Bằng Mặt Không Bằng Lòng Chị gái chọn một vị trí ngay sát cửa sổ, sofa đôi đặt đối diện nhau. Đương nhiên là chị gái kéo anh trai ngồi xuống một cái sofa đôi, đáng thương cho Lê Duyệt không thể chọn lựa phải ngồi cùng một chỗ với Lạc Thiếu Thừa. Mọi người tùy ý chọn vài món.
Đối với vị chị gái này mà nói, ăn cơm chỉ là thứ yếu, bồi dưỡng tình cảm thúc đẩy JQ mới là chính sự. Chị gái nhìn Lê Duyệt nói: "Em gái này, vừa rồi em nói, những lời đồn về em trai chị ở trường, thực sự kém như vậy sao?"
Lại nhìn về phía Lạc Thiếu Thừa, ra vẻ thất vọng u buồn, "Tiểu Thừa, chị vẫn cho rằng em giữ khoảng cách với những nữ sinh khác là vì chờ đợi công chúa thiên mệnh của mình xuất hiện, không nghĩ tới lại là vì... chị thật đau lòng mà..."
Lạc Thiếu Thừa im lặng nhìn chị gái. Chị à, lời đồn trong trường học nói em thế nào, sợ rằng chị còn rõ hơn em nữa là, giờ phút này chị diễn cái dáng vẻ đó cho ai coi chứ? Chỉ là nhìn ánh mắt quan tâm, lo lắng của anh rể tương lai, anh vẫn nhàn rỗi mở miệng: "Lời đồn không thể tin, em không có hứng thú với đàn ông..." Cảm thấy mình thế nhưng lại trả lời cái vấn đề không ra gì, không khỏi có lòng riêng với người khởi xướng đề tài, cố ý kề sát vào Lê Duyệt, cười đến mờ ám: "Tiểu Duyệt, cô nói có phải hay không?"
Lê Duyệt vốn đang đắm chìm trong cơn thịnh nộ vì bị đùa giỡn ban nãy, lúc nghe thấy động tĩnh mới phát hiện Lạc Thiếu Thừa đang cách mình rất gần, hơn nữa còn cười đến... Tình cảnh này khiến cho giấc mộng hôm trước đột nhiên nhảy ra trong óc, Tiểu Duyệt, chúng ta đi sinh một tổ tiểu hồ ly đi... Vì thế khuôn mặt không chịu được mà nóng lên, từ trắng mịn như bạch ngọc chuyển thành đỏ bừng...
"Em, em đi toilet..." Rồi đột nhiên đứng dậy, rời ghế mà đi.
"Thừa Duệ, không thể tưởng tượng được em gái của anh lại thẹn thùng như vậy, thật đáng yêu mà!" Em gái này không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, vóc người cân đối, thông minh lanh lợi, mà còn thuần khiết đáng yêu! Chị gái càng ngày càng vừa lòng với Lê Duyệt.
"Lâm Lâm, kỳ thực đây cũng là lần đầu tiên anh thấy em gái mình đỏ mặt đó!" Từ trước đến nay khi ở trước mặt anh thực lực của em gái luôn luôn rất mạnh, mạnh mẽ như nữ vương, khó có khi có được biểu cảm thẹn thùng của cô gái nhỏ, Dương Thừa Duệ không khỏi đưa mắt đánh giá Lạc Thiếu Thừa, thằng nhóc này đã không còn là tình địch, nhìn kỹ thì thấy bộ dạng cũng xứng đôi với em gái, em trai của Lâm Lâm... Thân càng thêm thân, không nên để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài!
Giờ phút này Lạc Thiếu Thừa cũng hơi kinh ngạc, vừa nãy bất quá chỉ nói đùa một câu, anh cho rằng cô sẽ nhìn ra được, vốn cảm thấy đấu tới đấu lui với cô cũng có chút thú vị, lại không nghĩ tới cô lại đỏ mặt, ςướק đường mà chạy...
"Tiểu Thừa, sau này em không được khi dễ em ấy nha, em ấy thật đáng yêu mà...." Chị gái còn đang cảm thán, lúc này đồ uống được mang lên, Lê Duyệt làm dịu tâm trạng trong toilet xong thì cũng bước ra.
Chị gái thấy Lê Duyệt trở lại, chớp mắt, nảy ra ý hay: "Em gái này, bàn bạc với em một chuyện nha..."
"Chị cứ nói đi!" Lê Duyệt cảm thấy vừa rồi trong lúc tác chiến với Lạc Thiếu Thừa, thế nhưng lại bị đánh cho tơi bời phải bỏ trốn mất dạng, thật sự là vô cùng mất mặt, đành trông chờ chị gái có thể nói gì đó để dời đi ánh mắt chế nhạo của người nào đó.
Chị gái gật đầu, nói: "Về chuyện của Tiểu Thừa nhà chị... cũng không biết là ai rải ra mấy lời đồn thiếu đạo đức này, em bị dọa, những nữ sinh khác cũng khó tránh khỏi bị hù sợ, cứ như vậy thật sự gây trở ngại cho việc em trai chị đi tìm hạnh phúc! Cho nên chị muốn nhờ em giúp chị một việc... Vốn hôm nay là sinh nhật chị, anh trai em lại quên mất chuyện này, ngay cả quà sinh nhật cũng không có! Sinh nhật của bạn gái, lễ tình nhân, đêm Thất tịch, lễ Giáng sinh, những ngày đó không phải là nên nhớ kỹ trong lòng hay sao, em nói anh của em có phải đã gây ra tội ác tày trời rồi không!... Nhưng mà nhìn em đáng yêu như thế, em chỉ cần đồng ý làm bạn gái chị em trai chị vài ngày, chị đây coi như đã nhận được một món quà lớn rồi!"
Tình huống vừa khoa trương vừa giả tạo đầy rẫy trên TV như thế, phiền chị gái phải nghĩ ra mà! Lê Duyệt còn đang định từ chối, đã nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ cầu xin của anh trai, hết nói nổi rồi, cô thầm oán: Anh à anh thật không có khí khái mà, vì sắc bán em... Cô không khỏi ca thán, hôm qua mình đã đưa ra lời thề son sắt với anh trai nói rằng sẽ giúp anh thu phục chị dâu, không nghĩ lại hôm nay nó lại trở thành cái hố tự chôn mình...
Trộm nhìn sang hồ ly, đã thấy anh ta đang cúi đầu, lặng lẽ uống nước, không nói một câu.
Đột nhiên Lê Duyệt cảm thấy mình chính là đương sự tham gia quá trình buôn bán nô lệ, nhưng cô không phải là chủ nô, mà là nô lệ bị bán.
"Em gái à, em yên tâm, em trai của chị tuy rằng ngoài mặt thì độc miệng, nhưng đều chỉ là để che đậy bản chất thẹn thùng bên trong nó mà thôi! Trên thực tế nó rất dễ gần! dღđ☆L☆qღđ Trong vài ngày tới, các em chỉ cần đi hồ dạo ở Dân Chủ, rồi lại đi vòng quanh quảng trường Tư Quần, quảng trường Đoàn Kết, lên giảng đường rồi cùng đến thư viện tự học, lời đồn sẽ tự động ngưng lại, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi..." Chị gái ngừng lại một chút, rồi tung ra một câu tổng kết:
"Tóm lại, em trai nhà chị giao hết cho em đó! Nó da dày lại biết chịu đựng, em cứ tận sức chà đạp..."
Chị, chị không cần phải nói những câu đầy ẩn ý như thế có được không... Lạc Thiếu Thừa ngẩng đầu lườm cô một cái.
Chịu đựng... Lê Duyệt nghe vậy, trong đầu lại nhịn không được mà hiện lên hình ảnh nào đó...
Sau bữa ăn, thuận theo lời yêu cầu của chị gái, ba người khác cùng cô đi dạo phố. Chị gái ca ngợi: "Chân của Tiểu Duyệt thật đẹp, vừa thon dài lại cân xứng" xong lại lôi Lê Duyệt lên lầu một chọn một cái quần jean của TOUGH, vừa đấm vừa xoa nói đây là quà gặp mặt, ép Lê Duyệt phải nhận... Sau đó, chị gái lại đề nghị đi Bối Địch tắm suối nước nóng. Lê Duyệt nghĩ đến cảnh phải mặc quần áo mỏng manh trước mặt con hồ ly nào đấy, kiếm cớ: "Tuần sau có kỳ thi, em phải về ôn bài" để từ chối, còn Lạc Thiếu Thừa tất nhiên là không muốn làm bóng đèn của đôi uyên ương khắn khít này, vô cùng thức thời mà rời đi.
"Để Tiểu Lạc đưa em về trường đi! Đi đường nhớ chú ý an toàn!" Chị gái cảm thấy để em gái và em trai mình ở chung một chỗ để bồi dưỡng tình cảm cũng không tệ, bỏ lại một câu xong liền kéo tay anh trai xuống gara lấy chiếc Audi A4 màu trắng của anh, cùng nhau đến Bối Địch hưởng thụ thế giới hai người.
Lạc Thiếu Thừa là người nhà của giảng viên đại học C, Lê Duyệt là sinh viên chưa tốt nghiệp của đại học C, lúc này mục tiêu giống nhau, đều về khu A của đại học C. Thêm nữa, xét thấy chuyện xảy ra lúc nãy cần phải tiến thêm một bước để đả thông tư tưởng, cho nên hai người đang có tâm tư mới đi cùng với nhau.
"Lạc Thiếu Thừa, vừa lúc lúc chị anh đưa ra cái lời đề nghị nhàm chán kia sao anh không lên tiếng?" Nhìn theo bóng anh chị rời đi, Lê Duyệt mở miệng hỏi.
"Lúc chị tôi nói chuyện, tốt nhất là không nên đưa ra ý kiến phản đối, chỉ cần phản bác một câu, chị ấy lập tức có thể tìm được mười lý do để làm phiền cô..." Lạc Thiếu Thừa thản nhiên nói, dừng một chút rồi tiếp tục: "Hơn nữa, chị ấy phải đi làm, chắc chắn không thể tới giám thị chúng ta, chị ấy muốn nhìn thấy vở kịch cẩu huyết, chúng ta bằng mặt không bằng lòng, diễn dỡ nửa chừng chị ấy cũng không biết..." Còn cả nguyên nhân: Quả thật mình rất ghét bị người khác đồn đại bây bạ như thế, nếu có thể như lời chị nói, vất vả mấy ngày mà nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), thì cũng không ngại đi thử một lần. Chỉ là những lời này, khi còn chưa rõ bức tranh của cô từ đâu mà ra, cô thích mình hay ghét mình hay là có ý nghĩ nào khác, thì anh sẽ không nói cho cô biết. Dù sao anh cũng còn rất nhiều cách, cho dù cô có bằng lòng hay không, mình đều có thể đạt được mục đích.
"Nhưng mà..." Đồng ý là một chuyện, lén làm khác đi lại là một chuyện khác. Lê Duyệt đang thầm nghĩ, thình lình nghe được một dãy số di động phát ra từ miệng Lạc Thiếu Thừa: "139XXXXXXX"
"Dãy số này là?" Lê Duyệt không khỏi nghi hoặc.
"Của tôi. Nếu đã đồng ý sẽ diễn trò cho chị tôi xem, tất nhiên phải chuẩn bị một chút mới được. Số điện thoại này thuận tiện cho lúc cô không giải quyết được, tôi sẽ tiến hành viện trợ theo chủ nghĩa nhân đạo." Cái cớ của Lạc Thiếu Thừa rất có lý, không chê vào đâu được.
Dựa vào việc tạm thời số di động này đối với mình chỉ lợi không hại, Lê Duyệt lưu vào máy, đồng thời gọi đi rồi lập tức ngắt máy, vì thế trong di động của Lạc Thiếu Thừa cũng có số của cô.
"Sinh nhật: Ngày 16 tháng 7 năm XX, màu sắc yêu thích: Đen, đồ uống yêu thích: Sữa, chuyện ghét nhất: Lúc ngủ bị người khác đánh thức... Thôi, đưa MSN hay số QQ của cô cho tôi đi, tôi gửi bản Word cho cô... Tốt nhất là cô cũng nên chuẩn bị một bản như thế để gửi cho tôi." Người nào đó tiếp tục nói.
Lê Duyệt nghe vậy thì sững sờ: "Thực... cần thiết sao?" Cô cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế, con hồ ly đáng ૮ɦếƭ, đến cùng là đang có kế hoạch gì chứ... QQ, MSN, còn cả tư liệu cá nhân, đây là tư liệu cá nhân của cô... Cứ như vậy mà để cho anh ta biết sao?
"Cô nghĩ rằng tôi và cô gạt được chị tôi dễ thế sao? Vừa rồi hẳn là cô đã phát hiện, chị ấy chỉ cần nói chưa tới vài câu đã có thể dễ dàng đạt được mục đích... Chị ấy tốt nghiệp khoa báo chí đại học W, từng là thành viên đội chó săn của tạp chí X... Nói đến chuyện người anh trai đơn thuần của cô có thể câu được chị ấy, coi như là kỳ tích rồi..." Lời này một là nói chị gái rất lợi hại, hai là tỏ vẻ nếu chuyện giữa hai người bọn họ mà xử lý không tốt để chị ấy phát hiện, một khi chị ấy tức giận sẽ ảnh hưởng đến anh trai cô.
"Nhưng mà... Tôi nói này, chị của anh sao biết được tôi thích cái gì? Anh chỉ cần gửi tư liệu của anh cho tôi là được rồi, của tôi thì anh cứ tự bịa ra đi..." Sau khi nghe xong lời của anh ta, Lê Duyệt bối rối, đột nhiên trong não xẹt qua tia sáng, bừng tỉnh đại ngộ, thiếu chút nữa đã bị con hồ ly này lừa rồi, cô hoàn toàn không cần phải để lộ ra bất cứ thứ gì.
"Vô ích thôi, có lẽ giờ này chị ấy đã dò được tin tức của cô từ miệng anh cô rồi..."
"Lạc Thiếu Thừa, nếu tôi không chịu đưa tư liệu thì sao..." Kinh nghiệm \'giao tiếp với nam sinh vẫn có thể toàn thân rút lui\' nhiều năm nói cho cô biết, dღđ。l。qღđ tư liệu cá nhân của mình nếu như để cho con hồ ly giảo hoạt này nắm giữ, chắc chắc là một việc rất nguy hiểm.
"Cơn tức của chị tôi vô cùng khủng bố, nghĩ đến hạnh phúc của anh cô, tôi khuyên cô đừng có từ chối... Hay là, kỳ thực cô muốn làm theo đề nghị của chị tôi nên mới không muốn hưởng ứng phương án lừa gạt chị tôi?" Lê Duyệt dùng một câu hai nghĩa, vừa uy Hi*p vừa chế nhạo, "Tiểu Duyệt, kỳ thực tôi cũng không để ý đến chuyện diễn kịch vài ngày.. tôi chỉ sợ đến lúc đó cô lại kịch giả tình thật không dứt ra được, tôi sao có thể làm tổn thương người thân được, cô nói có đúng không? Hay là cô đã thích...."
"Lạc Thiếu Thừa, đừng có tự mình đa tình, ai muốn làm bạn gái anh chứ! ... 123 889XX, nhớ ghi rõ là anh, tôi thường luôn để ẩn." Thôi, nghe anh ta nói tiếp nữa cô sẽ điên mất... Dù sao anh ta cũng gửi tư liệu cho cô, ngẫm lại cũng lại cũng không tính là chịu thiệt.
Vì thế, trong di động của Lạc Thiếu Thừa có thêm số di động và dãy số QQ của Lê Duyệt.
Sau khi hai người về lại khu A, Lê Duyệt đi về phía khu ký túc xá nữ snh, lại phát hiện Lạc Thiếu Thừa vẫn đi theo bên cạnh mình. Hai người bọn họ nam đẹp trai nữ ưa nhìn, cùng đi với nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên, rốt cuộc Lê Duyệt không nhịn được nữa, mở miệng: "Lạc Thiếu Thừa, anh định đi theo tới lúc nào? Khu nhà của giảng viên không phải ở hướng này, ký túc xá nam sinh cũng không phải hướng này..."
"Vừa rồi ăn no quá, giờ muốn đi vòng quanh trường học tản bộ." Lạc Thiếu Thừa thản nhiên trả lời.
"Anh không phát hiện là có rất nhiều người nhìn anh hay sao?" Nhìn anh và tôi!
"Thì sao? Lúc nào tôi cũng được người khác chú ý, đã sớm thành thói quen rồi..." Lạc Thiếu Thừa lơ đãng trả lời.
"Nhưng tôi không quen." Biết người nào đó đang giả bộ, Lê Duyệt tiếp tục nhẫn nại, phun ra một câu như thế.
"Tôi nghĩ cô cũng đã sớm quen rồi chứ." Lạc Thiếu Thừa nhíu mày, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô.
"Tôi quen bị nhìn một mình, không quen bị nhìn hai người!" Được rồi, cô đã nói rõ ra rồi.
"Hả, có khác nhau sao?" Lạc Thiếu Thừa ra vẻ không hiểu nhìn cô.
"Lạc Thiếu Thừa... Hình như bụng tôi không khỏe, anh cứ đi dạo đi, tôi đi toilet! Tạm biệt, không tiễn!" Lê Duyệt cảm thấy sức nhẫn nại của mình sắp dùng hết với cái tên đang giả ngây giả dại này rồi! Vì thế thừa dịp đi đến tòa giảng đường năm, lấy cớ bỏ trốn.
"Tiểu Duyệt, cô không sao chứ? Hôm nay mới một hai giờ mà cô đã đi nhiều lần như thế? Có cần tôi dẫn cô đến phòng y tế để điều trị, uống thuốc truyền dịch gì đó?" Phía sau vang lên giọng nói ra vẻ quan tâm của tên kia.
"Không sao, anh đi đi, bye bye!" Lê Duyệt cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào tòa giảng đường, nhất định là anh ta cố ý, nhất định là cố ý... Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một trận xúc động nho nhỏ.
Để lại Lạc Thiếu Thừa đứng một chỗ, khuôn mặt cười đầy vẻ xấu xa, cười đến càn rỡ.