Ban đầu nghe con bạn nói vậy em giật mình lắm. Gái thì tái mặt rồi cúi xuống im lặng chả nói gì, tay nắm chặt gấu áo em. Bình thường thì Gái đanh đá lắm cớ mà sao lúc này lại yếu đuối vậy.... thật tình không thể hiểu nổi... Hay gặp phải hòn đá rồi. Em thì cứ ngỡ nó muốn em thôi hẳn với Tr chứ không phải có tình cảm gì. Em cứ đinh đinh là thế nên vội thanh minh cho gái
- Ơ... gì vậy. Sao bà lại nói thế?
- Thế là thế nào!
- Thì sao tự nhiên bà ăn nói kì cục vậy.
- T sao phải khổ thế. Theo đuổi như thế có mệt mỏi, liệu có đáng không?
- Mệt mỏi gì... Bà ăn nói linh tinh gì vậy. Thật ra bọn tôi...
- Thôi không nói chuyện này nữa! Hai người đi đi. Mình về đây. Nhưng nhớ là những lời vừa rồi mình nói không có nói đùa đâu.
Nói xong con bạn em quay mặt đi rồi nó bỏ về. Em thì chả hiểu cái éo gì đang xảy ra. Không biết là nó cố tình trêu mình hay là thật nữa. Cứ tưởng được buổi tối vui vẻ ai ngờ.... Cũng chẳng muốn đứng ở đó lâu thế là em kéo gái đi. Hai đứa đạp xe đến công viên gửi xe ở đó rồi đi dạo. Gái im lìm mà không nói gì, cứ đi thẳng thôi. Thấy không khí nặng nề quá nên em phải mở lời trước
- Em đừng nghĩ ngợi gì nhé. Ngọc nó không có ý gì xấu đâu
- ....
- Anh nghĩ là ngọc đùa thôi. Bình thường nó đâu có vậy, Ngọc nó tốt lắm
- ....
- Chắc là do nó...
- Anh bênh cô bạn đó quá nhỉ,hức (Gái nói giọng trách móc em)
- Ơ...Có phải đâu!
- Không phải mà suốt từ nãy đến giờ cứ nhắc đến tên người đó là sao
- Ờ thì tại...Mà... em khóc đấy à!
- Không có đâu
- Không gì.... Hai mắt đỏ hoe lên rồi kìa
- Bụi bay vào đó (Lại cái văn cũ dích này)
- Ừ thì là bụi.
Gái lấy tay lau nước mắt rồi tự nhiên nói một hồi cứ như là quát vậy
- Mà việc gì em phải khóc, em chẳng làm sao cả. Chẳng ai làm gì được em.
- ....
- Không ai khiến em thay đổi được. Em đã quyết là làm. Em không sợ.... Em.... Em..... hức. huu
Nói đến đây nước mắt gái trào ra. Bờ vai mảnh mai ấy lại rung lên.Thấy vậy em ôm gái vào lòng. Gái khóc to lắm, đến nỗi ướt cả vai áo.
- Em đừng có lo. Ngoài em ra anh không có để ý đến một ai khác đâu
- ...
- Hãy tin ở anh. (Em văn tí, chứ thực tình thi thoảng vẫn liếc mấy em xinh tươi )
- Hức. Là anh nói đấy nhé
- Ừ. Thôi không khóc nữa. Người ta nhìn thấy thì...
- Dạ...em biết rồi. Mà anh không được kể chuyện này cho Ngọc đâu đấy!
- Oh. Thì có anh nói gì đâu.
- Thật chứ.
- Ừ.
- Nhớ đấy nhé.
- Em an tâm đi. (Em lắm lúc rắc rối thật đấy Trang à )
- Mà anh ấy. Cứ liệu hồn (Lại đanh đá ngay được, hic)
- Ơ....Ai làm cái gì.?
- Hứ. Còn phải hỏi à!
- Ặc...!! Sao em cứ đổ vạ cho anh thế.
- Hứ. Mà anh bảo đưa em đi đâu kia mà. Từ nãy cứ đi bộ hoài... Chán ૮ɦếƭ
- @@. Ờ nhỉ.. Anh quên mất, thôi qua bên đường đi. Quán đó bán kém ngon lắm
- Ừm. Hì
- Em chọn đi. Ở đây nhiều lắm
- Ngon anh nhỉ. Giá mà bụng em có thể chứa hết. hii
- Đừng có mơ. Anh không có nhiều tiền đâu. Em chọn cái nào rẻ nhất ấy
- Đồ keo kiệt
- Gì chứ. Nếu em không muốn ở lại rửa cốc chén thì cứ việc.
- Thế mà kêu tối nay dẫn người ta đi chơi - Gái bĩu môi vờ nói giọng dỗi
- Hee. Đùa tí thôi. Em chọn đi
Cầm menu gọi hai cốc kem loại mới nhất. Gái vừa ăn vừa khen ngon.Em thì ngắc ngứ chẳ ăn nổi... cơ bản là hồi chiều ăn linh tinh nên đầy bụng
- Sao anh không ăn. Ngon thế này mà
- Em ăn nốt đi. Anh nhường em đó
- Nhường á.... Sao có người tốt bụng thể nhở
- Chuyện. Anh mà... thi thoảng đểu tí thôi. Hee
- Thôi đi. Tất cả chỉ là ngụy biện. Chắc anh ăn no rồi giờ không nuốt được chứ gì
- Cái gì!!
- Em còn lạ gì anh. Anh còn tham ăn hơn cả em. hii
- @@!
- Anh này..... em..
- Em lại định hỏi chuyện cũ đó hả
- Sao anh biết?
- Thì mỗi lần em vén tóc thì chả là đang ngắc ngứ hỏi mấy chuyện đó còn gì
- Hì. Anh không có để bụng... chuyện lần trước chứ. Em có xử sự hơi quá
- Ừ
- Thật chứ?
- À....Ờm....Không... Thật ra là....có!
- Biết ngay mà – Gái sị mặt xuống
- Thi anh cũng là người chứ có phải tảng đá đâu.Anh cũng có cảm xúc chứ...Anh chỉ không hiểu sao lúc đó em phản ứng mạnh đến vậy
- Thì...thì...Anh nói dối em chứ sao. Em bắt gặp anh đi cùng với Ng đấy
- Hả!?
- Anh ngạc nhiên lắm à. Anh đừng nghĩ em theo dõi anh nha. Tại lần đó em thấy anh không có ở nhà lại còn nghỉ học buổi chiều nữa. Em đã nghi rồi. Em cứ nghĩ anh có chuyện gì... Em lo lắm...Nhưng rồi em hỏi lớp anh thì cũng thấy Ngọc cũng nghỉ. Nên em lờ mờ đoán ra...
- Sao em biết?
- Thì hai người vốn là bạn thân mà....
- Ờ nhỉ
- Em đi tìm anh, đi lòng vòng lắm đấy. Rồi tình cờ em đi ngang qua quán game online thấy mọi người đó hô hào gì đó...Nhìn vào thì thấy hai người đang ngồi ở trong....Lúc đó em thật sự sốc đấy. Em chả biết nên làm gì nữa... rồi về trước cửa nhà đợi anh... Đợi mãi anh mới về....Em thật sự bực bội, mệt mỏi và thất vọng....Khi chúng mình cãi nhau, khi anh với em nặng lời.... Em không còn kiểm soát được bản thân mình nữa...Em
- Em đừng có nói vậy. Là tại anh thôi... Thật ra điểm yếu nhất của anh là nóng tính. Anh ghét và rất ghét bị ai đó mắng, chê bai mình. Không hiểu sao nữa,mặc dù biết mình sai nhưng mà....không hiểu sao lúc đó anh điên lên ấy..... Anh sẽ có gắng sửa. Anh không thể làm ngay được vì nó ăn sâu vào máu rồi. Nhưng dần dần sẽ được.
- ....
- Sau này anh không chắc mình giàu có không. Nói thật anh chả có tài cán gì đâu. Anh cũng không phải là mẫu người như em mong muốn.... anh chỉ là người bình thường thôi. Nếu không nói thẳng ra là yếu kém nhưng mà.... Anh sẽ không để em phải khổ phải buồn đâu. Anh hứa đấy!
- Anh....hiii. Anh nói hay quá nha
- Hở...Em... em đang nghĩ anh nói đùa đấy à?
- Oh. Chứ thật hả?
- Thế em nghĩ là gì!
- Thì em có bao giờ thấy anh như vậy đâu. Hiii
- Hả... hic.Thôi đi về đi. Muộn rồi
- Xem kìa... Chưa gì đã...Em tin anh mà. Bọn mình ngoắc tay nhé
- Ngoắc gì.... Trò trẻ con đó hả. Không chơi đâu
- Vớ vẩn. Đưa tay đây.
Nói xong gái chìa ngón út ra, mặt cuời làm điệu nhí nhảnh.
- Vậy là anh hứa rồi đó. Em không có yêu cầu cao siêu gì cả. Em chỉ mong là anh hãy biết nghĩ hơn thôi. Em không có cấm anh chơi game hay bất kì thứ gì. Vì ai cũng có sở thích cá nhân riêng. Nhưng nó phải có mức độ thôi. Đừng để ảnh hưởng đến học tập là được. Sau này còn tương lai của chúng mình nữa
- Ừm. (Thật ra là đến bây giờ em vẫn còn thích chơi game ... nhưng mà chơi ít đi rồi.)
- Hi. Anh nhớ giữ lời đó. Nói được là phải làm được đó nha
- Được rồi.Anh làm mà. Nhưng mà cho anh chơi nốt tháng này nhé...hee
- Cái gì. Em cho ăn đòn đấy (Lại dơ nắm đấm ngay lên được)
- Hic. Đùa tí làm gì mà ghê vậy
- Hứ. Ai mà biết được. Anh cứ liệu hồn đấy.Hi. Mà anh này
- Hả
- Anh....Em hỏi cái này nha
- Ừ. Nói đi
- Nếu anh không gặp em.... Thì anh có yêu Ngọc không?
- Không.
- Điêu.!
- Hả?
- Em không tin
- Sao lại không tin
- Thì Ngọc thân với anh thế còn gì, lại còn học giỏi nữa. Làm cái gì cũng tốt. Người con gái như thế mà không ai thích mới lạ
- Ừ.....Thì đúng là thế.
- Biết ngay mà!
- Nhưng với người ngoài thôi. Chứ anh chịu
- Sao?
- Thì chơi thân với nhau...chỉ có thể là bạn thôi chứ sao nữa. Anh chịu, chả có cảm giác gì. Không yêu được. Có cho tiền cũng vậy thôi!
- Thật chứ!
- Gì chứ...cả tối nay em hỏi anh câu này đến gần chục lần rồi đó nha
- Thì anh cứ trả lời em đi
- Yeah. It’s true
- Gớm. Giờ Tiếng anh lên rồi hả?
- Chuyện. Hee
- Nhưng mà anh phát âm sai rồi còn đâu. Hii
- Hả?! @@
- Anh nói vậy thì em yên tâm rồi. Em thì không có lo chỉ sợ anh dễ siêu lòng thôi.
- Siêu cái gì chứ...
- Ngọc đến trước em mà anh. Em sao bằng người ta được. Nhiều chuyện Ngọc hơn em mà.
- Em đừng có suy đoán linh tinh
- Anh đừng nói vậy. Cùng là con gái em biết chứ. Có những điều con trai không thể hiểu được anh à.
- Ừ. Đúng rồi đấy, giờ có những điều anh vẫn chẳng thể hiểu nổi em (em lẩm bẩm)
- Anh vừa nói gì hả? - Gái trợn mắt nhìn em
- Anh có nói gì đâu (Em láo tí... không lại bị ăn hành)
- Hứ!
- Lại hứ. Bộ em không bỏ đi được à.
- Hứ!
- Thôi thôi được rồi. Giờ đi chơi tiếp nha. Em đi trượt patin ko?
- Giờ á...Bây giờ muộn rồi mà
- Thế có đi không?
- Có, hii