Sau một tiết trốn học, bọn nó trở về lớp. Vừa bước vào lớp, nó đã trông thấy bản mặt khó ưa của hắn và Alan. Tất cả học sinh trong lớp đều hướng mắt về nó. Không nói cũng biết chuyện ở căn tin đã loan đến tai bọn họ rồi. Alan nhìn thấy nó thì hỏa khí lại bốc lên
- Này, cậu làm gì ở đây?
Nó chẳng thèm đếm xỉa gì tới Alan mà theo hướng bàn mình mà đi. Còn Layla thì quay qua lè lưỡi trêu Alan
- Plezz, Mars học ở đây mà!
- Mars, tên lạ nhỉ?_Hắn thầm nghĩ (Cái tên thôi mà, có gì lạ đâu nhỉ)
Thấy Nó ngồi vào vị trí bên cạnh mình, Layla liền reo lên
- Hura Mars, tớ không ngờ cậu lại ngồi cùng bàn với tớ đấy!
- Ừm. Thế cũng tốt._Nói rồi nó lôi sách vở ra học. Layla nhìn nó hoài nghi
- Cậu thôi làm tên mọt sách đi. Nhàm lắm!_Với một con người nắm trong tay nhiều bằng đại học loại xuất sắc như nó thì còn học làm gì nữa. Đúng là nhàm thật. Nó không nói gì chỉ nhìn Layla cười thật tươi rồi lại cắm đầu học
- Cậu thật là, lâu lắm mới gặp lại vậy mà…_Layla ỉu xìu ngồi xuống bên cạnh nó
- Lâu lắm mới gặp lại là sao? Chẳng phải hai người cặp bồ sao?_Alan ngồi dưới chồm lên hỏi Layla
- Thì sao? Đó là chuyện của bọn tôi_Layla sừng cồ lên
- Oầy, hỏi thôi làm gì dữ vậy_Alan làm bộ giận dỗi trở về chỗ ngồi. Alan vừa ngồi vào chỗ ngay ngắn thì đến lượt hắn
- Chị 2 Layla giới thiệu bạn trai cho bạn bè biết đi chứ!
- Cậu có muốn không Mars?_Layla quay qua hỏi nó
- Tùy_Lại là một câu trả lời ngắn gọn
- Cậu ấy là Phạm Thiên Phát cứ gọi là Mars. Còn 2 tên này là thủ lĩnh của Devil_Layla chỉ tay vào bọn hắn. Nó chẳng thèm liếc bọn hắn lấy một cái thì chỉ tay làm gì._Bang chủ của bọn tớ tên Hoàng Gia Bảo, cứ gọi là Ailen. Còn cái tên cậu đánh lúc nãy là Hoàng Thiên Minh, cứ gọi là Alan
- Cái tên bị đánh là sao hả?_Alan tức giận nhìn Layla. Đáp lại phản ứng của Alan là một cái phẩy tay của cô nàng
- Đó là sự thật. Cậu không thể đánh lại Mars đâu_Alan cứng họng. Sự thật là như vậy, cậu không thể cãi. (À quên nói bọn hắn ngồi dưới bọn nó nha)
- Mars, cậu lạnh lùng quá đấy_Hắn vắt chân chữ ngũ thích thú nhìn nó_Đừng quên cuộc hẹn của chúng ta
Nó chẳng nói gì, vẫn cắm cúi học. Bọn hắn cũng chẳng biết nó đang học gì mà lại say sưa đến vậy
Anh trai
5 tiết học trôi qua nhanh chóng. Nó mang balo lên vai rồi đi tìm Laysi. Nó chưa kịp bước ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng của hắn vọng tới
- Tôi chờ cậu.
Nó gật nhẹ đầu rồi bước đi. Sau khi đưa Laysi ra xe, nó đi thẳng đến nhà kho tìm hắn. Nó mở cửa bước vào. Trong nhà kho, Hắn, Alan, Layla và Rin đang đợi nó
- Tôi nhớ chỉ có hẹn với một mình cậu thôi mà_Nó buông balô xuống đất rồi trân trân nhìn hắn. Hắn hiểu ý nó nên quay qua nhìn 3 người kia
- Các cậu về hết đi
- Nhưng…_Layla ngập ngừng nhìn nó
- Cậu về đi._Rồi nó quay qua Rin_Đưa bạn gái anh về nhà an toàn đấy
Rin và Layla như ૮ɦếƭ đứng trước câu nói của nó. Nó đang giỡn sao? Ôi bạn gái? Đáng để cười thật
- Vâng. Anh rể yên tâm_Rin chào kiểu quân đội rồi kéo Layla đi. Sau khi hai người kia đi, Alan cũng hậm hực ra về. Bọn nó đã đóng một màn hết sức tình cảm trước mặt cậu mà. Nhìn thái độ của Alan, nó đã chắc chắn về tình cảm của Alan giành cho cô bạn yêu quý của mình. Nó phải tiếp tục màn kịch này mới được
- Chúng ta bắt đầu thôi_Hắn thúc tay nó
- Đánh nhau à?
- Chứ còn gì nữa
- Được_Nói rồi nó nhào vô đánh hắn. Nó giành thế tấn công trước làm hắn trở tay không kịp. Hắn chỉ biết né đòn của nó. Cả hai ngang tài ngang sức với nhau. Hai người cứ đánh như thế cho đến khi cả hai kiệt sức đồng loạt ngã xuống mới thôi
- Cậu giỏi lắm!_Hắn thở dốc nói với nó
- Cậu cũng vậy thôi!_Nó cũng chẳng khá hơn hắn là bao. Quần áo cả hai bây giờ không còn từ nào có thể diễn tả được. Mồ hôi thì rịn ra ướt cả áo. Cả hai nằm bệt dưới đất thở phì phò.
- Gia nhập vào bang của tôi đi
- Không thích
- Tại sao?
- Chỉ là không thích
- Cậu giống con gái quá đấy!_Hắn vắt tay lên trán
- Tôi là con trai đấy nhá!_Nó giật bắn dậy_Đừng động vào sự tự tôn của tôi
- Cậu sinh tháng mấy?_Hắn hỏi một câu ngoài chủ đề làm nó bất ngờ
- Sao lại hỏi chuyện đó?
- Tôi sinh tháng 1, còn cậu?
- Rỗi hơi nhở? Tôi sinh tháng 4
- Cậu sinh sau tôi, nhận tôi làm anh trai nhá!_Hắn vẫn vắt tay lên trán, mắt nhìn thao láo lên trần nhà
- Chắc tôi nghe nhầm_Nó ngoáy ngoáy tai. Hắn đang nói gì vậy nhở?
- Không đâu! Tôi rất vui nếu có một em trai như cậu đấy!
- Anh sao? Vớ vẩn
- Tên nhạt nhẽo. Không nhận thì tôi bắt cậu phải nhận_Hắn bật dậy rồi ôm chầm lấy nó. Hắn thọc lét nó. Nó bị thọc lét đến nỗi cười ra nước mắt
- Có gọi không hả?_Vì không chịu nổi sự tra tấn của hắn, tiếng “anh” đã thốt ra từ miệng nó. Hắn nghe được từ mong muốn liền buông nó ra rồi xoa đầu nó
- Thế mới ngoan chứ
- Tên rỗi hơi_Nó phồng mang trợn má đến dễ thương
- Cái gì? Quên rồi sao?_Hắn lại sừng cồ nhìn nó. Hai tay đưa lên như muốn tiếp tục cái trò ђàภђ ђạ nó.
- Nhầm, anh_Nó phải giơ tay xin hàng trước hắn. Trong mắt nó, hắn thật khó hiểu. Lúc thì lạnh lùng lúc thì cứ như trẻ con. Nhưng hắn làm anh trai của nó là tốt hay xấu? Đã lâu rồi nó không được gọi tiếng “anh” đó. Sao nó lại nhớ anh nó quá? Anh nó bây giờ có khỏe không? Anh có biết là nó mong gặp lại anh lắm không? Hàng vạn câu hỏi hiện ra trong đầu nó. Bao giờ nó mới có thể đứng trước mặt anh với hình dạng thật sự đây
- Nè nè, em sao vậy?_Hắn lay lay người nó. Tên này cũng dở hơi thật. Bằng tuổi sao bắt nó gọi là anh chứ? Cái này là muốn già trước tuổi nè
- Không sao? Tôi…à không, em về đây_Nó đứng dậy và lấy balo đeo lên vai
- Em thật sự không muốn gia nhập vào bang của anh?_Hắn hỏi nó trong khi nó sắp rời đi
- Chẳng được lợi gì!_Nó hờ hững trả lời
- Thú vị lắm! Có cả bạn gái của em cơ mà
- Em ngang tài ngang sức với anh. Anh có thể cho em đứng ngang hàng với anh không?_Câu hỏi của nó làm hắn hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần
- Nếu em thích! Anh không để uổng phí tài năng đâu
- Vậy thì tùy anh. Nhưng làm sao để công bằng ấy. Đừng tự tiện cho em một cái cấp, phải thi đấu rõ ràng_Nó quay lại nhìn hắn
- Em thích thì anh chiều. Ngày mai sẽ tổ chức cuộc thi phân cấp trong bang. Em hãy đến tham dự đi
- Ok_Nó mở cửa rồi bước đi. Hắn chỉ biết lắc đầu vì nó-một con người quá cứng đầu