Giả Ngoan - Chương 49

Tác giả: Vô Hà Bất Hoan

Tôi là Phan Duyệt, hẳn cô còn nhớ rõ tôi đi?" Phan Duyệt ngạo mạn nói.
"Nhớ kỹ."
Phan Duyệt cười lạnh hai tiếng: "Nhớ kỹ thì tốt, tôi có chuyện phải nói cho cô. Tống Tự, người mà cô một mực coi như anh trai, vậy mà sau lưng lại thích cô từ rất lâu. Bên trong điện thoại di động của khắp nơi đều lưu giữ hình ảnh của cô, trước kia lúc tôi và hắn ngủ chung, lần nào nằm mơ, hắn đều gọi tên cô. Mỗi lần cô gọi điện thoại đến, hắn đều cao hứng đến mức như đứa bé nhận được quà... Thế nào, cô cảm thấy tin này có kích thích hay không?"
Tiếp thu những lời này, qua một lúc, cả người Nguyễn Tinh Loan đều cứng đờ.
Thấy cô không phản ứng, Phan Duyệt còn cố ý hỏi: "Cô có muốn biết vì sao tôi phải nói những điều này cho cô hay không?"
"Vì cái gì?"
Phan Duyệt cố ý nâng cao giọng điệu: "Rất đơn giản nha, bởi vì Tống Tự đặc biệt sợ cô biết việc này, sợ cô biết hắn đối với cô có ý nghĩ như vậy, sau này, cô sẽ xa lánh hắn, sẽ cảm thấy hắn buồn nôn, sẽ cảm thấy hắn kỳ thật vô cùng bẩn thỉu, sợ cô về sau không muốn tiếp tục gọi hắn là Tự ca."
Nói xong lời cuối cùng, Phan Duyệt cười đến lớn đến vô cùng đắc ý.
"Tại sao phải nói cho tôi biết điều này?" Nguyễn Tinh Loan cắn chặt bờ môi, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới, Tống Tự sẽ thích mình.
Những hành động quan tâm của anh lúc trước, sự ân cần cu đáo, thời gian qua cô vốn đã xem Tống Tự như người thân nhất của mình, trong chốc lát sự đấu tranh dữ dội xuất hiện trong đầu cô.
Phan Duyệt cười nói: "Bởi vì hắn dám ở trước mặt bạn bè tôi khiến tôi không còn chút mặt mũi, cho nên tất nhiên tôi cũng không thể nào để cho hắn sống tốt được. Hôm nay tôi muốn cho cô thấy rõ bộ mặt người ôn tồn lễ độ Tự ca của cô thật sự là như thế nào, hiện tại buồn nôn ra sao."
Phan Duyệt cúp điện thoại, nhìn thẳng vào tấm ảnh màn hình điện thoại là chân dung Nguyễn Tinh Loan,cô ấn mở wechat.
Cô ta đem hình ảnh trong điện thoại Tống Tự, mỉa mai cười nói: "Cô nhìn thấy rồi chứ? Tự ca, người cô từng vô cùng kiêu ngạo, kỳ thật vô dụng bất tài nếu như không có tôi anh ta chẳng làm được trò trống gì."
Lúc cãi nhau với Tống Tự, Phan Duyệt vốn muốn hỏi thăm hắn một chút, vốn dĩ muốn nhìn xem Tống Tự có phải đã hối hận hay không, ai ngờ lúc cô ta vừa tiến đến đã nhìn thấy dáng vẻ hắn uống say nằm gục trên mặt đất, miệng lại liên tục lẩm bẩm kêu Nguyễn Tinh Loan.
Cô ta tức tối không nhịn nổi, mới gọi cú điện thoại này đến cho cô.
Tống Tự không phải vẫn luôn giấu diếm sao, cô ta liền sẽ hết lần này tới lần khác tìm mọi cách đem ý đồ kia của hắn chọc thủng, cô muốn cho hắn biết cảm giác bị người mình thích chán ghét cuối cùng là như thế nào.
Phan Duyệt trả thù xong, liền ngắt máy, đem điện thoại Tống Tự ném mạnh xuống giường, cô ta giẫm mạnh lên giày cao gót tức giận rời đi.
Nguyễn Tinh Loan ngồi ở trên giường, ngẩn người một hồi lâu, trong lòng lúc này thật vô cùng rối loạn, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại có lúc dường như vô cùng trống rỗng.
Cuối cùng cô không thể chịu được loại cảm giác này nữa, cô vội vàng từ trên giường đứng lên, đi đến phòng đối diện, gõ cửa một cái.
Hạ Húc ở bên trong lầm bầm một câu: "Ai đó?"
Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng đáp: "Là em."
Hạ Húc mở cửa, nhìn thấy là cô, anh giận dỗi thờ ơ tiếp tục trở lại trên thảm chơi game, rõ ràng ván game này sắp tí nữa là đã thắng, đúng lúc này cô lại đến, kết quả ván game lập tức bị đảo ngược thua rồi.
"Có việc gì?" Hạ Húc thuận miệng hỏi một câu, giọng nói lạnh lùng.
Tuy là anh không biết, vì sao hai người chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ầm ĩ lên. Anh đương nhiên biết Nguyễn Tinh Loan không thích Tống Tự, thế nhưng anh chỉ cần nghĩ tới Tống Tự mang tâm tư như vậy thời gian sắp tới lại ở bên cạnh cô, anh nói cô không tin, trong lòng anh cảm thấy vô cùng uất ức.
Nguyễn Tinh Loan không nói gì, cô đi đến phía sau anh, từ phía sau đưa tay ôm lấy anh.
Thân thể Hạ Húc thoán cứng đờ, nhất thời anh không quên mất cách phản kháng vẫn là...
Đến cuối cùng, lý trí cùng tình cảm mách bảo cho anh biết, cãi nhau cái gì chứ trước bỏ qua một bên cứ ôm cô rồi tính tiếp, tiểu cô nương của anh vất vả lắm mới chủ động một lần, anh tuyệt đối không thể lờ cô được.
Hạ Húc xoay người lại, đem người ôm vào Ⱡồ₦g иgự¢.
Thoáng nhìn thấy đáy mắt tiểu nha đầu mờ mịt, trong lòng anh lập tức mềm đến rối tinh rối mù.
"Sao thế? Sao em lại ủy khuất, là vì anh sao?" Giọng nói anh lập tức chuyển đổi ôn nhu dỗ dành, anh dụ dỗ nói: "Nếu như là bởi vì anh, anh liền xin lỗi mà, em đừng buồn như vậy anh đau lòng."
Hạ Húc đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cô như thế, trong lòng anh như bị người nào đó khoét một khối thịt, đau xót lại hốt hoảng.
"Hạ Húc." Nguyễn Tinh Loan thấp giọng gọi anh.
Hạ Húc vuốt vuốt đầu của cô: "Anh đây."
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, tìm đến bờ môi anh, cô nhón một chân lên, bất ngờ hôn lên môi anh.
Hạ Húc khẽ giật mình, tình huống này quả thật vô cùng kinh ngạc, anh lập tức đem người ngăn lại, giữ một khoảng cách nhất định, thời khắc mấu chốt anh ngược lại ra dáng chính nhân quân tử, vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào cô.
"Cái kia, trước tiên anh và em nói chuyện rõ ràng có được không, em bất ngờ hôn anh như thế này, anh có chút lo lắng." Tiểu cô nương của anh còn đang ủy khúc, nếu anh còn lấn lướt chiếm tiện nghi của cô, thì thật không phải người.
Nguyễn Tinh Loan giằng co một lúc, sau đó thỏa hiệp vùi đầu vào trong иgự¢ anh.
Cô rũ mắt, vừa nhìn liền biết cô có chuyện.
"Vừa rồi Phan Duyệt gọi điện thoại tới cho em."
Hạ Húc giật mình: "Cô ta gọi điện thoại tới làm gì? Cô ta có phải lại khi dễ em hay không?"
"Không phải."
Hạ Húc có chút sốt ruột, nhưng cũng không dám hối thúc, kìm nén đến mức lửa giận đã tăng lên vùn vụt.
Nguyễn Tinh Loan bình tĩnh đem lời vừa rồi nói lại một lần, Hạ Húc nghe rõ, đem tiểu cô nương tách ra, đối diện nhìn thẳng vào cô.
Hạ Húc hỏi cô: "Tống Tự thích em, em sẽ chán ghét hắn sao?"
"Sẽ không."
"Tống Tự thích em, về sau em sẽ không để ý tới hắn sao?"
Nguyễn Tinh Loan suy tư một chút, vẫn là trả lời: "Sẽ không."
"Không phải Tống Tự sợ em biết những tâm tư kia của hắn, sau này sẽ chán ghét hắn sao, cho nên Phan Duyệt nói cho em biết, vốn dĩ cô ta hi vọng em sẽ chán ghét hắn, đây đều là suy nghĩ của bọn họ. Em hẳn cũng sẽ có suy nghĩ cho riêng mình, chắc chắn cũng không phải những điều này mà chán ghét ai có đúng không."
Hạ Húc còn nói: "Bây giờ điều em cần làm, chính là nói cho Tống Tự, em đã biết việc hắn thích em, nhưng là em không có chán ghét hắn, những hành động quan tâm đối xử của hắn trước kia với mình em vẫn luôn khắc ghi, cho nên em vẫn xem hắn như bạn bè, mọi người vẫn sẽ luôn là bạn. Đúng rồi, còn có một chuyện đặc biệt quan trọng."
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu nhìn anh: "Cái gì?"
Hạ Húc cười hì hì nói: "Em nhất định nói cho hắn biết, đời này em chỉ thích một người là Hạ Húc mà thôi, như vậy sẽ hoàn toàn khiến hắn vô vọng không còn tâm tư với em nữa, trừ anh, em cũng sẽ không thích ai."
Nguyễn Tinh Loan đáp: "Được."
Hạ Húc vuốt nhẹ vào cánh mũi xinh xinh của cô, cưng chiều nói: "Hôm nay em sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ?"
"Bởi vì trong lòng em cũng nghĩ như anh."
Ôm nhau một lúc, Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên nhìn anh: "Em muốn đến nơi Tự ca một chuyến, anh có thể đi cùng em không?"
Hạ Húc câu môi: "Em xác định hắn có muốn nhìn thấy anh không?"
Nguyễn Tinh Loan tại trong иgự¢ của anh ủi một lần: "Anh chỉ cần đi cùng em là được."
"Được."
-
Ngày hôm sau, Hạ Húc liền cùng Nguyễn Tinh Loan mua vé xe lửa đi đến thành phố C.
Từ nơi họ đang sống đến thành phố D, thành phố C so rất gần hơn rất nhiều, chỉ cần năm, sáu tiếng xe lửa đã đến nơi.
Tống Tự lúc nhận được thông báo Tinh Loan se đến, hắn vừa tỉnh lại không bao lâu, trong nhà lộn xộn không thành hình dạng. Hắn cấp tốc vào phòng tắm đem người xối rửa nhanh chóng thanh tỉnh lại.
Sau đó lại ở trong nhà nhìn từ trên xuống dưới trong ngoài ngoài quét dọn sạch sẽ.
Xong xui hết mọi việc, thời gian cũng đã đến, hắn mới đi nhà ga đón người.
Hạ Húc nắm tay Tinh Loan xét vé thẻ ra bên ngoài, Tống Tự lúc nhìn thấy hai người bọn họ, hắn chỉ cảm thấy, hai người này thật sự đẹp đôi.
Tống Tự hướng bọn họ vẫy vẫy tay, hỏi: "Hai người các em sao lại tới đây?"
Hạ Húc nói: "Ghé thăm anh một chút, thuận tiện mang cô ấy đi thăm quan trường học."
"Tinh Loan sẽ vào đại học C sao?"
"Ừ, đại học C ngành ngôn ngữ tương đối tốt lại được cả nước công nhận."
Toàn bộ hành trình đều là Hạ Húc nói chuyện cùng với Tống Tự, Nguyễn Tinh Loan lặng yên đứng tại bên cạnh anh, toàn bộ hành trình đều không có cơ hội mở miệng.
Cô nhiều lần muốn hỏi, vì sao lúc trước khi Hạ Húc nghe được trường Đại học mà cô muốn vào rõ ràng là rất giận dỗi.
Lúc vào bên trong nhà Tống Tự, Tống Tự dẫn bọn họ đến phòng bên trong ngồi xuống, căn nhà gồm hai phòng một phòng ngủ một phòng khách vô cùng sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhà đã dụng tâm dọn dẹp để đón khách.
Buổi chiều Tống Tự lại mang hai người bọn họ đi đi dạo một lần, đến ban đêm Tống Tự nhường lại hai phòng cho họ nghỉ ngơi, bảo hắn ngủ trên ghế sô pha là được.
Nhưng Hạ Húc khăng khăng bọn họ sẽ mướn khách sạn, Nguyễn Tinh Loan cũng đồng ý.
Tống Tự thấy vậy cũng không ép buộc, hắn giúp hai người đăng ký thủ tục nhận phòng thật tốt, sau liền có dự định muốn về nhà, Hạ Húc liền ngăn lại hắn: "Anh chờ một chút."
Hạ Húc quay người nói với Nguyễn Tinh Loan: "Em đi tắm trước, anh có chút chuyện muốn nói với anh ấy."
"Ừm." Nguyễn Tinh Loan bên cạnh Hạ Húc, ngoan ngoãn nhu thuận như một cô bé vô tư không rành thế sự.
Từ trước tới nay Tống Tự chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong ấn tượng của hắn Tinh Loan luôn luôn khép kín, cô đối với người nào cũng đều phòng bị, không quản là sự tình gì, cô luôn kiềm nén chính mình, lúc nào cũng nâng cao cảnh giác.
Nhưng là hiện tại, lại không giống như vậy, cô hoàn toàn tin tưởng nam nhân trước mắt này.
Tống Tự bảo trì sự ôn hòa như trước, cười hỏi Hạ Húc: "Cậu muốn nói với tôi cái gì?"
Hạ Húc đi đến ghế sa lon bên cạnh, ngồi xuống, Tống Tự cũng ngồi xuống.
"Phan Duyệt đã gọi điện thoại cho Tinh Loan, anh biết không?"
Sắc mặt Tống Tự lập tức liền trở nên nghiêm túc hẳn, âm thanh lạnh lùng nói: "Em ấy tìm Tinh Loan làm gì?" Ngày đó uống say, hắn mơ mơ màng màng nhớ rõ hình như Phan Duyệt đã tới, nhưng kí ức rất mơ hồ.
Đến sáng ngày hôm sau hắn liền nhận được điện thoại của Tinh Loan, anh vốn dĩ chưa kịp nghĩ về những thứ này.
Hạ Húc có chút bình tĩnh nói: "Chuyện anh thích Tinh Loan, cô ta đã nói hết cho cậu ấy biết."
Tống Tự chột dạ khẩn trương hướng tầm mắt về phía phòng tắm nhìn thoáng qua.
Hạ Húc cười nói: "Thích một người không phải là chuyện mất mặt, anh khẩn trương như vậy làm gì?"
Tống Tự bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tinh Loan lúc còn rất nhỏ, tôi đã nhận biết em ất. Nhiều năm như vậy, em ấy lại một mực coi tôi là anh trai. Tôi biết, tôi không nên có ý nghĩ như vậy đối với Tinh Loan."
Hạ Húc đánh gãy lời hắn: "Căn bản cũng không phải có nên hay không nên, anh nếu là thật sự thích cô ấy, thì nên kiên định nói cho cô ấy biết. Cô ấy cùng với những cô gái khác không giống nhau, Tinh Lona thiếu hụt rất nhiều, cho nên cô ấy mới tự tạo cho mình một vỏ bọc, kiên định không cho ai bước vào mà cũng không đưa tay với ai."
Hạ Húc thu lại cảm xúc, trở lại vấn đề chính: "Tôi không muốn nói với anh những điều này, chuyện đều đã qua, hơn nữa hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi, cho dù anh muốn cũng đừng nghĩ tới. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, cô ấy sẽ không vì những ý nghĩ kia của anh mà chán ghét anh, anh cũng đừng đem ý nghĩ của mình đặt đến trên người cô. Còn có, nếu anh muốn tìm một công việc tốt thì anh lại xem xét lại mắt nhìn người của mình đi, giống như loại người Phan Duyệt, chậc chậc, ánh mắt của anh mù rồi à? Tuổi còn trẻ, làm chút gì cũng nên suy nghĩ kĩ một chút."
Tống Tự không nghĩ tới chính mình lại có một ngày bị một đứa nhóc vừa tốt nghiệp trung học đến giáo huấn, hơn nữa còn nói đến mức hắn hoàn toàn không có lý do gì để phản bác.
Hắn suy tư một hồi, sau đó bình thường trở lại.
Tống Tự vốn là một người thông minh, chỉ là có đôi khi, hắn sẽ tự ràng buộc mình vào những điều mà hắn không muốn, hắn không biết cách nào để thoát ra.
Hắn vỗ vỗ vai Hạ Húc: "So với lần trước lúc tôi gặp cậu, cậu đã thành thục hơn rất nhiều."
Hạ Húc mở tay của hắn ra khỏi người mình, ngạo kiều nói: "Đừng ra vẻ muốn cùng tôi rất thân cận, tôi đây không phải là thành thục, mà là giảng đạo lý. Anh cho rằng suốt ngày chỉ cần giả trang ra một bộ dáng tinh anh xã hội người tri thức, chính là thành thục sao? Đây không phải là, đó gọi là dối trá."
Hạ Húc sờ lên đầu của mình: "Dù sao anh suy nghĩ cho thật kỹ đi, điều tôi muốn nói nhiều như vậy đấy, còn có, làm bạn bè thì có thể, anh đừng hòng lại đánh chủ ý lên người Tinh Loan."
"Biết rồi."
Nguyễn Tinh Loan tắm rửa xong vừa ra ngoài, Hạ Húc nhìn thấy tóc cô ướt sũng, anh tự giác đi qua giúp cô lau khô mái tóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc