Giá Như Em Là Con Gái - Chương 13

Tác giả: Lee Na

Hôm nay đã là cuối tuần rồi. Hôm nay là ngày lão ta sẽ công bố di chúc. Gia đình hắn và mấy anh chị kia cũng được mời. Hắn không muốn gặp mặt lão ta nhưng cũng phải đi vì hắn bị ba mình ép buộc mà. Ba hắn cũng chẳng có ý gì khác ngoài việc muốn hắn xây dựng một mối quan hệ tốt từ bây giờ. Hắn không thích đến mấy nơi như thế! Chỉ toàn những con người giả tạo mà thôi! Và ngày hôm nay Jame cũng đến dưới danh nghĩa tổng giám đốc công ty JK. Sally đi theo với danh nghĩa là thư kí của tổng giám đốc. Hôm nay hắn diện một bộ đồ comle màu đen. Nút trên cùng không cài càng làm tôn lên vẻ lãng tử của hắn. Mái tóc đen được hắn chải gọn gang. Nhìn hắn giờ giống như một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi vậy. Hắn dùng bộ mặt không cam bước theo sau ba mình. Đi đến đâu cũng phải mở miệng cười nói. Sau một hồi chào hỏi hắn liền đi đến một góc trong nhà hàng để uống nước và tận hưởng không khí ban đêm tại khách sạn sang nhất thành phố. Rồi một giọng nói ẻo lả vang lên phía sau hắn làm hắn nổi da gà
- Anh Ailen anh đến rồi sao?_Nhỏ Sasa lại bám lấy hắn. Hắn nhớ đã cắt đứt quan hệ với nhỏ rồi mà. Hắn thẳng thừng xô nhỏ ra rồi lạnh giọng
- Biến đi!
- Anh…_Nhỏ đó ấm ức bỏ đi. Hắn bây giờ đã không còn là Ailen vui vẻ như lúc trước nữa rồi. Đừng có dại mà gây chuyện với hắn
Hắn nhẹ nhàng nhấp ly rượu rồi thở dài. Hắn ngắm nhìn bầu trời đầy sao đang tỏa sáng trên kia. Hắn nhìn vào ngôi sao sáng nhất trong vô số vì sao đó
- Ngôi sao kia là em phải không Lallie?_Suốt nhiều ngày tìm kiếm tin tức của nó nhưng bọn hắn vẫn không tìm được gì. Và bọn hắn đã nêu ra một khẳng định “2 người mà bọn hắn thấy không phải là nó và Laysi. Đó chỉ là ảo giác thôi!”. Hắn cứ đứng thẩn thờ ngắm sao như thế cho đến khi nghe tiếng Alan vang lên bên tai mình
- Lãng mạn quá nhỉ? Từ khi nào mà Ailen nhà ta biết ngắm sao thế?
- Đến rồi sao? Tưởng cậu không đến chứ?
- Bị lôi đi. Tớ vừa mới thoát khỏi ba mẹ. Mấy cô nàng kia vẫn còn kính cẩn chào hỏi ở đấy!
- Khổ thân chưa kìa!
- Tớ nghĩ chúng ta cũng không nên nán lại đây lâu! Tớ không muốn chạm mặt lão già đó lúc này_Alan giựt lấy ly rượu của hắn rồi tu ừng ực
- Ừ. Nhưng còn mấy nàng kia?
- Ừ ha, quên! Vậy thì đành chờ họ thôi!
Hai người cứ đứng trò chuyện như thế cho đến khi tiếng lão Phạm vang lên qua micro
- Cảm ơn mọi người đã đến đây ngày hôm nay. Tôi cũng xin vào thẳng vấn đề. Buổi tiệc này được tổ chức là để chào mừng 80 năm thành lập công ty và trong buổi tối này tôi cũng xin công bố di chúc của chủ tịch Kiều đã mất vào 8 năm trước_Cả nhà hàng rầm rộ cả lên. Vị chủ tịch Kiều đó ra đi đã được 8 năm rồi đến nay mới công bố di chúc. Cứ tưởng số gia sản kết xù đó sẽ được trao cho hội từ thiện chứ. Lão Thịnh lấy một tập hồ sơ được dán kĩ lưỡng ra đọc
- Tôi Kiều Anh Dũng, chủ tịch công ty DL. Hôm nay tôi viết di chúc này mong sau khi tôi mất mọi người hãy thực hiện theo những gì được ghi trong này. Tôi sẽ để lại toàn bộ cổ phần công ty và nửa gia sản cho con trai tôi, Kiều Anh Khánh và nửa gia sản còn lại tôi sẽ để lại cho con gái, Kiều Anh Thư và vợ tôi Lê Nguyễn Trường Giang …._Tờ di chúc lần lượt được thông báo_Vâng đó là di chúc của chủ tịch Kiều. Theo như di chúc mọi tài sản của ông ấy sẽ để lại cho 2 đứa con và vợ. Nhưng không may ông ấy và vợ đã ra đi cùng một lúc. Và hai người con của họ đã được tôi nuôi dưỡng từ đó. Nhưng không may họ cũng đã gặp nguy hiểm và đã qua đời. Giấy xác nhân tử nan cũng đã có. Và trước khi mất, hai đứa trẻ đó cũng đã viết di chúc._Và ông ta đọc cái tờ di chúc đã bắt Laysi kí ngày hôm đó. Có nhiều lời bàn tán đã vang lên.
- Lão già đó thật không biết xấu hổ!_Sally nói. Quả là lão không biết xấu hổ. Dám công bố bản di chúc đó trước mặt mọi người luôn
- Chúng ta nhất định phải vạch trần bộ mặt của lão. Không thể để lão đắc ý như vậy được_Jame hướng đôi mắt chứa đầy sự ૮ɦếƭ chóc đến lão đó. Cứ cười đi rồi lão phải khóc ngay thôi!
- Vậy theo di chúc, mọi tài sản của chủ tịch Kiều từ hôm nay sẽ thuộc về chủ tịch Phạm cũng như tập đoàn DL từ bây giờ sẽ nằm dưới quyền điều hành của chủ tịch Phạm_Ông luật sư công bố.
- Bản di chúc đó không có hiệu lực_Một giọng nói trầm thấp vang lên. Đang đứng nơi cánh cửa kia là John và Sakia
- Anh!_Layla lên tiếng gọi John
- Tại sao bản di chúc không có hiệu lực?_Lão Phạm hơi lo lắng ngước nhìn John.
- Hì, tôi không để ông đợi lâu đâu!_Rồi anh quay ra cửa_Hai đứa vào đi!
Tất cả mọi người đều hướng mắt ra cửa. Từ ngoài hai cô gái một váy hồng một váy trắng bước vào. Lão Phạm phải trợn ngược mắt lên mà nhìn hai người đó. Khuôn mặt lão lập tức trở nên tái mét. Bọn hắn thì lâm vào tình trạng ૮ɦếƭ lâm sàn.
- Laysi! Là…là cháu sao?_Lão Phạm lắp bắp. Cháu? Lão ta vẫn còn muốn đóng kịch sao? Cô gái mà lão gọi Laysi đó không nói gì tiến thẳng đến micro
- Tôi là Kiều Anh Thư! Tôi vẫn còn sống nên tờ giấy đó không có hiệu lực. Kể từ hôm nay công ty DL sẽ do tôi điều hành, toàn bộ tài sản của ba tôi sẽ được xung vào quỹ từ thiện. Tôi không muốn ai bàn về vấn đề này nữa
Lão ta như sắp té xỉu vậy. Bao nhiêu công sức lão gầy dựng trước nay đã đổ sông đổ bể cả rồi. Rồi nó cũng tiến đến chỗ Micro
- 2 tuần sau, một cuộc họp sẽ được tổ chức tại hội trường công ty DL. Ngày hôm đó, tôi sẽ công bố di chúc của ngài chủ tịch quá cố Nguyễn Ngọc. Và hôm đó còn có nhiều điều thú vị nữa. Mong mọi người đến đông đủ và nhất là ngài đấy chủ tịch Phạm_Nó quay sang nở nụ cười với lão, nụ cười ૮ɦếƭ chóc rồi nó lại quay sang cô em đang đứng bên cạnh mình_Rein, đi thôi!
- Vâng!_Vậy là hết. Nếu bản di chúc được công báo thì lão sẽ không còn gì nữa. Đời lão sắp hết rồi. Nó và Laysi ngẩng cao đầu rời khỏi đó. Tất cả những người có mặt ở đây không ai không phải bàng hoàng. Họ không ngờ con gái của chủ tịch Kiều lại còn sống đến ngày hôm nay và quan trọng hơn là trước khi mất chủ tịch Nguyễn Ngọc đã để lại di chúc. Vậy tờ di chúc đó đang ở đâu?
- Lallie, Laysi!_Khi bọn nó vừa khuất sau cánh cửa thì bọn hắn cũng lấy lại tinh thần rồi luống cuống tay chân đuổi theo bọn nó nhưng bọn nó đã đi mất rồi. Ai cũng thất vọng vô cùng. Bọn nó quay về mà chẳng thèm đoái hoài đến bọn hắn dù chỉ một chút luôn
- Sao họ lại tỏ ra không biết chúng ta vậy chứ?_Layla mệt mỏi dựa vào tường. Một năm đau khổ vì cái ૮ɦếƭ của nó và cuối cùng nhỏ nhận được gì chứ? Nhỏ đã bị nó lơ một cách đẹp đẽ luôn
- 2 đứa đó lại biến mất nữa rồi._Jame ỉu xìu nói. Anh vừa dứt lời thì tiếng John vang lên
- Chúng không biến mất đâu!
- Anh!
- 2 đứa đó bảo không nên hội ngộ nơi kẻ thù đang có mặt nên nhờ anh nhắn lại với mọi người 8h tối mai gặp nhau tại bar Death
- Anh biết rõ mọi chuyện sao? Cả chị nữa sao Sakia?_Layla hoảng loạn hỏi.
- Chuyện này không liên quan gì đến Sakia cả. Cô ấy cũng chỉ mới quen biết hai người đó thôi!
- Anh…Anh biết bọn em trở nên như thế nào sau cái ૮ɦếƭ của Laysi và chị Lallie mà sao anh lại im lặng._Rin túm lấy cổ áo John mà dằn co. Cậu đang rất rất tức giận, cậu không ngờ người thân của cậu lại có thể giấu cậu một chuyện to lớn đến vậy
- Ba em cũng biết phải không? Nếu là chuyện liên quan đến anh thì chắc chắn sẽ có liên quan đến ba em_Layla trừng mắt nhìn John. Giờ John đối với bọn hắn chẳng khác gì một kẻ tội đồ sắp phải lãnh án tử hình
- Ừm_John khẽ gật đầu
- Anh...Hai người sao lại làm thế? Phải nói chuyện này cho bọn em biết chứ_Layla cũng xông vào đánh John. Những cú đấm của nhỏ liên tục ập xuống bờ иgự¢ rắn chắc của John. Anh liền chụp lấy đôi bàn tay của Layla. Không phải vì anh đau mới làm thế mà vì anh muốn Layla bình tĩnh lại. Anh hét lên
- Vậy chứ mấy đứa có bảo vệ được cho Lallie và Laysi không?
Bọn hắn cứng đờ người khi nghe xong câu nói của anh. Ý anh là bọn hắn không có khả năng bảo vệ nó sao?
- Cậu nói gì vậy hả?_Jame cuối cùng cũng lên tiếng_Cậu nghĩ cậu có khả năng che chở cho con bé sao?_Anh cũng rất tức giân lắm rồi. Đừng khinh thường anh như vậy chứ!
- Phải, tớ có đủ khả năng để làm điều đấy! Ít nhất thì tớ cũng đã bảo vệ 2 đứa bình an vô sự đến ngày hôm nay. Còn các cậu, các cậu đã làm gì khi 2 đứa nhóc đó gặp nguy hiểm? Các cậu đã ở đâu? Nói tớ nghe xem! Các cậu biết Lallie sẽ làm gì, sao không ngăn con bé lại mà còn để nó đi nộp mạng như vậy hả? Đó là khả năng của các cậu sao? Nếu một năm trước tớ để 2 đứa quay về thì bây giờ 2 đứa nhóc đó đã không còn mạng để sống nữa rồi.
Bọn hắn chẳng ai có thể nói thêm được lời nào. John nói đâu có sai? Bọn hắn không giúp gì được cho bọn nó khi bọn nó gặp nguy hiểm cả
- Anh!_Layla nước mắt lưng tròng nhìn John
- Về nhà các cậu đi rồi tớ sẽ kể mọi chuyện cho các cậu nghe!
- Ừm
Vậy là bọn hắn kéo nhau về nhà Jame. Ai cũng mang một khuôn mặt như đưa tang vậy. Những lời trách móc của John vẫn còn đọng lại trong lòng bọn hắn. Bọn hắn sẽ nhớ mãi những lời dạy dỗ này của John
Ngày hôm đó,
“Đoàng Đoàng” Hai tiếng súng vang lên vang vọng cả một góc trời. Hai con người đã ngã xuống trên vũng máu đỏ tươi. Là ai?
- A…n…h!_Nó thốt lên một từ rồi ngất lịm đi. Và cái người nó gọi là anh đó không ai khác chính là John
- Lallie, Lallie tỉnh lại đi em!_John gọi nó mãi mà nó vẫn không chịu tỉnh lại. Anh bế thốc nó lên rồi quay sang tên cận vệ của mình
- Cậu cởi tró cho cô bé kia rồi đưa cô bé ra ngoài mau. Bom đã được kich hoạt rồi
- Vâng!_Anh cận vệ kia vội vàng cởi trói cho Laysi rồi bế cô bé ra ngoài. 4 người ra ngoài chưa đầy 5s thì bom phát nổ. Mọi thứ đều cháy rụi. Vì ở đây không an toàn nên John liền đưa bọn nó rời đi. Anh cấp tốc đưa nó về nhà riêng để chữa trị. Bệnh viện cũng không dám đến. Bọn nó bây giờ không khác gì những tên tội phạm trốn tù cả. Laysi chỉ bị những vết thương ngoài da thôi nên không đáng ngại nhưng tinh thần cô bé thì bất ổn vô cùng. Bị shock trước những gì đã diễn ra, kí ức lúc nhỏ của Laysi lần lượt quay về. Cô bé đã tìm lại đúng tên của mình. Kiều Anh Thư, cô bé còn có một cái tên khác là Rein nữa. Đó là về phần Laysi còn nó thì không khả quan mấy. Vết thương trên người thì không có chỉ có mỗi vết thương đang rỉ máu ở đầu thôi. Đầu nó bị tổn thương nặng, vết thương lại ở vùng nguy hiểm nữa. Bác sĩ ở đây không ai dám phẫu thuật vì kĩ thuật không có, nhỡ không thành công thì khốn. Họ chỉ có thể sơ cứu cho nó thôi! Và ngay trong đêm đó John đã đưa nó sang Anh để phẫu thuật. Ca phẫu thuật rất thành công những khả năng tỉnh lại rất thấp. John đã rất lo lắng cho nó, đêm ngày ngủ không yên, ăn cũng chẳng ngon rồi hôm sau, ba nuôi nó và Sakia cũng bay qua. May nhờ có Sakia nên John cũng đỡ vất vả. Và Sakia cũng đã quen biết nó và Laysi từ đó. Nhỏ không tìm hiểu gì về nó nên đâu có biết quan hệ giữa nó và hắn. Nhỏ chỉ biết có một chuyện nó là em của John con của ba Layla. Ngay khi nhận được tin hai thi thể bị cháy xem trong đám lửa đó đã được đưa về thì John cũng hơi phát hoảng. Nếu lão già đó biết nó và Laysi còn sống thì cuộc sống của bọn nó lại rơi vào nguy hiểm mất thôi, huống hồ chi giờ nó lại đang hôn mê bất tỉnh như thế này. Vậy là anh đã nhờ cảnh sát khai giả thông tin rằng hai thi thể đó là của nó và Laysi. Chẳng ai nghi ngờ gì chuyện đó cả. Và mọi chuyện đã trôi qua một cách êm thắm. Còn nó đã 2 tháng trôi qua rồi mà vẫn chưa tỉnh lại. John tưởng chừng như đã hết hi vọng rồi. Thì ngay lúc nó bàn tay nó đã động đậy rồi mí mắt nó dần dần cũng mở ra.
- Em không sao chứ, Lallie?_John hỏi nhưng nó không trả lời trong khi miệng nó vẫn mấp máy. Nó không thể nói được là do di chứng của vết thương sao? Nó đã tuyệt vọng và không ăn không uống suốt mấy ngày liền. John lúc này cứ như đang ngồi trên đống lửa vậy. Anh đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh nó. Anh cũng đã mời rất nhiều chuyện gia đến chữa rồi. Nhưng ai cũng bảo không có cách chữa. Vì vết thương của nó đã ảnh hưởng đến dây thần kinh nói nên nó không thể nói được nữa. Nó càng ngày càng suy sụp hơn. John vẫn không bỏ cuộc. Anh đã cùng với ba nuôi nó đi tất cả các nước trên thế giới để tìm một bác sĩ giỏi về chữa bệnh cho nó. Trong khi đó nó cứ như người mất hồn, thơ thơ thẩn thẩn. Sakia và Rein thì cứ nhìn nó rồi thở dài. Cuối cùng sau một tháng lang bạc khắp nơi, John cũng đã về. Đi cùng anh còn có một bác sĩ chuyện khoa thần kinh, não bộ nữa. Và một lần nữa nó lại lên bàn phẫu thuật. Nó không dám hi vọng gì nhiều vì hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao thôi. Nhưng kết quả ngoài mong đợi của nó và mọi người. Nó đã nói lại được và giọng nó còn có phần trong trẻo hơn ấy chứ! Nó như lấy lại được sức sống vậy. Nhưng vì nó chưa khỏe nên John không cho nó ra ngoài. Nó chỉ được đi loanh quanh trong nhà thôi. Ra phố thì phải có người khác đi cùng. Những tháng ngày nó tịnh dưỡng ở Anh là những tháng ngày bình yên nhất trong cuộc đời nó.
END FLASHBACK
- Một năm qua, cô ấy đã sống như thế sao? Mình đã không thể bảo vệ cho cô ấy!_Hắn suy tư
- Khi gặp lại Lallie và Rein, các cậu đừng hỏi gì cả! Có hỏi 2 đứa đó cũng không trả lời đâu!_John nằm dài ra ghế rồi vắt tay lên trán
- Họ sống ở đâu vậy anh?_Rin hỏi
- Không biết! Bọn chúng không nói cho bọn anh biết! Lallie đã tuyên chiến rồi. Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đến ngày họp nữa thôi!
- Có thật ba tớ có viết di chúc không? Sao tớ không hề biết đến chuyện này?_Jame ngờ vực hỏi. Ông bà cũng chẳng biết gì cả
- Tớ không rõ, hình như là có và Lallie biết bản di chúc đó đang ở đâu
- Con nhỏ này quay về càng trở nên bí hiểm khó nắm bắt. Chẳng ai biết nó đang suy nghĩ cái gì_Layla thở dài._Bao giờ nó mới thoát khỏi vòng vây thù hận này đây
Không gian rơi vào im lặng. Không ai nói với nhau lời nào! Tất cả âm thanh bây giờ chỉ còn tiếng thở dài não nề của bọn hắn. Ai cũng đang chìm đắm vào những suy nghĩ về bọn nó. Bọn nó luôn là vấn đề khiến cả bọn đau đầu và nhất là nó, cô gái chẳng giống với những cô gái bình thường tí nào
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc