Gia Cố Tình Yêu - Chương 53

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

“Chủ tịch Tần có lẽ không tiện công khai xuất đầu lộ diện ủng hộ Húc Thăng, nhưng bắt đầu mua sản phẩm của Húc Thăng với quy mô nhỏ, đây là chuyện ông ấy có thể làm cho em, những chuyện còn lại, thì phải xem sự việc tiến triển và chiến lược của Húc Thăng thế nào rồi.”
“Em cũng không hy vọng cao xa là mình có thể thay đổi được cục diện, mọi người cố gắng làm tốt việc của mình là được rồi.” Cam Lộ bình thản nói, “Kết quả cuối cùng thế nào, thật ra chẳng liên quan nhiều đến em.”
Nhi*p Khiên hiểu tính cách Cam Lộ, cô không phải là người chuyện bé xé ra to, tính khí thất thường, thế nhưng anh chưa từng thấy cô chán nản như thế, có chút gì đó như chấp nhận số phận an bài, bất giác cảm thấy nặng lòng: “Em và ông xã rốt cuộc sao vậy? Sao em lại dọn đến đây, hai người ly thân rồi à?”
Cam Lộ buồn rầu nhìn anh: “Nhi*p Khiêm, em biết anh quan tâm đến em, nhưng đây là chuyện riêng của em, em không muốn thảo luận với người khác.”
“Anh không có sở thích xem vào chuyện riêng tư của người khác, nhưng em chuyện gì cũng giữ chặt trong lòng như thế chẳng tốt chút nào. Em có dự tính gì?”
“Không dự tính gì cả, bây giờ em chỉ hi vọng sức khỏe của cha tốt lên, những chuyện khác, em chẳng muốn nghĩ đến nữa.”
“Lộ Lộ, cuộc sống của em không chỉ có mỗi chuyện là chăm sóc cha em. Có rất nhiều chuyện, không phải em không suy nghĩ đến là có thể trôi qua.”
“Được rồi, đừng dạy khôn em nữa, em không cần anh nhắc nhở cũng biết mình thất bại triệt để rồi.”
“Lộ Lộ…”
“Nhi*p Khiêm, em biết anh rất tốt với em.” Cam Lộ lắc đầu, “Nhưng em thật không muốn nói về chuyện này. Đúng rồi, anh bây giờ thế nào, ở Tín Hòa làm việc có thuận lợi không?”
“Quan tâm đến anh thật hay chỉ muốn đánh trống lảng?”
Cam Lộ bất lực nói: “Cám ơn anh thi thoảng cũng vờ cho qua.”
Nhi*p Khiêm cười nói: “Được thôi, anh nghĩ em quan tâm đến anh là được rồi. Dự án bán mấy khi khu nhà của Tín Hòa do anh phụ trách đang tiến hành thuận lợi, ông Thẩm đã bắt đầu để anh làm gì tùy thích, hy vọng anh sẽ ký tiếp hợp đồng với ông ấy.”
“Ký tiếp hợp đồng? Anh không phải mới gia nhập Tín Hòa chưa được bao lâu sao?”
“Hợp đồng anh ký với ông ấy không có kỳ hạn cố định, anh chưa từng dự tính sẽ trói buộc với ông ta trong thời gian dài.”
Cam Lộ có chút ngạc nhiên: “Anh không xem trọng ông ấy, sao lại bỏ công việc ở Thâm Quyến chạy về đây, anh luôn có kế hoạch dài hạn với mình cả, hành động ngắn hạn này không giống anh chút nào.”
“Anh rời Hồng Viễn dĩ nhiên không phải vì Tín Hòa. Anh chỉ muốn quay về nhà nghỉ ngơi một thời gian mà thôi. Ông Thẩm mất công đến Thâm Quyến tìm anh, sau khi tìm hiểu tình hình và vấn đề công ty ông ta đang đối mặt, anh cảm thấy không khó ứng phó, hơn nữa cũng là cơ hội để anh hiểu sâu thêm cách vận hành doanh nghiệp dân doanh nhà đất nhỏ mới thành lập, thế là đồng ý hợp tác với ông ta một thời gian.”
Cam Lộ vẫn ngạc nhiên, nhưng định nói lại thôi, Nhi*p Khiêm cười nói: “Hỏi đi hỏi đi, hỏi gì cũng được, hiếm khi em hiếu kỳ về anh mà.”
“Không phải hiếu kỳ Nhi*p Khiêm ạ. Anh không giống người buông xuôi sự nghiệp đang phát triển của mình để dừng lại nghỉ ngơi. Anh… không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nhi*p Khiêm có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô trong lời nói, trầm ngâm một chút mới nói: “Anh từ khi còn đi học đã làm thêm ở công ty con của tập đoàn Hồng Viễn, lúc chủ tịch Miêu đi thị sát, đã rất ưng ý với kế hoạch kinh doanh và thành tích tiêu thụ của anh. Sau khi tốt nghiệp, anh đến thẳng tổng công ty phát triển sự nghiệp, ông ấy cho anh không gian rộng. Anh có thể không chút khiêm tốn nói rằng, nỗ lực mà anh bỏ ra, thành tích mà anh đạt được không phụ lòng mong mỏi của ông ấy.”
Cam Lộ không biết vì sao Nhi*p Khiêm bỗng dưng nói với mình những chuyện này, chỉ im lặng lắng nghe.
“Đang lúc thuận lợi thì anh gặp phải khó khăn trong sự nghiệp. Thành tích tiêu thụ của bộ phận anh phụ trách nổi trội nhất trong cả tập đoàn, nhưng chủ tịch Miêu luôn không chịu cho anh cơ hội phụ trách toàn diện một công ty con. Tháng bảy năm ngoái, tập đoàn bổ nhiệm người mới, người ngồi vào chức vụ này dù là tài cán hay thành tích đều thua anh. Anh nộp đơn xin nghỉ việc với tổng công ty, chủ tịch Miêu đích thân đến nói chuyện với anh, nhằm giữ chân anh.”
Nhi*p Khiêm dừng lại, lấy bao thuốc lá ra, hút một điếu, rồi lấy bật lửa ra nhưng lại dừng lại, thảy điếu thuốc lên bàn: “Lần nói chuyện đó tác động mạnh mẽ đến anh, khiến anh phải suy nghĩ rất lâu.”
Cam Lộ biết Nhi*p Khiêm là loại người xác lập mục tiêu cho mình rất rõ ràng, hơn nữa có cách nghĩ của riêng mình, hành sự tác phong đều không dễ tiếp thu ý kiến và chịu ảnh hưởng từ người khác. Một cuộc nói chuyện có thể khiến anh phản ứng mạnh mẽ như vậy, thực sự không dễ dàng gì, cô nghĩ chủ tịch Miêu đó chắc hẳn là một người phi thường.
Nhi*p Khiêm nhìn xa xăm, đang chìm đắm trong suy nghĩ, dừng lại một lát, anh nói với giọng bình thản: “Chủ tịch Miêu nói rất ngưỡng mộ anh, không hoài nghi năng lực làm việc của anh nhưng có một điểm ông ấy nghĩ rằng vừa là ưu điểm cũng là khuyết điểm hạn chế sự phát triển của anh, đó chính là anh quá chuyên tâm vào sự nghiệp, tham vọng quá lớn.”
Cam Lộ không khỏi hoài nghi: “Nếu anh không chuyên tâm vào sự nghiệp, khát khao thành công sao đạt được thành tích trong công việc, điều này có vấn đề sao?”
“Ông ấy cho rằng tính cách của anh sẽ đem lại cho anh thành công trong công việc kiếm kế sinh nhai, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến anh cố chấp chuyện được mất, không thể có tầm nhìn rộng, trong tình hình đó, để anh phụ trách vận hành toàn bộ dự án ở một khu vực là quá sớm.”
Cam Lộ không hiểu lập luận sâu xa này cho lắm, trù trừ hỏi: “Có vẻ như ý của ông ấy là anh còn phải rèn luyện, cọ xát nhiều.”
“Cũng có thể nói như vậy. Lời ông ấy nói tác động rất lớn đến anh, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh vẫn kiên quyết nghỉ việc, hy vọng đổi một môi trường mới, có thể suy nghĩ rõ ràng hơn con đường đi sau này của mình. Ông ấy đồng ý, đồng thời cũng nói với anh, thật ra trước đây ông ấy cũng cố chấp như anh vậy, nhưng dần dần lĩnh hội được quá cố chấp sẽ không thể tận hưởng được niềm vui trong công việc và cuộc sống, ông ấy hy vọng anh sẽ không phải đợi đến khi bằng tuổi ông ấy mới hiểu được điều này.”
“Nhưng anh nghe ông ấy nói rồi sao không đến công ty có tiền đồ phát triển hơn, ngược lại lại đến một doanh nghiệp như Tín Hòa để làm việc, thật là một sự lựa chọn kỳ lạ.”
Nhi*p Khiêm cười nói: “Lúc ông Thẩm cho người liên lạc với anh, anh thật sự không xem ông ta là lựa chọn lý tưởng. Nhưng nghe ông ấy nói giọng quê mình, anh bỗng dưng nhớ đến em.”
Cam Lộ giật nảy mình: “Điều này thì có liên quan gì?”
“Đừng sợ, anh không muốn đổ cái quyết định này lên đầu em,” Nhi*p Khiêm tỏ vẻ châm chọc, “Anh chỉ là nghĩ rằng, nếu ban đầu anh không chuyên tâm vào mục tiêu của mình, suy nghĩ khác cho chúng ta nhiều một chút, cuộc sống của anh có lẽ đã khác.”
“Đừng giả thiết như vậy, Nhi*p Khiêm,” Cam Lộ định thần lại, “Em thấy dù có lựa chọn như thế nào đều có được có mất. Nếu anh không chuyên tâm vào mục tiêu của mình sẽ không có thành quả ngày hôm nay. Đối với anh, thành công là niềm vui và sự hưởng thụ lớn nhất trong cuộc sống, em không thể tưởng tượng ra anh sẽ chịu đựng được khi bỏ qua cơ hội thành công.”
“Em rất hiểu anh, không sai, anh luôn kỳ vọng vào bản thân mình như thế. Lúc em nói chia tay với anh, anh vừa lên chức giám đốc kế hoạch. Anh nghĩ, được thôi, anh quả thật chỉ nỗ lực vì mục tiêu của mình mà quên mất mình cần gì, anh không cho em được gì lại còn giữ chân em. Em đã có một quyết định rất lý trí, anh cũng nên chấp nhận một cách lý trí như vậy.”
Cam Lộ không ngờ nói qua nói lại một hồi lại nói đến lần chia tay đó: “Đó đã là quá khứ rồi, may mà chúng ta không oán hận nhau, gặp lại nhau vẫn là bạn, có thể ngồi lại nói chuyện như thế này cũng không có gì tiếc nuối…”
“Nhưng anh thì tiếc nuối,” Nhi*p Khiêm cắt ngang lời cô, “Thẳng thắn mà nói, anh cứ nghĩ anh sẽ dần dần quên được em, làm việc cật lực, từng bước từng bước tiếp cận mục tiêu của mình. Lúc em gọi cho anh trước khi em kết hôn một ngày, anh vừa lên chức tổng giám sát tiêu thụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử của cả tập đoàn. Lúc đó công việc chiếm toàn bộ cuộc sống của anh, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của em, anh mới phát hiện, anh vẫn nhớ em, không thể quên được em.”
Tay Cam Lộ bất giác nắm chặt lấy vạt áo, hồi lâu mới thốt nên lời: “Nhi*p Khiêm, quên cuộc điện thoại ấy đi, em đã giải thích rồi mà, em không có ý làm đảo lộn cuộc sống của anh.”
“Đúng vậy, em đã kết hôn, anh đành quay lại Thâm Quyến tiếp tục công việc, mọi người đều phải sống cuộc sống của mình. Nhưng dần dần anh phát hiện, cái gọi là thành công, thật ra là một thứ rất khó định nghĩa, thậm chí mãi mãi không thể có giới hạn, có lúc đúng như chủ tịch Miêu nói, vất vả công thành đoạt đất, lấy được thành chiếm được đất rồi, vẫn chưa kịp cảm thấy thỏa mãn hay thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy có người vượt lên trước mình, trèo lên vị trí cao hơn, ngẩng đầu nhìn lên, lúc nào cũng thấy có người ở phía trước mình, còn mình thì vẫn chỉ là một con người.”
Nhi*p Khiêm đột ngột dừng lại, cầm điếu thuốc lên, không hỏi ý Cam Lộ liền châm lửa hút, rít sâu một hơi, làn khói xám trắng lan tỏa giữa hai người, họ đồng thời cùng rơi vào im lặng.
Cam Lộ nghĩ, nếu cứ suy nghĩ về cuộc gọi đó của cô thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trong lúc rối bời cô bấm số của anh, còn trong lòng anh cũng bời bời không kém. Cô nghĩ rằng mình đủ lý trí, có thể sắp xếp đâu ra đó cuộc sống của mình, anh cũng cho rằng anh đủ kiên định, sẽ không ấp ủ mối tình yếu ớt chưa kịp sâu sắc thời niên thiếu. Nhưng dù gì họ vẫn còn trẻ, không thể xác định sự lựa chọn của mình, sau khi quyết định rồi vẫn thấy hoài nghi bản thân.
Đây là lần đầu tiên anh moi gan ruột mình ra với cô như thế, cho dù là lúc yêu nhau nồng nàn nhất, anh cũng rất ít nói ra cảm nhận trong lòng mình, huống gì phần lớn thời gian họ sống ở hai nơi khác nhau. Cam Lộ cảm thấy, đối diện với sự thẳng thắn của anh, cô nói gì cũng bằng thừa.
“Anh làm em hoảng sợ rồi đúng không?” Nhi*p Khiêm gạt tàn thuốc, mỉm cười nói.
“Nhi*p Khiêm, em đã kết hôn, anh bây giờ cũng có bạn gái rồi, thật sự không tiện để nói những lời này với em…”
“Ai nói với em là anh có bạn gái?”
“Hôm qua Chi Chi nói như vậy với em.”
Nhi*p Khiêm chau mày, cười nhạt: “Chẳng trách hôm qua em không chịu để anh đưa em về.”
“Anh có lẽ cũng biết mối quan hệ của em với nhà họ Tần, sau này chúng ta ít qua lại thì tốt hơn, tránh những phiền phức không đáng có.”
“Em sợ cô ta sao? Nhưng anh đã nghe nói về chiến tích lẫy lừng của em rồi, còn nhỏ như thế mà đã đánh cô ta bầm dập đến nỗi không dám ra đường gặp ai. Anh không ngờ em lại đánh nahu với người khác cơ đấy.”
Cam Lộ nói đùa: “Cô ta đã bắt đầu kể cho anh nghe hồi ức đẹp đẽ rồi đấy à? Tiến triển nhanh thật đấy.”
“Nghe giọng điệu của em có vẻ như không tán thành ấy nhỉ.”
“Em đâu có tư cách tán thành hay không. Không không không, em không phát biểu ý kiến nữa, em rất vui khi thấy hai người thành đôi.”
Nhi*p Khiêm dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, cử chỉ đột ngột này khiến Cam Lộ giật mình, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: “Anh không nghĩ rằng đi ăn chung với cô ta vài lần, đánh vài ván snooker là trở thành bạn trai của cô ta.”
Cam Lộ giờ mới hiểu lời nói đùa vừa rồi chọc giận anh, đành xin lỗi: “Xin lỗi, em không nên nói đến chuyện riêng tư của anh.”
“Có biết vì sao hôm qua chủ tích Tần hẹn gặp anh không?” Nhi*p Khiêm không đợi Cam Lộ trả lời, tiếp tục nói: “Ông ấy mời anh gia nhập Vạn Phong.”
Cam Lộ do dự một lát rồi hỏi anh: “Hai người đã đạt được thỏa thuận chưa?”
“Quy mô của Vạn Phong lớn hơn Tín Hòa rất nhiều, điều kiện ông ấy đưa ra rất hấp dẫn, là ông chủ, ông ấy có năng lực và tầm nhìn hơn Thẩm Gia Hưng rất nhiều, công ty ông ấy có lẽ có không gian phát triển rất lớn. Nhưng anh không nhận lời.”
“Có liên quan đến Chi Chi à?”
Nhi*p Khiêm cười nhạt: “Lộ Lộ, em nghĩ anh có thể vì cô ta mà ra quyết định sao?”
Cam Lộ trầm ngâm: “Nhi*p Khiêm, thật ra anh không cần phải tức giận như vậy. Theo những gì em hiểu về anh, em không thể lấy sự lựa chọn của anh để ám chỉ điều gì; lý lịch của anh để ở đây, chủ tịch Tần là dân làm ăn, nếu ông ấy muốn tuyển dụng người, lẽ dĩ nhiên sẽ chọn người tài, thậm chí Chi Chi cũng chưa chắc muốn lấy công ty của cha cô ta để mê hoặc anh, anh thì chưa từng nghĩ cô ấy có thể thật lòng thích anh đúng không?”
Nhi*p Khiêm im lặng rất lâu mới lên tiếng, giọng nói đã bình thản trở lại: “Em nói không sai, trong chuyện này, anh quả thật hơi thiếu bình tĩnh, cho nên rất dễ xúc động.”
“Chúng ta là những người xuất thân bình thường, lòng tự trọng hơi cao hơn một chút, có lẽ cũng hơi trực tính. Mẹ em thường châm chọc em, em cũng cảm thấy mình buồn cười. Đến lúc bất đắc dĩ, không phải cũng đã phải bỏ đi sự ngoan cố trước giờ, tìm đến chủ tịch Tần để nhờ giúp đỡ đó sao?”
Nhi*p Khiêm mỉm cười: “Anh nhớ mãi sự kiên cường của em khi em 17 tuổi, cho dù có mở miệng cầu cứu người khác cũng không chịu thua cuộc.”
Nhớ đến chuyện cũ, Cam Lộ cũng cười: “Em chẳng qua là ỷ lại vào trách nhiệm của mẹ em với em thôi. Lúc đó thật tốt, suy nghĩ đơn giản, cho dù hợp lý hay không đều dám hùng hồn lên tiếng. Đến bây giờ, chẳng còn sự thẳng thắn ấy nữa.”
“Em lên tiếng nhờ vả chủ tịch Tần như thế không hề làm ông ấy khó xử, cũng không phải là một thỉnh cầu quá đáng, hà tất phải nghĩ tư thế của mình khó coi.”
“Khó coi hay không cũng thật khó nói, ít ra Chi Chi cũng không cảm thấy tư thế của em dễ coi.” Cam Lộ lắc đầu, “Đâu quản nổi nhiều như thế.”
“Em đang lấy mình ra làm ví dụ để an ủi anh đấy à? Lộ Lộ, em luôn tốt bụng nhưng em lại không ngờ tới anh không quan tâm đến người khác nghĩ gì, anh chỉ quan tâm là em sẽ hiểu lầm về anh.”
“Đừng nói như vậy.” Cam Lộ buột miệng nói, giọng có phần căng thẳng, nhưng cố gắng kìm lại ngay: “Ý em là…”
“Được rồi, không cần phải giải thích đâu. Em đã là vợ của người khác, không hy vọng anh xem em như là tiền đề để đưa ra lựa chọn, anh có thể hiểu, nhưng anh cũng không hy vọng em hiểu lầm về động cơ lựa chọn của anh. Lúc chủ tịch Tần nói ra lời đề nghị này với anh, chắc chắn là vì thành tích mà anh đạt được, đến đây quy hoạch nhân sự lâu dài của công ty ông ấy chứ hoàn toàn không phải vì con gái ông ấy. Anh nghĩ ông ấy hiểu tính khí cũng như tâm tư của Chi Chi sâu sắc hơn anh nhiều, còn anh, anh chẳng có cảm giác gì với Tần tiểu thư.”
Cam Lộ nhất thời chẳng biết nói gì.
“Lần trước về làm việc này, anh có suy nghĩ của mình, nhưng quả thực cũng vì muốn xem xem em sống thế nào. Vốn dĩ anh không định nói lời này với bất kỳ ai, muốn giữ chặt nó trong lòng, nhưng khi gặp lại em, anh thật sự không ngăn được lòng mình muốn cho em biết.”
“Đừng nói nữa Nhi*p Khiêm,” Cam Lộ cố gắng trấn tĩnh, “Anh vừa phê bình em chuyện gì cũng giữ chặt trong lòng là không tốt. Thật ra anh cũng giữ quá nhiều chuyện trong lòng, chuyện lúc chúng ta còn trẻ chỉ là một đoạn hồi ức, không cần phải chìm đắm trong nó.”
“Em cho rằng anh là người thích chìm đắm trong quá khứ ư?” Nhi*p Khiêm chau mày nhìn cô, “Em đừng căng thẳng, Lộ Lộ, anh không phải đang tỏ tình với em, anh không phải kẻ si tình, suốt ngày ngồi mơ mộng về em, anh thậm chí không biết mình như thế này có phải là vẫn còn yêu em hay không, chỉ là hiện tại không có ai có thể cho anh cảm giác như từng có với em, anh cũng không thể chắc chắn sau này có hay không.”
“Nếu anh chịu mở lòng để yêu một người anh dĩ nhiên có thể tìm được người bạn gái thích hợp.”
“Thế nào thì gọi là thích hợp? Là tiếng sét ái tình hay là sở thích tương đồng, hay thực dụng hơn một chút là môn đăng hộ đối, có thể là bàn đạp để tiến thân?” Nhi*p Khiêm hỏi ngược lại.
Cam Lộ chỉ nhún vai: “Em nói không hay nhưng em thật không có tư cách để tư vấn tình cảm cho người khác.”
“Lúc anh 20 tuổi, anh còn có thể qua mạng Internet thỉnh cầu một cô gái làm bạn gái mình. Thẳng thắn mà nói, anh không thể tìm lại được sự bốc đồng ấy nữa. Công việc có thể đem lại cho anh cảm giác thành công, nhưng bây giờ thậm chí thành công do chính mình làm nên cũng không thể khiến anh cảm thấy phấn khích như lúc trước. Nếu anh tự nguyện chấp nhận một cuộc hôn nhân có thể đem lại nhiều lợi ích thực tế cho mình, đi đường tắt để đoạt lấy thành công, thì nhất định chỉ có thể xảy ra sau khi bi quan cao độ về những thành công mà anh đạt được bằng chính năng lực của mình, còn như trước mắt, anh chẳng có lý do gì để bi quan, anh vẫn muốn giữu cho mình sự rung động ấy.”
“Nhi*p Khiêm, anh làm em khó xử quá. Em đã kết hôn từ lâu rồi, ngồi đây nghe anh nói những lời này đã không thích hợp chứ đừng nói là trả lời anh.”
“Vốn dĩ đây là bí mật của anh. Nhưng hôm qua em rõ ràng là nhìn thấy anh lại lập tức lên taxi, anh biết ngay, sau này em sẽ cố gắng tránh mặt anh, anh đành phải nói rõ cho em biết.” Nhi*p Khiêm bình thản nói, “Dĩ nhiên, em không cần phải thấy khó xử, anh không hề nghĩ rằng khi anh nói ra cảm nhận của mình thì em phải có nghĩa vụ hồi đáp lại anh.”
Cam Lộ thấy lòng mình tê dại, không thể không nghĩ tới cuộc sống của mình, “Chúng ta đừng để hồi ức trở thành bí mật. Ôm cái bí mật đó mà sống vừa làm khổ mình lại làm khổ người khác. Anh chỉ là quá chuyên tâm vào công việc, không có thời gian bắt đầu tình cảm mới nên mới có cảm nhận sâu đậm về quá khứ như thế mà thôi.”
“Em bây giờ bị bệnh nghề nghiệp rồi đấy”. Giọng nói Nhi*p Khiêm có chút giễu cợt, “Lúc nào cũng muốn thuyết phục người khác sống đúng đắn.”
“Ai có thể đảm bảo cuộc sống mình lựa chọn là đúng,” Cam Lộ buồn rầu đặt cốc cà phê đang cầm trên tay xuống bàn, “Nhi*p Khiêm, biết mình từng là một phần đặc biệt trong cuộc sống của anh, em rất vui mừng, nó chứng mình anh không phải là người như em nghĩ lúc trước, không quan tâm đến em cũng như tình cảm của chúng ta. Nhưng chuyện quá khứ chỉ có thể để lại cho quá khứ. Em hy vọng anh có thể mở lòng mình ra để yêu người khác, tin tưởng cô ấy, dựa vào cô ấy, để cô ấy cùng chia sẻ niềm vui với anh, cùng gánh vác khó khăn với anh, cuộc sống mới trọn vẹn anh ạ.”
Nhi*p Khiêm cười: “Anh hiểu ý em, yên tâm đi, anh sẽ không lấy tâm sự của mình ra để làm phiền em nữa, không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc