Bành Duệ nói sứ mạng của anh ta đã hoàn thành, nhưng Lâm Tử Hào không muốn về, chỉ cần Ôn Nhung chưa đồng ý lấy Lâm Tuyển, cậu nhóc sẽ không về nhà. Bành Duệ cùng Ôn Nhung cũng không lay chuyển được đứa nhỏ bướng bỉnh này, nhưng mà Ôn Nhung lại không thể nào đồng ý như vậy. Kết quả của cuộc giằng co là, Lâm Tử Hào cùng Bành Duệ tạm thời ở trong gian phòng của Lâm Tuyển, định tất cả chờ Lâm Tuyển về rồi hãy nói.
Nhưng mà, chờ một lần là chờ cả tuần lễ.
Mẹ của Tiểu Khoai sọ trở về, nói anh của Tiểu Khoai sọ đã được sắp xếp vào phòng bệnh, có bác sĩ tốt nhất đến chăm sóc, nói là vẫn cứu được. Về phần Lâm Tuyển, bác gái lắc đầu không biết, anh ta giúp bọn họ sắp xếp xong chuyện bệnh viện liền vội vã rời đi.
“Có lẽ là công ty có chút việc.” Bành Duệ thử giúp Lâm Tuyển giải thích: “Anh ấy mới vừa tiếp nhận Lâm thị, tiến độ công ty còn chưa ổn định đã chạy đến đây, dù sao vẫn còn Lâm Nham đang ở kia gằm gằm, anh ấy cũng không thể lơ là được.”
Ôn Nhung chấm bài thi trong tay, giống như nghe lọt, lại giống như chẳng nghe vào, Bành Duệ tự thấy không có gì vui, mím môi tránh ra.
Lâm Tử Hào đi theo Ôn Nhung đến lớp mẫu giáo bé nghe giảng, vốn thành tích của cậu bé đã tốt rồi, chương trình học ở đây căn bản không cần nhắc tới, bọn nhỏ nhanh chóng phát hiện ra bạn học mới rất lợi hại, đều vây quanh cậu nhóc xin chỉ dạy. Chẳng qua là, Lâm Tử Hào không thích giao thiệp với người khác lắm, điều kiện chỗ này lại kém, ăn không ngon ngủ không yên, Ôn Nhung lại không chịu đáp ứng yêu cầu của nó, thường xuyên như vậy, tính khí của thiếu gia lại nổi lên, cả ngày cứ lạnh mặt không nói lời nào.
Hôm nay cậu nhóc lại dính lấy Ôn Nhung ầm ĩ với cô, Ôn Nhung nhàn nhạt nói một câu: “Trẻ con mà bốc đồng chả đáng yêu tí nào.”
Những lời này tràn đầy ma lực, ngày thứ hai, Lâm Tử Hào ngoan ngoãn xuất hiện trong lớp học giúp đám trẻ con giải đáp vấn đề, chỉ cần có thể khiến cho Ôn Nhung thích nó, nó có thể làm bất cứ chuyện gì.
Giống như ba cậu nhóc cũng đã nói, chỉ cần có thể được tha thứ, anh ta cũng có thể làm bất cứ chuyện gì.
Những lời này là thật lòng sao?
Ba ngày nữa lại trôi qua, mắt thấy cuộc thi chuyển cấp cũng sắp đến, Lâm Tuyển vẫn không thấy chút tăm hơi. Bành Duệ thử muốn liên lạc với anh ta, Ôn Nhung lại ngây người, nhẹ giọng nói, không cần thiết.
Trong phim truyền hình, mỗi khi xuất hiện lời thoại: anh sẽ nhanh chóng quay lại kiểu như vậy, đều dự báo trước kết quả sẽ không về.
Mười ngày, đủ để tâm trạng của cô chơi một vòng Bánh xe khổng lồ, nếu như nói ngày thứ ba trái tim của cô còn đang treo ở điểm cao nhất, thì bây giờ trái tim của cô đã ghim vào lòng đất. Những lời của Bành Duệ thiếu chút nữa làm cô ngu ngốc, Lâm Tuyển sao có thể là người đàn ông tràn đầy vẻ ấm áp trong miệng anh ta, nói anh ta mười năm trước đã bắt đầu chú ý đến cô, đang lừa ai vậy, anh ta là người đàn ông lạnh lùng vô tình nhất mà cô từng biết. Cô vẫn còn quá trẻ, còn chưa bỏ qua được những ảo tưởng viển vông như chuyện cổ tích kiểu Marry Sue*, luôn cho rằng vẫn còn nhiều điều để hy vọng, giống như chỉ cần biết được một chút xíu tốt đẹp của anh ta, là có thể xóa bỏ đi hơn phân nửa sự xấu xa của anh ta, thì ra chẳng qua là cô một bên tình nguyên giúp anh ta tẩy trắng, anh ta vẫn là anh ta.
*Mary Sue là một thuật ngữ thường gặp trong fiction / fan fiction chỉ những nhân vật nữ được sáng tạo quá hoàn mỹ dưới sự YY toàn diện của tác giả , chúng ta hay gọi nôm na là Thánh nữ ấy ~ bợn cũng dị ứng thể loại này lắm.
Trước khi thi ba ngày, Bành Duệ đi, Lâm Tử Hào dù không tình nguyện, nhưng cũng không lay chuyển nổi sự kiên quyết của Ôn Nhung, thằng nhóc ôm một bọc nước mắt mà đến, lại ôm lấy một bọc nước mắt quật cường rời đi.
“Cô giáo Ôn, cô ở đây nghĩ ngợi gì thế, ai da, đồ của cô sắp bị trôi đi rồi kia kìa!”
Giọng nói sang sảng của chị Vương gọi Ôn Nhung lại, cô cuống quít vớt đồ lên, may mà chưa bị trôi đi xa.
“Cô giáo Ôn, cô không sao chứ?”
“Không sao, chắc là do nóng quá nên đầu có hơi choáng.”
“Vậy cô ngồi nghỉ đi, tôi giặt nốt cho.”
“Không cần không cần, em làm được.”
“Aiz, không thoải mái thì cũng đừng có cố quá, hay là cô cũng giống thầy Lâm, không yên tâm giao đồ cho tôi giặt?”
Ôn Nhung kinh ngạc, cúi đầu tiếp tục vò quần áo: “Chuyện này thì liên quan gì đến thầy Lâm?”
Chị Vương khịt mũi một cái, nói: “Lần trước tôi thấy tay thầy Lâm không tiện, mới nói giúp thầy ấy giặt quần áo, ai ngờ thầy ấy lại bảo, quần áo thầy ấy chỉ có vợ thầy ấy được ᴆụng vào, người ngoài ᴆụng không tới.”
Nước sông lẳng lặng chảy qua mu bàn tay, xúc cảm lành lạnh giống như xuyên thấu qua da lan theo mạch máu thấm vào trong lòng, khi chạm phải vết sẹo, đánh thức nỗi đau vô danh.
Giữa ngày hè ngồi giặt quần áo ở bờ sông mà đa sầu đa cảm, Ôn Nhung tự phỉ nhổ mình, tay lại bất tri bất giác tăng thêm sức, mấy bộ đồ đáng thương chẳng có thâm cừu đại hận gì với cô mà cũng bị ngũ mã phanh thây.
“Cô giáo Ôn, thầy Lâm sao vẫn chưa trở lại nhỉ, hay thầy ấy không quay lại nữa?”
Tay Ôn Nhung khựng lại, buồn bực thở hắt một hơi, nói: “Không biết, có lẽ vậy.”
“Ai nói tôi không trở lại.”
Lần này dùng sức làm bọt nước văng khắp nơi, Ôn Nhung không kịp lau mặt, vội vàng quay đầu lại, ánh mặt trời chói vào khiến cô nhức mắt, cố chịu nước mắt cayxè, vất vả lắm mới nhìn rõ người đứng sau.
“Thầy Lâm!” Chị Vương lập tức buông quần áo trên tay xuống, cười nghênh đón: “Thầy quay lại rồi!”
“Dĩ nhiên phải quay lại, tôi đã hứa rồi.”
Lâu ngày không gặp, nụ cười ôn nhã, bộ dáng quân tử nhẹ nhõm, Lâm Tuyển chuyển tầm mắt, rơi xuống khuôn mặt Ôn Nhung, Ôn Nhung quay đầu, hung hăng lau mặt, lơ đãng cắn môi, lại bắt đầu liều mạng giặt quần áo.
“Trở về làm chút chuyện, cho nên chậm mấy ngày.”
Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh cô, chuyển xà phòng qua giúp cô, rất tự nhiên giải thích.
Ôn Nhung không có tâm trạng tiếp nhận, giặt giũ qua loa, xách thùng nước lên đứng dậy.
Lâm Tuyển đuổi theo: “Chuyện tôi làm lúc trở về, nếu em mà biết, nhất định sẽ vui vẻ.”
“Nhìn thấy cái mặt anh là tôi đã không vui vẻ rồi.” Ôn Nhung thối mặt đáp lại một câu.
Mấy ngày không thấy, hình như cô đã đen hơn một chút, không giống những cô gái khác sợ mặt trời muốn ૮ɦếƭ, mà cứ để nguyên mặt chẳng sao cả phơi nắng, trên khuôn mặt trẻ trung còn nhỏ nước, không biết là mồ hôi hay là nước sông, gương mặt phiếm hồng, không biết là do nóng hay do tức.
“Thật sự không muốn gặp lại tôi đến vậy?”
“Phải.”
Cô nói quả quyết như vậy, mắt cũng không chớp lấy một cái, anh ta nghe xong cũng chỉ cười.
“Anh cười cái gì?” Ôn Nhung giận tái mặt.
Lâm Tuyển đẩy đẩy mắt kính, từ từ bước đi: “Không có gì.”
Trở lại trong thôn, vừa thấy bọn họ, trưởng thôn đã dẫn đầu, phía sau có không ít thôn dân đi theo, chạy thẳng về phía Lâm Tuyển.
Khuôn mặt già nua của trưởng thôn nhăn thành một đoàn, không biết là đang khóc hay đang cười: “Thầy giáo Lâm, bọn tôi thật không biết làm sao để cảm ơn thầy.”
Ôn Nhung hoàn toàn không hiểu tình hình bây giờ thế nào, nhìn mọi người trong thôn coi Lâm Tuyển như chúa cứu thế cảm động đến rơi nước mắt, cô lui sang một bên hỏi Tần Khiêm: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Lâm Tuyển anh ta…” Tần Khiêm chần chừ, sau đó nói: “Anh ta nói lập tức sẽ mở một quỹ, đặc biệt trợ giúp cho những đứa trẻ khó khăn trong vùng hoàn thành việc học, trong thôn sẽ nhanh chóng có trường học mới.”
“…”
Ôn Nhung ở trong trạng thái khi*p sợ, khi quay đầu lại nhìn Lâm Tuyển lần nữa, lại có chút thất thần.
Ánh mắt Tần Khiêm phức tạp, nói: “Quỹ này đặt theo tên của cô.”
Ôn Nhung kinh ngạc: “Cái gì?”
Bên kia trưởng thôn đã kích động nói với bọn họ: “Cô giáo Ôn, thầy giáo Tần, đêm nay, thôn chúng ta định làm mâm cơm cám ơn thầy giáo Lâm, hai người cũng phải tới đấy.”
Lâm Tuyển vốn đã là người nổi tiếng trong thôn, lần này thực sự biến thành superman luôn, tin tức này được miệng truyền miệng rất nhanh, người ở các loại ngóc ngách trong thôn đều chạy tới để chiêm ngưỡng phong thái của Lâm đại hiệp, cho nên buổi tối đáng lẽ là một mâm biến thành ba mâm. Lâm Tuyển đương nhiên là ngồi ở vị trí thượng khách, Ôn Nhung ngồi đối diện anh ta, nhìn dáng dấp trò chuyện vui vẻ của anh ta, nghĩ đến chuyện anh ta làm, lời của Bành Duệ, cô lại cảm thấy đầu óc không đủ dùng, vì sao chuyện lại trở nên phức tạp như vậy chứ, nếu như đơn giản một chút, chỉ cần nói cho cô biết, Lâm Tuyển chính là loại người không bằng cầm thú đó, cô đã không phải phiền lòng như vậy.
“Thầy Lâm, ” Rượu quá ba tuần, trưởng thôn ngà ngà say bắt đầu hỏi, “Cái Quỹ đó..”
Lâm Tuyển cải chính nói: “Quỹ Nhung thiên sứ.”
Trưởng thôn lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tôi vừa nghe tên này đã liên tưởng đến cô giáo Ôn.”
“Tôi chính là đặt theo tên của cô giáo Ôn.” Lâm Tuyển cầm chén rượu, giương mắt nhìn về phía người đối diện, mỉm cười nói.
Những người đang ăn cơm đều ngẩng đầu, sau đó đồng loạt nhìn về phía Ôn Nhung, Ôn Nhung vẫn cười như không cười nhìn lại Lâm Tuyển: “Tôi cũng vừa mới biết, thầy Lâm, chuyện này là thế nào?”
Lâm Tuyển cười cười nói: “Tôi biết em rất để ý đến chuyện học hành của bọn trẻ, cho nên sau khi suy tính, tôi nghĩ không bằng thành lập một quỹ, có thể giúp đỡ được nhiều người hơn.”
Ôn Nhung cau mày, không xác định nhìn anh ta, mà người xung quanh đã ồn ào, vẻ kinh ngạc tràn ngập trong lời nói, tại sao lại là Ôn Nhung? Tần Khiêm im lặng không lên tiếng cúi đầu, sắc mặt hơi cứng nhắc, thỉnh thoảng dùng khóe mắt quan sát vẻ mặt của Ôn Nhung.
Có người hỏi vấn đề này, Lâm Tuyển không trả lời ngay, anh ta đứng dậy từ chỗ ngồi, vòng qua nửa cái bàn tròn, bước tới trước mặt Ôn Nhung, dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, một chân quỳ xuống, chẳng biết từ lúc nào, một chiếc hộp tinh xảo đã nằm trên tay anh ta.
Ôn Nhung ngơ ngác nhìn anh ta ngước mặt lên, cặp mắt dưới tròng kính ánh lên như sao trên trời, tất cả đều tràn ngập vẻ dịu dàng trong sáng.
Lâm Tuyển hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn cô, từ từ nói từng chữ từng chữ một: “Vẫn có người hỏi tại sao anh không kết hôn, bản thân anh cũng không biết, mười năm trước em còn quá nhỏ, hai năm trước anh còn chưa hiểu, cho tới giờ để cho anh gặp lại em, làm em tổn thương, anh mới biết, thì ra là do trời cao để anh chờ em, mà anh không thể mất em được. Những gì Bành Duệ nói với em, đều là thật, anh nguyện dùng cả đời này để cầu xin sự tha thứ của em, thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của em, vậy em có nguyện ý cho anh cơ hội đó không? Em nói anh không biết cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là thật lòng, vậy em có đồng ý dạy cho anh không?”
Khắp nơi chìm vào trong sự yên lặng, tất cả những người không rõ tình hình đều nín thở im lặng, người thì kinh ngạc, người thì hưng phấn, người thì vui mừng nhìn Lâm Tuyển và Ôn Nhung.
Dưới ánh mắt khi*p sợ của Ôn Nhung, Lâm Tuyển từ từ mở chiếc hộp ra, chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Lâm Tuyển bình thản nói xong, giọng điệu mềm mại thanh nhã, giống như là sợ làm cho cô bé đáng yêu của hắn kinh sợ.
“Anh sẽ không lấy bất cứ thứ gì để ép buộc em, lần này anh chỉ muốn chính thức hỏi em, đồng ý lấy anh nhé?”
Mỗi một cô gái, có lẽ cô ấy mạnh mẽ, có lẽ cô ấy mềm mại, có lẽ cô ấy thực tế, có lẽ cô ấy ngây thơ, nhưng họ đều len lén sẽ mơ tới một thứ có tên là giấc mộng công chúa, có một ngày, người coi cô ấy như cả thế giới đó sẽ dùng giọng nói thâm tình nhất cầu hôn với cô ấy, mà người coi anh ta là cả thế giới như cô ấy sẽ rơi lệ, ảo tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Đồng ý lấy anh nhé? Một câu nói say mê đến nhường nào, bất kỳ một cô gái nào cũng không thể chống cự nổi ma lực của nó, huống chi là từ chính miệng người mình yêu nói ra.
Những người bên cạnh sớm đã trở nên ồn ào, thúc giục Ôn Nhung mau chóng trả lời, mà bên tai Ôn Nhung đã không còn nghe được bất kỳ tiếng động nào, trong mắt không còn bất cứ thứ gì, chỉ có duy nhất nụ cười hơi căng thẳng của Lâm Tuyển.
“Tôi… tôi… tôi không đồng ý, tôi không muốn lấy anh.”
Ôn Nhung vừa mở miệng đã nghẹn trong cổ họng, cho dù nước mắt đã sớm khô cạn trong đêm đó, lại không ngờ có thể dễ dàng bị anh ta gọi ra ngoài thêm lần nữa như vậy.
Lâm Tuyển nhìn chằm chằm cô, nụ cười có chút mất tự nhiên, hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cũng cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Anh vẫn còn có một thứ muốn cho em xem, bản thân anh cũng không ngờ sẽ giữ vật này lâu đến vậy.”
Tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy anh ta thả một thứ gì đó vào tay cô, nhìn kỹ, là một mảnh giấy, 乃út tích phía trên kia mới quen thuộc làm sao, là phong cách gầy teo mảnh mảnh của cô: chuyện khánh thành cung thể thao, già trẻ không dối, đổi ý là con chó nhỏ.
Bên dưới có hai cái tên, bên Giáp, cô, bên Ất, anh.
Giọng nói của Lâm Tuyển phảng phất như đang ở bên tai, lại tựa hồ như đang xa tận cuối chân trời: “Anh sớm nên nghĩ ra, một cô gái dám lập chứng từ với anh, sao lại gạt anh được. Em là cô gái tốt, anh cần em, anh muốn gọi em một tiếng Nhung Nhung.”
Sau một khắc, Ôn Nhung cũng không còn nhìn rõ chữ ký tung bay của anh ta trên tờ giấy kia nữa, là giọng ai đã nói kiên quyết như vậy, nhưng nước mắt lại giống như cố ý gây trở ngại cho cô, lã chã rơi xuống, không biết là vui hay buồn, là sầu hay bi. Rõ ràng chán ghét anh như vậy, oán hận anh, phỉ nhổ anh, từng bao lần tự nhủ với bản thân phải quên con người này đi, đừng tin tưởng anh ta nữa, nhưng không có cách nào ngăn cản nổi nỗi xúc động muốn đồng ý kia.
Song, cô chỉ là một cô gái bình thường, không có cách nào tiếp nhật sự thất vọng to lớn sau khi đã kỳ vọng quá nhiều, mười ngày tỉnh táo làm cho cô hiểu, đây có lẽ chỉ là một câu chuyện cổ tích, càng có thể là một canh bạc tàn nhẫn, ngay từ đầu cô đã thua, cũng may cô còn có thể làm lại, nhưng nếu bây giờ cô thua, cô thực sự sẽ táng gia bại sản.
Ôn Nhung giơ tay lên mạnh mẽ gạt nước mắt, giống như quyết định không để cho mình hối hận, đem lời nói ra rất nhấn mạnh: “Lâm Tuyển, vô ích thôi, tôi sẽ không lấy anh, gặp anh, chính là bất hạnh của tôi, anh cảm thấy tôi sẽ để mình bất hạnh cả đời sao?”
Nói xong, nhanh chóng đẩy người bên cạnh ra, đầu cũng không ngoảnh lại, chạy đi.