Những ngày ở nông thôn với Triệu Nhạc Quân mà nói thì giống như đang sống ở nơi thế ngoại đào nguyên. Nơi này không có lòng người phức tạp, không có tranh đấu, mặt trời mọc thì dậy đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Mọi thứ khiến người ta cảm thấy thư thái và an bình.
Sở Dịch mang theo nàng xuống ruộng vài lần. Lần đầu có Tạ Tinh đi theo, hai người làm việc đến mồ hôi ướt đẫm, nàng chỉ có thể đưa nước và khăn cho họ lau mồ hôi. Sau đó Sở Dịch lại đơn độc mang theo nàng đến một mảnh ruộng còn chưa cày cuốc nói là để trồng thí nghiệm loại khoai mới mà Liên Vân mua về.
Nàng ngồi trêи bờ ruộng xem hắn kéo trâu đi cày, giữa trưa hắn nổi lửa bên bờ ruộng nướng thịt thỏ cho nàng. Có sự kiện cháy bếp lần trước nên lần này Triệu Nhạc Quân trừng to mắt để canh lửa, sợ một không cẩn thận sẽ khiến tàn lửa thổi đến rơm rạ bên cạnh. Sở Dịch bị nàng chọc cho cười không ngừng, đến sức giữ trâu cũng không có.
Nhưng kết quả của quá mức chăm chú chính là thịt bị nướng đến khô. Triệu Nhạc Quân ôm quyết tâm không thể lãng phí lương thực mà gian nan nuốt xuống miếng thịt khô như củi. Lúc này Sở Dịch đột nhiên đi tới ngậm lấy môi nàng.
Chờ hắn ngẩng đầu nàng thấy miệng hắn dính một khối tro đen sì thì bật cười. Sở Dịch thấy nàng cười thì móc khăn trong tay nàng ra, đến thùng gỗ giặt qua nước trong rồi lau miệng cho nàng. Sau đó hắn đưa nàng đến dưới tàng cây, lót nệm cho nàng ngồi sau đó để nàng gối đầu lên chân mình mà ngủ một lát.
Chân hắn toàn là cơ bắp cứng như đá, Triệu Nhạc Quân điều chỉnh tư thế vài lần mới coi như thoải mái. Ánh mặt trời tươi đẹp dày đặc chiếu qua tán lá tạo thành những vệt loang lổ rơi trêи người nàng. Gió thổi qua khiến những vệt sáng này cũng nhảy nhót theo.
Sở Dịch nghe gió thổi, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng giống như đang dỗ trẻ con, miệng thì hát một khúc dân ca mà nàng mới nghe thấy lần đầu. Giọng hắn trầm thấp, chui vào tai giống như rượu tinh khiết khiến lòng Triệu Nhạc Quân như say mê.
Nàng thấp giọng hỏi: “Đây là khúc ca gì thế?”
Sở Dịch hơi hơi mỉm cười, cúi đầu xem nhìn mắt nàng, trong đó toàn là ý cười: “Đây là một bài tình ca, nam nhi ở quê ta sẽ hát khúc ca này khi thổ lộ với người trong lòng mình……”
Triệu Nhạc Quân nổi lên tò mò hỏi: “Vậy nó nói gì?”
Kết quả hắn chỉ ý vị thâm trường nói một câu: “Lúc về ta sẽ nói cho nàng.”
Buổi chiều trồng khoai xong hai người lại nắm tay đi về chỗ ở. Hôm nay ở cuối thôn có một hộ sinh con, từng nhà đều tặng trứng gà đỏ. Sở Dịch chưng canh trứng cho nàng, hai người trốn trong bếp nấu được món thịt nướng và canh cá.
Sở Dịch làm việc đồng áng một ngày nên lúc này hắn múc nước tắm rửa sạch sẽ. Sau đó hắn đun một ấm nước để Triệu Nhạc Quân lau người. Lúc nằm lên giường hắn đột nhiên ôm nàng từ phía sau, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng nói: “Không phải nàng muốn biết bài hát hôm nay ta hát có ý gì sao?”
Triệu Nhạc Quân lại đột nhiên cảm thấy không tốt nên nói ngay: “Không muốn nghe, ta buồn ngủ.”
Nhưng lúc này nàng làm gì còn lựa chọn nào nữa, Sở Dịch cắn vành tai nàng, dùng giọng nói khàn khàn nói rõ với nàng lời bài hát. Cái gì mà lòng ta như lửa, thấy nàng mắt sáng…… Cuối cùng đến cái gì mà Vu Sơn mây mưa, cùng những từ ngữ kiều diễm chỉ dùng trong khuê phòng. Cái này khiến hai tai Triệu Nhạc Quân đều nóng lên, xấu hổ vô cùng.
Nàng cắn răng phi hắn một ngụm: “Đúng là bài hát ɖâʍ tục!”
Sở Dịch thấp giọng cười sau đó hôn lên cổ nàng, quấn quýt si mê hỏi nàng: “Quân Quân có thích hay không?”
Triệu Nhạc Quân xoay người muốn đẩy tên không biết xấu hổ này ra nhưng lại trúng kế của hắn, bị hắn ngậm lấy môi, tay hắn cũng tùy ý vuốt ve người nàng.
Cuối cùng Sở Dịch vân vê ngón tay dính ướt, chơi xấu mà hỏi nhỏ bên tai nàng rằng nàng có thích hay không. Triệu Nhạc Quân cắn môi đỏ, ánh mắt mê ly, trong lòng có một giọng nói cảnh báo nàng rằng mấy ngày nay Sở Dịch vừa rảnh đã hỏi nàng có thích hay không là vì trong lòng hắn có quỷ. Nhưng trong lúc nhất thời nàng cũng không quá xác định hắn thật sự phát hiện ra cái gì hay chỉ muốn trêu nàng.
Hai người ở nông thôn trốn gần mười ngày, cuối cùng cuộc sống thần tiên này cũng nên kết thúc. Bắc Hồ lại phái tới người đàm phán, Nhị Vương tử cùng Tam công chúa làm ầm ĩ vẫn còn đang bị nhốt, Bắc Thiền Vu rốt cuộc cũng thỏa hiệp tự mình tới gặp Cơ lão thái gia.
Sở Dịch cùng Triệu Nhạc Quân đều ở đây thì tự nhiên không thể làm như không thấy để Cơ lão thái gia một mình đối phó.
Lúc hai người xuất hiện ở quân doanh Thượng Quận, Cơ lão thái gia lập tức rút kiếm mốn chém Sở Dịch khiến Triệu Nhạc Quân sợ quá phải chắn đằng trước khiến lão nhân gia tức quá ném thanh kiếm mình quý trọng nhất rồi đi mất.
Sở Dịch dàn xếp xong cho Triệu Nhạc Quân thì cầm rượu đi thỉnh tội với lão nhân gia. Cơ lão thái gia uống mấy ngụm rồi rốt cuộc mới nói ra nguyên nhân tức giận: “Mặc dù tiên đế còn chưa hạ táng nhưng ngươi không biết mà xin chỉ tứ hôn trước sao? Sau đó chọn ngày lành lại thành hôn chứ? Ngươi nhìn xem người làm cái gì rồi?!”
Lời này khiến Sở Dịch cực kỳ hậm hực, tủi thân nói: “Không có ngài gật đầu tiểu tử nào dám trực tiếp cùng bệ hạ xin chỉ tứ hôn.” Đây là chuyện quan trọng nhất khiến hắn đến Thượng Quận. Nhưng hắn vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện với ông lão thì đã chọc giận người ta.
Cơ lão thái gia sửng sốt, lúc sau ông mới bình tĩnh nhìn hắn nghiêm túc hỏi: “Thật không?”
“Không dám lừa gạt ngài, lễ cháu đã chuẩn bị xong rồi.”
Sau khi xác định được tiểu tử trước mặt không lừa gạt mình, cơn giận trong lòng Cơ lão thái gia cuối cùng cũng hơi yên ổn. Nhưng rất nhanh ông đã phản ứng lại hỏi: “Ngươi nghèo đến leng keng thì lấy được sính lễ gì mang đến?!”
Lúc này một tờ chứng từ được giao cho Cơ lão thái gia: “Ngài xem như vậy có được không?”
Là thực ấp khi hắn được ban tước vị. Hắn đem cả đời thực ấp đều dùng để làm sính lễ.
Cơ lão thái gia nhìn tờ chứng từ này thì mãi lâu sau mới thở dài một tiếng: “Chỉ có thể để Gia Ninh thiệt thòi, ngươi thật là……” Chưa từng thấy ai dùng chứng từ làm sính lễ cả! Nhưng đây cũng coi như thành ý của hắn, dù sao đây cũng là thứ duy nhất hắn có thể cho.
Qua được cửa của Cơ lão thái gia khiến Sở Dịch cao hứng trở về nói cho Triệu Nhạc Quân. Ai ngờ Triệu Nhạc Quân lại sờ được tờ biên lai mượn tiền từ trong đống quần áo. Mặt Sở Dịch đen thui, bất chấp tất cả nói: “Nàng nghĩ ta dễ bắt nạt lắm hả? Tốt xấu gì cũng phải cho ta cái danh phận, đứa nhỏ sắp ra đời rồi còn gì!”
Triệu Nhạc Quân bị bộ dáng đáng thương của hắn chọc cười vui vẻ. Sở Dịch thì xấu hổ buồn bực không làm được gì, cuối cùng đành trực tiếp đè người xuống, ૮ởเ φµầɳ áo nói: “Thật sự không được thì ta lấy thân trả nợ!”
Vì thế lúc Bắc Thiền Vu dùng điều kiện đổi Nhị Vương tử về thì Sở Dịch đã bán thân thành công, suốt đêm gửi thư cầu hôn cho Triệu Tấn.
Triệu Quốc bắt Nhị Vương tử khiến bắc địa và Thượng Quận lại đổi được rất nhiều lợi ích. Triệu Nhạc Quân cùng Sở Dịch chờ mọi chuyện ổn định mới về Lạc Thành.
Lúc này nàng về thì tầm một hai tháng nữa sẽ lâm bồn. Lạc Thành đã vào thu lạnh gió, cây xanh chỉ qua một đêm đã bắt đầu ngả vàng, lá rơi lả tả đầy đất.
Triệu Tấn đạp lên lá rụng đến tận cửa cung đón chị hắn về rồi lại giữ nàng ở trong cung để dưỡng thai, mãi cho tới khi tiên đế được hạ táng mới không tình nguyện để nàng về phủ công chúa.
Mà hôn lễ của Sở Dịch và Triệu Nhạc Quân cũng được định vào ngày 26 tháng 11. Đó là ngày sớm nhất phù hợp với sinh thần và bát tự của hai người. Sở Dịch nhìn cái ngày xa xôi kia thì cả ngày trầm mặt, đến thượng triều cũng không có ai dám đứng gần hắn.
Vương Hoàng Hậu mang thai trước Triệu Nhạc Quân một tháng nên đến giữa tháng 10 đã thuận lợi sinh long tử. Văn võ cả triều thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi ra lễ chúc mừng.
Tân hoàng có con trai, các phiên vương đều thành thật gửi lời chúc mừng từ nơi xam còn dâng lên nhiêu trân bảo. Triệu Tấn nhìn tư khố trong chốc lát đã tràn đầy thì nói với Vương Hoàng Hậu: “Đợi đến trăm ngày lại để bọn họ phải đào bạc ra một lần nữa. Đến lúc con chúng ta được 1 tuổi lại bắt tặng quà. Sinh nhật của nàng cũng phải bắt bọn họ bỏ tiền, còn các ngày lễ tết cũng phải làm, thu lễ của bọn họ rồi trẫm trả lễ bằng 乃út mực là được!”
Cứ như vậy, quốc khố không cần thuế má cũng có thể từ tư khố của hắn thêm vào không ít. Vương Hoàng Hậu nhìn mắt hoàng đế chỉ có tiền thì lặng lẽ sờ mặt con trai, trong lòng nói thầm: Gom tiền thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn đừng lấy cái tên gì mà tấn tài tấn lộc cho con nàng là được!
Triệu Nhạc Quân tiến cung nghe Vương Hoàng Hậu nói thì dở khóc dở cười. Nàng cũng cảm thấy em trai mình có hơi ngốc, nhưng bạc của đám đại thần và phiên vương thì vẫn phải thu. Nàng còn ở bên cạnh ra thêm chủ ý.
Sau khi kẻ cả người đầy nợ là Sở Dịch biết được thì thấy may mà mình một nghèo hai trắng, bằng không vì bạc cậu em vợ kia có khả năng sẽ trở mặt ngay ấy chứ.
Lúc tân hoàng tận thu tiền bạc chỗ đám đại thần và phiên vương thì cũng đến lúc Sở Dịch nghênh đón vợ về nhà.
Đây là lần thứ hai Triệu Nhạc Quân gả cho người khác nên nàng không muốn làm quá long trọng. Có điều hoàng đế ở phía sau sao có thể để chị gái mình thiệt thòi. Vì thế lễ thành thân lần này của trưởng công chúa còn long trọng hơn cả lần trước. Các đại thần đều đỏ mắt bỏ tiền túi ra mừng đại lễ cho trưởng công chúa và Đại Tư Mã.
Lần thứ hai lên kiệu hoa, Triệu Nhạc Quân gần như không có khẩn trương gì, ngược lại Sở Dịch lại khẩn trương đến độ chân cũng không biết bước thế nào.
Thật vất vả không có sai lầm nào đến tận khi bái thiên địa. Lúc chủ lễ hô phu thê giao bái thì Triệu Nhạc Quân đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nàng cố nén cơn đau khác thường truyền đến từ bụng dưới để kết thúc buổi lễ. Vừa nghe thấy buổi lễ kết thúc nàng đã mềm nhũn chân, dựa vào иgự¢ Sở Dịch mà đứt quãng nói: “Hình như…… Sắp sinh……”
Mọi người tới xem lễ lập tức thấy tân lang ôm tân nương lên, cất bước chạy ra ngoài lễ đường, vừa chạy vừa kêu: “Bà đỡ!!”
Triệu Tấn đứng ở đằng trước ngây ra, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu chị hắn sắp sinh vì thế vội vàng để đám thái ý tham gia hôn lễ chạy theo hỗ trợ.
Trong lúc nhất thời hôn lễ biến thành sinh sản, mọi người đều đã tặng lễ nhưng chưa được miếng cơm nào đã bị Triệu Tấn đuổi thẳng cổ.
Sở Dịch ôm Triệu Nhạc Quân chạy nhanh đến phòng sinh đã chuẩn bị. Sau khi thả người xuống hắn méo miệng không biết nên cười hay khóc. Có ai thành thân như hắn không? Đang thành thân thì phu nhân nhà hắn muốn sinh con. Thằng nhãi trong bụng kia chọn đúng lúc quá nhỉ!
Triệu Nhạc Quân đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, thấy hắn còn quỳ ở cạnh giường không đi thì lập tức thúc giục hắn vài lần nhưng hắn vẫn không muốn đi. Vẫn là Triệu Tấn túm người lôi ra ngoài mới khiến Triệu Nhạc Quân an tâm sinh sản.
Nghe bên trong truyền ra tiếng thống khổ rêи rỉ, Sở Dịch gấp đến độ đảo quanh. Triệu Tấn bị hắn xoay chuyển làm cho váng hết cả đầu, đang muốn khuyên can thì nhìn thấy hắn đột nhiên đấm một quyền về phía thân cây phía sau.
Thân cây to bằng hai cánh tay nứt ra, Triệu Tấn quay mặt lại, lặng lẽ dịch sang bên cạnh hai bước – Nam nhân nào vào lúc này cũng đều không quá lý trí.