Đêm lạnh như nước, tới gần mùa đông thì gió thổi qua cắt vào da thịt khiến người ta đau đớn. Trong căn phòng sáng đèn không ngừng truyền ra tiếng phụ nhân rêи rỉ thống khổ khi sinh, nam nhân chờ trong sân đã vài lần muốn vọt vào nhưng lại bị cản lại.
Liên Vân đến thì đúng lúc nhìn thấy cảnh hoàng đế trẻ tuổi của Triệu Quốc đang cố ngăn ông anh rể của mình. Sở Dịch gấp đến độ thở hổn hển như trâu, đôi mắt đỏ đậm. Đèn Ⱡồ₦g chiếu sáng những đường cong dữ tợn trêи mặt hắn lúc này.
Liên Vân bước nhanh đến, lập tức có tiếng Triệu Nhạc Quân thống khổ kêu to truyền vào tai hắn khiến lòng hắn cũng siết lại vì khẩn trương. Sở Dịch nắm chặt tay, nhìn thấy một nha hoàn chạy ra lấy nước nóng thì lập tức túm chặt hỏi: “Đến tột cùng là thế nào hả?! Sao hơn một canh giờ rồi mà vẫn đau là sao?!”
Nha hoàn bị hắn rống lên thì suýt nữa nhũn chân, chỉ phải run rẩy nói: “Bà đỡ nói còn chưa mở hết, lúc mới chắc phải mất hai canh giờ……”
Lời còn chưa nói xong nàng ta đã nhìn thấy ánh mắt muốn Gi*t người của Sở Dịch vì thế sợ tới mức xoay người chạy luôn.
“Hai canh giờ ư……” Sở Dịch lẩm bẩm nói nhỏ, “Con mẹ nó hai canh giờ!”
Hắn mắng xong thì lập tức muốn vọt vào, Triệu Tấn kéo hắn đến mức tay cũng mỏi, thật sự không còn sức mà ngăn nữa. Liên Vân thấy thế thì xông lên trước mạnh mẽ kéo hắn lại.
“—— Sở Dịch! Ngươi bình tĩnh một chút! Lúc trước ngươi muốn nàng sao không nghĩ tới lúc này nàng phải chịu khổ?! Ngươi lại đi vào quấy rối thì nàng làm sao an tâm được, không phải sẽ càng khó chịu sao?!”
Nữ nhân sinh con nhiều thống khổ chật vật, một người kiêu ngạo như nàng sao nguyện ý để hắn thấy cảnh đó chứ. Sở Dịch bị Liên Vân nói thế thì sững sờ, đặt ʍôиɠ ngã ngồi xuống sàn ảo não xoa đầu mình.
Môt thân quần áo tân lang của hắn chật vật, áo quần xộc xệch ủ rũ. Liên Vân thấy hắn ngồi xuống, lại nghe tiếng gào đứt quãng của Triệu Nhạc Quân thì cũng ngồi xuống bên người hắn, giấu đôi tay hơi run trong tay áo. Hắn đã bắt mạch cho Triệu Nhạc Quân vài lần, thai tượng rất tốt, hẳn là thuận lợi.
Triệu Tấn nhìn anh rể đang an tĩnh của mình thì cực kỳ bội phục mà nhìn Liên Vân một cái. Sở Dịch tính bướng bỉnh, ngoài a tỷ thì cũng chỉ có Liên Vân mới biết cách đả kϊƈɦ khiến hắn tỉnh ra.
Lúc này Triệu Tấn cũng dựa vào cây cột an tĩnh chờ. Vốn tưởng rằng nhiễu loạn sẽ cứ thế kết thúc, ai biết Đậu Chính Húc lại chạy tới nói lắp bắp: “Bệ hạ, Thục, Thục Vương tới!”
Triệu Tấn sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại Thục Vương là Ngụy Xung.
—— sao hắn lại tới đây?!
Mặc dù là Vương khác họ nhưng vẫn là phiên vương, nếu không có ý chỉ thì không thể tới đô thành, nếu bị ngôn quan túm được thì cứ chờ mà chịu tội.
“Người đâu?!”
“Ở đây……”
Triệu Tấn vừa mới nói xong thì đã có người đáp. Ngụy Xung lâu ngày không thấy đang thong dong đi vào, trêи mặt là nụ cười quen thuộc. Hắn đi đến trước mặt Triệu Tấn, không hành lễ mà cười cười nhìn hắn khiến Triệu Tấn muốn lùi về sau. Nhưng uy nghiêm của thiên tử không cho phép hắn làm thế vì vậy hắn căng da đầu nhìn đối phương.
Ngụy Xung thấy hắn dựng lông như con nhím thì cười nhạo một tiếng, lúc này mới chắp tay thi lễ nói: “Thần bái kiến bệ hạ.”
Triệu Tấn chắp tay ừ một tiếng nói bình thân rồi lại hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VN“Đại hôn của Gia Ninh làm sao thần không dự cho được. Đáng tiếc là vẫn chậm một bước, nghe nói nàng đang……” Hắn nói một nửa thì dừng lại.
Là do tiếng bà đỡ ỏ trong phòng sinh kêu Triệu Nhạc Quân dùng sức. Sở Dịch giống như lò xo bật lên, Ngụy Xung càng kỳ quái hơn, cư nhiên cũng muốn xông vào như Sở Dịch.
Triệu Tấn nhìn thấy cảnh tượng này thì bậc chí cao vô thượng như hắn cũng phải mắng một câu thô tục sau đó nhảy tới vội kéo lấy eo Ngụy Xung: “Ngươi điên rồi!”
Ngụy Xung bị hắn túm lui lại phía sau vài bước nhưng vẫn hung hăng bẻ tay hắn: “Ta là y giả rồi mới là nam nhân! Các ngươi không nghe thấy vừa rồi nàng không kêu nổi nữa à?!”
Lời này làm mọi người lại mất khống chế, Sở Dịch đã vọt đi vào. Triệu Tấn xanh hết cả ruột, mắng Ngụy Xung chỉ biết quấy rối. Hắn quay lại rống to với Đậu Chính Húc còn đang tròn mắt: “Canh hai người này cho trẫm!”
Để bọn họ đi vào thì ngày mai chỉ còn nước nhặt xác. Anh rể hắn gặp kẻ nào vào sẽ đâm thủng bụng kẻ đó ngay.
Trong viện loạn thành một đoàn, phòng sinh lúc này cũng truyền ra tiếng nghẹn ngào của Triệu Nhạc Quân.
Đúng lúc này thì bà đỡ vui mừng hô một tiếng, ngay sau đó tiếng trẻ con khóc lảnh lót vang vọng khắp đình viện. Thị vệ đang phải ôm lấy hai gã “lang trung” đang muốn xông vào trong lập tức cảm thấy áp lực nhẹ hẳn. Liên Vân và Ngụy Xung đều dừng động tác, hai mắt ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt sao đó mềm người ngã trêи mặt đất.
Triệu Tấn cũng ngây ra khi nghe tiếng trẻ con khóc, sau đó hắn vội vàng gọi với vào trong hỏi: “A tỷ của ta thế nào rồi?!!”
Cửa bị mở ra, một bà đỡ vui vẻ nói: “Mẫu nữ bình an, mẫu nữ bình an!”
Mẫu nữ…… A tỷ sinh một thiên kim sao? Triệu Tấn hơi nhếch môi lên khi nghe lời chúc mừng của mọi người. A tỷ vẫn luôn nói nàng muốn sinh một đứa con gái, bây giờ đúng là được như ý nguyện rồi.
Bà đỡ nhìn thấy hoàng đế ngây ngốc cười thì nói: “Còn phải thỉnh bệ hạ chờ một chút, bọn nô tỳ đang dọn dẹp sau đó sẽ mời ngài tiến vào nhìn đứa nhỏ.”
Mà ở phòng trong, Sở Dịch đang nắm chặt tay Triệu Nhạc Quân. Cả phòng là mùi máu tươi khiến hắn nghĩ mà sợ. Triệu Nhạc Quân cũng không nghĩ tới hắn sẽ vọt vào ở thời khắc quan trọng đó. Một chút sức lực cuối cùng của nàng là vì bị hắn dọa mà ra. Lúc này hắn không thèm nhìn con mà chỉ đỏ mắt nhìn chằm chằm nàng.
Nàng nâng một cái tay khác lên sửa lại tóc dính ướt trêи mặt sau đó mới xoay đầu suy yếu nói: “Chàng mau đi ra đi.”
Sở Dịch lại không nhúc nhích. Hầu gái và đám bà đỡ đã kịp thời kéo chăn lên che phần dưới cho nàng lúc hắn vào nếu không hiện tại nàng sẽ xẩu hổ ૮ɦếƭ đi được.
Triệu Nhạc Quân quét mắt nhìn mảnh vải, trong lòng biết tính tình hắn bướng bỉnh, thế nào cũng không chịu đi vì thế nàng cũng không khuyên nữa mà cười với hắn: “Vậy chàng không được nhìn lung tung.”
Sở Dịch nắm tay nàng đặt ở bên môi không ngừng khẽ hôn: “Nàng không đuổi ta đi thì bảo ta làm gì đều được.”
“Thế chàng đi ôm đứa nhỏ tới cho ta nhìn một chút……”
Tay Sở Dịch cứng lại, lập tức nói được rồi đứng lên đi tới chỗ bà đỡ để đón lấy đứa nhỏ. Bà đỡ bế đứa nhỏ qua, định dạy hắn cách ôm hài tử thế nào vì sợ vị tướng quân cao to này làm bị thương đứa nhỏ nhưng ai ngờ hắn đã đón lấy một cách nhẹ nhàng, tư thế cực kỳ tiêu chuẩn khiến mọi người sửng sốt.
Một đống mềm mại rơi xuống khuỷu tay, mắt Sở Dịch ươn ướt đi đến bên giường cửa quỳ xuống bế đứa nhỏ đến gần Triệu Nhạc Quân nói: “Lớn lên giống nàng.”
Triệu Nhạc Quân thăm dò vừa thấy thì chớp chớp mắt nói: “Đỏ rực, nhăn dúm dó, thế mà chàng cũng nhìn ra giống ai hả?”
Sở Dịch nhếch miệng cười, có chất lỏng ấm áp lặng yên rơi xuống. Hắn cất giọng khàn khàn nói: “Giống ta cao lớn thô kệch nhìn là biết ngay.”
Hắn ghé cả mặt mình đến trước mặt nàng, trong иgự¢ ôm đứa nhỏ, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ nói được hai tiếng cảm ơn.
Triệu Nhạc Quân nhìn nam nhân không khống chế được cảm xúc trước mặt thì nở nụ cười trước khi thϊế͙p͙ đi. Nàng quá mệt mỏi, đứa nhỏ lúc này lại khóc nên иɦũ ɦσα em lập tức đi lên bế đứa nhỏ tránh qua một bên cho bυ".
Đám nha hoàn muốn thay quần áo cho Triệu Nhạc Quân nhưng Sở Dịch đã đón lấy tự mình thay cho nàng, động tác cực kỳ mềm nhẹ để nàng ngủ được thoải mái hơn.
Sau khi đứa nhỏ ăn no rồi, mấy người Triệu Tấn rốt cuôc mới đi vào gian ngoài và nhìn thấy một bọc mềm mại kia. Ngụy Xung cúi đầu nghiêm túc xem xét một lúc lâu sau đó nhẹ nhàng thở ra nói: “Không giống Sở Dịch thì tốt rồi.”
Liên Vân ở bên cạnh yên lặng gật đầu, Triệu Tấn thì vẻ mặt phức tạp mà nhìn hai người nghĩ: Không giống Sở Dịch cũng sẽ không giống các ngươi, vui cái gì không biết?
Triệu Tấn tâm tình phức tạp để bà иɦũ ɦσα ôm đứa nhỏ đi vào, sau đó mới nhìn thấy Sở Dịch đi ra. Hắn nghe thấy hết lời bọn họ vừa nói, cả mặt đen sì, hai tay trực tiếp xách hai người kia đẩy ra khỏi phòng: “Cút hết cho lão tử!”
Liên Vân và Ngụy Xung lảo đảo đứng vững sau đó sửa sang lại áo choàng, liếc nhìn nhau rồi quyết định thôi nể mặt Sở Dịch một chút.
Hai người cứ thế bỏ đi, Triệu Tấn cũng không tiện ở bên ngoài quá lâu hơn nữa chỉ hai canh giờ nữa là bình minh nên hắn chỉ dặn dò anh rể chăm sóc chị gái mình rồi mang theo người hồi cung.
Trong lúc hôn mê Triệu Nhạc Quân nhận thấy có người đút cho mình uống canh, lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc nhưng mí mắt nàng nặng đến độ không mở ra được.
Sở Dịch cúi đầu đút cho nàng một thìa canh sâm, thấy mí mắt nàng giật giật, bộ dáng không an ổn thì thấp giọng nói bên tai nàng: “Nàng nghỉ ngơi đi, con đã có ta lo.”
Quả nhiên, nàng lại giãn mày, ngủ thϊế͙p͙ đi một cách an ổn. Sở Dịch lấy khăn lau miệng cho nàng, lại thấy đứa nhỏ vẫn khóc thì để Ngân Cẩm đi hỏi một chút xem sao lại thế. Ngân Cẩm trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ nói là bà иɦũ ɦσα không sao dỗ được.
Sở Dịch đón lấy đứa nhỏ một cái thì đứa nhỏ lập tức ngừng khóc, một lát sau đã lăn ra ngủ. Ngân Cẩm nhìn đến trợn mắt, trong lòng nghĩ chẳng lẽ là huyết mạch tương liên sao? Đứa nhỏ còn chọn người cơ đấy.
Sở Dịch nhìn đứa nhỏ ngủ thϊế͙p͙ đi thì cả lòng mềm như nước. Hắn đặt đứa nhỏ bên cạnh mẹ nàng rồi cứ thế ngồi bên giường nhìn hai mẹ con không chớp mắt.
***
Triệu Nhạc Quân không biết mình đã ngủ bao lâu nhưng lúc tỉnh lại thì Sở Dịch đã ghé vào trêи giường ngủ rồi.
Nàng nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngủ say, tầm mắt dạo qua một vòng lại không nhìn thấy đứa nhỏ. Trong lòng nàng nhớ đứa nhỏ nhưng nhìn sườn mặt ngủ say của hắn cùng quầng thâm trước mặt thì khẳng định hắn đã thức rất lâu. Nàng không cao giọng gọi người, động tác nhẹ nhàng kéo chăn trêи người mình đắp cho hắn.
Nhưng nàng mới ᴆụng vào đầu vai hắn thì hắn đã cảnh giác trợn mắt nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của nàng thì hắn nhịn không được tiến lên hôn nàng.
Lúc này một tiếng khóc vang rung trời cất lên, bà иɦũ ɦσα ôm đứa nhỏ tới xin giúp đỡ lại nhìn thấy hai vợ chồng hắn hôn môi thì ai nha ai nha chạy ra bên ngoài.
Triệu Nhạc Quân vội đẩy hắn, thở phì phò nói: “Con khóc kìa.”
Sở Dịch chép chép miệng, đứng lên đi ôm đứa nhỏ. Đứa nhỏ vừa được hắn bế thì ngừng khóc, ở trong tã lót cọ cọ đầu như là làm nũng với cha mình.
Sở Dịch vừa lúc cúi thấp người để Triệu Nhạc Quân nhìn thấy một màn này khiến nàng buồn cười nói: “Con bé rất thích chàng.”
Đang nói thì thấy sắc mặt Sở Dịch lập tức biến đổi. Triệu Nhạc Quân phát hiện ra thì kỳ quái mà liếc hắn một cái, Sở Dịch kéo kéo khóe miệng, cảm thụ chất lỏng ấm áp chảy qua cánh tay mình, lắp bắp nói: “Nước…… Nước tiểu.”
Lời này làm Triệu Nhạc Quân theo bản năng cúi đầu nhìn thấy mảnh tã lót ướƭ áƭ và cả ống tay áo bị ướt của hắn sau đó không nhịn được cười.