Tuy là đã nói rõ ràng, để thằng em trai đáng ૮ɦếƭ kia không thể hại cô rơi vào hoàn cảnh “Mất chủ quyền” được nữa, nhưng Trần Cửu Tương vẫn kiên quyết dứt khoát đi cùng bọn họ khi tan học.
Bởi vì thêm một người làm kì đà cản mũi nên Trần Cửu Hãn không thể thoải mái nói chuyện với Thạch Đan Kỳ. Cho nên Trần Cửu Hãn dứt khoát kiên quyết đem thời gian đi học buổi sáng của cậu cho vào thời gian biểu đi cùng Thạch Đan Kỳ.
Sau khi Trần Cửu Tương phát hiện ra hành động phản bội của em trai, đành nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày dậy sớm, chạy đến đứng ở trạm dừng xe buýt gần nhà bọn họ, khi xe dừng cũng cùng đi theo.
Cứ như vậy, cuộc sống vốn đơn giản yên tĩnh của Thạch Đan Kỳ bị hai chị em nhà này náo động.
Hỏi cô có thể chịu đựng được không? Đương nhiên là không! Nhưng mà cô cũng không thể đuổi bất cứ người nào đi. Nếu đuổi cô chị đi, Trần Cửu Hãn sẽ càng vui vẻ dính lấy cô không tha. Nếu đuổi cậu em đi, Trần Cửu Tương đương nhiên sẽ không lại đi theo cô, thế nhưng Trần Cửu Hãn vừa phát hiện chị cậu biến mất, nhất định sẽ lại dính trở về, giống như thay bình rượu mới nhưng bên trong vẫn là rượu cũ cho nên ba người đành phải duy trì loại cân bằng kinh khủng kì quái này.
Cứ như vậy cho đến khi bọn họ đón năm học mới, hai cô gái trở thành học sinh trung học phổ thông năm hai và Trần Cửu Hãn cũng trở thành học sinh năm ba của trung học cơ sở
“Hôm nay thầy giáo lớp tôi nói tôi thể lực rất tốt, muốn tôi đi đăng kí tham gia đội bóng rổ.”
Vẫn như mọi ngày trên đường đến trường, Trần Cửu Hãn vui vẻ vừa đi vừa tán gẫu cùng cô, thông thường Thạch Đan Kỳ ít khi mở miệng, nhưng mà một mình cậu ta nói chuyện cũng rất hăng say vui vẻ.
“Cái tính không biết sống ૮ɦếƭ của mày, nếu bị người khác chộp được bóng, chắc là trực tiếp đấm người ta một cú phải không? Thầy giáo thể dục bọn mày thật sự là có tinh thần can đảm.” Trần Cửu Tương nhịn không được nói chen vào.
“Tôi không nói chuyện với chị!” Trần Cửu Hãn hung tợn trừng mắt liếc Trần Cửu Tương một cái.
“Tao có tai tao nghe mày làm được gì tao?” Trần Cửu Tương trừng trở lại.
Trần Cửu Hãn mặc kệ cô ta, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Thạch Đan Kỳ: “Tôi nói với ông ta rằng tuy tôi thích chơi bóng rổ, nhưng mà không thích tham gia vào đội, ông ta lại khuyên tôi đi đăng kí vào đội điền kinh, bởi vì tôi chạy cũng rất nhanh, với lại tập chạy chỉ cần tập luyện một mình là được.”
“Như vậy thật tốt!” Ánh mắt của Thạch Đan Kỳ sáng lên. Như vậy cậu ta sẽ không có thời gian suốt ngày quấn quít lấy cô nữa. Mỗi khi cô cười với cậu, Trần Cửu Hãn sẽ cảm thấy tim mình là lạ. Cậu không được tự nhiên quay đầu sang hướng khác.
“Nhưng mà, nếu tôi tham gia họat động ngoại khóa, về sau sẽ không thường xuyên cùng chị tan học được.”
Như vậy mới tốt! Tự do muôn năm. Thạch Đan Kỳ cười càng thêm rực rỡ.
“Dù sao chị cũng không vội vã chuyển nhà, về sau nếu em muốn cùng đi học với chị vẫn có cơ hội, nhưng thật ra em còn đang trong thời kì phát triển, thân thể vận động nhiều mới có thể ngày càng khỏe mạnh, tham gia đi tham gia đi, chị ủng hộ em!” Cô tươi cười rạng rỡ làm cho cậu không muốn dời đi.
Thạch Đan Kỳ cười rộ lên thật sự đáng yêu, con mắt đen trắng rõ ràng híp lại tạo ra hai đường cong cong như vầng trăng khuyết, gương mặt có một cái lúm đồng tiền ẩn hiện càng thêm mê người, làm cho người ta thật muốn... thật muốn... thật muốn cái gì? Mặt cậu đỏ lên, si ngốc nhìn chằm chằm, không dám nghĩ tiếp vế sau.
“Này, mày đi đường mà không nhìn à? Sắp ᴆụng vào cái cột rồi!” Nhưng cái bóng đèn đi bên cạnh lại cố tình phá vỡ ảo tưởng của cậu.
Trần Cửu Tương càng nhìn càng chịu không nổi. Nó mang danh là em trai của một thủ lĩnh, làm sao có thể dùng ánh mắt đầy ham muốn nhìn người khác như vậy, mà lại còn là nhìn kẻ thù không độ trời chung với cô nữa. Nếu bị mọi người biết cô làm sao có thể sống đây?
Trần Cửu Hãn quay đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn cái bóng đèn, bóng đèn cũng không cam lòng chịu yếu thế trừng trở lại, hai chị em lại bắt đầu trừng nhau.
“Tới trường học của bọn chị rồi, em cũng nhanh đến trường đi!” Thạch Đan Kỳ không thèm để ý hai con trâu trọi nhau ở phía sau, hoàn toàn vui sướng chạy vào trong trường.
“Hừ!” Cô vừa đi, Trần Cửu Hãn cũng mặc kệ chị mình, quay đầu hướng cổng trường mình chạy vào.
Trần Cửu Tương bĩu môi, bước nhanh trên đường đuổi theo lớp phó lớp mình.
“Này, bạn học, chờ một chút.”
“Có việc gì sao?” Thạch Đan Kỳ cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi đường.
“Là như vậy, tối hôm nay mẹ tớ có việc muốn tìm cậu nói chuyện. Nếu hôm nay cậu rảnh, có thể đến nhà tớ ăn bữa cơm chiều hay không?” Trần Cửu Tương thật sự là một trăm lần không muốn, nhưng vì là mệnh lệnh của mẹ đành phải mời cậu ta đến nhà.
“Cho tớ hỏi chuyện đó có liên quan em trai cậu à?” Thạch Đan Kỳ liếc nhìn cô ta một cái.
“Đương nhiên là có liên quan đến thằng nhóc kia, nhưng mà không phải chuyện gì xấu, cậu yên tâm!” Trần Cửu Tương ngay thẳng nói.
Cô suy nghĩ một chút: “Em cậu có biết tối nay mẹ cậu muốn gặp tớ không?”
“Tớ không biết. Chuyện này có cái gì quan trọng sao?” Trần Cửu Tương trợn trừng mắt nhìn. Muốn đến thì đến, không đến thì thôi, lề mề hỏi nhiều như vậy làm gì? Thực phiền.
Cô lại vừa nghĩ: “Không quan trọng”.
Trần Cửu Tương liếc mắt: “Vậy cứ quyết định như thế, tối nay gặp.”
Trần Cửu Tương không cho Thạch Đan Kỳ hỏi thêm gì, vội vàng chạy vào lớp học.
Hôm nay là ngày vui nhất từ khi sinh ra trên đời trong mười lăm năm qua của Trần Cửu Hãn!
Không những tan học chỉ có một mình cậu cùng Thạch Đan Kỳ về nhà, hơn nữa Thạch Đan Kỳ còn muốn về “nhà của cậu”!
Tính từ lúc tan học cho đến buổi tối đưa cô về tận nhà, tổng cộng là có bốn năm tiếng đồng hồ có thể ở chung với cô. Cậu quả thực cũng không thể tin được mình có thể hạnh phúc như vậy! Cả một ngày cậu đều hưng phấn đến không muốn ngồi, chỉ mong sao tiếng chuông hết tiết chính là tiếng chuông tan học.
Cuối cùng khi kết thúc tiết học cuối, cậu lưng đeo cặp sách, trực tiếp chạy sang cổng trường học phía đối diện đường. Hôm nay, Thạch Đan Kỳ phải giúp thầy giáo dạy toán sửa bài thi, cho nên phải hơn sáu giờ mới có thể về, nhưng mà không sao, cậu có thể chờ.
Trần Cửu Hãn không ngừng đi đi lại lại trước cổng trường, thỉnh thoảng nhìn vào trong trường, mong chờ bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô sẽ lập tức xuất hiện ở trên đường đi ra.
Thạch Đan Kỳ là người bạn duy nhất của cậu! Mặc dù trong lớp học có hơn ba mươi người, nhưng không có người nào cho cậu cảm giác thân thiết được như cô. Bản thân cậu cũng biết, Thạch Đan Kỳ chưa chắc có cảm giác giống như vậy, nhưng mà cô cũng chưa từng nói đuổi cậu đi, chẳng qua là bị động để cậu đi theo. Trần Cửu Hãn nghĩ “Chắc là cô cũng không quá chán ghét cậu đúng không?”
Lần đầu tiên, khi được ăn món ăn của cô nấu, lưu lại ấn tượng trong đầu Trần Cửu Hãn là hình ảnh một học sinh nữ hơn cậu ta có mấy tuổi mà lại biết nhiều thứ đến thế.
Mỗi lần khi cậu đưa cơm trưa đến cho chị mình, lại là một lần nhìn thấy cô ở trường học, cứ như vậy một lần hai lần ba lần, dần dần, mỗi lúc khi cậu muốn tìm người nói chuyện, trong đầu luôn xuất hiện là hình ảnh của cô.
Sau khi cùng cô trò chuyện, Trần Cửu Hãn lần đầu tiên phát hiện ra hóa ra nói chuyện cũng là một việc vui vẻ như vậy.
Mỗi khi ở cùng cô, cậu có thể thoải mái nói tới những gì mình nghĩ, cô đều “chăm chú” lắng nghe chuyện cậu nói! Nhiều khi, cậu thường nói được một nửa, lại chuyển sang đề tài khác, mặc dù nói không đầu không đuôi, thế nhưng cô cũng sẽ không để ý.
Không giống như những người khác, lúc cậu không muốn nói chuyện bọn họ đều bắt cậu nói cùng, hay khi cậu cảm thấy câu chuyện đã kết thúc lại còn hỏi: “Vì sao?”, “Tại sao có thể như vậy?”, “Sau đó thế nào?” Thật khó hiểu, chuyện đều đã kể xong, còn có cái gì sau đó nữa?
Từ đó, hầu hết mọi người đều bảo cậu “Nói chuyện không đầu không đuôi”, “Không hề thú vị”, làm cậu tức giận đến quát to một câu: “Mẹ nó! Bọn mày sao phải làm ầm lên!” Sau đó tất cả bạn học đều bị dọa chạy.
Về sau cậu liền thêm một cái tính cách quái gở, hơn nữa tính tình thô lỗ, không ai muốn tới gần nói chuyện với cậu.
Không sao cả, cậu cũng không cảm thấy khó chịu hay đi để ý lời của những người đó, bọn họ đều không hiểu cậu. Cậu chỉ cần có Thạch Đan Kỳ là được rồi!
Cậu ta không biết là, Thạch Đan Kỳ dùng biện pháp bị động, biết mình nhất định không đuổi được cậu đi, dứt khoát dùng biện pháp cư xử bị động đối phó... cậu ta muốn đi theo mặc kệ cho cậu ta đi theo, cậu ta muốn nói thì kệ cho cậu ta nói chuyện, dù sao trong đầu cô cũng đều suy nghĩ chuyện của mình, để mặc kệ cậu ta.
Nếu biết biện pháp bị động của mình ngược lại là nguyên nhân chính ủng hộ Trần Cửu Hãn đi theo sát không buông tha cô, cô chắc sẽ đấm иgự¢ giậm chân.
Đang lúc suy nghĩ lung tung, một hình dáng nhỏ nhắn rốt cục xuất hiện ở trên đường ra khỏi trường, Trần Cửu Hãn nhanh nhẹn, chủ động chạy tới.
“Thật xin lỗi, hại em đợi lâu.” Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của cô tràn đầy ý cười.
Cô lại cười với mình rồi! Đây là tiếng nói từ trong lòng của Trần Cửu Hãn.
Phiền quá đi, cô cũng không phải không biết đường, tại sao cậu ta nhất định phải tới đón chứ. Đây là tiếng nói trong lòng của Thạch Đan Kỳ.
“Cũng không phải đợi lâu, tôi giúp chị cầm cặp sách.” Cậu chủ động lấy cặp sách trên vai cô.
Bình thường lúc vừa thấy mặt Thạch Đan Kỳ thì Trần Cửu Hãn sẽ nói không ngừng nhưng hôm nay lại im lặng không nói gì. Thạch Đan Kỳ không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái.
Liếc mắt qua một cái, thì ra là dọc theo đường đi Trần Cửu Hãn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn rất chăm chú. Ánh mắt của cậu ta so với người bình thường càng thêm tối đen sâu sắc, cứ trực tiếp nhìn thẳng vào cô làm cho cô cảm thấy sợ hãi, tim đập thật nhanh.
“Em nhìn cái gì?” Thạch Đan Kỳ nhíu mày hỏi.
Trần Cửu Hãn không được tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác, “Không có gì.”
Cậu ta không nói thì thôi. Cô cũng không có hứng thú hỏi nhiều.
Đột nhiên, toàn thân Trần Cửu Hãn cứng đờ, nghiêng người bước lên phía trước che cho cô.
Đi ở phía trước mặt có hai người, trong đó là một cậu thiếu niên vừa đánh nhau với Trần Cửu Hãn lần trước. Thạch Đan Kỳ nhanh chóng tìm kiếm con đường nhanh nhất để bỏ chạy, cô cũng không có hứng thú cùng mấy thằng nhóc nam sinh này đánh nhau.
Hai người kia vừa bước đến vừa ‘hi hi ha ha’ cười nói, cũng không có chú ý tới bọn họ bên này, nhưng thân hình oai phong nghiêm nghị của Trần Cửu Hãn đứng ra chắn ở phía trước cô như vậy, ngược lại làm cho bọn họ sợ hãi!
Chợt hơi thở mạnh mẽ từ trên người Trần Cửu Hãn điên cuồng phát ra, giống như một con sư tử bị xâm chiếm mất lãnh thổ, bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng đánh một trận.
Hai tên thiếu niên côn đồ kia bị cậu dọa đến, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng tính toán có thể dạy dỗ cậu một trận hay không.
Hơi thở của Trần Cửu Hãn phát ra càng ngày càng nguy hiểm, ngay cả Thạch Đan Kỳ đứng ở phía sau cậu đều có cảm thấy khó chịu, khó thở.
Cuối cùng, hai tên thiếu niên côn đồ ‘hừ’ một tiếng, tức giận quay đầu bỏ đi.
Thạch Đan Kỳ hít một hơi dài lấy không khí thở.
“Chị không có việc gì chứ?” Trần Cửu Hãn ngay lập tức quay đầu lại, vẻ mặt thân thiết hỏi han. Hai tên học sinh cấp hai kia đã đi một đoạn, biến mất tức thì không thấy tăm hơi bóng dáng.
“Không có việc gì.” Cô lặng lẽ bước lại gần cậu từng bước, để tránh bị cậu phát hiện lúc nãy mình có ý định bỏ chạy. Nếu nguy hiểm đã đi qua, hình ảnh của học sinh ngoan của cô vẫn nên tiếp tục duy trì.
Trần Cửu Hãn nhìn cô “Đi lại gần” mình thì иgự¢ nóng lên, cái cảm giác hô hấp không thông lại xuất hiện.
“Chị... Chị không cần sợ hãi, tôi... Tôi sẽ không để bọn họ làm chị bị thương.” Cậu nói chuyện đều lắp bắp.
“Kỳ thật bọn họ cũng không có định làm gì, đúng lúc vừa hay đi ngang qua mà thôi, chị nhìn em còn có vẻ hung dữ hơn ấy chứ!”
“Hừ!”
“Em luôn thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề, như thế là không được.” Bởi vì đã không còn nguy hiểm, cho nên phải nói sao cho đúng một chút.
“Bọn họ không phải người tốt gì, tôi biết bọn họ có một lần...” Nói đột nhiên dừng lại.
“Có một lần như thế nào?”
“Hừ... Không như thế nào.” Cậu quay mặt đi, vẻ mặt có vẻ khó chịu.
Không nói thì thôi, Thạch Đan Kỳ lười hỏi lại. “Đi nhanh đi, mẹ em còn chờ chúng ta ở nhà đấy.”
Cô bước nhanh đến trạm xe buýt, lên xe. Trần Cửu Hãn giống như trước, ngăn cách cô cùng những người trên xe, để tránh cô bị người khác ᴆụng vào.
Xe buýt lắc lư, thân thể của cô cũng thỉnh thoảng ᴆụng vào người cậu. Cậu cúi đầu nhìn đỉnh đầu dễ thương của cô cùng mùi dầu gội hương chanh thỉnh thoảng bay vào mũi cậu, trái tim càng trở nên ngọt ngào.
Cậu thở nhẹ một cái, chỉ mong chuyến xe buýt này chạy càng lâu càng tốt...
Vừa đến cửa nhà Trần Cửu Hãn, mẹ Trần nhanh chóng ra mở cửa, cả khuôn mặt đều là vẻ nhiệt tình niềm nở, chào đón đưa cô vào nhà.
“Cuối cùng cháu cũng đến, thật may quá, mau vào nhà, bác đang nấu một nồi chè đậu xanh, nhưng mà vẫn nên để đến tý nữa ăn sau, nếu ăn trước là không ăn cơm được đâu.”
Tính cách cởi mở của Trần Cửu Tương hiển nhiên là thừa hưởng từ gen di truyền của mẹ cô ấy.
Thạch Đan Kỳ chân tay luống cuống bị kéo vào trong nhà, Trần Cửu Hãn vẻ mặt khó chịu muốn đem cô kéo về, lại bị tay mẹ mình đập một cái, nhìn chằm chằm cậu.
“Thân hình con lớn như vậy đứng ở cửa làm gì? Còn không mau đi cất cặp sách, rót một cốc hồng trà mời chị con uống.” “Chị ta không phải chị ruột con.” Cậu bác bỏ.
“Con bé là bạn học của chị con, đương nhiên là phải xưng hô là chị - em, làm sao có thể không lễ phép như vậy?” Mẹ Trần trừng mắt liếc cậu một cái, lại thay bằng khuôn mặt thân thiết tươi cười đối với cô... xem ra công lao làm Trần Cửu Hãn biến sắc mặt nhanh như vậy cũng có phần chịu ảnh hưởng từ mẹ cậu ta.
“Cháu tên Đan Kỳ phải không? Bác đang chuẩn bị vài món ăn ở trong bếp, đến, trước hết cháu vào phòng khách ngồi một chút, xem tivi, bữa tối sẽ lập tức xong ngay. Hôm nay, công ty ông nhà bác có liên hoan, không thể trở về ăn cơm, Cửu Tương đi tham gia sinh nhật bạn, buổi tối chỉ có ba người bác cháu mình ăn thôi.”
“Mẹ nhanh đi nấu cơm đi!” Trần Cửu Hãn không kiên nhẫn đem tay cô kéo lại.
“Bác Trần...” Thạch Đan Kỳ rốt cục có được cơ hội nói vài lời khách sáo, lại bị Trần Cửu Hãn không ngừng kéo lên tầng hai: “Em chờ một chút! Bác Trần, cám ơn bác mời cháu...”
“Được rồi được rồi.” Trần Cửu Hãn cứng ngắc nói: “Đi lên phòng tôi đi, tôi có một vài thứ này muốn đưa cho chị xem.”
“Này! Em không cần kéo chị...” Thạch Đan Kỳ cảm thấy bất an.
“Không sao, cháu đừng ngại, Cửu Hãn, con mang Đan Kỳ đi dạo xung quanh đi, mẹ đi làm nốt thức ăn còn lại.” Mẹ Trần cười khoát tay với Thạch Đan Kỳ.
Thạch Đan Kỳ không biết làm sao, chỉ đành ngoan ngoãn bị lôi lên lầu. Bởi vậy mới biết, hành động dứt khoát, cá tính mạnh mẽ này của gia đình họ Trần đều có chung một nguồn gốc chứ không phải tự nhiên mà có.
“Đây là phòng của tôi.” Trần Cửu Hãn mang cô vào một phòng ngủ rộng lớn.
Nhà họ Trần ở trong một ngôi nhà ba tầng, tầng một gồm phòng khách, nhà ăn, phòng bếp cùng một vài phòng sinh hoạt chung. Mới lên tầng hai chính là một phòng khách nhỏ, cùng một phòng sách luôn để cửa mở, bốn phía đều là tủ sách. Toàn bộ tầng hai chỉ có hai phòng, cho nên phòng bố mẹ họ chắc là ở tầng ba.
Phòng của Trần Cửu Hãn rất lớn, ước chừng khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông, đã muốn bằng tổng toàn bộ nhà cô.
Trong phòng không có nhiều đồ dùng lắm, sàn nhà được lát bằng sàn gỗ, còn có một chiếc giường lớn hai người nằm, một tủ quần áo đặt sát tường, một bộ máy tính để bàn cùng laptop, một bộ bàn ghế để học, giữa phòng trống không, chỉ trải chiếu để một bàn trà nhỏ. Phong cách giản dị, hoàn toàn phù hợp tính cách không thích rườm rà của cậu .
Trần Cửu Hãn kéo cô ngồi xuống trước cái bàn trà ở giữa phòng, chính mình lấy một cái hộp sắt đựng bánh bích quy từ trên giá sách, đặt ở trước mặt cô như khoe của quý của mình.
“Đây là mấy viên đá từ hồi đi học tôi đã sưu tầm được, cho chị xem.”
“Em có biết mẹ em tìm chị làm gì không?” Thạch Đan Kỳ hỏi.
“Không biết.” Trần Cửu Hãn hạ thấp vai gây sự chú ý với cô, rõ ràng nhận ra là cậu hoàn toàn không quan tâm vấn đề kia.
Cậu mở hộp sắt ra, hăng hái dạt dào cùng cô chia sẻ nguồn gốc của mỗi viên đá.
Thật sự mà nói, cô đáp ứng đến đây, chính là bởi vì Trần Cửu Tương nói mẹ cô ta muốn mời cô ăn cơm. Tiền tháng này của cô sắp tiêu hết, có người mời cô bữa nào hay bữa đó, hơn nữa cô đã muốn ăn một bữa cơm gia đình bình thường lâu rồi.
Có điều cô vẫn rất ngạc nhiên, bác Trần tìm cô làm gì.
“... Đây là một viên đá lấy từ trong văn phòng của thầy hiệu trưởng, tôi còn biết một hang động rất lớn, bên trong đầy những viên đá như thế này. Viên đá này tên là Hắc Diệu Thạch, tôi cảm thấy nhìn nó rất đẹp, cho nên liền cầm nó cất vào hộp.” Trần Cửu Hãn cầm một viên đá đen bóng như dâng vật quý đặt ở trên lòng bàn tay cô.
“Em làm thế nào mà đi vào được văn phòng thầy hiệu trưởng?”
“Lúc ấy ở bên trong không có người, hiệu trưởng cũng không có trong văn phòng, cửa lại không khóa. Tôi đi ngang qua liền thuận tiện vào xem.” Trần Cửu Hãn nhớ lại nói.
“Em lén lút đi vào một mình sao?” Thạch Đan Kỳ kinh ngạc nói.
“Một mình tôi rảnh rỗi đi trên hành lang, đúng lúc nhìn thấy phòng đó không đóng cửa nên hiếu kì đi vào xem một lúc mà thôi.” Nhìn vẻ mặt cô càng lúc càng không hài lòng, Trần Cửu Hãn không khỏi có chút vội vàng giải thích.
“Tôi chỉ đi vào một lần mà thôi, về sau sẽ không đi vào nữa, hơn nữa tôi cũng chỉ cầm có viên đá này.”
“Như vậy vẫn là trộm đồ!” Cô khiển trách nói: “Làm sao giáo viên trường em lại có thể cho học sinh tùy tiện lượn lờ ở bên ngoài văn phòng hiệu trưởng?”
Cậu ngừng lại một chút, thấp giọng mở miệng: “Mọi người đều tan học, trong trường học không có ai, chỉ có một mình tôi.”
“Em mới học mẫu giáo à! Tan học em không về nhà, một người ở trường học đi lung tung làm gì?” Thạch Đan Kỳ thật sự là càng ngày càng không hiểu nổi cậu.
“Không làm gì, chỉ chơi thôi.” Trần Cửu Hãn lạnh lùng nói.
Tan học rồi, trường học còn có gì để chơi? Cô thực sự chưa từng gặp qua người nào quái dị hơn so với cậu ta.
Quên đi, cậu cũng không phải em trai cô, cậu thích ở nơi nào lượn lờ cũng không liên quan đến việc của cô.
“Về sau, mỗi khi tan học em không nên đi lung tung ở bên ngoài thì tốt hơn, bằng không bị bảo vệ bắt được, liền gây ra phiền phức lớn cho bố mẹ em.” Cuối cùng, cô lựa chọn nói qua loa hai câu cho xong việc.
Hàng chân mày của Trần Cửu Hãn cau lại. Một lúc lâu sau, hai người đều không nói gì. Mọi khi, chỉ cần cậu không nói câu nào, Thạch Đan Kỳ cũng sẽ không chủ động mở miệng, trừ khi thật sự có việc muốn hỏi cậu.
Duy trì im lặng một lúc, Trần Cửu Hãn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn rất chăm chú vào cô: “Có phải chị rất chán ghét tôi không?”
Thạch Đan Kỳ kinh ngạc, ánh mắt sắc bén của Trần Cửu Hãn nhìn vào cô, làm cho cô có chút chột dạ.
Cô chủ động dời ánh mắt đi chỗ khác, làm bộ không nghe thấy gì nói: “Hả? Em nói gì?”
“Chị cảm thấy tôi làm phiền chị phải không?” Con ngươi đen của Trần Cửu Hãn sáng ngời, nhìn cô một cách chăm chú như con báo đi rình chiếm lãnh thổ.
“Cũng... bình thường.” Lần đầu tiên, cô tránh đi ánh mắt của Trần Cửu Hãn.
Cặp mắt đen như mực kia dần mất đi toàn bộ sự sắc bén, Trần Cửu Hãn buồn bã, bực bội cầm viên đá chơi đùa.
“Tôi biết chị không thích tôi, chị của tôi cũng mắng tôi rất nhiều lần, nói tôi làm như vậy sẽ quấy rầy chị.” Cậu cúi đầu nói: “Nhưng mà, chị là người bạn duy nhất của tôi, nếu không có chị, tôi cũng không muốn đi tìm người khác chơi.”
Chơi? Cô hoàn toàn không hiểu được bản thân mình có thể cùng một học sinh nam cấp hai “Chơi” cái gì? Thậm chí có nhiều hôm vào cuối tuần, cậu ta cũng không nói trước một tiếng, tự mình sáng sớm chạy đến trước nhà cô ấn chuông cửa, cô thực sự bị cậu ta làm phiền nên dứt khoát trốn ở trong nhà không ra mở cửa, làm cho cậu ta nghĩ rằng không có ai ở nhà. Từ đó, cuối tuần cậu ta cũng rất ít khi đến gõ cửa. Ngoại trừ mỗi ngày sau khi tan học, cậu kiên quyết muốn cùng cô đi về nhà, cô nghĩ mãi không ra mình từng cùng câu ta đi “Chơi” cái gì.
“Trước đây, có rất nhiều người muốn kết bạn với tôi, nhưng tôi đều cảm thấy bọn họ rất phiền phức. Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, tôi lại không hề cảm thấy một chút thú vị. Khi tôi cùng bọn họ nói về việc sưu tầm những viên đá, bọn họ lại cảm thấy tôi không thú vị. Khác với chị, tôi nói gì chị đều lắng nghe. Tôi mang chị đi xem những viên đá, chị cũng sẽ xem với tôi. Đan Kì, chị thực sự là người bạn tốt nhất của tôi.”
Không phải đâu, cô chỉ vì muốn đi ăn một bữa cơm, mới không từ chối lời mời của cậu ta mà thôi.
Rốt cuộc Thạch Đan Kỳ nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Cửu Hãn, bên trong ánh mắt cậu ta tràn ngập sự mong chờ và sợ hãi bị tổn thương. Cô biết mình phải nói gì đó linh tinh, chẳng hạn như “Chị cũng không cảm thấy em rất phiền phức” hay “Chị cũng thích ở cùng em”. Nhưng sự thật, cô vốn cảm thấy cậu ta rất phiền phức, cũng không có hứng thú ở một chỗ với cậu ta. Cuối cùng, cô lựa chọn sự im lặng.
Cùng với không khí im lặng bao phủ, ánh mắt chờ đợi của cậu dần dần càng buồn bã.
Cô không ngồi nổi nữa, đành đứng dậy: “Chị đi xuống tầng dưới xem bác Trần có việc gì cần giúp đỡ một tay không.”
Ánh mắt thất vọng của Trần Cửu Hãn vẫn nhìn theo đằng sau lưng cô.
Một lúc lâu sau, mẹ Trần cũng bưng mâm cơm lên đặt trên bàn, cô vội vàng chủ động đi lấy bát đũa.
Mẹ Trần nhìn dáng dấp cô thông minh khôn khéo, càng xem càng thích. Hai đứa con trong nhà, con gái thì giống như một con khỉ, không bao giờ ngồi yên. Tính cách của con trai thì quái lạ như một vị thần, đều khó có thể nhìn thấy bọn chúng cùng ở nhà.
Niềm vui duy nhất của Mẹ Trần là hai đứa con này cũng được coi là ngoan ngoãn, không kết giao bạn xấu ở bên ngoài, tuy rằng đôi khi Cửu Hãn sẽ đánh nhau với người khác, nhưng hầu hết đều do đối phương ra tay trước, còn cậu rất ít khi chủ động gây sự. Nhưng mà sắp tới Cửu Hãn sẽ lên cấp ba, cách sống không lo nghĩ như trước kia nhất định phải thay đổi, tuyệt đối không thể lại để cho nó sống thờ ơ qua ngày như vậy.
“Cửu Hãn, xuống dưới nhà ăn cơm.”
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Trần Cửu Hãn vẫn còn buồn rầu không vui. Mẹ Trần quen với tính cách lạ lùng này của con trai, cũng không buồn nói gì. Nhưng mà Thạch Đan Kỳ lại cảm thấy có chút tội lỗi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cậu một cái.
“Đan Kỳ, Tiểu Tương nói cháu ở một mình gần đây à?” Mẹ Trần giúp cô múc bát canh, Thạch Đan Kỳ vội vàng buông đôi đũa nhận lấy.
“Vâng ạ.”
“Vậy bây giờ việc học của cháu có bận rộn không?” Mẹ Trần hỏi.
Cô nhai kĩ một miếng rau muống, sau khi nuốt xuống mới trả lời: “Tạm ổn ạ, lên đại học mới bận hơn. Bây giờ cháu mới học cấp ba thôi, bình thường chỉ ôn tập một số bài tập giáo viên giao.”
“Cái này ăn rất ngon!” Trần Cửu Hãn gắp một miếng thịt để vào trong bát cô.
“Cám ơn! Em cũng ăn nhiều một chút đi! Em còn đang trong tuổi phát triển, phải ăn nhiều một chút mới có thể cao lên.” Có người khác ở đây, bộ dáng dịu dàng thông minh của cô nhất định phải thể hiện tốt.
Trần Cửu Hãn nghe cô lại dùng giọng điệu thân thiết dịu dàng nói chuyện với mình thì tâm trạng liền tốt lên trong nháy mắt. Đúng là một đứa trẻ đơn thuần!
“Con đó, phát triển chiều cao thì làm được gì? Chỉ dài thân không tăng thêm đầu óc.” Mẹ Trần trợn mắt nói.
Mẹ cậu vậy mà nói xấu cậu trước mặt Đan Kì? Trần Cửu Hãn khó chịu trợn mắt.
Hai mẹ con lập tức mắt to trừng mắt nhỏ, ngồi trừng mắt nhìn nhau, giống như bình thường cậu cùng Trần Cửu Tương không có việc gì cũng một kiểu mắt to trừng mắt nhỏ.
Mấy người này tuyệt đối là người một nhà, không thể có chuyện trước kia ôm nhầm con. Thạch Đan Kỳ thầm nghĩ trong lòng.
“Vậy bố mẹ cháu đều đi làm sao? Bình thường thì bao lâu về nhà một lần?” Mẹ Trần lại hỏi Thạch Đan Kỳ..
Câu hỏi này lập tức khiến cho Trần Cửu Hãn hứng thú. Cậu cũng muốn biết nhiều hơn về gia đình cô, nhưng mọi khi bất luận hỏi như thế nào, Thạch Đan Kỳ cũng không chịu nói thêm gì.
Thạch Đan Kỳ từ từ nuốt đồ ăn vào miệng, nở một nụ cười nói “Mẹ cháu ở Đài Bắc, chỉ có nghỉ hè mới có thể về Đài Nam thăm cháu, nhà cháu bình thường cũng chỉ có một người là cháu mà thôi.”
Mẹ Trần nghe cô chỉ nhắc tới mẹ, không thấy nói đến bố, cũng đoán ra được cô mồ côi cha. Gật đầu khẽ ‘ừ’ một tiếng nhưng lại không hỏi nhiều hơn nữa. Chỉ có thằng con ngồi bên cạnh là không biết nhìn nét mặt người khác để đoán ý!
“Còn bố chị đâu?” Trần Cửu Hãn nói như chọc thẳng một cái gai vào tim cô.
“Bố chị ở nơi khác.” Thạch Đan Kỳ thản nhiên nói: “Bác Trần, hôm nay bác tìm cháu có chuyện gì phải không ạ?”
Mẹ Trần dùng sức trừng mắt nhìn con trai một cái, không cho phép cậu lại hỏi tiếp.
“Là thế này, bác muốn nói chuyện với cháu về Cửu Hãn. Cho nên muốn hỏi trước bình thường buổi tối cháu có rảnh không, bố mẹ có thể cho cháu ra ngoài không?”
Chuyện của cậu ta? Thạch Đan Kỳ không hiểu gì nhìn Trần Cửu Hãn.
“Bác biết thằng nhóc này dạo này thường quấn lấy cháu, Tiểu Tương đã từng phàn nàn rất nhiều với bác.” Mẹ Trần bỏ bát đũa xuống, thở dài. Trần Cửu Hãn vẫn chỉ vùi đầu ăn cơm, cũng không quan tâm tới mẹ mình. “Ban đầu bác tưởng rằng, qua một thời gian, nó hết hứng thú với cháu, sẽ lại đi tìm người khác, không ngờ rằng nó lại rất có duyên với cháu, chỉ thích tìm một người là cháu mà thôi.”
“Dạ.” Cô cũng rất bối rối! Thạch Đan Kỳ gật đầu.
“Cháu cũng biết tính tình Cửu Hãn không được tốt, kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nó. Hồi trước, nó từng có thói quen chán ghét người khác ᴆụng chạm vào người, nếu không phải hai bác cùng giáo viên đã từng phối hợp với nhau, sửa được thói quen đấy của nó để lớn lên không xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Nhưng trong năm cuối của thời tiểu học, có một chuyện quan trọng xảy ra do giáo viên khi đó của Tiểu Hãn.”
Nhắc tới người này, Trần Cửu Hãn hừ lạnh một tiếng, trên người lại bắt đầu phát ra một tầng khí lạnh, Thạch Đan Kỳ bỗng chốc bị khơi dậy tò mò nên chăm chú lắng nghe.
“Giáo viên đó làm sao ạ?”
“Bởi vì từ nhỏ, Cửu Hãn đi học vừa không chịu ngồi yên một chỗ vừa không chú ý nghe giảng nên trước mỗi kỳ khai giảng, hai bác cùng giáo viên mới đều phải quan tâm tới nó, hai bên đều cố gắng, nên ban đầu nó cũng dần dần thích nghi với cuộc sống ở trường học, không nghĩ tới đến một giáo viên năm cuối bậc tiểu học, lại là một người nghiêm khắc.”
“Thỉnh thoảng, Tiểu Hãn đi học vẫn có một chút không chuyên tâm, thường nghịch cặp sách hoặc nhìn xem bạn học đang làm cái gì, mà sự kiên nhẫn của giáo viên kia rất thấp, thường phạt rất nghiêm khắc. Mỗi khi nhìn thấy nó không học lại phạt nó. Ban đầu là phạt ngồi, phạt viết hoặc phạt đứng, hai bác biết là cho Cửu Hãn sai nên đành phải để mặc cho thầy ấy phạt nó.”
“Nhưng mà thầy ấy phạt nó càng ngày càng nặng, bác cùng ông nhà cũng rất lo lắng, một hôm đến trường học tìm thầy ấy nói chuyện, hơn nữa nói tình hình thực tế của Cửu Hãn cho thầy biết. Ai biết sau khi thầy ấy biết được, chẳng những không thông cảm, ngược lại còn ở trước mặt toàn bộ bạn học nó nói Cửu Hãn “có vấn đề”, không phải là “học sinh bình thường”, còn giễu cợt chế nhạo nó ngu ngốc.”
Thạch Đan Kỳ im lặng nghe, tự nhiên sinh ra sự đồng cảm với người ngồi bên cạnh.
“Sau khi Tiểu Hãn bị thầy giáo cùng bạn bè ức Hi*p xa lánh thì tính cách nó cũng quật cường hơn. Về nhà đến một câu cũng không chịu nói, từ đó về sau nó bắt đầu trốn học! Sau đó hai bác không thể để nó tiếp tục bỏ học nên đành phải chuyển lớp giúp nó, nhưng từ đó về sau nó sinh ra cảm giác bài xích đối với trường học, không bao giờ thích đi học nữa.” Mẹ Trần thở dài nói.
“Những thứ họ dạy, một mình con cũng có thể học, sao cứ phải đến trường mới được?” Trần Cửu Hãn bĩu môi, nhận lấy bát canh mẹ múc cho cậu.
“Chúng ta đến trường học không phải chỉ có việc học thôi, còn phải bao gồm cuộc sống tập thể, việc đó không phải một mình ở nhà học là được.” Ánh mắt Thạch Đan Kỳ nhìn cậu dịu đi không ít.
“Không sai!” Mẹ Trần dùng sức gật đầu: “Sau đó, hai bác vẫn hết lòng khuyên nó đi học lại, nhưng từ đó đến nay nó liền buổi học buổi không, thích thì vào lớp học, không thích thì trèo tường trốn học đi chơi. Cả nhà bác mắng cũng mắng rồi, phạt cũng từng phạt, đều không làm gì được, tính cách nó vẫn lầm lì khó chiều, cũng không chịu làm quen với bạn học khác.”
“Về sau, lúc nó lên cấp hai, gặp được một giáo viên có vẻ có kiên nhẫn, cuối cùng cũng chịu đi học chăm chỉ một chút nhưng vừa lên lớp cao hơn, đổi thành giáo viên khác, nó lại chứng nào tật ấy, thích thì đi học, chán lại trốn học chạy đi chỗ khác chơi.”
“Em làm như vậy rất dễ mang lại rắc rối cho bố mẹ.” Thạch Đan Kỳ nhịn không được mắng Trần Cửu Hãn. Cậu bị mắng lại ngoan ngoãn ngồi im không cãi.
“May mắn là, nó cũng không đi đến những nơi xấu. Cũng không cùng những thanh niên xấu kết bè kết đảng tụ tập. Bình thường trừ khi có người chọc nó trước, bằng không nó cũng rất ít chủ động đi tìm người ta gây sự. Những lúc trốn học thường là một mình chạy đến nơi không người để nhặt đá.”
Rốt cục Thạch Đan Kỳ cũng sinh lòng thương tiếc với cậu nhưng cô vẫn không hiểu được mẹ Trần tìm cô nói chuyện này để làm gì.
“Vậy bác Trần, cháu có thể giúp được cậu ấy ở việc nào sao ạ?”
“Thực ra nói đến thành tích của nó, Cửu Hãn không phải là không thông minh, ngược lại nó rất thông minh, rất nhiều bài học chỉ cần nghe 1 lần là nó đã nhớ. Trước đây, nhà bác cũng đã tìm gia sư cho nó, nhưng cũng chẳng được gì vì chủ yếu nó tan học xong cũng không về nhà. Cho dù về nhà, gia sư giảng bài nó cũng không chuyên tâm nghe, có đôi khi còn mắng nữ gia sư đến phát khóc.” Mẹ Trần trừng mắt liếc con trai một cái.
Nghe qua thì đúng là chuyện Trần Cửu Hãn có thể làm! Thạch Đan Kỳ âm thầm gật đầu.
Mẹ Trần nói tiếp: “Năm nay nó đã học năm cuối rồi mà thành tích thật bê bết. Bác nghĩ, nếu việc học của cháu cũng không bận rộn thì có thể buổi tối đến nhà làm gia sư cho nó được không?”
Gia sư? Hai mắt Thạch Đan Kỳ trợn ngược lên.
“Được.” Trần Cửu Hãn đột nhiên để bát canh xuống, vui sướng kêu.
Thạch Đan Kỳ làm gia sư cho cậu thì cô không thể ngăn cản cậu tiếp cận cô. Hơn nữa, mỗi ngày cậu còn có thể học bài với cô. Trần Cửu Tương cũng không thể cản trợ họ! Thật sự là một mũi tên trúng ba con nhạn, cậu có thể hoàn toàn độc chiếm cô. Tại sao trước kia cậu không nghĩ ra được cách này chứ?
Vẫn là mẹ mình tốt nhất, con có mẹ như có được báu vật, ánh mắt Trần Cửu Hãn tràn đầy cảm kích nhìn mẹ mình. Mẹ Trần vừa tức vừa buồn cười, “Nuôi nó lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy nó dùng ánh mắt đó nhìn mình”, mẹ Trần nghĩ thầm.
“Đan Kỳ, cháu nghĩ sao?”
Sau một hồi kinh ngạc, đầu óc Thạch Đan Kỳ mới bắt đầu hoạt động lại. Tuy rằng cô cực kì không muốn dùng nhiều thời gian ở chung cùng cậu nhưng làm gia sư có nghĩa là có thêm thu nhập, hơn nữa là một thu nhập không hề nhỏ. Có thêm thu nhập này thì từ bây giờ cô có thể bắt đầu dành dụm học phí cho đại học.
Vừa phải tăng thêm thời gian ở chung với cậu ta vừa lại tăng thêm thu nhập cho mình. Thạch Đan Kỳ đấu tranh dữ dội. Trước tiên nghe tiền lương như thế nào đã rồi quyết định sau.
“Nhưng mà, cháu cũng chỉ là học sinh phổ thông thôi. Trước kia cũng không có kinh nghiệm làm gia sư, cháu sợ cháu dạy không tốt, bình thường tìm sinh viên làm gia sư nghe có vẻ hợp...” Vẻ mặt cô khó xử nói.
“Tìm sinh viên đến cũng không dùng đến, cho dù tìm giáo sư đại học đến, nó không chịu học chính là không học thì có ích gì? Nó chỉ nghe lời nói của cháu, đây mới là điều quan trọng nhất.” Mẹ Trần vội vàng nói.
“Chị đến đi!” Trần Cửu Hãn nắm thật chặt tay cô. “Chị đến dạy, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học bài, mỗi lần kiểm tra sẽ đạt được điểm cao.”
Thạch Đan Kỳ đỏ mặt, trừng mắt liếc Trần Cửu Hãn, rút tay về.
“Đúng vậy đúng vậy, cháu xem, cháu đến đây nó chắc chắn học bài! Kỳ thật cháu cũng không cần dạy nó cái gì, nói là làm gia sư, không bằng nói là bạn cùng học với nó. Chỉ cần đem nội dung buổi học trên lớp của nó ôn tập lại một lần, bài tập làm đầy đủ là được rồi. Cháu có thể ôn tập bài tập của cháu, không sao cả.” Mẹ Trần thực ra rất tin tưởng tư chất của con mình, cái nó thiếu chính là động lực để nó học tập.
Thạch Đan Kỳ do dự một chút.
Trần Cửu Hãn chưa từng có ý chí tiến thủ, nhưng lúc này cậu lại đi đến trước mặt cô, ôn tồn nói: “Chị đến dạy đi, về sau mỗi lần đến kì thi tôi sẽ đứng đầu cho chị xem.”
“Thật sự nha, nếu con không có tên trong những người đứng đầu, mẹ sẽ bảo Đan Kỳ sau này không cần đến nữa.”
“Con sẽ làm được!” Trần Cửu Hãn giận dữ, trừng mắt liếc nhìn mẹ cậu.
Thạch Đan Kỳ nhìn nhiệt huyết của mẹ con họ, nhỏ giọng nói: “Vậy, không biết tiền lương...”
Mẹ Trần lập tức tiếp lời: “Bác sẽ không vì cháu là học sinh trung học phổ thông mà làm khó cháu! Lương của cháu sẽ giống gia sư ở bên ngoài, một giờ 500 nghìn. Thời gian là thứ 2, thứ 3, thứ 5 hàng tuần và mỗi buổi nửa tiếng đồng hồ.”
Thạch Đan Kỳ lo nghĩ, nói: “Bác có thể đổi cho cháu thành thứ 3 cùng thứ 4, mỗi buổi 2 giờ trong một tuần? Như vậy thì những buổi tối còn lại cháu có thể làm chuyện của mình.”
Ba ngày biến thành hai ngày, Trần Cửu Hãn đương nhiên không vui. Nhưng là nghĩ đến thời gian mỗi ngày kéo dài thành hai tiếng đồng hồ, cậu lại cảm thấy so với nửa tiếng thì vui hơn.
“Được!” Cậu cũng đồng ý.
“Con không cần vui mừng sớm như vậy, nếu mời Đan Kì đến giám sát con học bài mà con còn học không khá lên, mẹ sẽ bảo Đan Kì sau này cũng không cần quan tâm đến con nữa!” Mẹ Trần đe dọa cậu.
“Thật phiền phức, con nhất định thi tốt là được chứ gì!” Trần Cửu Hãn lại giận dữ trừng mắt.
Vì thế, gia sư dạy cậu đã được quyết định ngay trong một bữa cơm.