Đưa Hạ Nhân trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó Hạ Húc quay trở lại phòng khách.
"Vì sao?"
Khi anh vừa muốn nói sự thật với cha, tiểu cô nương lại cố ý đánh gãy lời của anh, cô còn ám chỉ không muốn anh nói ra.
Nguyễn Tinh Loan ngồi trên ghế salon, nghiêng đầu nhìn Hạ Húc, đôi mày cô hơi nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ bối rối lo lắng.
"Hay chúng ta đợi một thời gian nữa hãy nói với ông ấy?"
Cô không biết Hạ Nhân khi biết được chuyện giữa cô và Hạ Húc sẽ có phản ứng như thế nào, ở chung lâu như vậy, dù sao giữa bọn họ tình cảm đã trở nhên khăng khít, cho nên cô vẫn rất sợ nếu như Hạ Nhân biết được sẽ cảm thấy thất vọng sẽ như ra sao.
Hạ Húc hiểu được tâm tư cô gái nhỏ anh bước tới nắm lấy tay cô, cô thoáng giãy dụa thoát khỏi tay anh.
"Dì Mai vẫn còn ở đó."
Hạ Húc đành ngậm ngùi thu tay lại, anh ôn nhu mở miệng: "Ổn rồi, em đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, mọi việc cứ để anh."
"Ừm."
Ban đêm, Hạ Nhân vẫn chưa tỉnh rượu, Hạ Húc mang theo ly nước nóng đi lên phòng ông, anh muốn nhìn ông một lát. Vừa bước vào cửa, Hạ Nhân liền bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.
"Cha đã tỉnh." Hạ Húc đi đến bên giường, tới đỡ ông.
Hạ Nhân trêu ghẹo nói: "Con ngồi xuống đi, cha có thể tự ngồi dậy mà, cha con còn chưa già đâu."
Hạ Húc ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hạ Nhân tiếp nhận ly nước trong tay Hạ Húc, uống một ngụm về sau, cổ họng dễ chịu hơn không ít.
Bắt gặp bộ dáng muốn nói nhưng lại ngập ngừng của Hạ Húc, Hạ Nhân cười nói: "Con có chuyện muốn nói với ta à?"
Hạ Húc ngẩng đầu nhìn ông.
Hạ Nhân sờ lên đầu của anh, vui mừng nói: "Thật không ngờ một chỉ trong chốc lát, con đã lớn đến như vậy."
Hạ Húc kêu một tiếng: "Cha."
"Ừ, có việc gì con cứ nói, cha nghe."
Hạ Húc mấp máy môi, chần chờ nói: "Con có chuyện muốn nói với cha."
Hạ Nhân thản nhiên nói: "Ừm."
Hạ Húc xoắn xuýt một hồi, sau đó thật bình tĩnh dùng giọng điệu chậm rãi nói ra: "Kỳ thật người con thích, là Tinh Loan, chúng con đã quen nhau từ rất lâu, nhưng chúng con không dám cho cha biết. Khi trước lúc con muốn mở lời nói với cha, nhưng là cô ấy lo lắng việc này sẽ làm cha cảm thấy thất vọng, cho nên không dám mở miệng."
Nghe vậy, Hạ Nhân chăm chú nhìn anh.
Hạ Húc giờ phút này có chút lo lắng bất an, bờ môi khẽ run rẩy. Quá khứ con người anh quả thật có chút non nớt bốc đồng tùy hứng, nhưng bây giờ anh đã trưởng thành đã thành thục, anh sẵn sàng nói rõ lòng mình với cha.
Nhìn thấy ông không nói lời nào, Hạ Húc có chút khẩn trương hỏi: "Cha, người nói một câu đi, cha như thế này khiến con có chút sợ hãi."
Một lát sau, Hạ Nhân vui vẻ bật cười.
Ông vỗ vỗ vai Hạ Húc, vui vẻ nói "Con cùng với Tinh Loan quen nhau, cha vui vẻ còn không kịp, làm sao lại ngăn cản hai người các con. Tinh Loan là đứa trẻ ngoan, cha luôn mong ước rằng hai đứa sẽ mãi mãi ở bên cha, bầu bạn cùng ta tuổi về già."
Hạ Húc giật mình, sau đó cười ngây ngô nói: "Cha, người thật sự ủng hộ con và cô ấy?"
"Ừ, tuy lúc vừa nghe con nói cha vẫn có chút giật mình, tuy nhiên đây là lựa chọn của các con, chỉ cần các con nguyện ý ở bên nhau, cha đương nhiên sẽ ủng hộ. Bất quá có một việc cha phải nói cho con biết, con nếu dám khi dễ Tinh Loan, cha tuyệt đối không tha cho con đâu."
Hạ Húc ủy khuất nói: "Con nào dám ức Hi*p cô ấy chứ, cô ấy không khi dễ con đã là không tệ rồi."
Hai cha con bên trong phòng hàn huyên một lúc lâu, đến khi Nguyễn Tinh Loan đến gọi bọn họ xuống ăn tối, cuộc trò chuyện mới dừng lại.
Cô đi phía trước, đột nhiên Hạ Húc bước lên nắm lấy tay cô.
Nguyễn Tinh Loan muốn giãy ra, nhưng là Hạ Húc nắm quá chặt, cô không thể tránh. Nguyễn Tinh Loan chột dạ nhìn lại, trông thấy Hạ Nhân ở sau lưng vẻ mặt nhìn bọn họ lộ ra ý cười hiền hòa.
Vẻ mặt cô tràn ngập khó hiểu.
Hạ Húc lôi kéo cô ngồi xuống, sau đó giải thích nói: "Anh đã nói cho cha biết, cha rất ủng hộ, hơn nữa còn bảo nếu anh dám ức Hi*p em ông ấy sẽ không tha cho anh."
Nguyễn Tinh Loan ngước mắt, nhìn vào ánh mắt Hạ Nhân.
Hạ Nhân ôn hòa nói: "Tinh Loan, hai người các con có thể cùng nhau, chú rất vui vẻ, con đừng quá lo lắng tự tạo ra áp lực cho bản thân mình. Trong mắt chú, hai người các con đều là bảo bối trong lòng chú."
Nguyễn Tinh Loan đáy mắt cảm xúc lăn lộn, bờ môi dùng sức mím chặt, cuối cùng cảm kích nói: "Cảm ơn chú."
Hai người trong nhà bồi Hạ Nhân vài ngày, sau đó, lại trở về trường học.
Tới gần ngày tốt nghiệp.
Đề cương luận văn cùng các tài liệu học tập nhiều đến loạn thành một mớ hổn độn, hai người loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.
Nguyễn Tinh Loan vẫn còn tốt, dựa theo hướng dẫn của giáo viên mà làm, cô không có áp lực quá lớn. Người áp lực chủ yếu là các cô gái cùng phòng ktx, luận văn tuyển đề tài liệu ngập tràn trong đầu, bọn họ nhao nhao tìm cô xin giúp đỡ.
Thế là mấy người bọn họ liền đóng trại tại thư viện đại chiến mấy ngày, rốt cục cũng có thể giải quyết tất cả một cách êm xuôi.
Mấy người làm xong luận văn, lúc ra ngoài, Tôn Kỳ duỗi thẳng lưng mỏi, buông lỏng nói: "Cuối cùng luận văn cũng hoàn thành rồi, kiểm tra lại một lần nữa, xương cốt già yếu của tớ sắp chịu không nỗi nữa rồi. Các cậu mau nhìn xem mặt mũi này của tớ đi, tớ cảm thấy cả người ta gầy mất một vòng rồi."
Một cái khác bạn cùng phòng liền trêu ghẹo nói: "Cái kia không phải quá hợp ý cậu à."
Mấy người đùa giỡn một lúc sau, Tôn Kỳ kéo lấy cánh tay Nguyễn Tinh Loan, cảm kích nói: "Ô ô ô, Tinh Loan cậu thật tốt, nếu không có cậu tớ không biết làm đến khi nào mới xong."
Nguyễn Tinh Loan cười cười: "Không có việc gì."
Tôn Kỳ đưa ra đề nghị cả bọn đến KTV thư giãn một tí, mọi người đều đồng loạt đồng ý.
Bốn nữ sinh, đặt một phòng ăn lớn, Tôn Kỳ còn cố ý đến đại sảnh gọi thêm mấy chục bình rượu cùng với một ít hoa quả đồ ăn vặt.
"Các cậu cứ dùng thỏa thích, hôm nay tớ bao tất." Tôn Kỳ phóng khoáng nói.
Đại khái là khoảng thời gian này bọn họ nghẹn quá lâu, tất cả mọi người uống đến tận hứng. Nguyễn Tinh Loan cũng muốn nhập bọn, cô cùng bọn họ uống đến ngất trời.
Lúc Hạ Húc gọi điện thoại tới, tất cả mọi người đều uống đến thần trí có chút không rõ.
Nguyễn Tinh Loan lảo đảo từ trên ghế salon đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên trong KTV thực sự quá ồn, trong đầu Nguyễn Tinh Loan còn bị mấy âm thanh hỗn loạn này làm cho choáng váng.
Nàng đi đến một hành lang an tĩnh bên trên, bắt máy nói: "Uy."
Hạ Húc nghe thấy thanh âm của cô này, liền hỏi: "Em uống say?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Không có, em cùng bạn ktx đến KTV chơi, chỉ uống một chút rượu, không có say."
"Các em ở đâu?"
Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn nói ra địa chỉ cùng số phòng đưa cho anh.
Nửa giờ sau, Hạ Húc từ bên ngoài tiến đến.
Tôn Kỳ các nàng nhìn thấy, liền ra sức đẩy đẩy Tinh Loan, mở miệng nói: "Tinh Loan, Hạ Húc bạn trai của cậu tới rồi."
Nguyễn Tinh Loan đầu có chút nặng, cô vừa muốn đứng dậy, Hạ Húc đã bước đến dìu lấy cô, đặt cô tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
Hạ Húc ôn nhu mở miệng: "Còn nói không uống nhiều, say đến như vậy."
Nguyễn Tinh Loan thì thầm một câu: "Em chỉ có uống chút thôi, không có say."
Hạ Húc ôm lấy người cô lắc lắc đầu, đối với đám bạn của cô nói ra: "Tôi trước tiên mang cô ấy đi, ngày mai tôi sẽ mang cậu ấy trở về."
Bạn cùng phòng hướng bọn họ phất phất tay: "Các cậu đi đi."
Vừa ra cửa, Hạ Húc liền đem Nguyễn Tinh Loan đặt trên lưng, hai tay Nguyễn Tinh Loan ôm lấy cổ anh, nhiệt khí thổi tới lỗ tai anh dần nóng lên.
Thổi đến khiến lòng anh trở nên ngứa ngáy.
Từ lầu ba xuống tới, Hạ Húc bắt một chiếc xe, trên đường thẳng tiến tới khách sạn.
Trên đường đi, Nguyễn Tinh Loan không ngừng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hạ Húc một bên chiếu cố cô một bên trả lời: " Bạn cùng phòng của em nói các em ngày mai sẽ chụp ảnh tốt nghiệp, cho nên anh đến thăm em một chút."
Nguyễn Tinh Loan ngập ngừng nói: "Thế nhưng anh không phải phải tham gia huấn luyện sao?"
Trong khoảng thời gian tốt nghiệp này, Hạ Húc so với cô bận bịu hơn rất nhiều, trừ chuyện học tập trong trường học, Hạ Húc còn phải vội vàng huấn luyện, Giang Hải đặt ra yêu cầu với anh rất cao, bình thường đều không cho phép xin phép anh nghỉ.
Hạ Húc xoa xoa gương mặt cô, cưng chiều nói: "Bận cách mấy cũng không thể không tham gia tốt nghiệp của bạn gái được."
Dứt lời, Hạ Húc khẽ hôi lên trán cô.
Đến khách sạn, Hạ Húc đem người từ trên xe đỡ xuống.
Lễ tân trong khách sạn hướng bọn họ chào hỏi lịch sự.
Mấy năm đại học này, Hạ Húc cơ hồ đều ở khách sạn này, lễ tân ở đây đã sớm quen thuộc hai người bọn họ.
Về đến phòng, sau khi đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, Hạ Húc đi toilet giúp cô tìm khăn mặt lau mặt.
Hạ Húc vừa đến, Nguyễn Tinh Loan liền đứng dậy bám víu vào cổ của Hạ Húc, tại cổ của anh cắn lấy một cái.
Hạ Húc giọng nói khàn khàn: "Đừng làm rộn, em mau ngoan ngoãn nằm xuống."
Nguyễn Tinh Loan không nghe lời, đầu ngón tay nghịch ngợm sờ lên cằm Hạ Húc, sau đó nhìn Hạ Húc cười ngây ngô, tiếp theo, cánh môi xinh xoắn trực tiếp hôn lên môi anh.
"Ngô..."
Nguyễn Tinh Loan có chút không thở nổi, nức nở.
Hạ Húc cười khổ: "Hôn lâu như vậy em vẫn còn lúng túng như vậy, thật ngốc."
Nguyễn Tinh Loan không phục, lôi kéo Hạ Húc cùng nhau ngã xuống giường, bàn tay nhỏ của cô loạn xạ trêu chọc trên người anh, Hạ Húc nhanh tay bắt lấy động tác làm loạn của cô.
"Anh có phải không thích em hay không?" Nguyễn Tinh Loan dùng ánh mắt vô tội ủy khuất nhìn anh.
Hạ Húc trấn an nói: "Không có, em đừng nghĩ lung tung."
Bởi vì Hạ Húc đẩy ra nàng, Nguyễn Tinh Loan nhất thời cảm thấy thật ủy khuất, cô nhỏ giọng nức nở. Hạ Húc ôm nàng, vô ý chạm đến Ⱡồ₦g иgự¢ mềm mại của cô gái nhỏ, hầu kết không tự giác được nhấp nhô vài vòng.
"Anh mau hôn em." Hai mắt Nguyễn Tinh Loan ௱ôЛƓ lung long lanh mà nhìn anh.
Tiểu cô nương uống say hoàn toàn không biết giờ phút này có biết bao nhiêu hấp dẫn câu người, Hạ Húc mỗi một lần đều phải ẩn nhẫn khắc chế, nhưng là hôm nay trong cơ thể anh tựa hồ có một đám lửa đang thiêu đốt bừng bừng, anh sắp không khống chế nổi nữa.
Hạ Húc cúi người hôn lên bờ môi cô, hai cánh môi chạm vào nhau, mùi vị rượu nhàn nhạt ở trong miệng lan tràn ra, mỗi giờ mỗi khắc khiến thần kinh người trở nên kích thích.
"Tinh Loan, anh muốn em." Hạ Húc lý trí sắp tan rã, anh nhìn về phía tiểu cô nương, ánh mắt cực nóng nẩy.
Nguyễn Tinh Loan trầm thấp lên tiếng: "Ừm."
Tay Hạ Húc dần dần hướng vào trong tìm kiếm, cảm nhận được nút thắt được giải khai, Nguyễn Tinh Loan mẫn cảm ngây người ra một lúc.
"Em đừng khẩn trương." Thanh âm ấm áp bên tai bên cạnh vang lên.
Nguyễn Tinh Loan mở to mắt nhìn Hạ Húc, tầm mắt ngập nước, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hạ Húc, nhịp tim của cô bỗng nhiên trở nên loạn nhịp.
Rất nhanh, quần áo đều bị vứt xuống sàn, Hạ Húc quay người đem cô đè ở dưới thân.
Mới đầu, Nguyễn Tinh Loan khó chịu nhéo nhéo lông mày, Hạ Húc có chút lùi bước, nữ hài nhẹ nhàng kêu tên anh, thanh âm giống như nhẹ nhàng cào vào иgự¢ anh.
"Ngoan, nhịn một chút." Hạ Húc ôn nhu hôn lên cánh môi của cô, di chuyển lực chú ý của Tinh Loan.
Sau đó, Nguyễn Tinh Loan lã chã chực khóc, trong miệng thì thầm liên tục tên anh, cả người Hạ Húc đều như muốn ૮ɦếƭ đuối trong sự ôn nhu này của cô.
Giày vò một phen qua đi, Hạ Húc tự giác đem người ôm đến trong phòng tắm tắm rửa một hồi, hai người mới ôm nặng nề thi*p đi.
Buổi sáng hôm sau.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ từng tia nắng rơi xuống trên chiếc giường đơn màu xanh lam, Nguyễn Tinh Loan trở mình, Hạ Húc liền giật mình tỉnh lại, ánh nắng rải rác lên thân hình nữ hài, nhu hòa mà mỹ lệ.
Hồi tưởng lại sự tình ngày hôm qua, Hạ Húc câu lên khóe môi mỉm cười hạnh phúc, Nguyễn Tinh Loan đối diện ánh mắt của anh, xấu hổ đến đỏ bừng cô trực tiếp trốn vào trong chăn che khuất đi mình.
"Hối hận sao?" Hạ Húc trêu đùa cô.
Nguyễn Tinh Loan tuy thẹn thùng, nhưng cô vẫn là rất bình tĩnh trả lời: "Không có." Cô một chút cũng đều không hối hận.
Hạ Húc trong phòng tắm đổi quần áo ột hồi, lúc bước ra, bắt gặp ánh mắt vụng trộm của Tinh Loan lén lút chui đầu ra khỏi chăn nhìn anh.
Nhìn thấy trên mặt đất rơi lả tả quần áo của hai người, khuôn mặt Tinh Loan đỏ đến tận mang tai.
"Quần áo làm sao bây giờ?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Hạ Húc nói: " Tôn Kỳ đã đem quần áo đến, em mau thay đi."
"Anh mau quay đầu lại."
"Ân?"
"Em không mặc quần áo."
Hạ Húc cười lớn, đem quần áo cho cô về sau, ngoan ngoãn đưa lưng về phía cô, Nguyễn Tinh Loan lập tức vọt vào phòng tắm.