Gia Cố Tình Yêu - Chương 46

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Giáo sư Khưu cười ha ha: “Xem ra cô đã tốn không ít công sức, hiện nay những kiến thức mà bệnh nhân và người nhà tìm kiếm trên mạng về bệnh của mình thật đáng ngạc nhiên. Tôi cũng đã từng gặp một bệnh nhân nghiêm túc thảo luận với tôi liều lượng dùng spironolactone ở mức độ nào thì tốt, thêm turosemide lúc nào thì tốt, anh ta dùng những tờ chuyên ngành vô cùng thông thạo làm cho mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ đi theo tôi bái phục sát đất.”
Cam Lộ đỏ mặt: “Giáo sư Khưu, tôi biết mình hiểu biết nông cạn, hỏi vừa không chuyên nghiệp vừa dài dòng, sợ bác sĩ thấy phản cảm.”
“Không, tôi rất tán thành việc trao đổi thế này, hiểu rõ bệnh trạng là việc tốt cho cá bác sĩ lẫn bệnh nhân” Giáo sư Khưu ôn tồn nói, “Về thứ gọi là cấy ghép tế bào gốc có nhiều bài báo thổi phồng lên quá mức, có tác dụng thần kỳ nhưng hiện nay vẫn chưa có một số liệu nghiên cứu đáng tin cậy nào, cũng chưa được phát biểu trong bất kỳ luận văn chính thức nào, cá nhân tôi vẫn còn nhiều hoài nghi về nó. Quốc tế công nhận, hiện nay cấy ghép gan mớỉ là phương pháp hiệu quả sau cùng để điều trị xơ gan và các biến chứng của nó, có điều rất khó tìm được người cho tương thích”
“Giáo sư Khưu, nếu cần phải phẩu thuật cấy ghép, tôi là người thân trực hệ duy nhất của ông ấy, tôi tự nguyện cấy một bộ phận gan của mình cho ông”
Giáo sư Khưu tỏ ra rất ngạc nhiên, gật đầu: “Tôi đã nói rồi, cấy ghép gan là phương pháp sau cùng, cần có chỉ thị cụ thể, toàn diện và rõ ràng, tràn dịch ổ bụng hình thành chỉ là một trong những chỉ thị được xem xét để cấy ghép gan. Nhưng trong nước các phẫu thuật cấy ghép phần nhiều là do cha mẹ hiến cho con cái, ngược lại thì rất hiếm gặp, cô có sự chuẩn bị và quyết tâm như vậy là rất tốt. Bệnh xơ gan của cha cô là do chất độc trong rượu gây nên, xem kết quả xét nghiệm thì tràn dịch ố bụng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần phối hợp điều trị, sau này phải tuyệt đối cai rượu, mới có thể không cần phải đi đến nước đó.”
Ra khỏi văn phòng cúa giáo sư Khưu, dì Vương lập tức nói: “Lộ Lộ, con nhất thiết đừng nói với cha việc con cắt gan cho ông ấy, con đang mang thai, nếu nhắc đến, ông ấy sẽ rất lo lắng. Ông ấy là người rất ích kỷ, trước nay chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, nhưng ông ấy thương con thì khỏi phải nói.”
Cam Lộ do dự một lát, quyết định tạm thời không nói cho họ biết mình đã bị sảy thai, đợi ông Cam phẫu thuật cắt bỏ lá lách xong rồi hẵng nói: “Dì Vương, dì nghe giáo sư Khưu nói rồi đó, đó là giải pháp cuối cùng, bệnh tình của cha không đến mức đó, bây giờ điều có thể làm là tĩnh dưỡng, phối hợp điều trị. Con gọi dì đến nghe là vì không muốn giấu dì. Cho dù trường hợp xấu nhất xảy ra thì cũng có cách để cứu cha, dì đừng lo.”
Dì Vương gật đầu: “Lòng hiếu thuận của con cũng khỏi phải nói, con trai của dì mà bằng một nửa con thôi dì ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt. Con yên tâm, con trước nay đều không coi dì là người ngoài, Tiểu Thượng lúc sắp đi công tác có đến tìm dì, tiền điều trị, ăn uống hàng ngày cho cha con đều đã sắp xếp đâu vào đó, còn cố nhét cho dì một khoản nữa. Dì nhất định sẽ dùng số tiền này cho cha con, chăm sóc ông ấy cho tốt. Con sức khỏe không cho phép, còn phải đi làm, không cần phải đến đây thường xuyên.”
Nói thì nói vậy nhưng Cam Lộ vẫn ngày ngày đến bệnh viện, nhìn thấy tác dụng bước đầu của việc điều trị, sắc mặt ông Cam tốt dần lên, không còn u ám như trước nữa, tinh thần cũng đã phục hồi được một chút. Chỉ có điều ông và dì Vương cứ trò chuyện với nhau là lại nhắc đến đứa con đã không còn tồn tại trong bụng cô, khiến cô vô cùng đau xót.
Hôm nay ông Cam vô cùng phấn khởi, nói là muốn đặt tên cho đứa bé, mặt Cam Lộ càng lúc càng tái đi, ngón tay bấu chặt vạt áo, cơ hồ như không muốn ép mình nghe thêm nữa, chỉ muốn chạy trốn đi cho xong.
Thượng Tu Văn đột nhiên bước vào phòng bệnh, anh vừa nhìn thấy vợ mình thần thái khác thường liền choàng tay ôm lấy vai cô: “Sao thế, Lộ Lộ.”
Cam Lộ miễn cưỡng cười: “Không sao.”
Ông Cam nói với Thượng Tu Văn: “Tu Văn, Lộ Lộ có thai rồi, con không thể cứ đi công tác mãi, để nó một mình ở nhà như thế. Tuỵ nói là có chị giúp việc nấu cơm dọn dẹp nhà cửa nhưng nó cũng cần có người ở bên cạnh.”
Đáy mắt Thượng Tu Văn thoáng u ám, khóe miệng lại nở nụ cười: “Con biết rồi thưa cha. Công việc con phụ trách sắp giải quyết xong rồi, cha yên tâm, con nhất định sẽ ở bên cạnh Lộ Lộ nhiều hơn”
Hai người ngồi thêm một lúc nữa rồi cáo từ ra về.
“Em không định nói cho cha biết sao?”
“Sao có thể không nói?” Cam Lộ chua chát nói. Ông Cam có lẽ bảo thủ nhưng không phải kẻ ngốc, cô không thể giấu ông ấy mãi được. Hơn nữa cứ giấu như thế, bản thân cô cũng chịu không nổi, “Sáng mai cha sẽ làm phẩu thuật cắt bỏ lá lách, đợi phẩu thuật xong, tình hình ổn định em sẽ nói cho cha biết.”
“Sáng mai làm phẩu thuật sao? Anh có một cuộc họp, họp xong anh sẽ đến bệnh viện ngay.”
“Em đã xin nghỉ phép rồi, anh cứ bận việc của anh đi, không cần phải đến đâu, cuộc phẩu thuật cũng không lớn lắm”
“Lộ Lộ, chúng ta sau này đừng nói những lời khách sáo, xa cách như vậy có được không?”
Cam Lộ im lặng, cô thật sự không biết phải trả lởi thế nào, mấy hôm nay, bệnh tình cha cô choán hết tâm trí cô, cô thì lại cố ý không muốn nghĩ đến quan hệ với Thượng Tu Văn, bởi vừa nghĩ đến anh, cô lại liên tưởng đến đứa con vừa mất, trước mắt cô vẫn chưa có dũng khí để làm liền vết thương.
Họ đi đến bải đậu xe, cô vừa định thò tay lấy chìa khóa trong túi xách thì Thượng Tu Văn vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cô bất ngờ không kịp trở tay, khẽ kêu lên một tiếng, cảm nhận thấy môi anh áp vào tóc mình, trong khoảnh khắc, cô thấy toàn thân cứng đờ, cứ đứng bất động như thế.
Sự cự tuyệt của cơ thể trực tiếp hơn là lời nói, Thượng Tu Văn dĩ nhiên cảm nhận được sự kháng cự của cô nhưng vẫn ôm chặt lấy cô không buông. Ngay lúc đó, điện thoại anh vang lên, Cam Lộ như trút được gánh nặng, cảm kích cuộc điện thoại đã giải vây cho cô, nếu không cô không biết cái ôm này còn đi đến đâu.
Thượng Tu Văn đành buông cô ra, lấy điện thoại ra nghe, nói ngắn gọn sau mấy tiếng “ừm”, “Được, anh Ba; em sẽ đến ngay.” Anh bỏ điện thoại xuống, nói với Cam Lộ, “Ngô Úy đồng ý gặp anh, anh phải đến đó ngay bây giờ.”
“Có cần em đưa anh đến đó không, hay là anh tự lái xe đi, em đi taxi về cũng được.”
“Không cần đâu, anh có lái xe đến mà.” Thượng Tu văn chỉ chiếc Lexus màu đen đang đậu cách đó không xa, “Lộ Lộ, em về trước nhé. Anh nói chuyện với anh ta xong sẽ về ngay, chúng ta cần nói chuyện, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Cam Lộ ngồi trong xe, nhìn Thượng Tu Văn sải bước đi, lên chiếc Lexus đó, nhanh chóng khởi động xe rồi mất hút trong màn đêm.
Cô ngồi thẫn thờ trong xe một lát mới lái xe về. Ra khỏi bệnh viện, lại không muốn về nhà, cô hoàn toàn không chờ đợi buổi “nói chuyện” với Thượng Tu Văn khi anh về nhà. Từ sau buổi họp báo ở thành phố J, mỗi lần nói chuyện với Thượng Tu Văn cô đều cảm thấy sức cùng lực kiệt, đau đớn khôn xiết. Bây giờ cô muốn chạy trốn đi đâu đó thật xa, nhưng cũng biết rất rõ ràng rằng cô chẳng có nơi nào để trốn.

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.KenhTruyen24h.Com
Sống trong nhà của bạn Thượng Tu Văn, cô không thế nhốt anh ở ngoài; cha cô vẫn còn nằm viện đợi phẫu thuật, cô không thế dứt khoát vứt bỏ mọi thứ ra đi cho xong.
Cô lái xe lòng vòng, có lúc cô cầm điện thoại lên, định như lúc trước gọi điện cho Tiền Giai Tây tán gẫu, giải tỏa căng thẳng, nhưng lại lập tức xua đi ý nghĩ này.
Cô đã có quá nhiều chuyện không kể cho Tiền Giai Tây nghe, đâu có quyền gọi bạn ra nghe mình kể khổ, huống hồ gì nỗi khổ đổ hiện giờ cô thậm chí còn không muốn nghĩ đến, sao có thể thản nhiên kể cho người khác nghe.
Cam Lộ lái xe lòng vòng không mục đích hơn 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng đừng lại ở nhà cha cô. Dì Vương đang ở bệnh viện cùng cha, ngủ nghỉ luôn ở đó, buổi tối không về nhà. Lái xe lâu như vậy khiến cô mệt nhoài, cô bây giờ rất cần ở một mình nên quyết định ở lại đây.
Cô vào nhà bật đèn lên, căn phòng trước mặt đã được dì Vương dọn dẹp sạch sẽ, đâu ra đấy. Cô ngã người xuống sô pha, thẫn thờ nhìn phía trước.
Trong trường cô né tránh sự quan tâm của đồng nghiệp, lúc ở chỗ cha thì cô tránh né nói sự thật Cô chạy trốn cái ôm của chồng né tránh nói chuyện với anh, cô còn muốn né tránh gì nữa? Cứ né tránh như vậy không biết có thể né tránh đến chừng nào ?
Cô không thể cho mình một đáp án.
Không biết ngồi như thế bao lâu, cô cảm thấy khát, vào nhà bếp rót một cốc nước, uống ừng ực, rồi đột nhiên nhớ đến một sự việc. Hồi Tết, cô về nhà cha làm cơm tất niên, nghe ông nói muốn “uống một chút rượu” nhưng rồi lập tức phủ nhận ngay sau đó, lòng cô không yên tâm, nên lúc dọn dẹp bát đĩa trong nhà bếp, quả thật có âm thầm kiểm tra tất cả hộc tủ nhưng không thấy rượu đâu, lúc đó cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ở bệnh viện vừa nghe dì Vương nói, ông Cam rõ ràng chưa hề từ bỏ rượu, chẳng trách mấy hôm đó đến buổi tối ông cứ giục cô về nhà, không muốn con gái ngủ lại qua đêm.
Cô lại lật nhà bếp lên một lần nữa, nhưng mới mở được hai hộc tủ thì một chai rượu trắng to còn một nửa đã đập vào mắt. Cô lấy ra, định giống như lúc 17 tuổi, giận dữ đập nát, nhưng cô lại hoàn toàn không lấy được dũng khí, chỉ ôm chặt lấy chai rượu, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại.
Một lúc sau, cô mớ chai rượu ra, rót nửa cốc nhỏ, mùi rượu nồng nặc lan tỏa khắp gian bếp nhỏ, cô cầm cốc lên, uống một ngụm, mùi vị cay nồng như ngọn lửa đốt cháy cổ họng cô, khiến cô ho sặc sụa.
Chuông cửa đột ngột vang lên, cô kinh ngạc suýt chút nữa đánh rơi cốc rượu xuống đất, định thần lại, cô vội vàng đặt cốc xuống bước ra phòng khách, nhìn vào lỗ mắt cáo ở cửa ra vào, đứng trước cửa lại là Nhi*p Khiêm.
Cô mở cửa, Nhi*p Khiêm nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc: “Anh đi ngang qua dưới nhà, thấy đèn sáng, tưởng dì Vương về, định lên hỏi xem tình hình cha em thế nào rồi ?”
“Cha vẫn tốt, ngày mai phẫu thuật.”
Cam Lộ vừa lên tiếng, Nhi*p Khiêm đã ngửi thấy mùi rượu, lại càng thêm kinh ngạc: “Em đang uống rượu à? Em không phải không uống được rượu sao?”
“Đúng vậy, lần đầu tiên uống rượu bị bắt quả tang rồi.” Cam Lộ cười gượng, “Vào nhà ngồi đi.”
Nhi*p Khiêm vào ngồi, chiếc ghế sô pha nhỏ thấp so với thân hình cao lớn của anh rõ ràng khiến anh không được thoái mái cho lắm, anh liên tục đối tư thế, nhưng chẳng tìm thấy một tư thế thích hợp, đành duỗi thẳng chân ra, chẳng cần giữ kẽ nữa.
“Sao một mình ngồi uống rượu vậy? Lo lắng cho cuộc phẫu thuật ngày mai của cha em à?”
Cam Lộ lắc đầu: "Không phải, đang rất muộn phiền, định thử xem rượu có thật là có khả năng giải sầu hay không, có ma lực thế nào mà cha em hơn nửa đời người cứ chìm vào nó không dứt ra được.”
“Đến đây, một mình uống rượu giải không nổi sầu đâu, anh cùng uống với em.”
Cam Lộ do dự một lát, cũng thật sự không chịu nổi cảnh một mình ngồi suy nghĩ lung tung, mượn rượu tiêu sầu. Cô vào bếp lấy bình rượu lúc nãy và hai chiếc cốc ra, Nhi*p Khiêm đón lấy bình rượu giải thích: “Uống thứ này em không chịu nổi đâu, đây là rượu trắng rất rẻ tiền, nồng độ không thấp đâu, còn rượu nào khác không?”
“Cha em chắc chắn tiếc tiền không mua rượu tốt đâu.”
“Không thôi để anh ra ngoài mua rượu vang nhẹ một chút cho em nhé.”
“Thôi khỏi, không cần mất công thế đâu, uống cái này được rồi.”
Nhi*p Khiêm rót cho mỗi người nửa cốc, hai người cùng nâng ly, nhấp môi một ngụm nhỏ, anh nhìn bộ dạng Cam Lộ nhíu mày nín thở, không khỏi bật cười: “Uống không quen đúng không? Thế thì trước đây nói dị ứng với chất cồn lầ nói dối rồi.”
Cam Lộ có chút ngượng ngùng, liền sau đó gượng cười: “Anh không phải là không biết, cha em nổi tiếng là con sâu rượu ở khu vực này, từ nhỏ em đã chứng kiến ông ấy say sưa bét nhè, nếu em không muốn thành con sâu rượu, chỉ còn cách coi rượu là ma quỷ tránh xa ra một chút.”
“Em trước nay luôn tự kiềm chế mình rất thành công, anh gần như có thể quả quyết cứ cho là em đã nếm được mùi vị của rượu cũng không có khả năng biến thành một con sâu rượu. Cha em chỉ mượn rượu đế trốn chạy thực tế mà thôi, không thể trách rượu được.”
“Được rồi, đừng phê bình ông ấy nữa”
Nhi*p Khiêm thở dài: “Mẹ em lúc trước nói không sai, em quá bảo vệ cha mình rồi.”
“Cha luôn không biết trân trọng chính mình, em bỏ ông ấy nữa thì cuộc đời ông ấy thật quá thảm thương.”
“Cho nên em chỉ thương xót với kẻ yếu, còn những người khác nhìn có vẻ mạnh mẽ, biết tự lo cho mình, là em để mặc họ ra đi.”
“Anh nói gì thế ?”
“Em chẳng biết chút gì về tài sản của chồng mình đã có thể minh chứng rất rõ cho điều này rồi.”
Cam Lộ lại nghe anh nhắc đến điều cô không muốn nghe, bất giác nổi giận: “Ý anh là em bị bưng bít như vậy là đáng đời đúng không?”
“Không phải như vậy. Anh ấy không có quyền giấu em, đã dám giấu em thì phải chấp nhận hậu quả, anh thừa nhận, anh không chút đồng tình với anh ấy.”
Cam Lộ cầm cốc lên uống một ngụm nữa, để cho cảm giác nóng rát thiêu đốt nỗi chua xót trong lòng, ủ rũ nói: “Anh ấy đâu cần người khác phải thông cảm, nếu anh rảnh rỗi thì thông cảm cho em là được rồi.”
“Em cũng không cần phải thông cảm, ai thông cảm em, em chắc chắn sẽ nói cám ơn, sau đó tránh ra thật xa.”
Cam Lộ phải thừa nhận rằng đa số tình huống đều là như thế: “Anh hiểu em đấy.”
“Bởi vì anh luôn quan tâm đến em.”
Giọng nói Nhi*p Khiêm ôn tồn, dường như đang thuật lại một câu chuyện vô cùng bình thường, Cam Lộ kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ, ít ra từ khi gặp lại nhau, Nhi*p Khiêm quả thật rất quan tâm đến cô, vờ như không biết thản nhiên chấp nhận sự quan tâm của người khác không phải là tác phong hành sự của cô từ nào đến giờ.
Cam Lộ gượng cười: “Em cũng rất muốn quan tâm đến anh, nhưng sự nghiệp của anh thành công, cuộc sống mỹ mãn, em không biết phải quan tâm từ đâu.”
Nhi*p Khiêm hình như bị trêu đùa thấy rất vui vẻ: “Chỉ là cái cớ thôi, hơn nữa lại là cái cớ chẳng có chút thành ý nào. Em chỉ là tự cho anh là kẻ biết tự lo cho mình, không phải là loại người cần được quan tâm”
Hai người chạm cốc, uống một ngụm lớn, Nhi*p Khiêm tiếp thêm rượu: “Em trước nay chưa từng quan tâm đến anh, đúng không?”
Cam Lộ lòng sầu dạ rối cũng bật cười “Anh có chỗ cần được người khác quan tâm ư ?”
“Tất nhiên là có, trước đây anh cho rằng để điều này lộ ra ngoài là yếu đuối, sau này mới phát hiện, tỏ ra yếu đuối trước mặt một người thích hợp là rất cần thiết.”
Cam Lộ không có lời nào để nói cô không tiện cho rằng mình là người thích hợp đó, cũng thật sự không thể tưởng tượng ra Nhi*p Khiêm tỏ ra yếu đuối sẽ như thế nào, đành nâng cốc uống rượu.
“Uống từ từ thôi, rượu này nặng lắm.” Nhi*p Khiêm nhắc nhở cô, “Thật ra nói uống rượu gíảí sầu hoàn toàn là sự suy diễn vớ vẩn của thơ ca. Tiếp khách làm ăn cũng khống thể không uống rượu, anh có một lần uống đến nỗi phải vào viện truyền nước biển, lúc đó cảm thấy không còn thiết sống nữa, thật ra không thích thứ này một chút nào”
Cam Lộ đờ ra, không ngờ Nhi*p Khiêm cùng từng có lúc chán nản, suy sụp như thế, đây là khởi nguồn của cái gọi là yếu đuối sao? Cô đang định nói thì Nhi*p Khiêm giơ cốc rượu về phía cô, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Cam Lộ ngập ngừng: “Một mình bị bệnh ở bên ngoài, chắc... khó chịu lắm.”
“Đúng vậy, nhất là lại còn bị bạn gái bỏ rơi, nỗi buồn chồng chất, thê thảm vô cùng.”
Cam Lộ hoàn toàn ૮ɦếƭ lặng, không ngờ mình cũng bị lôi vào câu chuyện, không biết có phải do tác dụng của rượu không, mặt cô đỏ rần rần như phát sốt.
Nhi*p Khiêm liếc nhìn cô một cái, lại cười: “Đừng căng thẳng đừng căng thẳng, anh nói đùa thôi”
Cam Lộ thuộn mặt ra: “Đùa gì chẳng vui chút nào”
Năm đó cô do dự năm lần bảy lượt; bấm số điện thoại Nhi*p Khiêm đến nửa chừng rồi lại bỏ điện thoại xuống, nhưng cuối cùng vẫn gọi cho anh, nói lời chia tay. Cô chỉ nghĩ được là hai người đã kéo dài hơn ba năm nhưng đó chỉ là thứ tình cảm mong manh đến tội nghiệp, hơn nữa chẳng nhìn thấy tương lai. Cứ kéo dài như thế, đối với cả hai đều chẳng còn ý nghĩa gì, mình thẳng thắn nói lời chia tay, chắc anh ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Theo cô thấy, Nhi*p Khiêm chắc chắn không vui vẻ gì khi chia tay, nhưng cũng không đến nỗi quá đau buồn.
Tận đáy lòng cô cảm thấy bất an, nhìn Nhi*p Khiêm lúc này đang ngồi đối diện với cô, anh đang nâng cốc thủy tinh lên, lắc nhẹ dưới ánh đèn, gương mặt cương nghị, tuấn tú thấp thoáng nụ cười, hình như đúng thật là đang nói đùa, cô mới yên tâm trở lại.
Lần đầu tiên uống rượu lại uống phải loại rượu rẻ tiền nồng độ cao, cho dù Nhi*p Khiêm không khuyên giải thì Cam Lộ cũng chẳng uống được bao nhiêu đã nhanh chóng cảm nhận được tác dụng của nó, mắt lờ đờ, giọng nói bắt đầu lè nhè.
Nhi*p Khiêm cười: “Tửu lượng thấp như vậy, sau này đừng say khướt ở ngoài đấy.”
“Em chưa say mà.” Cô không phục nói, nhưng rõ ràng thò tay với cốc rượu định uống thì lại chụp phải không khí, quờ quạng một hồi mới chạm được vào cốc.
Nhi*p Khiêm cười lắc đầu nói: “Đừng uống nữa, nếu không ngày mai sẽ đau đầu lắm đấy. Hôm nay em ngủ lại đây hay về nhà? Có cần anh đưa về không?”
Cam Lộ lờ đờ nhìn anh, như thế không hiểu anh đang nói gì, một hồi sau mới nói: “Ồ, không uống nữa à? Được, cái thứ này chẳng ngon gì cả.”
Nhi*p Khiêm đang định nói thì tiếng di động trong phòng vang lên, anh nhìn quanh quất, lấy giỏ xách của Cam Lộ đưa cho cô, cô lại không nhận lấy, anh không biết làm thế nào đành giúp cô lấy chiếc di động không ngừng réo vang từ trong giỏ ra dúi vào tay cô: “Lộ Lộ, nghe điện thoại này”
Cam Lộ đón lấy, lè nhè “Alo” một tiếng: “Ai đấy?”
Giọng nói Thượng Tu Văn vọng đến: “Lộ Lộ, là anh đây, em ở đâu thế?”
Thượng Tu Văn vội lái xe đến khách sạn mà Ngô Úy hẹn mình, hai người gặp nhau ở quầy bar trên tầng thượng, Ngô Úy ở đó trước, trước mặt đã là ly whisky thứ ba rồi
“Cậu uống gì?”
Thượng Tu Văn cũng gọi một ly whisky thêm đá, đặt trước mặt nhưng không động đến. Anh nhìn Ngô Úy đang uống rượu như uống nước một thôi một hồi mới nói: “Anh Ba, uống ít thôi. Mấy hôm trước có gọi cho anh, anh cứ tắt máy suốt. Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi tôi ra thế này?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc