Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh - Chương 39

Tác giả: Tội Gia Tội

Có khi chúng ta tỉnh lại từ trong mộng, vẫn không sao phân biệt nổi mình còn đang ở trong mộng cảnh hay hiện thực, với mộng đẹp, lúc tỉnh lại, đương nhiên là lúc khó khăn nhất, còn với ác mộng, lúc tỉnh lại, phảng phất như được cứu vớt.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Nhung không phân biệt nổi, giấc mộng của cô là mộng đẹp, hay là ác mộng…
———————
Mặc dù lúc này Ôn Nhung rất muốn túm cổ Lâm Tuyển lắc cho đến lúc anh ta nhận không ra cha mẹ, nhưng mà người kia xa cuối chân trời, cô không thể giận chó đánh mèo với một trợ lý nhỏ bé ở đây được, vậy nên Ôn Nhung khách khí nói: “Giám Phi, bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với Phó Tô, chỗ Lâm Tuyển tôi sẽ nói với anh ấy sau.”
“Ngại quá, chuyện này không thể do cô quyết định.” Trợ lý nhỏ giống như bị ông chủ anh ta nhập hồn vậy, rất vô lý nói. “Chuyện này cũng rất quan trọng, liên quan đến nhà họ Ôn, Lâm tiên sinh muốn tôi nhắc nhở cô một câu, bà ngoại cô còn đang ở trong viện.”
“Anh ta có ý gì?”
“Cái này phải đi thì cô mới biết được.”
Cô vất vả lắm mới chờ được Phó Tô trở lại, quyết định tối nay nhanh chóng nói chuyện với anh, đem vấn đề mở ra nói cho rõ ràng. Cô biết trong lòng Phó Tô vẫn còn có nút thắt, anh cần có người giúp anh cởi ra, nhưng anh càng cần phải tự mình đối mặt, mà không phải trốn tránh lần nữa. Nhưng mà nhưng mà, cô vừa mới vào đề, Lâm Tuyển đã nhảy ra phá đám.
Người này quả nhiên dùng GPS khóa cô lại thật.
Ôn Nhung cân nhắc tình thế nặng nhẹ, vẫn nói: “Bây giờ tôi không rảnh.”
Lâm Giám Phi không nhanh không chậm lấy di động ra: “Cô giáo Ôn, giờ chỉ cần một cú điện thoại của tôi, bà nội cô sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện.”
Ôn Nhung cho là mình đã nghe lầm rồi: “Cái gì?”
“Tôi không nói đùa đâu.”
“Em đi đi.”
Ôn Nhung quay đầu lại, Phó Tô đứng sau lưng cô, tầm mắt lướt qua cô, giống như không có tiêu điểm: “Em muốn nói gì, tôi có thể biết đại khái, nhưng đối với tôi mà nói, không có gì hay để đáp lại hết. Tôi gặp em, chỉ là vì muốn nói cho em biết, tôi hiểu rõ mình đang làm cái gì.”
Cô hoàn toàn không hiểu nổi hành động tự sát này của Phó Tô, trước kia sao cô không phát hiện ra người này lại có một cái đầu đá như vậy chứ.
Ôn Nhung có chút thất thần, không xác định nói: “Ý của anh là, anh cũng biết? Tất cả những gì Ôn Tuyết làm! Cho dù vậy, anh vẫn muốn ở chung một chỗ với nó?”
Phó Tô từ từ chuyển ánh mắt rơi vào trên mặt cô, lại vội vã xẹt qua, giống như sợ chỉ nhìn lâu thêm một chút, sẽ không giấu được tâm sự: “Chuyện của tôi và cô ta, tôi sẽ xử lý.”
“Anh đến cùng là vì cái gì? Nó đối xử với anh như vậy, nếu như không phải là nó, chúng ta….”
Phó Tô đột nhiên cắt đứt cô: “Chúng ta cũng không thể có gì hết. Ôn Nhung, xin lỗi.”
Những lời này giống như những câu ma chú, trong nháy mắt đánh trúng Ôn Nhung, cô giống như bị người ta siết cổ, ngây người nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của anh, nói không ra lời.
Lâm Giám Phi đứng sau lưng cô đúng dịp nói: “Cô giáo Ôn, có thể đi rồi chứ?”
Ôn Nhung hít sâu một hơi theo Lâm Giám Phi bước ra khỏi khách sạn, có chút cảm giác lạc lõng mất phương hướng, cô vẫn không thể nào đưa bản thân ra khỏi nỗi khi*p sợ vừa rồi. Phó Tô cũng biết, một kết quả không thể tưởng tượng nổi cỡ nào, cô chờ đợi bao nhiêu ngày như vậy, nhẫn nại rồi nhẫn nại, chỉ vì để có thể cùng anh mặt đối mặt nói cho rõ ràng, để cho anh thấy bộ mặt thật của Ôn Tuyết, nhưng cô còn chưa nói hết lời, anh lại nói cho cô biết, anh đã sớm biết Ôn Tuyết vụng trộm động tay chân, lừa gạt rồi lừa gạt, đối mặt với tất cả sự lừa dối đó, anh lựa chọn im lặng?!
Phó Tô không phải là một người đàn ông mềm yếu, nhưng hành động của anh lại khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi, ngay cả cô còn không chịu nổi hành vi của Ôn Tuyết, mà anh lại có thể nhẫn nại được những mười năm.
Đây là nghị lực kiên cường đến mức nào, mà loại sức mạnh tinh thần tự nguyện bị ngược này, thực sự không phải người thường có thể có.
Lâm Giám Phi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt u sầu của Ôn Nhung nói: “Cô giáo Ôn, cô đang nghĩ gì vậy?”
Ôn Nhung than thở: “Đàn ông, ai cũng khó hiểu.”
“Cô giáo Ôn, tôi cho cô một lời khuyên.”
“Cái gì?”
“Lát nữa gặp ông chủ, thuận theo anh ấy một chút.”
Cô còn chưa đủ thuận theo anh ta sao? Nhưng nhìn vẻ mặt Lâm Giám Phi không giống như đang nói giỡn.
“Tâm trạng anh ta không tốt?”
“Nói cho cô biết một chuyện.” Lâm Giám Phi không trả lời trực tiếp, ngược lại lại kéo sang chủ đề khác, “Cô biết địa vị của Lâm Tuyển ở nhà họ Lâm rất khác thường chứ.”
Ôn Nhung không rõ ràng lắm gật đầu.
“Năm đó, cha của Lâm Nham ở rể ở Lâm gia, hai anh em họ là cùng mẹ khác cha. Quan hệ của Lâm Tuyển và mẹ mình vẫn không tốt, anh ấy là chứng cứ cho sự không chung thủy của Lâm Liên, nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, chuyện Lâm Liên vượt rào làm cho nhà họ Lâm rất mất mặt. Lâm Tuyển vừa sinh ra, đầu tiên Lâm Liên đã gạt người trong nhà, nhưng nhanh chóng bị bại lộ, lão thái gia phát hiện Lâm Tuyển là con riêng, vậy nên anh ấy lập tức bị đưa ra bên ngoài nuôi dưỡng, cho đến năm mười lăm tuổi mới được cho phép trở về gia tộc, sau đó vẫn sống dưới bóng ma của Lâm Nham mười năm. Trong thời gian này, Lâm Liên luôn luôn coi anh ấy là nỗi hổ thẹn, rõ ràng là lỗi của bà ta, lại muốn quy tội cho con mình.”
Xe rẽ ngoặt, mắt thấy sắp đến nhà của Lâm Tuyển.
“Người ngoài chúng ta có thể đều không hiểu quá trình trưởng thành của anh ấy, nhưng có chuyện có thể xác định rõ ràng, bất trung cùng lừa dối là đại kỵ của ông chủ tôi, nhất là khi đối phương là phụ nữ.”
Lâm Giám Phi nói xong, xe cũng vừa lúc dừng lại.
“Cô giáo Ôn, tôi nói với cô những chuyện này, là hy vọng cô có thể bình an đi vào, bình an đi ra.”
Những lời không biết điều này của Lâm Giám Phi lập tức nổi lên hiệu quá, ở trong mắt Ôn Nhung, nhà của Lâm Tuyển trong nháy mắt biến thành một cái động ma quỷ.
“Cám ơn, tôi nghĩ tôi sẽ đàng hoàng đi vào, đàng hoàng đi ra.”
Sau khi Ôn Nhung xuống xe, Lâm Giám Phi cũng rời đi, cô đứng trước cửa, trong lòng buồn bực, hiển nhiên là Lâm Giám Phi đang muốn ra hiệu ám chỉ cho cô, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể rút ra một khả năng có tính trọng điểm: cô là một kẻ dối trá bất trung. Ôn Nhung tự thấy mình trong sạch, cùng với cô em gái của cô so ra, cô thực sự là một đóa lan bạch ngọc thuần khiết tuyệt thế. Mà cô cũng không cảm thấy sợ, chính nghĩa không sợ gian tà, cô không thẹn với lương tâm.
Vậy nên, cô không biết sợ mà nhấn chuông cửa.
Nếu như trước kia, Lâm Tuyển sẽ đích thân ra ngoài mở cửa, nhưng hôm nay anh ta chỉ dùng điểu khiển từ xa mở khóa.
Ôn Nhung ngẩng đầu hít một hơi, trông về phía mảnh trăng tròn đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm chạng vạng, ngưng thần nhìn một lúc, ngây ngẩn lại nhìn ra một tia âm u. Trong ti vi, lúc người sói thường lui tới, bao giờ cũng có một mảnh trăng tròn tròn nhẵn nhụi như vậy làm cảnh nền, đẹp đến vô cùng khủng bố, là dấu hiệu chẳng lành.
Mê tín, Ôn Nhung phỉ nhổ mình, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Lâm gia sáng choang, Ôn Nhung tự mình đổi giày, vòng quanh lầu một một vòng, không thấy Lâm Tuyển. Cô bước lên lầu hai, cửa phòng Lâm Tử Hào đóng chặt, thư phòng của Lâm Tuyển phía trước mặt dường như có tiếng nhạc mơ hồ.
Cô lại gần,, nghe thấy rõ ràng tiếng nhạc cổ điển bên trong, giơ tay lên gõ cửa, được một lúc, bên trong im lặng. Ôn Nhung đẩy cửa vào, đây là lần đầu tiên cô bước vào thư phòng của Lâm Tuyển, không giống với trong tưởng tượng cho lắm, so với căn phòng ngủ lớn đến dọa người của Lâm Tử Hào, chỗ này hiển nhiên nhỏ hơn rất nhiều, được bao quanh bởi những kệ sách cao ngất, các loại sách tràn ngập đập vào mắt rất có cảm giác ăn sâu vào thị giác.
Ôn Nhung thoáng quan sát một vòng, ánh mắt rơi vào phía sau bàn đọc sách, Lâm Tuyển đang tựa trên ghế, nghiêng đầu nhìn cô. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn được bật lên, dưới ánh đèn màu cam nhu hòa, trên khuôn mặt Lâm Tuyển lại không dính chút màu sắc ôn nhu nào, ngược lại tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo thâm trầm.
Bao nhiêu ngày không gặp anh ta, cái nhìn này, khiến cho Ôn Nhung có mấy phần khẩn trương.
Cô tận lực biểu hiện cho thật tự nhiên: “Có chuyện gì mà tìm em gấp như vậy, không thể nói qua điện thoại sao?”
Ôn Nhung chợt nhận thấy một tia khác thường, Lâm Tuyển không hề cười, cho dù là dịu dàng, dối trá, đạm mạc, chỉ có nụ cười trên vẻ mặt của anh ta là chưa từng thay đổi, nhưng từ lúc cô bước vào cửa đến giờ, chưa từng thấy anh ta cười. Loại cảm giác này rất lạ, vậy nên, cô bắt đầu nói đông nói tây: “Tử Hào có nhà không? Hay là ngủ rồi?”
Lâm Tuyển bước ra từ phía sau bàn đọc sách: “Ngủ rồi.”
Anh ta càng bước càng gần, theo đó mà đến là một luồng áp lực, Ôn Nhung nhún nhún vai: “Ách, anh trễ như vậy bảo Giám Phi gọi em tới đây, có chuyện gì sao?”
Lâm Tuyển ngồi xuống, làm động tác mời, Ôn Nhung ngồi xuống ghế sô pha, trước mặt có một chén trà, cô nhìn Lâm Tuyển, Lâm Tuyển gật đầu một cái, cô cầm chén trà lên uống một hớp, cầm trong tay, lại hỏi anh ta: “Không phải gọi em tới uống trà chứ?”
“Nói ngắn gọn thôi.” Lâm Tuyển rút một tờ giấy từ mấy quyển sách trên bàn, quơ quơ trước mắt Ôn Nhung, “Biết đây là cái gì chứ?”
Ôn Nhung nhìn chăm chú một lúc, ngay sau đó nhận ra đây chính là lá thư cô viết cho Phó Tô năm đó: “Sao lại ở trong tay anh?”
Lâm Tuyển tiện tay đưa thư cho Ôn Nhung: “Kinh ngạc lắm sao, không cần kinh ngạc như vậy, lát nữa còn có rất nhiều chuyện đáng để em kinh ngạc.”
Ôn Nhung nắm chặt là thứ, trái tim nảy lên thình thịch: “Lá thư này là chuyện rất lâu trước kia rồi.”
“Ừ, tôi biết.” Lâm Tuyển lại không nhanh không chậm lấy ra một tập tài liệu.
Ôn Nhung nhận lấy nhìn qua một chút, là một tài liệu bổ nhiệm, Lâm Tuyển chính thức trở thành chủ tịch tập đoàn Lâm thị, ngày ký là hôm qua.
“Anh trở thành chủ tịch rồi?” Ôn Nhung kinh ngạc nói.
Lâm Tuyển năm năm trước rút lui, buông tay mặc kệ chuyện của nhà họ Lâm, nhưng Lâm Nham vẫn kiêng kỵ anh ta như cũ, e sợ anh ta sẽ phản pháo, không ngờ lại thực sự thành sự thật.
“Từ năm năm trước, tôi đã bố trí, chính là vì ngày hôm nay.” Lâm Tuyển chỉ mấy chữ Chủ tịch, “Ra chiêu khi chưa chuẩn bị, tiêu diệt trong một lần hành động, khiến cho đối phương không có khả năng phản kháng.”
“…” Ôn Nhung không biết nên nói gì, cũng không biết vì sao Lâm Tuyển lại nói với cô những lời này.
“Năm năm trước tôi chịu nhục, Lâm Nham dựa vào chú bác gây sức ép, bức tôi rời đi. Khi đó, tôi không nắm chắc mười phần thắng, cho nên tôi rút lui. Song, người anh em tốt của tôi, ghét tôi nhất là anh ta, hiểu tôi nhất cũng là anh ta, trước em, anh ta đưa Văn Lam đến bên cạnh tôi, rất tiếc, không thành công, Văn Lam đã bị tôi khống chế để đối phó lại anh ta. Bây giờ, anh ta lại sắp xếp cho em đến bên cạnh tôi.”
Ôn Nhung càng nghe càng kinh hãi: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
“Lúc trước Văn Lam cũng nói như vậy.” Lâm Tuyển liếc cô một cái, không có bất cứ tình cảm nào.
Liên kết lại những lời của Lâm Tuyển, Ôn Nhung dần hiểu rõ ý tứ của anh ta, nhưng chuyện này quả thục quá nực cười, cô chợt đứng lên: “Đừng lẫn lộn, đối tượng hẹn hò ban đầu của anh là Ôn Tuyết, chính anh nhất quyết muốn kết hôn với em.”
Lâm Tuyển cúi đầu, giống như thâm tình mà nhìn cô, lại dùng một câu nói trực tiếp đập nát sự trấn định của Ôn Nhung: “Ông anh cả tôi tự cho là thông mình, cho rằng tôi chỉ thích một kiểu phụ nữ, Ôn Tuyết chẳng qua chỉ là để che mắt, mục tiêu ngay từ lúc đầu, chính là em.”
Văn Lam nói với cô, chúng ta rất giống, chúng ta rất giống….
Lâm Tuyển từng bước tiến lại gần, Ôn Nhung lùi về phía sau từng bước, sau lưng ᴆụng vào kệ sách, sự đau đớn từ xương cốt truyền đến kích thích thần kinh của Ôn Nhung.
“Tôi làm sao có thể lãng phí ý tốt của anh ta, đương nhiên là phải vui vẻ nhận lấy.”
Người đàn ông này giam cầm cô trong một vòng tròn, cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn lại âm trầm của anh ta, hô hấp trở nên khó khăn: “Ngay từ đầu anh đã biết Lâm Nham làm gì với anh?”
Lâm Tuyển cúi người, dán lên lỗ tai cô: “Trò hề này của anh ta, tôi đã xem chán rồi.”
Ôn Nhung kinh ngach cứng người lại, từ ngón tay cho đến ngọn tóc, đều vì những câu nói của anh ta, trong nháy mắt ૮ɦếƭ lặng.
“Cho nên nói, cái gì mà đính hôn, kết hôn, đều là… giả?”
Lâm Tuyển giơ tay lên, giống như thường ngày dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của cô: “Em không thể nói tôi như vậy, tôi đó là đang cho em cơ hội, tôi đã cho em, rất nhiều cơ hội.”
Ôn Nhung nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt hoảng hốt: “Em không có.”
Lâm Tuyển giống như không hề nghe thấy, nói tiếp: “Mấy ngày nay, nhờ có em, 5 năm cố gắng của tôi thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc. Chỉ có điều, nếu em cho rằng đem nguồn gốc tiền vốn của tôi thông báo cho Lâm Nham là có thể cản được tôi, vậy thì sai hoàn toàn, tôi sẽ không phạm lỗi, sai lầm chỉ có thể là các người.”
“Em, không, có!” Ôn Nhung dùng sức đẩy Lâm Tuyển ra, “Chuyện của nhà họ Lâm các anh, em không quan tâm chút nào, em không có bất cứ liên lạc nào với Lâm Nham hết.”
“Phải không, cha em chưa từng nói với em chuyện gì, ví dụ như, chỉ cần em quan sát tôi tiếp xúc với những ai linh tinh?”
Ôn Nhung biến sắc, lại lập tức nói: “Em từ chối.”
Lâm Tuyển giống như honag mang nhíu mày lại, lại đến gần Ôn Nhung lần nữa, đè tay cô xuống, hỏi: “Vậy tại sao, trong hòm thư của cha em, luôn xuất hiện email em gửi cho ông ta?”
Trong đầu Ôn Nhung vang lên ong ong: “Chuyện đó không thể nào.”
Lâm Tuyển vô cùng tiếc nuối thở dài: “Em thực sự khiến tôi thất vọng, vì mối tình đầu của em, em đặt tôi ở chỗ nào, Nhung Nhung?” Anh ta dán vào gương mặt cô nhẹ giọng nỉ non, mà bàn tay nắm lấy tay cô mạnh đến mức có thể siết gãy xương, “Em còn nằm mơ giấc mộng giữa ban ngày đó sao, mười năm trước đã bắt đầu thích cậu ta, vẫn luôn thích cậu ta, à, phải rồi, vừa rồi em mới gặp cậu ta ở khách sạn. Có phải em cho rằng chỉ cần lật đổ tôi, em có thể ở chung một chỗ với cậu ta? Đáng tiếc, cậu ta vĩnh viễn không thể trở thành bạch mã hoàng tử của em được.”
Ôn Nhung trong đầu loạn thành một đoàn: “Em gặp anh ấy ở khách sạn, là bởi vì em có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy.”
“Là chuyện gì? Nói tôi nghe chút.”
“Em không thể nói cho anh biết, chuyện này…”
Ôn Nhung chợt ngừng nói, cô nhìn ánh mắt anh ta, cặp mắt màu đen thấm đẫm sự lạnh lẽo khi*p người, trong đó có một hố đen thăm thẳm vô tận, giống như muốn cắn nuốt cô, hoàn toàn hủy diệt.
Lần đầu tiên Ôn Nhung cảm thấy người đàn ông này thực đáng sợ, lần đầu tiên cảm thấy khuôn mặt dễ nhìn này lại xa lạ như vậy, lần đầu tiên cảm thấy đuược cảm giác bị áp bức tản ra từ trên người anh ta khiến cho mỗi một lỗ chân lông trên người cô đều không kiềm được mà phát run. Cô chợt nhận ra, giờ cô có nói gì cũng vô dụng, bởi vì ánh mắt anh ta trống rỗng, anh ta căn bản không hề lắng nghe, Lâm Tuyển từ trước đến nay không hề biểu lộ ra sắc mặt, đang nổi giận.
“Tại sao không nói tiếp?”
“Tôi nói anh sẽ nghe sao?”
Lâm Tuyển nâng cằm cô lên, đôi môi áp lên khóe miệng cô: “Thật ra thì em căn bản chẳng có gì để nói cả.”
Ôn Nhung còn chưa phản ứng kịp, nụ hôn đầy gai góc của anh ta đã xâm nhập mà đến. Ôn Nhung sửng sốt, lập tức bắt đầu giãy dụa, song sức lực của Lâm Tuyển lớn đến dọa người, lúc cô giãy dụa, xương phát ra tiếng va chạm. Kệ sách sau lưng chấn động mãnh liệt, từng quyển sách lộp bộp rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm buồn, có hai quyển rớt trúng người bọn họ, Ôn Nhung bị đau, kêu lên một tiếng, mà Lâm Tuyển lại xem nhẹ.
Ôn Nhung dùng hết sức lực 乃ú sữa tránh khỏi cánh tay Lâm Tuyển, vung tay cho anh ta một cái tát, kính mắt của hắn bị cô đánh rớt. Ôn Nhung thừa lúc này, nhanh chóng chạy ra phía cửa, đang bước đi chợt thấy dưới chân mềm nhũn, lão đảo hai bước, cô khẽ cắn răng bò dậy, mới vừa mở cửa, đã bị một lực mạnh mẽ chặn ngang ôm lấy kéo lại phía sau: “Tử Hào ở ngay bên cạnh, em không muốn nó nhìn thấy bộ dạng này của chúng ta chứ?”
Ôn Nhung thở không ngừng, khí lực toàn thân nhanh chóng biến mất, mà người phía sau chợt xoay cô lại, chế trụ lấy thắt lưng cô, cởi ra chiếc quần bò của cô.
Trong nháy mắt, trong đầu Ôn Nhung nổ vang, từng trận trống rỗng, cảm giác khủng hoảng ngập đầu từ từ xé rách người cô.
“Anh muốn làm gì?!” Ôn Nhung phản kháng, nhưng một chút sức lực cũng không có, cô đột nhiên nhìn về phía chén trà, khó tin được nói, “Anh bỏ thuốc trong trà?”
Lâm Tuyển chợt cười, đây là nụ cười đầu tiên của anh ta trong buổi tối ngày hôm nay, nhưng nụ cười này lại khiến cho Ôn Nhung như rớt vào hầm băng: “Tôi có thể tha thứ cho em một lần, nhưng không thể tha thứ cho em nhiều lần.”
Từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống trên trán Ôn Nhung, rơi vào trong mắt, đau nhói, hai mắt dần đỏ lên.
Giọng nói của Ôn Nhung không thể nào khống chế nổi mà phát run: “Không được, Lâm Tuyển, dừng tay, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi chẳng làm gì hết!”
Lâm Tuyển đã vận sức chờ phát động, anh ta dịu dàng lại lạnh nhạt chế trụ lấy gáy cô, không có mắt kính che đậy, cô mới thấy rõ ánh mắt của anh ta tàn nhẫn đến nhường nào.
“Đây là cái giá đắt em phải trả vì đã phản bội tôi.”
“Tại sao anh không tin tôi?” Ôn Nhung níu lấy bờ vai hắn, ngón tay co rút từng chút, dùng hết sức ngăn cho nước mắt không rơi xuống, “Nếu như anh muốn tiếp tục, anh sẽ hối hận.”
“Đối với tôi mà nói, em cũng chỉ giống như Văn Lam, chẳng qua chỉ là một công cụ trong kế hoạch của tôi mà thôi.” Ánh mắt Lâm Tuyển không có lấy một tia dao động, “À, để tán dương lòng dũng cảm của em, tôi cho em biết một bí mật vậy, chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng quá đau lòng. Em biết tại sao Phó Tô rõ ràng thích em, lại không nguyện ý ở chung một chỗ với em chứ?”
Ôn Nhung ngây ngốc nhìn hắn, nhìn cánh môi hắn khép lại, nói ra bí mật khiến cho người ta tan nát: “Bởi vì anh em ruột không thể yêu nhau.”
Ngay sau đó, đau nhức bén nhọn khi bị xỏ xuyên qua ném cô xuống tầng tận cùng của địa ngục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc