Toàn bộ kí túc xá nhất thời đều sôi trào, nhất là đám bạn cùng phòng Tinh Loan Triệu Lâm, bọn họ nhất định phải nháo, đi xem thử cực phẩm đại soái ca mà Tôn Kỳ mô tả là cái dạng gì.
Nguyễn Tinh Loan ngăn cản được các cô, cô đành bất đắc dĩ lắc đầu đi theo các cô xuống lầu.
Xa xa, cô đã nhìn thấy thân ảnh thon dài của Hạ Húc, anh mặc áo thun mang giày thể thao, dưới ánh chiều tà, bóng người đổ xuống thật dài.
Ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi trên người anh, càng tôn lên vẻ đẹp mĩ miều ôn nhu động lòng người của Hạ Húc.
Triệu Lâm xấu hổ bịt miệng lại, Tôn Kỳ trêu ghẹo nói: "Tớ không lừa các cậu đúng không, tuyệt đối là cực phẩm soái ca."
Hạ Húc đứng dưới một thân cây, nghe thấy tiếng nói, anh cố ý không quay đầu lại. Vừa rồi lúc bước vào trường, trên đường đi không ít nữ sinh nhìn anh chằm chằm
Từ lúc lừa gạt được Tinh Loan trở thành bạn gái của mình, anh đã quyết tâm trong lòng trừ tiểu cô nương nhà mình ra, bất cứ cô gái nào khác anh cũng liếc mắt qua lấy một lần.
Thẳng đến lúc có người kêu một tiếng ——
"Hạ Húc."
Hạ Húc vô thức quay đầu, đối diện với tầm mắt của cô, bất chấp bên cạnh rốt cuộc có người nào hay không, anh bước nhanh tiến đến kéo lấy tay cô ôm vào lòng.
"Em có nhớ anh hay không?" Anh cố nén khắc chế âm thanh, trong giọng điệu lại tăng thêm mấy phần mị lực.
Thân hình Hạ Húc cao lớn, Nguyễn Tinh Loan chỉ cao tới bả vai anh, đầu cô chỉ có thể chôn vào trong bộ иgự¢ của anh.
"Có người nhìn xem đấy." Nguyễn Tinh Loan sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói.
Hạ Húc da mặt dày nói: "Nhìn thấy được thì sao nào, anh ôm bạn gái của mình, cũng chả là việc phạm pháp gì, nếu không được thân thiết với em thì thật là ức chế."
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt cực nóng của anh, cô tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, không nói.
Thẳng đến lúc sau lưng phát ra rì rào tiếng cười, Hạ Húc mới nhìn đến mấy cô gái phía sau.
Nguyễn Tinh Loan thoát ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, cô giới thiệu nói: "Đây là bạn cùng phòng của em."
Hạ Húc lúc này cũng cóchút ngượng ngùng, anh mỉm cười: "Chào các cậu, cái kia, tôi là Hạ Húc, làm phiền các cậu chiếu cố tiểu cô nương nhà tôi."
Tôn Kỳ trêu ghẹo nói: "Soái ca, đã muốn chúng tớ giúp cậu chiếu cố Tinh Loan, cậu không có ý định mời chúng tớ ăn cơm à?"
"Mời, khẳng định mời."
"Vậy bây giờ đi thế nào?"
"Có thể."
-
Một bữa cơm dùng xong, Hạ Húc biểu hiện vừa hào phóng lại vô cùng ân cần, chỉ trong một loáng tất cả đám bạn cùng phòng của Tinh Loan đã trở thành đồng minh của anh.
Cuối cùng đến lúc trở về kí túc xá Tôn Kỳ còn nói: "Soái ca, chúng tớ nhất định sẽ giúp cậu nhìn chằm chằm Tinh Loan, tuyệt đối sẽ không để các nam sinh khác có cơ hội nhấp nghé bên người cậu ấy."
Hạ Húc nhẹ giọng cười nói: "Tốt, vậy làm phiền các cậu rồi."
"Khách khí cái gì, lần sau lại mời chúng tớ đi ăn cơm là được."
Hạ Húc chu đáo đưa mấy cô nàng đến cửa trường học, Nguyễn Tinh Loan quay sang bảo anh mau về khách sạn nghỉ ngơi, không cần tiễn bọn họ.
Kết quả Tôn Kỳ lại ngăn cản nói: "Người ta thật vất vả lắm mới tới, cậu sao có thể để người ta cô đơn một mình nha? Dạng này thật không tốt, hai người các cậu cùng nhau trở về đi."
"Đúng đấy, Tinh Loan, cậu không cần trở về kí túc xá, thật vất vả lắm mới có thể gặp mặt bạn trai, hai người các cậu đi cùng nhau đi."
Hạ Húc ở bên cạnh muốn cười lại không dám cười, anh đè nén đến nghẹn, âm thầm cảm thấy bữa cơm này thực sự quá đáng giá, nháy mắt liền có nhiều nhiều trợ công như vậy.
Nguyễn Tinh Loan nhìn thấy dáng vẻ mừng thầm của anh, cũng không đành lòng, cô mở miệng nói: "Vậy các cậu về trước đi."
Bạn cùng phòng nói: "Được rồi, vậy các cậu đi chơi thật vui vẻ nhé."
Hạ Húc nắm lấy tay Nguyễn Tinh Lon, đi từng bước cực chậm. Nguyễn Tinh Loan dẫn anh đi tới công viên bên cạnh trường học, lúc cảm thấy mệt, hai người liền dừng lại ngay tại trên đồng cỏ ngồi xuống.
"Đã hơn một tháng, mỗi ngày anh đều rất nhớ em, anh muốn gặp em. Em nói xem, em có nhớ đến anh hay không?"
"Ừm."
"Ừ là có ý gì?" Hạ Húc cố ý gặng hỏi.
Nguyễn Tinh Loan thu tầm mắt lại, chuyển hướng nhìn ra phía bên người, bình tĩnh nói ra: "Cũng có ý nghĩ như anh."
Rõ ràng là giọng nói vô cùng bình thường, nhưng nghe qua tai Hạ Húc lại vô cùng ngọt ngào, anh lập tức ôm chầm lấy cô.
Hạ Húc nắm lên tay của cô đặt vào trước иgự¢: "Mỗi lần vừa nhìn thấy em, nơi này luôn luôn đập rất nhanh."
Nguyễn Tinh Loan có ý định muốn rút tay về, Hạ Húc không chịu, anh nắm chặt lấy tay cô.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mình, hai người ánh mắt giao thoa nhau.
Một giây sau, bờ môi Hạ Húc lập tức phủ lên.
Nụ hôn thật dài kết thúc, Hạ Húc hài lòng dùng tay vuốt ve trên môi cô vài lần, tựa hồ muốn thêm một lần nữa.
Nguyễn Tinh Loan trầm thấp nói ra: "Không được, có người."
Hạ Húc cười: "Vừa rồi tại sao em lại không từ chối?"
Nguyễn Tinh Loan tựa như là đang trả thù, cô cắn lấy một cái trên miệng anh, sau đó cố ý đứng dậy không để ý tới anh nữa.
Hạ Húc từ phía sau đuổi theo, dụ dỗ nói: "Đừng nóng giận nha, anh biết sai rồi."
Hai người một trước một sau trở lại khách sạn.
Hạ Húc đặt một phòng một giường lớn, anh vốn dĩ cho rằng Nguyễn Tinh Loan sẽ cho rằng trở lại kí túc xá, không nghĩ tới cuối cùng cô sẽ cùng anh trở lại khách sạn.
Hạ Húc hỏi cô: "Có thể chứ? Nếu không được anh đi đổi một cái giường đôi hoặc đặt thêm một gian phòng khác cho em."
Nguyễn Tinh Loan đi đến phòng tắm, rửa mặt, nhạt tiếng nói: "Không cần."
Lần trước lúc đi tìm Tống Tự, cô nhớ kỹ Hạ Húc chơi xấu kéo cô nằm chung một giường, hiện tại lại vô cùng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà dò hỏi.
Nguyễn Tinh Loan trước tiên tắm rửa, sau khi bước ra Hạ Húc liền đến giúp cô sấy khô tóc, trong phòng tắm hơi nước phủ mờ ảo, không khí nóng hừng hực.
Hạ Húc giúp cô thổi khô về sau, tựa vào trên vai của cô, nhìn bóng dáng hai người họ thân mật trước gương, Hạ Húc không nhịn được liền tại trên cổ cô cắn xuống.
"Anh thật muốn chúng mình mau chóng tốt nghiệp làm sao bây giờ?" Hạ Húc nói.
"Ân?"
"Sau khi tốt nghiệp, anh liền có thể danh chính ngôn thuận cưới em về nhà, còn có thể..." Hạ Húc cười ý xấu xa mờ ám nói.
Nguyễn Tinh Loan không biết nghĩ đến cái gì, gương mặt lập tức liền ửng đỏ lên.
Cảm nhận được thân hình anh rung động phía sau lưng vị trí nào đó biến hóa, Nguyễn Tinh Loan sắc mặt nóng lên, cô lập tức đẩy anh ra.
"Em đi nghỉ trước đi, anh tắm rửa."
Thời gian tắm rửa của anh phá lệ dài dằng dặc, dài đến nỗi khiến Nguyễn Tinh Loan lo lắng khẽ kêu anh một tiếng: "Vẫn chưa xong sao?"
Hạ Húc vội vàng nói ra: "Anh ra ngay."
Một lát sau, Hạ Húc từ bên trong ra tới.
Nguyễn Tinh Loan hỏi anh: "Sao lại tắm rửa lâu như vậy?"
"Liền..." Hạ Húc ấp úng, ngượng ngùng mở miệng, nghĩ đến vừa rồi tại bên trong làm sự tình kia, trên mặt anh liền hiện lên một vòng mất tự nhiên biểu lộ.
"Mặt anh thế nào lại hồng như vậy? Anh không thoải mái sao?"
Vừa dứt lời, Nguyễn Tinh Loan nhanh chóng đứng lên tay lên áp vào trán anh, thân thể cô dán hẳn vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, Hạ Húc nhanh tay vội vàng đem người đẩy ra.
"Em mà tới nữa, liền xảy ra chuyện đấy."
"?"
Hạ Húc cười khổ, tiểu cô nương của anh bình thường thông minh vô cùng, thế nhưng đối với loại chuyện này, một chút đều cũng không biết đến, cô ngơ ngác nhìn anh.
Hạ Húc tận lực dùng một giọng nói thật bình thường phổ cập khoa học cho em: "Bạn trai của em dù sao cũng là cái nam nhân bình thường, có đôi khi sẽ có một ít phản ứng sinh lý, em hiểu không?"
Lời nói anh thốt ra vô cùng trôi chảy, nhưng nếu tiểu cô nương vẫn không hiểu, anh cũng không có cách nào, chỉ có thể giải thích giản lược sơ chừng này.
Nguyễn Tinh Loan đột nhiên giống như hiểu được cái gì, cô lập tức trở lại giường, quấn lấy chăn phủ kín người ngủ.
Hạ Húc ngoắc ngoắc môi, thấp giọng cười nói: " Lần này em chạy cũng thật là nhanh."
-
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Húc liền đi trả phòng, sau đó đưa Nguyễn Tinh Loan trở về một chuyến ký túc xá, thu thập xong hành lý, sau đó bọn họ mới đến nhà ga trở về nhà.
Lúc trước mỗi lần ngồi tàu, Nguyễn Tinh Loan cả người đều chập chờn, ngủ cũng đều không an ổn. Nhưng lúc này có Hạ Húc ở bên người, liền có thể ngủ ngon giấc thẳng đến lúc tàu đến ga.
Đến ga, Hạ Húc nhẹ nhàng lắc lắc bên người cô, ôn thanh nói: "Tỉnh lại nào đến nơi rồi."
Nguyễn Tinh Loan mơ mơ màng màng mở mắt ra, Hạ Húc vội vàng chớp ngay thời cô lập tức hôn một cái lên môi cô.
Nguyễn Tinh Loan lập tức tỉnh táo hẳn, cô trừng mắt nhìn anh.
Hạ Húc cười đến vô cùng lưu manh càn rỡ.
Sau khi xuống xe, từ bên trong ga ra ngoài, bọn họ liền nhìn thấy chú Lý.
Chú Lý giúp bọn họ đem đồ vật đều đặt tới trong cóp sau, sau đó vui vẻ nói "Thiếu gia tiểu thư, các cô cậu cuối cùng trở về, tiên sinh rất nhớ cô cậu đấy."
Hạ Húc cười cười: "Chúng cháu cũng rất nhớ mọi người."
Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan trực tiếp đi đến bệnh viện, sau khi tới, dì Mai vội vàng ngồi dậy nói: "Thiếu gia tiểu thư, các cháu sao lại tới đây?"
Chú Lý ở phía sau nói bổ sung: "Thiếu gia và tiểu thư lo lắng cho bà, đến nhà cũng chưa về, bảo tôi trực tiếp đưa bọn họ đến nơi này."
Trên mặt dì Mai vừa vui vẻ lại vừa áy náy, ngượng ngùng nói ra: "Thật là xấu hổ, dì vô ý té ngã, không thể nấu cơm đón các cô cậu trở về được."
Nguyễn Tinh Loan khuyên dì: "Không có việc gì đâu dì Mai, dì nghỉ ngơi thật tốt, không cần nghĩ đến những thứ này."
Từ bệnh viện trở về, Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan hai người về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Hạ Nhân từ trong thư phòng bước xuống.
Hạ Nhân hỏi: "Đợi tí nữa các con gọi đồ ăn bên ngoài về nhé?"
Dì Mai không có ở đây, trong nhà liền không có người nào có thể nấu cơm. Hạ Nhân bình thường như thế nào cũng được, ông chỉ lo lắng cho hai đứa bé này.
"Buổi tối hôm nay bọn con có hẹn cùng đám Sơ Dương ăn cơm, cha không cần lo lắng, cha có muốn mua đồ ăn gì về không?"
Hạ Nhân nâng nâng kính mắt, cười nói: "Tí nữa cha cũng có việc phải ra ngoài, còn sắp phải đi công tác một chuyến, hai người các cô phải chăm sóc chính mình thật tốt biết không, thiếu tiền lời nói liền nói với ta."
Ánh mắt Hạ Húc thoáng chìm xuống, thấp giọng nói: "Cha, tiền của chúng ta rất nhiều, không cần phải bận rộn như vậy cha nên dành cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi."
Hạ Nhân từ trên thang lầu đi tới, sờ lên đầu của anh, vui vẻ nói: "Tiểu tử thối cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết quan tâm người khác. Thật tốt, con đừng lo lắng, cha lớn như thế này rồi, mọi việc sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Hạ Nhân bồi tiếp hai hài tử hàn huyên nói chuyện phiếm một hồi, thời gian liền nhanh đến, ông lại vội vàng bảo chú Lý đưa ông đến sân bay.
Hạ Húc ngồi ở trên ghế salon, ánh mắt thoáng buông xuống.
Nguyễn Tinh Loan đi đến bên cạnh anh, ôm lấy anh, Hạ Húc hệt tựa như một đứa trẻ hờn dỗi, anh vùi sâu vào trong иgự¢ của cô.
Ban đêm.
Hạ Húc cùng Tống Sơ Dương bọn họ hẹn nhau đi ăn tại một bờ sông, Tống Sơ Dương mang theo Tần Miên, Hạ Húc nắm tay Nguyễn Tinh Loan.
Hai người đem toàn sự tình trong đại học nói phét tung trời xé đất một trận, lúc uống được một nửa, Kỷ Tu Trạch liền gọi video đến.
Tống Sơ Dương đem hình ảnh bàn tiệc soi thẳng cho cậu xem, Kỷ Tu Trạch mắng một câu: "Cậu mau lăn đi, thật không phải là người mà."
Tống Sơ Dương đem điện thoại quay từng người một, bọn họ thay nhau lên tiếng chào hỏi.
Tống Sơ Dương hỏi: "Hạ Tuyết đâu?"
Nguyễn Tinh Loan nói: "Hạ Tuyết Quốc Khánh này không trở về, hình như là cùng bạn học đi du lịch."
Kỷ Tu Trạch chửi bậy một câu: "Thật sự là tiểu nha đầu không có lương tâm, có bạn mới liền quên bạn học cũ."
Nguyễn Tinh Loan thấp giọng không nói, cô biết Hạ Tuyết vì cái gì không trở về. Trở về khẳng định bọn họ sẽ tổ chức liên hoan, không thể tránh khỏi liền sẽ gặp được Kỷ Tu Trạch.
Cô có thể cảm giác được, Hạ Tuyết đang tận lực trốn tránh Kỷ Tu Trạch.
Cũng may Kỷ Tu Trạch cũng không nhiều lời truy hỏi vấn đề này, cậu giống như là thuận miệng đề cập đến, trong lúc lơ đãng lại đổi chủ đề, hỏi thăm mọi người ở trường học vài sự việc bát quái.
Hàn huyên hơn một hồi lâu, bầu không khí liền biến có chút thương cảm, Hạ Húc đối ống kính khó chịu nói ra: "Được rồi, cậu thế nào lại lằng nhà lằng nhằng như vậy, lần sau chờ cậu trở về chúng ta liền uống đến thâu đêm."
Kỷ Tu Trạch cười cười: "Nhất định."
Cúp điện thoại, lại uống một hồi, sau đó ai về nhà nấy.