĩ nhạc rock lúc nào không biết, đầu càng lắc như điên thì kéo càng hay.
Đây là phân tích hành vi nghệ thuật của một người chẳng hiểu gì về nghệ thuật như Lý Minh Châu.
Lục Dao đàn rất lịch sự nhã nhặn, an nhiên, khác xa vạn dặm với tính tình cậu.
Sau buổi liên hoan chào đón học sinh mới thì học sinh vẫn phải học thêm mấy tiết tự học tối, nhà trường khua chiêng gõ trống đuổi học sinh về lớp, rất sợ lỡ mất giờ tự học tối.
Mọi người vừa nghe phải học tiếp thì ai nấy đều mặt ủ mày chau.
“Đệt, cho về ký túc xá không phải tốt hơn à?” Cố Tiểu Phi oán giận nói.
Lý Minh Châu đi hàng cuối, nghe hết đợt kêu rên này đến đợt than thở khác, còn xúc động hơn cả dàn hợp xướng lúc nãy.
Sân thể dục có năm cửa, mỗi cửa đều được Hội học sinh và tổ kiểm tra canh giữ. Sau khi Hội học sinh lớp Mười và Mười Một sáp nhập với nhau thì đã bỏ đi không ít bộ phận, người mới lại chưa kịp tuyển nên lúc này đa số là người canh gác là người của tổ kiểm tra.
Tổ kiểm tra toàn là học sinh đến từ lớp Nghệ Thuật, là tổ chức chuyên lấy bạo lực khống chế bạo lực.
Vóc người ai cũng cao to, trông vô cùng lưu manh.
Khi có nữ sinh xinh đẹp đi qua, mấy tên trong tổ kiểm tra liền huýt sáo, õng ẹo làm dáng, nháy mắt như muốn rút gân.
Lý Minh Châu cố giấu mình trong đám học sinh hòng lén lút qua cửa.
Hai mươi phút trước, Lục Dao nhắn tin cho cô, nói cô đến đường cây xanh chờ cậu: Con đường đó thông giữa sân thể dục và sân bóng rổ.
Mệnh lệnh của Lục Dao, với Lý Minh Châu mà nói thì 80% đều là mây bay.
Não bộ cô có chức năng tự động loại bỏ hết những gì liên quan tới Lục Dao.
Sau đó Lý Minh Châu khiến người ta giận sôi máu, lúc đi qua cửa kiểm soát vẫn bị tổ kiểm tra tóm cổ.
“Khoan đã, cậu lại đây, để mấy học sinh phía sau qua trước.”
Lý Minh Châu nói, “Tôi đi cùng với họ.”
“Không được, bọn tôi có chút chuyện nói với cậu.” Một người trong tổ kiểm tra cười nói, “Đừng làm khó bọn tôi mà đàn anh.”
Lý Minh Châu nghĩ: Nói chuyện vớ vẩn vừa thôi.
Tổ kiểm tra cả gan chặn Lý Minh Châu lại, lúc Lục Dao chạy tới thì Lý Minh Châu đã đợi được một lúc.
Lục Dao vừa xuống sân khấu, vẫn còn mặc đồ tây, áo khoác đã cởi ra chỉ mặc mỗi áo sơ mi đã cởi nút trên cùng ra, vạt áo nhét trong quần: Dáng người của cậu rất cân đối, cậu mặc đồ tây chẳng khác gì người mẫu trên sàn diễn.
Lý Minh Châu im lặng đánh giá cậu, toàn đồ taobao.
Lục Dao chạy như điên tới, lúc cách Lý Minh Châu tầm một trăm mét thì phanh gấp lại, làm bộ bình thản, lấy khí thế đại ca từ từ đi tới.
“Anh Lục, tên này lúc nãy muốn chạy!” Tên đàn em tóm được cô lập tức tố cáo.
Lý Minh Châu nghĩ: Chân mọc trên người tôi, tôi muốn chạy thì chạy.
Lục Dao ném cây vĩ cầm đang đeo trên vai cho Lý Minh Châu, đột nhiên bị ném như thế nên người Lý Minh Châu thoáng lung lay, Lục Dao thấy vậy thì thầm khinh thường: Đồ đàn bà.
“Giúp tôi mang cây đàn về ký túc xá, tiện thể mua cơm qua đó luôn.”
Lý Minh Châu mở miệng: “Cậu không học tiết bốn à?”
Cô nói xong thì im bặt.
Lớp Nghệ Thuật không có tiết bốn, học tới chín giờ bốn mươi phút là xong, chỉ có lớp Tự Nhiên mới học tiết bốn.
Lý Minh Châu ngẩng đầu thì thấy cái đồng hồ siêu lớn treo trên toà nhà quốc tế, giờ đã là tám giờ bốn mươi, nói cách khác vẫn còn hai tiết tự học tối.
Nhưng Lục Dao lại về phòng ngủ luôn. Lý Minh Châu nói, “Lại trốn học.”
“Mắc mớ gì tới cậu.” Lục Dao trợn mắt, “Đừng nói cậu nghĩ cậu vẫn quản được tôi chứ?”
Lý Minh Châu cười cười như không, nghĩ thầm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thằng nhãi này ăn mềm không ăn cứng, càng làm căng với cậu ta thì cậu ta càng ồn ào, liền lấy giọng ôn hòa hỏi, “Muốn ăn gì?”
“Tùy cậu.” Lục Dao vò cà vạt rồi nhét vào túi quần trông rất bê bối. “Tự cậu mang đến, đừng nhờ người khác. Nếu tôi mở cửa thấy không phải cậu thì cậu liệu hồn.”
Căn tin sáu giờ bốn mươi đã đóng cửa, muốn ăn gì đó giờ này thì chỉ có thể đến nhà hàng Tây.
Nhà hàng Tây nằm cạnh sân thể dục, tầng một là quán cà phê, tầng tiếp theo bán đồ ăn nhanh. Lý Minh Châu gọi một phần mang về rồi cầm đến ký túc xá cua Lục Dao.
Lục Dao ở tòa nhà quốc tế, là chỗ đắt đỏ nhất trong ký túc xá.
Từ tòa nhà này đến dãy phòng học khá xa, để không trễ giờ cô đành phải chạy.
Dãy phòng học quốc tế có tám tầng, ký túc xá cũng tám tầng giống vậy, ở giữa thiết kế một vườn hoa nhỏ, Lý Minh Châu đi ngang qua vườn hoa, rồi lại đi ngang qua một quán cà phê nào đó.
Đây là lần đầu tiên cô đến tòa nhà quốc tế, lòng vòng hồi lâu vẫn không tìm thấy lối vào, may mà sau đó có một người đi ra thấy vậy liền tốt bụng dẫn cô tới cửa Bắc.
Ra khỏi thang máy, Lý Minh Châu nhìn quanh quất, không khỏi bụng bảo dạ chủ nghĩa tư bản thật hủ bại, tiền thuê ký túc xá đến năm ngàn một tháng, cái giá này không rẻ chút nào.
Lục Dao ở phòng hai người, người còn lại chưa dọn vào. Lý Minh Châu mở cửa ra, lạnh lùng nói, “Tôi để đồ ở tấm thảm trước cửa.”
Lục Dao đang tắm rửa bên trong, lúc chuẩn bị lên sân khấu giáo viên đã kẻ mắt cho cậu, khiến diện mạo vốn tuấn tú của cậu càng cuốn hút hơn.
Lục Dao rất ghét trang điểm nhưng đành nhẫn nhịn cúi đầu chịu đựng hai đường kẻ mắt này nằm trên mặt cậu hơn một tiếng.
Vừa về tới ký túc xá thì cậu hết chịu nổi phải vào phòng tắm tắm rửa và tẩy trang ngay lập tức.
Lúc Lý Minh Châu ở ngoài gọi, Lục Dao đang xả nước ào ào nên không nghe thấy gì.
Vở kịch nhỏ:
Lý Minh Châu: Đúng giờ đúng chỗ phải đưa cơm cho chó.
Lục Dao: Đệt mợ ai là chó! Cậu nói lại lần nữa thử xem tôi có đánh ૮ɦếƭ cậu không!
N năm sau.
Bà Lục: Đúng giờ đúng chỗ phải về nhà nấu cơm cho chó.
Lục Dao: …….. Gâu!
Anh Lục! Lòng tự trọng của anh đâu? Anh ăn cơm cho chó sao?
Lục Dao: Thời nay làm gì có thằng đàn ông nào không sợ vợ, không sợ vợ mà được sao! Mà được sao!
Nhiều năm sau, ông Lục mỗi khi nhớ tới hành động thời trai trẻ của mình đều thấy may mắn vì mạng chó của mình vẫn còn.
Chỉ sợ một ngày nào đó bà Lục nhớ ra thì sẽ tính sổ ông.