Ảnh hưởng của vụ án kinh tế này càng lúc càng lớn, người liên đới càng lúc càng nhiều, người trong cuộc mỗi người nói một kiểu. Cha Hạ Tĩnh Nghi khó khăn lắm mới được cho tại ngoại vì bệnh tật thì bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông đáng ngờ, bị thương nặng rơi vào trạng thái thực vật, không tỉnh lại được nữa. Cô và mẹ ngày đêm túc trực trong bệnh viện, giương mắt nhìn tiền cứ ào ào đổ ra như nước, sức lực cạn kiệt, tinh thần suy sụp, cô thật sự không chịu nổi nữa, lại gọi điện cho Thượng Tu Văn, khóc lóc kể lể thảm cảnh nhà cô, thế nhưng Thượng Tu Văn từ chối gặp mặt cô.
Ngày hôm sau, Thượng Thiếu Côn từ nước ngoài về chịu tang tìm đến bệnh viện, đưa một phong bì lớn cho cô: “Việc Tu Văn có thể làm cho cô chỉ đến mức này thôi, mong cô cũng ít nhiều nghĩ cho cậu ấy, đừng tìm cậu ấy nữa.”
Cha mẹ Thượng Thiếu Côn khi còn tại thế là láng giềng với nhà cô, anh luôn coi cô như em gái, cô và Thượng Tu Văn quen nhau cũng là do anh giới thiệu. Thế nhưng Thượng Thiếu Côn đang đứng trước mặt cô đây, mặt không chút cảm xúc, đưa mắt nhìn cha cô trên giường bệnh rồi nhìn chiếc phong bì lớn đựng tiền Hạ Tĩnh Nghi đang ôm chặt trong tay, ánh mắt chứa một nỗi oán hận lạnh lùng.
“Anh Thiếu Côn, Tu Văn bây giờ thế nào rồi?” Cô chỉ có thể hỏi anh.
“Cậu ấy đang kết thúc mọi hoạt động kinh doanh của công ty, thiệt hại vô cùng nặng nề.” Thượng Thiếu Côn nói ngắn gọn, “Tôi rất hối hận vì đã giới thiệu hai người với nhau, thím tôi là người rất khắc nghiệt nhưng bà ấy không nhìn sai chút nào về cô và gia đình cô.”
Giữ chặt chiếc phong bì dày cộm trong tay, nhìn Thượng Thiếu Côn quay người bỏ đi, chân cô mềm nhũn, ngồi bệt trên giường bệnh.
Mấy tháng sau, cha cô mất ở bệnh viện, anh cô ngồi tù, cô bất chấp lời khẩn cầu khóc than của mẹ, đưa tiền để bà lo liệu cuộc sống, không đợi đến lúc tốt nghiệp đã một mình bỏ đi nơi khác.
Hạ Tĩnh Nghi gục đầu vào vô lăng.
Cô trước nay đều luôn hồi tưởng lại quãng thời gian vui vẻ của cô và Thượng Tu Văn, lần đầu tiên anh gặp cô, anh lái xe đưa cô đi dạo phố, lần đầu tiên anh hôn cô, anh đưa cô đi Hồng Kông mua sắm, dạy cô ăn món Tây, cùng cô ra nước ngoài nghỉ dưỡng… Tuổi thanh xuân của cô vì có anh mà trở nên phong phú, hồi ức của cô cũng vì mối tình này mà mãi mãi mang sắc hồng.
Cô luôn để ký ức của mình cố định ở đây, cự tuyệt nghĩ đến biến cố to lớn về sau.
Thế nhưng hôm nay, Ngô Lệ Quân đột nhiên xuất hiện, phá vỡ niềm hạnh phúc mà cô tự lừa dối mình bao lâu nay. Quá khứ đau thương đó lướt qua đầu cô, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống tấm da bọc vô lăng đỏ chót.
Không biết cứ ngồi như thế bao lâu, Hạ Tĩnh Nghi mới kéo tấm chắn ánh sáng mặt trời xuống, nhìn mình trong gương. Trong chiếc gương hẹp là đôi mắt sưng mọng, không còn long lanh mê hoặc lòng người như lúc trước nữa.
Cô nhìn như thế rất lâu, trước mắt hình như hiện lên một đôi mắt khác, trong veo, yên ả như nước mùa thu, nhìn cô qua kính xe phía trước, không chút né tránh, vội vàng – phải mang tâm thái ung dung tự tại thế nào thì mới có thể khiến một người phụ nữ có ánh mắt như thế.
Cô luôn cho rằng, cô mới là người tự tin hơn, bình thản hơn mới đúng, nhưng bây giờ cô không thể không hoài nghi sâu sắc về điều này.
Nhìn đồng hồ, cô kinh ngạc. Cô được ông chủ Trần Hoa gọi đến, lúc này không những đã trễ mà còn mang bộ mặt thế này, cô đành lấy son phấn trong giỏ ra trang điểm lại, đến lúc thấy ổn hơn, mới xuống xe bước vào thang máy.
Đến tầng Trần Hoa ở, cô ᴆụng phải Thượng Tu Văn và Vương Phong từ phòng Trần Hoa bước ra, cô ngạc nhiên nhìn hai người, vội vàng suy đoán xem cuộc gặp giữa họ với Trần Hoa mà mình không hề hay biết này có ý nghĩa gì.
Thượng Tu Văn lạnh nhạt gật đầu chào cô rồi đi lướt qua cô, cô gọi anh lại: “Tu Văn, đợi một chút, em có lời muốn nói với anh.”
Vương Phong vỗ vai Thượng Tu Văn: “Tôi đi trước.”
Thượng Tu Văn đứng lại: “Mời vào.”
Năm ngoái khi lần đầu tiên gặp lại nhau, Thượng Tu Văn vẫn giữ thái độ khách sáo với cô, không có sự vui mừng được gặp lại, cũng không có nỗi oán hận đáng sợ, cô ít nhiều dậy lên chút cuồng niệm, âm thầm suy tính, có lẽ anh có ký ức khác đối với cô. Thế nhưng bây giờ họ đứng chỉ cách nhau một bước chân, ánh đèn dìu dịu chiếu xuống, cô có thể nhìn thấy rất rõ thái độ của anh lạnh nhạt như đang bàn việc công, lòng cô buốt giá, nhưng lại cười: “Không phải đứng ở hành lang nói chuyện đấy chứ, vào quầy rượu bên đó đi.”
Hạ Tĩnh Nghi gọi một cốc Whisky có đá, Thượng Tu Văn lắc đầu ra hiệu không uống gì với nhân viên phục vụ.
“Anh đến là muốn thuyết phục chủ tịch Trần từ bỏ kế hoạch mua lại Húc Thăng đúng chứ?”
“Chúng tôi đang tiến hành trao đổi.”
“Dự án này do em phụ trách, thật ra anh trao đổi với em có hiệu quả hơn.”
Thượng Tu Văn thẳng thắn: “Em luôn để tình cảm cá nhân vào trong công việc, anh nghĩ chúng ta chẳng có gì để trao đổi cả.”
Hạ Tĩnh Nghi nghiến chặt răng: “Anh có lý do gì nghi ngờ em như vậy?”
“Anh nghiên cứu phương hướng đầu tư của Tỷ Tân trong mấy năm gần đây, quả thật là rất rộng lớn, nhưng chủ yếu vẫn là tập trung ở lĩnh vực nhà đất và các lĩnh vực liên quan khác, còn tham gia vào ngành chế tạo sắt thép, luyện kim và khoáng sản ở thành phố J có lẽ là một thử nghiệm hoàn toàn mới, em có lẽ không thể phủ nhận kế hoạch đầu tư này không phải là do em đề nghị chứ.”
Hạ Tĩnh Nghi lạnh lùng nói: “Tất cả các kế hoạch đầu tư của tập đoàn đều phải qua thẩm định, sát hạch rất nghiêm túc, không thể là hành vi các nhân.”
“Đây là một ngành có tiềm năng, đáng để đầu tư, nhưng chọn một doanh nghiệp mà quyền cổ phần được tập trung cao độ, lại không dễ mua lại như Húc Thăng để ra tay, anh cho rằng ít nhiều cũng mang hứng thú, ân oán của cá nhân em trong đó.”
Hạ Tĩnh Nghi vịn tay vào bàn, gần như đứng lên, giọng nói khàn ᴆục: “Anh nói với chủ tịch Trần suy nghĩ này rồi chứ? Sao anh có thể làm như vậy?”
“Anh không tùy tiện đánh giá nhân viên trước mặt ông chủ của họ.” Thượng Tu Văn nhìn đồng hồ, có vẻ đã mất kiên nhẫn, “Chuyện này cũng không cần phải đợi anh nói, tự thân chủ tịch Trần cũng đoán ra.”
Cô bỗng nhiên thất thần, ánh mắt nhìn vào chiếc đồng hồ anh đang đeo trên tay, đó chỉ là chiếc đồng hồ bình thường có giả khoảng 2000 tệ, cô không khỏi cảm thán trong lòng, từng chút một của người đàn ông này đã thay đổi đến mức cô hoàn toàn xa lạ rồi, mỗi lần ý nghĩ này lướt qua đầu cô, cô đều thấy hoảng hốt, chỉ có thể tự ép mình trấn tĩnh trở lại.
“Anh phân tích có vẻ rất khách quan đấy nhỉ, vậy thì xin anh tự hỏi mình một chút, anh từ chối kế hoạch mua cổ phần của Tý Tấn có phải cũng mang tình cảm cá nhân không? Anh căn bản chẳng có hứng thú với Húc Thăng, nếu không sẽ không ẩn thân nhiều năm như vậy, để mặc cậu anh kinh doanh. Bây giờ anh không thể chấp nhận chỉ là vì em đại diện cho Tỷ Tân trong việc sát nhập công ty nhà anh. Thật ra em không hề có ý đối chọi với anh, chúng ta ngồi xuống bàn bạc vui vẻ biết đâu lại có thể thay đổi cục diện đôi bên cùng có lợi, đâu cần phải làm đến mức hai bên cùng chịu thiệt.”
“Cô Hạ, chẳng lẽ thái độ của tôi như vậy chưa đủ rõ ràng hay sao? Cậu tôi không thể hợp tác với Tỷ Tân, tôi cũng không thể hợp tác với cô.”
Giọng Thượng Tu Văn ôn tồn, nhưng Hạ Tĩnh Nghi lại nghe thấy sự quyết liệt, dứt khoát trong đó, cô cố kìm nén lòng mình, lạnh lùng nói: “Cho dù nói thế nào, Húc Thăng bị thu mua chỉ là vấn đề thời gian. Anh đừng cho rằng, Vạn Phong bắt đầu đặt hàng Húc Thăng thì có nghĩa là Húc Thăng đã thoát khỏi phiền phức, chỉ tịch Tần đã nói trước mặt tôi rằng, đó chỉ là hợp đồng do giám đốc mua hàng không biết tình hình kỹ, số lượng có hạn, căn bản chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục.”
“Cô đi truy hỏi chủ tịch Tần, việc này thật không thông minh chút nào, ông ta đã rất nể chủ tịch Trần rồi đấy. Nhưng chúng ta không cần thiết phải thảo luận chuyện này, cô Hạ ạ.”
Anh định đứng dậy thì Hạ Tĩnh Nghi bỗng giữ chặt tay anh: “Có phải vợ anh nói với anh rằng tôi và chủ tịch Trần có mối quan hệ bí mật không dám cho người khác biết không? Tôi biết ngay mẹ cô ta lấy Tần Vạn Phong, chắc chắn đã đi nghe ngóng quá khứ của tôi. Thật ra tôi…”
Thượng Tu Văn rụt tay lại, bình thản nói: “Vợ tôi không có nhã hứng đi nói chuyện thị phi của người khác đâu. Không, cô ấy không hề nói với tôi bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô.”
Hạ Tĩnh Nghi cười gằn: “Trước mặt tôi, anh không cần phải cố ý bảo vệ cô ta như vậy.”
“Em lại dựa vào tưởng tượng của mình để suy đoán hành vi của người khác sao, nó chẳng có ý nghĩ gì cả.” Thượng Tu Văn nghiêm mặt nói: “Cô ấy là vợ anh, anh chẳng cần phải làm ra vẻ cố ý bảo vệ cô ấy.”
“Nhưng anh cũng đừng hiểu lầm em, Tu Văn, năm đó sau khi khỏi thành phố W, em đã sống vô cùng khổ cực…”
“Không, đừng nhớ lại chuyện cũ với anh, em cũng không cần trả lại anh cái gì, mọi người đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình. Không còn việc gì nữa, anh đi trước đây.”
Thượng Tu Văn đứng dậy đi khỏi, Hạ Tĩnh Nghi dõi mắt nhìn theo dáng người thẳng tắp đang dần mất hút khỏi tầm mắt, cô chỉ cảm thấy lòng đau đớn đến tê dại,
Cô uống cạn ly whisky, đến phòng Trần Hoa đang ở, gõ nhẹ cửa. Trần Hòa cầm ly rượu ra mở cửa cho cô, miệng hơi nở nụ cười: “Mời ngồi, Tĩnh Nghi, em đến hơi muộn đấy nhỉ.”
“Xin lỗi chủ tịch.” Cô đành cúi đầu xin lỗi.
“Tôi, Vương Phong và Thượng Tu Văn vừa nói chuyện xong, em hãy đánh giá lại lần nữa kế hoạch thu mua Húc Thăng, rồi nộp báo cáo chi tiết cho tôi.”
“Thưa chủ tịch, xin hãy nghe em nói. Hôm qua em có gặp lãnh đạo chủ chốt của xưởng luyện thép ở thành phố J, họ rất hài lòng với điều kiện em đưa ra, đồng ý mở đại hội công nhân viên, tin rằng cán cân sáp nhập xưởng luyện thép rất nhanh thôi sẽ nghiêng về Tỷ Tân. Chúng ta đã kiểm soát việc cung ứng quặng sắt, chỉ cần có được xưởng luyện thép, Húc Thăng có đẩy mạnh tiêu thụ thế nào cũng phí công vô ích, Ủy ban Kinh tế thành phố cũng sẽ giục họ ngồi lại bàn bạc điều kiện thu mua của chúng ta.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, hai tháng trước, em nói với tôi việc sáp nhập xưởng luyện thép và mua lại Húc Thăng không có vấn đề gì. Cứ kéo dài thế này, vốn bỏ ra càng lúc càng cao, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch đầu tư phát triển toàn bộ khu vực miền Trung.”
“Em bảo đảm trong thời gian ngắn nhất sẽ giải quyết xong việc này.”
Trần Hoa nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống, “Vậy thì tốt. Chúng ta lại bàn về các dự án đầu tư ở đây, trong cuộc họp sáng nay, tôi rất tiếc nuối khi nhìn thấy Tín Hòa chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong kế hoạch này, nhưng tay CEO dưới trướng ông Thẩm lại có hiểu biết vượt xa em về toàn bộ dự án này.”
Hạ Tĩnh Nghi thấy lòng trĩu xuống. Cuộc họp buổi sáng là bàn về việc khởi động dự án đầu tư lớn nhất của Tỷ Tân ở đây, chủ tịch hội đồng quản trị Tín Hòa, Thẩm Gia Hưng, và CEO Nhi*p Khiêm cũng tham dự cuộc họp, lẽ ra họ chỉ được ngồi ở ghế sau mà thôi nhưng Hạ Tĩnh Nghi tối hôm trước mới ở thành phố J chạy về, tinh thần vẫn còn uể oải. Báo cáo xong, Trần Hòa có hỏi mấy vấn đề, cô đều không thể đưa ra câu trả lời khiến ông ta hài lòng. Nhi*p Khiêm vừa lên tiếng đã khiến mọi người trố mắt kinh ngạc, thái độ từ tốn, điềm đạm, đối đáp trôi chảy, sự hiểu biết về toàn bộ dự án của anh rõ ràng không chỉ giới hạn ở một phần nhỏ mà Tín Hòa đảm trách, cuộc họp sau đó đã biến thành buổi hỏi đáp, trao đổi giữa anh và Trần Hoa.
“Xin lỗi.” Trước mặt ông chủ, Hạ Tĩnh Nghi không thể giải thích nguyên nhân, huống hồ cô lấy cái gì ra để giải thích đây, cô thật sự đang gấp rút hoàn thành việc sáp nhập Húc Thăng, những dự án khác cô đều xem nhẹ, còn Trần Hoa trước nay không phải là người có thể để cho người khác làm qua loa đại khái.
Quả nhiên Trần Hoa lạnh nhạt nói: “Đây là lần đầu tiên em phụ trách việc đầu tư của toàn bộ khu vực này, tôi đồng ý với kế hoạch đầu tư em vạch ra, không có nghĩa là tôi đã thừa nhận năng lực điều hành của em. Hy vọng em có thể nhanh chóng nộp bản báo cáo, hội đồng quản trị sẽ đánh giá hiệu quả công việc của em.”
Hạ Tĩnh Nghi trong thoáng chốc cảm thấy mệt mỏi vô cùng, sau khi được giao phụ trách kế hoạch đầu tư ở khu vực miền Trung, cô đã vượt quá xa quyền hạn cũng như trách nhiệm của mình trong công việc, lại thêm sự xáo động tâm lý kể từ khi gặp lại Thượng Tu Văn đã ảnh hưởng rất lớn đến sự phán đoán và hiệu quả công việc của cô. Cô không thể gồng mình hơn được nữa, ngả lưng tựa người vào sô pha.
Trần Hoa nhìn cô, đứng dậy lấy thêm ly rót rượu đưa đến trước mặt cô: “Nếu mệt rồi, em có thể xin nghỉ phép một thời gian.”
Cô gượng cười: “Thưa chủ tịch, có phải không cần em nộp báo cáo không, anh đã đánh giá năng lực của em rồi ạ.”
“Em luôn rất cố gắng. Nhưng, tôi nghĩ rằng em thật sự cần một sự điều chỉnh.”
“Nói như vậy, em đã không còn lựa chọn nào khác.”
“Nếu có thể lấy được xưởng luyện thép theo kế hoạch đã định thì em vẫn còn cơ hội.”
Hạ Tĩnh Nghi gật đầu: “Được.”
“Em gắng sức đến mức độ này, tôi thừa nhận, thật sự đã vượt ra ngoài dự liệu của tôi rồi.”
Hạ Tĩnh Nghi cười méo xệch: “Nhưng như vậy cũng chẳng thể rũ bỏ được cái tên bình hoa di động.”
“Khi em đạt đến một địa vị nhất định thì người ta sẽ thôi không bàn tán như thế nữa. Tĩnh Nghi, em đã từng thấy phóng viên nào đến hỏi chuyện cũ của tôi chưa?”
Hạ Tĩnh Nghi lắc đầu: “Chẳng có ai có gan đó cả.”
“Không,” Trần Hoa cũng lắc đầu, “Thật ra là vì tôi đủ bình thản để có thể đối diện với mọi sự chất vấn. Từng là tình nhân của tôi chẳng có gì là xấu, nếu em bận lòng thì cũng đừng trách người khác để bụng.”
“Em là người phụ nữ duy nhất không muốn là tình nhân của anh, tình nguyện trở thành cấp dưới của anh đúng không?” Không khí dường như bớt nặng nề đi nhiều, Hạ Tĩnh Nghi bỗng dưng hỏi.
Trần Hoa gật đầu: “Lẽ ra tôi không muốn cộng tác với người từng lên giường với mình, em có thể xem là ngoại lệ. Tôi cho em cơ hội, nhưng đến mức như ngày hôm nay thì phải dựa vào năng lực của bản thân em rồi.”
Cách đánh giá với ngữ khí ôn hòa như thế khiến Hạ Tĩnh Nghi rối như tơ vò, cổ họng như nghẹn lại: “Nếu em nói em mệt rồi, tự nguyện…”
Trần Hoa cười lớn: “Không, Tĩnh Nghi, em nghĩ rằng tôi cùng một lúc có thể cho em nhiều sự lựa chọn, nhiều cơn hội là em vẫn chưa hiểu gì về tôi đấy. Sáu năm trước lúc gặp em, em là một cô gái nhiều đắn đo, nhưng lại giống như một con nhím xù lông, toàn thân đều là gai nhọn, luôn đề phòng mọi thứ, rất thú vị. Bây giờ em đã trở thành một phụ nữ thành công, hết lòng vì công việc nhưng tôi hình như đã nói từ lâu, tôi không có hứng thú với chuyện có quan hệ riêng tư với cấp dưới.”
Mặt Hạ Tĩnh Nghi bỗng nóng rực như có ngọn lửa thiêu đốt, hiểu ra mình mới vừa nói một câu ngu ngốc không thể cứu vãn được.
Người đàn ông đang ở trước mặt là người mà cô không dám nói có thể nắm bắt được, một năm cô và ông ta ở bên nhau đó, cô tràn trề thất vọng, còn ông ta an ủi cô bằng cách đưa thẻ tín dụng cho cô, động viên cô tiêu xài; cô nói muốn đi học, ông ta giúp cô tìm trường tốt, cô thích một chiếc xe, ông ấy không chớp mắt mua ngay cho cô.
Tất cả mọi người đều cho rằng ông chiều chuộng cô như vậy là có mục đích, có cầu tất phải có cung. Chỉ có cô hiểu, tình yêu mà cô từng trải nghiệm không phải như thế này, ông ta bỏ ra chỉ là tiền, không có tấm lòng. Ông ta chẳng hề có ý nghiêm túc với cô, còn cô lại không thể hiểu nổi tâm địa của người đàn ông này, càng không thể nói là có thể dắt mũi ông ta.
Cảm giác không an toàn trong cô ngày càng lớn dần, một nửa muốn thăm dò, một nửa muốn tìm một công việc để có thể độc lập, không muốn giẫm phải vết xe đổ nữa, cô đề nghị ông ta cho cô làm việc ở công ty ông ta.
Ông nghiêm mặt nói: “Em hãy suy nghĩ cho kỹ, làm nhân viên của tôi có nghĩa là không còn ℓàм тìин nhân của tôi nữa, tôi chưa bao giờ ngủ với nhân viên công ty.”
Cô nghiến răng chấp nhận. Ông ta quả nhiên dọn ra khỏi căn hộ mà ông ta mua cho cô ngay ngày hôm đó, hôm sau báo thư ký khóa thẻ tín dụng của cô, sắp xếp cho cô đến làm ở bộ phận đầu tư của công ty, sau đó dù gặp cô ở bất cứ nơi đâu, cũng không chút gì tỏ ra có mờ ám, đối đãi không có gì khác với nhân viên bình thường.
Bây giờ cô khó khăn lắm mới vượt qua được giai đoạn bị mọi người hoài nghi về năng lực, nhìn cô bằng nửa con mắt. Ở công ty cô không ngừng thăng chức, tuy vẫn còn một số người lời ra tiếng vào sau lưng cô, thi thoảng còn lôi chuyện cũ của cô ra để rỉ tai nhau nhưng không ai dám công khai chống đối cô.
Cô phải ngậm đắng nuốt cay rất nhiều mới có được thành công ngày hôm nay, hơn nữa lúc cô rạng rỡ nhất cũng không hề thấy ông ta có chút gì gọi là muốn níu kéo, còn rất vui vẻ buông tay để cô đi. Ông ta chẳng qua chỉ là cảm thấy cô thú vị mà thôi, cô sao dám kỳ vọng ông ta bây giờ vẫn còn tình cảm với mình.
Cô chỉ có thể nghĩ câu nói lúc nãy là do ma đưa lối quỷ dẫn đường, hoặc là do sự lạnh lùng của Thượng Tu Văn kích động khiến cô mất cả lý trí.
Cô cũng cười khan theo, cầm ly rượu lên uống cạn: “Xin lỗi chủ tịch, sau khi sáp nhập Húc Thăng, tôi thật sự muốn xin nghỉ phép một thời gian.”
Hạ Tĩnh Nghi đặt ly rượu xuống rồi cáo từ, cô vào thang máy đi thẳng xuống hầm đậu xe, yên vị trong chiếc Maserati đỏ, gục đầu vào vô lăng, cô tự nói với mình: Đúng, mình đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.