Cam Lộ chỉ là lễ phép trả lời Tần Vạn Phong khi ông ấy hỏi cô về thành tích học tập mà thôi, nghe lời chỉ trích này dĩ nhiên vô cùng tức giận, máu nóng sôi lên, cô tuôn một tràng: “Tôi cần gì phải lấy lòng ông ta. Đó gọi là lễ phép, nhưng rõ ràng hai người các người một chút giáo dục và lễ phép cơ bản cũng không có.”
Sau đó mấy ngày, Tần Nghiên Chi vẫn không chịu thôi, từ y phục, cử chỉ cho đến gia đình, cứ có cơ hội là lại cười nhạo Cam Lộ. Cuối cùng ở cạnh hồ bơi, hai người cãi vã chưa hả liền lao vào đánh nhau, từ trên bờ đánh rơi xuống hồ, hai nhân viên cứu hộ cùng Tần Trạm nhảy xuống mới lôi được hai đứa tách nhau ra.
Tần Vạn Phong biết chuyện mắng con gái, an ủi Cam Lộ. Tần Trạm tuy nghịch ngợm, đứng về phía em họ nhưng lại rất thật thà, làm chứng nói Tần Nghiên Chi ra tay trước, Tần Nghiên Chi không ngờ anh mình lại bán đứng mình như thế, tức đến bật khóc nức nở, Cam Lộ không nói một lời nào. Lục Huệ Ninh vừa làm mẹ kế người ta nên cũng phái tỏ thái độ, mắng con gái mình một trận.
Cam Lộ quệt vết máu bị Tần Nghiên Chi cào trên mặt, nhìn mẹ cười nhạt: “Con muốn về nhà.”
Mặc cho Tần Vạn Phong lựa lời dỗ ngọt thế nào, cô cũng nằng nặc đòi về, một phút cũng không muốn lưu lại. Lục Huệ Ninh chẳng thế nghĩ gì được nữa, đặt vé máy bay đích thân đưa Cam Lộ về nhà ngay đêm hôm đó.
Trên đường về Cam Lộ không nhìn mẹ lấy một cái, bước vào nhà vừa nhìn thấy cha ấm ức òa lên khóc nức nở, ông Cam còn chưa tỉnh hết rượu, trong cơn nóng giận đã mắng nhiếc vợ cũ không tiếc lời.
Từ đó trở đi, đừng nói là đến nhà Tần Vạn Phong, đến quà và tiền của mẹ Cam Lộ cũng không muốn nhận. Mãi đến hai năm sau, vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11 chuẩn bị lên 12, ông Cam nhập viện làm phẫu thuật, cô bất đắc dĩ mới gọi điện cầu cứu Lục Huệ Ninh, hai người lúc đó mới khôi phục lại quan hệ.
Lúc thật sự trưỏng thành, nghĩ lại chuyện này, Cam Lộ chỉ thấy buồn cười, cô trước nay không hề là người hành động theo cảm tính, dường như chỉ giận dỗi, hờn mát với người mẹ không lấy gì làm thân thiết của mình, Lục Huệ Ninh cũng đành bó tay với cô con gái cứng đầu này, thường chí tự trào nói: “Coi như kiếp trước mẹ mắc nợ con.”
Cam Lộ sau này cũng chẳng gặp lại Tần Nghiên Chi, đến nỗi mẹ cô có chịu ấm ức ở nhà đó không cô cũng chẳng quan tâm. Cam Lộ lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm, lúc nào cũng mạnh mẽ tinh đời, có lẽ sẽ chẳng chịu thiệt về mình; Tần Vạn Phong trước sau đều đối đãi rất tốt với mẹ con cô, thường thông qua mẹ cô nói với cô có thể cho cô đi du học, chỉ là cô không chấp nhận.
Trường đại học mà Tần Trạm học rất gần trường Đại học Sư phạm, họ thi thoảng cũng chạm mặt nhau, nhận ra nhau nói về chuyện cũ Tần Trạm rất hào sảng xin lỗi cô, cô dĩ nhiên cũng chẳng để bụng chuyện đó. Đôi khi Tần Trạm hẹn cô ăn cơm hay đi chơi, cô thỉnh thoảng cũng đồng ý, chỉ cảm thấy mối quan hệ này thật khó lý giải nên không muốn giới thiệu anh với bạn bè của cô.
Đến khi Tần Trạm có vẻ có ý định theo đuổi cô, cô ngạc nhiên phì cười, lập tức từ chối: “Tôi có ý trung nhân rồi, Tần Trạm ạ, hơn nữa tôi không muốn người ta nói phụ nữ nhà tôi toàn đeo bám đàn ông nhà họ Tần các anh.”
Sự thẳng thừng từ chối của cô không hề làm cho Tần Trạm tức giận, anh thừa nhận cô nói có lý nên vui vẻ chấp nhận.
Địa điểm gia đình họ Tần dùng bữa là hội sở hoa viên Tân Giang do công ty địa ốc Vạn Phong khai thác, hoa viên Tân Giang được khai thác làm ba thời kỳ, chiếm một khu đất rộng với phong cánh thiên nhiên đẹp nhất gần sông của thành phố này, hội sở được xây dựng vào giai đoạn thứ hai, là một kiến trúc cao năm tầng quay mặt ra sông bao gồm nhà hàng, khu giải trí, hồ bơi và phòng tập thế dục, được thiết kế rất phong cách, nhà hàng trong này chủ yếu phục vụ món Quảng, công việc kinh doanh rất tốt, muốn đến ăn phải gọi điện đặt bàn trước.
Lúc Cam Lộ bước vào phòng mà Tần Trạm đã nói, gia đình họ Tần bao gồm vợ chồng Tần Vạn Phong, cha mẹ Tần Trạm đều đã đến trước.
Lục Huệ Ninh hỏi: “Tu Văn đâu, sao không đến cùng con?”
“Anh ấy đi Bắc Kinh công tác rồi, chưa về ạ.”
Tần Vạn Phong năm nay 55 tuổi nhưng giữ gìn sức khỏe rất tốt, dáng người vừa tầm, nhìn chí độ khoảng 50, mái tóc dày rậm đã điểm sợi bạc, hai con mắt ẩn sau cặp kính lão nhìn càng phúc hậu. Ông từ một viên chức nhà nước ra làm ăn riêng, có chút khác biệt so với những đại gia địa ốc xuất thân bình dân khác.
Nhìn thấy cô con gái khiến vợ ông đau cả đầu, chưa bao giờ muốn lộ diện trong các cuộc gặp mặt của nhà họ Tần đến, ông rất vui mừng: “Sau này bớt chút thời gian cùng ăn một bữa nhé, ta chưa gặp nó lần nào, đến đây, Lộ Lộ ngồi cạnh Chi Chi nhé.”
Tần Nghiên Chi không cao lắm, thân hình nhỏ nhắn nhưng phổng phao, đôi mắt to long lanh, làn da trắng ngần, ăn vận thời trang. Cô vừa tốt nghiệp trung học thì đi du học, gia đình không có yêu cầu cao gì ở cô nên đến đến bây giờ vẫn chưa cầm được tấm bằng trong tay dù đã đổi mấy chuyên ngành học, có vẻ giống đi chơi hơn là đi học. Cô từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên tính cách dĩ nhiên vô tư vô lo nhưng đã không còn cái vẻ hống hách coi trời bằng vung như hồi xưa, cử chỉ có thể nói là lịch sự nhỏ nhẹ. Nhìn thấy Cam Lộ, cô chủ động chào Cam Lộ cũng cười đáp lại, thầm cảm thấy được an ủi, xem ra mọi người chẳng ai để bụng khúc mắc bé cỏn con thời niên thiếu.
Tần Nghiên Chi giới thiệu Steven, chồng chưa cưới, đang ngồi bên cạnh cô. Đó là một chàng trai trẻ có vẻ rất điềm đạm, nhã nhặn, là Hoa kiều sinh ra ở Mỹ, tiếng Trung chỉ nghe được bập bõm. Tần Nghiên Chi dùng tiếng Anh xen lần tiếng Trung giới thiệu Cam Lộ với anh, đồng thời kể lại chuyện ngày xưa hai người từng đánh nhau, cô cười khúc khích nói may mà có lần ẩu đả này, ra nước ngoài bị gái Tây gây hấn cũng không thấy sợ hãi.
Tần Trạm cũng thuận miệng phụ họa, nói thật ra không ngờ nhìn Cam Lộ hiền lành thế mà cũng đanh đá phết, từ đó trở đi, có thể nói anh đã biết con gái ngoài mặt và trong lòng bất nhất đến mức độ nào.
Mấy người trẻ đều cười, Cam Lộ có chuyện trong lòng nên chẳng có tâm trạng đâu để góp vui với họ, khó khăn lắm cô mới dằn lòng đến khi bữa cơm kết thúc. Họ còn rủ rê lên khu giải trí ở lầu trên chơi snooker nhưng Cam Lộ báo còn có việc không đi. Cô đi rớt lại phía sau, hạ thấp giọng hỏi Tần Vạn Phong: “Chú Tần, con nghe Tần Trạm nói, công ty mậu dịch An Đạt gần đấy gặp phải rắc rối, con muốn biết tình hình cụ thế như thế nào ạ.”
Tần Vạn Phong không khỏi ngạc nhiên: “Lộ Lộ, sao con lại có hứng với chuyện này, có bạn làm ở ngành này à?”
Cam Lộ quyết định nói sự thật: “Không, chú Tần ạ, An Đạt là công ty chồng con Thượng Tu Văn hùn vốn với một người bạn, hiện giờ anh ấy đang công tác ở Bắc Kinh chưa về.”
Tần Vạn Phong bỗng đanh mặt lại, quay sang nhìn Lục Huệ Ninh một cái: “Mẹ con chưa bao giờ nói với chú điều này.”
“Mẹ cũng không biết cụ thể Tu Văn mở công ty gì.”
Lục Huệ Ninh chỉ ăn cơm cùng Thượng Tu Văn một lần dưới sự sắp đặt của Cam Lộ, lúc đó có hỏi công ty Tu Văn kinh doanh cái gì, anh nói với bà là đại lý sắt thép xây dựng, quy mô rất nhỏ. Lục Huệ Ninh đang định nói là có liên quan đến ngành nghề của Tần Vạn Phong thì bị con gái trợn mắt cánh cáo, bà trước nay luôn có chút kiêng dè con gái, chỉ cười khan một tiếng, không nói gì thêm nữa. Lúc này bà không khỏi sốt ruột, vội vàng hỏi: “Công ty Tu Văn xảy ra chuyện rồi à? Có nghiêm trọng lắm không, Vạn Phong?”
Tần Vạn Phong dẫn mẹ con Cam Lộ vào một phòng trà trên tầng ba, ở đây rất yên tĩnh, ông gọi phục vụ bưng trà Phổ Nhĩ lên, Lục Huệ Ninh báo phục vụ lui ra, tự tay pha trà.
“Trước mắt những gì chú biết được chỉ là, công ty địa ốc Tín Hòa đã đưa ra bằng chứng, Húc Thăng thông qua đại lý An Đạt bán cho họ một lô cốt thép có vấn đề nghiêm trọng về chất lượng.”
“Việc này xảy ra vào lúc nào ạ?”
“Hôm nay chú mới nhận được tin tức, người trong ngành vẫn chưa biết nên có lẽ đây là sự việc xảy ra một hai ngày gần đây. Lãnh đạo Cục Xây dựng đã mở cuộc họp nghiên cứu, và đã báo cáo lên lãnh đạo tỉnh, chuẩn bị cùng Sở Công thương, Cục Kiểm nghiệm chất lượng triển khai điều tra. An Đạt sáng sớm ngày mai có lẽ sẽ bị niêm phong phục vụ công tác kiểm tra, tạm thời ngừng kinh doanh. Nếu họ có thể chứng minh lô hàng kém chất lượng này là của Húc Thăng, nếu họ không lưu tình, chú đoán là sẽ bị phạt rất nặng đấy. Nhưng tiêu chuẩn chất lượng sắt thép trong xây dựng không dễ nói, phạm vi chứng nhận QA của các công ty sắt thép rất rộng, nếu Húc Thăng cố ý để An Đạt tự bơi, thì An Đạt có thế nào cũng chẳng nói rõ ràng được.”
Cam Lộ thẫn thờ, một lát sau mới nói: “Chú Tần ạ, chủ tịch hội đồng quản trị của Húc Thăng Ngô Xương Trí là cậu của Tu Văn, con nghĩ họ quyết định thế nào cũng rất khó khăn.”
Tần Vạn Phong ngạc nhiên: “Ta thật không biết giữa họ lại có mối quan hệ này”, ông có vẻ trầm ngâm, “Chỗ kỳ lạ trong chuyện này ta nghĩ mãi vẫn không thông, ảnh hưởng của bài báo lần trước đã tiêu tan rồi, Tín Hòa vì sao đột nhiên còn ra mặt làm chứng. Nếu đơn thuần là muốn đối chọi với An Đạt cũng không cần thiết phải tung ra chiêu này, nhưng nếu đối đầu với Húc Thăng lại càng khó hiểu hơn, Húc Thăng chiếm hơn nửa thị phần sắt thép xây dựng của cả hai tỉnh, là doanh nghiệp tư nhân được sự hỗ trợ của tỉnh bên, thực lực của Tín Hòa và Húc Thăng không cùng một tầng bậc, nên cũng không có xung đột lợi ích trực tiếp, Thẩm Gia Hưng đi nước cờ này thật khiến người ta không tài nào hiểu được.”
“Thẩm Gia Hưng là ai?” Lục Huệ Ninh mù mờ hỏi.
“Là ông chủ Tín Hòa, ông ta với vợ khởi nghiệp từ kinh doanh quần áo. Mấy năm trước mới bắt đầu kinh doanh địa ốc, rất lớn gan, vừa mời một nhà môi giới địa ốc nổi tiếng ở tỉnh khác về làm tổng giám đốc.”
Cam Lộ chợt nhớ đến Nhi*p Khiêm, nhớ đến cảnh báo bí mật mà anh nói vài ngày trước, bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt, khó khăn lắm mới dằn xuống được.
Lục Huệ Ninh nghe mà hoàn toàn chẳng hiểu gì, nhưng nhìn bộ dạng sững sờ, đờ đẫn của Cam Lộ, không khỏi xót xa cho con gái: “Vạn Phong, anh xem có cách nào giúp Tu Văn không.”
Cam Lộ vội vã nói: “Con chỉ muốn tìm chú Tần để nắm tình hình, cụ thể xử lý thế nào, cũng phải đợi Tu Văn bàn bạc với người cùng hợp tác.”
Tần Vạn Phong gật gù: “Ta sẽ lưu ý đến chuyện này, nhưng Lộ Lộ ta thấy con cũng đừng nên quá lo lắng, Tu Văn và Húc Thăng đã có mối quan hệ như vậy, ta tin chuyện này tiến triển không quá gây bất lợi cho An Đạt.”
Lục Huệ Ninh rất tin tưởng vào năng lực của Tần Vạn Phong, nghe vậy liền yên tâm: “Ừ đúng đó, đừng chau mày khổ sở như thế, con cũng cứng đầu lắm cơ, nếu sớm để Tu Văn hợp tác với Vạn Phong thì đâu có xảy ra rắc rối này.”
Tần Vạn Phong mỉm cười: “Thanh niên trẻ độc lập phát triển là việc tốt, thật ra công ty ta cũng dùng một phần sản phẩm của Húc Thăng, nhưng trực tiếp nhập hàng, công ty địa ốc nhỏ mới phải thông qua đại lý lấy hàng, chất lượng của Húc Thăng trước nay có thể nói là được. Chờ ngày mai cơ quan chức năng đưa ra biện pháp xứ lý đã, cần gì cứ gọi cho ta nhé, đừng ngại.”
Lộ Lộ từ chối Tần Vạn Phong cho tài xế đưa cô về nhà, cô muốn dạo bộ một lát. Ra khỏi hội sở hoa viên Tân Giang, cô gọi điện cho Thượng Tu Văn nhưng di động anh đã tắt máy, cô nghĩ chắc là anh đang ở trên máy bay nên gọi cho Phùng Dĩ An, chuông reo rất lâu Phùng Dĩ An mới bắt máy, nhưng lại vội vã nói: “Lộ Lộ, tôi đang bàn công việc, chút nữa sẽ gọi cho chị sau.”
Cam Lộ đứng lặng ở bên đường Tân Giang, nhất thời không biết phải làm gì.
Đường ở đây hai bên trồng liễu Ý và ngô đồng Pháp cao lớn, bây giờ đã gần cuối mùa thu, từng đợt gió mang hơi lạnh thổi bay những chiếc lá vàng khô quay vài vòng trên không trung rồi rơi đầy trên đất, trước mắt là khung cảnh vắng lặng, đìu hiu, có lẽ chí đợi một cơn mưa lạnh đột ngột đến là chính thức đổi mùa, nhường chỗ cho mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt dài lê thê. Xe cộ chạy vun ✓út trên đường, người đi bộ tất bật, vội vã. Mỗi người có đích đến khác nhau, họ đi lướt qua nhau, ai cũng chỉ quan tâm đến hướng đi của mình, không rảnh để quan tâm đến đích đến của kẻ khác.
Lòng cô rối bời, không muốn về nhà nhưng lại chẳng biết đi đâu. Cô trước nay đều nghĩ mình là cô giáo nên không dám để chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, hôm nay còn phải soạn giáo án, chuẩn bị bài, làm dụng cụ dạy học phục vụ cho cuộc thi giáo viên giỏi, dù lòng có tê dại thế nào đứng tần ngần ở đây cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cô đứng một lúc nữa đang định vẫy tay gọi taxi thì chuông điện thoại reo lên, vốn cho rằng là Phùng Dĩ An gọi lại, lấy ra xem thì lại là số của Nhi*p Khiêm.
Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình nhỏ của di động, Cam Lộ nhất thời do dự không muốn nghe. Lúc ở phòng trà, lúc nghĩ tới Nhi*p Khiêm cô rất tức giận nhưng bước ra ngoài bình tĩnh lại, cô lập tức từ bỏ suy nghĩ gọi điện hỏi tội anh. Người yêu cũ, chẳng qua chỉ là một người qua đường mà mình biết tên, chẳng cần phải có bất cứ nghĩa vụ gì đối với cô, dù cho trong chuyện này anh có vào vai gì đi chăng nữa, cô thấy mình không có tư cách căn vặn anh.
Chuông đỉện thoại vẫn reo không ngừng, cuối cùng cô cũng ấn nút nghe “Chào anh.”
Nhi*p Khiêm không để tâm đến ngữ điệu xa lạ trong giọng nói của cô “Em đang ở đâu, có tiện ra ngoài một chút không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô cười nhẹ “Nói vậy là anh đang giữ đúng lời hứa thông báo cho em tin xấu sao?”
Nhi*p Khiêm sững lại: “Em biết rồi à?”
“Ừ, tin xấu lúc nào cũng lan nhanh mà.”
“Chuyện này mãi chiều nay anh mới biết.”
“Ồ” Cô lạnh lùng đáp lại rồi không nói thêm gì nữa.
Tiếng cười của Nhi*p Khiêm từ đầu dây bên kia vọng lại: “Lộ Lộ, em không nghĩ anh đang đối chọi với chồng em đấy chứ.”
“Không hề, em đâu phải người nông cạn đến vậy, anh mới gặp Tu Văn một hai lần, chỉ gật đầu chào nhau, chẳng thù chẳng oán, hơn nữa công việc của giám đốc chuyên môn không thể cầm tiền của ông chủ rồi bày ra chiến trận như vậy để đối phó với anh ấy.”
“Em nhìn vấn đề lý trí hệt như trước đây” Nhi*p Khiêm lạnh lùng nói, “Nhưng rất rõ ràng, em đang giận anh.”
Cam Lộ thẳng thắn thừa nhận: “Mới đầu thì có một chút, nhưng nghĩ thông suốt rồi thì sao có thể giận được, chỉ là bây giờ em chẳng có tâm trạng trò chuyện với ai.”
“Dành chút thời gian nói chuyện với anh đi, chúng ta phải gặp nhau chứ, anh nghĩ có một số chuyện em biết thì tốt hơn.”