Chủ nhật, lại là chủ nhật, một buổi sáng trong xanh, họ Tô nào đó tóc tai lòa xòa chào đón khách.
“Tô tiểu thư, tặng cho cô này.” Cung Năng Quyền nhấc cái giỏ lên, bên trong có một con chó ngao đang ngồi ngay ngắn.
“Hả? Tôi không nuôi chó, chó này quá xấu, toàn là nếp nhăn.” Đùa tôi hả, nuôi chó rất tốn tiền mà bản thân tôi lại là người nghèo. Họ Tô tức giận mắng, đừng có mang đến những thứ làm phiền người khác thế này chứ Cung tiên sinh.
“Vậy thì… Hay là cô nuôi hộ tôi đi, tôi đưa tiền cho cô được không?”
Tiền? Tốt quá, họ Tô khôi phục sắc mặt, đoạt lấy cái giỏ “Thật là một chú chó anh tuấn, nếp nhăn cho thấy những thăng trầm lịch sử, rất được rất được, vậy chú chó này tên là gì?”
Ánh mắt kèm theo 3 phần khinh bỉ, 7 phần thấp thỏm, được, quả là có thiên phú diễn kịch, con chó này có cá tính!
Nhưng mà, nước dãi cứ chảy lách tách, đây mà là chó à, thật là dung tục. Họ Tô nắm chặt nắm tay, ta nhịn.
“Nó vẫn chưa có tên, Tô tiểu thư, cô giúp tôi đặt một cái tên đi, xem ra tố chất văn chương của cô rất tốt.”
Hả? Đặt tên ư, tố chất văn chương tốt ư? Cung tiên sinh, anh chắc chắn là anh không mỉa mai tôi đấy chứ? >o<
Họ Tô trấn tĩnh quay đầu lại nhìn, thấy Cung tiên sinh nhàn nhã bình thản, thái độ thành khẩn, tuyệt đối không phải châm biếm. Ừm ừm ừm, vậy chắc là văn chương của mình đã âm thầm lay động anh ta. Họ Tô nào đó lén thở dài một hơi, bản thân mình quá ưu tú, cuối cùng vẫn không tự kiềm chế được mà để lộ ra rồi.
Tô Tố khoanh tay, chăm chú suy nghĩ.
“A! Có rồi!” Vẻ mặt của họ Tô hết sức nghiêm túc, không muốn hổ thẹn với tài năng văn chương của mình.
“Là gì vậy?” Cung Năng Quyền cực kì chờ mong.
Tô Tố gật đầu, quả quyết “Chó! Gọi nó là Chó!”
Cung Năng Quyền không còn gì để nói, khóe miệng hơi co giật.
“Cung tiên sinh, anh thấy sao?” Đôi mắt lấp lánh như sao, khen ngợi tôi đi, khen ngợi tôi đi, ánh mắt họ Tô nào đó đầy vẻ chờ mong.
“Ừ, quả là một từ xác đáng.” Đắn đo, đắn đo rồi lại đắn đo, đồng chí Cung nói cực kì chuẩn xác: “Cái tên này thật chất phác, được rồi, vậy gọi nó là Chó đi.”
Con chó ngao kêu một tiếng đau thương, lấy chân che mặt.
Khi tiến vào phòng, đồng chí Cung phong độ thanh thoát, thong thả ung dung ngồi xuống sô pha “Tô tiểu thư, chúng ta là người quen cũ, tôi nhớ ra rồi.”
Hả? Có sao? Tô Tố mơ màng.
“Là người quen cũ, tiểu học X, lớp 3/1.”
Đúng rồi, đó là lớp tiểu học của mình mà, họ Tô mơ màng lần nữa……
“Tôi là học sinh chuyển đến, hồi đó mọi người gọi tôi là Cung Năng.”
Không sai, không sai, đúng là có người này thật.
“Nếu Tô tiểu thư vẫn chưa nhớ ra, vậy tôi kể vài câu chuyện cả đời khó quên của tôi để giúp cô nhớ lại được không?”
Họ Tô nào đó mờ mịt gật đầu, anh nói đi, cứ coi như là nghe kể truyện cổ tích vậy.
Vậy là, câu chuyện bắt đầu.
*****
Chuyện thứ nhất: câu chuyện huýt sáo.
Ngày XX, tháng XX, năm XX, họ Tô ngốc nghếch nào đó vừa mới học được huýt sáo, tâm trạng vui sướng, ngày thổi đêm thổi, kìm không nổi tâm trạng kích động của mình, cuối cùng đã phạm lỗi.
“Tô Tố, sao vào lớp rồi em lại còn thổi sáo!!!” Với khuôn mặt dữ tợn, giáo viên C quát to.
Nước mắt chảy ròng, họ Tô nào đó nắm chặt 2 tay, hối hận sâu sắc.
Sao có thể huýt sáo?
Sao có thể huýt sáo trong lớp?
Sao có thể huýt sáo để kích động ý muốn đi tiểu sục sôi của bản thân?
“Tô Tố, em trả lời cho tôi, sao lại thổi sáo khi đang học bài hả???”
Chân nọ vắt chân kia họ Tô thốt lên: “Cô giáo, em muốn đi vệ sinh.”
… Giáo viên C sụp đổ.
“Đi vệ sinh xong thì về đây tiếp tục trả lời câu hỏi này.” Gõ thước cộp cộp, giáo viên C hoàn toàn câm lặng.
Giải quyết thỏa mãn xong, họ Tô nào đó quên hẳn tai họa ngầm lúc trước, lại vừa huýt sáo vừa chạy về lớp học.
“Tô Tố, em lại còn thổi nữa!!!!” Giáo viên C lớn tiếng quát, cái thước trong tay chuyển động như rắn thần.
“Báo cáo cô, em không huýt sáo ạ.” Họ Tô nào đó nghiêm trang nói.
Hả? Lẽ nào lại nghe nhầm? Giáo viên C hoàn toàn vứt bỏ ý định uốn nắn dần dần của mình, tay nắm chặt bàn, hét to lại to hơn nữa: “Tô Tố em lại còn ngụy biện nữa sao?”
“Em thật sự không huýt sáo ạ.” Tô Tố biểu hiện vô tội “Đó là âm thanh phát ra khi thở ạ.”
Giáo viên C nắm chặt viên phấn, ném xuống phía dưới.
“Thở ra tiếng sáo? Hả? Các em phía dưới có ai có thể giống bạn học Tô thở ra tiếng sáo không?”
Tất cả im lặng…
Giáo viên C cực kì đắc ý.
Đột nhiên, có một dũng sĩ đứng lên nói to: “Cô, em có thể ạ.” Vừa thở vừa huýt sáo.
… Thế là mọi người cùng nhau hóa đá.
Giáo viên C sụp đổ hoàn toàn, lấy tay đập bàn “Được, em tên là gì?”
“Dạ, Cung Năng ạ.”
Họ Tô gật đầu, quả là dũng sĩ, bạn học Cung, khuôn mặt của giáo viên C đã đỏ như gan lợn rồi, bạn thật là dũng mãnh.
“Được, Cung Năng đúng không, hôm nay tan học ở lại, gọi gia đình em đến cùng tôi tìm hiểu rõ hơn về nguyên lý thở ra tiếng sáo.” Giáo viên C nói năng lộn xộn, cắp lấy thước kẻ giận đùng đùng bước đi.
…, Bạn học Cung ánh mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm: “Thật sự có thể mà cô, thật đó.”
Tô Tố gật đầu, thật sự có thể, ừm ừm ừm, thật sự có thể bạn học Cung à.
Buổi tối hôm đó, bạn học Cung không ngủ được, ௱ôЛƓ bị sưng đỏ. Cuối cùng, trong lúc nước mắt giàn giụa cậu mới đau đớn ngộ ra một đạo lí, khi hít thở tuyệt đối tuyệt đối không thể phát ra tiếng huýt sáo được.
*****
Chuyện thứ 2: câu chuyện nhà vệ sinh.
Nghe nói vào một ngày nào đó, trời trong gió mát, thứ tư này được về sớm, họ Tô nào đó lại huýt sáo, tự động thúc giục mình đi tiểu.
“A, bạn học Cung, gần đây cậu còn thở ra tiếng sáo nữa hay không?”
Ánh mắt đau thương của bạn học Cung Năng bắn thẳng về phía họ Tô nào đó.
Họ Tô nào đó cười mỉa “Không nhắc đến vấn đề này nữa, tớ đưa cậu đến một nơi rất tuyệt.”
Lắc ௱ôЛƓ lắc ௱ôЛƓ, Tô Tố dẫn bạn học Cung đến trước cửa nhà vệ sinh nữ.
“Tô Tố, đây là nhà vệ sinh nữ mà.” Bạn học Cung vẻ mặt khó hiểu.
Ừm ừm ừm, phải đó, bạn học Tô Tố gật đầu. Look, hai tay chỉ xuống dưới, … có một hố nhỏ “Bạn học Cung, cậu có muốn nhìn một chút xem bên trong nhà vệ sinh nữ như thế nào, liệu có khác gì so với nhà vệ sinh nam không?”
Bạn học Cung Năng suy nghĩ trong giây lát, lòng hiếu kì bỗng nhiên trỗi dậy “Tớ muốn!”
Tốt, rất tốt, có tinh thần ham học hỏi như vậy là rất tốt. Họ Tô nào đó gật đầu “Cậu thò đầu vào bên trong là có thể nhìn thấy rồi đó.”
“Có thể sao?” Họ Cung nào đó sợ hãi.
“Đương nhiên là có thể, tớ vừa mới đi vệ sinh xong, bên trong không có ai đâu.”
Ồ ồ ồ, bạn học Cung lần nữa liên hệ lí luận với thực tiễn, bỗng nhiên ngẩng đầu, …, Tô Tố đứng cạnh tiếp sức, dùng sức chín trâu hai hổ rốt cuộc cũng chui được vào trong hố.
Bên trong cũng không có gì khác biệt cả.
Cung Năng rốt cuộc cũng hiểu, thì ra nhà vệ sinh đều giống nhau cả. Sau khi thỏa mãn tinh thần học hỏi của mình, cuối cùng bạn học Cung Năng quyết định gắng sức rụt đầu lại, dùng sức rất lâu mà không rút ra được, cậu mới nước mắt đầm đìa nói với Tô Tố: “Bạn học Tô, giúp mình đi, mình không chui đầu ra được.”
Tô Tố hoảng hốt lo sợ, “Được, được, tớ đến đây.” Một tay túm chặt lấy tay Cung Năng, một tay chống tường cố gắng kéo.
“Bạn học Cung à. Thế này thì không được rồi! Để tớ đi gọi người đến giúp!” Lạch bạch lạch bạch, Tô Tố nhiệt tình dào dạt chạy đi tìm cứu viện.
“Tố à, mau lại đây, sao tan học rồi còn chưa về nhà, hôm nay không phải là đi ăn cỗ sao?” Mẹ Tô giữ chặt cô con gái đang lắc ௱ôЛƓ chạy như điên.
A? Có cỗ để ăn sao? Tuyệt, tuyệt, Tô Tố hưng phấn hét to, vác cặp lên vai, chạy đến trước mặt mẹ, “Mẹ à, mẹ mau lên chút, đi muộn là không còn gì ngon để ăn đâu.” Lạch bạch lạch bạch, họ Tô nào đó vui vẻ chạy. Vừa chớp mắt liền quên luôn người xấu số nào đó đang bị kẹp đầu trong nhà vệ sinh.
Qua một lúc lâu, bạn học Cung nghẹn ngào khóc to, kêu gào đến mức kinh thiên động địa. Trải qua hàng loạt những cách cứu viện thảm đến mức không ai nỡ nhìn, cuối cùng cậu cũng hiểu được một đạo lí, nhà vệ sinh nữ là nơi tuyệt đối không thể nhìn trộm được!