Trong dòng người nườm nượp, đồng chí Tô Tố cùng với Thúy Ti vẻ mặt nghiêm túc nhìn đối phương.
Các đồng chí mặc áo gió màu đen đứng chật trong sàn nhảy, nhảy hết sức điên cuồng, giống như lũ yêu ma quỷ quái nhảy múa loạn xạ.
“Thúy Ti, đồng chí này trâu bò biết bao, cậu hãy thu phục anh ta đi.” Họ Tô nào đó ánh mắt van nài, thật hết sức khủng bố, không ngờ bọn họ lại đi giày cao gót để nhảy disco. Ai đó rơi lệ.
Bùm, có một người đang nhảy giữa sàn bị ngã.
Họ Thúy nào đó thu hồi tầm mắt, ánh mắt trở nên yếu ớt, “Tô, cậu phải kiên trì kiên trì, đợi cho đến khi anh ta cơ bản hoàn thành nhiệm vụ cải tạo cậu thì cậu sẽ được giải thoát.”
Chẳng lẽ, lẽ nào là vậy?
Họ Tô nào đó ánh mắt nghi ngờ, Thúy Ti liền nặng nề gật đầu: “Tớ đã từng phê bình và tự phê bình bản thân suốt một năm trời, đến lúc tớ tự mình khinh bỉ bản thân mới thấm thía hiểu được ý thức chính trị của bản thân quá mức yếu kém, vì vậy, tớ giới thiệu cậu cho anh ta. Tiểu Tô, giác ngộ của cậu cao hơn tớ, tớ tin tưởng cậu có thể thu phục được anh ta.”
… Đây chính là cạm bẫy đó, đồng chí Tô Tố hết sức kinh sợ, ánh mắt lại bắn về phía đồng chí Giả Trịnh Kinh. Anh ta đang nhảy bằng cả hai tay lẫn hai chân, gương mặt hưng phấn đến mức đỏ tưng bừng, ௱ôЛƓ dán sát vào một cô gái nhỏ, lắc người vô cùng vui vẻ.
“Thúy, tớ quyết định tiếp tục sa đọa, thỉnh thoảng có chút giác ngộ là được rồi.” Họ Tô nào đó gật đầu, tên đàn ông trâu chó ấy mà ăn vào bụng sẽ không tốt cho tiêu hóa.
Thở dài rồi lại thở dài, Thúy Ti nắm chặt tay Tô Tố, “Vậy được, lần sau giới thiệu cho cậu người nào thật thà chút, đó vốn dĩ là phần của tớ.”
Tô Tố cảm động, giơ tay ra nắm chặt tay Thúy Ti, “Thúy, cậu đối tốt với tớ quá, cậu quả thật biết hy sinh vì người khác.”
Họ Thúy nào đó cũng bị cảm động bởi hành động của bản thân, tiếp tục nắm chặt tay: “Đâu có, chúng ta đều là những người trưởng thành từ những câu chuyện về Bethune (*), cho nên hi sinh bản thân vì người khác là điều nên làm.”
Ừm, ừm, ừm, giác ngộ thật là cao, hai người ôm đầu gào khóc, cái tình bạn này cũng mang hơi hướm chủ nghĩa cộng sản quá rồi!
(*) Chiến sĩ cộng sản Canada, người đã đóng góp lớn cho nền y học thế giới, là một Đảng viên gương mẫu. Ở đây nói về tác phẩm “Tưởng nhớ Bethune” do Mao Trạch Đông viết, được in trong “Tuyển tập Mao Trạch Đông”.
*****
Sáng sớm ngày thứ 2, Tô Tố đến chỗ làm thì phát hiện ra Bốc Diệu Liễm đang xì xụp uống nước bằng chiếc cốc hoạt hình của mình.
“Á….sao cậu lại dùng cốc của tôi thế?” Họ Tô nào đó hét lên, tức giận vươn tay ra giành lại khiến cho chiếc cốc rơi xuống đập vào tường, vỡ tan tành.
Thật là mất mặt quá, người đâu mà lại vừa uống vừa phun nước miếng vào trong cốc chứ, Tô Tố tức giận thầm nghĩ.
“Chị đừng giận nữa, chị Tô à, cốc chén là để phục vụ con người mà, hay là chị cứ lấy cốc của tôi mà dùng tạm.” Lạch cạch, đồng chí tiểu Bốc nhấc ௱ôЛƓ, lấy ra một cái cốc làm bằng thép không gỉ bị biến dạng từ trong đống đồ tạp nham của mình rồi nói với Tô Tố: “Mặc dù bề ngoài không đẹp nhưng có thể uống nước được.”
“Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa hả Tiểu Bốc?” Tô Tố tay cầm chiếc cốc biến dạng vừa giành được của Tiểu Bốc, buồn bực hỏi.
“Ối… uống thuốc, uống thuốc!!!” Lần này người hét lên là đồng chí Tiểu Bốc, cậu ta vội vàng móc một chiếc lọ từ trong túi áo trước иgự¢ ra, lấy một nắm thuốc và nuốt xuống, rồi loạn lên tìm cốc nước.
“Á, cốc của tôi.” Lâm Đạt bên phòng thị trường tái mặt, rưng rưng nước mắt mà thốt lên.
“Anh cần dùng gấp sao?” Đồng chí Tiểu Bốc bị nghẹn thuốc, rất vô tội hỏi “Nếu cần gấp thì dùng cái này đi.” Sau đó liền đoạt lại chiếc cốc méo mó từ tay Tô Tố, ném cho Lâm Đạt.
Lâm Đạt tức giận liếc tiểu Bốc: “Hôm nay cậu đã uống thuốc chưa hả, Tiểu Bốc?”
“Á…., uống thuốc, uống thuốc!!!” Lại hét lên một lần nữa, đồng chí Tiểu Bốc lại móc lọ thuốc ở trước иgự¢ ra, lấy ra một nắm thuốc rồi cầm chiếc cốc của Lâm Đạt vội vã chạy ra ngoài.
Lâm Đạt và họ Tô nào đó nhìn nhau, im lặng hồi lâu.
“Anh Lâm Đạt cho em hỏi chút, Tiểu Bốc sao lại được chọn vậy? Trạng thái tâm lý thế này cũng có thể vào được Liên Vị sao?” Tô Tố không nhịn được mà buôn chuyện.
“Nói cho em biết này,…” Lâm Đạt nhìn trước ngó sau, nói nhỏ với Tô Tố: “Anh nghe đồn, cậu ta là anh em vợ của sếp lớn.”
Sao cơ? Anh em vợ của sếp lớn? Quan hệ phức tạp thật, Tô Tố thẫn thờ cảm thán, hậu phương của cậu ta quả là vững chắc.
“Không phải, không phải!” Nam Hi của phòng tài liệu kế bên cũng tham dự vào: “Nghe nói là anh em họ ngoại của sếp.” Vừa nói vừa gật đầu chắc chắn.
Quả là quan hệ máu mủ kì lạ nha, ba người cùng nhau cảm thán, chưa biết chừng sếp lớn của chúng ta cũng đang lén dùng thuốc khống chế cảm xúc. Ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu chắc chắn, tài nào sếp ăn ớt mà chẳng có phản ứng gì cả, cô bỗng ngộ ra, chắc chắn là trước khi ăn anh ta đã uống thuốc khống chế cảm xúc rồi.
“Sai rồi!” Không biết từ lúc nào chị Hoàng phòng kế toán cũng nhảy vào góp vui: “Các anh nói đều không đúng, tôi nghe nói là người tình của sếp lớn!”
Hả? Cả bốn người cùng kinh ngạc, hóa ra sếp lớn là…, Tô Tố hoàn toàn chấn động, quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Có điều, chị Hoàng à, tại sao chị cũng bị kinh động theo chúng tôi vậy, cái tin này không phải do chị tiết lộ sao? Tô Tố nghi hoặc.
“No, no.” Anh Lưu phòng tiếp tân siết chặt bưu kiện chuyển phát nhanh trong tay, lắc lắc cái đầu nhẵn bóng của mình rồi cũng tham gia buôn chuyện: “Người tình của sếp lớn là giám đốc Bạch cơ, Tiểu Bốc là họ hàng của giám đốc, sếp lớn nể mặt giám đốc mới giữ cậu ta lại đấy.”
Á? Phức tạp quá đi mất, các đồng chí tại hiện trường đều rạn nứt, giám đốc Bạch và sếp tổng Phú cơ đấy, đồng chí Tô Tố chấn động, đúng quá rồi còn gì, cha mẹ áo cơm ơi là cha mẹ áo cơm!
Buổi chiều, Tô Tố mang theo tâm tình chấn động còn sót lại, mở MSN.
“Chào cô, Tô.” Tiếng gọi sao mà thân thiết thế, đồng chí Steven có tiến bộ thật rồi.
“Chào anh, Steven.”
“Sao nói chuyện vẫn còn câu nệ như thế, tôi đồng ý cho cô làm bạn của tôi rồi.”
Họ Tô nào đó thầm than ‘Anh ta uống nhầm thuốc hả, tự nhiên có thái độ khác thường quá, gõ được nhiều chữ như vậy.’
“Được thôi.”
“Dạo này chi nhánh của các cô có tin tức gì mới không?”
Hả? Anh làm sao mà biết chi nhánh của tôi có tin tức mới? Tô Tố nghi hoặc: “Anh quen người nào trong chi nhánh chúng tôi à?”
“Cũng không thân thiết gì, nhưng tôi đang rất có hứng thú, dạo này buồn chán quá.”
Hả? Không ngờ khách hàng lớn lại có sở thích này? Tô Tố trợn mắt há mồm nghĩ, tin đồn, ừm, có rất nhiều đấy.
“Vậy anh muốn nghe tin về phương diện nào?”
“Về cô, sếp lớn của các cô, đồng nghiệp, gì cũng được.”
Cái này thì đơn giản. Tô Tố gật đầu khẳng định.
“Anh sẽ tiết lộ chuyện tôi nói với giám đốc của chúng tôi chứ?” Họ Tô nào đó không yên tâm hỏi lại.
“Không, chúng ta chẳng phải là bạn sao? Tôi không bán đứng bạn mình đâu.”
Ừm ừm ừm, đúng là người tốt, khi bước chân vào xã hội, chữ “Nghĩa” quả là rất quan trọng.
“Nghe nói… thực ra chuyện này hôm nay tôi mới biết… không ngờ giám đốc Bạch của chúng tôi lại là người tình của sếp lớn.”
Không nhịn được mà phơi bày bí mật mới mẻ, Tô Tố ơi là Tô Tố, mi đã già thật rồi, người nào đó tự khinh bỉ mình.
… Đối phương im lặng.
Một lúc lâu sau, một hàng chữ bay đến “Tôi rất chấn động, Tô,…” Steven tiên sinh gõ chữ một cách cực kì khó khăn “Để tôi tiêu hóa đã.”
Ừm, ừm, ừm, chấn động à? Tô Tố quá đỗi tự hào, tin tức nội bộ này quá mức trâu chó mà!
“Chấn động đúng không, vẫn còn nữa cơ.”
… Đối phương lại im lặng.
Anh ta vẫn duy trì tốc độ phản ứng chậm chạp “Còn gì thì cô cứ nói ra hết đi.”
Hả? Lòng hiếu kì của tiên sinh Steven không phải ở mức bình thường đâu nha.
“Còn nữa, thực ra là, vẫn còn một truyền thuyết khác, đó là có một người nữa cũng là người tình của sếp lớn.”
“Ưm? Là nữ à?” Phản ứng lần này lại cực kì nhanh nhạy.
“Không phải, vẫn là nam!”
Tô Tố nghĩ rồi lại nghĩ, thêm thắt vào tin đồn: “ Là một người đàn ông có đầu óc không bình thường.”
… Im lặng rất lâu, avatar tắt ngóm.
Chẳng lịch sự chút nào cả, Tô Tố tức giận, sao lại off đột ngột thế? Không phải chứ, làm cho người khác hứng thú bừng bừng mà bản thân lại bỏ chạy, tám chuyện mới được một nửa, phải cùng ai nói tiếp bây giờ? Quả là bực phát hoảng, Tô Tố buồn rầu mãi.
*****
Mưa rơi rả rích mấy ngày liền, tâm trạng Tô Tố cực kì tệ, mang theo tâm trạng uể oải mà nhận điện thoại, tối nay vừa mới đặt mình xuống giường thì chuông điện thoại lại vang lên.
“Tô, về chuyện mà tôi muốn cô suy nghĩ, cô đã có đáp án chưa?” Tuần nào Cung Năng Quyền cũng hỏi câu này.
Mẹ nó, chị gái Thúy Ti đã vì mình mà làm tổn hại đến của để dành trong kẽ răng của bản thân, làm người thì không thể không có nghĩa khí thế này được. Tô Tố tỏ ra oai phong lẫm liệt.
“Cho tôi thêm một tuần để tiêu hóa nhé Cung tiên sinh!”
Tuần này vẫn còn buổi xem mắt, là do đồng chí Tiểu Thúy tận tình dâng hiến, nếu như lần này mà không được thì Tô Tố sẽ đại nghĩa diệt thân mà tiếp nhận đồng chí Tiểu Cung. Ừm ừm ừm, Thúy Ti à, lần này phải xem biểu hiện của cậu rồi. Tô Tố nói khoác mà không biết ngượng.
“Được, cuối tuần sau tôi sẽ gọi lại cho cô.” Đồng chí Cung cũng không lằng nhằng, cực kì quân tử mà nói.
Cạch, họ Tô nào đó cúp điện thoại bắt đầu phê bình và tự phê bình, đồng chí tiểu Thúy à, phong thái của cậu che lấp tớ, lòng can đảm vượt qua tớ, mấu chốt là mỗi kẽ răng của cậu đều có dự bị, cho nên, để lại một chút lợi lộc cho tớ đây là cần thiết thôi. Ừm ừm ừm, đồng chí Tô Tố à, phấn đấu vì bản thân mình thì không có gì là vô sỉ cả.
Sau khi phê bình và tự phê bình một cách nghiêm khắc, Tô Tố có được giấc ngủ ngon hiếm hoi, ngủ một mạch đến sáng, tâm tình cũng tốt theo.
“Tô, chào cô.”
“Steven, chào anh, chào anh.” Tâm trạng tốt, gõ chữ cũng nhanh hơn.
“Có thể thấy tâm trạng của cô hôm nay rất tốt.”
“Đúng đó!” Cứ nghĩ đến việc xem mắt tối nay, họ Tô nào đó cười đến mức mắt híp thành một đường thẳng.
“Chuyện gì làm cho cô vui như thế?”
Tô Tố bực mình, lại buôn chuyện hả, lần trước khi hứng thú tám chuyện sôi nổi, tự nhiên lại off, lần này tuyệt đối không thèm buôn với anh ta nữa.
“Không có gì, chỉ là tâm tình tốt mà thôi.” Tô Tố nhịn không được mà ôm mặt, xem mắt ơi là xem mắt, mi quả là một sự việc hạnh phúc!
“Không nói thì tôi không đặt hàng nữa.” Giọng điệu đối phương đột nhiên trở nên cứng rắn.
Thật thật thật là chẳng hiền hậu chút nào, Tô Tố nhìn màn hình vô cùng bực bội, anh ta lại dám đánh vào điểm yếu của mình cơ đấy. Mẹ nó, khách hàng là nhất, phải nhẫn nhịn.
“Là vì có người muốn làm bạn trai tôi.” Tô Tố à, đây là việc đáng tự hào, ừm ừm ừm, bộc lộ một chút vô sỉ cũng được.
Im lặng hồi lâu, tạch tạch tạch, đối phương gõ một dòng chữ “Thật là một người vĩ đại.” Thực ra còn một câu do quá chấn động mà chưa gõ ra, đó chính là, ‘người nào vĩ đại như thế, lại đi giải quyết một nữ thanh niên lớn tuổi.’
Avatar đen ngòm, đối phương đã off.
Á á á, Tô Tố tự hào mà hét lên, người vĩ đại? Lẽ nào là nói mình? Đồng chí Tô Tố ngây ngất, ôm mặt tự đắc.