Gia Ninh Trưởng Công Chúa - Chương 23

Tác giả: Cẩn Diên

Triệu Nhạc Quân chạy một đường đến Ung Châu bắc địa. Nàng đi từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn cũng chỉ tùy tiện tìm nơi nghỉ ngơi, cứ thế đội mưa gió qua sáu bảy ngày mới tới.
Lúc Cơ lão thái gia nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cháu gái thì bị dọa nhảy dựng.
“Ngài cưỡi ngựa một đường tới đây ư?!” Lão nhân duỗi tay giúp nàng cởi tấm áo khoác dính bụi, lại đau lòng dùng ngón tay nhẹ lau bụi trêи mặt nàng.
Làm gì còn bộ dạng công chúa nữa, thế này có khác gì dân chạy nạn đâu.
Triệu Nhạc Quân nhìn thấy lão nhân thì mệt mỏi trêи người cũng bớt đi rất nhiều. Chờ đến khi ngồi xuống thì một nam hài tầm 6,7 tuổi được người hầu dẫn đến. Hắn bổ nhào vào trêи người Triệu Nhạc Quân kêu cô cô: “A Lễ nhớ ngài!”
“Cô cô cũng nhớ A Lễ của chúng ta.” Triệu Nhạc Quân thân mật cọ cọ lên mặt hắn. Đã gần một năm nàng không nhìn thấy Cơ Thượng Lễ mà hắn cũng vẫn nhớ rõ nàng.
Bụi trêи mặt nàng cọ khắp mặt hắn nhưng đứa nhỏ vẫn cười ha ha, còn hôn lên má nàng khiến cả miệng đều là bụi.
Cơ lão thái gia nhìn hai cô cháu thân mật thì trong lòng vui mừng. Chờ Triệu Nhạc Quân uống xong một chén trà nóng, lão nhân mới bắt đầu trách cứ: “Mặc kệ sự tình thay đổi bất ngờ thế này thì cũng không cần ngài tự mình đến thế này. Ta không thể lên chiến trường nhưng Cơ gia quân còn có phó tướng. Có người nào mà không thân kinh bách chiến, sao tiểu nha đầu ngài cứ một hai phải tới mới được chứ?”
“Nhưng cháu không yên tâm.” Nàng cười làm lành, “Hơn nữa cháu còn có việc phải tới Thượng Quận một chuyến.”
Thượng Quận.
Ánh mắt hiền lành của lão nhân chậm rãi trở nên lạnh lùng: “Ngài muốn bảo vệ tên tiểu tử thúi kia nên mới hòa li với hắn. Thế ngài còn tới đó làm gì!”
Năm đó cháu gái ông gả thấp khiến ông vẫn không hề hài lòng. Không phải ông khinh thường xuất thân của Sở Dịch, cũng hiểu được việc không thể khinh thiếu niên nghèo. Chỉ là ông ta thấy Sở Dịch tính tình bướng bỉnh sẽ làm cháu gái mình phải chịu thiệt. Bà mẹ chồng kia cũng là người đàn bà đanh đá.
Kết quả là cháu gái ông vẫn phải chịu thiệt, cuối cùng còn phải thay hắn nhọc lòng đưa ra đề nghị hòa li. Hiện tại ông ta ngẫm lại còn thấy tức, râu cũng run lên.
Triệu Nhạc Quân biết ông ngoại có thành kiến với Sở Dịch nên chỉ ôm cháu trai, chậm rãi nói ra chuyện Liên Vân đã làm.
Cơ lão thái gia vốn phẫn nộ lại sửng sốt một lát, sau đó trầm mặc nghĩ tới lá thư Thái Tử âm thầm gửi tới lúc trước. Ông ta nhấp nhấp môi nói: “Việc này cũng không phải hoàn toàn vì ngài. Ngài có gì mà phải gánh trách nhiệm chứ!”
Lão nhân gia vốn yêu binh như mạng lại không hề trách cứ Liên Vân khiến đáy mắt Triệu Nhạc Quân hiện lên một tia nghi hoặc.
Đúng lúc này có ví già bưng một chén mì lên, Cơ lão thái gia thúc giục nàng ăn mì trước.
Triệu Nhạc Quân quả thực cũng đã đói bụng nên vội cầm đũa ăn cực kỳ ngon. Lão nhân gai nhìn thấy thì đau lòng cực kỳ. Thế nhưng nàng vẫn còn nhiều điều lo lắng nên vừa ăn vừa hỏi: “Phong hỏa đài giữa Thượng Quận và bắc địa có người gác không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì tốt rồi. Cháu muốn tới Thượng Quận, nếu thấy có gió lửa châm lên thì ngài có thể bắt đầu chỉnh đốn quân đội.”
Nói xong nàng để tùy tùng mang bản đồ lên, bên trêи đã đánh dấu tuyến đường nàng vạch ra nhằm thu phục lại bắc địa.
Cơ lão thái gia nhìn bản đồ, nhíu mày suy nghĩ: “Ngài đã quyết định sao? Cuộc chiến này mà kết thúc thì vị phụ hoàng vô tâm kia của ngài sợ là sẽ càng thêm nghi thần nghi quỷ.”
“Cháu đã quyết. Ngài rời khỏi Lạc Thành, lui lại giữ bắc địa mấy năm nhưng trong lòng ông ta vẫn không hề giảm bớt nghi ngờ. Cháu không thể để ngài phải vì cháu và Thái Tử mà chịu nghẹn khuất được.”
“Thái Tử……” trong lòng Cơ lão thái gia bỗng nhiên nảy lên, nói ra hai chữ này xong thì trầm mặc.
Triệu Nhạc Quân kỳ quái ngẩng đầu: “Thái Tử làm sao vậy? Ngài đừng lo lắng, đệ ấy ở trong cung rất an toàn, bên người cũng có ám vệ. Đậu Chính Húc cũng ở đó, Ngụy Xung hẳn cũng đã trở lại Lạc Thành. Bon họ sẽ giúp đỡ hắn giữ chân Nam Dương Vương và Hoắc Đình. chỉ cần không có nội loạn thì mọi thứ đều dễ nói.”
Nàng tự nhiên nghĩ rằng u sầu trêи mặt lão nhân gia là vì đang lo lắng cho em trai mình nên liên tục an ủi.
“Ừ, Thái Tử rất tốt.” Lão nhân hỏi một đằng trả lời một nẻo mà lẩm bẩm một câu này.
Sau khi dùng cơm, Triệu Nhạc Quân tinh tế nói ra tính toán của mình với ông ngoại, sau đó luyến tiếc mà thả cháu trai xuống.
Cơ lão thái gia nhìn ra tâm tư của nàng thì nhíu mày xụ mặt: “Để hắn tới đây là được, sao ngài một hai cứ phải đi mới được chứ? Hơn nữa cái này cũng có liên quan tới thương nghị chiến sự!”
Nàng cong mắt cười: “Cũng không thể làm thế. Ngài vừa thấy hắn thì đã hận không thể đánh một trận, sợ là chưa nói được hai câu thì đã đánh lên. Vậy thì phải làm sao?”
Lúc đó nàng nên ngăn hay không nên ngăn đây?
“Mau đi đi, nhanh đi đi!” Lão nhân bị nàng nói thế thì mất kiên nhẫn quăng tay áo. Lúc nàng hành lễ lui ra ngoài thì ông lại vội ngăn lăị, lấy áo choàng của chính mình mặc cho nàng.
***
Mùa xuân mưa nhiều, Thượng Quận khô hạn nửa đêm nghênh đón một cơn mưa xuân.
Tạ Tinh nghỉ ngơi sáu bảy ngày đã có thể chạy có thể nhảy. Hắn nghe tiếng mưa thì vui vẻ ra hứng mưa một vòng, sau đó cả người ướt dầm dề đi vào lều Sở Dịch.
“A huynh, trời mưa rồi. Lương thực chúng ta trồng khẳng định có thể mọc tốt.”
Triều đình luôn khất nợ lương thực, bọn họ đã quen tự cấp tự túc, thu hoạch tốt khiến bọn họ vui hơn cả đánh thắng trận.
Sở Dịch ngồi ở cạnh bàn xem bản đồ, nghe thấy tiếng hắn và tiếng mưa tí tách bên ngoài thì trêи mặt cũng chẳng có vui mừng mấy.
Hắn đã thu được tin tức từ Lạc Thành nói sáu bảy ngày trước Triệu Nhạc Quân đã xuất phát tới Ung Châu. Lần này mưa chỉ sợ sẽ làm nàng bị chậm lại. Nghĩ tới đây khiến hắn nhịn không được buồn phiền.
Còn nhớ đến nàng làm gì chứ, những gì nên làm thì hắn đã làm rồi. Chuyện của ông trời hắn cũng đâu quản được.
Vì thế hắn chỉ có thể cúi đầu xem bản đồ.
Ba ngày trước bọn họ đã trao đổi tù binh, còn nhận được một trăm con ngựa giống thượng đẳng. Nhưng 10 vạn binh mã người Hồ vẫn không lùi về. Hắn cảm thấy người Hồ có thể sẽ muốn tranh đua một hồi nữa.
Đối phương đang chờ đợi động tĩnh của Triệu Quốc, mà hắn cũng đang chờ đợi quyết sách của bọn chúng. Trận chiến này mặc kệ là ai chủ động trước thì hẳn cũng là chiến đấu đến ૮ɦếƭ không ngừng.
Tạ Tinh thấy hắn không để ý tới mình thì nhíu đôi mày kiếm sau đó tự đi tìm khăn tới lau đầu.
Lúc này có binh lính hoảng loạn chạy vào từ bên ngoài, thần sắc kϊƈɦ động nói: “Tướng quân…… Trường, trưởng công chúa tới!”
Bàn tay đang lau tóc của Tạ Tinh lập tức cứng lại, kinh ngạc mà nhìn về phía nghĩa huynh. Trong nháy mắt Sở Dịch cũng ngẩng đầu, một tay chống bàn chuẩn bị đứng lên. Nhưng sau đó hắn lại ngồi xuống bất động.
“Ngươi nói ai tới?”
Sao nàng lại tới Thượng Quận? Tới thì thế nào? Hai người đã đường ai nấy đi, hắn cũng không cần chờ mong làm gì.
Lúc này Triệu Nhạc Quân đã xốc trướng mành đi vào: “Không báo cho Sở tướng quân trước là ta thất lễ.”
Nữ tử thanh âm như từ mành khe hở quát tiến vào gió đêm giống nhau thanh lãnh.
Sở Dịch nhìn cái kia tản bộ đi tới nữ tử, hàm dưới căng chặt.
Tạ Tinh là cái thức thời, lập tức đứng lên đem còn xử binh lính túm đi ra ngoài, lưu lại địa phương cấp hai người nói chuyện.
Triệu Nhạc Quân ở hắn nặng nề trong tầm mắt thong dong đạm nhiên, lập tức đi đến hắn án trước, cùng hắn ngồi đối diện.
Ánh nến sáng ngời khiến khuôn mặt vừa rồi mơ hồ lập tức hiện rõ trong mắt hắn.
Sở Dịch sửng sốt. Vị trưởng công chúa luôn ngăn nắp xinh đẹp trong trí nhớ của hắn nay tiều tụy, cằm nhọn, đáy mắt xanh đen, hốc mắt trũng sâu. Hắn chưa từng thấy nàng chật vật thế này trước kia.
Hắn há miệng thở dốc: “Nàng thế này là……”
“Sở Dịch, ta tới có hai việc.” Triệu Nhạc Quân cũng đồng thời mở miệng khiến hắn đem câu quan tâm đang nói dở nuốt vào trong miệng, đờ đẫn mà nhìn chằm chằm nàng.
Sao hắn lại quên mất người này mà không có việc thì sẽ không thèm tới.
Triệu Nhạc Quân hít vào một hơi, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy, sau đó nàng ngước mắt nhìn chăm chú vào hắn nói: “Tin tức ngươi không ở quân doanh là do Liên Vân để lộ. Ngươi tới gặp ta bị hắn phát hiện mà hắn muốn tính kế ngươi cũng một phần do ta. Là chúng ta làm hại tính mạng binh lính vô tội.”
Ánh mắt bình tĩnh của Sở Dịch thoáng chốc dâng lên gió lốc. Lúc này hắn nhìn nàng với khí thế sắc bén, mà hai chữ ‘chúng ta’ nàng vừa nói cũng vô cùng chói tai.
Hắn kỳ thật có phỏng đoán người kia là Liên Vân nhưng chính tai nghe thấy thì tư vị vẫn khác. Mặt hắn lộ sương lạnh, tay nắm chặt thành quyền, trào phúng nói: “Cho nên trưởng công chúa tới đây để thay hắn cầu tình sao?”
“Không phải, ta mang theo lời xin lỗi của mình tới.”
Sở Dịch lại bỗng nhiên đứng lên, giận dữ với nàng: “Liên Vân phản quốc là hăn sai, nàng cần gì phải xin lỗi! Hơn nữa lời xin lỗi của mấy người có thể khiến họ sống lại không?!”
Đối mặt với chất vấn của hắn, Triệu Nhạc Quân cười khổ, rũ mắt nói: “Không thể, những gì ta có thể làm chỉ là quan tâm cuộc sống của người nhà bọn họ.”
“—— người nhà bọn họ cũng chẳng cần loại quan tâm này!” Sở Dịch khó thở, suýt nữa muốn nhấc chân đá cái bàn.
Nhưng nàng ngồi ngay đối diện vì thế, hắn chỉ có thể cứ thế nghẹn họng, phất tay áo xoay người, không thèm nhìn nàng nữa.
Tóc mái lòa xòa bên tai của Triệu Nhạc Quân nhẹ nhàng lay động khi hắn phất tay áo. Nàng cúi đầu, duỗi tay vén tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Sở Dịch, ta không phải tới để cãi nhau với ngươi.”
Hắn thà là nàng không tới còn hơn! Sở Dịch tức giận đầy mình, không thèm hé răng.
Hắn không ra tiếng thì Triệu Nhạc Quân cũng trầm mặc. Tính hắn bướng bỉnh, lúc này có nói cái gì thì sợ là hắn cũng gạt đi. Vì thế nàng cứ thế ngồi chờ hắn bình tĩnh lại, muốn nói chuyện thì mới tiếp tục.
Hai người cứ thế giằng co, trong lòng yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng hít thở.
Sở Dịch quay mặt về phía một mảnh lều vải, nín thở thật lâu mới đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Hắn cũng lười cãi cọ với nàng vì thế hắn nhắm mắt nói: “Có cái gì thì ngày mai nói sau đi.”
Hiện tại hắn không muốn đối mặt với nàng, nghe nàng nói cái gì mà xin lỗi.
Nhưng hắn nói xong mà một hồi lâu vẫn không thấy nàng trả lời vì thế lại kiên trì đợi thêm một lúc. Nhưng người sau lưng trước sau vẫn không thèm ư hử khiến hắn nhịn không được đành quay đầu lại: “Triệu Nhạc Quân, nàng……”
Nói được một nửa thì hắn sững người ở đó. Triệu Nhạc Quân đã nằm soài ra bàn mà ngủ rồi.
Sắc mặt hắn xanh trắng đan xen. Hoá ra hắn tự cáu giận nửa ngày còn nàng thì cứ thế ngủ ngon lành! Còn ngáy nho nhỏ nữa chứ!
Sở Dịch quả thực sắp bực đến hộc máu. Hắn như con mèo lớn xù lông, tức giận đến mức tóc tai dựng đứng.
Hắn trừng mắt thật lớn, hung hăng nghiến răng, lập tức muốn duỗi tay lay nàng tỉnh dậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn thu lại, mắt nhìn áo choàng của nàng đã ướt một nửa và khuôn mặt nhỏ dính bụi đường.
Hắn tức giận đến vung tay áo, mang theo tức giận không thể phát tiết mà ra ngoài ra lệnh cho binh lính: “Trời mưa, trong lều lạnh, mau mang thêm một cái lò than lại đây!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc