“Không quấy rầy đến hai người chứ?”
Lâm Tuyển bước tới, đóng cửa lại, cười đến cực kỳ hòa ái dễ gần. Nụ cười này của anh ta, khiến cho Ôn Nhung sợ hãi trong lòng. Mà khuôn mặt mới vừa có chút nhiệt độ của Phó Tô lập tức lại kết băng, anh từ từ vén ống tay áo xuống, mang theo một luồng khinh thường ngoảnh lại nhìn Lâm Tuyển.
Ôn Nhung trái suy phải nghĩ, suy đoán nói: “Anh để quên đồ?”
Lâm Tuyển nhíu mày: “Gần như vậy.”
“Thứ gì?” Ôn Nhung bận rộn bắt đầu tìm kiếm.
“Không vội.” Lâm Tuyển kéo Ôn Nhung trở lại chỗ ngồi, sau đó liếc mắt nhìn Phó Tô đang ngồi một bên nói, “Tôi nghe nói ngày mai nhà cậu triệu tập đại hội cổ đông?”
Phó Tô lạnh nhạt đáp: “Vậy thì sao?”
Không chờ Lâm Tuyển mở miệng, Ôn Nhung đã nói thay: “Mai anh phải mở cuộc họp cổ đông? Vậy anh còn ở đây làm gì, mau về nghỉ ngơi.”
Tầm mắt Phó Tô dừng trên tay Lâm Tuyển, bàn tay kia vẫn lấy một loại tư thế chiếm giữ tuyệt đối đặt trên vai Ôn Nhung, thoạt nhìn tương đối chướng mắt.
Ôn Nhung nói tiếp: “Bà nội anh cứ yên tâm, có chuyện gì em sẽ gọi điện cho anh.”
“Đúng vậy, có tôi ở bên cạnh Nhung Nhung, sẽ không có vấn đề gì.” Lâm Tuyển mỉm cười nói, giống như rất tốt bụng, nhưng chỉ là giống như.
Phó Tô yên lặng đứng dậy, không nói gì, vào giờ phút này anh có thể cảm nhận được rõ ràng một lực xua đuổi mạnh mẽ tản mát ra từ trên người Lâm Tuyển, giống như một con sư tử hùng mạnh khi bị xâm phạm địa bàn, dưới vẻ bề ngoài khiêm tốn văn nhã của người này là tính chiếm giữ rất mạnh, nếu để Ôn Nhung ở bên cạnh người này, nhất định sẽ chịu thương tổn.
Cho dù anh không thể mang lại hạnh phúc cho cô, nhưng ít ra cũng phải tìm một người có thể khiến cô hạnh phúc.
Sau khi Phó Tô rời đi, Ôn Nhung quay đầu lại: “Chú à, chú rốt cuộc là bỏ quên cái gì?”
Khóe miệng treo lên một nụ cười yếu ớt, vẻ mặt nhàn nhạt, anh ta không trả lời, mà gọi y tá tới, sau đó ngoắc ngoắc tay về phía Ôn Nhung, chỉ ra ngoài cửa. Ôn Nhung không hiểu nội tình đi theo anh ta thẳng đến bên cạnh cửa sổ tầng cuối cùng, Lâm Tuyển mở cửa sổ, gió mát ban đêm đột nhiên ùa vào thổi loạn trên mái tóc ngắn của anh ta, Lâm Tuyển lại ngoắc ngoắc tay về phía Ôn Nhung.
Ôn Nhung đi tới trước mặt anh ta, anh ta vươn tay lên vuốt mái tóc ngắn rối loạn của cô, Ôn Nhung đỏ mặt lui về phía sau một bước, bất mãn nói: “Làm gì vậy?”
Con ngươi màu đen của Lâm Tuyển như hút hết màu sắc của màn đêm: “Tháng sau chúng ta sẽ đính hôn.”
Ôn Nhung sửng sốt, không hiểu anh ta đột nhiên nhắc tới những lời này là có ý gì.
“Trước kia như thế nào, tôi sẽ không so đo, nhưng mà, bắt đầu từ bây giờ, tôi không thích em cùng người đàn ông khác có bất kỳ vướng mắc nào, nhất là người vừa nãy.”
Ôn Nhung lại sửng sốt, nghe giọng điệu không chút hàm hồ nào, đột nhiên trước mắt sáng lên, trêu chọc: “Chú à, không phải chú đang ghen đấy chứ.”
Lâm Tuyển nhàn nhạt nói: “Tôi chẳng qua chỉ không thích.”
“Không cần thiết phải làm to chuyện như vậy.” Ôn Nhung bĩu môi, “Trước em đã nói với anh rồi, Phó Tô từ nhỏ đã lớn lên cùng em, còn có thể là em rể tương lai của em, là thân thích.”
“Tôi, không, thích, vậy.” Lâm Tuyển lặp lại lần thứ ba, nói đến gọi là lời lẽ hùng hồn.
Không thích không thích, Ôn Nhung cau mày, anh già này hôm nay đúng là chẳng hiểu ra làm sao, cô chẳng qua là nói với Phó Tô hai câu anh ta đã không thích, vậy cái cô thư kí thâи áι theo anh ta mười năm đến tận cửa nói với cô một đống những lời kẹp súng mang gậy kia, chẳng phải cô nên giơ chân lật bàn dùng hình cụ hay sao?
Ôn Nhung bây giờ không có tâm trạng so đo với anh ta mấy chuyện này, bà nội còn đang nằm trên giường bệnh chờ cô chăm sóc, vậy nên cô nhân nhượng cho khỏi phiền: “Anh đừng chuyện bé xé ra to nữa, làm người, có lúc cũng phải nói lý một chút. Vậy nhé, em về coi bà nội.”
Lâm Tuyển đóng cửa sổ lại, gió ngừng: “Tiểu Nhung Nhi hình như có chút bất mãn?”
“Nào có, đâu dám đâu dám.”
Ôn Nhung xua xua tay, đang muốn quay lại, Lâm Tuyển nhanh hơn một bước kéo cô, cô nghiêng đầu: “Còn muốn làm gì nữa?”
Lâm Tuyển tiến lên hôn nhẹ lên đuôi lông mày của cô một cái, giống như mùi vị trấn an, Ôn Nhung trì độn hai giây, ngay sau đó trở tay một chưởng đẩy anh ta ra: “Anh giờ lại hôn thành nghiện rồi!”
Vẻ mặt Lâm Tuyển bình thản: “Chẳng qua là hôn một cái, em là vị hôn thê của tôi mà!”
“Em còn chưa có đáp ứng đâu!” Ôn Tiểu Nhung che mặt, căm giận mạnh miệng.
Lâm Tuyển xem thường nói: “Phải không, vậy em mau đáp ứng đi.”
Gái tốt không đấu với trai già, Ôn Tiểu Nhung trợn mắt nhìn anh ta một cái, một nửa là ảo não một nửa là ngọt ngào, aiz, trước sự tấn công của chị gái Lam cô còn có thể bình tĩnh, nhưng một khi đối mặt với người đàn ông này, cô liền phát bực, yêu đương quả nhiên khiến cho người ta phiền não khiến cho người ta ưu sầu.
“Này, không đánh tôi sao?”
Ôn Nhung hít sâu một hơi, rẽ vào phòng.
Ba ngày sau, bệnh của Ôn lão thái cuối cùng cũng ổn định, tảng đá lớn trong lòng Ôn Nhung cuối cùng cũng rơi xuống đất. Cha bận rộn xử lý cục diện rối rắm của công ty, mẹ phụ trách lo một ngày ba bữa, em gái nghe nói bận rộn học hành, thực chất là đang giám sát Phó Tô từng khắc, trách nhiệm chăm sóc bà nội nặng nề liền rơi xuống vai Ôn Nhung. Lâm Tuyển đã nói qua với viện trưởng, ban ngày đều có người đến chăm sóc, nhưng Ôn Nhung vẫn không yên lòng, chỉ cần ở trường không có việc gì sẽ đến bệnh viện trông nom.
Bà nội thấy cô cực khổ, đau lòng nói: “Cháu không cần ngày nào cũng phải đến đây với bà đâu, mệt ૮ɦếƭ đấy.”
“Bà nội, cháu không sao mà.”
“Nhìn mặt cháu kia, gầy đi rồi.”
“Nào có, mặt cháu vốn đã thế rồi.” Ôn Nhung thu dọn phòng bệnh xong, chợt phát hiện đầu giường có thêm một bó hoa.”Đây là của ai đưa tới vậy ạ?”
“À, trước lúc cháu tới thì Tiểu Tô vừa mới đi.”
“Phó Tô tới đây ạ?”
“Đúng vậy, thằng bé này thật có lòng.” Ôn lão thái cảm khái nói, “Lần này nếu không có nó, bây giờ chưa chắc bà có thể ngồi ở đây nói chuyện với cháu.”
Ôn Nhung nhớ tới liền sợ, cũng nói: “Đúng là nguy hiểm, nếu không phải là anh ấy thuận đường qua thăm bà, hậu quả chắc không thể tưởng tượng nổi.”
Ôn lão thái thoáng vuốt ve cánh hoa mềm mại, lắc đầu nói: “Thuận đường? Chỗ nào mà thuận đường, nó đặc biệt đến thăm bà.”
Cánh tay đang rót nước của Ôn Nhung khựng lại: “Nhưng anh ấy nói anh ấy thuận đường…”
Ôn lão thái đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng sửa lại: “Không đúng, là nó thuận đường…”
Ôn Tiểu Nhung hoài nghi: “Bà vừa mới nói là đặc biệt tới.”
Lời nói ra như bát nước hắt ra ngoài, Ôn lão thái vô lực xoay chuyển, thở dài, nói: “…Aiz, thôi, thằng bé Phó Tô này lúc nào cũng thích ngấm ngầm, bà nhìn mà cũng nôn nóng thay cho nó.”
“Bà nội, ý bà là gì?”
“Thật ra thì Tiểu Tô vẫn thường xuyên đến thăm bà, ngồi nói chuyện phiếm với bà, nấu cơm cho bà, thằng bé này mặc dù không thích nói chuyện, nhưng tâm địa rất tốt, chỉ tiếc tâm tư nó quá nặng nề.” Ôn lão thái nhìn Ôn Nhung một cái, “Thực ra nó rất quan tâm cháu, thích nhất là tán gẫu với bà chuyện hồi các cháu còn đi học, a a, bà thực không hiểu, hai đứa đâu có mâu thuẫn gì, sao lại xa lạ, Tiểu Tô còn không cho bà nói với cháu chuyện nó tới thăm bà, cháu nói xem đây là xảy ra chuyện gì? Lâm tiên sinh đó, mặc dù điều kiện không tệ, nhưng tuổi hơi lớn so với cháu, còn đã có con, khôn ngoan mà nói, bà vẫn thích Tiểu Tô hơn, thằng bé này không có nhiều văn hoa như vậy, là một người an phận.”
Ôn Nhung không được tự nhiên nói: “Bà nội bà nói gì vậy, Phó Tô và Tiểu Tuyết là một đôi, sau này anh ấy cũng sẽ là cháu rể của bà mà.”
“Mắt bà còn chưa có mờ, nó với Tiểu Tuyết, không phải chỉ có mình Tiểu Tuyết quấn lấy nó sao, con gái con đứa như vậy thực khó coi.”
“Cho dù thế nào, bây giờ bọn họ cũng chung một chỗ.”
Ôn lão thái không đồng ý nói: “Bà thấy Tiểu Tô không phải vì thích Tiểu Tuyết nên mới ở cạnh con bé, lúc nó ở chỗ bà chưa từng nhắc đến Tiểu Tuyết, ngược lại hay nhắc đến cháu. Thôi, hai đứa một sắp kết hôn một phải lấy chồng, cũng chẳng có gì đề nói nữa.”
Ôn Nhung nghe mà sửng sốt, một lúc lâu vẫn không hồi hồn lại, trong lòng nghi ngờ ngạc nhiên không yên, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nguội xuống, Phó Tô là người quá mức hướng nội, thời kỳ trưởng thành thiếu niên thiếu nữ thị phi phải trái ai cũng không nói cho tốt, có thể chỉ cần một ánh mắt, một lần cãi cọ cũng để lại vết thương lâu dài, mặc dù cô không nhớ rõ giữa cô và Phó Tô có những hồi ức như vậy không. Nhưng bất kể thế nào, ai cũng sẽ phải phụ trách với lựa chọn của chính mình, lựa chọn của Phó Tô là Ôn Tuyết, mà với cô mà nói, quả thực Phó Tô đã từng có địa vị rất quan trọng trong lòng cô, song, con người luôn luôn trưởng thành, sẽ tiến về phía trước, ít nhất, cô không có dũng khí đứng yên tại chỗ.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân tại sao Ôn Tuyết có thể có được anh.
Yên lặng sầu não cả buổi chiều, Ôn Nhung có chút nghẹn uất, kèm thêm chuyện chị gái Lam kia lại chạy đến nhiễu loạn thần kinh của cô, bình thường với tình huống như vậy, cô lại bắt đầu mơ mộng đến các loại đồ ăn ngon lành, gọi đồng bọn ăn vặt Như Bích cô nương tới, không nói câu nào, trước ăn điên cuồng một trận đã.
“Này này, bà kiềm chế chút đi.” Đoạn Như Bích đối với cái dạng ăn như ૮ɦếƭ này của cô thực không thể coi nổi.
“Ừ.” Đáp ứng thì cứ đáp ứng vậy, tay cầm bát của Ôn Nhung vẫn chưa dừng đổ vào trong miệng.
“Này này”, Đoạn Như Bích trực tiếp dùng hành động, ςướק lấy cái bát của cô, “Đủ rồi đấy, đừng để bà nội của bà còn chưa xuất viện, bà đã vô viện nằm rồi.”
Ôn Nhung liếm liếm nôi, vẫn còn như đang hưởng thụ nước tương tuyệt với kia: “No quá.”
Đoạn Như Bích mắt trợn trắng: “Bà mà còn chưa no, tôi sẽ dẫn bà đến bệnh viện kiểm tra dạ dày, xem xem bao tử của bà làm từ cái gì.”
Ôn Nhung chậm rãi thở một hơi: “Thoải mái rồi, về nhà thôi.”
“Từ từ, bà không nói cho tôi bà phiền lòng vì chuyện gì sao?”
“Không sao, ăn xong, quên hết rồi.”
“…” Dáng vẻ dục cầu bất mãn của Như Bích cô nương rất đáng sợ, “Kéo tôi đến đây phục vụ ăn uống mà không cho chút thù lao?”
Giằng co mười giây, Ôn Tiểu Nhung bị ánh mắt mưu sát, thẳng thắn xin khoan hồng: “Chuyện có vẻ máu chó.”
Đem chuyện Văn Lam đơn giản thuật lại, cô còn chưa nói đến phần □, Đoạn Như Bích đã vỗ bàn, trợn mắt nhìn: “Ngứa mồm! Tôi muốn chửi người.”
Làm một giáo viên nhân dân, Ôn Tiểu Nhung không cho phép bất luận kẻ nào nói lời thô tục trước mặt mình, nhưng lúc này cô bình tĩnh nói: “Chửi đi.”
Như Bích cô nương chửi xong ba trăm chữ, cuối cùng cũng quay lại vấn đề: “Mụ hồ ly già kia muốn thế nào? Không biết xấu hổ cũng phải có giới hạn thôi chứ, nếu bà mà là đồ thay thế, thì Lâm Tuyển là ngu X sao, đồ thật không muốn, muốn thứ thay thế như bà. Tôi thấy mụ đó đúng là ngu X, đừng để ý tới cô ta, cô ta càng như vậy, bà càng phải ngọt ngào mà gả cho ông chú, tức ૮ɦếƭ cô ta… để cô ta tức đến mức một đêm mọc đầy nếp nhăn luôn!”
“Tôi cũng muốn vậy.” Ôn Nhung đưa cho cô nàng một cốc nước, làm dịu tâm tình của cô nàng, mỗi lần cô gặp chuyện, Đoạn tiểu thư luôn kích động hơn so với cô, đúng là đồng đảng khó cầu.
“Kết hôn còn chưa đủ, tốt nhất là sinh luôn một đứa, bà già kia không phải nói đã sống bên cạnh ông chú mười năm sao, mười năm còn chưa làm ra nổi một mạng người, chả có bản lĩnh gì cả.”
“…”
Cô thu hồi câu nói kia.
Nhìn bộ dáng căm phẫn ngất trời của Đoạn Như Bích, Ôn Nhung thoải mái hơn nhiều, có thức ăn ngon lấp đầy bụng, lại có bạn tốt ở bên, những chuyện không hoàn mỹ kia cũng chẳng còn gì đáng sợ. Phó Tô… Ôn Nhung suy nghĩ một chút, vẫn là đem hai chữ này gấp lại, lặng lẽ bỏ vào ngăn kéo tận sâu trong đáy lòng thôi.
————————————
Bà nội cũng dần dần khôi phục, Ôn Nhung không cần ngày nào cũng phải vào trình diện nữa, công việc ở trường học tiến độ ngày càng gấp, chuyện họp phụ huynh thực ra thì chẳng liên quan gì đến cô, nhưng Đinh cô nương bất hạnh lại bị cảm, thần chí mơ hồ, làm bạn cùng phòng cô giúp đỡ một chút cũng là đương nhiên. Hôm đó, Ôn Nhung giúp một tay chỉ dẫn các vị phụ huynh vào chỗ ngồi, phát bảng báo cáo thành tích trong học kỳ này của bọn nhỏ, còn có đủ loại văn bản giáo dục lẻ tẻ của trường học.
“Cô giáo Ôn, cần tôi giúp một tay không?”
Thầy giáo Tiểu Tần thực là tri kỷ, toàn thân cao thấp đều rực lên ánh sáng huy hoàng của tấm gương giáo viên tốt.
Ôn Nhung đem một xấp phiếu điểm đặt lên tay anh ta: “Vậy nhờ anh.”
Cô và thầy Tiểu Tần lâu lắm rồi chưa nói chuyện, chẳng biết tại sao dạo trước thầy Tiểu Tần luôn dùng ánh mắt tương đối u buồn nhìn cô, giờ thấy ấy chủ động đến gần, cô đương nhiên rất vui vẻ.
“Cô giáo Ôn, dạo này sao không thấy cô đến phòng tập vậy?”
Hai người một trái một phải đứng tán dóc.
“Trong nhà có chút việc, tuần nào anh cũng đi sao?”
“Đúng vậy, chỗ đó điều kiện rất tốt.” Thầy Tiểu Tần lơ đãng phát tài liệu, “Tuần nay cô có đi không?”
“Có, không rèn luyện cả người sẽ không thoải mái.”
“Tôi cũng đang định đi, lúc nào cô đi, hay là để tôi qua đón cô?”
“Được, tôi chắc là khoảng tầm 9 giờ sáng.”
Thầy Tiểu Tần xấu hổ cười cười: “Được rồi, vậy lúc đó tôi qua đón cô. A, cô chờ một chút.”
Thầy Tiểu Tần rời đi một lát, lúc về trong tay đã có thêm một chai nước.
“Nhìn cô bận đến đổ cả mồ hôi kìa, này.”
Thầy Tiểu Tần đúng là thiên sứ, chai nước trên tay anh ta cũng đáng yêu hơn cả số tiền một đồng rưỡi, Ôn Nhung đang muốn cảm kích nhận lấy chai nước, một bàn tay từ trên trời rơi xuống lại chặn trước cô.
“Nhung Nhung, lời tôi nói sao em không nhớ kỹ vậy.”