Nghi vấn trùng trùngCam Lộ nhìn theo Trần Vũ Phi lên xe đi khuất, đang định đi lấy xe thì sau lưng vang lên giọng nói của Hạ Tĩnh Nghi: “Vở kịch hôm nay thật thú vị.”
Nghe cô ta bình phẩm chuyện này bằng giọng điệu giễu cợt như thế, Cam Lộ không thể không tức giận, cô quay lại, chỉ nhìn thấy Hạ Tĩnh Nghi đang đứng cách cô không xa, vận chiếc áo khoác dài qua gối màu đen ôm sát người, tay cầm di động và chìa khóa xe, thần thái vô cùng thong dong.
“Luôn tìm thấy niềm vui cho mình trong hoàn cảnh chẳng lấy gì làm vui vẻ, thật đáng để người ta ngưỡng mộ.”
“Nếu cô nếm trải những gì không vui tôi từng trải qua, thì sẽ biết đây chỉ là điều vặt vãnh.”
“Nói thật, cái khẩu khí nếm trải cuộc đời dâu bể của cô tôi nghe mà cũng cảm thấy hứng thú, nhưng giao tình của chúng ta không đến mức có thể nói: ‘Cô có chuyện gì không vui à? Nói ra để tôi vui chút đi.’ Cho nên,” Cam Lộ mỉm cười, “Chúc cô vui vẻ, tạm biệt.”
“Đừng vội đi như thế Thượng phu nhân, tôi có chút hiếu kỳ về tâm lý của những người phụ nữ đã kết hôn. Nếu đổi lại là cô ở vào tình thế vừa nãy, cô sẽ làm thế nào?”
“Thứ nhất tôi không có năng lực đó, thứ hai tìm không ra bảo kê, nếu gặp phải chuyện thế này, chắc không làm thỏa mãn được những người hiếu kỳ muốn xem cảnh tượng thú vị.” Cam Lộ vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng giọng nói thì lạnh lùng: “Cô Hạ, tôi đoán đài truyền hình sẽ tìm thời gian khác để thu lại buổi phỏng vấn, cô rất có thể có cơ hội để tìm hiểu diễn biến tâm lý của LýTư Bích hôm nay, nên không cần phải hỏi tôi ngọn nguồn như thế.”
Cô quay người định bỏ đi thì Hạ Tĩnh Nghi lại cười: “Xem ra dù là người phụ nữ thế nào, bị người đàn ông thân thiết nhất với mình lừa đều có những hành vi vượt ngoài sức tưởng tượng. Tôi hy vọng cô mãi mãi không có cơ hội đối diện với cảnh này, Thượng phu nhân ạ.” Cô ta đột ngột chuyển đề tài, “Húc Thăng bây giờ đang ở tình thế không tốt đẹp gì cho lắm, đang phải chịu sự điều tra liên miên, hàng loạt hợp đồng cung cấp hàng hóa bị hủy bỏ, đơn đặt hàng giảm sút, cán cân sáp nhập xưởng luyện thép đang nghiêng hẳn về phía Tỷ Tân, phó tổng giám đốc phụ trách kinh doanh lại đang bị dính vào xì căng đan ở đây, tình hình này chắc Tu Văn phải lo lắng nhiều đây.”
“Màn kịch hôm nay ít nhiều chắc có liên quan đến cô đúng chứ.”
Hạ Tình Nghi nhún vai: “Cơm có thể ăn linh tinh, lời không thể nói linh tinh. Là một người vừa khéo có mặt tại hiện trường, tôi vẫn nói cảnh tượng hôm nay rất thú vị. Đúng rồi, Thượng phu nhân, bây giờ cô hiểu về công việc của Tu Văn nhiều hơn lúc trước rồi chứ?”
“Cô Hạ, từ rất lâu tôi luôn có một câu hỏi, thậm chí Tu Văn cũng không thể giải đáp cho tôi, có lẽ cô có thể giúp tôi hiểu rõ không biết chừng.” Cam Lộ nhìn thẳng cô ta, “Nghe nói Tỷ Tân là tập đoàn có quy mô rất lớn, cô tuổi còn trẻ như thế mà đã leo lên được vị trí ấy, nên chắc rất bận rộn mới đúng chứ, sao lại có tâm trạng quan tâm đến chuyện chung sống của vợ chồng người khác thế nhỉ?”
Hạ Tĩnh Nghi cười ha hả: “Tôi không định giải thích, cô cứ việc nghĩ tôi có ý đồ nào đó với người tình cũ là được rồi. Đúng vậy, tôi thật sự không ngăn được mình quan tâm đến cuộc sống của Tu Văn. Đây không phải là chuyện rất tự nhiên hay sao?”
Đối phương mặt dày như thế, Cam Lộ đành chào thua: “Xem ra, cô đúng là rảnh rỗi hơn tôi tưởng, tùy cô vậy.”
“Đúng rồi, Thượng phu nhân, tôi nghiêm túc cho cô một lời khuyên. Cô đã là kế nữ của Tần Vạn Phong thì có cơ hội giúp Tu Văn được đấy, với sức ảnh hưởng của chủ tịch Tần đối với thị trường nhà đất, chỉ cần ông ta công khai tỏ thái độ, tiếp tục mua sản phẩm của Húc Thăng, tin rằng chí ít Húc Thăng sẽ lấy lại được cục diện ở thành phố này, An Đạt cũng có thể tiếp tục kinh doanh.”
Cam Lộ thấy buồn cười nhìn cô ta: “Đúng là một lời khuyên có tính xây dựng. Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
“Với khẩu khí qua quýt, kẻ cả như vậy rõ ràng cô đang cảm thấy tôi muốn đưa cô vào tròng, nhưng động não một chút đi, tôi lừa cô thì được gì chứ? Nói trắng ra Húc Thăng khó khăn cũng có lợi cho tôi mà.”
“Tôi vừa không định nghe lời khuyên của người lạ cũng không định suy đoán động cơ của người lạ.”
“Cô thật không suy đoán ư? Người phụ nữ không có tâm hiếu kỳ rõ ràng là một sinh vật quý hiếm. Được thôi, tôi liệt kê các đáp án có khả năng cho cô nghe là được rồi chứ gì: Có lẽ tôi chưa nguôi tình đầu, không muốn nhìn thấy Tu Văn đi đến nơi sơn cùng thúy tận;” Hạ Tĩnh Nghi lười nhác nói, “Có lẽ sở thích xấu xa của một gái già đã bộc lộ, muốn nhìn thấy cô làm được gì để cứu vãn sự nghiệp của Tu Văn, cũng muốn xem một Tu Văn ngạo mạn trước đây trong tay chỉ có một công ty bé cỏn con, có nhận sự giúp đỡ của vợ mình lúc sự nghiệp đang bên bờ vực thẳm hay không. Ngoài ra, tưởng tượng cảnh tượng cô vì lời khuyên này là do tôi nói ra, nên đoạn tuyệt không làm theo, sau này hối hận, hổ thẹn, thật thú vị quá đi chứ.”
“Lòng hiếu kỳ của cô thật vô cùng vô tận, nhưng tôi cũng cho cô một lời khuyên nghiêm túc nhé, quá tò mò cuộc sống của người khác sẽ chỉ làm cho cuộc sống của mình thêm rối loạn mà thôi.”
“Có lý, nhưng con người không thể lúc nào cũng tự quyết định được cuộc sống của mình phải đi theo trình tự nào.” Hạ Tĩnh Nghi lắc đầu cười, sải bước đi ngang qua Cam Lộ, “Tu Văn sắp từ Brazil về rồi chứ, nếu không về, e rằng còn rất nhiều điều đáng kinh ngạc đang chờ anh ấy, không chừng, cũng có chút kinh ngạc cho cô đấy.”
Không đợi Cam Lộ nói gì, cô ta đã lên chiếc Maserati đỏ của mình, nghênh ngang phóng đi.
Tiền Giai Tây bước ra liền sau đó, tặc lưỡi: “Người phụ nữ này ghê gớm thật đấy. Haizzz, uổng công tớ bỏ ra bao tâm huyết lên kế hoạch cho buổi phỏng vấn này, không biết sau này còn có thể hẹn được cô ta không nữa.”
Cam Lộ bực dọc nói: “Cậu vừa nãy xem tuồng rất đã mà, một buổi phóng vấn thì có là gì.”
“Nói cũng phải.” Tiền Giai Tây không hề giấu giếm niềm vui trên sự đau khổ của người khác, cười cười thừa nhận, “Hôm nay thật quá đã, đi, tụi mình vào quán cà phê ngồi một lát, cậu kế cho tớ nghe ngọn nguồn của xì căng đan này xem nào.”
Cam Lộ bất giác cảm thấy mệt mỏi, đờ đẫn nói: “Giai Tây, nếu không có can hệ gì, tớ chắc cũng có thể xem đã mắt nói cho đã miệng, nhưng dính líu đến người nhà, tớ thật sự không muốn nói thêm gì nữa.”
Tiền Giai Tây ngớ ra: “Xin lỗi, tớ không nghĩ tới điều này, tớ thấy sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm, mau về sớm nghỉ ngơi đi.”
Cam Lộ gật đầu: “Có gì gọi điện sau nhé.” Cô đang định đi thì bỗng nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi Giai Tây, cậu đang qua lại với Tần Trạm?”
Tiền Giai Tây lần đầu tiên có chút thẹn thùng, do dự một lát mới nói: “Bọn tớ chỉ có thể nói là hợp cạ nhau.”
“Cậu đừng chen ngang vào tình cảm của người ta, nhất định phải đợi anh ta và Tiểu Phán chấm dứt hoàn toàn rồi hẵng tính.”
“Cậu nghĩ tớ ngốc lắm à, yên tâm đi, tớ không làm chuyện đó đâu.” Tiền Giai Tây có vẻ hơi lúng túng, “Lạnh quá, tớ vào trước đây nhé.”
Cam Lộ về nhà, gọi cho Ngô Lệ Quân kể vắn tắt chuyện vừa xảy ra, nói với bà Trần Vũ Phi đã về thành phố J, Ngô Lệ Quân chỉ nói: “Được, biết rồi.” Ngừng một lát, bà nói: “Tiểu Cam, cậu con đã cho xe đến đón mẹ, hôm nay sau khi tan sở mẹ sẽ đến thẳng thành phố J ăn Tết ở đó, ngày mai con đến chỗ cha con đón giao thừa đi nhé.”
Cam Lộ trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý, dặn mẹ chồng đi đường cẩn thận. Đặt điện thoại xuống, cô gọi điện cho cha ngay, ông Cam dĩ nhiên rất vui, luôn miệng nói tốt quá rồi, tốt quá rồi.
Tết hai năm nay, cô đều đón giao thừa với mẹ chồng và chồng, dì Vương dĩ nhiên cũng về nhà con trai để đón năm mới. Nghĩ đến người cha sợ cô đơn của mình phải đón giao thừa một mình ở nhà, cô luôn cảm thấy rất xót xa, dù rằng sáng sớm ngày hôm sau cô và Thượng Tu Văn sang nhà chúc Tết, cùng ăn bữa cơm với cha, nhưng cũng chẳng thể nào bù đắp được cái cảm giác cô đơn ấy. Bây giờ có cơ hội cùng cha đón giao thừa, cô tất nhiên là vui hơn đi hội.
Buối tối Cam Lộ gọi cho Thượng Tu Văn, kể khá tường tận, Thượng Tu Văn đột ngột cắt ngang lời cô: “Lúc chị dâu nói căn nhà hơn 3 triệu và Range Rover, cô dẫn chương trình đó không phú nhận à ?”
Cam Lộ nhớ lại thái độ của Lý Tư Bích lúc đó: “Lúc đó chị Vũ Phi nói rất chắc chắn, cô ta không phủ nhận, còn tỏ ra căng thẳng nữa.”
Thượng Tu Văn trầm ngâm hồi lâu, giọng nói chán chường: “Chuyện này có gì đó không bình thường. Cậu đã thu hồi qưyền phê duyệt tài chính của anh Ba từ lâu rồi, anh ta trước nay luôn vung tay quá trán, số tiền có thể dùng trong tầm tay chắc chắn có giới hạn, đột nhiên dùng một số tiền lớn như vậy, nhất định là có uẩn khúc. Lộ Lộ, anh sẽ gọi lại cho em sau.”
Cam Lộ đặt điện thoại xuống, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, toàn thân rã rời, muốn lên giường nghỉ ngơi sớm, nhưng chuyện buổi sáng cứ lởn vởn trong đầu cô. Tuy cô không hề quan tâm đến Ngô Úy, cũng chẳng có giao tình sâu nặng với Trần Vũ Phi nhưng lại không thể giống như Tiền Giai Tây, xem toàn bộ chuyện này như một vở tấu hài chẳng chút liên quan đến mình.
Hôn nhân đến bước đường này, khiến cho người ta không khỏi xót xa. Nghĩ đến vẻ mặt bi thương của Trần Vũ Phi lúc sắp rời khỏi, lòng cô dậy lên một niềm thương cảm khó tả.
Ngày hôm sau, Cam Lộ lái xe đến siêu thị mua sắm rất nhiều đồ đạc, sau đó lái thẳng đến nhà cha, nhìn thấy căn nhà hai phòng nho nhỏ đã được dọn đẹp sạch sẽ, gọn gàng như li như lau, không còn một hạt bụi, ông Cam mười mấy năm nay chẳng đế ý đến chuyện nhà cửa, có thể thấy dì Vương thường ngày ở đây đã phải rất vất vả. Cô vào bếp bận rộn chuẩn bị đồ ăn, ông Cam lấy ghế ngồi trước cửa bếp, nói chuyện với cô, hai cha con đều rất vui.
“Lộ Lộ, lúc con hơn mười tuổi một chút đã bắc ghế trèo lên tập tành nấu ăn, cứ nghĩ đến là cha thấy mình thật vô dụng.”
Ông Cam từ trước đến nay đều không làm việc nhà, Lục Huệ Ninh cũng chẳng để hồn ở nhà. Cam Lộ từ khi hiểu chuyện đã phụ trách lau dọn nhà cửa, sau khi ăn chán cơm canh nguội lạnh mà ông Cam ngày ba bữa mua ở căn tin xưởng may đem về, đành tự mình học nấu ăn. Cô không muốn cha mình lại tự than thân trách phận nên vừa cầm dao thuần thục xắt thịt bò vừa cười nói: “Vậy cũng tốt mà, bây giờ con gái cha giỏi giắn, đảm đang, từ ngoài vào trong gì cũng có thể ứng phó được.”
“Haizzz, cha thật không xứng làm cha mà, may mà con gả vào nhà giàu có. Bây giờ chỉ mong con và Tu Văn chung sống hòa thuận là cha mãn nguyện lắm rồi.”
“Cha, cha đừng nói những lời như thế nữa, cha còn chưa đến 60 tuổi mà, bây giờ không còn phải lo lắng gì nữa, đợi thời tiết ấm hơn, cha dẫn dì Vương đi đu lịch, tận hưởng cuộc sống.”
Ông Cam lắc đầu cười: “Cha chẳng có tâm trí để đi đâu, giống như hiện giờ lâu lâu đánh bài, uống chút rượu là được rồi.”
Cam Lộ kinh ngạc, dao đang cầm trên tay trượt xuống, cắt ngay vào ngón giữa, hoảng loạn rịt chặt tay lại, quay sang trừng mắt nhìn ông Cam: “Cha, cha vẫn uống rượu sao?”
Ông Cam vội vàng nói: “Cha không có uống, con đừng có chuyện bé xé ra to như thế, cha chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Cha đừng có dọa con,” Cam Lộ buồn bực nói, tiếp tục thái rau, “Lời bác sĩ dặn cha không phải là không biết. Gần đây sức khỏe của cha thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”
“Thì vẫn vậy thôi, già rồi, đâu thể so với thời còn trai trẻ. Dạo này cha mập ra một chút, dì Vương con giúp cha nới rộng lưng quần rồi. À, đúng rồi, Tu Văn chừng nào mới về?”
“Anh ấy chưa nói cụ thể, chắc phải mấy ngày nữa.”
“Các con kết hôn cũng đã hai năm rồi, nên nghĩ đến con cái là vừa rồi đấy.”
“Cha, sao bỗng dưng cha nhắc đến chuyện này?”
“Nhân tuổi còn trẻ sinh con, sức vóc mới nhanh hồi phục. Lúc mẹ con sanh con chỉ mới 21 tuổi, mới đầy tháng bà ấy đã ra khỏi nhà, làng xóm cứ nói không nhận ra bà ấy vừa sinh con.”
Cam Lộ lại một lần nữa ngạc nhiên, đây dường như là lần đầu tiên cha cô nhớ về Lục Huệ Ninh ngày xưa, hơn nữa giọng nói ôn hòa, không mang chút tâm trạng nào, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ông Cam ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt hơi mờ ᴆục nhìn bức tường phía trước mặt, nét mặt thẫn thờ, rõ ràng nỗi buồn chất chứa bấy lâu trong lòng đã ngời lên tia ấm áp.
Người phụ nữ ông hận lại cũng đồng thời khiến ông hoài niệm nhiều như thế, Cam Lộ nhất thời ngẩn ra. Ông Cam nhận thấy ánh mắt chăm chú của con gái đang nhìn mình, lắc lắc đầu, như thể muốn xua đi nỗi lòng thi thoảng trào dâng trong ông.
“Lộ Lộ, cha biết bây giờ áp lực xã hội rất nặng nề, người trẻ tuổi phải bận rộn với sự nghiệp, mẹ chồng con cũng rất bận, chắc không thể giúp tụi con trông cháu, cha và dì Vương có thể giúp một tay, mấy hôm trước dì Vương có nói chuyện này với cha.”
Cam Lộ không ngờ dì Vương lại có lòng như vậy, rất cảm động: “Dì Vương thật tốt cha à, cha phải đối xứ tốt với dì ấy đấy nhé. Còn chuyện con cái, con và Tu Văn đã có kế hoạch, đừng lo.”
Cam Lộ nấu xong bữa tối thịnh soạn, hai cha con cùng ngồi ăn với nhau, ăn xong, cô thu dọn đồ ăn, dọn dẹp bát đĩa đâu ra đó, rồi cùng cha vừa ngồi cắn hạt dưa vừa ngắm đêm xuân, đến lúc ông Cam mắt lờ đờ buồn ngủ, cô mới lái xe về nhà. Mấy hôm sau, Ngô Lệ Quân vẫn ở lại thành phố J, Cam Lộ ngày ngày đến thăm cha, nếu không phải Thượng Tu Văn không có ở nhà, cô đã cảm thấy cái Tết này hoàn hảo đến không mong gì hơn rồi.
Tết này Tiền Giai Tây túc trực ở đài truyền hình để làm chương trình, không về nhà ăn Tết, Cam Lộ hẹn cô đến nhà cha mình cùng ăn cơm. Lúc ăn cơm ông Cam hỏi chuyện chung thân đại sự của Tiền Giai Tây, cô vui vẻ nói: “Chú à, con sẽ không giống như Lộ Lộ sớm đeo gông vào cổ thế đâu.”
Ông Cam sau khi hiểu được ý nghĩa của từ đeo gông vào cổ, cười ha hả: “Lộ Lộ không như cháu, nó phù hợp với cuộc sống gia đình ổn định. Haizzz, đúng là phải trách chú…”
“Cha à, cha lại đi xa quá rồi đấy.” Cam Lộ sợ ông Cam lại bắt đầu tự trách mình, vội vàng ngắt lời, “Đến đây, ăn sủi cảo đi, nhân hẹ đấy, Giai Tây cậu rất thích đúng không.”
Ăn cơm xong Tiền Giai Tây nói có hẹn, Cam Lộ tiễn cô xuống lầu: “Tớ lái xe chở cậu đi nhé.”
Tiền Giai Tây lắc đầu: “Không cần đâu, tớ đón taxi được rồi, rất thuận tiện mà, cậu chạy tới chạy lui chi cho khổ.” Cô vấp phải chiếc xe đạp để ngay lối đi, suýt chút là ngã nhoài, may mà Cam Lộ giữ lại kịp: “Ái chà, ở đây chẳng thay đổi chút nào cả.”
Cam Lộ quay đầu nhìn khắp lượt tòa nhà này, bề ngoài trông đã rất cũ kỹ: “Lần trước cậu đến nhà tớ là lúc đại học năm ba đúng không.”