Hạ Húc không nhao cũng không nháo theo sát Nguyễn Tinh Loan trở về phòng, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Bên trong gian phòng được bố trí vô cùng lãng mạn, trên giường giường rải đầy cánh hoa hồng còn là một trái tim lớn, không gian tản ra một mùi hương thơm nhàn nhạt.
Nguyễn Tinh Loan đỡ Hạ Húc nằm xuống, cô vào phòng tắm vắt một chiếc khăn đem ra, giúp anh lau lau mặt.
Lúc đứng dậy, Hạ Húc từ phía sau đột ngột ôm lấy cô.
Nguyễn Tinh Loan xoay người lại, mở miệng nói: "Anh ngủ trước đi."
Tửu lượng của Hạ Húc vốn không tốt, hôm nay lại uống nhiều như vậy, phỏng chừng trong người sẽ rất khó chịu. Nguyễn Tinh Loan đỡ anh nằm xuống lần nữa, Hạ Húc thì thầm nói: "Em cùng anh ngủ đi."
Nguyễn Tinh Loan ứng tiếng: "Ừ, được."
Hạ Húc ôm cô nằm xuống, vốn dĩ ban đầu Tinh Loan không ngủ được, nhưng không biết có phải vì vòng ôm của anh quá ấm áp hay không, chỉ cần nằm trọn trong lòng anh cô liền có thể ngủ say.
Mấy giờ qua đi.
Hạ Húc tỉnh lại, nhìn thấy cô đang cuộn trong trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ cưng chiều, nét mặt ngập tràn hạnh phúc.
Anh nhéo nhéo cái mũi xinh xinh của cô, lại hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Nguyễn Tinh Loan bị động tác của anh quấy nhiễu, cô mở mắt ra, hai người liếc nhau một cái, Hạ Húc như đứa trẻ ăn vụng bị bắt gặp, lúng ta lúng túng nhìn cô.
"Chúng ta đã kết hôn." Hạ Húc không kiềm nén nỗi vui mà nói.
Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng đáp: "Ừm."
"Về sau em chính là vợ dnah chính ngôn thuận của anh."
"Ừm."
Hạ Húc nhìn một chút đột nhiên liền cười ngây ngô, sau đó nghiêng mình đảo người áp cô phía dưới, hai tay anh làm loạn khắp nơi trên người cô, tay anh di đến đâu nơi ấy trên người cô tê rần như có lửa.
Áo cưới ngay lập tức bị bong ra từng mảng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, Hạ Húc nhẹ nhàng cắn một ngụm, tiếp theo chính là lít nha lít nhít nụ hôn giáng xuống.
Nguyễn Tinh Loan ngước mắt, thoáng nhìn ánh mắt cực nóng của anh, ánh mắt cô ngập tràn ánh sáng hạnh phúc, làm cho lòng người nảy sinh mê mẩn.
Gương mặt anh kề sát, hơi thở ấm áp không có quy luật chút nào phả vào trên cổ cô, Nguyễn Tinh Loan rung động ôm lấy cổ anh.
Hạ Húc nhìn thân ảnh cô gái nằm dưới thân mình, cánh mũi nhỏ xinh, anh nhẫn nại đến cực điểm, trên trán toát ra từng tầng mồ hôi mỏng.
Nguyễn Tinh Loan bị hơi thở nóng bức của anh bao quanh, thân thể mềm mại không tự giác kề sát vào anh.
Hai thân thể quấn giao, một đêm kiều diễm.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Nguyễn Tinh Loan nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến chính mình nhiệt tình chủ động, lại nhớ đến Hạ Húc điên cuồng thế nào, cả người cô lập ửng hồng.
Cô ngượng ngùng đem chăn quấn quanh người mình, muốn đợi Hạ Húc đi trước rửa mặt.
Kết quả Hạ Húc một tay chống tại gối đầu, nghiêng mắt cô, trên mặt là dáng vẻ cưng chiều cùng ý cười thỏa mãn.
Nguyễn Tinh Loan nhỏ giọng thầm thì: "Anh còn không mau đi thay quần áo?"
Hạ Húc mở miệng cười: "Không đi, chỉ muốn ở lại nhìn em."
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt Hạ Húc, dư quang rơi xuống bên trên những vết cào loạn xạ trên người anh, đây đều là kiệt tác của cô ngày hôm qua.
Loại cảm giác này thực tế quá kỳ diệu, đến mức cô lúc ấy căn bản là khống chế không nổi chính mình.
Hạ Húc đem chăn mền quấn quanh người cô xốc lên, Nguyễn Tinh Loan vô ý thức muốn lui lại, kết quả bị Hạ Húc một phen tóm trở về.
Hai người chân thành tương đối, Hạ Húc trêu ghẹo nói: "Còn thẹn thùng sao?"
Nguyễn Tinh Loan quay đầu đi.
Hạ Húc xích lại gần bên cạnh, nắm cằm của cô, nhàn nhạt đáp một nụ hôn. Ban đầu Nguyễn Tinh Loan còn có chút không quá quen thuộc, đến sau liền chậm rãi thích ứng tiết tấu của anh.
Cuối cùng buổi sáng lại bị Hạ Húc chiếm tiện nghi một trận, mắt thấy thời gian không còn sớm, Nguyễn Tinh Loan lúc này mới nhắc nhở: "Nên rời giường thôi."
Hạ Húc làm nũng nói: "Nhưng anh muốn em ngủ tiếp một hồi nha."
"Không được." Nguyễn Tinh Loan cự tuyệt.
Đây cũng quá trắng trợn đi, đợi tí nữa cô nhìn thấy chú Hạ cùng dì Mai, làm như sao nhìn mặt họ nổi đây.
Hạ Húc uy Hi*p nói: "Kêu một tiếng chồng đi nào, anh liền cho em rời giường."
Nguyễn Tinh Loan trầm mặc một hồi, trong miệng lẩm nhẩm một lần chữ này, nhưng là có chút ngượng ngùng không thể thốt nên lời.
Tuy bọn họ đã kết hôn rồi, gọi như vậy cũng là điều nên làm, nhưng cô vẫn cảm thấy thật khó.
Hạ Húc đầy hứng thú mà chờ mong cô, hai tay nâng đỡ gương mật, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nguyễn Tinh Loan đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại kêu lên: "Chồng, ông xã."
"Thật ngoan, ông xã thưởng em bằng một nụ hôn này."
Hạ Húc như một đứa trẻ hôn một cái thật mạnh vào gương mặt Nguyễn Tinh Loan, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi rửa mặt.
Nguyễn Tinh Loan thừa dịp anh không có ở đây, cô mau chóng đem quần áo thay xong.
Đến phiên cô rửa mặt, Hạ Húc một mực đứng sau lưng ôm lấy cô, dính chặt đến không thể tách rời.
Hai người thu thập sạch sẽ mới rời giường, ăn cơm, Mai di nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người bọn họ, cười đến không ngậm miệng được.
Hạ Nhân từ phía sau vườn tản bộ trở về, nói: "Hôm qua mệt mỏi một ngày, sao các con thức dậy sớm như vậy? Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút."
Hạ Húc thuận miệng đáp: "Không có việc gì, không mệt."
"Không mệt" hai chữ này nói đến có chút ý vị sâu xa, Nguyễn Tinh Loan trong đầu không biết nghĩ đến hình ảnh gì, khuôn mặt lập tức liền đỏ lên.
Hạ Húc đều nhìn ra được ý nghĩ trong lòng cô, trong lòng đầy vẻ đắc ý.
Đi đăng kí giấy tờ kết hôn về sau, hai người ở lại nhà chờ đợi vài ngày.
Công ty đã giúp Hạ Húc đăng kí một cuộc thi tuyển giọng, hai ngày nữa liền bắt đầu tham gia, anh lập tức phải trở lại thành phố D.
Mà công ty lúc trước Nguyễn Tinh Loan ứng tuyển cũng tại thành phố D, cho nên hai người cùng nhau rời đi.
Một đêm trước khi đi, Hạ Nhân tìm bọn họ hàn huyên nói chuyện phiếm một hồi lâu.
Hạ Nhân có ý định muốn bảo hai người họ mua một căn nhà tại thành phố D, như vậy làm việc sẽ tương đối dễ dàng hơn.
Hạ Húc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn từ chối.
Anh giải thích nói: "Cha, hiện tại con cùng Tinh Loan đều mới vừa mới tốt nghiệp, về sau sự nghiệp phát triển ra sao cũng chưa hoàn toàn định đến, cho nên hiện tại không nên vội vàng mà mua phòng ốc, qua một thời gian ngắn chúng con sẽ suy nghĩ thêm việc này."
Hạ Nhân nghe cảm thấy có chút đạo lý, cũng đành chiều theo ý hai đứa. Bất quá ông vẫn lo lắng bọn họ ở bên ngoài sống không được thoải mái, ông đã suy nghĩ chu đáo đưa cho họ một tấm thẻ, trong thẻ có không ít tiền.
Vốn dĩ Hạ Húc không thiếu tiền, nhưng đây là tâm ý của Hạ Nhân, anh vẫn là nên nhận, tấm thẻ vừa đến tay anh liền đưa cho Tinh Loan để cất giữ, tiền mà anh có đều là của Tinh Loan.
Trở lại thành phố D, Giang Hải tới đón bọn họ.
Lúc Giang Hải nhìn thấy hai người bọn họ, câu nói đầu tiên gặp mặt chính là: "Tân hôn hạnh phúc." Chúc mừng xong, Giang Hải còn nói: "Phòng ở tôi đã thay hai người tìm xong, là một phòng chung cư có hai phòng ngủ và một phòng khách, diện tích vừa vặn thoải mái cho hai người ở, nếu ngẫu nhiên có khách ở lại vẫn có thể."
Hạ Húc mở miệng nói: "Cám ơn."
Từ sau khi giải quyết vấn đề kia, Hạ Húc cảm thấy, Giang Hải xem ra là một quản lý đáng tin cậy, hắn hiểu này nọ nhiều, ánh mắt cũng không tệ, các phương diện đều có thể giúp anh xử lý thỏa đáng, cũng sẽ không đối với anh có quá nhiều hối thúc hay ép buộc.
Nhưng mỗi yêu cầu mà hắn đặt ra vô cùng nghiêm ngặt, mỗi lần huấn luyện, hắn đều tự mình giám sát bên cạnh anh nhìn chằm chằm. Cũng may Hạ Húc tự giác cũng chịu khó, giáo viên huấn luyện thường xuyên trong âm thầm khen anh vài câu với Giang Hải.
Giang Hải sau khi đem người đưa tới chung cư, liền đưa chìa khóa cùng thẻ gác cổng giao lại cho Hạ Húc, hắn mở miệng nói: "Cậu trước cứ nghỉ ngơi hai ngày, sau hai ngày đó tôi sẽ lại thông báo tiếp cho cậu, có việc gì liền gọi điện thoại cho tôi."
Hạ Húc đáp: "Ừm."
Giang Hải nhìn lướt qua, thấy không còn việc gì nữa, liền nói: "Tôi đây đi trước."
"Cám ơn."
"Đối với tôi không cần khách khí như vậy đâu, chỉ cần cuộc thi lần này cậu tranh thủ được một vị trí tốt, đó là điều tốt nhất đối với tôi rồi."
"Nhất định."
Giang hải cười cười, hắn rất thích cỗ nhiệt huyết cùng tự tin này của Hạ Húc.
Tiễn Giang Hải rời đi, Hạ Húc liền bắt đầu dọn dẹp phòng ở, Nguyễn Tinh Loan cũng hổ trợ giúp anh cùng dọn dẹp.
Hai người bận rộn dọn dẹp ngẫu nhiên ᴆụng vào nhau, đều có thể cười vui vẻ thành tiếng.
Dọn dẹp mãi đến trưa, Hạ Húc toàn thân xụi lơ cả người mềm nhũn ôm lấy tiểu cô nương nhà mình, làm nũng nói: "Ôm một cái."
Nguyễn Tinh Loan hỏi anh: "Đói bụng sao?"
Hạ Húc đáng thương gật gật đầu.
"Em đi siêu thị mua ít thức ăn, trở về làm cơm."
Hạ Húc vứt xuống khăn lau trong tay, mở miệng nói: "Anh đi với em."
"Ừm."
Giang Hải tìm được tiểu khu này rất thuận tiện, từ bên trong ra ngoài tiểu khu, sát bên cạnh đó chính là siêu thị.
Hạ Húc tại cửa ra đưa tay cầm lấy một chiếc xe đẩy, Nguyễn Tinh Loan chọn một ít rau quả cùng thịt cá, mặt khác lại mua thêm một ít trái cây.
Hạ Húc đứng tại bên quầy ăn vặt, đưa tay dọn sạch những thứ mà cô thích ăn.
Hai người theo trong siêu thị ra ngoài, Hạ Húc một cái tay xách đồ, một tay khác cũng phải nắm cô.
Sau khi về nhà, Nguyễn Tinh Loan đi vào phòng bếp nấu cơm, Hạ Húc tiếp tục làm vệ sinh, quét dọn xong liền đến phòng bếp giúp đỡ.
Tiểu thiếu gia tuy là trước kia đến món xào rau cũng không học được, nhưng là mấy năm này ở bên cạnh cô, giúp cô nấu ăn không biết bao nhiêu lần, động tác liền nhanh nhẹn hẳn lên.
Một lát sau, Nguyễn Tinh Loan liền làm xong ba món ăn cùng một món canh.
Hạ Húc ăn uống no nê về sau, liền ôm lấy Nguyễn Tinh Loan nằm trên ghế sa lon cùng nhau xem phim. Lúc nhìn thấy hình ảnh nam soái ca đẹp mắt, Hạ Húc nhịn không được nghiêng đầu đi hỏi: "Em nói xem, là hắn đẹp mắt hay là anh đẹp mắt?"
Nguyễn Tinh Loan mỗi lần đều sẽ ngoan ngoãn phối hợp với anh.
Hạ Húc cười vô cùng vừa lòng thỏa ý, vui vẻ nói "Vẫn là ánh mắt vợ anh rất tốt."
Hai ngày sau, Giang Hải tới đón Hạ Húc đi tham gia tiết mục.
Lúc đón người, Giang Hải nhắc nhở: "Cuộc thi này yêu cầu rất khắc khe, nếu người tham gia biểu hiện kém, liền lập tức bị đào thải, có thể trực tiếp về nhà. Nếu có thể kiên trì đến trận chung kết, phỏng chừng chỉ cần một tháng. Thời gian huấn luyện gấp gáp, tháng này khẳng định cậu không thể trở về nhà, đến lúc đó tôi có thể giúp Tinh Loan đến nơi thăm cậu. Hiện tại lập tức sẽ xuất phát, các cậu có muốn tạm biệt gì, phải nắm chặt thời gian."
Ban đầu Hạ Húc không biết cuộc thi là dạng này, bị Giang Hải nói như thế, sắc mặt liền đen đi một phần.
Anh đem Giang Hải vứt tại phòng khách, sau đó liền ôm lấy Nguyễn Tinh Loan trở về phòng.
Vừa vào cửa, anh liền dùng chân đá cửa xông vào, thuận tiện đem cửa khóa lại.
"Ở nhà một mình, em có sợ không?" Hạ Húc không phải không biết tính chất hoạt động của mình, nhưng bây giờ nghĩ đến nếu để cho Nguyễn Tinh Loan ở nhà một mình, anh vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Nguyễn Tinh Loan xoa xoa lên cằm của anh, an ủi: "Không có việc gì, em không sợ."
Hạ Húc xác nhận nói: "Thật?"
"Ừm."
"Vậy em phải đáp ứng với anh, nếu là có chuyện, nhất định phải gọi điện thoại cho anh biết."
"Ừ, em biết rồi"
Ánh mắt Hạ Húc bỗng nhiên trở nên nóng rực lên, anh thấp giọng nói: "Anh muốn hôn em."
Không đợi Nguyễn Tinh Loan trả lời, cánh môi nóng ấm của anh lập tức phủ lên môi cô, một trận ngắn gọn công thành đoạt đất, Hạ Húc hô hấp dồn dập mới buông tha cô.
"Chờ anh trở lại." Hạ Húc mở miệng nói.
"Ừm."
Nguyễn Tinh Loan thay anh đem quần áo sửa soạn thật tốt, rồi đưa anh đi ra ngoài.
Giang Hải nhìn xem đôi vợ chồng trẻ mới tân hôn lưu luyến không muốn rời, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng hắn cũng không có cách nào, cuộc thi này thu lại cũng không chờ người, nói bắt đầu liền bắt đầu.
Hạ Húc cuối cùng ôm lấy Nguyễn Tinh Loan một lần nữa, lại buông ra, nói với Giang Hải bên cạnh: "Tốt rồi, đi thôi."
Giang Hải phất phất tay tạm biệt cô, sau đó cùng Hạ Húc rời đi.