Nếu đã kỳ vọng như thếCam Lộ mặt đỏ như gấc chín, chẳng là kỳ nghỉ hè năm nay lúc đi biển nghỉ dưỡng, Thượng Tu Văn từng nói những lời giống hệt như Tiền Giai Tây vừa nói.
Đêm hôm đó, cô không kháng cự được sự dỗ dành của anh, rốt cuộc nửa chối nửa ưng, cùng anh bước vào căn phòng hướng ra biển trong khu nghỉ dưỡng ven biển. Từng chặp gió biển mang vị tanh nồng, mằn mòi thổi đến Ⱡồ₦g lộng, anh ôm lấy cô từ phía sau, bờ môi nồng ấm di chuyển từ cổ đến vai cô.
Ông Cam tư tưởng bảo thủ, chỉ cần không uống rượu thì đối với việc giáo dục con gái rất nghiêm khắc, cô từ nhỏ đến lớn đều hành động thận trọng, còn chưa nói đến là một giáo viên thì lời nói và hành động càng phải mẫu mực. Sau khi kết hôn với Thượng Tu Văn, dưới sự dẫn dắt đầy mê hoặc của anh, cô mới từ tử cởi bỏ dần sự cẩn trọng của mình trước anh. Nhưng sau này dọn về ở chung với mẹ chồng, cô luôn tự nhắc mình phải chú ý, không nên tùy tiện trước mặt trưởng bối.
Thân mật ở ngoài trời như vậy, cô không quen chút nào, không khỏi lấy làm kinh ngạc, vừa né tránh bàn tay anh đang luồn vào áo ngủ của cô vừa căng thẳng nhìn dáo dác xung quanh.
Thật ra ban công ở đây xây thụt vào trong, trước mặt là biển cả mênh ௱ôЛƓ, trừ phi có ai đó đứng xa tít ngoài bờ biển, dùng ống nhòm có chức năng nhìn vào ban đêm mới có thể nhìn thấy bọn cô.
Cảm giác căng thẳng và phóng túng ấy kích thích cô dữ dội chẳng khác gì những đợt sóng biển cuộn trào, khiến cô vừa thích thú vừa có chút xấu hổ không nói thành lời, lúc lên đến cao trào tự như những đợt thủy triều ầm ầm xô vào bờ, cô đành cắn chặt lấy cánh tay anh, ngăn không cho mình kêu thành tiếng.
Sau khoảnh khắc hưng phấn tột cùng, hai người nhất thời chẳng cảm thấy buồn ngủ, nằm ở chiếc ghế dài ở ban công nhìn sao lấp lánh đầy trời. Thượng Tu Văn lười nhác nói: “Nếu có con, có thể bắt chước cách đặt tên của em.”
Cam Lộ phì cười: “Anh đừng có mà linh tinh, gọi là Thượng Cam à, không phài là rất cổ quái sao?”
Anh rờ cằm ra chiều nghĩ ngợi: “Hình như không được thuận miệng cho lắm, để anh nghĩ đã.”
Cô hỏi anh: “Anh thích con trai hay con gái?”
“Chỉ cần là con của chúng ta anh đều thích, nhưng tốt nhất em sinh cho anh thai long phụng, một trai một gái, như vậy thì quá tuyệt vời rồi.”
Cam Lộ cười khúc khích: “Ấy, anh tham quá đấy, nhà anh với nhà em tính ba đời gần nhất chẳng có ai sinh đôi, thế mà lại mở miệng ra đòi thai long phụng cơ đấy.”
Anh ôm chặt lấy cô, cũng cười: “Anh mỗi tối cố gắng hai lần, có lẽ lượng tinh binh bơi đến đích sẽ nhiều hơn một chút, sinh đôi chứ sinh ba sinh năm cũng không thành vấn đề.”
Cô mới đầu còn ù ù cạc cạc, lúc hiểu ra xấu hổ đến đỏ cả mặt: “Chưa thấy ai háo sắc như anh.”
“Gì mà háo sắc, đó là anh dựa vào nền tảng lý thuyết và căn cứ khoa học đàng hoàng đấy.” Anh cười, lại một lần nữa áp sát vào cô.
Hai người lúc đó đều không có mục tiêu nào khác hơn, toàn tâm chờ đợi có con. Nếu lần đó mang thai thì kỳ nghỉ đó có kết quả ít nhiều viên mãn rồi, và đó là điều quý giá lãng mạn nhất trong ký ức của bọn cô.
Nhưng bây giờ, trời rét căm căm, một năm mới lại sắp bắt đầu. Thượng Tu Văn lại đề cập đến chuyện con cái, cô lại do dự.
Thời gian này, Thượng Tu Văn chạy đôn chạy đáo, thời gian ở nhà không nhiều. Sau khi anh chủ động nói cho cô biết đến diễn tiến sự việc, cô phát hiện ra cô thật khó lòng mở miệng hỏi về những hồ nghi đang chất chứa trong lòng cô.
Chồng bạn một mặt đang đối mặt với giai đoạn khó khăn trong sự nghiệp, mặt khác lại giúp nhà người ta giải quyết nguy cơ trong kinh doanh, việc bạn có thể làm chỉ là lắng gnhe, giúp anh mát xa cơ thể, nấu cho anh bữa khuya, lại không cách nào nói lên ý kiến của mình, hay có bất kỳ sự giúp đỡ nào. Bạn có thể ngay lúc này căn vặn anh: Trong quá khứ anh đã làm những chuyện gì? Đến những đâu? Trước đây có phải anh sống rất xa hoa không? Anh với người yêu cũ đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Hai người thân mật đến mức độ nào rồi?
Cứ tự hỏi mình như vậy, cô quả thật không nghĩ bây giờ là thời cơ thích hợp để tìm hiểu những chuyện đó. Đặc biệt là câu hỏi cuối cùng thật quá riêng tư nhạy cảm, cô cảm thấy chỉ cần dựa vào một câu nói của mẹ chồng, mình hoàn toàn không đủ dũng khí mở miệng hỏi bất cứ điều gì.
Huống hồ Thượng Tu Văn còn thân mật với cô hơn cả lúc trước.
Anh dường như chẳng để tâm đến những rắc rối mình đang gặp phải, trò chuyện với cô nhiều hơn, trên giường luôn duy trì sự nồng nhiệt và đòi hỏi đối với cô.
Ý chí có lẽ có thể chi phối hành động, nhưng ngôn ngư cơ thể trước nay không biết nói dối. Lúc anh âи áι với cô, hoặc ôm lấy cô, để cô nắm quyền chủ động, hai người vô cùng nhập tâm và hưng phấn, mặc sức tận hưởng những âu yếm vuốt ve của nhau.
Thế nhưng, trong lúc tinh thần thăng hoa, bịn rịn không rời ấy, Cam Lộ lại phát hiện mình không hề đáp lại khao khát có một đứa con của chồng.
Một mặt, cô không thể thuyết phục mình quên đi những lấn cấn trong lòng, khôi phục lại dáng trạng thái trước đây, mặt khác, công ty Thượng Tu Văn đang đối mặt với nhiều thay đổi lớn về quân số, tương lai chưa biết thế nào, cô không nghĩ đây là thời gian thích hợp để có con, cô quyết định coi như không nghe thấy lời thì thầm bên tai lần đó của anh, đợi cuộc sống ổn định đã rồi tính.
Chiều ngày hôm sau, Cam Lộ về văn phòng sau giờ lên lớp như thường lệ, các giáo viên khác đều có tiết hoặc có việc, văn phòng chỉ có mỗi mình cô. Cô lấy chiếc bình được nút kín từ trong hộc tủ ra, đang định mở thì Giang Tiểu Lâm bước vào.
“Đây là thuốc à?”
“Có thể nói là thuốc, một bác sĩ trung y bốc thuốc cho tôi gồm 6 mai nhục, sa sâm, nguyên sâm, cam thảo, mạch mồn, cát cánh, mỗi ngày sắc một ít uống, nghe nói có thể làm tiêu đàm, thanh cổ mát họng, mùi vị cũng tạm ổn. Chị có muốn thử không?”
Giang Tiểu Lâm cười lắc đầu từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Cam Lộ pha thêm một ly nữa, rồi để ở bên cạnh. Thời gian cô dạy học chưa thể nói là dài nhưng bệnh nghề nghiệp thường gặp của nghề dạy học là viêm họng mãn tính. So với các giáo viên khác, bệnh tình của cô còn nhẹ, chỉ cần mua mấy vị thuốc này về, theo lượng mà sắc lên, bỏ vào bình nút kín, mỗi ngày ba lần pha với nước sôi uống, hiệu quả không rõ lắm, nhưng ít ra cũng là sự an ủi cho cái cổ họng thường xuyên khó ở của mình.
Đồng nghiệp của cô mỗi người mỗi bệnh khác nhau, mất ngủ, suy nhược thần kinh, viêm dây thanh quản, thoái hóa cột sống, thoái hóa đốt sống cổ, giãn tĩnh mạch đùi…đủ cả và trong lúc than thở về bệnh của mình, ai cũng có chiêu riêng để điều trị, người thì ngâm sâm Tây dương, có người ngâm táo đỏ với câu kỷ tứ, có người pha la hán quả, có người ngâm quả lười ươi, có người pha trà ô liu với mật ong.
Chỉ có Giang Tiểu Lâm trong cốc bao giờ cũng là nước sôi. Cô sống ở khu nhà tập thể do trường cấp cho giáo viên còn độc thân, từ cách ăn mặc đến ăn uống đều rất giản dị. Giáo viên ở trường này được đãi ngộ và đòi hỏi cao hơn các trường học khác, mức độ nỗ lực làm việc và mức độ sống tiết kiệm của Giang Tiểu Lâm đều khiến người khác chú ý.
Bạn đang
doc truyen online tại:
WWW.KenhTruyen24h.ComCô bàn bạc với Cam Lộ về lịch học trước khi thi học kỳ, bàn bạc xong cô lập tức đứng dậy cáo từ, sự ngập ngừng hiện rõ trên nét mặt.
Cam Lộ mỉm cười: “Cô Giang à, ra ngoài ăn cơm gặp phải người quen là chuyện rất bình thường.”
Giang Tiểu Lâm cũng cười, nhưng chẳng có vẻ gì là cất được gánh nặng trong lòng, trong giọng nói chất chứa điều gì đó chua xót: “Tôi không phải muốn bịt miệng cô, cô Cam ạ, cô trước giờ không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nếu tôi nhất định bị người quen bắt gặp, tôi hy vọng người đó sẽ là cô.”
Cam Lộ nghĩ, dựa vào cách hành xử của Giang Tiểu Lâm, cộng thêm công việc luôn chiếm toàn bộ tâm trí cô, gần như không có khả năng ngoại tình với người đàn ông đã có vợ, chứ đừng nói còn dắt theo cả con gái. Cô thật sự không hiểu ngụ ý trong lời nói của Giang Tiểu Lâm, đành cười nói: “Chị trước giờ cũng chưa bàn luận gì về tôi, vậy là đủ rồi.”
“Thật ra tôi không nên sợ người khác nhìn thấy. Người đàn ông đó là đối tượng xem mắt mà một người đàn anh giới thiệu cho tôi, vợ anh ta qua đời vì bệnh tật hơn ba năm trước.”
Cam Lộ hơi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ cho dù hẹn hò với người mất vợ cũng xem như là danh chính ngôn thuận mà, đâu cần phải tỏ ra thái độ ngượng ngùng như vậy, cô không biết phải nói gì. Còn Giang Tiểu Lâm dường như đã giấu trong lòng một thời gian dài, bỗng dưng muốn tìm một góc yên tĩnh nào đó trong văn phòng để thổ lộ.
“Tôi chỉ là không hạ nổi quyết tâm. Cô xem, tôi sắp 29 tuổi rồi, cũng đi xem mắt vài lần, không phải người ta chê tôi thì là tôi chê người ta. Dĩ nhiên, e rằng người người ta chê tôi nhiều hơn, lúc nào cũng gặp được vài lần là không tiến triển gì thêm.” Giang Tiểu Lâm giọng đều đều, “Điều kiện gia đình tôi không tốt, tôi nghĩ chắc cô cũng biết. Cha mẹ thì làm ruộng ở quê, chị gái lấy phải một ông chồng vô dụng, em trai đang học cao học, hơn một nửa lương của tôi để dành cho họ. Nói thực, tôi mà là đàn ông, tôi cũng không muốn tìm một người vợ nặng gánh gia đình như vậy.”
Cam Lộ không muốn tỏ thái độ đồng tình, cô đoán Giang Tiểu Lâm tâm sự với cô không phải để tìm kiếm sự an ủi lấy lệ, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Quả nhiên Giang Tiểu Lâm không nhìn cô, tự cười nhạo mình: “Đàn anh thật tốt bụng, giới thiệu cho tôi người đàn ông này, là công chức, năm nay 35 tuổi, đã có địa vị ổn định, có nhà, nhân phẩm tốt, có giáo dục, tất cả mọi điều kiện đều tốt, nếu không phải là có con gái nhỏ chắc không đến lượt tôi. Anh ấy không bận lòng đến việc tôi tiếp tục chu cấp cho em trai ăn học, cho cha mẹ tiền dưỡng già, chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau này không sinh con.”
Cam Lộ kinh ngạc nhìn cô: “Yêu cầu này đối với phụ nữ mà nói thì thật là ích kỷ quá đáng mà.”
Giang Tiểu Lâm cười tiu nghỉu: “Đúng vậy, thật ra tôi cũng không muốn có con cho lắm, tôi phải gánh vác nhiều như vậy, sức khỏe của cha mẹ và chị gái đều không tốt, anh rể thì vô tích sự, chuyên ngành mà em trai đang học không tệ nhưng bây giờ áp lực tìm việc rất lớn, sau này còn phải mua nhà lập gia đình nữa. Tôi không biết đến ngày nào mới nhẹ gánh nên không dám nghĩ đến việc có con. Nhưng một người đàn ông công nhiên yêu cầu như vậy lại là một chuyện hoàn toàn khác.”
“Phụng dưỡng cha mẹ là chuyện nên làm, nhưng cuộc sống của chị gái và em trai không phải là trách nhiệm của chị, chị không thể vì họ mà hy sinh bản thân mình được.”
“Cô là con một đúng không, cô Cam, cô sẽ không hiểu ở quê nuôi một đứa con ăn học thành tài khó khăn đến thế nào đâu. Năm đó chị gái tôi là người đầu tiên trong nhà thi đỗ đại học, nhưng gia đình tôi không lấy đâu ra tiền để đóng học phí cho chị ấy. Chị ấy khóc một trận rồi cất giấy báo nhập học đi, đến một xưởng giày ở Quảng Đông làm công nhân, mỗi ngày phải hít hóa chất độc hại, kiếm tiền nuôi tôi và em trai ăn học, cứ thế bảy tám năm trời sức khỏe bị hủy hoại mới đợi được đến ngày tôi tốt nghiệp. Chị ấy lúc đó cũng đã thành gái gì, đành tìm một người đàn ông lấy đại cho xong. Tôi may mắn hơn chị ấy, học hành đến nơi đến chốn, cũng coi như có một công việc tốt, sao có thể hưởng thụ sự hy sinh của chị ấy rồi làm ngơ chỉ biết lo cho thân mình không lo cho chị ấy. Còn với em trai, cha mẹ thà rằng tôi không lo cho họ nhưng phải lo cho đứa con trai duy nhất của họ ăn học tử tế.” Giang Tiểu Lâm bình thản nói, nhưng nụ cười trên gương mặt có gì đó thê lương, “Haizzz, tôi chưa bao giờ nói với ai những chuyện này, bây giờ lại kể sạch trơn như vậy có vẻ giống chị Tường Lâm đúng không? (Chị Tường Lâm: Nhân vật chính trong truyện “Chúc phúc” của Lỗ Tấn)
“Không, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng chị đã kể cho tôi nghe tức là tin tưởng tôi. Tôi rất khâm phục chị, chị Giang ạ, so ra, nỗi khổ cực của tôi chẳng đáng là gì.”
“So với chị tôi, tôi chẳng có tư cách kêu khổ.” Giang Tiểu Lâm cười lắc đầu, “Thật ra trước đây có người giới thiệu cho tôi một người đàn ông, làm ở ngân hàng, hoàn cảnh giống hệt tôi, từ huyện miền núi hẻo lánh vất vả học hành thành tài, khó khăn lắm mới có chỗ đứng ở thành phố này, có một công việc có thể coi là ổn định. Nhưng có điều anh ấy gánh các ít hơn tôi một chút, tôi và anh ấy nói đến khó khăn của mình đều rất thông cảm cho nhau, nhưng nếu tiến thêm bước nữa thì lại thấy e ngại. Sau đó anh ấy không liên lạc với tôi nữa, đó không phải rơi xuống nước vớ được mảnh ván mà là cột thêm đá vào người, nghĩ mà thấy tuyệt vọng, nên đâu dám tiếp tục. Cô chắc không hiểu được cảm giác này.”
“Tôi chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng gia cảnh của tôi,” Cam Lộ không định than khổ với người khác, nhưng đã nói đến đây, cô cũng chỉ lắc đầu, “Thật ra không thể nói là tốt, trước đây không chỉ một lần bị cúp điện nước do không có tiền đóng. Có lúc đang nấu cơm thì hết ga, lại không có đủ tiền kêu người ta đến thay bình mới, đành phải dùng bếp than, vật lộn một hồi cũng nấu xong bữa cơm.”
Giang Tiểu Lâm ngạc nhiên: “Nhìn cô giống như người lớn lên trong sung túc.”
“Chị không dám so sánh với chị gái, tôi cũng đâu dám so sánh với chị, đó đâu tính là khổ cực. Tôi luôn cảm thấy, những ngày không may mắn rồi cũng sẽ có lúc qua đi. Nhưng không sinh con thì cảm thấy dường như thiếu điều gì đó, anh chị không bàn bạc thêm xem.”
“Anh ấy rất cương quyết, tôi cũng không muốn trả giá này nọ, chẳng nghĩa lý gì. Tôi và con gái anh ấy quan hệ cũng được, cô cũng nhìn thấy đấy, con bé rất đáng yêu. Bây giờ tôi chỉ chưa hạ được quyết tâm cuối cùng, nếu không gặp người quen cũng chẳng thành vấn đề, ha ha.” Giang Tiểu Lâm cười, nét mặt lại chẳng lấy gì làm vui nhưng cũng không tỏ ra đau buồn, hình như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô bèn đứng dậy: “Tôi đi làm việc đây, cám ơn cô đã lắng nghe.”
Giang Tiểu Lâm đi rồi, Cam Lộ uống hết cốc thuốc đã pha sẵn, lại nghĩ đến câu nói của Thượng Tu Văn: “Sinh cho anh một đứa con nhé, Lộ Lộ.”
Cảm xúc trong cô lẫn lộn chẳng khác gì cốc thuốc trộn lẫn nhều vị kia.
Đồng nghiệp của cô đang đối mặt với hiện thực cuộc sống khốc liệt, còn thứ cô đối mặt chỉ là một đòi hỏi không thể nào hợp lý hơn trong hôn nhân.
Thượng Tu Văn luôn chủ động trong mọi việc, mỗi lần anh nhắc đến yêu cầu này đều nhằm những lúc cô không thể hoặc không muốn cự tuyệt. Tình cảm hiện tại của họ đang rất sâu đậm, anh tha thiết có con, còn cô lại do dự, tâm trạng này của cô hình như có cái gì đó không phải.
Trận tuyết lớn hiếm thấy ấp đến, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa. Cam Lộ đang lo Thượng Tu Văn phải lưu lại thành phố J thêm một ngày nữa, nhưng đến giờ tan sở, đang lúc đứng ở trạm xe buýt đợi xe, cô bỗng nhiên thấy tiếng còi xe từ phía sau, quay đầu nhìn, Thượng Tu Văn lái chiếc BMW quen thuộc dừng ngay sau lưng cô. Cô vội vàng xếp ô lại, bước lên xe, vừa mừng rỡ vừa lo lắng: “Sau này anh đừng lái xe trong thời tiết này nữa nhé.”
Thượng Tu Văn gật đầu cười: “Chẳng lẽ không thích anh đón về hay sao?”
“Em thà rằng anh về trễ chứ không muốn anh xảy ra chuyện. À, đã là tháng Chạp rồi, không thể nói lung tung được. Tóm lại, an toàn là trên hết.”
Thượng Tu Văn vuốt tóc cô, mỉm cười không nói, rồi cho xe chạy.
Tuyết rơi dày đặc, cơn gió Bắc thổi qua, những hạt tuyết bé xíu xô nhau vần vũ chao nghiêng theo hướng gió. Cam Lộ nhìn phía trước thở dài: “Hình như em chưa bao giờ thấy một trận tuyết lớn như vậy.”
“Ừ, thành phố J tiếp giáp với núi, những trận tuyết thế này rất thường thấy, đợi anh một chút.” Thượng Tu Văn bỗng nhiên cho xe dừng lại bên đường, rồi xuống xe.
Cam Lộ chỉ nhìn thấy anh lao đi trong tuyết, vòng qua đầu xe chạy đến đường dành cho người đi bộ, rồi hình như ghé vào một tiệm tạp hóa cách đó không xa, bông tuyết che mất tầm nhìn, cô đợi cũng đến 5, 6 phút sau mới thấy anh vội vã quay lại, Cam Lộ vội vàng phủ tuyết rơi trên tóc anh, vai anh: “Anh phải che ô chứ.”
Anh cười cầm lấy tay cô, đưa cho cô một túi giấy. Cô mở ra xem, bên trong là khoai lang nướng bọc bơ vẫn còn bốc khói nghi ngút. Đây là món ăn vặt không biết bắt nguồn từ đâu nhưng rất thịnh hành ở thành phố này, thay đổi khẩu vị khoai lang nướng đơn thuần trước kia, quết thêm bơ vào rồi dùng giấy nhôm gói lại đem đi nướng. Cách làm kết hợp giữa Tây và Tàu này đạt được hiệu quả không ngờ, vừa ngon lại vừa lạ miệng. Phía trước những tiệm bán món này luôn có một hàng người mua xếp hàng rồng rắn. Mùa đông đầu tiên lúc cùng nhau dạo phố, Thượng Tu Văn từng xếp hàng mua cho cô, không ngờ hôm nay trong thời tiết khắc nghiệt thế này, anh lại đội tuyết mua về cho cô lần nữa.
“Ăn đi cho nóng.”
Cam Lộ cầm chiếc thìa nhỏ múc một miếng to cho vào miệng, mùi thơm ngọt lan tỏa trong xe, ngọt từ đầu lưỡi cô ngọt đến tận tim. Thượng Tu Văn lái xe, thi thoảng mìm cười nhìn cô một cái, cô múc một thìa đút cho anh, anh lắc đầu, lúc dừng đèn đỏ, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt nhẹ trên khóe miệng cô, rồi cho vào miệng mình, cái cử chỉ vô cùng gợi tình ấy khiến lòng cô dậy sóng.
Về đến nhà, lúc cả nhà đang ăn cơm, Thượng Tu Văn nói về bước đi tiếp theo của công ty, Cam Lộ ngạc nhiên đến đờ cả người, nhưng mẹ chồng bên cạnh lại vô cùng trấn tĩnh, rõ ràng là đã tiên liệu trước sự việc.
“Nói như vậy có nghĩa là An Đạt chịu toàn bộ trách nhiệm trong việc này?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Không phải vậy, Lộc Lộ à, anh đã bàn bạc với cậu rồi, không thể để việc này kéo dài mãi được, nó ảnh hưởng rất lớn đến việc sản xuất và kinh doanh của Húc Thăng, gây thiệt hại khôn lường. Một mặt, phải phối hợp điều tra, mặt khác, phải áp dụng các biện pháp chủ động, kịp thời.”
Biện pháp chủ động mà Thượng Tu Văn nói là chỉ Húc Thăng trong ngày hôm đó sẽ mở họp báo lần nữa, tuyên bố thành lập hai chi nhánh tiêu thụ, trực tiếp quản lý việc tiêu thụ ở hai tỉnh, thu hồi lại quyền đại lý của các đại lý dưới trướng. Ngô Xương Trí với tư cách là chủ tịch Hội đồng quản trị sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của báo giới, kể về con đường gian khổ, đầy khó khăn trong quá trình tiến hành cải tổ sau khi mua lại một doanh nghiệp sắt thép quốc doanh đang đứng trên bờ vực phá sản, thể hiện việc thêm một bước hoàn thiện quản lý doanh nghiệp, vá lại các lỗ hổng, gánh vác trách nhiệm xã hội, nỗ lực chỉnh đốn lại tình hình hỗn loạn của thị trường sắt thép dùng trong xây dựng.
Nội dung của họp báo lần này đã nhanh chóng được các báo ở tỉnh bên đăng trên trang nhất, bài đăng của báo giới của tỉnh nhà tuy có ngắn nhưng nội dung vẫn thấy được tầm quan trọng.
Thế nhưng Cam Lộ không quan tâm đến tình hình của Húc Thăng, cô hỏi thẳng: “Tu Văn, điều này có nghĩa là Húc Thăng đổ trách nhiệm cho đại lý của mình đúng không? An Đạt sau này sẽ thế nào đây?”
Ngô Lệ Quân đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xử lý công việc phải biết phân nặng nhẹ, việc kinh doanh của Húc Thăng một khi có vấn đề thì không dễ gì thu lại nổi. Tu Văn, con với Dĩ An xử lý cho tốt chuyện ở đây nhé.”
Bà đi thẳng vào trong phòng, Cam Lộ bốc hỏa, quay sang nhìn Thượng Tu Văn, Thượng Tu Văn cười trừ: “Lộ Lộ, ý anh không phải như thế, anh không hề thay Húc Thăng ôm vận rủi này, còn An Đạt không phải chỉ của mình anh, cứ cho là anh có thể, Dĩ An cũng chẳng có lý do gì cùng anh làm việc nghĩa khí này đúng không?”
“Bây giờ đã có người đứng ra nhận trách nhiệm về vụ cốt thép kém chất lượng đó, Húc Thăng coi như đã được rửa sạch oan cho mình, sự việc ở tỉnh bên họ chắc cũng nắm được phần thắng rồi, chứng cứ của Tín Hòa vậy là đổ lên đầu An Đạt, lại thêm Húc Thăng lớn tiếng tuyên bố hủy bỏ quyền đại lý, rõ ràng là chứng thực tội danh của An Đạt, chẳng lẽ em suy đoán không đúng sao?”
“Lấy người vợ thích coi tiểu thuyết trinh thám đúng là phải coi chừng.” Thượng Tu Văn vẫn cười, “Đúng vậy, suy luận của em rất chính xác, nhưng anh không thể để cho An Đạt vì một tội danh không tồn tại mà phải chịu trách nhiệm. Húc Thăng thành lập chi nhánh tiêu thụ thật ra là việc đã được bàn từ trước đó, cũng là sự phát triển tất yếu. Sau chuyện này, thao túng Tín Hòa đưa ra chứng cớ dù là ai thì cũng đau đầu rồi đây.”
“Anh vẫn chưa nói đến vấn đề mà em quan tâm, Tu Văn ạ, anh và công ty của anh sẽ như thế nào?”
“Vừa phối hợp điều tra, vừa thanh lý nợ nần.”
Cam Lộ kinh ngạc, thật sự không thể nào hiểu nổi khẩu khí của anh sao có thể bình thản đến vậy: “Được rồi, anh đừng để em phải suy luận nữa, như vậy là công ty sẽ ngừng hoạt động đúng không?”