Thế Nào Là Thỏa Mãn? Tô Viễn Hàng vừa dứt lời, tòa nhà chính của nhà họ Tô hoàn toàn im lặng, câu này của ông ta nhìn như bình thường nhưng đều khiến cho sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
Tô Viễn Hàng dùng giọng điệu thân mật gọi tên Triệu Tuyết Nhu, dù là người xa lạ cũng biết quan hệ giữa Tô Viễn Hàng và Triệu Tuyết Nhu không đơn giản là quan hệ chị dâu em chồng.
Mặc dù mối quan hệ này trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng có một số việc chỉ có thể đặt ở trong lòng, nếu thể hiện hết ra ngoài thì chỉ làm cho quan hệ càng thêm căng thẳng hơn mà thôi.
Sắc mặt của Tô Lê Đông càng lúc càng thay đổi, tay chống gậy cũng càng lúc càng run.
Lúc này Tô Viễn Hàng mới ý thức được mình vừa nói sai điều gì, bèn vội vàng giải thích, "Cha, con không có ý đó..."
"Tôi về rồi đây!" Một tiếng thét lanh lảnh vang lên, Tô Đông Thần nghênh ngang đi vào, cũng phá vỡ không khí trầm mặc trong nhà lúc này.
Tô Duyệt chưa bao giờ cảm thấy sự xuất hiện lúc này của Tô Đông Thần lại đúng lúc kịp thời đến vậy.
"Anh, anh sắp được làm cậu rồi đấy!" Tô Duyệt cười nói với Tô Đông Thần, trong mắt Tô Đông Thần hiện lên vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó nhìn về phía Ninh Duệ Thần, "Không tệ, không tệ."
"Tô Duyệt, con lên lầu nghỉ ngơ trước đi, đây chính là chắt đầu tiên của nhà họ Tô chúng ta, không thể làm ra lỗi sai nào đấy."
"Vâng, ông nội, ông an tâm đi, vậy con lên phòng trước."
Sau khi thấy Tô Duyệt đi lên lầu, Tô Lê Đông nhắm mắt lại, hai đầu lông mày hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, "Nhà họ Tô chúng ta không nợ nần gì với cô ta cả, còn về đứa bé kia, nếu đã không giấu được thì để thuận theo tự nhiên đi. Vất vả giấu diếm chỉ làm cho người có dã tâm nắm thóp uy Hi*p nhà họ Tô chúng ta mà thôi. Viễn Hàng, từ nay về sau anh không cần chăm sóc Phương Vận nữa, cứ vậy đi, anh trở về đi."
Tô Viễn Hàng nhìn Tô Lê Đông, mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thấy Ninh Duệ Thần vẫn đang ngồi đó, hai mắt láo liến, cuối cùng đi ra ngoài.
"Duệ Thần, tuyệt đối đừng để Tiểu Duyệt biết chuyện này, không dễ gì nó mới mang thai được, những chuyện này dù sao cũng chỉ là chuyện trong quá khứ, hãy để cho nó chìm vào quên lãng đi." Tô Lê Đông trầm giọng nói.
Ninh Duệ Thần nhẹ gật đầu, "Vâng ạ."
Tô Đông Thần ngồi trên ghế sô pha liếc nhìn Ninh Duệ Thần, đứng dậy nói, "Ông nội, ông đừng dài dòng nữa, Tiểu Duyệt chính là bảo bối của đại luật sư Ninh đấy."
"Dài dòng? Thằng nhóc thối, dám cả gan chê lão già ta dài dòng hả?" Ông cụ Tô làm bộ muốn đánh Tô Đông Thần, Tô Đông Thần nhẹ nhàng linh hoạt trốn đi.
"Em rể, anh trai có mấy lời này muốn nói với cậu, ông nội, cháu và em rể tán dóc chút nha." Tô Đông Thần nháy mắt với Ninh Duệ Thần, sau đó đi ra ngoài.
Ông cụ Tô cũng không ngăn cản, Tô Thanh Dương và Triệu Tuyết Nhu bất đắc dĩ đi tới bước đường ngày hôm nay, điều duy nhất chỉ có thể an ủi ông chính là cháu gái của ông, cứ thể mà sống cũng rất hạnh phúc rồi.
Ninh Duệ Thần yêu thương Tô Duyệt, cũng chứng minh rằng ánh mắt của ông khi đó rất chuẩn xác.
Nghĩ vậy, mây đen ở giữa hai hàng lông mày của ông cụ Tô tan đi một chút.
Trên hành lang, hương hoa nhàn nhạt bay vào mũi, thấm vào ruột gan.
"Chuyện của Phương Vận là cậu làm?" Tô Đông Thần đi thẳng vào chủ đề chính.
Ninh Duệ Thần cũng từ chối cho ý kiến, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nếu cần, chuyện này cậu cứ đổ hết lên đầu tôi, tôi không hy vọng cháu của mình vừa ra đời đã không có cha." Tô Đông Thần cố ý khoa trương nói, nhưng nhiều năm làm anh em ăn ý hiểu nhau, sự lo lắng trong lời nói Ninh Duệ Thần vẫn nhận ra được.
"Đừng lo lắng vớ vẩn, chuyện này tôi tự có chứng mực. Trần Vân sắp kết hôn, bên Thẩm Tuấn Ngạn cậu đến nói một tiếng." Đại luật sư Ninh thản nhiên nói, đưa thi*p cưới cho Tô Đông Thần.
Tô Đông Thần hừ lạnh một tiếng, dường như nhớ tới chuyện gì.
Đêm hôm đó, anh đang ngủ say giấc trong chăn liền bị một cú điện thoại của Ninh Duệ Thần đánh thức, chạy tới chăm sóc cho Thẩm Tuấn Ngạn đang mang sắc mặt âm trầm cả đêm.
Đêm hôm đó, thật sự… Nghĩ lại mà kinh.
Thể diện của Thẩm Tuấn Ngạn cũng không phải tuyệt đối không mời nổi pho tượng Phật lớn là anh, mà là Ninh Duệ Thần... quá nham hiểm.
"Tinh thần của Thẩm Tuấn Ngạn không được tốt lắm, cần có người chăm sóc, nhưng nếu cậu không tiện thì tôi đi vậy, chỉ là Tiểu Duyệt phải ngủ một mình ở trong bệnh viện này, cậu cũng biết rồi đấy, mỗi khi tối đến, thi thoảng trong bệnh viện sẽ xảy ra một vài chuyện...."
Không tiện sao? Cậu ta làm gì mà không tiện? Cậu ta không tiện, em gái bảo bối của anh sẽ phải ngủ một mình ở bệnh viện!
"Tôi không đi!" Lúc này, Tô Đông Thần hết sức có cốt khí nói.
Ninh Duệ Thần cũng không miễn cưỡng, "Ừ, cũng được, vậy tôi đi, đợi lát nữa nếu Tiểu Duyệt có hiện tượng thai nghén, cậu nhất định phải chăm sóc cô ấy cho tốt, nếu cô ấy muốn ăn súp sườn, cậu cũng phải làm một ít..."
"Được, được, được, tôi đi!" Tô Đông Thần đau đầu vội vàng cắt ngang lời của luật sư Ninh mà đầu hàng.
Đôi mắt tùy ý nhìn thoáng qua xuống dưới, bóng dáng Phó Đình liền xuất hiện trong tầm mắt hai người, trong tay cô mang theo một cặp Ⱡồ₦g đồ ăn, lại đến làm đầu bếp không công.
"Cậu Ninh, hẳn cậu rất rõ, có một số người cho dù có tốt hơn đi nữa, nhưng cô ấy không phải là người cậu muốn, vậy tất cả điểm tốt của cô ấy đều không thuộc về cậu!"
Ninh Duệ Thần nghe xong, cũng không tiếp tục khuyên nữa, không phải là người trong cuộc thì mãi mãi không hiểu được chuyện tình cảm rốt cuộc là như thế nào.
Dù cho cô ấy có xuất sắc có hoàn mĩ đến mấy, nhưng không có cách nào khiến bạn rung động thì cũng vô dụng. Còn những người cho dù không được ưu tú xuất sắc, nhưng kì lạ là mỗi một ánh mắt, một động tác của cô ấy đều sẽ khiến bạn rung động mãnh liệt.
"Trở về phòng đi, Tiểu Duyệt cần cậu." Tô Đông Thần lắc lắc tấm thiệp cưới trong tay, "Tôi đi tìm cậu ta, báo tin tức tốt cho cậu ta biết."
Ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua bên ngoài, lại phát hiện ngoài cửa lớn nhà họ Tô có một bóng người đang đi qua đi lại.
Thẩm Gia Dũng? Cho tới bây giờ vẫn chưa từ bỏ, thật là phiền cho hắn ta!
Ninh Duệ Thần hừ lạnh một tiếng, đi vào trong.
Mở cửa phòng ngủ ra liền thấy Tô Duyệt đang đặt máy tính trên đùi, đi lại gần nhìn thì thấy tin tức "Cục xây dựng thành phố A", phía dưới còn có một tấm ảnh hết sức đẫm máu.
"Cách xa máy tính ra, chú ý dưỡng thai." Đại luật sư Ninh bá đạo ςướק lấy máy tính trên đùi Tô Duyệt.
"Xem chút nữa, chút nữa thôi." Tô Duyệt làm bộ giật lại cái máy từ trong tay của đại luật sư Ninh, nhưng Ninh Duệ Thần ỷ vào ưu thế chiều cao đi vài bước, duỗi tay ra, đặt máy tính ở trên bàn, nơi Tô Duyệt không với tới được.
Bàn tay tô ôm trọn lấy Tô Duyệt không an phận đặt lên trên đùi mình, tay còn lại đặt lên bụng của cô, nơi đó vì tiếp xúc với nhiệt độ của máy tính mà vẫn còn nong nóng, người đàn ông không khỏi nhíu chặt mày.
"Sắp làm mẹ rồi sao một vài kiến thức thông thường cũng không hiểu vậy hả?"
"Thì xem một lát thôi mà." Tô Duyệt nhìn máy tính được đặt trên bàn, biết rõ cho dù xin xỏ thế nào thì người đàn ông này cũng không cho cô xem.
Ngồi một ngày ở trong công ty, Tô Duyệt nói, "Chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi."
Đôi mắt thâm thúy nheo lại, dứt khoát từ chối, "Không được, tối rồi, đi đường rất dễ bị vấp phải đá."
Tuy đường này là đường nhựa, nhưng có đá vụn nhỏ, đường đi bên ngoài ngoại trừ những cây cao lớn vài chục năm tuổi đứng sừng sững ra thì không còn gì nữa, mấy năm trước chính phủ từng chủ động đề cập đến lắp đèn đường nhỏ nhưng bị ông cụ Tô cự tuyệt.
Tô Duyệt cảm thấy nhàm chán, bèn lấy tư liệu ở trong túi mang từ công ty về mở ra xem, cần cổ trắng nõn hiện ra trước mặt người đàn ông, giống như một bức tranh thiếu nữ tuyệt đẹp dần được hình thành.
Hầu kết của người đàn ông bất giác chuyển động mấy lần, chỉ nhìn cô gái trước mặt thôi, không cần bất cứ hành động hay ánh mắt khiêu khích nào cũng đủ để anh tuyên bố đầu hàng.
"Tô Duyệt, em giúp anh một việc." Ninh Duệ Thần bỗng nhiên trịnh trọng nói, thần sắc thoạt nhìn có hơi đau khổ.
Tô Duyệt quay đầu nhìn Ninh Duệ Thần, nghi ngờ hỏi, "Sao vậy?"
Người đàn ông không nói gì, bàn tay to bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Duyệt, cởi dây lưng, chậm rãi chỉ dẫn cô vuốt ve nơi nào đó…
Còn Tô Duyệt vẫn cau mày, vẻ mặt không hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đến khi chạm vào nơi ấm ấm nào đó...
"Lưu manh!" Tô Duyệt vội vàng rút tay về, oán hận mắng, khuôn mặt nhỏ cỡ bằng bàn tay bỗng chốc đỏ bừng lên.
"Cái này gọi là tình thú vợ chồng, vợ à, vì em và cục cưng nên anh sẽ phải nhịn nhiều tháng, em cũng phải thông cảm cho anh một chút chứ, cho anh chút phúc lợi được không?" Ninh Duệ Thần kéo bàn tay nhỏ của Tô Duyệt lần nữa, nhưng lại bị Tô Duyệt dùng tay còn lại đánh rớt.
"Không được!" Đại tiểu thư nhà họ Tô quả quyết cự tuyệt nói, xoay người, đưa lưng về phía Ninh Duệ Thần, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Người đàn ông nhíu mày, hiển nhiên không để tâm tới suy nghĩ của Tô Duyệt, lại kéo bàn tay nhỏ lần nữa.
Dưới sự tiến công bền bỉ sắp khiến Tô Duyệt khuất phục thì tiếng gõ cửa chợt vang lên lúc này...
"Tiểu Duyệt, có ở đây không?" Vừa nghe liền biết là giọng nói của Phó Đình.
Rất sợ Phó Đình không nghe thấy, Tô Duyệt vội vàng lớn tiếng đáp, "Có!" Như vậy, Ninh Duệ Thần có muốn tiếp tục cũng không thể.
Kiềm chế phần đắc ý trong lòng, Tô Duyệt cố gắng xin lỗi Ninh Duệ Thần, "Phó Đình tìm em, em đi ra ngoài một chút, aizzz, thật sự xin lỗi mà." Dứt lời, cô vừa than thở vừa nhanh chóng đi ra cửa, cũng tốt bụng mà đóng cửa lại.
Trong lòng bàn tay vẫn còn vươn lại nhiệt độ của bàn tay cô, khóe môi gợi cảm khẽ nhếch nở nụ cười bất lực mà vui vẻ, xem ra hành động của mình khiến cô bé kia coi anh là lũ lụt thú dữ mà đề phòng rồi.
Nhưng nếu đã là lũ lụt thú dữ, vậy thì cũng không thể đề phòng đơn giản vậy được....
=====
"Tiểu Duyệt, xem ra lời của ông cụ Tô nói là thật, em mang thai rồi." Phó Đình nhìn Tô Duyệt lúc đi đường hay vô thức nâng tay xoa bụng, câu hỏi đến bên miệng trực tiếp thành câu khẳng định.
"Đúng vậy đó, mau chuẩn bị tiền lì xì đi, phải dày một chút đấy." Tô Duyệt hài hước nói, "Những ngày này, không có đầu bếp, buôn bán ở Trà Uyển cũng không được tốt lắm."
"Yên tâm, dù có nghèo cũng sẽ không thiếu tiền lì xì cho em." Dừng một chút, cuối cùng Phó Đình không nhịn được hỏi, "Anh của em... đã có người yêu chưa?"
"Haiz, cả ngày Tô Đông Thần chỉ biết chạy lung tung khắp nơi, vẫn còn chưa chơi đủ, làm gì có cô gái nào để ý chứ?"
Phó Đình nghe xong, cúi đầu xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười bi thương, một người đàn ông không thể trói buộc được như vậy, tại sao cô lại không thể quên được cơ chứ?
Thời niên thiếu ai cũng từng có một người đàn ông đặt ở trong tim, có một số người biết sẽ không có kết quả, lựa chọn dừng cương trước bờ vực (dừng lại, không tiếp tục theo đuổi nữa), kịp thời quay đầu lại, vứt bỏ tình yêu đơn phương lo âu kia, vui vẻ đi tìm người đàn ông thật sự yêu thương mình, nhưng lại có một số người u mê không thể tỉnh ngộ được, ᴆụng phải tường Nam cũng không quay đầu, hoặc là nói hoàn toàn không thể quay đầu được.
Trao trái tim mình cho người khác nhiều năm như thế, thì làm sao có thể dễ dàng thấu hiểu như những lão già mà vui vẻ từ bỏ cơ chứ?
Bỏ ra nhiều năm như vậy, liều mạng tự nói với bản thân không cần đáp lại, nhưng Phó Đình cũng chỉ là một con người, trong đáy lòng cũng hi vọng Tô Đông Thần có thể quay đầu, tuy biết rằng điều này là không thể.
Cô buộc mình phải tránh mặt không thể tiếp xúc nhiều với anh, nhưng không có cách nào để quên đi, thế là cô liền tới nhà họ Tô nấu cơm, như thế một khi làm xong là rời đi, có thể không gặp thì sẽ không gặp, và anh có thể ăn đồ ăn cô làm, lại có thể khiến mình…
Tuy biết đây là đang lừa mình dối người, ngày qua ngày như vậy chỉ khiến cô càng lún sâu thêm mà thôi, nhưng cô phải làm thế nào đây?
Có thể làm thế nào được đây?