Giang Hải sững sờ.
Hắn không nghĩ tới chỉ qua một đêm, ý định của Hạ Húc càng trở nên kiên định.
Giang hải lập tức thay đổi bộ mặt thật bộ dạng dễ tính để thương lượng, nhưng là Hạ Húc đã quyết tâm, lời nói vừa dứt lời anh đã muốn rời khỏi.
Nội tâm Giang Hải xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng hắn đành thỏa hiệp nói: "Chờ một chút."
Nguyễn Tinh Loan lôi kéo Hạ Húc trở về.
"Được rồi, cậu muốn yêu đương có thể, kết hôn cũng được, tôi đều không nhúng tay vào có được hay không?"
Giang Hải lăn lộn cũng nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người như vậy. Người bình thường gặp phải trường hợp này nhiều lắm chỉ làm mình làm mảy một chút qua một thời gian, liền sẽ ích kĩ hay vì tiền tài mà từ bỏ.
Nhưng Hạ Húc này tính tình vô cùng xấu, chỉ trong thời gian ngắn đã làm hắn sắp tức chết. Nhưng cũng chính vì hành động của anh như vậy, Giang Hải lại càng thêm chắc chắn vào mắt nhìn người của mình.
Hạ Húc từ tốn ngồi xuống, anh tiếp tục đưa ra điều kiện.
"Chuyện này tôi muốn công khai, không nghĩ giấu diếm fan hâm mộ." Hạ Húc cảm thấy, đây là sự tôn trọng đối với cô.
Giang Hải cắn răng: "Được, nhưng nếu cậu thất bại, tôi cũng không có cách nào giúp đỡ cậu nữa."
"Không có khả năng." Hạ Húc tự tin nói.
Giang hải vừa tức nhưng lại vui vẻ, đại khái đã quá lâu hắn mới gặp được một người Hạ Húc, trong lòng hắn ngược lại có chút mừng rỡ.
Hắn trong giới này đã trải qua biết bao nhiêu sương gió bao nhiêu dạng người hắn đều gặp qua, quy tắc bên trong vòng tròn lẩn quẩn ấy đưa đẩy hắn, nhưng có đôi lúc, hắn rất muốn kháng cự.
Giang Hải đem hợp đồng đến, ký kết xong xuôi, việc này liền có thể kết thúc tốt đẹp.
Nguyễn Tinh Loan ở lại thành phố D hai ngày, Hạ Húc liền đem cô đi khắp các địa phương lớn nhỏ.
Hạ Húc sau khi ký xong hợp đồng, mọi hoạt động giang hải sẽ giúp anh an bài. Nguyễn Tinh Loan cũng chọn ra mấy công ty mà mình yêu thích, cô cũng bắt đầu chuẩn bị kĩ lưỡng CV.
Tốt nghiệp sắp đến, đối với hai người họ đều rất an nhàn, đến nửa điểm xoắn xuýt cũng không có.
Nguyễn Tinh Loan trở lại thành phố C, cô nhận được cuộc gọi từ Hao Tử.
Hao Tử cùng Nha Thiêm bảo sẽ cùng nhau đến thăm cô.
Nguyễn Tinh Loan mang bọn họ đến phố ăn vặt phía sau trường, tìm quán ăn, sau đó gọi một ít đồ nướng lại thêm mấy chai bia. Cả bọn quẩy đến tưng bừng.
Vui chơi quá khích, Nha Thiêm ngăn Hao Tử lại, không để cho hắn uống quá nhiều.
"Tự ca không trở về sao?" Nguyễn Tinh Loan mở miệng hỏi.
Nha Thiêm nói: "Tự ca hiện tại rất bận rộn, gần đây công ty tiếp nhận vô số đơn hàng lớn, anh ấy không có thời gian để trở về."
"Vậy các cậu sao đến đây?"
Hao Tử ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn cô, từ trong túi cầm ra một tấm thẻ, đưa cho Nguyễn Tinh Loan.
Nguyễn Tinh Loan nghi hoặc mà nhìn bọn họ.
Hao Tử nói: "Lúc trước cậu không phải giúp tớ tìm cha Húc ca mượn hai mươi vạn sao, tớ luôn nhớ rõ số tiền này là cậu mượn của người ta. Mấy năm này tớ góp được kha khá, lại thêm số tiền mà Tự ca giúp đỡ. Tinh Loan cậu cầm đi, giúp tớ trả cho bọn họ."
Hao Tử lúc trước đi xe ᴆụng ૮ɦếƭ người, là Tinh Loan đến mượn tiền nhà Hạ Húc, chuyện này Hao Tử một mực nhớ ở trong lòng, một ngày đều ghi nhớ rõ.
Ban đầu hắn còn đặc biệt áy náy, Tinh Loan là vì hắn mà phải gượng ép chuyển vào Hạ gia, cũng may sau này Tinh Loan và Hạ Húc quen nhau, nỗi áy náy trong lòng Hao Tử cũng thuyên giảm đi không ít.
Nha Thiêm cũng giúp đỡ khuyên: "Tinh Loan, cậu cầm lấy đi."
"Ừm."
Nguyễn Tinh Loan tiếp nhận.
Hao Tử hoàn trả lại tiền, hắn thư thái cười cười.
Uống vào mấy ngụm rượu, sau Hao Tử còn nói: "Tinh Loan, chuyện này nhiều năm qua tớ đều lo lắng, còn thường xuyên nghĩ đi nghĩ lại đến mất ngủ, hôm nay rốt cục cũng có thể trả sạch, tớ có thể thư thái rồi."
"Tinh Loan, việc tốt cậu làm cho tớ, tớ đều ghi nhớ trong lòng, cậu yên tâm, đời này nếu có người dám khi dễ cậu, chúng tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu. Ai cũng vậy, ai cũng không thể khi dễ Tinh Loan của chúng tớ."
Hao Tử uống nhiều đầu óc bắt đầu lâng lâng miệng luyên thuyên không dứt, Nha Thiêm trêu ghẹo nói: "Hôm nay cậu có chắc thật cao hứng, nói có hơi nhiều, cậu chớ để ý."
Nguyễn Tinh Loan nghiêm túc nói: "Sẽ không để ý, bởi vì Nha Thiêm cùng Hao Tử ca đều là người rất quan trọng đối với tớ."
Nha Thiêm có chút xấu hổ cười cười, cảm thán nói: "Tinh Loan, kỳ thật những năm này, chúng ta đều rất lo lắng, không biết hạng người gì mới có thể đem đến vui vẻ chân chính cho cậu. Cũng may, còn có Húc ca, hai người các cậu nhất định phải thật tốt."
"Ừm."
Ăn xong này nọ, Nha Thiêm đem người đang say đi tìm khách sạn lân cận, tìm được nơi liền đem người dìu vào phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Nha Thiêm cùng Hao Tử sau khi tạm biệt Tinh Loan, bọn họ ngồi xe lửa trở về.
Đại học năm 4 tiết học còn lại rất ít, Nguyễn Tinh Loan cũng nhận được giấy trúng tuyển của công ty Offer, cô nghĩ nghĩ, cô muốn trở về nhà một chuyến.
Chuyện này cô không có nói qua với Hạ Húc, dì Mai biết cô muốn trở về, sáng sớm liền ra ngoài mua thức ăn, làm một đống thức ăn ngon đón cô trở về.
Thật trùng hợp, Hạ Húc cũng quay về nhà.
Hai người ngốc lăng nhìn đối phương, Hạ Húc hỏi: "Em sao lại trở về?"
Nguyễn Tinh Loan nhìn anh hỏi: "Vậy còn anh "
"Anh về nhà muốn nói rõ với cha về quan hệ của chúng ta."
"Em cũng thế."
Hai người nhìn nhau đều mỉm cười, dì Mai di nhìn bộ dáng tươi cười của bọn họ, cười hỏi: "Thiếu gia tiểu thư, hai người các cháu cười gì vậy? Rất vui vẻ sao."
"Về nhà, được ăn đồ do dì Mai nấu tất nhiên bọn cháu rất vui vẻ."
Mai di nhếch môi cười không ngớt: "Thiếu gia, miệng của cậu càng ngày càng ngọt nha."
Hạ Húc hỏi: "Dì Mai, cha của cháu lúc nào trở về nhà?"
"Có lẽ là ngày mai, tiên sinh bảo ngày mai ông ấy sẽ trở về, sẽ ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, không thường xuyên đi ra ngoài nữa."
"Tốt."
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người cùng lên lầu.
Hạ Húc đem tiểu nha đầu vụng trộm kéo vào gian phòng của mình, đưa tay chống đỡ trên cửa, trầm trầm nói: "Vụng trộm chạy về không chịu nói cho anh biết, hả?"
Nguyễn Tinh Loan ý đồ muốn vùng thoát liền bị Hạ Húc nhìn thấu, cái cằm cô liền bị anh nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Cô bất mãn phản bác: "Anh không phải cũng vụng trộm trở về, không nói cho em biết đó sao."
"Em còn hỏi lại anh à?" Hạ Húc cắn cô một ngụm.
Nguyễn Tinh Loan nhếch miệng: "Thế nào? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn sao? Anh thế nào lại bá đạo như vậy?"
Hạ Húc cảm thấy tiểu cô nương thật sự là càng lém lỉnh hẳn là anh đã quá cưng chiều cô rồi.
"Ngày trước lúc em đến nhà anh, cũng không phải là bộ dạng này. Lúc trước em làm dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận nghe lời, hiện tại đã lộ ra đuôi hồ ly?"
Nguyễn Tinh Loan không phục nói: "Em không có, ngày thứ hai tới nhà em liền ngay trước mặt anh đánh người, nào có che dấu bản tính cơ?"
Hạ Húc nói không lại cô, liền động thủ trực tiếp đem người ôm đến trên giường, kiềm chế cho cô không thể động đậy.
"Em lại nói, lại nói anh liền thân em."
Nguyễn Tinh Loan hiểu chuyện hé miệng không dám nói tiếp.
Hạ Húc cười hắc hắc: "Em không nói anh cũng phải thân em."
Hạ Húc nắm vuốt cằm của cô, ngón tay vuốt ve bờ môi hồng nhuận, nhẹ nhàng Lเế๓ láק, thừa dịp cô buông lỏng cảnh giác, một đường công thành đoạt đất xông thẳng đi vào.
Nguyễn Tinh Loan ai oán hai tiếng, phối hợp ôm lấy cổ của anh.
Ánh mắt Hạ Húc trở nên nóng rực, bàn tay thon dài chen vào quần áo cô đi xuống dò xét.
Nguyễn Tinh Loan mẫn cảm ՐêՈ Րỉ một tiếng.
Hạ Húc cười yếu ớt cả người hừng hực lửa cháy: "Như vậy cũng không chịu được?"
Nguyễn Tinh Loan trừng mắt liếc anh.
Hạ Húc lại đem tay rút ra, Nguyễn Tinh Loan ngập ngừng nói: "Không thử một chút sao?"
"Thử cái gì thử, không thử."
Hạ Húc gõ một cái vào đầu nhỏ của cô.
Không biết là tiểu cô nương này thật sự là thiếu thông minh hay là đối với anh không hề có phòng bị, ba phen mấy bận đều không ngăn cản. Hạ Húc nhiều lần sắp không khống chế nổi, vẫn may lý trí đã đem anh cấp ૮ưỡɳɠ éρ kéo lại.
"Cha anh nếu là biết anh đối với em làm ra dạng chuyện này, phỏng chừng sẽ đánh ૮ɦếƭ anh mất."
"Vì cái gì?"
"Cha anh đã sớm đã xem em như con gái ruột thịt của mình, khẳng định không hi vọng em trước khi kết hôn không cùng người khác xảy ra chuyện như vậy."
Nguyễn Tinh Loan ánh mắt vô tội nhìn xem anh: "Có thể anh là con của ông ấy, cũng không được sao?"
Hạ Húc cảm thấy đầu có chút mơ màng, thời gian này, anh thật muốn cùng giảng giải cho tiểu cô nương của mình thông suốt.
Anh lại bá đạo hôn xuống môi cô, giày vò đến nửa đêm về sau, lại hậm hực chạy đi xối nước lạnh.
Sau đó đem tiểu cô nương về gian phòng của mình, Hạ Húc cũng không muốn ngày mai cha anh vừa về đến đã nhìn thấy sự tình không hay.
Hạ Nhân đến giữa trưa ngày hôm sau mới trở về, nhìn thấy được đứa bé đều ở nhà, trên mặt của ông vẻ mệt mỏi đều tiêu tán đi không ít.
Giữa trưa dì Mai đã làm rất nhiều đồ ăn, người một nhà quây quần bên nhau dùng bữa.
Hạ Nhân đột nhiên hỏi Hạ Húc: "Mới chớp mắt mà con đã trưởng thành như vậy, có muốn cùng cha ngươi uống vài ly hay không?"
Hạ Húc cười cười: "Có thể nha, ai sợ ai."
Hạ Nhân cười đến ôn hòa, nụ cười này giống như lúc trước Nguyễn Tinh Loan lần đầu tiên nhìn thấy ông, người cha này thật sự rất tốt.
Cô đã vô số lần nghĩ qua, sau này mình sẽ giống như Hạ Húc, hảo hảo hiếu thuận ông.
Hạ Nhân uống mấy chén về sau, hào hứng liền ngút trời, cũng không giống bình thường im ắng ít nói, rượu vào cả người trở nên cởi mở hơn hẳn, ông vui vẻ nói chuyện phiếm: "Hạ Húc, cha có một người bạn có con gái, nói thích con rất lâu, con có muốn gặp mặt người ta một chút hay không? Con cùng Tinh Loan sắp tới cũng mau tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc nên tìm nửa kia thôi, tuy là cha có đôi khi thật hi vọng, hai người các con có thể cả đời này ở bên cạnh cha bầu bạn cùng ta thì thật tốt."
Nghe được những lời này về sau, Hạ Húc vô ý thức nhìn Nguyễn Tinh Loan, bắt gặp Nguyễn Tinh Loan khẽ cụp mắt, anh không thể nhìn ra hiện tại cô có cảm xúc như thế nào.
Hạ Húc tranh thủ thời gian nói: "Cha nói cái gì đó."
Hạ Húc vỗ vỗ vai của ông: "Tiểu tử thối, con đối với ta còn ngượng ngùng gì chứ. Không có việc gì gấp, thì đi gặp mặt người kia thử xem, nếu là không thích người ta, đến lúc đó lại nói."
Hạ Húc đoạt lấy rượu trong tay Hạ Nhân, nghiêm túc mà nhìn xem ông nói ra: "Cha, con đã có người mình thích."
Hạ Nhân đầu tiên khẽ giật mình, sau đó cười hỏi: "Ai nha? Cha có quen biết không?"
Hạ Húc thoáng nhìn vào cô một chút, vừa rồi cô còn rất bình tĩnh, lúc này bỗng nhiên cả người khẩn trương đến mức bàn tay xiết chặt lấy mép váy, trong lòng bàn tay đều thấm ướt mồ hôi.
Hạ Húc theo dưới đáy bàn nắm lấy tay cô an ủi, ra hiệu cô chớ khẩn trương.
Hạ Húc ổn định lại tâm trạng, mở miệng nói: "Cha biết."
"Là Tần Miên hay là Hạ Tuyết nha?"
Hạ Húc rất ít dẫn người về nhà, chỉ có hai bạn học nữ này của Hạ Húc là tới nhà mấy lần, Hạ Nhân đều nhớ kỹ.
"Không phải các cậu ấy."
Hạ Nhân khẽ giật mình, "Vậy là ai?"
Hạ Húc dùng sức nắm chặt lấy tay Nguyễn Tinh Loan, đang muốn mở miệng nói, Nguyễn Tinh Loan đột nhiên mở miệng đánh gãy: "Thúc thúc, có một việc cháu muốn nói cho chú biết."
Hạ Nhân quay đầu nhìn cô: "Ừ, con nói đi."
Nguyễn Tinh Loan cầm ra một tấm đến, nói khẽ: "Đây là lúc trước Hao Tử phát sinh tai nạn xe cộ cháu từng mượn ngài hai mươi vạn, Hao Tử ca mấy năm này kiếm được một ít tiền, muốn nhờ cháu trả lại cho người."
Hạ Nhân không nghĩ tới muốn mấy người bọn họ còn nhỏ như vậy có thể tích góp số tiền như thế, nhưng nhìn con ngươi chân thành của Tinh Loan, ông vẫn là nhận lấy.
Người trẻ tuổi sức lực làm việc thật tốt. Nhiệt huyết hăng hái tràn trề.
Hạ Nhân quay đầu, nói tiếp với Hạ Húc: "Con còn chưa nói cho cha biết người con thích là ai."
Hạ Húc muốn mở miệng nói, Nguyễn Tinh Loan hướng anh lắc đầu.
Lời nói sắp đến miệng, nhìn cô Hạ Húc trong lòng đã mềm nhũn, anh liền chuyển đề tài: "Cha bây giờ uống rượu hơi nhiều, chúng ta sau lại bàn việc này."
Hạ Nhân đúng là có chút mệt mỏi, buổi trưa vừa từ máy bay trở về, lại uống thêm mấy chén, cả người có chút ểu oải.
"Được, vậy hôm sau lại nói."