Gia Cố Tình Yêu - Chương 16

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Ai có thể thoát khỏi mê đắm
Cam Lộ lên lầu về phòng mình. Nguyên tầng một chỉ có một phòng rộng rãi của vợ chồng cô, bao gồm cả phòng làm việc và phòng ngủ, được bài trí rất nhã nhặn và thoải mái. Sau khi cô dọn về đây, sự thay đổi duy nhất chỉ là phòng làm việc có thêm một chiếc bàn, giống như chiếc bàn Thượng Tu Văn quay mặt ra cửa sổ. Bàn làm việc của cô ngoài chiếc laptop ra không còn thứ gì khác, nhưng bàn của Thượng Tu Văn thì giống như một văn phòng nhỏ, máy tính, máy fax, máy in đủ cả, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, chỉ có máy fax là không thường dùng đến, Thượng Tu Văn thi thoảng mới lại chỗ nó nhận giấy tờ.
Cô ngồi xuống chiếc sô pha đặt ở một góc tường, vứt túi xách sang một bên, duỗi hai chân ra, thẫn thờ nhìn về phía trước. Điện thoại lại rung lên, cũng là Thượng Tu Văn gọi.
“Lộ Lộ, sao em không nghe điện thoại?”
“Em mới đi hát cùng Giai Tây về, không nghe thấy tiếng điện thoại.”
“Chơi vui chứ, cổ tay em thế nào rồi?”
“Không sao cả, lúc bôi thuốc cảm giác tê tê rát rát vậy thôi, không đau lắm. Em vừa về đến nhà. Tu Văn…” Cô ngập ngừng gọi tên anh rồi lại không biết nói gì tiếp nữa.
Thượng Tu Văn đợi một lúc, cười nhẹ: “Nhớ anh rồi à?”
“Ừm, em nhớ anh. Khi nào thì anh về?”
“Sớm ngày mai anh còn phải bay đến Bắc Kinh một chuyến, có lẽ ở lại đó hai ba ngày. Đợi anh về sẽ xem kỹ tay em, mấy ngày này em đừng cử động nhiều quá, có nghe không?”
Cam Lộ lại “ừm” một tiếng: “Trước đây anh đâu có đi công tác nhiều như vậy.”
“Ừ, gần đây công việc hơi nhiều, không có nhiều thời gian ở bên em, đợi giải quyết xong đợt này, anh nhất định sẽ bù đắp, tranh thủ nghỉ đông đưa em đi nghỉ dưỡng. Em thích đi đâu?”
“Muốn đi đâu cũng được chứ?”
“Chỉ cần không phải ngoài vũ trụ là được.” Trong lời nói cùa Thượng Tu Văn ẩn chứa nụ cười.
Cô nghĩ một lúc, “Thật ra em luôn muốn đi Anh quốc, đến những nơi phá án trong các tiểu thuyết trinh thám kinh điển, vùng quê nhỏ, trang viên, lâu đài, những con đường dày đặc sương mù ở Luân Đôn”
“Đây quả là lý do du lịch kỳ lạ nhất mà anh từng nghe.” Thượng Tu Văn phì cười trêu cô, Cam Lộ có thể tưởng tượng ra lúc này chắc hắn khóe miệng anh nhếch lên, mắt hơi híp lại, lộ ra cái thần thái từng khiến cô mê mệt, trong lòng bỗng có gì đó xót xa. “Được rồi, chỉ cần đủ thời gian, chúng ta sẽ đến Anh quốc.”
“Nhưng đi Anh đắt lắm.”
“Quả thật không rẻ, nhưng anh nghĩ chúng ta có thể lo được. Hơn nữa Thiếu Côn có nhà ở đó, anh ta chạy lung tung khắp thế giới, một năm ít nhất cũng gần 10 tháng vắng chủ, chúng ta có thể ở nhà anh ấy.”
Thượng Thiếu Côn là anh bà con xa của Thượng Tu Văn, anh ta mất cha mẹ từ khi mới hơn mười tuổi, cha Thượng Tu Văn đem về nuôi nấng, anh ta chỉ lớn hơn Thượng Tu Văn có mấy tháng. Hai năm trước, Thượng Tu Văn đưa Cam Lộ đi trăng mật ở Maldives, Thượng Thiếu Côn đã sang đó gặp mặt bọn cô, trong ấn tượng của Cam Lộ, đó là một người đàn ông đẹp trai mà lặng lẽ.
Cam Lộ im lặng một lát rồi chuyển đề tài: “Mấy hôm nay mẹ ăn uống, nghỉ ngơi không được tốt cho lắm, ngày mai anh nhớ gọi cho mẹ, xem có cần đến bệnh viện kiểm tra không, em có thể đi cùng bà.”
“Ừ, ngày mai anh sẽ nói với mẹ, Lộ Lộ, tính cách mẹ rất mạnh mẽ, có lẽ sẽ không chủ động nói gì, em giúp anh lưu tâm đến mẹ, có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay, chuyện trong nhà phiền em vậy.”
“Vợ chồng với nhau, anh nói gì mà khách sáo thế?”
“Cứ vậy nhé, em đi ngủ sớm đi.” Anh ngừng một lát, rồi dịu dàng nói thêm một câu: “Anh nhớ em.”
Đặt điện thoại xuống, Cam Lộ cảm thấy mệt mỏi, bèn đi tắm sau đó lên giường. Cô cầm quyển “Cô gái của thời gian” để ở tủ đầu giường, lật đến trang có đánh dấu, xem vài dòng rồi gấp lại để xuống chỗ cũ.
Trước mặt là cuốn truyện trinh thám mà cô thường xem, nghi án xuất hiện, mọi người đều có động cơ, đều nằm trong diện tình nghi, mỗi một nhân vật đều được định đoạt không ít thì nhiều manh mối. Độc giả giống như thám tử trong truyện, cũng có cơ hội bình đẳng tiếp cận ẩn số cuối cùng đó, tuy được tác giả nổi tiếng viết, độc giả hầu không có khả năng thắng trong cuộc đấu trí với thám tử, biết trước được đáp án. Nhưng một trong những hứng thú của độc giả đó là cùng với thám tử phân tích, xâu chuỗi manh mối, đưa ra suy luận logic để tìm ra được chân tướng sự việc.
Cam Lộ đau xót phát hiện ra, cuộc sống của cô đã bắt đầu xuất hiện một mớ những nghi ngờ, trong tay cô nắm rất nhiều manh mối: lời cảnh báo của Nhi*p Khiêm, tâm trạng bất thường của mẹ chồng Ngô Lệ Quân, hành tung thất thường của Thượng Tu Văn, sự khiêu khích kỳ lạ của người yêu cũ của chồng Hạ Tĩnh Nghi, những tiết lộ vừa rồi của Tần Trạm
Thế nhưng không ai có thể trừu tượng hóa cuộc sống bằng những suy luận đơn giản.
Quan trọng hơn là, tiểu thuyết trinh thám có một nguyên tắc “bất nhị” (không có hai), chính là để tránh để tình cảm chen vào câu chuyện, để tránh tâm trạng phi lý tính ảnh hưởng đến quá trình suy diễn thuần túy lý tính. Còn bây giờ, Cam Lộ đối diện với một mớ bòng bong nghi vấn xuất phát từ người thân nhất của cô, cô không biết phải tìm hiểu sự thật này như thế nào, càng không xác định được cô có cần thiết phải tiếp tục tìm hiểu hay không, dù là trong tiểu thuyết, khi lộ ra chân tướng lúc nào cũng xấu xí và vô tình.
Cam Lộ tắt đèn để đầu giường, nằm hẳn xuống. Ánh đèn dưới đất mờ ảo khiến căn phòng không chìm hẳn vào bóng đêm, ban đầu cô chẳng muốn dọn về đây một chút nào, cô rất không thích cái ánh sáng này, bèn nũng nịu than phiền với Thượng Tu Văn: “Cái ánh đèn này khiến em chẳng thể nào ngủ được.”
Thượng Tu Văn ôm lấy cô nhấc bổng lên, để cô nằm bên phải mình: “Anh sẽ khiến em chỉ chú ý đến anh khi ở trên giường, hoàn toàn không có ý thức về sự tồn tại của ánh đèn. Lúc ra khỏi giường, cái đèn này rất hữu dụng đấy.”
Quả thật, nằm bên phải anh nhìn không thấy ánh đèn, lúc thân thể anh phủ lên người cô, lại thêm những cái hôn nồng nàn liên tiếp đến hoàn toàn che hết những tia sáng nhỏ đó.
Thi thoảng nửa đêm tỉnh giấc, cô mới hiểu được tác dụng của ánh đèn nhỏ này.
Thế nhưng bây giờ, một mình một cõi, cô lại mất đi sự trấn tĩnh và cảm giác hưởng thụ lúc trước, tâm trạng ngổn ngang lúc này khiến cô bất giác nhớ đến lúc bắt đầu yêu Thượng Tu Văn.
Dù cho nụ hôn phía sau viện bảo tàng khoáng sản ở ngoại ô thành phố J kéo dài và đầy cảm xúc, hai người hình như đều chưa chính thức bước vào tâm trạng khi yêu.
Thượng Tu Văn buông Cam Lộ ra, nét mặt trở nên nghiêm túc, hơn nữa hình như có vẻ lơ đãng, hồn để tận đẩu đâu, cái dáng vẻ đó của anh lại khiến Cam Lộ nhanh chóng thoát ra khỏi cái cảm giác xúc động đến đờ đẫn cả người, hai người ngược lại còn xa cách hơn, lên xe cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Cam Lộ tựa lưng vào ghế, dù mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe nhưng trong đầu thì trống rỗng. Mãi đến khi xe chạy đến cùng một nơi lần thứ ba, cô mới không nén được hỏi: “Anh thích con đường này lắm à?”
“Không thích, anh chỉ là đang tìm một quán ăn.” Giọng anh điềm tĩnh, chẳng khác gì so với thường ngày.
Thành phố nhỏ vào dịp Tết mọi người đều nghỉ lễ, chẳng ai xem trọng buôn bán vào lúc này, đa số các hàng quán đều đóng cửa, ven đường chỉ thấy một màu quạnh hiu.
“E rằng hôm nay rất khó tìm được quán ăn mở cửa.”
“Chẳng trách anh họ anh mời chúng ta đến ăn cơm, anh ấy phải gọi điện đặt trước nhà hàng mới được đấy.”
Cam Lộ đề nghị: “Chi bằng vào siêu thị mua chút gì đó, chúng ta về nấu lên ăn.”
Thượng Tu Văn mỉm cười: “Về lý mà nói đây là cơ hội để anh thể hiện, nhưng anh không thể không thành thực thừa nhận anh chưa bao giờ nấu cơm.”
“Em nấu là được rồi, đừng kỳ vọng quá cao, no bụng thì không thành vấn đề.”
Đã qua thời gian mọi người đổ xô mua sắm dịp cận Tết, trong siêu thị rất ít người. Hai người đẩy xe đựng đồ, thong thả đi qua các kệ hàng, Cam Lộ chọn thức ăn đều hỏi ý kiến Thượng Tu Văn, anh cười nói: “Anh không kén ăn, cơ bản là ăn gì cũng được.”
Cam Lộ nghĩ thường thì những người trả lời như thế rất kén cá chọn canh, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ định nhanh chóng đối phó với bữa tối xong ai về phòng nấy là tốt rồi.
Lúc về đến biệt thự thì trời đã tối hắn, đèn bật sáng chỉ thấy phong cách gian bếp được bày trí theo kiểu kiến trúc phương Đông, nền lát đá xanh, ở giữa là quầy bar được làm toàn bộ bằng gỗ nổi lên như một ốc đảo nhỏ, hoa văn tinh tế mà đậm đặc, xa xỉ một cách không cần thiết, thiết bị nhà bếp mới tinh, bóng loáng, xem ra chẳng giống có người từng nấu nướng ở đây. Cam Lộ mừng thầm may mà mình không định trổ tài nấu ăn ở nơi lạ lẫm này, chỉ mua vài món ăn thường ngày.
Cô tìm đủ dụng cụ làm bếp, rửa, xắt đồ ăn thành thục, Thượng Tu Văn để mặc cô bận rộn, thậm chí cũng không giả vờ khách sáo hỏi có thể giúp được gì không. Cô cũng chẳng để ý đến anh, nấu nồi lẩu thập cẩm trước, sau đó bắc chảo lên chiên sủi cảo. Lúc bất chợt quay đầu sang thì thấy Thượng Tu Văn đang tựa cửa nhìn mình, thần thái chăm chú đó ít nhiều không giống với thường ngày, cô không khỏi nghi hoặc: “Sao thế?”
Thượng Tu Văn mỉm cười, ở một khoảng cách khá xa xem ra thái độ của anh rất thoải mái, không căng thẳng như lúc trên xe: “Không có gì.”
Cam Lộ khẽ làm động tác nhún vai, chăm chú chiên sủi cảo, lật xong đợi hơi vàng một chút thì gắp ra đĩa, đồng thời khóa ga lại: “Ăn ở đâu đây?”
“Ở đây là được rồi, nếu hai người chúng ta đến nhà ăn, thì không khí sẽ rất loãng.” Thượng Tu Văn cuối cùng cũng bước tới, bê nồi lẩu đến đặt giữa quầy bar, cô lấy thêm nước chấm sủi cảo rồi cùng bê lên, hai người ngồi ở hai chiếc ghế cao đối diện nhau.
“Em coi như từ khách thành chủ, đừng khách sáo nhé.”
Ba bóng đèn chùm khiến quầy ba sáng rực, món ăn bốc khói nghi ngút, dưới ánh đèn càng tăng vẻ ngon mắt, hấp dẫn. Cam Lộ quyết tâm không để việc dùng bữa của mình bị ảnh hưởng, không nhìn Thượng Tu Văn lấy một lần, múc canh đầy bát của mình cô bắt đầu cắm cúi ăn.
“Tài nấu nướng của em rất tuyệt, vừa rồi ngắm em nấu ăn, anh cảm thấy nếu mình đến giúp thì càng làm vướng bận em hơn.” Thượng Tu Văn cũng bắt đầu ăn, mà còn ăn rất ngon lành.
Cam Lộ cười: “Có một việc anh có thể giúp đấy, một lát nữa rửa chén bát nhé.”
Thượng Tu Văn ngớ ra, nuốt nửa miếng sủi cáo còn lại, bỏ đũa xuống lấy khăn ăn lau miệng, động tác của anh khoan thai, sau đó cười không thành tiếng, hơi nóng lượn lờ quanh hai người, nụ cười của anh có gì đó ௱ôЛƓ lung bất định, Cam Lộ lại một lần nữa bị mê hoặc bởi nụ cười cởi mở, ấm áp ấy, chỉ còn nước cúi đầu đối phó với miếng sủi cáo và bát canh trước mặt, cố gắng giữ trái tim đang loạn nhịp của mình bình tĩnh trở lại, cô tự nói với mình có lẽ cô đang nghĩ quá nhiều, anh vì chuyện rửa bát mà cười thoải mái như thế quả thật có chút kỳ quặc.
Thượng Tu Văn ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn như một sự tâng bốc Cam Lộ, sau đó dọn đẹp rồi đi rửa chén bát. Cam Lộ một mình đi dạo trong khu nhà kính trồng hoa được xây trong vườn. Buổi tối hôm đầu tiên, cô và Tân Thần, bạn gái Phùng Dĩ An ở cùng một phòng trên tầng 1, Tân Thần vô tình nhắc đến nhà kính trồng hoa trong vườn thật quá xa xỉ, bên trong hoa diên vĩ, đỗ quyên nở đẹp vô cùng, còn có nhiều loại lan quý, cô quyết định đến đó xem.
Cô lấy tay đẩy nhẹ, cửa phòng bật mở, cô thuận tay bật một công tắc trong một hàng công tắc đèn phía bên cạnh, chỉ vài ngọn đèn ở một bên tỏa sáng, ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn đủ để cô nhìn thấy rõ ràng.
Căn phòng hoa này rộng chừng khoảng 100m2, một bên bày trí vô số giò lan cao thấp, một bên là một dãy hoa màu xanh tím đang khoe sắc, đây có lẽ là hoa diên vĩ mà Tân Thần nhắc đến, ở giữa phòng là hoa đỗ quyên đỏ rực rỡ. Trải ra trước mắt Cam Lộ là tấm thảm hoa đầy màu sắc, cảm giác choáng ngợp vô cùng, chỉ là nhiệt độ ở trong phòng hơi cao, độ ẩm lớn, hương hoa ngào ngạt quyện với mùi đất ngai ngái tạo thành một mùi rất khó ngửi khiến người ta nhức đầu, chẳng thể nào là nơi dạo bộ lý tưởng.
Cam Lộ đưa tay tắt đèn, định bước ra thì ngón tay chạm phải một bàn tay ấm nóng, cô giật nảy mình quay đầu lại, Thượng Tu Văn không biết đã đứng sau lưng cô tự bao giờ, được đà nắm chặt lấy tay cô, bàn tay còn lại bật liền mấy công tắc đèn. Bỗng chốc, trong phòng vang lên tiếng nhạc nhè nhẹ, du dương, mọi ngóc ngách đều sáng bừng lên, ánh sáng ấm áp, những ô quạt gió chung quanh tự động quay tít, không khí tươi mát dễ chịu ùa vào căn phòng. Cam Lộ tròn mắt như đang xem một màn ảo thuật, định nói gì đó thì cánh tay Thượng Tu Văn nhẹ nhàng vòng qua người cô, kéo cô vào lòng, môi anh phủ lên bờ môi đang hé mở vì kinh ngạc.
Nụ hôn này còn sâu hơn cả nụ hôn ban sáng, xung quanh hương hoa ngào ngạt, tiếng nhạc dìu dặt, trầm bổng. Khung cảnh tác động đến tâm trạng con người vô cùng kỳ diệu, Cam Lộ mơ hồ nhận ra rằng, ít ra mấy phút trước, cô còn quyết định giữ khoảng cách an toàn với người đàn ông này, vậy mà chớp mắt đã đắm chìm trong nụ hôn với anh, không còn là chính mình nữa.
Đột nhiên hai ngọn đèn pha quét ngang phòng hoa, có tiếng xe chạy vào trong vườn. Cam Lộ thất kinh, vội vàng thoát khỏi cái hôn đó, quay đầu nhìn ra ngoài. Xe chạy thẳng vào trong ga-ra, sau đó là tiếng xe thắng gấp.
Thượng Tu Văn vẫn ôm cô, cô ngả đầu về sau nhìn anh đang hướng ra ngoài, khóe miệng khẽ nở nụ cười, dưới ánh đèn vô cùng dịu dàng, tựa như hào quang đang chuyển động cô lại ngẩn ngơ, một lát sau mới nhớ ra mình định hỏi gì: “Là ai vậy?”
“Vào ga-ra mà vẫn lái xe với tốc độ đó thì chỉ có thể là ông anh họ phong lưu của anh, không cần để ý đến anh ta.”
Bên ngoài xa xa vọng đến tiếng cười khúc khích của đôi nam nữ sau đó thì trở về yên tĩnh, Thượng Tu Văn buông cô ra, tắt một số công tắc, quạt gió ở cửa sổ đóng lại, chỉ còn mấy ngọn đèn ở bốn góc phòng còn sáng, sau đó lại ôm lấy Cam Lộ đang có chút bối rối, ngồi xuống chiếc ghế nằm bằng mây đặt ở một bên, cái tư thế thân mật ᴆụng chạm toàn bộ cơ thế đó khiến Cam Lộ bỗng thấy run rẩy, anh thấy ngay được điều đó, ghé sát tai cô thì thầm: “Chúng ta ngồi đây một lát nhé?”
“Anh không muốn anh họ trông thấy đúng không?” Cam Lộ thấy buồn cười.
Thượng Tu Văn cười rất nhẹ, giọng thoải mái: “Không, anh có thể tùy ý ra vào ở đây, anh ta cũng biết anh đến, còn anh ta rất ít khi đến đây, anh đoán người anh ta dẫn đến không phải là chị dâu, chúng ta ngồi ở đây một lát rồi hẵng vào để khỏi phải ngượng ngùng khi chạm mặt.”
Cam Lộ không ngờ anh lại thẳng thắn tiết lộ chuyện riêng tư của gia đình như thế nên chẳng thể đưa ra lời bình luận nào. Anh ôm lấy cô, nằm yên lặng, cô dần thả lỏng người: “Thay đổi không khí một chút em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nhưng em không hiểu căn phòng này ngột ngạt, kín mít như thế, hoàn toàn không thể ở lâu, sao lại để chiếc ghế này ở đây?”
“Anh họ anh rất phóng đãng, còn cậu anh lại là người rất nho nhã, ông thường đến đây uống rượu thưởng hoa, rồi ngâm thơ kiểu “Hoa gian nhất hồ tửu. Độc chước vô tương thân.” Thượng Tu Văn hài hước nói. (Trong hoa một bầu rượu. Riêng mình chẳng có ai - thơ Lý Bạch - Trần Trọng San dịch)
“Chẳng trách cách bài trí trong nhà có vẻ cổ điển truyền thống, còn treo rất nhiều tranh chữ.”
“Cậu rất thích sưu tầm tranh chữ, nhưng những bức treo ở đây đều là của các nhà thư pháp hiện đại, không đáng giá cho lắm, những bức thật sự có giá trị được sưu tập một nơi sưu tầm riêng trong thành phố, không thể tùy tiện khoe với người ngoài. Căn biệt thự này lúc mua không đắt lắm, nhưng thuê người trang trí nội thất lại rất tốn kém. Anh nói đùa với cậu cây thấp, tường mới, tranh không cổ, chẳng có chút gì là phong cách thế gia.”
Cam Lộ cũng thấy buồn cười: “Anh sắp đạt tới trình độ của công tử Bắc Vĩ Chu rồi đấy.”
Thượng Tu Văn ngẩn ra, ngay sau đó Cam Lộ có thể cảm nhận rất rõ иgự¢ anh đang rung lên vì cười, không khỏi bối rối: “Ấy, em nói không buồn cười đến vậy chứ.”
Anh đặt một nụ hôn lên tóc cô: “Không, anh cảm thấy rất thú vị. Em nói đúng, làm gì có thế gia, chỉ là không thể tự dán mác nhà giàu mới nổi lên trán mình thôi. Cậu anh rất được, ông là một nho thương, thời gian rảnh rỗi thích ngồi ở phòng đấu giá tranh giơ bảng, gặp gỡ với các họa sĩ, nhà văn, học giả, trà trộn vào trong giới văn nhân. Nói không quá lời, anh họ anh cũng có chút thanh thế ở thành phố nhỏ này.”
Cam Lộ quen biết anh hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh nói đến chuyện gia đình, hơn nữa cách nói lại mang chút phê phán, nhưng giọng điệu thì vô cùng thoải mái, gần giống như của một kẻ đứng ở trên nhìn xuống kể chuyện không liên quan đến mình, cô không biết nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Thượng Tu Văn mở rộng đề tài: “Tiếc là em không uống rượu, nếu không chúng ta đối ẩm ở đây cũng là một ý kiến hay đấy.”
“Anh có thể đem rượu đến uống mà.”
“Lý Bạch uống rượu cùng trăng, anh uống một mình thì có khác gì uống rượu sầu, chẳng thú vị chút nào.” Cam Lộ không thích thảo luận về rượu, cô chuyển sang đề tài khác, “Hoa ở đây đều là do cậu anh trồng à?”
“Cậu làm gì có thời gian, đều là do thợ hoa chăm sóc đấy, bây giờ đang là Tết, công nhân về quê ăn Tết hết rồi.”
Yên lặng hồi lâu, tiếng nhạc du dương phát ra từ bốn góc càng làm tăng thêm vẻ tĩnh lặng cho căn phòng, họ có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của nhau. Cam Lộ sợ sự im lặng này, muốn tìm lời để nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, bất lực nhìn trần nhà trong suốt bằng thuỷ tinh. Tuy có người chuyên dọn dẹp nhưng trần nhà vẫn tích một lớp bụi mỏng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh trăng khuyết lưỡi liềm trên bầu trời, rất hợp với tiếng nhạc êm dịu và một rừng hoa tươi đang khoe sắc. Tiếng nhạc dìu dịu, hương hoa ngào ngạt, đây quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh, dù cho lòng Cam Lộ có rối bời đến đâu cũng dần dần bĩnh tĩnh trở lại. Cô thư thái nằm trong lòng anh, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cô không biết mình đã thi*p đi bao lâu nhưng lúc giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, anh hình như đang ngủ, hơi thở đều đều nhẹ nhàng. Lần đầu tiên cô nhìn gần anh đến vậy, gương mặt thư thái khi ngủ, khác hoàn toàn với vẻ xa cách và phớt đời thường ngày. Lòng cô bỗng dậy nên cảm giác thân thương.
Hồi trước cô với Nhi*p Khiêm nhiều lắm chỉ là ôm hôn, nhưng cô luôn thấy ngượng ngùng, Nhi*p Khiêm cũng chẳng khá hơn. Nói cho cùng, họ là chàng trai cô gái mới lớn chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương. Trong khoảng thời gian có hạn bên nhau, Nhi*p Khiêm tỏ ra hấp tấp nhưng anh rất biết kiềm chế mình. Trong ký ức, cô hầu như không có giây phút ở bên nhau thư thái và ấm áp như bây giờ.
Người đàn ông này, hành vi ít nhiều có chút cổ quái, khiến người ta chẳng thể nắm bắt được. Nhưng có điều cô chắc chắn rằng, anh không những rất biết hôn mà còn rất biết kiểm soát tình thế, biết tạo ra không gian và tâm tình thích hợp, thản nhiên như không khơi dậy cảm xúc trong cô.
Nếu yêu người đàn ông này, có lẽ sẽ có rất nhiều điều khiến cô hài lòng nhưng cô luôn cảm thấy mơ hồ. Dĩ nhiên cô từng nói đùa với Tiền Giai Tây phải hưởng thụ thoả thích sự theo đuổi của đàn ông, nhưng cô không dám khẳng định với kinh nghiệm có hạn của mình, nếu tiếp tục quen với anh sau này cô có thể bảo toàn rút lui hay không.
Cô lại ngước mặt lên, phát hiện Thượng Tu Văn đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang đăm chiêu nhìn cô, sau đó giơ tay lên xem đồng hồ: “Không còn sớm nữa, chúng ta vào nhà thôi.”
Ra khỏi nhà kính, cơn gió mùa đông lạnh thấu xương bên ngoài khiến Cam Lộ run lẩy bẩy, Thượng Tu Văn choàng ôm lấy cô bước nhanh vào nhà, vừa bước vào cửa, hai người cùng đứng khựng lại, dưới ánh đèn sáng trưng, chỉ nhìn thấy quần áo nam có nữ có vứt bừa bãi từ ngoài cửa vào đến chân cầu thang, tạo nên một cảnh tượng hỗn độn mà đầy biểu cảm. Dưới chân Cam Lộ là áo khoác lông cừu màu trắng, chiếc áo nỉ màu đen, từ từ nhìn về phía trước là áo len, váy, áo vest nam, giày ống cao gót, giày da, áo lót
Lúc ánh mắt di chuyển đến hai đôi vở da đen đan hình lưới cá vắt vẻo trên tay vịn cầu thang, cô nén không được, phì cười một tiếng. Thượng Tu Văn rờ cằm, mặt đầy vẻ bất lực, một lát sau, anh cũng cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc