Thật không tin nổi, không phải cuối tuần cũng có thể đi xem mắt!
Lần này người giới thiệu là Thúy Ti, điểm hẹn vẫn là ở quán cà phê có thác nước lần trước.
“Tô, đây là Giả Trịnh Kinh Giả tiên sinh.” Lưng thẳng ngồi nghiêm, ánh mắt thẳng tắp không liếc ngang liếc dọc, quân phục thẳng thướm.
“Xin chào, Tô tiểu thư.” Chỉ nói mấy chữ du dương trầm bổng, anh ta không hề có chút cảm giác muốn đi toilet khi nhìn thấy dòng thác chảy uốn lượn.
Rất tốt, rất tốt, quả là có định lực kinh người, Tô Tố gật đầu, nhân tiện kẹp chặt hai chân dưới gầm bàn, tự nhủ phải xem mắt trước rồi sau đó mới đi tiểu. Mẹ nó, lần sau nhất định không hẹn gặp mặt ở đây nữa, cà phê vừa uống vào vẫn không nhiều hơn phần nước muốn thải ra, lỗ vốn, tuyệt đối là lỗ vốn, Tô Tố Ϧóþ chặt cổ tay.
“Tô à, Giả tiên sinh đây còn là Đảng viên cơ đấy.” Thúy Ti dốc hết sức mình cố gắng chào hàng.
Bạn học Thúy Ti à, sao bỗng nhiên trở nên bình thường thế này, cậu đối tính đổi nết rồi à, Tô Tố lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Thúy Ti.
Đây là chị đây móc kẽ răng ra để lại đấy, Thúy Ti đá lông mày, vẻ mặt bố thí, cậu có vẻ cần kíp nên chị đây nhường cậu trước.
Trao đổi trong im lặng, đúng là tình cảm bạn bè quốc tế cộng sản, Tô Tố vô cùng lấy làm cảm động.
“Hôm nay thời tiết thật đẹp, hay là uống cà phê xong thì chúng ta đi công viên tản bộ nhé?”
Mắt to nhìn mắt nhỏ, suy nghĩ một lúc lâu sau Giả tiên sinh mới nặng nề gật đầu: “Tô Tiểu thư, chúng ta đến công viên Nhai Tâm đi, thời tiết thật sự rất đẹp.”
… “Vâng, được thôi.” Tô Tố khép mi, giả vờ nhu nhược.
Gió nhẹ, cây xanh, cỏ cũng xanh mượt mà, họ Tô nào đó lại không thể nhịn được nữa, cực kì hưng phấn mà thốt lên: “Giả tiên sinh, chúng ta ngồi trên thảm cỏ nói chuyện đi!”
Rồi thuận tay lấy một tờ tạp chí trải lên thảm cỏ.
Sắc mặt Giả tiên sinh xanh lét, cơ mặt co giật, “Tô tiểu thư, cô thật không có chút giác ngộ nào hết!!!”
… #¥%¥#, giác ngộ gì cơ? Tô Tố lấy làm lạ, vò đầu bứt tóc.
“Cô sao có thể để một bản tin chính trị dưới ௱ôЛƓ mình hả?” Giả tiên sinh đấm иgự¢, dáng vẻ đau đớn tột cùng.
Gì cơ? Hai ngón tay Tô Tố kẹp trang báo lên, nhìn ngược nhìn xuôi, mẹ nó, tại sao lại không phải mục giải trí cơ chứ, thật là không hòa hợp gì cả. Vội vàng gấp lại mấy góc, Tô Tố miễn cưỡng chọn chỗ có quảng cáo chuyên trị bệnh tiết niệu cho nam giới mà ngồi lên.
“Tô tiểu thư, không ngờ cô lại ngồi lên trên cái loại quảng cáo này…” Khuôn mặt Giả tiên sinh đầy vẻ không thể tin được, lại còn có chút khinh thường.
Gầm rú, gào thét, Đảng viên thì có thể xem thường người khác sao, giác ngộ cao thì có thể khinh thường người khác sao? Tiếng thét của họ Tô nào đó vang thật xa, vội vàng đứng lên, cầm chặt tờ báo rồi xé thành từng mảnh vụn nhỏ.
“Cô lại còn vứt giấy rác lung tung nữa!!!”
Tay họ Tô nào đó run rẩy, khuôn mặt thì co giật, đồng chí Tiểu Bốc ơi, cậu ở đâu rồi, cho tôi mượn ít thuốc khống chế cảm xúc với!
Giả Trịnh Kinh liền đứng lên nhặt giấy rác với dáng vẻ cực kì uyển chuyển.
Một hội bác gái già vây lại đó, mồm năm miệng mười, ánh mắt khinh bỉ xuyên thẳng về phía Tô Tố: “Người thì xinh thế kia, sao lại chẳng có chút ý thức công cộng gì vậy?”
Đúng, đúng, đúng, các bác gái không ngừng gật đầu. Cả tập thế dùng ánh mắt khinh thường nhìn họ Tô nào đó.
Dư luận xã hội thật là mạnh mẽ, đoàn thể chuyên gia thật là lợi hại, đồng chí Tô Tố nước mắt rưng rưng, khom người xuống rồi cũng thu nhặt rác.
“Như thế này thì có phải tốt không, Tô tiểu thư.” Đồng chí Giả biểu tình nghiêm túc, chân thành sâu sắc mà nói “Phải kịp thời phê bình và tự phê bình thì giác ngộ của bản thân mới nâng cao được.”
Mẹ nó, là anh không có tí giác ngộ nào thì có, đồng chí Giả, tôi khinh thường anh. Trái tim họ Tô nào đó nhỏ máu, mang vẻ hận thù cầm đống giấy vụn đưa lên miệng mà cắn, đồng chí Giả à, anh chẳng hòa hợp chút nào hết!
*****
Chiếc xe bus lắc lư chạy, Tô Tố nghiên răng nghiến lợi ngồi ở ghế, miệng đen xì toàn giấy báo.
Cửa xe mở ra rồi lại đóng.
Đột nhiên, Giả Trịnh Kinh thốt lên một câu: “Tô tiểu thư, cô chẳng có tí giác ngộ nào cả!”
… Họ Tô nào đó nắm chặt tay, răng nanh không ngừng cắn chặt môi, tự nhủ: ‘Phải nhẫn nhịn đồng chí tiểu Tô à, đây chính là lúc Đảng thử thách đồng chí đó!”
“Sao cô lại không nhường chỗ cho bác gái kia!”
Đồng chí Giả nói xong liền vội vàng đẩy Tô Tố ra, lắc ௱ôЛƓ chạy đến cửa sau, dắt theo một bà cô chưa đến bốn mươi tuổi.
“Bác gái à, xin mời bác ngồi!” Nói xong cười nhẹ để lộ ra hàm răng trắng bóc.
Bà cô được dắt đến nước mắt rơi lã chã, mùa xuân thứ hai của tôi còn chưa có đến, sao cậu lại gọi tôi là bác gái hả? ||||
“Mọi người xem đi, tinh thần giác ngộ của đồng chí giải phóng quân thật là tốt quá!” Đúng, đúng, đúng, quần chúng gật đầu đồng ý, không màng đến người thật sự nhường chỗ là Tô Tố.
Nhẫn nhịn nào, Tô Tố! Đây là sự khảo nghiệm đối với giác ngộ của đồng chí. Tay siết chặt, răng nghiến chặt, Tô Tố không ngừng gào thét trong lòng.
“Đồng chí, cảm ơn cậu!” Bà cô sau khi ngồi vững khẽ nhếch miệng nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.” Hai tay của đồng chí Giả đan vào nhau, nở nụ cười tươi như hoa rồi nói “Đây là lẽ đương nhiên mà.”
Thật là không thể nhịn được nữa rồi, lòng Tô Tố không ngừng gào thét: ‘người nhường chỗ là tôi, là tôi, là tôi mà, Giả tiên sinh, làm gì thì cũng phải có giới hạn chứ!’
Khóe miệng bà cô tiếp tục nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nói: “Đồng chí à, tôi thực sự không thể ngồi tiếp nữa, tôi vốn dĩ đứng ở cửa sau là vì tôi phải xuống xe rồi.”
= =|||| Khuôn mặt Giả Trịnh Kinh cứng ngắc, nặng nề gật đầu: “Vậy được, bác xuống xe đi để cháu ngồi.”
Cuối cũng Tô Tố cũng bạo phát, hét ầm lên: “Đồng chí Giả, anh không có chút giác ngộ nào hết, cái ghế đó là của tôi cơ mà!!!”
Mọi người trong xe đều chấn động, cả tập thể khinh thường họ Tô nào đó, muốn giành chỗ của đồng chí giải phóng quân, thật không biết xấu hổ!
Tô Tố khóc ròng, người này PASS, người này nhất định phải PASS! Đồng chí Thúy Ti à, tớ lại phụ lòng cậu lần nữa rồi. Cậu lại nhét anh ta vào kẽ răng đi thôi!