Sở Dịch một lòng muốn giúp đỡ nay lại trở thành trò cười, bị một phong thư của Ngụy Xung gửi đến bóc trần. Khuôn mặt hắn lúc trắng lúc xanh, bàn tay vừa mới cầm máu lúc này vì bị siết chặt nên lại vỡ ra, máu tươi thấm ra bông vải.
Trong lòng hắn không rõ là tức giận, xấu hổ hay giận dữ. Hắn lập tức muốn xoay người đi luôn, bàn tay chậm rãi chống lên mặt đất.
Triệu Nhạc Quân tự nhiên có thể nhìn ra sự khổ sở của hắn, nàng chậm rãi nói: “Lúc trước ngươi đến hai lần cũng không nói đến việc này. Ngụy Xung hơn phân nửa là hiểu lầm, ta sẽ truyền tin để hắn thả Tạ Tinh.”
Nàng nhắc tới hai lần trước khiến tâm tình của Sở Dịch càng rơi xuống đáy cốc, khổ sở đến cực điểm, bàn tay của hắn dùng lực, cả người đứng dậy rời đi.
Triệu Nhạc Quân theo động tác của hắn mà ngẩng đầu gọi hắn: “Sở Dịch.”
Lúc này Sở Dịch tạm dừng chân.
“Mặc kệ như thế nào, ân tình này của ngươi ta nhớ kỹ.”
Sở Dịch nghe vậy thì nhắm mắt lại. Hắn chưa từng muốn nàng nhớ ơn, lời này chỉ càng chứng tỏ nàng vô tình với hắn mà thôi.
Trong khoảnh khắc nhục nhã này hắn lại nghĩ đến những tấm bản đồ cất trêи giá sách kia, những phán đoán trong lòng khiến hắn xúc động muốn hỏi rõ ràng.
Hắn xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của nàng hỏi: “Gia Ninh…… Trong lòng nàng có oán ta không?”
Triệu Nhạc Quân sửng sốt, đôi mắt trong vắt như thu thủy nhìn hắn, sau đó dần dần ảm đạm.
Sở Dịch biết mình không cần nghe đáp án nữa, một tia hy vọng cuối cùng bị đập tan. Hắn không chút do dự mà nhấc chân đi ra ngoài.
“…… Sở Dịch.” Giọng nói nhàn nhạt của nàng vang lên phía sau, “Ban đầu ta chỉ cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ có oán.”
Nàng vốn không quá để ý đến việc Sở lão phu nhân cố ý khó xử, cũng không thèm để ý bà ta bức bách mình nạp thϊế͙p͙ cho hắn. Mãi cho đến cuộc cãi vã trước khi hắn rời khỏi Lạc Thành và sự nghi ngờ của hắn mới khiến nàng cảm thấy tủi thân. Còn oán thì chỉ bắt đầu có sau khi xảy ra đủ thứ chuyện từ khi hắn trở về Lạc Thành.
Thái dương Sở Dịch hung hăng nảy lên, đáy mắt có cảm xúc cuồn cuộn. Hắn hiểu ý nàng.
Lúc nàng rời khỏi Sở gai đã chọn để lại đống bản đồ kia. Lúc đó có lẽ nàng vẫn còn chút tình nghĩa với hắn. Nàng oán hắn là do một tay hắn gây ra, là do hắn nói không lựa lời, và do sự mạo phạm của hắn.
Nhưng nàng đã ủy thân cho Liên Vân không phải sao? Cần gì phải để lại chút tình nghĩa này làm gì?!
Sở Dịch tự giễu mà cười cười, không quay đầu lại, chỉ nói: “Gia Ninh, nàng cố mà chăm sóc tốt cho mình.”
Dứt lời hắn cứ thế biến mất trong ánh trăng mênh ʍôиɠ.
Triệu Nhạc Quân lẳng lặng nhìn hắn rời đi, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất hẳn mới nâng tay xoa đầu, phân phó Đậu Chính Húc: “Đậu phó tướng, truyền tin để Ngụy Xung thả Tạ Nhị Lang. Lại âm thầm đi nói với Sở Dịch, nếu đế vương hỏi hôm nay hắn đến có việc gì thì nói là do ta chọc giận hắn trước, sau đó trả giấy vay nợ lại cho hắn.”
Đậu Chính Húc không có dị nghị gì với những việc đầu, nhưng sau đó thì nhíu mày: “Công chúa, nếu tin tức ngài và Sở Dịch bất hòa lại truyền ra thì cũng không có lợi cho ngài. Trần Hậu lúc đó chỉ sợ càng thêm không kiêng nể gì! Hơn nữa đó là mấy chục vạn tiền đó!”
Đối với việc hòa li, Sở Dịch hoàn toàn không có hại, dựa vào cái gì mà công chúa phải nhượng bộ chứ?
Triệu Nhạc Quân chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Ta oán hắn không tôn trọng ta, nhưng cũng không thể coi nhẹ việc hắn ra tay tương trợ. Coi như ta trả lại ân tình cho hắn.”
Hai bên dứt khoát là tốt nhất.
Mà câu này của nàng khiến sắc mặt Đậu Chính Húc khó coi nhưng vẫn đồng ý.
***
Sở Dịch mới vừa trở lại tướng quân phủ thì Đậu Chính Húc đã theo tới, cầm giấy vay nợ mấy ngày trước hắn đưa trả lại.
Trong lòng hắn vốn không dễ chịu, nhìn biên lai mượn tiền kia thì càng thấy bỏng rát thêm.
Đậu Chính Húc chuyển lại từng lời Triệu Nhạc Quân nói, sau đó trả lại giấy vay nợ rồi xoay người đi luôn.
Sở Dịch nhìn tờ giấy vay nợ bị đặt ở trêи bàn, làm sao không đoán ra tâm tư của Triệu Nhạc Quân chứ. Nàng vừa mới nói còn nợ ân tình của hắn, sau đó lập tức đưa trả tờ giấy vay nợ này. Đây không phải là nàng muốn dùng tiền trả nợ ân tình, bắt hắn nén giận hay sao? Hắn nhịn không được nện một quyền lên tường.
Đưa trả giấy vay nợ còn chưa đủ, nàng còn cố ý để Đậu Chính Húc truyền lời rằng nàng sẽ tự nhận thiệt để tránh cho hắn bị đế vương trách khi tự xông vào phủ công chúa sao?
Sở Dịch hắn ở trong mắt nàng lại kém cỏi đến thế sao?!
Sở Dịch nín thở nghẹn đến mức иgự¢ đau lên. Hắn cất bước liền đi đến thư phòng, tìm cái rương cất hết đống bản đồ kia lại.
Sau khi dọn hết cái giá hắn mới quét mắt đến một phần bản đồ của Nhữ Nam còn ở trêи bàn nên đi qua lấy nó, cuộn lại rồi cũng ném vào cái rương kia.
Hắn chuẩn bị trả về phủ công chúa, hoàn toàn kết thúc tất cả. Thế nhưng tấm bản đồ Nhữ Nam lúc này lại mở ra, giống như đang cười nhạo hắn lúc trướclàm chuyện ngu xuẩn.
Sắc mặt hắn xanh mét, khom lưng muốn đậy cái rương lại nhưng bàn tay ᴆụng tới cái hòm lại đột nhiên dừng lại.
Không đúng, cử chỉ của Triệu Nhạc Quân quá mức kỳ quái. Hắn cúi đầu nhìn bản đồ Nhữ Nam, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
Sở dĩ hắn khơi mào mẫu thuẫn giữa thế gia và võ tướng là để giảm bớt áp lực của Thái Tử nhưng hắn lại không nghĩ tới Triệu Nhạc Quân cũng sẽ đi một bước như vậy.
Còn nhớ rõ năm đó Triệu Nhạc Quân và Thái Tử bị Trần Hậu liên hợp một đám thế gia bức bách đến mức phải thoái nhượng từng chút một. Lúc đó nàng cũng đâu nghĩ tới việc quyết liệt với đám thế gia, hoặc liên hiệp với võ tướng để áp chế thế gia.
Lúc đó nàng chỉ chọn gả cho hắn, lấy việc này gây áp lực với Trần Hậu và đám thế gia kia, giữ được mấy năm an ổn. Trong lúc đó nàng còn vì thế gia hóa giải vài lần xung đột với võ tướng.
Hắn nhớ rõ khi đó nàng nói: “Quốc gia của ta mấy năm liên tục chinh chiến, nếu muốn thắng ngoại xâm thì trước tiên phải an ổn trong nước, không nên khơi mào đấu tranh gay gắt trong nội bộ.”
Nàng vẫn luôn gánh vác trách nhiệm trưởng công chúa của mình, lấy đại cục làm trọng. Hắn cũng từng vài lần cảm thấy nghẹn khuất thay nàng, hận đám thế gia được nàng bảo hộ mà vẫn không biết tốt xấu kia.
Nhưng hôm nay nàng lại chủ động xé rách thế cục mình tỉ mỉ giữ gìn.
Sở Dịch nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia, chậm rãi ngồi xuống, càng nghĩ càng kinh hãi. Năm đó nàng bị buộc gả thấp cho hắn cũng không muốn dấy lên phân tranh trong triều. Hiện giờ nàng hòa li với hắn ngược lại khiến sóng gió nổi lên.
Chẳng lẽ đây là ý Liên Vân sao?
Sở Dịch nhanh chóng phủ định. Nếu là ý Liên Vân thì không cần nàng phải tự ra tay. Liên Vân hiện giờ ở nơi quyền cao chức trọng, Triệu Nhạc Quân còn đang mang hài tử của hắn làm sao hắn có thể để nàng tiếp tục làm lụng vất vả chứ. Chính hắn động thủ không phải càng dễ hơn nàng làm sao?!
Hơn nữa Liên Vân cũng không cần khơi tranh chấp giữa thế gia và võ tướng, hắn chỉ cần động tay với đống sổ sách về khai thác quặng của đám võ tướng là đủ để giúp đế vương thu quyền. Dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn của Liên Vân thì có thể trực tiếp phân ưu cho đế vương. Hắn vốn được trọng dụng vì có thể giải quyết đám võ tướng cơ mà!
Nhưng hiện tại vẫn là Triệu Nhạc Quân tự mình vất vả vì Thái Tử mà mưu tính. Sở Dịch duỗi tay lấy đống bản đồ, lại mở ra xem.
Sau khi cân nhắc hắn phát hiện Triệu Nhạc Quân hành sự giống như đã nghèo túng không có đường khác phải…… Đập nồi dìm thuyền.
Nhữ Nam và Nam Dương, thế gia và võ tướng là một sợi dây thừng duy nhất để nàng và Thái Tử bám lấy để không rơi xuống vực. Nàng không thể không đánh vỡ nguyên tắc của chính mình, duỗi tay túm lấy sợi dây thừng cứu mạng này!
Bàn tay nắm bản đồ của Sở Dịch bỗng nhiên siết lại, cảm thấy khϊế͙p͙ sợ với suy đoán của mình. Nàng rõ ràng đã cùng Liên Vân châm lại tình xưa, sao còn rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân gian nan thế này?
Là Liên Vân không muốn gánh vác nguy hiểm này, hay vì nàng không muốn hắn liên lụy?
“—— đồ con rùa rụt đầu, hắn còn là nam nhân hay không?!” Mặc kệ là thế nào thì cũng không thể để một thai phụ phải vất vả khổ sở thế này chứ!
Sở Dịch mắng một câu, bực bội mà đem bản đồ trêи tay ném xuống đất. Nhưng hắn vẫn nhịn không được nghĩ đến chuyện này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống bản đồ kia.
Cuối cùng, hắn bực bội đứng lên trở về phòng, nắm lấy tờ giấy mượn tiền Triệu Nhạc Quân trả về, âm thầm rời khỏi phủ, tiến vào bóng đêm.
***
Đêm qua Triệu Nhạc Quân ngủ thật sự say. Sáng sớm hôm sau Ngân Cẩm gọi vài tiếng nàng mới tỉnh dậy.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhớ tới hôm nay mình phải vào cung.
Đế vương đã nghi ngờ Thái Tử rất nặng vì thế hôm nay nàng cần đến trước mặt ông ta để đánh tan nghi ngờ của ông ta đối với Thái Tử. Chuyện Nhữ Nam và Mẫn gia muộn nhất là đến sáng mai sẽ có tin tức.
Nàng chuẩn bị giả vờ nhượng bộ trước mặt đế vương, nói ra việc mình sẽ gửi tin cho ông ngoại để bàn bạc. Chỉ cần kéo dài thêm hai ngày nữa là được.
Nhưng lúc nàng xuống giường thì lại thấy dưới tay có cái gì đó. Nàng xốc chăn lên, phát hiện kia là một tờ giấy, vừa cầm lên đọc thì sắc mặt nàng đã đại biến.
Đây là tờ giấy vay nợ nàng để Đậu Chính Húc đưa về trả cho Sở Dịch, sao nó lại ở đây?! Lại còn nằm trêи giường nàng.
Triệu Nhạc Quân kinh ngạc đến đờ người, Tối hôm qua Sở Dịch đã tiến vào sao? Nhưng ý hắn là gì chứ?
Sau khi đứng dậy, nàng gọi Đậu Chính Húc tới hỏi hôm qua có phát hiện động tĩnh gì trong phủ không thì vẻ mặt hắn lại đờ ra.
Nàng âm thầm thở sâu, đem biên lai mượn tiền đưa lại cho Đậu Chính Húc nhìn khiến hắn hổ thẹn đến mức lập tức liền quỳ xuống, sau đó tự đi lãnh hai mươi quân côn. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà tăng mạnh bảo vệ trong phủ công chúa.
Triệu Nhạc Quân thu thập xong liền tiến cung nhưng lại bị chặn lại bên ngoài tẩm điện của đế vương. Nội thì lấy lý do hoàng đế đang bận sử lý chính vụ nên có dặn tạm thời không gặp ai hết.
Nàng nhấp nhấp môi, phỏng đoán hơn phân nửa là quân vụ.
Thủ vệ thấy nàng đứng ở hành lang chuẩn bị chờ thì tốt bụng nói thêm một câu: “Sáng sớm Sở tướng quân đã tới, chỉ sợ Thượng quận lại phát sinh chiến sự. Thánh thượng cũng không triệu kiến các đại thần khác, sợ là trong chốc lát không xong được.”
Triệu Nhạc Quân nghe thấy tên Sở Dịch thì thần sắc cổ quái mà nhìn về phía cánh cửa điện đóng chặt. Thượng Quận không phải vừa mới thắng trận sao? Vì sao nhanh như thế lại đã có chiến sự rồi?