Chứng nhận tử vongĐó là một phần chứng nhận tử vong của Mộ Thiên Tinh!
Tương Quý Thần chỉ cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ vô cùng đau đớn, cả người cũng hoàn toàn bối rối, trang giấy thật mỏng trong tay như nặng ngàn cân, đè anh gần như không thở nổi.
"Chuyện này...làm sao có thể?"
Tin tức này đối với Tương Quý Thần mà nói hoàn toàn giống như sấm sét giữa trời quang, anh vốn cho là chuyến này nhất định có thể nhìn thấy Thiên Tinh, hoặc có lẽ vẫn có thể dẫn cô trở về, có ai nghĩ đến, nay bọn họ đã sinh tử cách xa.
"Rốt cuộc cô ấy ૮ɦếƭ thế nào?" Giọng Tương Quý Thần vô cùng khàn khàn, nhuệ khí vừa rồi biến mất không còn bóng dáng vào giây phút này, cả tinh thần anh giống như là bị người kéo ra, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.
Lục Tử Hào rũ mắt xuống, giọng vô cùng lãnh khốc: "Em ấy bị ung thư não!"
Bỗng nhiên Tương Quý Thần ngẩng đầu: "Chuyện này là không thể nào? Rõ ràng lúc trước cô ấy còn..."
"Còn cái gì? Còn ly hôn với cậu hết sức sảng khoái?" Giọng Lục Tử Hào giễu cợt: "Đó là bởi vì bệnh tình của em ấy hết sức nghiêm trọng, em ấy biết đã không thể trị khỏi, dieendaanleequuydoon - V.O, muốn giữ đứa bé."
Tương Quý Thần chỉ cảm thấy trong lòng độn đau không dứt, Lục Tử Hào nhìn vẻ mặt anh đau khổ, lại chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Sao? Bây giờ cậu cảm thấy đau đớn? Vậy là cậu không biết lúc ấy Thiên Tinh đau thế nào! Vì muốn giữ đứa bé lại, em ấy sảng khoái ly hôn với cậu, sau đó mỗi ngày em ấy nôn rất nhiều máu, cậu không biết, những huyết dịch kia ghê người đến cỡ nào, sau đó đứa bé sinh non, em ấy đã...đứa bé cũng không giữ được."
"Tôi không tin! Nhất định là anh giả tạo..."
Giọng Tương Quý Thần run rẩy, anh luống cuống tay chân lật xem tài liệu, cho đến nhìn đến hình Mộ Thiên Tinh trên giấy chứng nhận tử vong cùng với giấy chuẩn đoán ung thư não kèm theo phía sau, anh mới lập tức suy sụp.
Trong lúc nhất thời, Tương Quý Thần chỉ cảm thấy trái tim khí huyết sôi trào, "phụt" phun ra một miệng máu.
Trong đôi mắt Tương Quý Thần tràn đầy tia máu, anh vừa tức giận vừa thống khổ nhìn Lục Tử Hào: "Tại sao không nói với tôi? Tại sao?"
Lục Tử Hào lạnh lùng liếc anh: "Nói cho cậu biết thì có thể thế nào? Chẳng lẽ còn muốn để em ấy nhìn thấy cậu và Kiều Kiều anh anh em em sao? Đến lúc đó chỉ sợ em ấy sẽ ૮ɦếƭ nhanh hơn, Thiên Tinh đáng thương như vậy, em ấy không có chỗ nương tựa, cho tới nay, tôi đều coi cậu là chỗ dựa duy nhất của em ấy, nhưng còn cậu? Cho em ấy tòa thành cổ tích, rồi lại tự tay đập nát bấy..."
"Im miệng! Anh im miệng cho tôi! Đừng nói nữa!" Tương Quý Thần thống khổ ngã ngồi dưới đất, không biết khi nào, sớm đã nước mắt đầy mặt.
Lục Tử Hào từ trên cao nhìn Tương Quý Thần hơi có vẻ chật vật, đáy mắt khinh bỉ và lạnh lùng: "Bây giờ có thể cút khỏi nhà tôi chưa? Chỗ của tôi không hoan nghênh cậu!"
Tương Quý Thần lại giống như đột nhiên kịp phản ứng, đột nhiên từ dưới đất đứng phắt dậy, níu lấy cổ áo Lục Tử Hào: "Anh luôn miệng nói Thiên Tinh đã ૮ɦếƭ, vậy cô ấy được chôn ở đâu? Nếu như không tận mắt thấy, tôi sẽ không tin."
Lục Tử Hào hơi cau mày: "Cậu thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nhưng cũng tốt, để cho cậu hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm cũng tốt! Cậu đi theo tôi!"
Lục Tử Hào mặt lạnh dẫn đầu đi ra khỏi biệt thự, Tương Quý Thần theo sát phía sau, trong tay anh còn nắm thật chặt giấy chứng nhận tử vong, ngón tay vuốt ve hình Mộ Thiên Tinh phía trên, đây là người yêu của anh, nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy.
Lục Tử Hào liếc thấy ánh mắt thâm tình của Tương Quý Thần từ kính chiếu hậu, không kiềm được cau mày.