Lòng đã lựa chọnLần thứ hai đến thành phố W, Cam Lộ ngồi tàu lửa tốc hành, tốc độ quả thật rất nhanh, chưa đến 3 tiếng đã đến nơi, ở ga xe lửa đã có người của ban tổ chức chờ sẵn đón tiếp và sắp xếp chỗ ở, cô ở cùng với một giáo viên nữ ở tỉnh bên, buổi chiều theo lịch trình đến một trường trung học trọng điểm của thành phố W để nghe tiết giảng mẫu, buổi tối còn có một buổi tọa đàm.
Ngày hôm sau, sau khi buổi nghiên cứu, thảo luận kết thúc, nghe giáo viên tiếp đón nói, nhà hàng nơi dùng cơm trưa cách khách sạn không xa, ăn cơm xong mọi người quyết định đi bộ về khách sạn, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Lần trước Cam Lộ đến thành phố này thật sự là ký ức không lấy gì làm vui vẻ. Nhưng cô không thích cứ chìm đắm vào nỗi đau đó để tự làm khổ mình, giáo viên rất ít có cơ hội đi công tác, tạm thời trút bỏ công việc đơn điệu, lặp lại mỗi ngày đặc trưng của nghề giáo cũng có thể coi là một kiểu thư giãn. Ở đây thời tiết rất đẹp, gió xuân hây hây, không khí mát mẻ, cô theo lối bộ hành cùng đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, tâm trạng tự nhiên tốt lên rất nhiều.
Thượng Tu Văn gọi điện hỏi cô đang làm gì, cô đi tụt lại phía sau, cười nói: “Đang tản bộ. Đường này là đường Xuân Minh, trồng rất nhiều cây dương, đường phố rất yên tĩnh.”
“Anh biết chỗ đó, mấy con đường gần đó đều bắt đầu bằng chữ Xuân, đường Xuân Minh, đường Xuân Thâm, đường Xuân Hòa, đường Xuân Phong, đường Xuân Giang.”
Cam Lộ thích thú với những tên đường đầy chất thơ ấy: “Mấy tên đường này thật đẹp, cũng rất phù hợp với mùa.”
“Hồi đó nhà anh ở trên đường Xuân Thâm, anh sống ở đó gần 10 năm. Con đường đó song song với đường Xuân Minh, không xa lắm, trồng rất nhiều cây bào đồng, mùa này sẽ ra hoa tím, rất đẹp.” Giọng nói Thượng Tu Văn có vẻ mệt mỏi, “Anh có thời gian thì tốt quá, có thể đi cùng em.”
“Anh rất mệt phải không?”
“Ừ, có một chút.”
“Anh không phải đang ở trong phòng làm việc đấy chứ?” Thượng Tu Văn chỉ cười khẽ, cô bất lực nói: “Cứ bắt người khác làm thêm giờ với anh như vậy không tốt chút nào, anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Cuối tuần này còn phải tiếp vài khách hàng lớn, chắc không có thời gian để về.”
“Em sẽ nói với mẹ. Em gần đến khách sạn rồi, anh đi ăn cơm đi.”
Buông điện thoại xuống, Cam Lộ hỏi giáo viên đón tiếp một nơi rồi nói mình đi lòng vòng một chút sẽ về khách sạn sau. Cô đi xuyên qua một con hẻm nhỏ, đi chừng 100 mét thì quả nhiên thấy một con đường tráng xi măng thẳng tắp.
Con đường này giống hệt đường Xuân Minh ban nãy cô đi, không hề rộng lớn, náo nhiệt, một sự yên ắng hiếm có ở một thành phố lớn. Nhưng hai bên đường không có loại cây bông hoa tím mà Thượng Tu Văn nói, cô trù trừ một lát, nhìn thấy bên đường có một cụ già đầu tóc bạc phơ đang chầm chậm tản bộ, liền chạy đến hỏi: “Ông ơi, cho cháu hỏi một chút, đường này có phải đường Xuân Thâm không?”
Ông lão vô cùng thân thiện, gật đầu: “Phải.”
“Vậy những cây kia có phải cây bào đồng không ông?” Cô chỉ một thân cây không cao to lắm bên vệ đường.
Ông lão cười: “Đó là cây huyền hoa, cây bào đồng mấy năm trước bị đốn hết rồi. Đáng tiếc làm sao, trồng mấy chục năm, toàn là cây to, nở hoa rất đẹp. Nhưng nghe nói thân nó xốp, không thích hợp trồng ở đường bộ hành, lúc đó báo chí còn lấy ý kiến người dân về chuyện này nữa đấy.”
Cám ơn ông lão, Cam Lộ dọc theo đường bộ hành chầm chậm tiến về phía trước. Cô nghĩ, Thượng Tu Văn sau khi đóng cửa công ty của cha đã bán nhà, sau đó không quay lại thành phố này nữa, chứ đừng nói là đi thăm lại nơi ở khơi gợi lại quá khứ này. Cái gọi là bãi bể nương dâu dường như chỉ là một cách nói phù phiếm, nhưng trong cuộc sống những thay đổi không thể kháng cự được mỗi giờ mỗi phút cứ lặng lẽ xảy ra.
Anh đã từng sống ở con đường này mười năm, nhìn hoa bào đồng nở rồi lại tàn, từ tuổi thiếu niên non nớt đến tuổi thanh xuân căng tràn sức sống, từng có những tháng ngày hạnh phúc của tuổi trẻ bốc đồng, có một mối tình sôi nổi, cuồng nhiệt, đến khi lặng lẽ ra đi không quay đầu nhìn lại.
Còn thời niên thiếu của cô cũng là con đường nơi chôn vùi biết bao kỷ niệm, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cành nhánh chi chít, lá mọc um tùm, có những con hẻm nhỏ ngang dọc như mê cung, có bóng hình của người con trai cao lớn. Những con đường tồn tại trong ký ức đã không còn như xưa, mỗi người đều có một quá khứ chỉ thuộc về riêng mình, ai có thể can dự vào quãng thời gian không quay lại trong cuộc đời của ai?
Cuối cùng cũng đi đến đầu đường, trước mặt là đại lộ rộng lớn xe cộ như mắc cửi, cô quay đầu nhìn tấm biển ghi tên đường Xuân Thâm, trong lòng thầm nói lời tạm biệt thay Thượng Tu Văn. Với những hồi ức còn lắng đọng trong lòng, cô phải tham dự vào cuộc sống hiện tại và tương lai của anh; thứ mà họ phải cùng đối mặt còn có những năm tháng tương lai vô tận phía trước.
Buổi trưa ngày hôm sau, hoạt động dao lưu giữa các trường kết thúc. Đa số giáo viên đều muốn nhân lúc cuối tuần đi thăm thú cảnh đẹp nơi đây, về muộn hơn một hai ngày. Cam Lộ đi thẳng đến bến xe khách đường dài, ngồi xe đến thành phố J.
Toàn bộ lộ trình từ thành phố W đến thành phố J đều là đường cao tốc, khung cảnh hai bên đường tràn ngập cảnh sắc mùa xuân, đào hồng liễu xanh, những bãi cỏ xanh mướt chạy dài hút tầm mắt, xe chạy ba tiếng thì tới thành phố J, ra khỏi bến xe, cô bắt taxi đi thẳng đến văn phòng làm việc trong thành phố của công ty gang thép Húc Thăng. Hôm trước lúc Thượng Tu Văn gọi điện cho cô, cô không hề nói đến chuyện hôm nay sẽ đến, cô muốn dành cho anh sự ngạc nhiên thích thú. Nhưng đến nơi rồi cô vẫn còn chút do dự, không biết có nên làm phiền anh làm việc không.
Cô nhìn đồng hồ, mới 3 rưỡi chiều, nếu đợi đến lúc anh hết giờ làm thì phải một mình đi loanh quanh thành phố này, cô suy nghĩ một lát vẫn quyết định bước vào trong. Cô đứng nơi có sơ đồ tòa nhà nghiên cứu một lúc, xác định chỗ đặt văn phòng Húc Thăng, văn phòng chủ tịch ở tầng 16, cô mới bước vào thang máy.
Cửa ra vào văn phòng đóng kín, một cô gái trẻ có vẻ như thư ký ngồi ở bàn tiếp tân bên ngoài, hỏi cô bằng giọng khách sáo: “Xin hỏi chị tên gì? Có hẹn trước với chủ tịch không ạ?”
Cô trước giờ làm việc ở trường học, chưa từng gặp qua tình huống này, đành nói: “Tôi họ Cam, không có hẹn trước.”
“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tôi e không thể sắp xếp cho chị gặp chủ tịch được ạ, xin đến văn phòng liên hệ với chủ nhiệm, trình bày ý định đến đây của chị, để chủ nhiệm sắp xếp bộ phận nào sẽ đón tiếp chị ạ.”
Cô buồn cười nghĩ, xem ra trò gây ngạc nhiên này chắc khó mà thành công, cô lấy điện thoại ra, đang định gọi số của Thượng Tu Văn thì cô gái đó bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt khác lạ: “Chị có phải phu nhân của chủ tịch Thượng không ạ?”
Cô hơi ngớ người ra: “Ồ, tôi là vợ Thượng Tu Văn.”
“Xin lỗi xin lỗi Thượng phu nhân, tôi vừa nãy không nhận ra chị.”
“Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau, cô không biết tôi cũng là bình thường.”
“Trên bàn chủ tịch có hình của chị. Xin mời chị vào, có cần tôi gọi cho chủ tịch Thượng không ạ? Anh ấy đi họp ở ủy ban thành phố rồi, không biết bao lâu nữa mới về.”
“Không cần, tôi ở đây đợi là được rồi.” Cam Lộ theo cô thư ký vào phòng làm việc, bên trong trải thảm dày màu sậm, vô cùng rộng rãi, sáng sủa, cách bài trí mang màu sắc cổ điển, một chiếc bàn làm việc to kềnh càng đặt ngay giữa phòng, một bên tường là kệ sách bày đầy sách, sát cạnh cửa sổ là bộ bàn ghế thái sư chạm trổ rất đẹp. Tất cả đồ đạc trong phòng đều làm bằng gỗ thật sậm màu, trên tường treo bức thư pháp “Niệm Nô Kiều - Xích Bích hoài cổ” của một nhà thư pháp nổi tiếng, rõ ràng đều mang phong cách của Ngô Xương Trí, Thượng Tu Văn không hề thay đổi khi tiếp quản nơi đây.
“Cám ơn cô, cô cứ làm việc của mình đi, tôi ngồi đây một mình là được rồi.”
Cô thư ký đó “dạ” một tiếng rồi lui ra. Cô hiếu kỳ đi lại trước bàn làm việc, trên bàn quả nhiên có đặt một khung hình, là ảnh chụp cô và anh trong tuần trăng mật ở Maldives.
Cô cầm khung hình lên xem, trong ảnh Thượng Tu Văn hơi cúi đầu nhìn cô, nụ cười hiện lên từ đáy mắt cho đến khóe miệng, còn cô thì cười vô tư rạng rỡ.
Có tiếng gõ nhẹ cửa, cô thư ký mang một tách trà vào, cười nói: “Thượng phu nhân, chị cứ ngồi thoải mái. Ở đây có cả phòng vệ sinh, nếu mệt có thể vào phòng nghỉ nhỏ ở phía sau cửa, chủ tịch Thượng thường ngày vẫn nghỉ ngơi ở đó. Tôi ở bên ngoài, cần gì cứ gọi ạ.”
Cam Lộ nói cảm ơn một lần nữa: “Cám ơn cô, nếu chủ tịch Thượng có gọi điện về, đừng nói cho anh ấy biết tôi đến nhé.”
Cô thư ký trẻ dĩ nhiên tỏ ra thích thú với sự sắp đặt mang hơi hướng lãng mạn này, phấn khích cười gật đầu, bước ra ngoài vòng tay đóng cửa lại.
Cam Lộ ngồi trên chiếc ghế thái sư không lấy gì làm thoải mái đọc sách một lát, đọc chán cô bước tới cánh cửa ở gần kệ sách, bên trong quả nhiên là một gian phòng nhỏ, có kê chiếc giường đơn, một chiếc ghế nằm, vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Mấy hôm nay ở chung phòng với người lạ, cô ngủ không được ngon cho lắm, lại thêm hôm nay ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, ít nhiều cũng đã thấm mệt, cô bỏ túi xuống, ϲởí áօ khoác ngoài và giày lên giường nằm, chẳng mấy chốc cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi có tiếng mở cửa bên ngoài cô mới giật mình tỉnh giấc, không biết là mình đã thi*p đi bao lâu, chỉ nghe tiếng Thượng Tu Văn vọng vào: “… Lập tức giao tài liệu này cho giám đốc Ngụy, bảo anh ấy đối chiếu số liệu với cô, thông báo cho các lãnh đạo phòng ban chiều nay sáu giờ họp.”
Cô thư ký vâng dạ rồi đi ra ngoài, Cam Lộ ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ rưỡi, không ngờ anh ấy còn phải đi họp, vất vả bận rộn đến mức này khiến cô không khỏi xót xa. Cô đang định mang giày vào đi ra thì lại nghe tiếng cửa mở bên ngoài, một người bước vào, giọng Thượng Tu Văn vang lên: “Cô Hạ, tôi nhớ là không có hẹn với cô, vả lại tốt nhất là cô nhớ gõ cửa trước khi vào.”
Cam Lộ khựng người lại, giữ nguyên tư thế mới xỏ nửa chân vào giày, tim đập loạn xạ. Cô chẳng có lý do gì để hồi hộp như thế, dường như muốn lộ diện ngay nhưng lại không kìm được lòng hiếu kỳ muốn nghe tiếp câu chuyện, tâm lý mâu thuẫn này khiến cô cứ ngồi đờ ra không nhúc nhích.
Hạ Tĩnh Nghi bước đến gần bàn làm việc, trợn mắt nhìn anh, hỏi rít qua kẽ răng: “Thượng Tu Văn, chuyện mà Ngô Úy làm có phải do anh sai khiến không?”
“Chuyện gì?”
“Anh ta… đe dọa tôi.”
“Chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” Thượng Tu Văn trả lời ngắn gọn.
Hai vai Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên thả lỏng ra, vừa như là thở phào lại vừa như không còn thái độ hùng hổ đến hỏi tội người khác như ban nãy nữa, giọng nói đã dịu đi rất nhiều: “Em biết, anh không bao giờ đối xử như thế với em Tu Văn ạ.”
Thượng Tu Văn không trả lời.
Hạ Tĩnh Nghi căng thẳng nói: “Xin anh hãy giúp em tìm Ngô Úy ngay, bảo anh ta đưa cho em đoạn băng ghi âm đó, giá cả có thể thương lượng.”
“Anh đã nói rồi, hành vi của Ngô Úy không liên quan gì đến anh, nếu em muốn giao dịch gì với anh ta thì hãy trực tiếp liên hệ với anh ta.”
“Anh biết rõ anh ta hận em đến tận xương tủy, từ lâu đã muốn chơi xấu em, lần này đang bày mưu tính kế vùi dập em, làm sao chịu giao dịch với em?”
“E rằng anh không giúp gì được.”
“Tu Văn, anh có hiểu đoạn ghi âm đó có nghĩa gì không? Em thậm chí còn có thể ngồi tù vì nó.” Hạ Tĩnh Nghi không thể giữ bình tĩnh hơn được nữa, giọng nói đầy tuyệt vọng.
“Anh ta ghi âm nội dung gì?”
Hạ Tĩnh Nghi cắn môi không nói gì, Thượng Tu Văn lạnh nhạt nói: “Anh không thể biết nội dung đó sao?”
“Em và lãnh đạo chủ chốt của xưởng luyện thép đã giao dịch một khoản… không nhỏ, thao túng đại hội công nhân viên thông qua phương án sát nhập của Tỷ Tân. Không biết anh ta bằng cách nào mà có thể lấy được đoạn ghi âm giữa chúng em.”
Là người luôn điềm tĩnh, lần này Thượng Tu Văn không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Lần biểu quyết của hội nghị công nhân viên đó đã dẫn đến không biết bao nhiêu là lời đồn thổi, quan trọng nhất là, nhân viên của xưởng cũng có rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, thậm chí liên kết với nhau đến gặp cơ quan chức năng. Hôm nay anh cũng đi dự hội nghị phát triển doanh nghiệp của ủy ban thành phố, cũng có người đề cập với anh về chuyện này, nhưng ai cũng không tiện công khai đặt nghi vấn. Theo những gì anh biết, Ngô Úy sau khi nhận được yêu cầu ly hôn từ vợ, mới sực tỉnh ra, biết là đã trúng kế của Hạ Tĩnh Nghi, còn từng gọi điện thoại mắng nhiếc cô ta một trận, nhưng chỉ có một tràng cười mỉa đáp lại. Sau đó anh ta hành tung bất định, rất ít liên lạc với người nhà, bây giờ trong tay lại có chứng cứ then chốt như vậy, đúng là ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
“Cô đã dám mạo hiểm, có gan đùa với lửa như vậy thật ngoài sức tưởng tượng của tôi, cô Hạ ạ. Cô cũng biết sự phản ánh của nhân viên bên đó, các ban ngành chính phủ cũng đã cảnh giác cao độ, sợ rằng sẽ có biến cố lớn không lường trước được.”
“Xin anh hiểu cho em, Tu Văn, em phải chịu rất nhiều áp lực. Các dự án của toàn khu vực miền Trung vốn là do em phụ trách, nhưng ở đây lại tiến triển không thuận lợi, những dự án ở tỉnh lân cận lại bị Nhi*p Kiêm tiếp quản rồi, nếu lần này không sát nhập được xưởng luyện thép, sự nghiệp của em coi như chấm hết. Trước mắt anh giúp em tìm Ngô Úy đi anh.”
“Em nói anh ta đe dọa em, vậy thì chắc chắn đã ra điều kiện với em. Anh ta đòi những thứ gì?”
Hạ Tĩnh Nghi lại bấn loạn: “Vấn đề là ở đây, anh ta đã mở một phần đoạn băng đó cho em nghe, em hỏi anh ta cần bao nhiêu tiền, anh ta cười lớn, chỉ nói hôm khác sẽ mở đoạn còn lại, nhưng chưa chắc là cho em nghe, có lẽ viện kiểm sát sẽ mời em đến uống trà nhanh thôi, bảo em tốt nhất là thu xếp dần đi, để tránh trở tay không kịp.”
“Đây không hàm nghĩa là một lời đe dọa.”
“Em nhất định phải lấy cho được đoạn ghi âm đó, dù phải trả bao nhiêu đi chăng nữa.”
Thượng Tu Văn trầm ngâm, Hạ Tĩnh Nghi bỗng nhiên đi vào qua bàn làm việc, đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh: “Tu Văn, em có thể từ bỏ việc sát nhập xưởng luyện thép, thậm chí có thể viết báo cáo cho ông chủ từ bỏ kế hoạch mua lại Húc Thăng. Xin anh hãy giúp em thuyết phục Ngô Úy, nhất thiết không thể để đoạn băng đó lộ ra ngoài.”
“Em bình tĩnh lại đi.”
Thượng Tu Văn định rụt tay lại, thế nhưng Hạ Tĩnh Nghi lại bước tới trước một bước nữa, vòng tay ôm chặt lấy anh, giọng bấn loạn: “Em từng vào trại giam thăm anh trai, anh ấy chỉ lớn hơn em ba tuổi, bây giờ chẳng khác gì một ông già, dù là đã được giảm án, nhưng còn hơn hai năm nữa mới được ra tù. Mỗi lần từ trong đó trở về, em đều tuyệt vọng một thời gian rất dài, Tu Văn, anh không biết em sợ hãi tới mức nào đâu.”