Nguyễn Khả sửa lại bài hát kia, cuối cùng chốt được bản cuối cùng, quyết định tên bài hát để trùng với tên phim: Vong Quy.
Chu Viên nói, "Tên này...... Chị thấy là em lười thì có."
Nguyễn Khạ Hạ cười, ấy thế mà bị nhìn ra rồi.
Mấy hôm sau.
Nguyễn Khả Hạ nhận được tin từ Chu Viên, "Tiểu Nguyễn, được rồi!"
Bài hát Nguyễn Khả Hạ viết được đoàn phim chọn làm bài hát kết thúc, đồng thời cũng trở thành bài hát chủ đề cho phim luôn.
Chu Viên cực kỳ vui vẻ, còn mời Nguyễn Khả Hạ và trợ lý một bữa cơm liên hoan.
Ngải Văn Gia ngồi trong phòng làm việc của Lục Đình Hạo, ăn mắng. Nhưng Lục Đình Hạo mắng thì vào tai trái lại chui ra tai phải, lúc này anh chỉ thấy ngạc nhiên, muốn đợi đến lúc chiếu phim, nhất định phải nghe xem Nguyễn Khả Hạ đã viết bài hát thần kỳ đến nhường nào mà đoàn phim ૮ɦếƭ mê lên được như thế.
Lục Đình Hạo mắng chán rồi, phẩy tay bảo Ngải Văn Gia đi ra.
Anh ta tức giận như vậy, không chỉ vì thái độ không cung kính của Nguyễn Khả Hạ với mình. Nguyên nhân chính là công ty giải trí Tinh Quang và Vân Đằng trước giờ luôn là kỳ phùng địch thủ. Hai công ty này phạm vi làm việc tương đối giống nhau, Lục Đình Hạo và Lệ Nghiêu cũng là đối thủ ganh nhau nhiều năm rồi, anh ta không chịu nổi cảnh Văn Đằng thua kém Tinh Quang ở bất kỳ mặt nào.
Ngay từ tập đầu tiên Nguyễn Khả Hạ tham gia "Nhật ký trưởng thành của Idol" đã muốn ký với cậu ta rồi. Anh ta lăn lộn trong cái giới giải trí này bao nhiêu năm như vậy, mắt nhìn người khá tốt. Lục Đình Hạo thấy được Nguyễn Khả Hạ nhất định sẽ nổi tiếng, hơn nữa còn nổi tiếng dài lâu, trở thành một cây hái ra tiền.
Nhưng không ngờ tên nhãi ranh Nguyễn Khả Hạ này không niệm tình cũ, quay đầu liền ký kết với cái công ty ૮ɦếƭ tiệt kia, còn dám ăn nói vô lễ với anh ta. Lục Đình Hạo sao có thể không tức giận cho được? Tên nhãi ranh nhà phá sản, tưởng ôm được đùi đại gia là giỏi lắm đấy. Đợi khi nào Phó Hàn Xuyên chơi đùa chán rồi, đến cái ngày Phó Hàn Xuyên đá đít cậu ta, để xem cậu ta đắc ý đến đâu.
*
Nguyễn Khả Hạ quay xong quảng cáo đại diện cho hãng mỹ phẩm dưỡng da, Chu Viên liền đưa cho cậu lịch trình kế tiếp, "Đúng rồi, phim Vong Quy sắp khai máy rồi, người bên đó liên lạc với chị, muốn cậu sang bên đó nhận một vai diễn khách mời."
Nguyễn Khả Hạ lắc đầu quầy quậy, "Thôi thôi thôi, chị Chu giúp em từ chối với, em làm gì biết diễn xuất đâu."
Chu Viên cười, "Cậu đừng vội từ chối, chỉ là vai diễn khách mời thôi, chẳng lên hình được mấy, ngay cả thoại cũng chỉ vài câu thôi. Khoảng 3 đến 5 ngày là quay xong ấy mà."
Nguyễn Khả Hạ ngẫm nghĩ một lát, cậu nhớ hình như Kỳ Hàng cũng có một vai trong bộ phim đó, lâu lắm rồi cậu không gặp Kỳ Hàng, liền gật đầu đồng ý.
Vào đoàn phim, không ngờ còn gặp người quen khác nữa.
Tạ Thần mặc một bộ đồ cổ trang màu trắng, cả người toát lên vẻ thanh cao ấm áp, đẹp tựa như ngọc.
Tạ Thần thấy Nguyễn Khả Hạ, vừa cười vừa ôm cậu.
Nguyễn Khả Hạ gặp Tạ Thần cũng vui lắm.
Hai người đều không còn để ý về chuyện quá khứ nữa, Tạ Thần cũng không soi vào chuyện trước đây, Nguyễn Khả Hạ thấy Tạ Thần không bận tâm thì cậu cũng tự giác không đề cập đến nữa.
Tạ Thần luôn coi Nguyễn Khả Hạ như em trai mình, Nguyễn Khả Hạ không phải là "Nguyễn Khả Hạ" hàng gốc, không có chuyện ôm một bụng xấu xa hãm hại anh, hơn nữa, cậu cũng tự nhiên làm quen, hai người thân thiết hơn trước nhiều.
Nhưng trong đoàn phim, thái độ của Kỳ Hàng với Tạ Thần khiến Nguyễn Khả Hạ thấy cứ sai sai.
Tạ Thần ăn cơm, Kỳ Hàng liền ςướק thịt ở đĩa con nhà người ta; Kỳ Hàng còn hay kéo tóc giả của Tạ Thần, Tạ Thần coi như là đùa, đánh Kỳ Hàng, ấy thế mà Kỳ Hàng cũng giơ tay đánh lại.
Nguyễn Khả Hạ nhìn đến ngu người, tui lọt vào cái trường mẫu giáo nào hả?
Cậu không nhớ rõ trong nguyên tác là Kỳ Hàng bắt đầu thích Tạ Thần từ lúc nào, Nguyễn Khả Hạ muốn nhắc nhở cái tên đầu óc trì độn này, vì cậu không muốn Tạ Thần về một nhà với Lục Đình Hiên đâu. Hơn nữa, bây giờ Tạ Thần vẫn chưa đồng ý hẹn hò với Lục Đình Hiên, nên dù Kỳ Hàng có mó tay vào thì cũng không phải là con giáp thứ 13.
Nguyễn Khả Hạ tìm cơ hội nói chuyện với Kỳ Hàng, "Anh, có phải anh thích anh trai tôi không?"
Nguyễn Khả Hạ luôn gọi Tạ Thần là anh trai, cậu cực kỳ thích Tạ Thần, cảm thấy tính cách ôn hòa của Tạ Thần rất giống với anh trai mình ở thế giới cũ.
Kỳ Hàng ngớ ra một chút, bắt đầu nói cà lăm, "......Cậu, cậu nhìn ra rồi rồi hả? Vậy, vậy sao anh ấy lại không nhận ra chứ?"
Nguyễn Khả Hạ thầm nhủ, nếu cậu không đọc quyển truyện này rồi, đóng vai thượng đế ở cái thế giới này thì làm quái có ai nhận ra được chứ?
"Thế thì tại sao anh lại cứ bắt nạt người ta thế? Lại còn đánh người ta nữa?"
Kỳ Hàng lắc đầu, "Đâu có. Tôi không đánh mạnh đâu, chỉ là tôi không nhịn được muốn chọc cậu ấy thôi."
Nguyễn Khả Hạ đầu đầy hỏi chấm, hóa ra đánh người là biểu hiện của thích à?
Đột nhiên cậu nhớ tới gần đây Phó Hàn Xuyên toàn 乃úng vào đầu cậu......
Nguyễn Khả Hạ lắc đầu quầy quậy, gạt ngay suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Phó Hàn Xuyên chỉ đơn thuần là bắt nạt cậu thôi.
Nguyễn Khả Hạ xắn tay mách nước cho Kỳ Hàng, "Anh theo đuổi người ta thế này là không được."
Kỳ Hàng có chút khổ não, lần đầu tiên thích một người, đối phương lại còn lớn tuổi hơn mình, trưởng thành hơn mình, anh thật sự không biết phải đối tốt với một người như thế nào nữa.
"Thế cậu nói xem phải theo đuổi như thế nào?"
Nguyễn Khả Hạ: "Nếu là tôi...... Tôi sẽ......"
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ,
Nguyễn Khả Hạ cũng không biết.
Nguyễn Khả Hạ nói, "Không sao, chúng ta có thể hỏi anh em trên mạng."
Buổi tối, về nhà, Nguyễn Khả Hạ vừa tra "chiến lược" theo đuổi, vừa nói chuyện điện thoại với Kỳ Hàng.
"Anh xem cái này đi, "Cách theo đuổi ngọt ngào nhất mà bạn từng thấy là gì?", để tôi gửi cho anh."
Kỳ Hàng mở liên kết ra, vừa xem vừa ghi chép lại.
Phó Hàn Xuyên đi tới, đặt một cốc sữa bên cạnh tay cậu.
Nguyễn Khả Hạ không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói "Cảm ơn".
Nửa tiếng sau, Nguyễn Khả Hạ, "Ấy anh xem cái này đi, "Thái độ của nhà trai khi theo đuổi người ta phải như thế nào", tôi thấy cái này ổn áp đấy."
Kỳ Hàng ở đầu bên kia chăm chỉ ghi chép lại.
Phó Hàn Xuyên đặt một đĩa dâu tây xuống, Nguyễn Khả Hạ nói qua loa, "Cảm ơn, lát nữa tôi ăn."
Phó Hàn Xuyên mặt lạnh tanh, cầm một quả dâu lên, "Há miệng."
Nguyễn Khả Hạ ấy thế mà há miệng ăn thật.
Kỳ Hàng: "......Bên cạnh cậu có ai à?"
Lúc này Nguyễn Khả Hạ mới phản ứng lại, ngại ngùng ngẩng đầu lên, "Tôi tự ăn, tự ăn."
Kỳ Hàng: Quá đáng lắm luôn á, ngược cẩu như thế có vui không?
- -------------------------------------
Phần quay của Nguyễn Khả Hạ siêu ngắn, chẳng mấy chốc mà đã sát thanh rồi.
Đột nhiên có một hôm, đoàn làm phim liên lạc với cậu, nói là kịch bản thay đổi, báo cậu đến quay bố sung cảnh.
Hôm đó trợ lý Trương có việc, Nguyễn Khả Hạ bắt taxi đến đoàn phim, Tiểu Trương nói đợi khi nào quay xong thì cậu sẽ đến đón Nguyễn Khả Hạ.
Chỗ Nguyễn Khả Hạ quay cảnh bổ sung lại khác với chỗ hội Tạ Thần đang ghi hình nên không gặp được nhau.
Cậu nhanh chóng ghi hình xong, tẩy trang xong thì ra cổng phim trường đợi Tiểu Trương.
Đột nhiên trời đổ mưa.
"Tiểu Nguyễn."
Nguyễn Khả Hạ nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn. Không ngờ lại là Lục Đình Hiên.
Cậu không thèm để ý, cúi đầu lướt điện thoại.
Mấy lần Lục Đình Hiên gặp Nguyễn Khả Hạ, lần nào cũng mang tâm tình phức tạp.
Anh ta cảm thấy Nguyễn Khả Hạ đã khác rồi, khác tới mức khiến anh ta thấy phiền lòng.
Anh ta vừa quay phim cả một ngày trời, vừa định về khách sạn nghỉ ngơi, đi qua tổ phim bên cạnh của Nguyễn Khả Hạ, tự nhiên dừng chân lại.
Nguyễn Khả Hạ mặc đồ đen, tóc dài được vấn đuôi ngựa lên cao, mắt môi thanh tú vô cùng.
Lục Đình Hiên đứng xem hết đoạn diễn ngắn ngủi của Nguyễn Khả Hạ.
Anh ta không phải là diễn viên của Vong Quy, nhưng không ai đuổi anh ta đi hết. Dù sao anh ta cũng là ảnh đế, đến thăm hữu nghị một chút, bọn họ muốn còn chẳng được ấy chứ.
Nhưng thái độ hiện tại của Nguyễn Khả Hạ với anh ta khiến Lục Đình Hiên không nhịn được muốn hỏi cho rõ ràng.
"Tại sao lần nào em gặp anh cũng có thái độ này thế?"
Nguyễn Khả Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lục Đình Hiên hỏi cái này là có ý gì? Không phải trước đây khinh bỉ cậu lắm à?
Nguyễn Khả Hạ không ho he gì hết, vì cậu không biết phải trả lời thế nào.
Lục Đình Hiên thấy đối phương trầm mặc, giọng nói có phần dịu đi, "Tiểu Nguyễn, không phải anh trách em vô tình. Trước đây là do thái độ của anh không tốt, anh chỉ là...... Chuyện quá khứ thì cũng chỉ là dĩ vãng, em có thể đừng nhìn anh như kẻ thù mỗi lần gặp anh có được không?"
Nguyễn Khả Hạ sởn cả gai ốc.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có khi Lục Đình Hiên mất đi con chó ngoan hiền là cậu đây xong bây giờ mới muốn cậu vẫy đuôi trở lại ấy mà.
Nguyễn Khả Hạ thấy người này không phải là tự tin quá đà rồi à?
Anh ta tưởng mình quyến rũ mê hoặc đến thế hả? Tất cả già trẻ lớn bé đều phải yêu anh ta hở?
Nguyễn Khả Hạ vẫn nhất quyết không nói lời nào, lên wechat hỏi Tiểu Trương đi đến đâu rồi. Nếu không phải vì trời mưa thì còn khướt cậu mới chôn chân đứng một chỗ với Lục Đình Hiên.
Hai người trầm mặc một lát.
Đột nhiên Lục Đình Hiên hỏi, "Em và Phó Hàn Xuyên đến với nhau rồi à?"
Nguyễn Khả Hạ cuối cùng cũng thấy có vấn đề, lập tức trả lời, "Có đến với nhau hay không thì liên quan đe"o gì đến anh."
Lục Đình Hiên chau mày, "Em đừng nói như thế, sao em lại nóng nảy thế nhỉ? Khác hẳn so với trước đây."
Nguyễn Khả Hạ: "Ờ."
Lục Đình Hiên cảm thấy bản thân muốn tốt cho cho Nguyễn Khả Hạ, khuyên bảo, "Tiểu Nguyễn, em nên sớm dứt ra đi. Em cân nhắc kỹ vào, người như anh ta, làm gì có chuyện nghiêm túc với em."
Nguyễn Khả Hạ không vui, "Anh ấy là người thế nào? Phó Hàn Xuyên cực kỳ tốt, vừa cao vừa đẹp trai vừa giàu. Còn tốt hơn anh, đẹp hơn anh mười nghìn lần. Tôi đến với anh ấy hạnh phúc lên chín tầng mây."
Lục Đình Hiên bị nghẹn tới không nói nên lời, "Em......"
"Nguyễn Nguyễn."
Nguyễn Khả Hạ sợ đến mất hồn, nghe thấy một giọng nam trầm ấm đầy từ tính quen thuộc đang gọi cậu.
Đệt. Bị nghe thấy rồi.
Mặt mũi mất sạch sành sanh.
Nguyễn Khả Hạ chầm chậm xoay người lại.
Phó Hàn Xuyên cầm một cái ô màu đen, đứng cách đó không xa, nhìn cậu xuyên qua màn mưa.
Tai Nguyễn Khả Hạ nóng rực lên, văng vẳng lại lời nói ban nãy của bản thân, "Vừa cao vừa đẹp trai vừa giàu......", "hạnh phúc lên chín tầng mây......"
Cậu cảm thấy mình đã tắc thở.
Phó Hàn Xuyên lúc này đã đi đến trước mặt cậu, ôm vai cậu, kéo vào đứng dưới ô, nói với cậu, "Về nhà."
Nguyễn Khả Hạ líu cả lưỡi hỏi, "Tiểu, Tiểu Trương đâu?"
Phó Hàn Xuyên giải thích ngắn gọn, "Cậu ấy còn việc chưa giải quyết xong, tôi đến đón cậu."
Phó Hàn Xuyên mở cửa xe, Nguyễn Khả Hạ ngây ngốc ngồi vào trong, hai người chẳng ai thèm nhìn Lục Đình Hiên một cái.
Xe rời đi trong mưa, giọng Phó Hàn Xuyên đầy ý cười, nhẹ giọng nói, "Hóa ra cậu nghĩ tôi như thế."
Nguyễn Khả Hạ vẫn đang đắm chìm trong sự mất mặt, vớt vội lại cái hồn về, mở miệng phủ nhận ngay, "Không phải, anh đừng coi là thật."
Phó Hàn Xuyên thấp giọng cười, "Coi là thật rồi."
Nguyễn Khả Hạ cảm thấy cổ mình nóng bừng như bị bỏng, "Tôi nói cho Lục Đình Hiền nghe thôi, anh đừng có làm trò nữa."
"Ừ."
Đúng lúc này gặp đèn đỏ, Phó Hàn Xuyên duỗi tay xoa đầu Nguyễn Khả Hạ.
Nguyễn Khả Hạ ngơ ngẩn vuốt tóc mình xuống.
Tại sao toàn xoa đầu cậu thế, cậu có phải chó đâu.