Hạ Húc sau khi tham gia chương trình « ca sĩ », về sau, danh tiếng càng tăng lên ngùn ngụt.
Giang Hải chốp ngay cơ hội này giúp anh liên hệ với Công ty phát hành đĩa nhạc, phát hành ra album đầu tay cho Hạ Húc, ablum vừa được công bố lưu lượng người nghe ồ ạt vượt trên cả mức mong đợt.
Nhất thời tiếng tăm của anh càng lúc càng vang xa.
Đồng thời công việc của Hạ Húc cũng tăng lên không ngừng, vừa tham gia buổi họp báo, lại phải gặp mặt với fan hâm mộ một lúc lâu. Hạ Húc một tay chống tại trên vách tường, sắc mặt trắng bệch.
Giang Hải lại đây hỏi: "Thế nào?"
Hạ Húc nhợt nhạt nói: "Không có việc gì, đưa tôi về nhà."
Giang Hải nhìn thấy anh như vậy không an tâm, hắn dự định sẽ tự mình đưa anh trở về, nhưng cửa xe vừa mở ra, Hạ Húc đột nhiên nhớ tới điều gì: "Đợi một chút, không cần trở về, giúp tôi tìm một khách sạn."
Giang Hải nghi hoặc mà nhìn anh.
Hạ Húc giải thích: "Thân thể có chút không thoải mái, trở về sẽ khiến cô ấy lo lắng."
Giang Hải nghiêng đầu lại nhìn vào người ngồi phía sau một chút, quả thật sắc mặt anh có chút đỏ lên, bờ môi nhưng lại trắng bệch, hắn lập tức tìm một chỗ đậu dừng xe, sau đó đứng dậy thăm dò nhiệt độ trên trán Hạ Húc.
Giật mình nói: "Sao lại nóng như vậy? Cậu phát sốt rồi, thân thể không thoải mái sao không sớm nói cho tôi biết?"
Giang Hải không phải loại quản lý chỉ vì tiền mà thúc ép nhân viên, hắn có tầm nhìn rất sâu rộng, biết rõ thân thể mới là quan trọng, tiền chỉ là vật ngoài thân, vì vậy không thể nào dùng tiền mà dồn ép cơ thể.
"Chỉ cần nghỉ ngơi một hồi liền sẽ ổn, không cần phải ngạc nhiên như vậy."
"Ha ha, cậu như vậy không khiến tôi lo sao được. Được rồi, cậu đừng nói chuyện, mau ngồi nghỉ ngơi đi."
Hạ Húc nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Anh dựa vào cửa xe, lông mày có chút chau lại, Giang Hải thông qua kính xe nhìn thấy sắc mặt của Hạ Húc vô cùng tiều tụy.
Vừa rồi bởi vì trên mặt anh có lớp hóa trang nên không thể nhận ra, lúc này lớp hóa trang đã được tẩy sạch, ánh mắt cũng ảm đạm xuống, nhìn qua lại có điểm đáng thương.
Giang Hải rất mau tìm được một khách sạn tương đối kín đáo và sạch sẽ, hắn căn dặn Hạ Húc mang khẩu trang cùng kính mắt, trang bị thật kĩ hai người mới bước vào.
Hạ Húc đứng ở một bên, Giang Hải đến quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
Một lát sau, Giang Hải cầm thẻ phòng đi tới, tại Hạ Húc bên tai nói ra: "Được rồi, cậu lên đi."
Hai người đi đến bên trong thang máy, Hạ Húc thuận miệng hỏi một câu: "Phòng bao nhiêu?"
"25."
Vừa nhấn xuống tầng, bên ngoài lại xong tới hai cô gái. Hạ Húc cúi thấp đầu, Giang Hải đem anh che khuất phía sau lưng.
Cũng may hai cô gái vừa nói vừa cười trò chuyện với nhau vui vẻ, cũng không chú ý tới bọn họ.
Từ trong thang máy ra tới, Giang Hải tìm tới gian phòng, xoát qua thẻ phòng, Hạ Húc bước vào.
"Cậu nghỉ ngơi một hồi, tôi giúp cậu gọi bác sĩ đến xem."
"Ừ, tôi đi tắm trước."
Tham gia xong hoạt động, trên người anh toàn là một thân mồ hôi.
Giang Hải từ trong phòng đi ra, lập tức liên hệ một người bạn làm bác sĩ.
Nửa giờ sau, Giang Hải cấp Hạ Húc gọi điện thoại đến, hỏi anh đã tắm rửa xong hay chưa.
Hạ Húc nhẹ gật đầu, Giang Hải lúc này mới đem người bước vào.
Giang Hải mang tới là một nam bác sĩ, chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất nhã nhặn. Sắc mặt lạnh nhạt, phỏng chừng hẳn là người không thích nói chuyện.
Hạ Húc đơn giản lên tiếng chào hỏi liền không nói thêm gì nữa.
Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của anh một lần, sau đó không có biểu lộ gì đột nhiên lộ ra một tia không vui, tức giận nói với Giang Hải bên cạnh: "Người đã 39 độ hơn, cậu chăm sóc người ta ra sao vậy."
Giang Hải "Hắc" một tiếng, muốn mở miệng hòa hoãn, nhưng lời nói vừa đến miệng, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi kia của Hạ Húc, yên lặng nuốt trở vào.
Bác sĩ lại cho kiểm tra một lượt cho anh, cũng may không có việc gì.
Sau đó đều đem một lượt chiệu trứng nói qua với Giang Hải, mang theo thuốc hạ sốt cùng cảm mạo đưa tới, hắn hướng Giang Hải nói ra: "Đi rót ly nước ấm đến đây, trước tiên cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt. Đêm nay lại quan sát một đêm, nếu là ngày mai tình huống vẫn còn như vậy, thì tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện."
"Biết rồi."
Bác sĩ lại lưu lại một ít thuốc, căn dặn Giang Hải cho Hạ Húc uống như thế nào, sau đó Giang Hải mới đưa hắn rời đi.
Giang Hải trong phòng chờ đợi một hồi, lúc đầu hắn phân phó tiểu trợ lý đi mua một ít cháo nóng, nhưng là nửa ngày đều không thấy người quay trở lại.
Giang Hải nhịn không được gọi điện thoại cho người kia.
Tiểu trợ lý ngượng ngùng nói: "Giang ca, em gặp phải chị dâu, vừa rồi chị ấy gọi điện đến cho em, hỏi hoạt động của Húc ca kết thúc chưa, em không cẩn thận lỡ miệng nói ra bệnh tình của Hạ Húc, sau đó chị ấy nói sẽ lập tức qua xem anh ấy, hiện tại còn đang nấu cháo cho anh ấy đây."
Giang Hải: "..."
Cái này hắn phải làm thế nào đối mặt với Hạ Húc đây.
Cúp điện thoại, Giang Hải đi vào phòng dự định sẽ thành thật nói với Hạ Húc, kết quả Hạ Húc nằm ở trên giường đã ngủ thi*p đi.
Khoảng thời gian này, Hạ Húc quả thật rất cực khổ, Giang Hải đều nhìn thấy.
Đặc biệt nhất là Hạ Húc người này, nhìn qua dáng vẻ tưởng chừng yếu ớt một chút, kỳ thật cậu ấy chịu khổ không tồi, một câu phàn nàn cũng đều chưa nói qua.
Giang Hải đi tới, ra bên ngoài hành lang rút một điếu thuốc, sau đó chờ đợi Nguyễn Tinh Loan lại đây.
Lại qua hơn nửa giờ, tiểu trợ lý dẫn Nguyễn Tinh Loan đến.
Lúc Giang Hải nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan, nhắc nhở: "Cậu ấy vừa uống thuốc, lúc này thuốc vừa ngấm cậu ấy ngủ rồi."
Sau đó dẫn bọn họđi vào.
Nguyễn Tinh Loan đem hộp cơm giữ ấm đặt trên mặt bàn, sau đó đi giúp Hạ Húc chỉnh sửa chăn.
Lông mày của cô có chút nhíu lại.
Giang Hải nói khẽ: "Vậy chúng ta đi trước, có việc lại gọi chúng ta."
"Phiền toái, cám ơn."
Tiểu trợ lý cười nói: "Chị dâu, chị đừng khách khí."
Giang Hải đưa tay xách tiểu trợ lý lập tức đi ra ngoài.
Nghe được thanh âm cửa phòng bị đóng lại, toàn bộ lực chú ý của Nguyễn Tinh Loan trở lại trên người nam nhân trước mắt này. Hạ Húc ngủ được cũng không an ổn, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Nguyễn Tinh Loan trở vào trong phòng tắm, thỉnh thoảng dùng khăn mặt giúp anh lau lau.
Hạ Húc không biết nằm mộng thấy điều gì, trong mộng một mực gọi tên của cô, thẳng đến khi cô nắm lấy tay của anh, sắc mặt Hạ Húc mới thoáng tốt hơn một chút.
Hạ Húc ngủ một giấc đến tám chín giờ tối, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Tinh Loan ngồi tại bên cạnh.
"Sao em lại tới đây?" Hạ Húc thanh âm yếu ớt, có chút áy náy mở miệng nói.
Nguyễn Tinh Loan đem tay mình từ trong tay của anh tránh ra, âm thanh nhàn nhạt hỏi thăm: "Tình nguyện đến khách sạn cũng không trở về nhà?"
Hạ Húc nghe xong, tranh thủ thời gian sốt ruột giải thích: "Không phải không muốn trở về nhà, chỉ là sợ em lo lắng."
Nguyễn Tinh Loan ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì nói: "Em về sau nếu là có cảm mạo hay nóng sốt, cũng sẽ giấu diếm anh?"
Hạ Húc nắm lấy tay của cô, khẩn trương nói: "Vậy không được."
Nguyễn Tinh Loan dứt khoát liền không nói thêm điều gì.
Mấy giây qua đi, Hạ Húc thua trận, lấy lòng nói: "Anh sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa."
"Còn có lần sau?"
"Không có, cam đoan không có."
Sắc mặt Nguyễn Tinh Loan lúc này mới nới lỏng, cô không muốn tiếp tục căng thẳng với anh.
Hạ Húc nắm tay của cô, như bé con, làm nũng nói: "Anh rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?"
Nguyễn Tinh Loan còn ghi nhớ chuyện vừa rồi, trả lời một câu: "Không có."
Hạ Húc tội nghiệp mà nhìn cô.
Nguyễn Tinh Loan đi đến bên cạnh đem cháo nóng bưng tới.
Hạ Húc hé miệng nói: "Em đút cho anh."
Nguyễn Tinh Loan nghĩ muốn buông tay không để ý tới anh, nhưng lại không nỡ, cuối cùng vẫn là từng ngụm cho anh ăn, giống chiếu cố một đứa bé đồng dạng.
Ban đêm, Nguyễn Tinh Loan bồi Hạ Húc tại trong khách sạn ngủ một đêm, ngày thứ hai Giang Hải liền đem giấy thông hành đưa bọn họ trở về nhà.
Cũng may Hạ Húc sức đề kháng rất tốt, uống thuốc ngày thứ hai cũng không có bệnh trạng gì quá lớn, nhưng Giang Hải vẫn là quyết định cho anh hai ngày để nghỉ ngơi thật tốt.
Nguyễn Tinh Loan cùng Hạ Húc trở về nhà, Hạ Húc vốn muốn cô xin phép nghỉ một ngày, nhưng là công ty buổi chiều có một hội nghị rất quan trọng, nhất định phải tham gia.
Hai người ở nhà ăn xong bữa sáng về sau, Nguyễn Tinh Loan liền đi tới công ty.
Hạ Húc trong nhà rảnh đến không có việc gì làm, cố ý gọi điện thoại cho tiểu trợ lý kêu người lại đây.
Tiểu trợ lý vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn Hạ Húc: "Húc ca, anh gọi em lại đây có chuyện gì không?"
Hạ Húc nằm trên ghế sa lon, như có điều suy nghĩ hỏi hắn: "Cậu bình thường làm thế nào để dỗ bạn gái vui vẻ?"
Tiểu trợ lý lúng túng mấy giây, ngượng ngùng nói: "Húc ca, em còn chưa có bạn gái a."
Hạ Húc quay đầu nhìn tiểu trợ lý một lần, ánh mắt kia, bao hàm cười trên nỗi đau của người khác.
Không đợi tiểu trợ lý mở miệng, Hạ Húc liền mười phần thương tiếc nói ra: "Cậu đã lớn như vậy, liền cái bạn gái cũng không có, mau về nhà để mẹ giới thiệu cho em một cô bạn gái."
Tiểu trợ lý: "..."
Đầu năm nay, không có bạn gái đều muốn bị chê sao?
Hạ Húc mở ra điện thoại di động, cấp Kỷ Tu Trạch gọi điện thoại.
Kỷ Tu Trạch về nước, về sau liền chính thức kế thừa xí nghiệp của gia tộc, nhìn thấy Hạ Húc gọi điện thoại tới, ba hoa hỏi: "Húc ca, ngài idol còn có thời gian gọi điện thoại cho tớ sao?"
Hạ Húc: "Lăn, cậu muốn ăn đập có phải không."
Kỷ Tu Trạch cười cười: "Được rồi, tìm tớ chuyện gì?"
Hạ Húc hỏi cậu: "Trước cậu làm như thế nào để dỗ Hạ Tuyết?"
Hạ Húc cũng là thật bội phục Kỷ Tu Trạch, lúc trước làm ra sự tình hỗn độn như vậy, quả thực là dựa vào mặt dày mày dạn lại đem người đuổi trở về.
Mặt dày cũng có chỗ tốt đấy chứ.
Kỷ Tu Trạch giọng nói đầy đắc ý: "Này cậu hỏi đúng người..."
Còn chưa kịp khoe khoang đâu, liền bị Hạ Húc cắt đứt: "Bớt nói nhảm, nói chính sự."
"Cậu làm những biện pháp như thế này, mỗi ngày lúc cô ấy tan tầm, cậu tặng hoa, mua quà lôi kéo cô ấy ăn cơm dạo phố rồi xem phim, tóm lại liền bốn chữ: Quấn quít chặt lấy. Con gái, thường rất dễ dụ, cậu mua vài món điểm nữa là được."
"Biết rồi, tớ cúp đây."
"Húc ca cậu như thế nào là loại người này, lợi dụng xong liền trở mặt ngay đúng không?"
"Cậu bây giờ mới biết à?"
Hạ Húc cúp điện thoại, nghĩ đến những lời Kỷ Tu Trạch vừa nói kia, từ khi anh nổi tiếng đến nay, cơ bản rất ít khi cùng tiểu cô nương nhà mình làm những việc này.
ANh suy tư một hồi, sau đó hướng tiểu trợ lý ngoắc ngoắc.
Tiểu trợ lý hỏi: "Húc ca, chuyện gì?"
"Đi mua một ít hoa hồng về."
Tiểu trợ lý vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, lại không dám hỏi nhiều.
Hạ Húc ở trong nhà bắt đầu bố trí, dự định làm một buổi tiệc tốt đa dạng dưới ánh nén, tiểu trợ lý nhìn xem Húc ca bộ dạng lúng ta lúng túng, mấy lần muốn đến giúp đỡ, đều bị Hạ Húc đuổi đi.
Sau cùng hoàn thành, hiển nhiên có chút không đẹp mắt cho lắm.
Tiểu trợ lý an ủi: "Húc ca, nếu không anh dẫn chị dâu đi ăn, mua bó hoa, cùng đi xem cái điện ảnh, không phải rất tốt sao?"
Hạ Húc nhìn phòng bếp bừa bộn rối tung mù mịt, mặt mũi tràn đầy cảm giác thất bại.
Anh đối với phòng bếp thật không có một chút kĩ năng nào, mỗi lần xuống bếp thế nào lại giống như đi đánh trận.
Hạ Húc buồn khổ một hồi lâu, nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan sắp tan việc, anh cũng không lại xoắn xuýt, anh đội kính râm mang khẩu trang, một lần nữa đi mua một bó hoa, sau đó đến dưới lầu công ty Nguyễn Tinh Loan đón cô.
Thật xa, Nguyễn Tinh Loan liền nhận ra xe này.
Cô ngồi xuống, Hạ Húc liền cầm lấy một bó hoa thật to ở phái sau cầm đến trước mặt.
Nguyễn Tinh Loan ngơ ngác một chút, sau đó tiếp nhận.
Hạ Húc lái xe mang cô đi đến một quán đồ ăn nướng, lại mang cô cùng nhau đi xem phim, trên đường về nhà, Hạ Húc tiếp tục bán manh đáng thương nói: "Chuyện sinh bệnh vừa rồi, coi như qua, không cùng anh giận dỗi nữa có được hay không?"
Nguyễn Tinh Loan lúc này mới hiểu được, hôm nay anh kì công làm một màn này, đều là bởi vì cái kia.
Chuyện đó cô đều đã quên, nhìn thấy Hạ Húc còn để ý như vậy, cô nhẹ gật đầu, nhường anh an tâm.
Vừa về tới trong nhà, Hạ Húc liền đem người hướng trên ghế salon kéo vào lòng, cánh môi lập tức áp xuống, đầu lưỡi lướt qua nơi đâu, tất cả đều là tê tê dại dại.
Hạ Húc chế trụ sau gáy cô, một cái tay khác ôm lấy vòng eo nhỏ gọn, tinh tế mài, cực điểm ôn nhu.
Hạ Húc đem người ôm lấy, dự định đi về phòng ngủ, Nguyễn Tinh Loan ung dung nói một câu ——
"Hôm nay không được, đèn đỏ."
Hạ Húc khóc không ra nước mắt.