Gia Sư Vô Trách Nhiệm - Chương 07

Tác giả: Lăng Thục Phân

"Trần Cửu Hãn, đừng quá đáng như vậy!"
Bạn học vừa nghe thấy giọng nói nũng nịu thì chen ra cửa sổ, hứng thù dào dạt nhìn tới nhìn lui.
Thạch Đan Kỳ thật sự rất muốn chung sống hòa bình với Trần Cửu Hãn nhưng cậu ta thật sự là khinh người quá đáng.
"Đan kỳ, hai người đang làm gì thế?" Tiểu Mỹ cười tủm tỉm chống cằm, rõ ràng là đang xem cuộc vui.
Thạch Đan Kỳ quay đầu lại nhìn, gương mặt tái mét vì giận dữ bây giờ lại đỏ ửng, thật là vô cùng đáng yêu.
"Mắc cỡ quá." Cô phát hiện hai người đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, gương mặt vốn chỉ hơi ửng đỏ bây giờ đã như quả táo chín.
Cô tức giận kéo bóng người cao lớn bên cạnh, đi khỏi nơi này. Trần Cửu Hãn cũng không phản kháng, lười biếng tùy ý cô muốn làm gì thì làm, nét mặt hời hợt lại làm cho người ta càng tức giận hơn.
"Trần Cửu Hãn, rốt cuộc cậu muốn gì?" Thạch Đan Kỳ hạ thấp giọng nói.
"Không muốn gì hết." Trần Cửu Hãn lười biếng ngả người ngồi trên lan can hóng mát, cặp chân dài làm cho người ta muốn đạp một phát.
Tại sao? Tại sao phải như vậy? Thạch Đan Kỳ bi thảm nghĩ.
Quả nhiên là cơn ác mộng thời trung học lại tái diễn.
Thì ra là từ mùa hè năm ngoái cậu ta đã lên Đài Bắc, vì cậu ta muốn chuyển vào trường cô đang học. Rõ ràng là không muốn học hành gì vậy mà nói muốn thi một cái là liền đậu.
Bây giờ cậu ta đang học năm hai, lại là bạn thân của hộii trưởng hội học sinh tiền nhiệm, bắt đầu từ đây cậu ta cứ cuốn lấy cô.
Không biết là bị độc hại quá nhiều hay sao mà Thạch Đan Kỳ đã thích ứng rất nhanh với sự hiện diện của Trần Cửu Hãn…
"Cậu có ý gì? Tại sao hôm qua lại nói mấy câu đó trước mặt lớp trưởng hả?” Thạch Đan Kỳ tức giận nói.
"Câu nào?" Trần Cửu Hãn bâng quơ nói.
Thạch Đan Kỳ rất không thích cái kiểu trả lời này, cô thà rằng hắn tức giận như trước kia, đập phá mọi thứ còn hơn.
"Cậu…cậu…" Mặt cô càng lúc càng hồng: “Tại sao cậu lại nói bàn chải của cậu để quên ở nhà tôi trước mặt lớp trưởng chứ?”
"Bởi vì bàn chải của anh quả thật là quên ở nhà em mà.”
"Đó là cậu mua ở diêu thị, quên mang về.”
"Cái đó cũng không phải bàn chải đánh răng sao?" Trần Cừu Hản nhíu cặp chân mày anh tuấn.
"Cậu…” Cậu ta rõ ràng biết là cô không phải nói ý này: “Được, không nói chuyện bàn chải, vậy sao cậu…lại...”
"Lại cái gì?" Đôi chân mày kia lại càng nhướn cao hơn, rất hợp với gương mặt cười như không cười của Trần Cửu Hãn, thật là làm cho người ta muốn đánh một phát.
"Tại sao lại nói bỏ quên quần áo ở nhà tôi?"
"Không phải mấy ngày trước em xin anh mấy cái áo sơ mi cũ không mặc nữa sao?"
"Đó là bởi vì tôi không muốn lúc cậu tốt nghiệp lại mặc áo sơ mi cũ như cái đùi giẻ.” Thạch Đan Kỳ tức giận nói.
"Chính là như vậy, áo cũ cũng là áo mà."
Thạch Đan Kỳ giận đến nắm chặt hai quả đấm, dùng sức “A!" một tiếng. Tên đầu sỏ hại cô tức giận lại rất tỉnh táo, còn cười tủm tỉm nhìn cô nhảy lung lung. Cô rất ít khi vận động nên chỉ cần chạy mấy cái là đã thở hổn hển.
Thạch Đan Kỳ biết rõ là không có chuyện gì. Trần Cửu Hãn chẳng qua là vì “sự kiện” hai tuần trước nên mới muốn nói ra lời nói gây hiểu lầm.
Lại nói tới buổi tối nào đó của nửa tháng trước, cô cùng mọi người trong tổ hẹn nhau cùng đi thư viện, muốn hoàn thành báo cáo cuối năm học.
Vốn là lớp trưởng nên tốt nghiệp từ năm ngoái nhưng vì muốn có nhiều thời gian chuẩn bị cho cuộc thi vào sở nghiên cứu nên cố ý ở lại, vừa đúng năm nay học cùng chuyên ngành với cô, lại cùng một tổ.
Bọn họ đang thảo luận hăng say thì laptop của lớp trưởng hết pin. Một nhóm người than trời trách đất, bắt đầu đi tìm viện binh.
Người duy nhất Thạch Đan Kỳ có thể nghĩ tới là Trần Cửu Hãn.
Trần Cửu Hãn cũng đã đạt tới trình độ nào đó, cậu ta vừa chạy vừa nói chuyện điện thoại, mười phút sau đã tới nơi. Một nhóm người lấy tư thế chào đón Đấng Cứu Thế để chào đón cậu ta. Vì mọi người thảo luận cả một buổi tối đã đói bụng rồi nên Thạch Đan Kỳ đề nghị muốn mua chút đì đó để ăn.
Lớp trưởng xung phong nhận việc chở cô đi mua đồ ăn. Lúc ấy ánh mắt lạnh băng của Trần Cửu Hãn bắn tới, gần như muốn đâm xuyên qua người lớp trưởng.
“Kế bên cửa ra vào là cửa hàng tiện lợi, chắc là không cần phải chạy xe tới nơi khác chứ.”
Tất cả mọi người đều bị giọng nói của Trần Cửu Hãn đông lạnh, vì anh nhận định cô chỉ có thể ngồi xe của anh.
Thạch Đan Kỳ không có ý kiến gì, lúc cô và lớp trưởng xách thức ăn về thì đột nhiên cậu ta kéo cô qua một bên, nắm tay cô thật chặt.
“Đan kỳ, anh biết lúc này nói chuyện này thì có hơi muộn nhưng anh hy vọng trước khi tốt nghiệp em có thể cho anh một câu trả lời... em có đồng ý chính thức hẹn hò với anh không?”
“Em...” Thạch Đan Kỳ ngẩn ra.
Sau đó, cô nhìn thấy thức ăn cô làm rớt trên mặt đất do quá kinh ngạc.
Không biết từ lúc nào Trần Cửu Hãn đã đến gần hai người, trên tay còn cầm theo chiếc máy vi tính. Nếu như ánh mắt của anh có thể phát ra gai nhọn thì tin rằng bạn lớp trưởng này đã thành con nhím tinh.
“Cô ấy không muốn!” Trần Cửu Hãn quả quyết trả lời thay cô, sau đó bước qua nắm tay cô đi về phía thư viện.
“Này, chờ một chút, cậu có ý gì?” Lớp trưởng vội vàng đuổi theo. Sự lạnh lẽo trong mắt Trần Cửu Hãn càng ngày càng tăng, đột nhiên anh vươn tay ra... không ổn.
“Đó là laptop của lớp trưởng, cậu không được ném, ngàn vạn lần không được ném.” Thạch Đan Kỳ liều mạng ôm lấy cánh tay anh không chịu buông.
Nói giỡn sao, toàn bộ nội dung thảo luận của bọn họ đều nằm trong cái laptop này.
Trần Cửu Hãn cười lạnh, ném laptop trong tay lên trời, Thạch Đan Kỳ gần như muốn té xỉu.
Lớp trưởng vội vàng bước một bước dài, kịp thời chụp được cái laptop. Cứu nguy thành công!
Nhưng chờ khi anh quay đầu lại thì Thạch Đan Kỳ đã bị bắt đi...
Từ đó trở đi, anh biết cô có người theo đuổi. Từ đó trở đi, Thạch Đan Kỳ bị buột chặc bên Trần Cửu Hãn, càng ngày càng chặt. Chỉ cần chổ nào có lớp trưởng là chỗ đó có Trần Cửu Hãn, anh tuyệt đối sẽ không để cô ở một mình với người đàn ông khác.
Kỳ quái! Tại sao đột nhiên Trần Cửu Hãn lại kỳ quái như vậy? Không phải là cậu ta không đi học sao? Lần này nhất định là có chuyện.
Suy nghĩ của Thạch Đan Kỳ trở lại hiện tại, người đàn ông trước mắt không hề có một chút gì là biết sai.
“Đan kỳ!” Lớp trưởng đứng phía xa gọi cô, “Tối nay chúng ta có buổi tiệc liên hoan phải không? Cửu Hãn có cùng đi không?”
“Không được, tối nay cậu ta bận rồi!” Thạch Đan Kỳ lập tức trợn mắt nói.
“Đừng nghe cô ấy nói, tôi rất rảnh.” Trần Cửu Hãn thong thả ung dung nói.
“Này, cậu đừng có quá đáng, đây là buổi liên hoan tốt nghiệp của chúng tôi, cậu chạy tới làm gì?” Thạch Đan Kỳ la lên.
“Không sao, Trần Cửu Hãn, cô ấy không mời cậu thì tôi mời.” Lớp trưởng cười tủm tỉm gia nhập cuộc chiến.
“Cám ơn.”
“Trần Cửu Hãn!” Thạch Đan Kỳ tức giận nhìn anh.
“Cửu Hãn.” Anh cải chính.
“Cái gì?”
“Gọi anh là Cửu Hãn là được rồi. Hoặc là giống mẹ anh kêu Tiểu Hãn cũng được, anh không ngại.”
“Ai muốn thảo luận vấn đề này chứ?”
“Cửu Hãn.” Trần Cửu Hãn đột nhiên đứng dậy.
“Nếu như tôi không gọi thì sao?”
Trần Cửu Hãn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, Thạch Đan Kỳ bỗng cảm thấy sợ hãi. Không được, cô quên mất người này rất là ma mãnh...
Trần Cửu Hãn duỗi cánh tay ra.
Bị hôn.
Lúc cấp 3 anh chỉ dám nghĩ ở trong đầu, nếu quả thật có hôn cô thì tối thiểu cô chỉ “tức giận” anh. Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không có gì để kiêng kỵ, anh hoàn toàn không sợ cô tức giận. Thậm chí cô càng tức thì anh càng vui.
Rốt cuộc cô cũng biết cậu ta có gì khác so với trước kia. Trước kia Trần Cửu Hãn chẳng qua là miếng keo dán chó, dán một lúc sẽ rốt ra. Còn bây giờ cậu ta là kẹo mè sửng, càng kéo thì càng dính.
Cô thật sự là rất nhớ cuộc sống trước kia.
Thạch Đan Kỳ giận muốn cắn anh, môi anh khẽ lui về phía sau vài cm. Thừa lúc cô thở mạnh lại dính vào. Hai người chơi trò trốn tìm, rốt cuộc, cô cũng không giãy giũa nữa, ngoan ngoãn để anh chiếm đoạt…
"Ai, tuổi trẻ thật tốt." Một bạn học lắc đầu một."Ah, lớp học, cậu cũng tới."
Lớp trưởng cười khổ, ngồi lại chỗ của mình.
Thua, anh đã sớm thua…
Học chung với cô nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy Đan Kỳ tức giận ai. Đối với ai cũng lạnh nhạt, chỉ có Trần Cửu Hãn mới có thể làm cho cô vừa tức vừa mắng, thậm chí là đánh.
Thật ra thì trong lòng cô ấy đã có Trần Cửu Hãn? Chỉ là chính cô ấy cũng không biết. Chỉ khi ở chung với Trần Cửu Hãn, cô mới có cảm xúc của một thiếu nữ...
Anh, đã sớm thua…
Lớp trưởng cô đơn nhìn chằm chằm mặt bàn, dọn dep trái tim tan nát lần đầu tiên trong cuộc đời.
"Cái đó, bạn học, thật xin lỗi, nghe nói em trai chềt bầm của tớ lại gây phiền phức cho cậu.”
Cứ như vậy, Trần Cửu Tương lại một lần nữa quay lại cuộc sống “xin lỗi bạn học”.
Ô! Tại sao? Rốt cuộc là tại sao chứ? Hai nữ sinh đồng thời thở dài.
"Cậu nghe ai nói?"
"Mẹ tớ!" Trần Cửu Tương chậc chậc lưỡi."Bình thường tên nhóc kia không cần ai chăm sóc. Từ nhỏ mẹ tớ nói gì thì nghe đó, chưa bao giờ nói láo.”
"Là lười nói láo thì có!" Thạch Đan Kỳ bực mình nói.
"Không phải đâu? Khi còn bé mẹ ta thường hỏi nó có phải lại cúp cua không? Tại sao không làm bài tập? Tan học làm gì mà đánh nhau với người ta? Nó liền nói “không muốn làm” “lười viết”.”
“ “Tụi nó cần ăn đòn”, nghe câu này cậu có muốn đánh nó không?”
Thạch Đan Kỳ tưởng tượng tới hình ảnh đó, không nhịn được cười ra tiếng.
Trần Cửu Tương nghe cô cười, thật thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, mẹ tớ nhờ tớ đưa cho cậu thùng nho, cậu thấy chưa? Đó là do cậu tớ hái đó, rất ngọt. Lúc tớ đem tới thì cậu không có ở nhà nên không thể làm gì khác hơn là đặt ở trước cửa, dù sao mấy cái đó cũng không có ai trộm.”
“Thấy rồi, thay tớ cảm ơn dì Trần nha.” Cô làm mặt quỷ với thùng nho “Lần sau không cần đưa tớ nhiều như vậy... một mình tớ ăn không hết.”
“Thật ra thì bên trong một nửa là của tớ đấy, chẳng qua là tớ không thích ăn nho nên đưa cho cậu cả thùng luôn.”
Trần Cửu Tương hi hi ha ha nhận tội: “Tớ còn có chuyện, cậu lấy hết đi. Nếu tên nhóc kia còn gây phiền phức cho cậu thì cậu cứ đá nó một đá là xong. Dù sao thì tên nhóc đó cũng có nhiều người thích, luôn có mấy em như hoa an ủi linh hồn bị thương của nó mà. Kỳ lạ, tại sao lại có nhiều người bị tên nhóc kia lừa gạt như vậy?”
Ai, Thạch Đan Kỳ và Trần Cửu Tương thở dài, sau đó cúp điện thoại.
Thạch Đan Kỳ đi tới trước thùng nho, mùi thơm của nho bay khắp nơi. Cô cầm dao lên, tỉ mỉ rọt miếng băng keo, sau đó mở ra, trong đó có một bọc quần áo.
Cô lấy ra xem, dì Trần ghi một mảnh giấy để trên đó, muốn Trần Cửu Tương giao cho em trai.
Thạch Đan Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay, hơn bảy giờ tối, có lẽ cậu ta đã đi dạy thêm về, vậy thì cứ gọi cậu ta đến đây lấy. Cô nghĩ đến việc Trần Cửu Hãn cũng đi dạy học sinh thì cảm thấy buồn cười.
Cậu ta dạy ba nam sinh, các em ấy là con trai của giáo sư khoa điện tử, bản thân giáo sư đó cũng là một quái nhân, vừa đúng là ngưu tầm ngưu với Trần Cửu Hãn. Lúc ấy cô ủng hộ cậu ta nhận công việc này là vì mong cậu ta dùng thời gian cho những việc khác, không cần lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cô.
Sự thật chứng minh! Không có gì là con người không thể làm được, không thể coi thường ý chí của một người đàn ông.
Chỉ là không biết bộ dạng của Trần Cửu Hãn khi làm gia sư thì có ngầu không? Trên nguyên tắc, cậu ta đối với mọi người đều thờ ơ, chỉ có ở trước mặt cô mới mặt dày mày dạn. Học sinh của cậu ta rất có thể là bị cái khuôn mặt lạnh băng kia hù dọa
“Này? Trần Cửu Hãn, chị cậu mang quần áo mà dì Trần mua cho cậu mang đến chỗ tôi, lát nữa cậu qua lấy được không?... Được, cùng ăn à, tôi chỉ tùy tiện ăn mì sợi thôi, cậu không cần mua cái khác.”
Thạch Đan Kỳ dùng di động liên lạc xong thì đi tới tủ lạnh nho nhỏ của mình, lấy thức ăn ra bỏ vào lò vi sóng. Sức ăn của Trần Cửu Hãn gấp ba bốn lần cô, cho nên cô phải chuẩn bị trước.
Không đến mười phút. Chuông cửa reo lên.
Ah, động tác nhanh như vậy sao? Cô còn chưa tắm xong.
Thạch Đan Kỳ vội vã chạy đi mở cửa.
“Cậu phải chờ một chút, tôi chưa nấu gì hết...”
Cô vừa kéo cửa vừa càu nhàu. Một người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài, dùng ánh mắt do dự chăm chú nhìn cô.
“Tiểu Đan...”
“Này? Trần Cửu Hãn, chị cậu mang quần áo mà dì Trần mua cho cậu mang đến chỗ tôi, lát nữa cậu qua lấy được không?”
“Được, thuận tiện lại nhà em ăn cơm.”
“Được, cùng ăn à, tôi chỉ tùy tiện ăn mì sợi thôi, cậu không cần mua cái khác.”
“Ừ.” Trần Cửu Hãn cất di động vào túi quần, quay đầu nói với học sinh, ánh mắt dịu dàng trong nháy mắt trở nên lạnh băng: “Còn không mau làm đi. Mấy đề này đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu đã hiểu.” Học sinh Tống Thánh dùng sức gật đầu: “Thầy giáo, hôm nay thầy không ở lại ăn cơm sao?”
“Không cần. Nếu như còn gì không hiểu thì hôm sau thảo luận tiếp.” Đến giờ rồi, anh muốn đi.
Tống Thánh đối với vị gia sư này vừa kính lại vừa sợ. Kính chính là vật lý, hóa học đến số học, không môn nào anh ta không biết. Sợ là vì gương mặt của anh ta rất lạnh lùng, đôi mắt như chim ưng không hề có cảm xúc gì, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta sợ hãi, đến hai chữ “lui bước” cũng quên nó viết như thế nào.
“Nhưng thầy giáo, mẹ em nói hôm nay thầy nhất định phải ở lại ăn cơm.”
“Không được, thay tôi cám ơn bác gái, bạn gái tôi còn chờ ở nhà.” Trần Cửu Hãn hờ hững dọn dẹp ba lô của mình.
Quả nhiên là bạn gái nha! Tống Thánh cười nham nhở.
“Ngươi cười cái gì?” Trần Cửu Hãn lạnh lùng nhìn.
“Không có, không có!” Đầu Tống Thánh đầy mồ hôi lạnh: “Em chỉ đang nghĩ thầy mà cũng có bạn gái sao... Không phải. Nhất định là bạn gái của thầy rất xinh đẹp.”
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là mất mạng rồi.
“Ừ.” Nói đến bạn gái, gương mặt lạnh băng của anh lại không nhịn được lộ ra nụ cười “Tôi đi trước.” Trần Cửu Hãn vác ba lô lên lưng, đi xuống lầu. Vợ của giáo sư ngồi trong phòng khách nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười đi tới.
“A, Cửu Hãn, cậu phải đi sao? Không phải bác đã nói thằng nhóc kia nói với con là tối nay ở lại ăn cơm sao? Hôm nay cũng có một cô bé tới đây ăn cơm.”
Người bình thường đại khái sẽ cho rằng cô bé này dáng dấp không tệ, chỉ là Trần Cửu Hãn không có cảm giác gì... Trên căn bản, hắn đối với con gái trừ Thạch Đan Kỳ thì không hề có cảm giác gì.
“Thật xin lỗi, buổi tối con còn có chút chuyện, phải đi trước.” Đến nhìn anh cũng không nhìn cô gái kia một cái, chỉ lạnh nhạt gật đầu với vợ của giáo sư rồi tiếp tục đi ra ngoài.
“Chuyện gì không thể để sau được sao? Bác muốn giới thiệu một người với con.” Bà vội vàng gọi anh lại.
Vẻ mặt của nữ sinh vốn đang chán nản thì vừa thấy được một anh chàng cao to đẹp trai liền lập tức thay đổi. Cô giương lên một nụ cười tươi và cao ngạo.
Trần Cửu Hãn nhìn thấy, mặt mũi so với trứng gà cũng không khác biệt lắm.
“Xin lỗi, bạn gái của con vẫn đang chờ con.”
“Bạn gái?” Vợ của giáo sư và cô nữ sinh kia đều ngây ngẩn cả người.
“Bác gái, con đi trước.” Anh trực tiếp đi tới cửa.
“Cửu Hãn, thật sự không thể ở lại ăn cơm sao? Cô bé này là chị họ của con bác, tên là Ngụy Khinh Doanh, cũng học đại học năm hai giống con, mặc dù không cùng trường nhưng cùng một ngành. Bác muốn cho hai người làm quen một chút, hai người nhất định có rất nhiều chủ đề chung để nói với nhau.”
“Con chào bác. Hẹn gặp lại.”
Từ đầu tới cuối, vị mỹ nữ kia không hề có cơ hội mở miệng...
Trần Cửu Hãn chạy xe nhanh như điện đến nhà Thạch Đan Kỳ. Bình thường cô ấy rất ít khi chủ động tìm anh cho nên hôm nay tâm tình của anh rất tốt.
Lúc dừng đèn đỏ trên đường thì anh thấy có người bán đậu hủ lá dứa, Kỳ Kỳ thích nhất là món này. Trần Cửu Hãn dừng xe kế bên người bán, vội vàng mua một bịch rồi chạy đi.
Anh dừng xe dưới lầu nhà cô, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, móc chìa khóa ra mở cửa.
Cái chìa khóa này, dĩ nhiên cũng là anh vừa trộm vừa lừa gạt, vừa đấm vừa xoa, đem hết các biện pháp mới lấy được . Thạch Đan Kỳ chịu không nổi sự cọ xát của anh nên mới thả ra, chỉ cần anh cố chấp dính lấy thì hàng phòng ngự của cô sẽ tiêu tan.
Anh vui vẻ mở cửa: “Anh về rồi đây, có mua món đậu hủ...”
Anh nhất thời kinh ngạc.
Người phụ nữ xa lạ đang đứng giữa phòng vì sự xuất hiện đột ngột của Trần Cửu Hãn mà hết hồn. Trần Cửu Hãn ở chỗ này lâu như vậy, lần đầu tiên mới gặp người phụ nữ này.
Trang phục của bà ta tương đối cao quý, mặc dù không phải là hàng hiệu cao cấp nhưng nhất định không hề rẻ.
Đây là mẹ của Kỳ Kỳ! Anh kết luận.
Vẻ ngoài của hai mẹ con cô quá giống nhau, lúc Kỳ Kỳ hơn 40 tuổi, nhất định sẽ có bộ dáng này.
Mẹ của cô cũng để mái tóc giống cô, chỉ là hơi uốn xoăn phần đuôi, nhìn thành thục hơn nhiều. Hai người họ nhìn rất lanh lợi, xinh xắn nhưng mà mặt của mẹ cô hơi dài còn Kỳ Kỳ thì cân xứng hơn.
Từ tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về, Trần Cửu Hãn nở nụ cười trước nhưng người phụ nữ trung niên thì ngược lại, nhìn vô cùng mất tự nhiên. Bà ta tránh ánh mắt anh như sợ anh nhìn ra điều gì.
Trần Cửu Hãn nhìn sang Thạch Đan Kỳ, cô đang sắp xếp món ăn trên bàn, thái độ thờ ơ. Anh cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ.
“Tiểu Đan, thì ra đây là bạn của con, vậy... Vậy mẹ đi trước.” Người phụ nữ vội vàng móc một lá thư từ trong túi ra, bỏ vào trong tay cô. “Đây là một chút tâm ý, nếu như không đủ thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ lại nghĩ cách.”
“Không cần.” Thạch Đan Kỳ lạnh nhạt đẩy trả bì thư về: “Tự con có thể đi làm, học phí thì có trường học cho vay, cuộc sống cũng rất nhẹ nhàng.”
Trần Cửu Hãn lạnh lùng nhìn đến bì thư mỏng, bên trong có thể là bốn, năm tờ tiền lớn. Anh cười trộm.
Cái này cũng là làm cho có lệ, người phụ nữ ngừng một chút rồi từ từ đem bì thư thu về. Trong mắt anh thoáng qua sự lãnh khốc làm nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.
Người phụ nữ tránh ánh mắt của hai người trẻ tuổi: “Vậy... lần sau mẹ trở lại thăm con.” Sau đó vội vã rời đi.
Cái quái gì thế này? Bà ta có tiền ăn mặc nhưng lại không có tiền cho con gái học hành, mướn phòng sao?
Ánh mắt của Thạch Đan Kỳ ảm đạm. Trần Cửu Hãn im lặng nhìn cô, không nói gì.
Một lúc sau, Thạch Đan Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn anh cười: “Cậu chờ tôi một chút.” Trần Cửu Hãn nhìn ra cô cười miễn cưỡng, chỉ gật đầu một cái, lấy món đậu hủ ra.
Từ chị của mình anh biết, từ khi còn đi học Thạch Đan Kỳ đã bắt đầu kiếm tiền sinh hoạt. Anh đã từng nghĩ tại sao cô đến Đài Bắc mà còn phải khổ cực như vậy, khả năng duy nhất là vì mẹ cô ấy cũng không giàu có gì. Có thể là vì muốn kiếm thêm thu nhập nên không thể ở chung với con gái.
Ai ngờ, hôm nay gặp mặt thì chuyện lại hoàn toàn không phải thế. Mẹ cô ấy có thiếu tiền thì cũng không phải do kinh tế khó khăn. Quần áo bà ta mặc trên người là quần áo của người làm vợ nhà giàu.
Ánh mắt của Trần Cửu Hãn lạnh băng. Anh có thể chịu được mẹ của Thạch Đan Kỳ vì nghèo quá nên không nuôi nổi cô nhưng không thể chịu được chuyện cô bị người khác ngược đãi.
Đợi một lúc lâu, Thạch Đan Kỳ không có động tĩnh gì, anh mới quay đầu nhìn lại, lại thấy cô đang đứng trước lò vi ba, khóc.
“Ngoan, không sao.” Anh bước nhanh tới, đem cô ôm thật chặt vào trong иgự¢.
Cô tựa vào trên bả vai của Trần Cửu Hãn, đột nhiên cảm thấy rất biết ơn vì cậu ta đang ở bên cô.
“Bà ấy là mẹ tôi.” Một lúc lâu sau, cô lau nước mắt, nhẹ nhàng nói.
“Anh biết.” Anh ôm cô trở về ghế ngồi, ôm vào trong иgự¢ mình.
“Bà ấy tới thăm tôi, thuận tiện hỏi tôi có thiếu tiền không...”
Trần Cửu Hãn hừ lạnh một tiếng.
Không cần cái bì thư mỏng kia thì anh cũng nuôi nổi cô. Anh nhận công việc gia sư là cũng vì cô.
Bản thân anh cũng không tiêu nhiều tiền, ăn mặc ở đều là dùng đồ của người nhà gửi lên, cho nên tiền làm gia sư hàng tháng anh đều bỏ vào tài khoản ngân hàng, sau đó đem thẻ ATM giao cho cô.
Lúc đầu Thạch Đan Kỳ không chịu nhận tiền của anh, nhưng anh không để ý, cậy mạnh bịt tai không để ý đến cô. Bình thường Kỳ Kỳ cũng có đi làm thêm nhưng sinh viên vừa học vừa làm thì thu nhập không ổn định, có mấy lần cô thật sự kẹt quá cũng phải dùng đến số tiền trong tài khoản.
Lần đầu tiên Trần Cửu Hãn biết thật sự mình có thể “nuôi” cô thì trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn! Anh sẽ chăm sóc Kỳ Kỳ, vĩnh viễn sẽ không để cô chịu khổ.
Thạch Đan Kỳ thở dài, từ trong иgự¢ Trần Cửu Hãn ngồi dậy, cúi đầu nhìn ngón tay mình, sâu kín mở miệng.
“Tôi là đứa bé mẹ vụng trộm với người ngoài sinh ra.”
'dd
Trần Cửu Hãn ngẩn ra. Anh nghĩ ra rất nhiều trường hợp, bao gồm cả chuyện mẹ cô tái giá nên mới không mang cô theo, anh không nghĩ tới sự thật lại là như vậy.
“Lúc mẹ tôi kết hôn tới năm thứ ba thì tình cảm với chồng có vấn đề.” Thạch Đan Kỳ lạnh nhạt mở miệng, giống như câu chuyện mình đang kể là chuyện xưa của người không quen biết: “Có một lần chồng bà ấy phải chuyển tới Đại Lục mà không dẫn bà ấy theo nên mọi chuyện rùm beng lên, mẹ tôi tức giận chạy về nhà mẹ ở Đài Nam, thề lần này nhất định phải ly hôn với chồng.”
“Vừa lúc đó, bà ấy gặp lại mối tình đầu... mọi chuyện cứ diễn ra một cách tự nhiên.” Thạch Đan Kỳ giương khóe miệng: “Người tình của bà ấy cố gắng lấy lòng bà ấy, hơn nữa đồng ý sau khi ly hôn sẽ mang theo bà ấy đi nơi khác. Mẹ tôi chưa bao giờ đi làm, ở nhà thì dựa vào cha, cưới rồi thì dựa vào chồng, vốn là còn lo lắng cho chuyện sau khi ly hôn nên không dám nói mọi chuyện ra. Hôm nay đã có người cam kết, bà cũng an tâm mà có quan hệ với người đó.”
“Ai ngờ, lúc bà ấy phát hiện mình mang thai không lâu thì người đàn ông kia bỏ chạy. Lúc ấy bà ấy luống cuống, bởi vì phát hiện quá muộn, phá thai sẽ rất nguy hiểm. Bất đắc dĩ, chỉ có thể nhân lúc chồng đi Đại Lục, mượn cớ chạy về nhà mẹ ở Đài Nam, len lén sinh tôi ra.”
“Không lâu chồng bà ấy trở lại, bà ấy cũng vội vàng quay về, cứ như vậy, thần không biết quỷ không hay, cho tới bây giờ chồng bà ấy cũng không biết vợ đã từng ngoại tình, còn sinh ra một đứa trẻ.”
Thạc Đan Kỳ nâng gương mặt tươi cười lên nhìn chăm chú vào Trần Cửu Hãn: “Bây giờ cậu đã biết phụ nữ bọn tôi thật lợi hại phải không? Đàn ông ở bên ngoài trộm sinh đứa không phải là chuyện gì lạ, phụ nữ ở bên ngoài trộm sinh đứa nhỏ, còn không bị phát hiện, đây mới gọi là có bản lãnh!”
Miệng cô cười nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ bi ai. Trái tim Trần Cửu Hãn đau xót, cúi đầu khẽ hôn chóp mũi của cô, cúi đầu an ủi cô.
“Mẹ tôi không biết phải làm gì nếu rời khỏi chồng nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lừa gạt, ném tôi cho ông ngoại bà ngoại chăm sóc. Chồng của bà ấy kiểm soát tiền rất chặt nên mỗi tháng chỉ có thể len lén đưa cho bà ngoại tôi phí nuôi dưỡng. Nhưng khi tôi được mười hai tuổi, ông bà ngoại qua đời, bà ấy cũng không thể mang tôi về nhà nên lén mướn cho tôi một căn phòng, nuôi tôi ở bên ngoài.”
“Lúc chồng bà ấy đi Đại Lục thì thức ăn trong nhà so với bình thường có nhiều hơn một chút, cuộc sống của tôi cũng tốt hơn một chút. Lúc ông ấy quay về thì lại phải thắt chặt chi tiêu, tiết kiệm sống qua ngày.” Cô kéo nhẹ khóe miệng: “Thật ra tôi nên cám ơn ông ấy, coi như là ông ấy cũng nuôi tôi lớn.”
Cho nên cô mới không hề đề cập tới cha của mình. Cho nên cô mới không ở chung với người thân duy nhất. Cho nên nhiều năm qua anh chưa bao giờ gặp mẹ cô.
Anh nghĩ đến cô mới mười hai tuổi đã phải sống một mình thì иgự¢ hừng hực lửa giận.
Một đứa bé nhỏ như vậy, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao? Lúc bị bệnh ai chăm sóc cô? Ở trường bị bắt nạt thì làm thế nào?
Khó trách từ nhỏ cô đã không quậy phá, cô gắng học hành trở thành học sinh giỏi, vì cô biết cô không có ai để dựa vào.
Trần Cửu Hãn càng nghĩ càng tức giận. Bất luận kẻ nào cũng không thể ức Hi*p Kỳ Kỳ của anh. Kể cả mẹ cô ấy cũng không được.
Trần Cửu Hãn chợt ôm cô vào trong иgự¢, ôm thật chặt thật chặt, như muốn biến cô thành một phần của mình.
Từ nhỏ anh đã rất phá phách, nên anh biết cha mẹ phải đối phó như thế nào. Nếu như không có cha mẹ thì anh cũng còn chị gái, còn Kỳ Kỳ thì sao?
Cô cố gắng tự mình kiếm tiền nuôi bản thân. Anh thật sự thua cô nhiều lắm.
“Em còn có anh!” Trần Cửu Hãn nói.
Cô cúi đầu, mờ mịt dựa trở lại bờ vai anh.
“Khi còn bé, hi vọng lớn nhất của tôi là được lên Đài Bắc tìm mẹ, bà ấy nhất định sẽ đón tôi về nhà, từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng: “Thật ra thì, tôi biết rõ chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà chờ mong...”
Cho đến một ngày kia khi lên Đài Bắc, giấc mộng kia, rốt cuộc cũng tỉnh.
Mẹ cô lén lén lút lút tới phòng trọ của cô, cà lăm hỏi cô sau này tính làm gì. Cô nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bà, cuối cùng cũng hiểu ra, bà ấy đang sợ, sợ con gái riêng của mình bị đưa ra ánh sáng, sau đó cuộc sống an ổn của bà không thể tiếp tục nữa...
Thôi, cô hiểu, mẹ cô vĩnh viễn sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô! Cô sinh ra đời không phải là lỗi của bà ấy, không nên bắt bà ta mang tội dang cả đời.
Từ một giây kia, Thạch Đan Kỳ không hề lấy tiền của mẹ cô nữa.
Thạch Đan Kỳ cũng nhịn không được nữa, mũi sụt sùi, vùi vào hõm vai anh khóc: “Tôi tình nguyện lúc đầu bà ấy đừng xin tôi ra...”
Nước mắt nóng bỏng của cô làm đau đớn trái tim anh. Trần Cửu Hãn hôn lên mái tóc cô, ôm thật chặt, thề bắt đầu từ hôm nay anh sẽ vì cô chắn mọi sóng gió bão táp của cuộc đời.
“Em cũng có mẹ.” Thạch Đan Kỳ hít hít chóp mũi, không hiểu gì ngước mắt nhìn anh, lông mi thật dài còn vươn nước mắt của cô.
Trần Cửu Hãn nhỏ giọng nói: “Mẹ anh.”
Thạch Đan Kỳ ngẩn ngơ.
Cô suy nghĩ một chút, hình như là như vậy cũng không sai... Cho tới lúc này, người luôn chăm sóc cô là dì Trần. Cái gì mà hai anh em Trần gia có thì cô nhất định cũng có một phần. Nóng thì có nước mát, lạnh thì có quần áo mới, sang năm mớ cũng kêu Trần Cửu Tương dẫn cô về nhà ăn tết.
Tại sao dì Trần lại đối xử tốt với cô như vậy?
Là bởi vì con trai thôi sao... vì bà hiểu tâm ý của con trai mình.
Nhưng thật ra cô không có làm gì cả, lại còn lén lút đối xử xấu với Trần Cửu Hãn. Kể cả tiền dạy thêm của cậu ta cô cũng xài. Vậy rốt cuộc cậu ta xem trọng cô ở điểm nào chứ?
“Tại sao?” Cô ngồi dậy từ trong lòng anh.
“Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, tính tình em không tốt, vừa mềm yếu lại nhát gan, ở trước mặt người khác thì giả vờ ngoan ngoãn nhưng sau lưng thì đùng đùng...”
“Cám ơn cậu nha!” Thạch Đan Kỳ giận dẫm lên chân anh.
Trần Cửu Hãn cười nhẹ, ôm cô, thoải mái hôn xuống một cái.
“Bởi vì, chúng ta giống nhau.” Anh yên lặng nhìn cô: “Em cô đơn giống anh.”
Thạch Đan Kỳ thoáng chốc ngơ ngẩn.
Cô đơn?
Đúng, cô cô đơn, nhưng cậu ta cũng vậy sao? Cậu ta có một gia đình tốt, cha me yêu thương, chị gái dữ dằn nhưng lại rất quan tâm đến, cái gì cậu ta cũng có, vậy thì tại sao lại cảm thấy cô đơn?
Anh không cô đơn sao?
Anh đúng là rất cô đơn.
Mặc kệ người trong nhà yêu thương anh như thế nào nhưng vẫn không thể hiểu anh, cho nên anh vẫn luôn ở bên ngoài. Sau đó, có một ngày bọn họ gặp nhau, hai người giống nhau, đều cô đơn như nhau.
Đúng vậy, bọn họ giống nhau như vậy, tại sao trước kia cô không phát hiện ra chứ? Bọn họ cũng cao ngạo khó gần, cũng luôn thích một mình. Chỉ là cô khéo léo dùng bề ngoài ngọt ngào của mình để che giấu.
Bức tường cô chống đỡ 22 năm, bây giờ đã xuất hiện vết nứt.
Tại sao trước kia cô không ngừng đẩy cậu ta ra? Là bởi vì sợ! Từ trên người cậu ta, cô nhìn thấy bản chất của mình, cao ngạo, cô độc. Cô không muốn tin mình là người như vậy, cho nên mới tìm mọi biện pháp tránh xa cậu ta.
Tại sao trước kia cô lại ngu như vậy? Thật ra thì, để cho anh đến gần, cô sẽ không bao giờ cô đơn nữa...
Thạch Đan Kỳ khe khẽ thở dài một hơi, chui về cái Ⱡồ₦g иgự¢ rộng rãi ấm áp.
Này, cứ như vậy đi.
“Liền thử một chút xem sao.” Một giọng nói tinh tế nhỏ xíu chui vào tai anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Cửu Hãn hiện lên vẻ không tin được, đáy lòng lại bắt đầu cuồng loạn.
Người trong иgự¢ anh cũng khẽ mỉm cười: “Thử một chút, cho đến khi hai người chúng ta không chịu được đối phương nữa mới thôi.”
“Không thể nào!” Anh đột nhiên lật người người lại đè cô xuống, hừng hực mà cuồng nhiệt hôn khắp khuôn mặt cô.
“Mau dậy đi, anh đè em sắp ૮ɦếƭ rồi.
“Gọi tên anh.” Cho đến giờ phút này, anh mới phát hiện mình vẫn ngừng thở.
Gương mặt trắng mịn đỏ bừng rồi, cô rũ lông mi dài xuống, không dám nhìn ánh mắt đốt người của anh.
“Trần, Trần Cửu Hãn.
“Cửu Hãn!”
“...Cửu Hãn.” Hai má của cô đỏ tươi gần như muốn nhỏ ra máu.
Anh thõa mãn thở dài một tiếng: “Em đó, thật là biết đày người.”
“Em không biết.” Cô vô tội nói.
Anh hôn lên mí mắt cô: “Lúc em kiên trì muốn tới Đài Bắc, anh rất tức giận, tại sao em không chịu đợi anh chứ? Sau đó anh quyết định, nếu em không cần anh... thì anh cũng không cần em. Bất luận như thế nào anh cũng sẽ quên em. Lúc thi đại học anh cố ý chọn trường cách xa Đài Bắc nhất. Lúc ấy trong lớp cũng có rất nhiều bạn nữ yêu thích anh, nhưng anh lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Họ không có nụ cười ngọt ngào nhưng trong đôi mắt lại là tiểu ác ma...”
“Em nào có!” Cô nhỏ giọng kháng nghị.
“Em có! Em không biết bộ dạng tiểu ác ma của em rất đáng yêu sao.” Trần Cửu Hãn cười: “Sau đó anh nhận ra: “Nếu có thể quên được thì cho dù ở cùng một thành phố cũng có thể quên, căn bản không cần trốn đến nơi khác. Vì vậy anh quyết định không kháng cự nữa, lập tức chuyển trường thi lên Đài Bắc .”
“Anh nói, lúc anh chuyển trường thi lên Đài Bắc anh không hề chuẩn bị gì?” Thạch Đan Kỳ bất mãn. Tại sao người này đọc sách mà cứ như ăn cơm thế?
Ánh mắt của Trần Cửu Hãn giảo hoạt: “Không ngờ lúc gặp mặt rồi, em lại không nhìn đến anh. Lúc đó anh thầm mắng “người phụ nữ này căn bản còn chưa tỉnh ra” trong lòng.”
“Tại sao muốn em tỉnh lại? Anh chịu khổ là do em sao!” Thạch Đan Kỳ kháng nghị.
Trần Cửu Hãn hừ nhẹ một tiếng, lòng dạ độc ác hôn lên đôi môi cô.
Thạch Đan Kỳ ôm lấy cái người cố chấp. Cho dù có xa nhau thì anh cũng không vứt bỏ cô. Anh dũng cảm hơn cô rất nhiều.
Hai người thỏa mãn ôm lấy nhau, không ai muốn suy nghĩ đến bữa ăn tối.
Trần Cửu Hãn ʍúŧ lấy môi của cô, ở bên tai cô nhẹ giọng tuyên bố...
“Nếu đi theo anh thì kiếp này em đừng mong chạy thoát.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc