Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh - Chương 53

Tác giả: Tội Gia Tội

Lâm Tử Hào khóc, thật sự, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Ôn Nhung tuyệt đối sẽ không tin thằng nhóc đáng ૮ɦếƭ này lại biết khóc, còn ôm mình khóc, giống như bị ấm ức nhiều lắm, khuyên thế nào cũng không ngừng lại được, còn càng khóc càng lớn.
“Ách, đây là thế nào?” Ôn Nhung không hiểu ra sao.
Bành Duệ lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Nó cứ ầm ĩ lễn đòi gặp cô, tôi thực sự không có cách nào khác, không thể làm gì hơn là dẫn nó tới, điều kiện chỗ này đúng là hay ghê, mệt Lâm Tuyển còn chịu đựng được, đúng rồi, anh ấy đâu?”
Ôn Nhung thản nhiên nói: “Không khéo rồi, anh ta vừa đúng lúc không có ở đây, vào thành phố rồi.”
“Hai người làm hòa chưa?”
Ôn Nhung mím môi, chân mày nhíu thành nút ૮ɦếƭ.
Bành Duệ khôn ngoan vừa nhìn là hiểu ngay, lập tức nói: “Khụ khụ, ha ha, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút ấy mà. A, nóng quá, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Vào trong nhà, Lâm Tử Hào vẫn ôm chặt lấy Ôn Nhung không buông tay, đem nước mắt nước mũi cọ hết lên người cô, đứa nhỏ này nhất định không biết cô giặt quần áo ở chỗ này khó khăn như thế nào.
Bành Duệ lấy tay làm quạt, một mặt khuyên nhủ: “Tử Hào à, đừng khóc nữa, cháu có lời gì cứ nói với cô giáo Ôn, bây giờ cô ấy ở ngay trước mặt cháu mà.”
“Nó đặc biệt tới tìm tôi?” Ôn Nhung kinh ngạc, cô tưởng là tiểu quỷ này đến tìm cha nó.
Bành Duệ đau khổ nói: “Thằng nhóc này thông minh lắm, nó thấy cô không đi dạy, ba nó lại giao nó cho tôi, tự mình đi, cảm thấy có vấn đề, mỗi ngày cứ bám lấy tôi hỏi hai người đi đâu, còn khó đối phó hơn cả cha nó, giờ tôi thực sự chịu không nổi, đành dẫn nó tới tìm cô. Nó có chuyện muốn nói với cô, cô… nghe đi nhé.”
Nói xong, Bành Duệ đi ra ngoài chờ.
Trong nhà chỉ còn lại Ôn Nhung và Lâm Tử Hào, thằng bé này mặc dù vẫn còn đang nức nở, nhưng tâm trạng đã trấn định không ít, một đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Ôn Nhung.
“Không ngờ em cũng biết khóc, chuyện gì mà thương tâm như vậy?” Ôn Nhung vươn tay giúp cậu nhóc lau nước mắt, thần kỳ, thằng nhóc này vậy mà lại không chán ghét né tránh.
Lâm Tử Hào bĩu môi, thở phì phì nhìn cô, nói: “Sao cô lại không cần em và ba ba?”
Thằng bé hỏi đúng lý hợp tình như vậy, gọn gàng dứt khoát, Ôn Nhung cũng không biết trả lời sao cho phải, những thứ liên quan đến vấn đề này tầng lớp quá sâu, Lâm Tử Hào mặc dù thông minh, nhưng chưa chắc có thể hiểu được.
“Tử Hào à, cô và cha em, không phù hợp..”
Lâm Tử Hào nhất quyết không tha: “Cô đồng ý làm mẹ em rồi.”
“A?” Ôn Nhung ngây ngô, cô đã ra quyết định trọng đại như vậy hồi nào mà cô cũng không biết?!
“Cô nói dối!”
Trẻ con mà nóng nảy, nhất là đứa trẻ bướng bỉnh như tiểu ác ma, ngang ngược đến kinh trời đất hãi quỷ thần.
“Hay là,” Lâm Tử Hào chợt siết chặt nắm đấm, run giọng nói, “Bởi vì em, cô mới không chịu lấy ba ba?”
Ôn Nhung nghe vậy khó hiểu, “Cái gì?”
“Nếu như ba ba chỉ có một mình, cô sẽ lấy ba ba chứ?”
Cô thật sự muốn ngất, vấn đề căn bản không phải ở đây, cô cũng không ngại Lâm Tuyển có một đứa con, Lâm Tử Hào mặc dù cá tính có hơi hư hỏng một chút, nhưng vẫn là một đứa nhóc đáng yêu.
“Em nghe cô nói này, chuyện của người lớn, em còn nhỏ, không hiểu đâu!”
“Em biết rồi, cô không thích em, cho nên không chịu kết hôn với ba ba!”
Đứa nhỏ này đúng là thích đập đầu ૮ɦếƭ đi được, Ôn Nhung có trăm miệng cũng không thể bào chữa.
“Nếu như, nếu như em nói…” Lâm Tử Hào cúi đầu, mặt đỏ lên, giống như đang cố lấy quyết tâm thật lớn, bộ dạng lại như muốn khóc lên, “Em không phải con của ba ba, cô có kết hôn với ba ba không?”
Phảng phất như một tiếng sấm kinh hoàng vang lên bên tai, Ôn Nhung ngây ngẩn một lúc lâu, chậm chạp không thể nào kịp phản ứng lại, Lâm Tử Hào vừa mới nói gì? Cậu bé không phải con của Lâm Tuyển, vậy thì là của ai?
Ôn Nhung trấn định, kéo Tử Hào đến bên cạnh: “Tử Hào, lời này không thể nói lung tung được. Cô giáo không phải không thích em, nếu có thể, cô cũng không để ý coi em như con trai, nhưng mà, có một số việc là không có khả năng. Em nói ra lời như vậy, ba ba em sẽ rất đau lòng.”
“Em không nói lung tung, em nói đều là thật. Em là con của bác, bác không cần em, ba ba cần em….”
Ôn Nhung nghe mà sợ hãi hùng, cô còn muốn chất vấn, nhưng vẻ mặt của đứa trẻ quá nghiêm túc, rất tổn thương, cô không thể nào xem nhẹ.
Nói như vậy, Lâm Tử Hào thực sự không phải con ruột của Lâm Tuyển, mà là con riêng của Lâm Nham?
“Cô Ôn, em biết em sai rồi, em không nên cứ chọc giận cô suốt, không phải em ghét cô, không phải đâu…” Lâm Tử Hào lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt mà một đứa trẻ nên có, khóc rưng rức, mặt đỏ lên, nghẹn ngào không ngớt.
Ôn Nhung không biết làm sao đứng tại chỗ, giúp Lâm Tử Hào lau nước mắt, nhưng nước mắt này càng lau càng nhiều, cô thật không ngờ đứa nhỏ bình thường mặt lúc nào cũng lành lạnh như vậy mà cũng có thể khóc.
Ôn Nhung mềm lòng, kéo Lâm Tử Hào: “Tử Hào, em làm sao vậy, đừng khóc nữa… Cô cũng không có ghét em, nhưng mà, ba ba em không thích cô, cô cũng… Cho nên, em khóc cũng vô ích thôi.”
“Ô ô…” Lâm Tử Hào ôm lấy cổ Ôn Nhung nói đứt quãng,”Không phải, ba ba thích cô mà, em muốn cô làm mẹ em.”
Lâm Tử Hào đột nhiên òa lên làm cho Ôn Nhung thực sự hoảng hốt, mà câu “Ba ba thích cô” của cậu bé càng khiến cho Ôn Nhung không có lời nào để chống đỡ, câu cự tuyệt tắc ở cổ họng, không sao nói ra được.
Bành Duệ vẫn đứng ngoài cửa giờ mới đi vào: “Tử Hào, để chú nói mấy câu với cô giáo Ôn.”
Lâm Tử Hào khóc đến chóng mặt, bị Bành Duệ kéo qua một bên, anh ta nói với đứa trẻ mấy câu, Tử Hào nghe xong gật đầu một cái, nhưng một đôi mắt ngấn lệ vẫn nhìn chằm chằm Ôn Nhung như cũ.
Ôn Nhung đi theo Bành Duệ tới dưới một bóng cây, anh ta tùy ý ngồi xuống mặt đất, ngoắc ngoắc Ôn Nhung: “Ngồi đi, tôi có không ít lời muốn nói.”
Ôn Nhung ngồi xuống bên cạnh anh ta, không hiểu anh ta thì có lời gì muốn nói.
“Không ngại tôi hút thuốc chứ?” Còn chưa rút thuốc ra, anh ta lập tức phản ứng lại nói, “À, tôi quên mất, cô không thích mùi thuốc lá.”
“Sao anh biết?”
“À, cô nói xem.”
Ôn Nhung suy nghĩ một chút, chợt nhíu mày.
Thấy cô không đáp lại, Bành Duệ cười cười, lại tự mình tiếp tục nói: “Biết nói từ đâu đây, ừm, cô giáo Ôn, cô thấy Lâm Tuyển là người thế nào?”
Ôn Nhung tránh né: “Có thể không nhắc đến anh ta được chứ.”
“OK, vậy tôi nói cô nghe, cô không cần vội vàng từ chối, có thể sau khi nghe tôi nói hết, cô sẽ có suy nghĩ khác.”
Ôn Nhung do dự, Bành Duệ không đợi cô quyết định, lập tức mở miệng nói. “Tôi và Lâm Tuyển quen biết cũng gần hai mươi năm, tính khí anh ấy thế nào, tôi rõ nhất. Cho nên, tôi có thể khẳng định, anh ấy chưa giải thích gì nhiều với cô, đúng không.”
Ôn Nhung không thừa nhận nói: “Anh ta là chẳng có gì để giải thích đi.”
“Nói cho cô chuyện khi tôi quen anh ấy đi.” Bành Duệ không để ý đến lời của cô, “Tôi và anh ấy là bạn học từ hồi cấp hai trung học, khi đó nhân duyên của anh ấy rất tệ, người gặp người sợ, tôi với anh ấy đều là học sinh giỏi, sở thích cũng không khác nhau mấy, cho nên thường bị người ta đặt chung một chỗ so sánh. Cá tính tôi tương đối hiền hòa, liền chủ động làm quen với anh ấy, quá trình ấy, không được thuận lợi lắm, chắc cô cũng thấy, anh ấy là một người rất thiếu cảm giác an toàn, không dễ gì tin tưởng người khác. Tôi mất bao công sức mới được coi như là một nửa bạn bè của anh ấy, loại trạng thái này kéo dài gần một năm. Chẳng qua là, đúng vào lúc quan hệ giữa chúng tôi đang tương đối tốt, đã xảy ra một chuyện.”
Nhớ lại quá khứ, Bành Duệ lắc đầu, thở dài, Ôn Nhung cảm thấy chuyện này nhất định không nhỏ.
“Khi đó thân phận của Lâm Tuyển ở nhà họ Lâm là một bí mật, trong trường chỉ có mình tôi biết, nhưng không hiểu tại sao, chuyện này đột nhiên truyền ra trong trường….” Bành Duệ nghiêng mặt, cười khổ, “Sau đó, chắc cô cũng đoán được thế nào nhỉ.”
Ôn Nhung mím môi: “Hai người trở mặt?”
“Đâu chỉ vậy.” Cả khuôn mặt của Bành Duệ đều nhăn nhó, đoạn trí nhớ này dường như rất thống khổ, “Tôi là bị đánh cho vào viện, nằm hai tháng. Mới đầu tôi rất tức giận, rõ ràng không phải tôi làm, anh ấy chẳng nói gì cả cứ xông lên là đánh, không tin tưởng tôi chút nào, nhưng sau đó tôi tỉnh táo lại, từ từ cũng hiểu được tâm trạng của anh ấy.”
“Nếu như tôi bị người thân thiết nhất của mình bán đứng, có lẽ cũng sẽ kích động giống anh ấy. Nghĩ vậy lại có chút cảm động, anh ấy không phải người dễ dàng bộc lộ tình cảm, mà lại có phản ứng lớn như vậy, nhất định là đã coi tôi là bạn tốt. Lâm Tuyển là người thông minh, nhưng đây có lẽ chính là nhược điểm trí mạng của anh ấy, anh ấy sẽ không nói cho người ta biết anh ấy quan tâm họ thế nào, nhưng anh ấy sẽ đặt họ ở trong lòng, tình cảm của anh ấy nếu mà so ra nhìn qua thì có vẻ yếu ớt, bởi vì anh ấy hoặc là không nói đến tình cảm, một khi nghiêm túc, sẽ rất coi trọng tình cảm.”
Giọng nói của Bành Duệ không cao không thấp, tiết tấu chậm rãi lại khiến cho từng chữ nói ra đều rất nhấn mạnh: “Tôi chỉ thấy Lâm Tuyển nổi giận ba lần, một lần là xảy ra với tôi, một lần là với mẹ anh ấy, lần đó mẹ anh ấy thực sự khiến cho anh ấy tổn thương, có người mẹ nào lại tàn nhẫn không nhận con trai mình, bà ta đúng là cực phẩm, lần nữa chính là cô. Đại khái là bị đả kích quá lớn, mới lập tức mất đi lý trí.”
“Nói như anh, tôi nên cảm thấy rất vinh hạnh sao?” Ôn Nhung cúi đầu, tâm trạng lại theo bóng cây chập chờn bất định.
“Cái lão già này lúc nào cũng không giỏi biểu đạt tình cảm với người mình thích, có phải anh ấy cũng không nói với cô chuyện lần đầu tiên hai người gặp mặt?”
“Lần đầu tiên gặp mặt?” Ôn Nhung ngẩng đầu lên, “À, anh nói là lần tôi đi xem mặt thay em gái tôi với anh ta?”
“Không phải, ” Bành Duệ thần bí cười nói, “Lúc đó cô còn nhỏ, thường chạy đến cung thể thao anh ấy trông coi lén tập nhảy cao.”
Ôn Nhung trợn to hai mắt, kinh ngạc không dứt: “Có chuyện này?”
“Người trẻ tuổi, trí nhớ kém quá đấy, anh ấy còn có một cái ô để ở chỗ cô đấy.”
“…” Ôn Nhung nhíu mày tận lực nhớ lại, rốt cuộc trong đầu cũng lóe sáng: “Tôi nhớ ra rồi, nhà tôi đúng là có một cái ô kẻ ca rô, tôi vẫn không nhớ ra mình mua lúc nào.”
“Hôm đó trời mưa, anh ấy vừa đúng lúc đi thị sát ở cung thể thao, thấy cô đứng ở cửa ngẩn người, mới đưa ô cho cô mượn, cô nói ngày mai sẽ trả, nhưng lại không thấy xuất hiện nữa.”
Ôn Nhung chợt nhớ ra, thời gian đó cô đang luyện tập cho cuộc thi đấu ở trên tỉnh, sau ngày thi đấu cô lại ốm một trận, sau đó liền quên luôn chuyện này.
Nhìn vẻ mặt đã nhớ ra của cô, Bành Duệ nói tiếp: “Con người của anh ấy cũng thật kỳ quái, cứ để tâm mãi chuyện này, không chỉ ngày hôm sau, liên tục nửa tháng đều đến chờ cô, chẳng qua là, cô nhóc con nào đó đã quên sạch chuyện này.”
“…Anh nói là Lâm Tuyển sao?” Ôn Nhung cảm thấy rất khó tưởng tượng nổi, cách miêu tả này rõ ràng giống như tình thánh vậy, đâu phải là tên khốn Lâm Tuyển kia.
“Phải, chính là anh ấy.” Bành Duệ khẳng định nói, “Duyên phận thực sự rất thú vị, chắc cô cũng không nhớ lần thứ hai, lần thứ ba hai người gặp mặt đâu nhỉ, nhưng mà anh ấy nhớ, hoặc ít nhiều cũng biết một chút về tình hình của cô, cảnh ngộ của cô với anh ấy có hơi tương đồng, nhưng cô sống thoải mái hơn so với anh ấy, cho nên, khi anh ấy biết cô bị đuổi khỏi nhà xong, có động tay động chân một chút với công ty của cha cô.”
“Chậm đã,” Ôn Nhung càng nghe càng choáng váng, “Ý của anh là, Lâm Tuyển đã chú ý đến tôi từ rất sớm, còn bất bình thay?”
“Phải. Mặc dù thời điểm đó anh ấy có thể còn chưa thích cô, nhưng nhớ đến cô là thật. Không tin? Được rồi, đúng là hơi bị ly kỳ, nhưng mà cô cũng phải hiểu cho tâm lý căng thẳng lại gàn dở của một ông chú già chứ. Anh ấy không thể nào đứng trước mặt cô mà nói anh đã chú ý em từ lâu rồi, bây giờ anh rất thích em được, anh ấy sĩ diện, nếu như bị cô nói một câu cự tuyệt, anh ấy thà không nói gì còn hơn.”
Ôn Nhung hoàn toàn ngây người.
“Xem phản ứng của cô, là tôi đoán đúng rồi, ngàn dặm xa xôi chạy đến chẳng nói cái gì, thì có cái P gì hữu dụng.” Bành Duệ hận sắt không thành thép lắc đầu, “Dĩ nhiên, trong chuyện với cô anh ấy đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà, cũng chỉ vì anh ấy muốn giữ cô lại bên mình, cô trẻ tuổi như vậy, lại có người trong lòng, anh ấy không biết làm sao để lựa theo ý cô, dùng sai phương pháp. Anh ấy cũng đã hối hận, anh ấy nói anh ấy không nên làm như vậy, cũng không nên nói thân thế của cô ra, vốn anh ấy không muốn để cô cùng Phó Tô qua lại quá thân thiết là vì sợ cô biết sự thật, không ngờ tới cuối cùng anh ấy lại là người phá tan bí mật này.”
“Không đúng, anh ta mới không tốt lành giống như anh nói.” Ôn Nhung cắn răng, cố chấp phản bác, “Đừng cho là tôi không biết, Lâm Tuyển bên ngoài ăn chơi đàng điếm, có rất nhiều đàn bà, anh ta làm sao có thể chuyên tình chỉ với một người.”
Bành Duệ kiên nhẫn giải thích, “Có lúc diễn trò cũng cần thiết, hơn nữa đối thủ là nhà họ Lâm. Ôn Nhung, anh ấy không phải là một kẻ xấu xa đến tận xương tủy, nếu như vậy, anh ấy cũng sẽ không đối xử với Tử Hào như con ruột.”
Ôn Nhung nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nước mắt đó, trái tim thắt lại: “Tử Hào thực sự không phải con anh ta?”
“Không phải, nó là con riêng của Lâm Nham, Lâm Nham sợ tai tiếng gièm pha bại lộ, mới đem con trai đặt dưới danh nghĩa của anh ấy, dù sao người ngoài nhìn vào, Lâm Tuyển phong lưu thành tính có nhiều thêm một đứa con trai cũng đâu có gì to tát.”
Ôn Nhung giờ phút này đã bị những lời của Bành Duệ làm cho rối tung lên không thể nào suy nghĩ, cô làm sao cũng không ngờ đến mối quan hệ giữa cô và Lâm Tuyển lại sâu xa đến vậy, cô lại không dám tin, anh ta có cảm tình với cô.
Bành Duệ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Ôn Nhung, nói: “Những gì tôi biết trên cơ bản đều đã nói cho cô, nhưng khẳng định còn có nhiều việc chỉ có anh ấy biết. Ôn Nhung, đàn ông tuổi chúng tôi rất khó thay đổi cung cách vốn có của mình, thay đổi cũng không phải chỉ trong một đêm là thành, nhưng quan trọng nhất là, anh ấy nguyện ý thay đổi.”
“Cô xem, đứa trẻ tính khí bướng bỉnh như Tử Hào cũng không muốn rời xa cô, có hai người đàn ông thích cô như vậy, cô nên hạnh phúc.”
Ôn Nhung ngẩng đầu lên, nheo mắt, trên khuôn mặt đơn thuần loang lổ bóng cây, giữa kẽ hở lộ ra vẻ mê man tầng tầng lớp lớp, cô không biết, có nên tin một lần nữa hay không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc