Không khí trong bếp bỗng trở nên đáng ngờ, Cam Lộ bị cô ta nhìn chằm chằm, ánh mắt điên cuồng phẫn nộ ấy khiến cô giật nảy mình, đúng lúc đó, chiếc di động cô để trên kệ gia vị bỗng reo lên, tiếng chuông lơ lửng trong gian phòng yên tĩnh đang được bao phủ bởi sự căng thẳng vô hình khiến tim cô càng thắt lại. Hạ Tĩnh Nghi dường như cũng kinh ngạc, ánh mắt chuyển hướng vào chiếc di động của cô.
Cam Lộ nhìn Hạ Tĩnh Nghi, âm thầm phòng bị. Cô quay đầu lại, từ từ thò tay ra cầm điện thoại lên: “A lô…”
Cam Lộ đứng đối mặt với Hạ Tĩnh Nghi, cố gắng giữ giọng nói bình thường: “Gọi điện? Ồ đúng rồi, muốn hỏi anh khi nào về?”
“Bây giờ anh về đây, đã nấu cơm xong chưa?” Giọng Thượng Tu Văn vô cùng thoải mái.
Cam Lộ không chớp mắt, hình như có chút không theo kịp câu hỏi của anh: “Cơm à? Ồ, vẫn chưa.”
“Tu Văn,” cô gọi tên anh, chỉ thấy đồng tử trong mắt Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên thu nhỏ lại, cô nhỏ giọng, “Cô Hạ đang ở đây.”
“Cô ta đến làm gì?” Thượng Tu Văn sửng sốt.
“Chắc là có chuyện muốn tìm anh,” Cam Lộ cố hết sức để giữ giọng bình tĩnh, “Cô ấy ở đây đợi anh lâu rồi.”
Hạ Tĩnh Nghi bước tới, giựt lấy điện thoại, hình như muốn nói gì đó nhưng lại nghe tiếng Thượng Tu Văn vọng ra từ điện thoại: “Lộ Lộ, đừng sợ, anh lập tức về ngay.”
Cô bỗng nổi cơn thịnh nộ, vứt mạnh điện thoại xuống đất, chỉ nghe một tiếng xoảng, chiếc điện thoại nhỏ bé đã vỡ ra thành bốn năm mảnh trên nền nhà. Cam Lộ kinh hãi lùi lại một bước, cô ta lại tiến lên áp sát cô, cười khan: “Cô sợ rồi à, Thượng phu nhân?”
Cam Lộ lùi đến kệ bếp, không còn được lui nữa, cô cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Cô Hạ, hãy bình tĩnh…”
Hạ Tĩnh Nghi cười gằn: “Giao dịch mới cần bình tĩnh, cô không phải nói tôi thậm chí không có tư cách để giao dịch với cô hay sao?”
“Tu Văn sắp về rồi, cô có thể nói chuyện với anh ấy, tôi đã nói rồi, tôi không muốn can dự vào công việc của anh ấy, càng không muốn can thiệp vào quyết định của anh ấy.”
Nghe đến Thượng Tu Văn, Hạ Tĩnh Nghi ít nhiều lấy lại lí trí, giọng nói ôn hòa của Cam Lộ cũng phần nào giúp cơ thể đang căng thẳng của cô thả lỏng ra, dần dần phục hồi lại trạng thái bình thường, tâm trạng kích động vừa rồi dường như làm tất cả sức lực của cô đều cạn kiệt, cô với tay vịn vào kệ bếp bên cạnh đứng vững. Lúc này tiếng điện thoại của cô cũng reo lên, cô cầm lên nghe như cái máy. Cam Lộ căng thẳng nhìn cô, chỉ thấy cô đứng thẳng người dậy, chăm chú lắng nghe: “Chủ tịch Trần cũng ở đó sao? Sao không nói sớm cho tôi biết?” Một lát sau, mặt cô biến sắc, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
Cô không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi bếp, một lúc sau, Cam Lộ nghe tiếng khởi động xe, cô thở hắt ra, nhất thời không còn tâm trạng nấu món khác nữa, cô tắt bếp, ngồi lên chiếc ghế cao gần kệ bếp, tay giữ đầu, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Cô chưa kịp định thần lại thì nghe tiếng kèn xe chát chúa bên ngoài cổng vọng tới phá vỡ không gian tĩnh mịch, cô giật nảy mình, nhưng liền sau đó tỉnh lại, vội vàng chạy ra phòng khách, ấn nút mở cổng, từ màn hình có thể nhìn thấy Hạ Tĩnh Nghi lái xe rời khỏi, cô vội vàng ấn nút đóng sập cửa lại.
Điện thoại bỗng nhiên tắt ngang, gọi lại thế nào cũng không được, Hạ Tĩnh Nghi bỗng dưng xuất hiện ở biệt thự, Thượng Tu Văn nhớ lại giọng nói của Cam Lộ trong điện thoại hoàn toàn không giống với bình thường, anh không thê nào giữ được bình tĩnh, vội vàng lái xe phóng như bay về nhà.
Chạy đến con đường rẽ vào khu thắng cảnh, anh nhìn thấy từ xa chiếc Maserati màu đỏ đậu ngay giữa đường, mặt trời đã khuất hơn nửa sau rặng núi phía xa, ánh hoàng hôn rực rỡ như máu, trời bắt đầu sẩm tối, Hạ Tĩnh Nghi hai tay khoác trước иgự¢ đứng tựa vào xe. Anh giảm tốc độ, dừng xe ở cách chỗ cô đứng không xa, rồi xuống xe bước tới.
“Gọi em là Tĩnh Nghi, Tu Văn, ở đây chỉ có hai chúng ta, xin hãy gọi em là Tĩnh Nghi, như lúc chúng ta vừa mới quen nhau.”
Sắc mặt Hạ Tĩnh Nghĩ trắng bệch, thất thần: “Đúng, cuộc đời đâu chỉ như lần gặp gỡ ban đầu. Chúng ta chạy ngược chạy xuôi, bây giờ đứng ở đây, anh đã là chồng của người khác, em là cô người yêu cũ hại mẹ anh thất ý trên đường hoan lộ, cha anh mất sớm, công ty phá sản. Em có muốn níu kéo anh thế nào thì cũng đều hoài công.”
Bạn đang
doc truyen online tại:
WWW.KenhTruyen24h.Com“Níu kéo không được đâu, buông tay đi. Đừng làm khổ mình, cũng đừng làm khổ người khác.”
“Nhưng số phận làm khổ em, ai có thể khiến số phận buông tha em.” Giọng Hạ Tĩnh Nghi lạc đi.
“Số phận sẽ không cho em mượn tay xen vào cuộc sống của người khác, càng không giúp em dùng thủ đoạn hối lộ để quyết định tương lai cho gần 3.000 nhân công ở xưởng luyện thép. Tĩnh Nghi, đừng đổ lỗi cho số phận.”
“Vậy thì là em tự tạo nghiệp chướng cho mình rồi.”
Thượng Tu Văn bình thản nói: “Mỗi người trưởng thành đều phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
“Em chịu trách nhiệm với mình rất lâu rồi, Tu Văn, anh không thể tưởng tượng được cuộc sống em từng trải qua đâu. Quá khứ ấy chỉ có gia đình anh là phải trả giá sao? Cha em mất rồi, anh em ngồi tù đến năm sau mới được thả, mẹ chỉ biết khóc, khóc đến mức mắt sắp mù rồi. Nếu em không muốn phát điên thì chỉ còn cách duy nhất là dứt tình bỏ đi. Em thậm chí còn chưa có bằng đại học, đi đến đâu cũng gặp khó khăn, làm tất cả những việc có thể làm để gửi tiền về nhà, mãi cho đến khi gặp Trần Hoa.”
“Anh chưa bao giờ có sự so sánh này: Ai thảm hơn, ai hy sinh nhiều hơn.”
“Nhưng anh căm hận em, giống hệt như mẹ anh, cậu anh và Thiếu Côn, chữ căm hận viết rất rõ ràng trên mặt, các người chắc hẳn đều nghĩ rằng, nếu không quen em, có lẽ tất cả đã không xảy ra.”
“Đừng nói nếu như nữa. Tất cả đã xảy ra rồi, nếu nói hận thì anh cũng hận chính mình. Sự ấu trĩ, phóng túng, yếu mềm ban đầu của anh đã tạo thành một sai lầm lớn không thể cứu vãn. Anh sẽ không đổ trách nhiệm mà mình phải gánh chịu lên đầu người khác.”
“Anh là vì em mới phạm phải những sai lầm đó, cho nên, anh vẫn hận em, đúng không? Anh hận em cũng được, Tu Văn ạ, điều duy nhất em không thể chấp nhận là anh lạnh nhạt với em.”
“Anh không lạnh nhạt với quá khứ của chính mình, nhưng, anh cũng không có cảm xúc gì nữa với mối tình đã kết thúc từ lâu. Cho nên đừng hoài niệm về anh, không có ý nghĩa gì đâu.”
“Nhưng quá khứ là thứ duy nhất mà em thật sự có được, không có quá khứ, cuộc đời em còn lại gì chứ?”
Ánh hoàng hôn từ từ tắt dần, ánh sáng cuối cùng của ngày cũng dần lịm đi. Thế nhưng Thượng Tu Văn vẫn có thể nhìn thấy rõ vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Hạ Tĩnh Nghi, anh cảm thấy thê lương và bất lực, nhất thời không biết nói gì.
“Cứ nghe em nói hết đã. Đúng, em từng là nhân tình của Trần Hoa. Anh ta rất phóng khoáng, nhưng em biết, anh ta không hề yêu em. Có một mà vợ anh ta nói đúng, sau khi yêu anh, em chưa từng được ai yêu như thế và cũng chưa yêu ai như thế. Em nghĩ, ít nhất trước khi anh ta chán ghét em, em có thể học được cách tự mình mưu sinh, không thể một lần nữa thảm hại như trước khi gặp anh ta. Em cuối cùng cũng làm được, em có thể tự hào nói rằng, những người phụ nữ của Trần Hoa trước và sau em, chưa có ai làm được như em.”
Bóng tối càng lúc càng đậm đặc, một đàn cò bay qua ngang trời, tiếng kêu của chúng lơ lửng trên đầu họ. Thượng Tu Văn sực nhớ ra Cam Lộ, cố gắng kìm nén nỗi sốt ruột như lửa đốt trong lòng, giữ giọng nói ôn hòa: “Chủ tịch Trần giao cho em trọng trách quan trọng chứng tỏ ông ấy thừa nhận năng lực của em.”
“Nhưng bây giờ tất cả đều hết rồi, hôm nay anh ta đột ngột đến đây, chắc có liên quan đến em.”
“Đúng, anh đã nói chuyện điện thoại với anh ta, anh ta đồng tình với suy nghĩ của anh, cân nhắc lợi hại, chọn cách giảm thiểu tối đa thiệt hại. Anh ta vừa tuyên bố, Tỷ Tân chính thức rút khỏi việc sáp nhập xưởng luyện thép.”
Hạ Tĩnh Nghi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đột nhiên đầy phẫn nộ và tuyệt vọng: “Em cầu xin anh giúp em, anh giúp em như thế đấy ư? Em đã từng hứa, chỉ cần anh thuyết phục Ngô Úy, em sẽ nộp báo cáo, nghĩ cách rút khỏi việc sát nhập, từ bỏ ý định mua lại Húc Thăng. Anh làm thế này, còn độc ác hơn là đưa thẳng em vào tù. Sự nghiệp của em coi như tan tành rồi.”
“Tĩnh Nghi, anh không phải là thần vạn năng, chưa bao giờ làm được chuyện đảo ngược tình thế kinh thiên động địa. Hơn nữa, với lập trường hiện nay của mỗi chúng ta, em nghĩ anh có thể giúp em một cách thoát nạn một cách vô nguyên tắc sao? Vợ anh, doanh nghiệp anh đang phụ trách, đều là điều anh phải suy nghĩ đến trước tiên. Anh rất tiếc, em chưa bao giờ học được cách đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ vấn đề.”
Lời trách móc sắc nhọn chưa từng thấy này khiến Hạ Tĩnh Nghi run cầm cập, cô đột nhiên dịu dàng nói: “Em sai rồi, Tu Văn, người khác có lẽ không nằm trong suy nghĩ của em, nhưng anh luôn là điểm khởi đầu cho tất cả quyết định của em. Sau khi em độc lập phụ trách các dự án đầu tư, đã xin đến miền Trung làm việc, bởi vì đây là nơi chúng ta từng sinh sống. Em có chút suy nghĩ cuồng vọng, biết rõ anh không còn có thể với em, những vẫn không kiểm soát được việc mình muốn gặp lại anh.”
“Thế là em bắt đầu âm mưu mua lại Húc Thăng, cái cách hồi tưởng quá khứ này thật mới lạ.”
“Tu Văn, sau khi gặp lại anh, em phát hiện, em vẫn còn yêu anh, nhưng anh đã kết hôn, đã quyết tâm rời xa em. Em đành dùng cách này mới có thể có mối liên hệ đáng thương với cuộc sống của anh. Nhưng thật sai lầm, số phận vẫn giễu cợt em, em không ngờ Húc Thăng lại là sản nghiệp của anh. Vốn dĩ người em hận là cậu anh, nếu không phải ông ta, em có lẽ đã giữ lại đứa con của chúng ta, không đến nỗi tình đoạn nghĩa tuyệt với anh như vậy. Em muốn tiếp cận anh, em muốn đả kích ông ta, sau đó lại không thể không đối chọi với anh.”
“Em mượn lý do đó để quyết định cuộc sống và công việc của mình, thì đừng than trách số phận không công bằng với em. Bây giờ em còn có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, hy vọng em sẽ quên đi quá khứ, quên anh mà sống cho chính mình.”
“Giống như anh chứ gì? Giống như uống canh lú vậy, những chuyện trước kia đều quên hết sạch sẽ,” Cô ngửa cổ cười lớn, mang theo nỗi tuyệt vọng, “Nói cho em biết, để làm được như thế cần phải có bí quyết gì?”
“Tôn trọng cuộc sống của bản thân, cũng tôn trọng cuộc sống của người khác. Tìm thấy người mà em thật sự muốn chung sống với anh ta cả cuộc đời này, đơn giản vậy thôi.”
Hạ Tĩnh Nghi chụp lấy tay anh siết mạnh: “Tu Văn, em từng muốn cùng anh đi hết cuộc đời này, không, không phải từng, mà là luôn muốn.”
“Xin lỗi,” Thượng Tu Văn rụt tay lại, “Đó không phải là ý nguyện của anh, thậm chí cũng không phải của em. Em chỉ là cho rằng mình vẫn giữ khư khư một cái gì đó, thật ra tất cả đã thay đổi rồi.”
“Anh yêu vợ anh chứ?”
Một sự yên lặng kéo dài, bên tai họ chỉ nghe thấy tiếng chim kêu ầm ĩ trên bầu trời vọng xuống hòa vào màn đêm yên tĩnh, có gì đó thê thiết. Lúc Hạ Tĩnh Nghi nghĩ rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi này thì anh lên tiếng, giọng bình thản: “Đúng vậy, nhưng không phải chỉ là tình yêu như em hiểu, anh yêu cô ấy, có thể yên tâm trao cả cuộc đời cho cô ấy. Tĩnh Nghi, xin hãy nhường đường, chúng ta ai đi đường nấy, không ai phải phiền muộn về ai, mới là sự tôn trọng lớn nhất với tình cảm đã qua.”
Thượng Tu Văn lên xe, Hạ Tĩnh Nghi vẫn đứng ngây ra, một lúc sau, cô cũng lên xe, khởi động xe, điều chỉnh vô lăng cho xe xoay thẳng lại, hai xe chầm chậm đi lướt qua nhau. Thượng Tu Văn tăng tốc chạy về biệt thự, chiếc Maserati mất hút sau kính chiếu hậu.
Chạy đến biệt thự thì trời đã tối hẳn, đèn trong vườn lần lượt sáng lên nhưng trong nhà lại tối om, Cam Lộ không ở trong nhà. Nhìn chiếc di động bị vỡ tan tành nằm lăn lóc dưới đất, tim Thượng Tu Văn nhói lên, anh vội vàng chạy ra, lúc này mới nhìn thấy gian nhà kính trồng hoa sáng đèn.
Anh hấp tấp chạy tới đó, chỉ thấy cửa sổ chung quanh phòng đều mở, tiếng nhạc dìu dặt, Cam Lộ đang nằm thẫn thờ trên chiếc ghế nằm trong nhà hoa. Anh bước đến, ve vuốt bàn tay lạnh ngắt của cô, vội vàng cúi người bế cô lên, sau đó ngồi xuống, để cô ngồi lên người mình.
“Em vẫn chưa nấu cơm.” Cam Lộ vùi đầu vào иgự¢ anh, nhẹ nhàng nói.
“Không sao. Cô ta nói gì với em?”
Cam Lộ lắc đầu: “Cũng không có gì. Chỉ là cô ta… hơi mất kiểm soát.”
“Anh xin lỗi, anh trước nay đều không thể bảo vệ em trước sự quấy nhiễu của cô ta. Có người nói, từ mối tình cũ, người cũ của một người có thể nhìn ra cách sống của một người trong quá khứ, ở thời điểm này, anh vô cùng thất bại.”
Cam Lộ gượng cười: “Đừng thăm dò em, em chưa từng trải qua mối tình mãnh liệt như thế, nhưng lại muốn giữ sự tôn trọng với nó. Em nghĩ, cô ta chỉ là quá đắm chìm vào đó.”
Cô nhớ lại vẻ mặt gần như điên dại vừa nãy của Hạ Tĩnh Nghi trong nhà bếp, bất giác rùng mình, cô trước nay chỉ lĩnh ngộ tâm lý và hành vi cực đoan trong tiểu thuyết trinh thám, không thể ngờ rằng mình có ngày lại trực tiếp đối diện với nó, trong lòng cô không khỏi khi*p sợ. Thượng Tu Văn nhận ra nỗi sợ hãi mà cô đang cố gắng kìm nén, ôm cô chặt hơn.
“Cũng tại em, hôm nay nhanh miệng quá. Em đột nhiên phát hiện, em hận cô ta hơn mình nghĩ, cũng muốn làm đau cô ta, muốn trả lại cô ta những đau khổ mà cô ta đã gây ra cho em. Cái ác trong lòng người, thật ra rất dễ bị kích động thành bột phát.” Cô cuối cùng cũng không thể giữ nổi nụ cười, đưa tay lên che mắt, “Nếu em thật sự tin anh vô điều kiện, cô ta nói gì cũng không thể chọc tức được em, em cũng sẽ không nói những lời chọc tức cô ta rồi.”
“Anh thích sự điềm tĩnh của em, Lộ Lộ, nhưng anh không hy vọng em đạt tới cảnh giới không biết vui không biêt giận.”
“Em tu luyện không đạt đến mức đó được đâu, vừa nãy bị dọa sợ hết hồn, tất cả những cảnh tượng rùng rợn trong tiểu thuyết trinh thám đều chạy ra trước mắt rồi. Haizzz, vẫn phải trách căn biệt thự này, trời tối là đã thấy rợn người rồi. Chỉ có gian nhà kính trồng hoa này, hoa lan, đỗ quyên nở đẹp tuyệt là không dọa dẫm người ta mà thôi.”
Họ đồng thời cùng nhìn ngắm xung quanh. Một bên là loài lan quý, một bên là hoa đỗ quyên với đủ màu sắc rực rỡ, nằm trên chiếc ghế thấp hệt như đắm mình trong tầng tầng lớp lớp hoa, trong mắt ngập tràn những bông hoa tươi kiều diễm khoe sắc. Thượng Tu Văn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô đến khi cơ thể cô dần dần thả lỏng trong vòng tay anh.
“Lộ Lộ, anh sẽ cố hết sức tìm một căn nhà thích hợp, để em yên tâm ở sau này.”
“Anh định sống lâu dài ở đây sao?”
“Vừa nãy lãnh đạo ủy ban thành phố đã mở cuộc họp điều trần ở ngay tại xưởng luyện thép, chủ tịch Tỷ Tân Trần Hoa cũng đến tham dự, anh ta bày tỏ, chính thức rút khỏi dự án sáp nhập xưởng luyện thép, hội nghị công nhiên viên tiến hành biểu quyết lại, dự kiến rất nhanh thôi sẽ thông qua phương án sát nhập của Húc Thăng.”
Cam Lộ “ồ” khẽ lên một tiếng.
“Xin lỗi, Lộ Lộ, anh từng hứa với em không làm việc ở đây, không muốn mỗi người một nơi. Nhưng hiện tại trong thời gian ngắn, anh e rằng không thể thoát ra được.”
“Em biết.” Cam Lộ vòng tay ôm lấy anh, “Ai cũng muốn tất cả mọi việc đều tuân theo ý mình, nhưng đó chỉ là vọng tưởng.”
“Tiếp theo đây muốn mọi chuyện theo ý mình là chuyện còn rất xa vời. Tỷ Tân đã gần như chiếm lĩnh hết thị trường cung ứng sắt thép ở đây; sau khi sáp nhập xưởng luyện thép, cần phải cử người xuống xây dựng một chế độ quản lý mới, đầu tư một lượng vốn cực lớn để cải tạo; cậu đồng ý sẽ chuyển nhượng cho Ngô Úy một phần cổ phiếu, để anh ta tham gia hội đồng quản trị, anh ta lúc nào cũng thích gây chuyện, cũng không có chút gì là nghe lời dạy bảo, thị trường của Húc Thăng luôn không thể điều chỉnh đến nơi đến chốn; nhà nước sẽ thêm một bước quản lý nghiêm ngặt hơn sự phát triển của các doanh nghiệp gang thép dân doanh, những công ty gang thép lớn đều sáp nhập ở khắp nơi… Em xem, sau này còn có đầy những nhân tố không xác định.”
“Anh lần đầu tiên nói về những khó khăn có thể phải đối mặt, trước đây anh hoặc không nói, có nói cũng rất sơ sài, chỉ bảo em đừng lo lắng.” Cam Lộ ngẩng đầu lên mỉm cười.
“Em vẫn cứ đừng lo lắng, Lộ Lộ ạ, anh có thể xử lý được, đem lại cuộc sống tốt nhất cho em, cho những đứa con tương lai của chúng ta.” Thượng Tu Văn chăm chú nhìn cô, “Nhưng anh hy vọng luôn có em ở bên cạnh. Anh có vẻ như hơi ích kỷ khi đề nghị với em đến đây ở cùng anh được không?”
Cam Lộ có chút do dự: “Cứ cho là em có thể từ bỏ công việc, nhưng ở đó còn cha em, mẹ anh, chúng ta không thể để mặc họ không quan tâm được.”
Thượng Tu Văn ngả người ra ghế, kéo cô lên để cô nằm trên người anh: “Sẽ có cách thôi Lộ Lộ ạ, chỉ cần em chịu ở bên anh.”
Cam Lộ rúc người vào lòng anh, gật đầu không nói.