Một tuần sau, Nguyễn Tinh Loan khai giảng.
Ban đêm vào một ngày trước khi Tinh Loan nhập học, Hạ Húc còn cùng cô nói chuyện phiếm hàn huyên tới tận nửa đêm, căn dặn cô cẩn thận, dặn dò cô nhớ giữ với khoảng cách với các sinh viên nam khác, nói liên miên lải nhải một hồi lâu.
Nguyễn Tinh Loan yên tĩnh nghe anh nói đến khi ngủ thi*p đi, ngày thứ hai lúc tỉnh lại, cô mới phát hiện đầu giây bên kia vẫn còn giữ máy.
Cô vừa tỉnh, Hạ Húc liền truyền đến thanh âm: "Em đã dậy rồi à?"
Nguyễn Tinh Loan ngơ ngác một chút, hỏi anh: "Hôm nay anh không đi huấn luyện quân sự sao?"
"Hiện tại anh đang rửa mặt, lập tức sẽ đi tập huấn, em đi trên đường nhớ cẩn thận một chút có biết không."
"Em biết rồi, đến nơi em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Nguyễn Tinh Loan thu thập xong hành lý, chú Lý đã chờ sẵn đưa cô đến nhà ga. Ban đầu Hao Tử Nha Thiêm bọn họ vốn dĩ muốn đi cùng cô, kết quả hai người này nhận được điện thoại của Tống Tự, Tống Tự dặn dò anh ở nơi kia sẽ đón cô, cho nên hai người không cần đi cùng.
Vừa tới nhà ga, Hạ Nhân liền gọi điện thoại đến.
Nguyễn Tinh Loan vừa lấy xong phiếu, ra ngoài cô đứng tại cửa đại sảnh, kết nối nó: "Chú Hạ."
Hạ Nhân hỏi: "Tinh Loan, cháu lên tàu chưa?"
"Chưa ạ, đợi một lát nữa tàu sắp đến rồi ạ."
"Tinh Loan, chú có một người bạn cũ, là người tại thành phố C, chú đã nói với người đó an bày ổn thỏa mọi việc, nhờ họ đến nhà ga tại cửa ra vào đón cháu, đợi tí nữa chú sẽ gửi số liên lạc của người đó qua cho cháu, cháu nhớ lưu lại cho cẩn thận."
Hạ Nhân trong giọng nói lộ ra một tia lo lắng, trong suốt hai năm cùng sống chung, Hạ Nhân thật sự đã xem cô thành con gái của mình.
Nguyễn Tinh Loan vốn dĩ muốn nói không cần, cô cũng không quá quen thuộc giao tiếp với người lạ, nhưng đó là tâm ý của chú Hạ cô không nên phụ lòng chú ấy, vì vậy cô đáp ứng.
"Vâng, cháu đã biết, cảm ơn chú."
"Ừ, trên đường nhớ cẩn thận, nếu có việc gì cháu nhớ gọi điện cho chú có biết không."
Cúp điện thoại, Nguyễn Tinh Loan xếp hàng theo dòng người tiến vào khu kiểm an, sắp đến ngày nhập học, trên tàu rất nhiều người cùng lứa tuổi với cô.
Nguyễn Tinh Loan thuận lợi tìm tới vị trí của mình, sau đó liền mang tai nghe vào, an tĩnh nghe nhạc. Bên cạnh mọi người trước kia chưa từng quen biết, giao tiếp cùng nhau qua một lúc, đột nhiên trở nên quen thuộc hơn rất nhiều.
Nguyễn Tinh Loan không để ý lắm.
Cô ngồi trên tàu chợp mắt một hồi, sau khi tỉnh lại nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, cô cầm lên nhìn xem là tin nhắn Hạ Húc gửi tới ——
[ Em lên xe. ]
Hạ Húc thừa dịp đang là giờ nghỉ trưa, nên gửi cho Nguyễn Tinh Loan mấy tin nhắn, nhưng lúc gửi qua Nguyễn Tinh Loan đã ngủ thi*p đi, cô chưa trả lời anh.
Thẳng đến lúc xuống xe, cô mới gửi lại một tin nhắn ——
[ Em đến nơi. ]
Theo cửa xét vé ra bên ngoài, Nguyễn Tinh Loan đi đến đại sảnh, lúc này cô mới nhớ tới người mà Hạ Nhân nhờ đỡ nói với cô khi trước, bây giờ lại không thấy đâu.
Đang muốn ấn mở wechat, màn hình điện thoại di động đột nhiên phát sáng lên, là một dãy số xa lạ gọi điện thoại tới.
"Uy."
"Chào, ta là Lục Gia, nhận lời tới đón người." Nam nhân thanh âm sạch sẽ thanh lãnh, không có chút cảm xúc.
"Vâng, tôi đã đến nơi, hiện tại đang đứng bên trong đại sảnh."
"Tôi đã nhìn thấy, đứng yên đừng nhúc nhích, tôi lập tức tới ngay."
Điện thoại tí tách một tiếng liền cúp máy, Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Một lát sau, một nam sinh mặc áo màu trắng thể thao rộng rãi xuất hiện ngay trước mặt cô, khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn qua lãnh lãnh đạm đạm.
"Tôi là Lục Gia, đi theo tôi." Lục Gia nói xong, lịch sự tiếp nhận hành lý trong tay cô, một câu thừa thãi cũng đều không nói.
Lục Gia chận một chiếc taxi, hắn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Nguyễn Tinh Loan ngồi ở phía sau, hai người một đường không giao tiếp với nhau.
Đến cửa trường học, Nguyễn Tinh Loan từ trên xe bước xuống, cô xoay người muốn cầm lấy hành lý phía sau xe, Lục Gia đã vòng qua bên cạnh cô, lạnh lùng nói: "Để tôi."
Nguyễn Tinh Loan ngượng ngùng nói: "Cám ơn."
Lúc đến trường học, Lục Gia quen cửa quen nẻo mang cô đến chỗ báo danh, Nguyễn Tinh Loan xếp hàng tại một đoàn người thật dài.
Lục Gia rời đi một hồi, khi trở về, trên tay cầm lấy hai bình nước đá, cầm lấy đưa cho cô.
"Cám ơn." Nguyễn Tinh Loan nói.
"Ừm."
Lục Gia lạnh lùng, không nói gì thêm. Nguyễn Tinh Loan cũng không phải là người thích chủ động tìm chủ đề, cô an tĩnh xếp hàng.
Ánh mắt Lục Gia đảo qua trên người cô bé trước mắt, thân hình nho nhỏ, không nhao nhao vô cùng ngoan ngoãn yên lặng, ánh mặt trời chiếu xuống xuyên suốt qua người cô làn da trắng dường như phát ra ánh sáng.
Khóe miệng mím chặt, trên trán vài sợi tóc bên trên đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, từ lúc xếp hàng đến giờ, cô luôn ngoan ngoãn yên ắng xếp hàng một câu ầm ĩ mắng thầm cũng không có, trên gương mặt nét mặt lần đầu tiên nhìn thấy cô đến bây giờ vẻ mặt cô đều không có thay đổi gì.
Thoạt nhìn nhu thuận lại là cô nàng vô cùng có cá tính.
Đăng ký hoàn tất xong, Lục Gia liền mang cô đến ktx của nữ sinh. Lúc lên lầu, rất nhiều nữ sinh vừa nhìn thấy hắn liền nhiệt tình chào hỏi.
Lục Gia đều là nhàn nhạt ứng phó đáp một tiếng.
Đến cửa kí túc xá, Nguyễn Tinh Loan mới chủ động mở miệng: "Học trưởng, hôm nay đã làm phiền anh, chuyện còn lại tôi có thể tự mình làm."
"Ừ, có việc gì thì gọi điện cho tôi."
"Vâng."
Lục Gia từ bên trong kí túc xá nữ ra ngoài, đúng lúc hắn ᴆụng mặt một người bạn cùng phòng.
"Lục Gia, cậu sao lại ở nơi này? Không phải cậu nói không tiếp tân sinh viên sao?" Lục Gia thích thanh tĩnh, mà tân sinh đại bộ phận đều quá ồn ào, cho nên thời gian nhập học hai ngày này, hắn bình thường tâm trạng đều khó chịu tại kiên trì trong thư viện không ra ngoài.
"Là một người quen nhờ đỡ, bảo tớ giúp đỡ người đó nhập học."
"Khó trách, cùng nhau đi ăn cơm không?"
"Không đi, tớ muốn trở lại kí túc xá."
Nói xong, Lục Gia xoay người rời đi.
Nguyễn Tinh Loan trở lại ký túc xá, trong túc xá ba nữ sinh khác đều đã đến, vừa thấy được cô liền cười nói: "Phòng chúng ta cuối cùng cũng đông đủ rồi."
"Đúng rồi, tự giới thiệu một chút, tớ tên là Tôn Kỳ, về sau các cậu gọi tớ là Kỳ Kỳ nhé."
"Tớ là Triệu Lâm."
"Tớ là Lê Mẫn."
Nguyễn Tinh Loan đem hành lý đặt vào bàn đọc sách bên cạnh, mở miệng nói: "Nguyễn Tinh Loan, gọi là Tinh Loan liền có thể."
Tính tám chuyện của Tôn Kỳ lại tái phát, cô nàng lập tức bát quái nói: "Tinh Loan, cậu cùng Lục Gia học trưởng có quan hệ như thế nào? Không phải là bạn trai cậu đó chứ?"
Triệu Lâm hỏi: "Lục Gia học trưởng là ai vậy?"
"Này cậu đều không biết sao, anh ấy là đại tài tử của học viện luật, người lớn lên vô cùng soái, thành tích lại tốt, chỉ là tính tình có chút lạnh nhạt."
Nguyễn Tinh Loan giải thích nói: "Không có quan hệ gì, hôm nay mới quen, hơn nữa tớ đã có bạn trai."
Lời này nói ra, mặt khác ba nữ sinh liền càng thêm bát quái.
Bất quá Nguyễn Tinh Loan rất ít nói, mọi người cho là cô không muốn nói liền không có nhiều truy hỏi thêm, biết cô có bạn trai là được rồi.
Vào ban đêm, trong lớp liền tổ chức một cuộc gặp gỡ, mọi người tự giới thiệu bản thân một lần, tiếp theo đó là ban cán bộ tự tiến cử.
Nguyễn Tinh Loan đối với mấy cái này đều không có gì hứng thú, cô cúi đầu, gửi tin nhắn cho Hạ Húc.
Ngồi tại bên cạnh cô, Tôn Kỳ hỏi: " Cậu đang cùng bạn trai trò chuyện hả?"
Nguyễn Tinh Loan gật gật đầu: "Ừm."
Tôn Kỳ cười trộm hai tiếng, sau đó lại cùng người khác nhỏ giọng nói chuyện phiếm, quả là cô gái năng động không thể ngồi yên.
Ban đêm Hạ Húc gọi điện thoại đến, trong túc xá có chút nhao nhao, Nguyễn Tinh Loan liền ra phía ngoài hành lang xong mới bắt máy.
Hạ Húc vừa mở miệng đã mè nheo với cô: "Đã bảy ngày không nhìn thấy em rồi, anh rất nhớ em."
Nguyễn Tinh Loan nhấc nhấc môi, cười nói: "Em cũng thế."
"Chờ huấn luyện quân sự vừa kết thúc, anh liền vụng trộm sang đây gặp em."
"Không cần, rất nhanh liền đến Quốc Khánh."
"Em đừng hòng gạt anh, bây giờ cách Quốc Khánh còn tận một tháng, anh không biết, dù sao anh cũng đến gặp em."
Nguyễn Tinh Loan bất đắc dĩ ứng hảo.
-
Sau khi tựu trường, ngày thứ hai liền bắt đầu huấn luyện quân sự.
Mấy ngày qua đi.
Tôn Kỳ tại trong túc xá khóc lớn giọng điệu khóc không ra hơi: "Ô ô ô, rõ ràng tớ mỗi ngày đều có bôi kem chống nắng, vì cái gì vẫn là bị cháy đen thành cái dạng này."
Triệu Lâm cũng phụ họa nói: "Tớ cũng vậy, tớ gần nhất cũng không dám soi gương. Các cậu mau nhìn Tinh Loan, cậu ấy vẫn trắng như vậy, tớ nhìn mà ghen tỵ muốn ૮ɦếƭ được."
"Aizzza."
Nguyễn Tinh Loan ngồi tại bàn đọc sách, nghe được tiếng gào thét của các cô, mỉm cười cười cười.
Vốn dĩ Hạ Húc dự định kết thúc kì huấn luyện quân sự liền đến gặp cô, nhưng là Nguyễn Tinh Loan kiên quyết khuyên anh, bảo anh đợi đến khi cô kết thúc huấn luyện quân sự rồi hãy tới, nếu không hai người sẽ không có thời gian đi chơi cùng nhau.
Hạ Húc nghĩ nghĩ, hình như thật đúng là vậy, đến sau bên kia anh lại xảy ra chút vấn đề, cho nên không thể làm gì khác hơn cuộc gặp gỡ của hai người liền bị đẩy lên Quốc Khánh.
Nguyễn Tinh Loan lần nữa nhìn thấy Lục Gia, là bên trong thư viện tại phòng đọc sách.
Cô ngồi ở bên trong đọc sách chăm chú, cho đến lúc Lục Gia từ bên trong ra tới, nhìn thấy cô, cô mới phát hiện ra, liền vội chào hỏi.
"Lục Gia học trưởng."
Lục Gia liếc cô một chút.
Nguyễn Tinh Loan cảm thấy ánh mắt này đại khái là muốn giả vờ như không quen biết cô nhưng là lại ngượng ngùng như vậy quá vô tình.
Ai ngờ một giây sau, Lục Gia lại mở miệng nói: "Cùng đi ăn cơm không?"
Nguyễn Tinh Loan khẽ giật mình.
Đang muốn cự tuyệt, lại nghe thấy Lục Gia nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi phố quà vặt dạo một vòng."
Lần này nếu cô từ chối thì thật không tốt.
Đi trên đường, Lục Gia hiếm khi hỏi thăm: "Cô hiện tại là tân sinh, tân sinh viên không phải đều tham gia câu lạc bộ hội học sinh gặp mặt hay sao?"
Nguyễn Tinh Loan nói: "Tôi đối với mấy thứ này không có hứng thú."
"Ân?"
Nguyễn Tinh Loan lại giải thích một lần: "Không thích nơi đông người."
Nói đúng ra, cô không thích cảm giác không thể hòa hợp với đám đông, cảm giác rất khó chịu, cô lại không nghĩ muốn miễn cưỡng chính mình.
Bất quá cô tham gia một câu lạc bộ tình nguyện đoàn, ngẫu nhiên có clb tình nguyện hoạt động báo danh cô sẽ đến tham gia, câu lạc bộ này tụ hội rất ít, thành viên cũng khá thưa thớt.
Lục Gia cười cười, không lại nói tiếp.
Ăn xong cơm tối trở về, Nguyễn Tinh Loan như cũ gọi điện thoại đến cho Hạ Húc, Hạ Húc hiện tại xoắn xuýt lên lịch trình Quốc Khánh này sẽ đi chơi những đâu, trong giọng nói đều tràn ngập hưng phấn.
Nguyễn Tinh Loan an tĩnh nghe thanh âm của anh, cô cảm thấy những lời anh nói đều đặc biệt yên bình cùng tốt đẹp.
Cuối cùng đến ngày nghỉ Quốc Khánh, hai người lại đổi ý về nhà, bởi vì nghe Hạ Nhân nói dì Mai không cẩn thận ngã, bà ấy nhập viện rồi, hai người bọn họ lập tức trở về ngay.
Hai người về nhà vé tàu đều do Hạ Húc mua.
Trước Quốc Khánh một ngày.
Tôn Kỳ vừa đến đã đặc biệt hưng phấn nói: "Các tỷ muội a, tớ vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy được một đại soái ca cực cực đẹp, nhan giá trị kia, thật sự là nghịch thiên. Tớ hâm mộ, vô cùng hâm mộ, tớ cũng muốn có một người bạn trai như thế này."
Nguyễn Tinh Loan đang xem sách nước ngoài đã mượn trong thư viện khi trước, không để ý tới lời các cô ấy nói.
Không bao lâu, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Hạ Húc gọi điện thoại tới.
"Nguyễn Tinh Loan tiểu cô nương, bạn trai của em đã đến dưới lầu, mau xuống đây ký nhận."
Nguyễn Tinh Loan trên mặt lộ vẻ giật mình, cô hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh muốn cùng em trở về nhà nha."
"Thế nhưng vé anh mua..."
Hạ Húc cười cười: "Anh mua hai vé đều từ thành phố C xuất phát về nhà." Lúc trước vé đều do Hạ Húc mua, Hạ Húc chỉ chụp lại cho cô xem thông tin trên vé xe, Nguyễn Tinh Loan còn tưởng rằng Hạ Húc sẽ từ thành phố D đi thẳng về.
Tôn Kỳ hiếm thấy Tinh Loan có cảm xúc chập trùng như vậy, tò mò hỏi: "Tinh Loan cậu thế nào?"
Nguyễn Tinh Loan cắn cắn môi, nhất thời tim đập loạn nhịp, đè nén xuống vui sướng, tận lực bình tĩnh nói: " Bạn trai tớ tới."
Tôn Kỳ cười nói: "Vậy cậu còn không mau đi tìm hắn đi."
Mấy giây sau, Tôn Kỳ lại phản ứng đạo: "Dưới lầu cái kia, đại soái ca sẽ không phải là bạn trai cậu đó chứ?"