Giả Ngoan - Chương 44

Tác giả: Vô Hà Bất Hoan

Khi trở lại phòng.
Lúc vừa vào cửa, Hạ Húc liền cô áp vào tường dùng thân mình chặn lại, chất vấn: "Tối hôm qua còn gạt anh nói muốn đi ngủ, không phải là đang trên xe hay sao?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu, "Không phải, tối hôm qua lúc gọi anh em đã xuống xe rồi."
" Em lại không nói cho anh biết, nếu không anh có thể đi đón em." Vừa nghĩ tới cô phải ngồi xe lửa thật lâu, một mình đến một cái địa phương xa lạ như này, trong lòng Hạ Húc bất chợt chua xót vừa vui mừng nhưng cũng vừa đau lòng.
Nguyễn Tinh Loan nhéo nhéo mặt của anh, an ủi: "Lúc xuống xe khi ấy đã quá muộn, anh còn phải đi tập luyện, liền..."
Lời nói còn chưa kịp thốt ra hết, toàn bộ đã bị Hạ Húc dùng môi mình chặn lại.
Hạ Húc vươn cánh tay chế trụ sau gáy cô, cánh môi miết nhẹ, dùng sức ʍúŧ vào. Nguyễn Tinh Loan dùng sức đẩy anh ra, nhưng người kia một chút cũng không lay động.
Nụ hôn này mang theo sự trừng phạt, ngay từ đầu có chút khí thế hung hăng, đến sau khi thấy cô giãy dụa cảm nhận Tinh Loan không thoải mái, Hạ Húc không đành lòng dừng sự trừng phạt ôn nhu hôn lên môi cô.
Môi lưỡi mềm mại lướt qua khoang miệng mỗi một tấc nơi hẻo lánh không bỏ sót một nơi nàng của cô, vừa ôn nhu lại vừa lưu luyến. Kỹ thuật hôn của anh sớm đã thuần thục rất nhiều, không còn giống như lần đầu ngắn gọn vội vàng.
Nguyễn Tinh Loan nghẹn ngào lên tiếng, Hạ Húc gặm môi cô một lần, cuối cùng mới ôn nhu buông ra, lại thay cô lau đi sợi chỉ bạc còn đọng lại nơi khóe miệng.
Nguyễn Tinh Loan nhất thời không hiểu được Hạ Húc đây là tức giận vì điều gì, chỉ nghe thấy Hạ Húc hỏi nàng: "Em đã biết sai lầm rồi sao?"
Nguyễn Tinh Loan mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hạ Húc uy Hi*p nói: "Về sau không cho phép làm như thế này nữa, anh sẽ lo lắng cho em biết không. Nghĩ đến tối hôm qua em một thân một mình, vừa nghĩ đến lòng lại chua xót. Nguyễn Tinh Loan tiểu cô nương của anh, em có biết hay không em bây giờ còn có bạn trai này, bạn trai em thật ra rất nhát gan, anh không muốn em vì bất cứ việc gì mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn cả."
Nói được đến cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Nguyễn Tinh Loan nhìn anh bên trong ánh mắt hiện lên một chút cảm xúc hoảng hốt.
Cô nhẹ giọng hỏi: " Em chỉ muốn cho anh một kinh hỉ." Nguyễn Tinh Loan không rõ, rõ ràng khi trước thời điểm nhìn thấy cô không phải anh rất cao hứng hay sao, thế nào chỉ một lúc anh lại thay đổi như thế này.
Hạ Húc khó có được nghiêm túc đứng đắn, hai tay của anh bắt lấy vai Nguyễn Tinh Loan, ánh mắt hai người đối mặt, anh nghiêm túc nói: "Anh thật ra rất cao hứng, nhưng là cũng càng sợ hơn sợ rằng em xảy ra chuyện."
Nguyễn Tinh Loan đi lên ôm lấy anh "Lần sau sẽ không để anh lo lắng nữa."
"Ừm." Hạ Húc một giây bình thường trở lại, nũng nịu nói: "Còn có thể hôn lại một lần nữa hay không?"
Nguyễn Tinh Loan động tác rất nhanh, vội vàng lướt qua bên cạnh anh, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Đi dạo đến trưa, trên người toàn là mồ hôi, nhớp nháp, cảm giác thật không dễ chịu.
Nguyễn Tinh Loan tắm rửa xong, hỏi anh: "Anh chừng nào thì trở về?"
"Ai nói anh sẽ về?" Hạ Húc ngang nhiên nói.
Nguyễn Tinh Loan nghi hoặc mà nhìn anh: "Vậy anh sẽ ở đâu?"
Hạ Húc nằm uỵch xuống giường, tùy hứng nói ra: "Mướn một phòng cách vách em cũng được, hay cùng chỗ với em cũng được. Hôm qua là bởi vì anh không biết, hiện tại biết rồi, chắc chắn sẽ không để em một người ở lại khách sạn."
Nguyễn Tinh Loan lúc đầu muốn cùng anh giảng đạo lý, nhưng nhìn hắn bộ dáng này, hiển nhiên đạo lý anh nghe cũng không lọt tai.
Cũng liền tùy theo anh.
Chính Hạ Húc là không ngại, bất quá vì thanh danh tiểu cô nương, Hạ Húc vẫn là đi thuê căn phòng bên cạnh.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Húc liền tỉnh, đơn giản thu thập một chút, cố ý đi xuống dưới lầu mua bữa sáng, đem đồ ăn đến cho cô.
Thời điểm tan huấn luyện, Hạ Húc nhắn qua cho cô——
[Bảo bối đã tỉnh ngủ chưa? ]
[ Bạn học của anh vừa rồi đều hâm mộ anh có một người bạn gái xinh đẹp như vậy, anh liền nói cho bọn hắn em là anh dụ dỗ rất lâu mới mang được về nhà. ]
[ Người mà anh đã xác định gắn kết cả đời này anh sẽ không buông tay. ]
Lần đầu ở bên ngoài, Nguyễn Tinh Loan giấc ngủ không được ổn định, rất khuya mới ngủ được, ngày thứ hai mười giờ hơn mới tỉnh lại, nhìn thấy tin nhắn của Hạ Húc kia, không khỏi mím môi cười.
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ hất tới bên giường, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Nguyễn Tinh Loan đứng dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó tùy tiện ăn một chút bữa sáng mà Hạ Húc mua tới.
Giữa trưa lúc Hạ Húc tan tầm liền mang cô ra ngoài đi ăn, sau đó nói ở nơi này có rất nhiều điểm vui chơi, lại lo lắng cô một mình đi ra ngoài không an toàn.
Nguyễn Tinh Loan nắm tay của anh nói: "Em cũng không phải con nít."
Hạ Húc kiêu ngạo nói: "Trong con mắt của anh, em luôn là đứa nhỏ."
Ban đêm, khi Hạ Húc trở về, cùng với cô thương lượng.
" Em mua vé ngày mai trở về đi." Hạ Húc giải thích nói: "Một mình em ở đây, cũng không có người quen. Trở về nhà, chí ít em sẽ thoải mái hơn, còn có thể thoải mái học tập."
Tuy là anh thật muốn cô ở lại cùng mình, nhưng là Hạ Húc biết mình cả ngày đều đi tập luyện, tiểu cô nương khẳng định sẽ nhàm chán.
Nguyễn Tinh Loan chủ động lại đây hôn anh.
Hạ Húc đột nhiên như bị điện giật đã trúng, chờ khi anh kịp phản ứng, Nguyễn Tinh Loan đã lên tiếng: "Được."
Rất mau đã đến lớp mười hai, Nguyễn Tinh Loan nhất định phải nắm chặt thời gian. Bạn trai của cô thật ưu tú, cô nhất định cũng phải ưu tú mới có dũng khí đứng bên cạnh anh.
Cô không hi vọng, không hi vọng về sau sẽ như điều mà Tự ca đã nói. Dồn hết toàn lực, cô nhất quyết sẽ cố gắng định đoạt tương lai của mình, không điều gì có thể làm cô lung lay.
Hạ Húc mua vé cho cô, sáng ngày thứ hai lại xin nghỉ nửa ngày đưa cô đến trạm xe lửa.
Nguyễn Tinh Loan cự tuyệt mấy lần, nhưng Hạ Húc khăng khăng vẫn muốn đưa cô đi.
Lúc qua soát vé, Nguyễn Tinh Loan nhìn lại, thấy Hạ Húc còn đứng tại chỗ. Dưới ánh mặt trời, dáng vẻ tươi cười chói lọi của thiếu niên, hằn sâu trong lòng của cô mãi đến sau này.
Sau khi xe khởi hành, Hạ Húc liền nhắn tin qua cho cô.
[Anh rất nhanh liền trở về, chờ anh. ]
[ Ừm.]
Trải qua mười mấy tiếng ngồi xe, lần này Nguyễn Tinh Loan ngủ an ổn hơn nhiều, giữa chừng chỉ tỉnh lại vài lần.
Lúc sau, Nguyễn Tinh Loan nhận được cuộc gọi của Tống Sơ Dương.
Tống Sơ Dương nói: "Uy, Tinh Loan, chúng tớ ở cửa ra chờ ngươi." Từ lần trước Hạ Húc đe dọa nói muốn gọi Tần Miên tiểu nha đầu, về sau, Tống Sơ Dương rốt cuộc cũng không dám gọi Nguyễn Tinh Loan bằng danh xưng này.
Lúc đầu kêu tên còn có chút không quá quen thuộc, gọi mấy lần cũng liền cảm thấy tốt rồi.
Nguyễn Tinh Loan đeo ba lô theo cửa xét vé ra tới, Tống Sơ Dương vươn tay hướng về phía cô ra hiệu, Nguyễn Tinh Loan đi đến phía bọn họ đang đứng.
Trừ Tống Sơ Dương, còn có Kỷ Tu Trạch cùng Tần Miên đều đang ở đây.
Kỷ Tu Trạch nói: "Tiểu tiên nữ, Húc ca lo lắng một mình cậu trở về nhà sẽ không an toàn, nên bảo chúng tớ tới đón cậu."
Kỷ Tu Trạch vừa giải thích xong, Hạ Húc điện thoại liền gọi tới.
" Đã gặp Tinh Loan hay chưa?"
"Vừa mới gặp, tiểu tiên nữ hiện tại đang ở bên cạnh, Húc ca cậu có muốn hay không cùng cậu ấy nói vài câu."
"Không cần, đợi tí nữa tớ sẽ gọi lại cho cô ấy, các cậu về sớm một chút."
"Biết rồi, Húc ca cậu càng ngày càng dài dòng."
Cúp điện thoại xong, Kỷ Tu Trạch thuận tay đem ba lô Nguyễn Tinh Loan lấy đi qua, tự mình cõng.
Tống Sơ Dương nói: "Buổi tối hôm nay liền không trở về Hạ gia, Tần Miên vừa vặn hôm nay đang trong nhà của tớ, cậu cùng cô ấy có thể ngủ một đêm, có thể chứ?"
Nguyễn Tinh Loan gật đầu.
Cô lúc đầu cũng sợ Mai di bọn họ lo lắng, không có ý định sẽ trở lại Hạ gia, cô nghĩ sẽ trở về xóm nhỏ ở lại một đêm.
Nhưng bây giờ Tống Sơ Dương bọn hắn đã tới, liền bỏ đi ý nghĩ này.
Nhà của Tống Sơ Dương cũng làm một khu biệt thư sang trọng̣, vừa mới đi vào, Nguyễn Tinh Loan liền thấy cửa ra vào đã thấy ngay một mảnh vườn đầy hoa.
Tần Miên ôn nhu giải thích: "Mẹ của Tống ca rất thích hoa, đây đều là bà ấy tự tay chăm sóc."
Mấy người về đến nhà, cha mẹ Tổng cũng thường xuyên đi công tác, trong nhà chỉ có mình Tống Sơ Dương cùng một vị quản gia. Còn cô một đầu bếp chuyên nghiệp.
Nhìn thấy bọn họ trở về, quản gia liền cung kính: "Thiếu gia, các cậu có muốn dùng bữa một chút hay không?"
Cân nhắc thấy Nguyễn Tinh Loan ngồi lâu trên xe như vậy, Tống Sơ Dương trả lời: "Bảo nhà bếp làm một ít thức ăn."
Tần Miên mang theo Nguyễn Tinh Loan trở về phòng, Kỷ Tu Trạch gọi các cô lại: "Túi sách." Tần Miên tiếp nhận.
Về đến phòng, Tần Miên từ trong ngăn tủ tìm ra mấy bộ y phục, cười cười: "Tinh Loan, ngươi xem một chút những y phục này ngươi có hay không thích."
Nguyễn Tinh Loan tò mò hỏi cô: "Đều là mới sao?"
Tần Miên cười nói: "Em trước kia hay thường xuyên đến tìm Sơ Dương ca ca chơi, mẹ Tống thường xuyên sẽ mua quần áo cho tớ, mọi thứ đều đặt ở nơi này, khá nhiều nên cũng chưa ᴆụng qua."
Nguyễn Tinh Loan cầm một chiếc váy màu sắc tương đối, nói một tiếng: "Cám ơn."
Tần Miên xấu hổ nói: "Chị không cần khách khí như thế đâu."
Nguyễn Tinh Loan trong lòng đột nhiên xúc động dâng trào.
Tiếp nhận quần áo từ tay cô ấy, đến phòng tắm tắm rửa một lần, Tần Miên liền lôi kéo cô ra ngoài ăn này nọ, mấy người lại xem qua TV một hồi, sau đó mới trở về phòng của mình đi ngủ.
Một tháng sau.
Hạ Húc trở về, lúc bọn họ ra đón anh, xa xa đã nhìn thấy một thiếu niên xách theo rương hành lý hăng hái tới.
Làn da của anh so với quá khứ càng trắng hơn, khuôn mặt so với nữ sinh cũng thật tinh xảo.
Hạ Húc lại đây, lập tức trực tiếp đem rương hành lý quăng cho Kỷ Tu Trạch, sau đó coi như không có người đi đến trước mặt Nguyễn Tinh Loan, ôm lấy cô.
"Anh rất nhớ em." Hạ Húc nói, trong miệng còn nở một nụ cười rất tươi.
"Em cũng thế." Nguyễn Tinh Loan thanh âm nói rất nhỏ, nhưng là mấy người bên cạnh đều có thể nghe được rõ ràng.
Nói xong, Nguyễn Tinh Loan liền đem Hạ Húc đẩy ra, nhiều người nhìn như vậy đấy.
Kỷ Tu Trạch nói: "Húc ca, tớ đã đặt bàn tại nhà hàng Giang Nam, chúc mừng cậu trở về, thuận tiện đem sinh nhật lần trước của cậu cấp bổ sung."
Hạ Húc khó được ôm cậu ta một lần, phóng khoáng nói: "Cám ơn."
Người này đột nhiên khách khí như vậy, Kỷ Tu Trạch còn có chút không quá quen thuộc.
Liên hoan vào buổi tối, Kỷ Tu Trạch còn cố ý mời bọn Trương Tử Hạo tới, một đám người đông đúc tương đối náo nhiệt.
Hạ Húc trở về nhà một chuyến, sau khi lên lầu, anh liền gọi Nguyễn Tinh Loan vào phòng mình.
Nguyễn Tinh Loan cho là anh lại muốn làm điều xấu, không chịu cùng anh đi vào.
Hạ Húc nhìn ra sự do dự của cô, khẽ cười nói: "Tớ hứa sẽ không đối với em làm chuyện xấu, mau vào, anh có đồ vật cho em."
Nguyễn Tinh Loan lúc này mới đi vào.
Hạ Húc mở ra rương hành lý, từ bên trong lấy ra hai bộ quần áo.
Nguyễn Tinh Loan hỏi: "Đây là cái gì?"
Hạ Húc đắc ý cười nói: "Áo tình nhân, trước mấy ngày dạo phố cố ý đi mua, em nhanh đi thay."
Nguyễn Tinh Loan: "?"
Hạ Húc cười đến ý vị thâm trường: "Tiểu cô nương, em có thể hay không thỏa mãn yêu cầu của bạn trai em một lần, quá lâu anh không có gặp ngươi, sau đó muốn ôn lại âи áι ngày trước?"
Nguyễn Tinh Loan lúc đầu bộ dạng còn bình tĩnh nhưng sau đó liền bị Hạ Húc chọc đến ngượng ngùng, Hạ Húc luôn có biện pháp làm cô xao động.
Bị Hạ Húc quấy rầy đòi hỏi hạ, Nguyễn Tinh Loan vẫn là đi thay bộ quần áo mà Hạ Húc đã mua cho mình. Cô là một bộ váy màu xanh lam, còn Hạ Húc chính là áo thun màu xanh lam rộng rãi cùng quần đùi.
Cô vừa ra tới, Hạ Húc liền khích lệ nói: "Tiểu cô nương của anh quả nhiên mặc cái gì đều dễ nhìn."
Hạ Húc đem cô kéo đến trước gương, càng xem càng cảm thấy vui vẻ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc