Cảnh Xuân Sắc Trong Sân Bay! Khi Tô Duyệt đến sân bay thì trong phòng chờ chỉ còn vài người, e rằng vị quản lí đầu tư thị trường kia đã mất kiên nhẫn mà bỏ đi rồi.
Nhiệm vụ đầu tiên đã kết thúc thất bại, trong lòng Tô Duyệt ít nhiều cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Trong lúc Tô Duyệt đang không ngừng tự an ủi bản thân thì đột nhiên Lý Thần gọi đến.
"Khách quý nghe nói ở đây xảy ra mưa bão nên đã hoãn thời gian chuyến bay lại, hôm nay cô cứ về trước đi, ngày mai đến làm như thời gian bình thường."
Mưa bão?
Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng không một bóng mây, làm gì chút dấu hiệu nào của mưa bão chứ?
Nhưng cũng chính vì vị khách cổ quái này mà cô đã tránh được một kiếp, khổ sở trong lòng đã vô ích rồi.
Điều này nói lên cái gì, chẳng phải nó đã chứng minh cho câu người tốt nhất định sẽ được báo đáp hay sao!
Tô Duyệt cười khẽ xoay người đi ra ngoài sân bay, lại không phát hiện mọi người xung quanh đang nhìn cô với ánh mắt quỷ dị.
Nhưng vào lúc này ——
"Tiểu Duyệt!"
Cổ tay mảnh khảnh đột nhiên bị người nào đó dùng sức bắt lấy, Ninh Duệ Thần bỗng nhiên xuất hiện với sắc mặt âm trầm nhìn khuôn mặt đầy máu của cô gái.
"Sao anh lại ở đây...." Còn chưa kịp nói xong, Tô Duyệt đã bị anh lôi vào nhà vệ sinh.
Đến cửa nhà vệ sinh, Ninh Duệ Thần gõ cánh cửa của phòng vệ sinh nữ, "Ống thoát nước đã hỏng!" Trong phút chốc, cánh cửa phòng nhà vệ sinh nữ lập tức mở ra, các cô gái gào thét chạy ra ngoài.
Kế tiếp, người đàn ông dùng tay che mắt Tô Duyệt, trực tiếp đá văng cánh cửa nhà vệ sinh nam, ánh mắt lạnh lùng liếc qua mấy người đang đi vệ sinh bên trong, môi mỏng lạnh lẽo bỗng nhiên phun ra hai chữ, "Ra ngoài!"
Những người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm có từng bị đối xử như vậy đâu? Mỗi việc đi vệ sinh không mà cũng bị người khác đuổi ra ngoài?!
Có để cho người ta thoải mái hay không đây!
Nhìn lại cô gái được người đàn ông bảo vệ phía sau, cùng những cử chỉ thân mật của hai người liền lập tức hiểu rõ.
À, thì ra là muốn làm chuyện đó trong nhà vệ sinh sao!
Nhưng cũng không được xây dựng niềm vui trên nỗi thống khổ của bọn họ đâu nhé!
Bởi vì phản ứng theo quán tính của đàn ông, nên tầm mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô gái đằng sau, mặc dù khuôn mặt đã bị người đàn ông kia dùng tay che hơn phân nửa, nhưng cái cằm hơi nhọn cũng mơ hồ khiến người ta biết đây nhất định là một người đẹp.
Ninh Duệ Thần khẽ cau mày, đôi mắt thâm sâu quét về đám đàn ông kia, một hàng người đang đi vệ sinh liền quay sang nhìn vách tường, tiếp tục đi vệ sinh.
Không cho nhìn người đẹp, vậy cứ tiếp tục giải quyết, thế được chưa?
"Sao?" Ninh Duệ Thần nhàn nhạt hừ mũi, "Thế nào, không muốn ra ngoài sao?"
Một câu này cực kì nhạt tựa như gió thổi qua có thể thổi đi, còn khiến trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mấy người đàn ông kia vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, còn có chút cậy mạnh tiếp túc đi vệ sinh.
Đôi mắt thâm sâu bỗng nhiên thoáng qua chút âm hiểm, tay cầm một chậu nha đam bày trên bồn rửa mặt, sau đó lấy tư thế ném phi tiêu ném cái chậu về phía đám người đó, nhất thời đám đàn ông gần như đồng loạt lui về phía sau, khiến cho một ít chất lỏng không rõ nguồn gốc rơi hết lên quần, còn rơi xuống sàn nhà.
"Luật sư Ninh, mười phút nữa chuyến bay của luật sư đại diện bên Mỹ sẽ về đến sân bay.” Lúc này, Lâm Phi Châu nhanh chóng đi tới sau lưng Ninh Duệ Thần, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói.
Ninh Duệ Thần làm như không nghe thấy, bình thản nói, "Trợ lý Lâm, những người này đi vệ sinh bừa bãi, gây ô nhiễm đô thị nghiêm trọng, để mỗi người bọn họ có thể cống hiến một chút sức lực bảo vệ môi trường của Lạc Thành, bây giờ chụp hết hình bọn họ lại, không sau này nhỡ đâu lại có người muốn trốn tránh trách nhiệm"
"Vâng" Lâm Phi Châu rất cung kính lên tiếng, cống hiến bảo vệ môi trường cho Lạc Thành, nói đơn giản, chính làm nhân viên môi trường.
Nhìn qua những người này, dù gì cũng được coi là những người đàn tinh anh vậy mà luật sư Ninh lại muốn mấy người bọn họ đến đường lớn quét rác sao?
Lâm Phi Châu chỉ cảm thấy khóe mắt giật mạnh mấy cái, nhưng vẫn thức thời thực hiện mệnh lệnh.
Hết cách rồi, thời buổi này nếu muốn giữ được chén cơm, vẽ đường cho hươu chạy là điều tất yếu!
Trợ lý Lâm làm hết chức trách lấy một máy ảnh kĩ thuật số ra, ống kính nhắm ngay vào khuôn mặt đang hoảng sợ của mấy người đàn ông kia.
Nhóm người đàn ông đang ngu ngơ kia nhìn thấy máy ảnh đang hướng vào mặt mình thì lập tức lả tả chạy ra ngoài, thậm chí cũng quên không kéo khóa quần.
Nhất thời, trong nhà vệ sinh trở nên yên tĩnh,
"Trợ lý Lâm, bây giờ cậu lập tức ra ngoài canh chừng, tuyệt đối không để cho ai vào đây!"
"Vâng!"
Vì vậy, một trợ lý tiếng tăm lừng lẫy chỉ trong thoáng chốc vì cấp trên ra lệnh liền lập tức xuống cấp làm bảo vệ.
Ninh Duệ Thần đặt Tô Duyệt lên bồn rửa mặt, không nói hai lời, mặt âm trầm chuyển tay đến áo của cô.
"Này, anh đừng...." Còn chưa có nói xong đã nghe thấy “xẹt” một tiếng, áo sơmi màu trắng lập tức biến thành vải vụn trong tay Ninh Duệ Thần
Gió lạnh chỉ một thoáng đã ngênh ngang thổi lên da thịt trắng muốt của cô gái, Tô Duyệt theo bản năng đôi ôm lấy иgự¢ mình, nhưng Ninh Duệ Thần lại một tay kéo tay cô ra, cau chặt mày kiểm tra từng tấc da thịt trên cơ thể cô, ngay cả đỉnh đồi cao ✓út kia cũng không bỏ qua cho.
Nhưng, trên da thịt trắng sứ trừ những vết đỏ mờ ám mà hôm qua anh lưu lại thì chẳng còn gì khác.
Đôi mắt thâm sâu lập tức nhìn xuống ——
"Ninh Duệ Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì!" Tô Duyệt giận mà không thể phát tiết, mắt đẹp trừng lên nhìn người đàn ông đang chuẩn bị kéo quần cô xuống.
Lúc này Ninh Duệ thần nào có tâm tư nghe lời nói của Tô Duyệt, bàn tay sờ đến nút quần của cô kéo thẳng xuống dưới, vậy là chiếc quần jeans đáng thương cũng bị kéo xuống mắt cá chân của cô!
Ngay cả ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ màu trắng cũng đã bị kéo xuống!
Tô Duyệt cũng không nhịn được nữa rồi, mặc dù trong nhà vệ sinh rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ nhưng đây là nơi công chứ không phải là nhà của hai người!
Ở nơi công cộng mà quần áo lại bị cởi bằng hết, dù có bình tĩnh như Tô Duyệt, cũng sẽ nổi giận!
Người đàn ông này, rõ là... quá càn rỡ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ như bàn tay hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, Tô Duyệt cô lớn như vậy nhưng chưa từng chịu ủy khuất như thế này!
"Cũng may là em không sao."
Đang muốn trách cứ, giọng nói của anh nhàn nhạt vang lên. Giọng nói kia, giống như một người đang rơi vào tuyệt vọng lại chợt thở phào nhẹ nhõm phát hiện ra chỉ là một nỗi sợ bóng sợ gió
Mặc dù không hiểu ý của anh, nhưng một câu nói không đầu không đuôi này lại làm cho lòng Tô Duyệt bỗng nhiên nóng lên.
Chỉ vì ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo nỗi sợ cô sẽ bị tổn thương.
"Sao trên quần áo lại có vết máu?" Anh hơi nhíu mày, cầm áo sơ mi trắng đã rách tan tành hỏi cô.
Đôi mắt trong suốt lúc này mới phát hiện ra trên áo cô có vết máu, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, "Trên đường có người xảy ra tai nạn giao thông nên em đã giúp anh ta sơ cứu, đây là máu của anh ta thôi."
Tô Duyệt thật thà nói, lúc này lông mày đang nhíu chặt của anh mới giãn ra từng chút, lửa giận vốn đang hừng hực trong lòng cô gái lúc này cũng biến mất không giấu vết.
Thì ra người đàn ông luôn luôn trầm ổn sở dĩ bạo động như vậy đều là vì nghĩ cô xảy ra chuyện.
"Ừ." Ninh Duệ Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, tầm mắt lại dừng trên da thịt của cô gái lần nữa, lại trở nên u ám so với vừa rồi thêm mấy phần.
Vừa rồi bởi vì khẩn trương cho trong mắt anh không có một chút tình dục nào, còn lúc này....
Trên da thịt trắng như sứ vẫn còn mấy dấu vết ngày hôm qua anh lưu lại, nó như những bông hoa mai màu hồng nhạt chậm rãi nở ra ở trên bầu trời đầy tuyết, khiến người ta hận không thể in thêm mấy dấu lên đó.
Nhìn xuống dưới đôi chân thon dài sáng bóng, khiến anh không khỏi nghĩ đến cảm giác dục tiên dục tử khi nó giam cầm trên eo mình.
Đôi mắt thâm sâu bỗng nhiên chuyển một cái, liền chuyển tới nơi bí ẩn ở giữa hai chân…
Mùi vị của ngày không qua không ngừng phát lại ở trong đầu.
Cô vợ nhỏ này thật sự là có bản lĩnh của yêu tinh, đã làm nhiều lần rồi mà vẫn ngây ngô như thế, nhưng loại ngây ngô này lại luôn khiến một người luôn có lực tự chủ mạnh mẽ như anh cũng không nhịn được mà muốn cô hết lần này đến lần khác.
Mỗi một lần đều có cảm giác như muốn ૮ɦếƭ đi, mỗi một lần đều cảm thấy niềm sung sướng lâng lâng.
Bởi vì bầu không khí im lặng thoáng chốc trở nên có chút ngượng ngùng lại có chút mờ ám, ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ với quần jeans đều bị kéo xuống mắt cá chân, Tô Duyệt đỏ mặt cúi người xuống định kéo quần lên.
Thế nhưng tay của đàn đàn ông lại vào lúc này ngăn cản động tác của cô, một tay khác lại dao động trên eo cô.
"Đâu, đây là nơi công cộng, anh đừng...." Tô Duyệt vội vàng ngăn cản, nhưng nơi nào đó của Ninh Duệ Thần đã bắt đầu không an phận chống ở trên bụng cô.
Nhiệt độ đốt người lập tức thể hiện rõ người đàn ông kia có xu hướng lúc nào cũng có thể dùng sức.
Nhưng đúng lúc này…
"Sân bay sao lại như vậy? Ngay cả nhà vệ sinh cũng không cho người ta vào? Cháu của tôi đã sắp tè dầm rồi đây này! Anh bạn trẻ, nếu cậu còn ngăn cản tôi, tôi sẽ cho thằng bé tiểu thẳng lên người cậu đấy!"
"Cái gì? Nhà vệ sinh đang sửa chữa? Sao lại như vậy chứ, không được, tôi muốn đi kiện sân bay này!"
"Tôi cũng đi, tôi cũng đi, đi đi đi!"
"...."
Lâm Phi Châu từ một trợ lý luật sư tiếng tăm lừng lẫy thoáng chốc bởi vì cấp trên cần mà trở thành bảo vệ lúc này vẻ mặt không chút thay đổi ngăn đám bác gái đang muốn xông vào, bên ngoài tỏ ra như đang cúc cung tận tụy với trách nhiệm của mình, nhưng trong lòng lại yên lặng rơi lệ.
Luật sư Ninh, anh ra nhanh lên một chút, cái chuyện đó lúc nào cũng có thể làm ở nhà mà, mau mau thông cảm cho người trợ lý đáng thương này của anh đi....
Giọng nói bên ngoài càng lúc càng lớn, vang vọng cả vào trong toilet khiến không khí mập mờ biến mất không còn một mống.
Nhưng có vẻ như Ninh Duệ Thần không hề có khuynh hướng dừng lại, chuyển hướng đến hai chân của cô gái, mắ đỏ rực như rất căng thẳng!
Theo động tác của người đàn ông, cô gái bỗng nhiên thở hốc vì kinh ngạc, hai tay nắm chặt thành quyền, "Ninh Duệ Thần, đừng...." Cùng lúc đó, động tác của anh cũng theo đó mà dừng lại ——
ɠιữα đùι của cô gái trở nên đỏ bừng, tim của anh trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Tối hôm qua, thật sự đã giày vò cô quá nhiều lần rồi.
Bàn tay nắm lấy chân thon của cô di chuyển xuống cầm ҨЦầЛ ŁóŤ màu trắng của cô kéo lên, bàn tay còn lại nắm lấy eo cô khẽ nhấc lên giúp cô mặc vào.
"Khi nào về nhà thì bôi ít thuốc, trong tủ đầu giường có thuốc mỡ, là cái loại mà lần trước anh giúp em bôi lên vết thương ở trên lưng đó, rất hữu hiệu." Hữu hiệu đến mức tối mai là có thể làm tiếp.
Ninh Duệ Thần khẽ nói , nhưng không biết là có nghe hiểu ý bày tỏ kín đáo của Ninh Duệ Thần hay không, Tô Duyệt vẫn cúi đầu, không dám nhìn lên anh.
"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần không tin cô có năng lực lĩnh ngộ này.
Tô Duyệt chôn đầu thấp hơn, "Em... Quần áo..."
Mày rậm vốn đang nhíu lại, nhìn sang đống quần áo bị anh xé vụn vứt sang một bên thì liền giãn ra.
Lúc này anh mới phát hiện hình như ban nãy hơi dùng sức nên bộ quần áo này đã hoàn toàn nát bét rồi.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô gái, người đàn ông không khỏi cười khẽ một tiếng.
"Anh còn cười nữa? Bây giờ... Phải làm thế nào bây giờ!" Giọng nói vốn đang tràn đầy tức giận, nhưng lời nói cuối cùng lại tràn ngập sự hờn dỗi.
Đây là sự hờn dỗi chỉ có ở người vợ đối với người đàn ông của mình.
Ninh Duệ Thần không nói, ngón tay thon dài tay đưa lên nút cài trên áo vest, tay chuyển một cái, một nút, hai nút, ba nút... Nút áo liền bị cởi ra.
Khóe miệng lạnh bạc nhếch lên một nụ cười tà mị như ở trong phòng ngủ nhà họ Tô hôm qua, đôi mắt thâm sâu không ngừng nhìn vẻ mặt cô gái, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Áo vest đắt tiền cứ như vậy mà bị anh tùy ý ném ở một bên bồn rửa mặt, tay của anh lại sờ đến nút áo sơ mi, động tác quen thuộc mà ưu nhã, còn rơi vào trong mắt của Tô Duyệt lại là hành động của cầm thú.
"Ninh Duệ Thần, anh dừng lại ngay!" Tô Duyệt vội vàng kêu gào nói, bởi vì khẩn trương cho nên giọng nói mang theo chút run rẩy.
Điên cuồng tấn công của anh ngày hôm qua đến nay vẫn còn hiện rõ trong đầu Tô Duyệt, hôm nay chỉ cần vừa nhìn thấy anh ૮ởเ φµầɳ áo, toàn thân cô không khỏi cảm thấy tê dại như bị điện giật.
"Dừng lại? Nếu anh dừng lại thì em phải làm sao?" Anh thản nhiên nói, âm điệu hơi cao lên, cúc áo cuối cùng cũng đã bị cởi ra, da thịt màu cổ đồng trong nháy mắt bị phơi bày ra bên ngoài.
Câu nói này mập mờ không rõ nhất thời khiến cô gái nghẹn họng, miệng lưỡi liến thoắng trước mặt khách mời của Tô Duyệt lúc này lại không tìm ra câu nào để phản bác.
Trong lúc cô đang nghĩ một trăm tám mươi cách để đối phó với con sói đói này thì mùi hương bạc hà trên quần áo của người đàn ông trong nháy mắt bao phủ lấy cô.
"Mặc vào đi." Ninh Duệ Thần mỉm cười nhìn Tô Duyệt, bộ dáng kia tựa như đang muốn nói, lần này là em hiểu sai rồi.
Tô Duyệt đỏ mặt vội vàng mặc áo sơ mi trắng của anh vào, đôi mắt thâm sâu hiện lên ý cười, bản thân cũng lấy áo vest ở trên bồn rửa mặt lên mặc vào người.
Áo sơ mi trắng rộng thùng thình của đàn ông mặc ở trên người cô gái đương nhiên tạo thành một phong cách khác, mặc dù bên dưới có mặc quần jean, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy quyến rũ xinh đẹp, nhất là rơi vào trong mắt Ninh Duệ Thần.
Dù sao, người tình trong mắt đều hóa Tây Thi, huống chi, từ trong xương Tô Duyệt vốn đã có mùi vị của phụ nữ.
Nhớ lại lần đầu tiên của hai người là do cô tự chủ động hiển thân, khi đó, cô cũng mặc áo sơ mi trắng của anh như lúc này.
"Chúng ta ra ngoài đi." Tô Duyệt cúi đầu nhỏ giọng nói, cô đã muốn đi ra ngoài một mình.
"Chờ một chút." Đại luật sư Ninh kéo tay Tô Duyệt.
Mở vòi nước lên, ngón tay thon dài hứng một ít nước lau gò má trái của cô.
"Trên mặt có máu mà cũng không biết, thật là ngốc ngếch!" Giọng nói của người đàn ông cực kỳ dịu dàng, giống như gió xuân tháng ba chậm rãi thoáng thổi qua lòng cô khiến cho khuôn mắt đã hơi đỏ bây giờ lại càng giống mây hồng.
"Em thật đúng là thấy cái gì cũng hăng hái làm, ngộ nhỡ người khác lừa em thì biết làm thế nào!" Ninh Duệ Thần hơi trách cứ nói, thật ra anh muốn nói là nhỡ đâu bị người khác nhìn trúng thì làm sao.
Mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng chuyện sau đó thực sự đã chứng minh lời tiên đoán của đại luật sư Ninh vẫn cực chuẩn.
"Em có ngốc như vậy sao?" Tô Duyệt liếc nhìn Ninh Duệ Thần, Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, cũng không phản bác mà kéo Tô Duyệt đi ra ngoài.
Nhìn hai người đi ra, cuối cùng Lâm Phi Châu cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi ánh mắt lơ đãng liếc về phía cổ áo của luật sư Ninh, Lâm Phi Châu lại theo bản năng liếc nhìn về phía quần áo đang mặc trên người Tô Duyệt thì càng chôn đầu xuống thấp hơn.
Anh ta... Sợ mình cười ra tiếng mất thôi!
Nếu mà bị luật sư Ninh phát hiện chắc anh ta phải cuốn gói đi mất!
Nhưng anh ta thật sự không nhịn được!
Nhìn cấp trên không mặc gì bên trong áo vest, bạn học Lâm Phi Châu đàng hoàng cần cù và thật thà cũng không nhịn được bắt đầu ảo tưởng một màn mỹ lệ kích tình vừa rồi trong nhà vệ sinh...
"Đi thôi." Luật sư Ninh hờ hững lên tiếng, Lâm Phi Châu vội vàng xoay người, đi trước dẫn đường.
Ninh Duệ Thần nhéo lòng bàn tay Tô Duyệt, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Về nhà tắm sạch sẽ đi, buổi tối chờ anh." Rồi chuần bị rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này ——
"Sao Thiệu Huy vẫn chưa quay lại vậy?" Giọng nữ bén nhọn vang lên thoáng chốc phá vỡ bầu không khí, Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt đồng thời quay đầu liền thấy Ninh Thiến Như đang nhíu mày nói chuyện với một cô gái.
"Anh ấy còn có chút chuyện quan trọng cần làm, để cháu về đây chăm sóc cho bác gái trước." Giọng nói thanh thúy của cô gái ấy chậm rãi vang lên, rõ ràng là hoàn toàn khác hẳn với giọng nói căm tức của Ninh Thiến Như.
Hai người thu hồi tầm mắt lại, hai người không muốn để ý tới Ninh Thiến Như. Thậm chí ngay cả chửi cũng cảm thấy lười.
Nhưng khi hai người chuẩn bị tách ra, Ninh Thiến Như lại quay sang chỗ họ, trong nháy mắt liền nhìn chằm chằm vào hai người!
Có một số người, bởi vì từ trong thể xác và linh hồn có quỷ, cho nên chỉ thích đánh đòn phủ đầu, thu tất cả những điều kiện có lợi về tay mình để che giấu sự chột dạ của bản thân!
Mà lại không hề biết rằng, làm như thế thì chỉ càng chứng tỏ bản thân vô cùng ngu xuẩn!
Mà lúc này Ninh Thiến Như hiển nhiên là một người như vậy!
Khi bà ta thấy Tô Duyệt và Ninh Duệ Thần thì cảm thấy không an lòng, tất cả tức giận đều xông lên, rồi lại mang theo một chút chột dạ, nhưng bởi vì sự chột dạ này mà khiến bà ta làm ra những chuyện không biết tự lượng sức mình!
Giống như, lúc này ——
"Thế nào, nhìn thấy trưởng bối trong nhà mà không biết lễ phép như vậy sao? Ninh Duệ Thần, đây chính là lễ nghi mà cậu học được ở nước ngoài hả?" Ninh Thiến Như xải bước đi tới chỗ Ninh Duệ Thần, khóe mắt đuôi mày hơi nhướng lên, tỏ rõ khí thế lớn mạnh của mình
Nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ lập tức phát hiện bàn tay buông thõng đã run rẩy nắm chặt thành quyền, chân cũng run theo, thân thể chừng như là dựa vào cô gái bên cạnh mới có thể đứng thẳng.
Muốn cậy mạnh? Chỉ tiếc là khí thế không đủ, nhất là ở trước mặt của luật sư Ninh.
Ninh Duệ Thần nhếch miệng lên một đường cong, mà nụ cười, rõ ràng là không coi Ninh Thiến Như ra gì!
"Trưởng bối? Ở đâu vậy?"
Giọng nói vô tội này càng làm cho Ninh Thiến Như nổi trận lôi đình!
Sự coi thường trần trụi này so với trực tiếp đánh lên mặt Ninh Thiến Như thì càng khiến bà ta đau hơn mấy lần!
Lần trước không biết người nào ở buổi họp báo gọi bà ta một tiếng ‘cô út’ , làm cho bà ta tức giận mấy ngày ăn cũng không ngon, vậy mà hôm nay lại dám giả bộ như thật sự không biết!
Đúng là hành xử theo hoàn cảnh! Thật không hổ là cháu trai nhà họ Ninh!
"Ninh Duệ Thần, dù gì tôi cũng là cô của cậu, làm ơn hãy chú ý đến thái độ của mình một chút!" Hai mắt của Ninh Thiến Như trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt được trang điểm tì mỉ vì tức giận trong lòng mà trở nên vặn vẹo.
Ninh Duệ Thần cẩn thận nghiêm túc quan sát Ninh Thiến Như từ trên xuống dưới, cuối cùng nghiêng đầu hỏi Tô Duyệt: "Bà ta rất giống anh sao?"
Tô Duyệt vừa nghe, lập tức cẩn thận nghiêm túc quan sát Ninh Thiến Như từ trên xuống dưới giống anh, thành thật nói, "Không giống."
"Aizz, anh cũng cảm thấy vậy, dạo này cứt chó cũng thích tùy tiện dính lên người, hết cách rồi, ai bảo bộ dạng đẹp trai như vậy chứ? Ngay cả những bác gái cũng chạy đến nhận người thân linh tinh." Đối với Ninh Thiến Như, Ninh Duệ Thần làm như không thấy, tiếp tục nói những lời nói ác độc.
Nếu Ninh Thiến Như đã tự mình đưa tới cửa, nếu không mắng một trận thì thật đúng là quá lãng phí cơ hội này rồi!
Ninh Thiến Như tức giận không chịu được, nhìn khuôn giống mình đến sáu bảy phần, lại cảm thấy hận ý càng tăng cao.
Bà ta là con gái ruột của Ninh Hạc Hiên, những năm nay, sở dĩ bà ta không ngại cực khổ hầu hạ bên cạnh Ninh Hạc Hiên không chỉ là vì sản nghiệp của nhà họ Ninh, mà cũng là hy vọng, Ninh Hạc Hiên có thể cho đứa con gái này thêm một chút quan tâm, một chút coi trọng.
Nhưng lòng người có đôi lúc thật sự rất cứng, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không chịu bất kỳ nhân tố quấy nhiễu nào, giống như Ninh Hạc Hiên, không quản đến đứa con gái của mình móc hết tim phổi ra như thế nào, ông vẫn luôn kiên định giữ lại Ninh thị cho Ninh Duệ Thần vẫn chưa biết sống ૮ɦếƭ ra sao!
Hôm nay Ninh Duệ Thần trở lại, tất nhiên Ninh Hạc Hiên sẽ dùng hai tay dâng Ninh thị đến trước mặt anh!
Còn đứa con gái này, từ đầu đến cuối đều không chiếm được một chút sự coi trọng nào từ ông.
Suy nghĩ một chút, thật là khiến lòng người rét lạnh!
Mà lòng người rét lạnh này, tích lũy qua bao nhiêu năm tháng, lâu dài sẽ khiến trong lòng thay đổi, sẽ biến thành sự ghen ghét với Ninh Duệ Thần!
Lúc trước sao nó không ૮ɦếƭ luôn đi!
Nếu nó ૮ɦếƭ, dù Ninh Hạc Hiên không nguyện ý thì Ninh thị cũng là của Ninh Thiến Như này!
Còn Ninh Uyển Thu, ở trong mắt của Ninh Thiến Như, chưa bao giờ đủ để thành một sự trở ngại cản chân bà ta.
Lúc này, lời nói của Ninh Duệ Thần càng như một tảng đã lớn, khiến cho trong lòng bà ta càng thêm khó chịu, nhưng bà ta biết chắc, bà không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Bởi vì sự phẫn nộ trong lòng không thể hóa giải được, Ninh Thiến Như kéo cánh tay cô gái bên cạnh, móng tay bấm sâu vào trong da thịt trắng noãn ấy.
Đợi Ninh Thiến Như phát hiện ra thì nơi đó đã mơ hồ hiện ra tia máu.
Còn trên mặt cô gái bên cạnh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Hai mắt Ninh Thiến Như láo liến, nếu bà ta không thể lay động được Ninh Duệ Thần, vậy thì không bằng đối phó với Tô Duyệt đi!
Mặc dù lần trước đã bị một lần trong quán trà, nhưng ở trong lòng Ninh Thiến Như, Tô Duyệt vẫn không phải là đối thủ của bà ta.
"Vũ Quân, bây giờ những cô gái gia giáo như con chẳng còn nhiều nữa đâu, chỉ còn vài hạng đàn bà chỉ biết đắm mình trong trụy lạc, cả ngày chỉ biết nghĩ đến phải quyến rũ đàn ông như thế nào, chẳng hề biết chú ý đến hình tượng của mình. Aizz, thật là thói đời bạc bẽo mà!" Ninh Thiến Như thâm sâu nói, nhưng hai mắt lại liếc về hướng cổ áo hơi rộng mở của Tô Duyệt.
Trên cần cổ tinh xảo vẫn lưu lại dấu hôn ngày hôm qua của anh. Cũng chưa từng nghĩ tới nó lại trở thành νũ кнí để Ninh Thiến Như đối phó mình.
Thật là buồn cười!
Cũng chỉ là mấy dấu hôn thôi, làm sao lại thành quyến rũ đàn ông thói đời bạc bẽo thế rồi hả?
Đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng, chẳng lẽ làm người ăn chay mới là con nhà gia giáo!
Trong lòng Tô Duyệt không khỏi cười lạnh, xem ra Ninh Thiến Như đã bị ép đến mức cắn người linh tinh rồi.
"Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần đối với cô chỉ là vui đùa một chút thôi, tên nghiệt chủng kia sẽ chẳng bao giờ yêu cô đâu, bởi vì nó đã sớm mất đi cảm giác yêu thương rồi!"
Những lời nói lần trước của Ninh Thiến Như vẫn vang lên trong đầu Tô Duyệt, tại sao Ninh Thiến Như có thể nói anh như vậy, nếu như Ninh Duệ Thần nghe được thì anh sẽ cảm thấy khó chịu đến mức nào!
Bởi vì, chỉ riêng cô nghe thôi cũng đã không chịu nổi rồi!
Mất đi cảm giác yêu thương... Những lời này tổn thương người khác đến cỡ nào chứ!
Gai nhọn quanh người Tô Duyệt lập tức nổi lên, mục tiêu chính là hướng đến Ninh Thiến Như.
"Ông xã, có một vài thứ của con nhà gia giáo thật đúng là em không học theo được, đến người đàn ông của mình ra vụng trộm sau lưng mà còn có thể trấn tĩnh như thế, thậm chí còn cho ông xã mình đi tìm người tình, nếu như anh dám vụng trộm thì ૮ɦếƭ với em đấy." Tô Duyệt có chút nũng nịu nói với Ninh Duệ Thần, ánh mắt trong suốt lộ ra vẻ đáng yêu.
"Em yên tâm, cả đời này anh chỉ muốn một mình em thôi." Lời này hơi mang theo mùi vị tình dục, nhưng bởi vậy mà càng giống những lời nói lặng lẽ chỉ có giữa những người yêu nhau.
Hai người giúp đỡ nhau, ở trong mắt Ninh Thiến Như càng giống như là đang khiêu khích bà ta. Chuyện Tống Hoài Dịch ngoại tình hầu như mọi người đều biết, còn bà ta, vì có thể làm chồng mình vui lòng, không để cho ông có suy nghĩ ly hôn nên chỉ có thể mỉm cười tự tay dâng thư ký của mình cho chồng!
Nhưng bà ta là phụ nữ, nhìn người đàn ông của mình ôm người phụ nữ khác, trong lòng sao có thể không đau?
Mà giờ khắc này, lời của Tô Duyệt càng giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào vết thương mà bà ta đã phải vất vả che giấu bao năm nay!
Lời nói sắc nhọn trong nháy mắt như muốn lấy mạng của bà ta!
Ninh Thiến Như cực kỳ oán hận, trong nháy mắt lạnh lùng nói, "Một người phụ nữ từ phượng hoàng biến thành chim sẻ lại muốn dựa vào một người đàn ông không biết yêu thương là gì biến thành phượng hoàng một lần nữa, thật là buồn cười!"
Tô Duyệt vừa nghe, gai quanh thân trở nên bén nhọn hơn!
Đang muốn mở miệng, Ninh Duệ Thần lại nắm chặt bàn tay của cô!.
Tô Duyệt ngước mắt nhìn vào ánh mắt của Ninh Duệ Thần, vốn là hơi lo lắng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia thì cô chợt hiểu ra mình đã lo lắng quá rồi.
Đúng vậy, Ninh Thiến Như nói anh mất đi năng lực yêu thương thì sao chứ, cho dù là cả thế giới nói vậy thì có làm sao, những người này đối với Ninh Duệ Thần mà nói căn bản là râu ria!
Chỉ cần Tô Duyệt cô tin tưởng, Ninh Duệ Thần vẫn biết yêu là đủ rồi.
Mặc dù im lặng, nhưng cô đọc được từ trong mắt anh, đừng nói gì cả, để anh bảo vệ em.
Vừa rồi Ninh Thiến Như chuyển đối tượng, ngoài mặt là đang nhằm vào Tô Duyệt, nhưng trên thực tế vẫn đang nhắm vào Ninh Duệ Thần, còn anh sở dĩ vẫn không có mở miệng, là vì anh muốn nếm thử mùi vị được người phụ nữ của mình bảo vệ.
Hôm nay anh đã nếm đủ rồi, sao anh có thể để cô chịu thêm sự châm chọc của Ninh Thiến Như nữa chứ?
Nếu anh đang ở bên cạnh cô, vậy thì hãy giao tất cả mưa bão cho anh là được rồi, về phần Tô Duyệt, chỉ cần cô nắm chặt tay anh thôi.
Ánh mắt thâm sâu lại nhìn sang Ninh Thiến Như lần nữa, mày rậm nhướng lên, môi mỏng mang theo châm chọc phun ra bảy chữ, "Bà mà cũng muốn nói yêu sao?"
Bảy chữ này, khiến sắc mặt Ninh Thiến Như trong nháy mắt biến thành đen.
"Đúng rồi, cô út, lần trước cô tặng cái áo chất lượng quá kém, hay là cô tự mặc đi!" Nói xong, Ninh Duệ Thần liền chuẩn xác ném cái áo sơ mi trắng đã biến thành vải vụn vào иgự¢ Ninh Thiến Như, kéo Tô Duyệt đi ra ngoài sân bay.
Cái áo này vốn không phải là cái áo Ninh Thiên Như tặng lần trước, nhưng Ninh Duệ Thần chắc chắn lúc này Ninh Thiến Như không phân biệt ra được!
Đầu tiên không nói đến chuyện cái áo kia đã rách đến không còn gì, chỉ nói đến vết máu trên đó, đã đủ khiến Ninh Thiến Như thất thần!
Quả nhiên, Ninh Thiến Như cúi đầu nhìn mảnh vải vụn trong tay mình thì lập tức nhìn thấy vết máu loang lổ!
Mỗi ngày bà ta đều bận rộn giao thiệp với những người giàu có, làm sao có thể nhìn thấy nhiều máu như vậy. Bà ta lập tức sợ hết hồn, ném chiếc áo đó đi thật xa, lại không cẩn thận rơi lên người một bác gái quét dọn!
Bác gái vừa nhìn thấy cái áo rách rưới bị ném lên người mình thì lập tức vọt tới bên cạnh Ninh Thiến Như, hùng hùng hổ hổ muốn phân rõ phải trái với bà ta.
Ninh Thiến Như ngại thân phận của mình, khinh thường đi cãi nhau với bác gái không cùng đẳng cấp, bực mình rút từ trong ví ra một tờ tiền có giá trị một trăm trực tiếp ném vào người bác gái, rồi vội vàng rời đi
Nhưng Chủ tịch Mao lại không cẩn thận đập vào mặt bác gái kia, lòng tự trọng siêu cường của bác gái nổi lên, lập tức nhảy vọt tới lôi kéo Ninh Thiến Như không để cho bà ta đi. Rốt cuộc Ninh Thiến Như cũng không thể nhịn được nữa, mắng mấy câu, cho dù cô gái bên cạnh lôi kéo cũng không để ý, giọng nói kia khiến bao nhiêu người đi qua đều dừng bước.
`
Vừa rồi Tô Duyệt sợ cái áo kia bị người ta nhìn thấy có thể tạo ra liên tưởng không tốt, động đến những phiền toái không cần thiết, nên định mang về nhà rồi mới xử lí, nhưng không ngờ lại có thể tạo được ra tác dụng lớn như vậy, thật là khiến người ta thỏa mãn mà!
Tiếng huyên náo sau lưng càng lúc càng lớn, Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt lại làm như không hề nghe thấy mà đi ra ngoài, giống như trong chốn trần thế phồn hoa phức tạp này vĩnh viễn không quấy nhiễu đến hai người.
"Em về nhà trước đi, nhớ bôi thuốc đấy." Ninh Duệ Thần không yên lòng dặn dò.
Nơi đó bị thương thật là không tốt, rất không có lợi cho việc tiến hành vận động buổi tối của anh.
"Vâng." Tô Duyệt khéo léo gật đầu một cái, ấm áp vừa rồi còn quanh quẩn trong đầu cô, cho nên chỉ cần anh nói gì thì sẽ được cái đó.
Nhưng Ninh Duệ Thần lại cảm thấy vẫn quá ít, khom lưng, hôn cô một cái, lại nói nhỏ bên tai cô.
"Em nói xem, chúng ta chọn một ngày làm trên máy bay thì thế nào? Em yên tâm, anh sẽ bao hết toàn bộ máy bay, tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhìn thấy." Ninh Duệ Thần quyến rũ cười một tiếng, ánh mắt trầm thấp nhìn Tô Duyệt một hồi lâu rồi mới rời đi, để lại Tô Duyệt kinh ngạc mặt đỏ đến mang tai đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ.
Người đàn ông này, thật đúng là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng không quên được chuyện này!
"Chị dâu, bây giờ chị có rảnh không?" Mới vừa đi ra ngoài, một giọng nói nịnh hót liền vang lên.
Tô Duyệt lập tức cảm giác có một lớp da gà dùng tốc độ sét đánh nhanh chóng nổi lên toàn thân.
"Cậu là ai?" Trong giọng nói của Tô Duyệt tràn đầy cảnh giác.